“Cô ấy không có ở đây sao?”
Seol cố lắng tai nghe. Cậu cố áp tai và cửa và lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất.
Bên trong nhà bắt đầu có tiếng động loảng xoảng và lăn lóc gì đó. Sau đó là tiếng bước chân chạy ra cửa một cách vội vã. Cánh cửa mở ra.
“Jihu!”
Seo Yuhui chạy ra, mặt cô cực kỳ bối rối.
“Có vấn đề gì sao? Có chuyện gì xảy ra ư?”
Thấy giọng điệu lo lắng của cô. Seol ngại ngùng gãi đầu.
“À ~ Thì..Không có gì đâu. Em chỉ muốn gặp chị chút thôi...”
“Gì cơơơơơơơ?”
Seo Yuhui hơi nhíu mày lại. Cô đưa tay lên ngực và thở phào.
“Chị cứ nghĩ là có chuyện gì đó xảy ra cơ.”
“Đúng như mình nghĩ.”
Seol cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Seo Yuhui ở nhà.
Tuy nhiên...
Cậu giật mình khi nhìn kỹ Seo Yuhui. Cô thở hồng hộc và trán lấm tấm mồ hôi, như thể cô vừa chạy hết tốc lực.
'Lẽ nào noona chính là Yoo Sehwaa vừa chạy đến đây?!'
Cậu lặng lẽ thở dài: “Em xin lỗi, noona.”
“Không sao. Em có thấy mệt mỏi gì không?”
"Không."
“May quá…..”
Seo Yuhui nhẹ nhõm cả người, cô đưa tay lên véo má cậu thanh niên còn đang ngây người kia.
“Geez, thằng nhóc này. Lúc nào cũng chỉ biết đùa. Chị đang dọn dẹp đấy! Có biết cái giọng thất thanh vừa rồi của em làm chị hoảng như thế nào không?”
“Chị đang dọn dẹp à?”
Seol lén liếc vào trong nhà. Bên trong sạch tinh tươm không một hạt bụi.
“Chị làm xong rồi sao?”
Seo Yuhui lau trán rồi lắc đầu.
“Chưa, chị còn chưa xong một nửa nữa.”
“Để em giúp chị.”
“Cảm ơn em, Mn…..Không cần đâu. Chị đang dọn tầng hầm. Có nhiều vật phẩm mà em không nên lại gần, để chị làm một mình thì hơn.”
Seo Yuhui từ chối rồi nghiêng đầu tiếp tục.
“Em có thực sự đến đây là để gặp chị không đấy?”
Giọng cô ấy cũng không săm soi cho lắm, nhưng cô ấy nhìn cậu như đang hỏi:” Em có âm mưu gì đen tối không đấy!” Seol liền lắp bắp trả lời như cậu thiếu niên đang ngồi xem phim 18+ thì bị mẹ phát hiện.
Cậu liền túm lấy cái túi trên tay và lôi ra đưa cô một món quà, một cái cớ rất là phù hợp.
“Thật ra, em đến để tặng chị cái này.”
Seol đặt túi xuống và lịch sự đưa quà cho Seo Yuhui. Cô nhìn chằm chằm vào món quà.
“Oh, wow….”
Cô ấy bất ngờ về món quà sao? Seol cười tươi khi thấy mặt Seo Yuhui đang trở nên bối rối.
“Em cảm thấy bảy tỏ suông bằng mồm thì thật là tệ. Nên em muốn có món quả để trả ơn chị. Cảm ơn đã cứu mạng em.”
“Không, chị….”
“Không có gì to tát đâu.”
Seol cười rạng rỡ.
Seo Yuhui lẩm bẩm trong miệng:” Ôi..chúa…ơ….”
Cô bối rối đến mức đứng đực ra đấy không làm gì cả. Seol dúi quà vào tay cô, cô mới mấp máy môi.
“Chị làm thế nào bây giờ? Chị chưa chuẩn bị gì cho em.”
“Không! Em không cần gì đâu.”
Seol vội xua tay, nhưng Seo Yuhui lúc này đã có chút rưng rưng.
“Thế này bất ngờ quá. Sớm biết thế này, lúc về Trái Đất chị cũng chuẩn bị gì đó cho em rồi.”
Rồi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt long lanh đang đọng lại ở hai bên khóe mắt. Dường như cô ấy đã rất xúc động, giống như một người mẹ lần đầu nhận được món quà từ con trai.
'Tuyệt quá, họ không phải là cùng một người' - Seol Jihu thở phào và gật gù.
“Nó là gì thế! Chị mở ra xem nhá.”
Và Seo Yuhui liên đưa tay ra để bóc món quà, nhưng Seol vội ngăn lại. Cậu lắc đầu nguầy nguậy
“Đừng, để chốc nữa đi. Xin chị đấy.”
“….Xin chị cơ à? Thế thì chị lại càng phải mở rồi.”
“Thế thì em phải chạy đi ngay đây.”
Seol túm lấy túi đồ ở dưới đất, Seo Yuhui nheo mắt nghi ngờ.
“Sao thế? Sao chúng ta không thể xem nó cùng nhau?”
“Hử? Tất nhiên rồi! Xấu hổ lắm!!”
Với cái này, Seol đã có thể giải nguy tình huống vừa rồi.
“May mà mình đã chuẩn bị sẵn món quà này.”
Thấy người nhận hạnh phúc, Seol lại càng vui. Cậu trốn đi để tránh bối rối cho cả cô lẫn cậu. Cậu rất tự tin vào món quà đó và cam đoan Seo Yuhui sẽ thích nó và sử dụng nó hiệu quả.
Nó là một đồ dùng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày và nó cũng là món quà chưa từng làm cậu thất bại trước đây. Nó là món quà duy nhất của cậu khiến Yoo Seonhwa thích thú khi hai người còn là một cặp. Cậu vẫn nhớ như in lời của cô:” Anh tặng thì món quà như thế là tốt rồi.”
“Mình hi vọng cô ấy sẽ hạnh phúc.”
Seol xoa xoa mũi rồi nhảy xuống bậc ở trước thềm cửa cười rạng rỡ.
Seo Yuhui nhìn theo cậu thanh niên đang nhảy xuống cầu thang kia, rồi sau đó mắt cô vẫn nhìn xuống món quà của cậu, trong lòng cực kỳ cảm động.
Nhìn cách cô vừa nhìn cậu vừa chăm chăm vừa nâng niu món quà đủ biết cô ấy đang hạnh phúc như thế nào. Làm sao cô có thể không hạnh phúc từ một món quà bất ngờ từ người cô y…, à không, từ đứa em trai yêu quý cơ chứ.
“Không thể tin được.”
Cô tự nhủ sẽ nhất định phải mời cậu tới một bữa tiệc xa hoa. Cô đóng sầm cửa lại và quay mặt vào trong nhà cười tươi hớn hở.
“Không biết bên trong là gì đây.”
Tim cô đập thình thịch, cô cực kỳ hào hứng khi bóc nó ra và…
“…..”
Mặt cô đần ra.
Rồi sau đó……
“?”
Trên đầu cô, một dấu hỏi lấp lánh hiện ra.
( Trans: Đố anh em, món quà là cái gì mà căng thế=))))
*
Seol luôn là người trở về Thiên Đường đầu tiên. Cho nên đối lần này, cậu đoán cũng như vậy.
Tặng quà cho Seo Yuhui xong, tâm trạng cậu lại đang rất thoải mái, cho nên vừa về đến phòng cậu đã gào tướng lên:
“Vườn hồng ngày xưa đã úa tàn,~~~~~~”
Jang Maldong đang ngồi trên di văng quay lại và lạnh lùng nói.
“Đúng bảy ngày. Con về rồi đấy à?”
“Thầy về từ hôm nào thế?”
"Bốn ngày trước."
"Bốn ngày trước…? Sao nhanh thế? Sao thầy không nghỉ ngơi thêm?”
Mặt Jang Maldong trở nên kỳ lạ, ông hỏi lại cậu.
“Oh ! Thế à? Vậy ta với con quay lại cùng nhau đi! Chúng ta có thể về thêm một tháng nữa cũng không sao.”
"Một tháng ư? Con chỉ chịu được hai tuần là hết cỡ chứ một tháng thì con xin hàng.”
Seol Jihu cười tươi và bảo ông đừng giỡn nữa. Jang Maldong thì nhìn chằm chằm cậu thanh niên đang cười khúc khích kia, ông khoanh tay và gật gù.
Bắt Seol về nhà ngay sau khi xuất viện vừa là lợi ích của cậu vừa là lợi ích của đội nữa.
Seol đảm nhận vị trí Thủ Lĩnh của Carpe Diem vào thời điểm họ không thể tìm được ai phù hợp hơn, nói cách khác, cậu chỉ một Thủ Lĩnh tạm thời của Carpe Diem.
Nhưng với trận chiến cuối cùng, cậu đã hoàn toàn củng cố chỗ đứng của mình trong đội. Không chỉ các đồng đội của cậu mà cả cố vấn đáng kính như Jang Maldong cũng không chống đối quyết định của cậu. Tất nhiên là cậu không có ý ép buộc mọi người nếu như ai đó có giải pháp tốt hơn. Tuy nhiên, việc phân định rõ vai trò thủ lĩnh sẽ định hình nên phong cách và tầm nhìn của đội.
Nếu Seol Jihu làm thủ lĩnh theo kiểu nghiêm túc và mẫu mực, thì áp lực tạo lên đồng đội sẽ rất nặng nề.
Vì nhóm thành công trong một sự kiện lớn, nên cần phải thay đổi tốc độ, và nó đã hiệu quả hơn ông nghĩ.
Sựu thay đổi thể hiện ngay từ câu nói của cậu, từ “hai tuần vẫn quá dài” trở thành ”con chỉ chịu được hai tuần”.
“Giờ thì cứ tạm chấp nhận thế này đã.”
Jang Maldong dựa vào ghế dài vừa thả lỏng cơ thể.
“Lão sư!!”
“Hm?”
Một túi quà lớn trước mặt ông. Theo phản xạ, ông nhìn vào bên trong, ba chữ màu vàng hiện r
"…Nhân sâm đỏ?"
"Vâng!"
“Sao tự nhiên đưa ta?”
“Ý thầy là sao? Tất nhiên đây là quà của thầy rồi.”
Seol cười rạng rỡ rồi nhẹ nhàng đặt món quà vào lòng ông.
“Con đã nghe Seol-Ah nói, mặc dù giờ thì đã muộn nhưng…..Cảm ơn thầy đã cứu con. “
“Không…Do con sống dai thôi.”
Jang Maldong ho khan.
“Sao lại mang thứ này về? Con làm ta xấu hổ đấy.”
“Có gì mà phải xấu hổ? Thầy cứ coi như nó là món quà từ cháu trai là được mà?”
“Làm ơn, tha cho ta. Đứa cháu gái kia cũng đủ làm ta chết khiếp rồi.”
Ông nói một cách thờ ơ rồi đấy gói quà sang một bên rồi đưa tay lên che mắt giả vờ ngủ, nhưng Seol vẫn nhìn rõ khóe miệng ông đang cười.
“Mà. Ta có chuyện cần bàn với con. Chuyện về cơ thể và hướng phát triển của con ý.”
Jang Maldong đột nhiên thay đổi chủ đề. Rõ rằng là ông đã quá xấu hổ nên mới thay đổi chủ để, nhìn khuôn mặt nghiêm túc một các gượng gạo của ông làm Seol suýt bật cười, nhưng cậu vẫn cố kìm nén nhưng mặt vẫn đỏ như gấc.
“Ta muốn biết suy nghĩ của con trước.”
“Vâng, vâng, chờ con chút, nó đây.”
Seol lôi một cuốn sổ từ túi ra và đưa nó cho Jang Maldong. Những dòng chữ dày đặc trên sổ, Jang Maldong nhíu mày.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 192 - Phần 2
Chương 192 - Phần 1
Chương 191 - Phần 2
Chương 191 - Phần 1
Chương 190 - Phần 2
Chương 190 - Phần 1
Chương 189
Chương 188
Chương 187 - Phần 2
Chương 187 - Phần 1
Chương 186
Chương 185
Chương 184 - Phần 2
Chương 184 - Phần 1
Chương 183 - Phần 1
Chương 182 - Phần 2
Chương 182 - Phần 1
Chương 181 - Phần 2
Chương 181 - Phần 1
Chương 180 - Phần 2
Chương 180 - Phần 1
Chương 179 - Phần 2
Chương 179 - Phần 1
Chương 178 - Phần 2
Chương 178 - Phần 1
Chương 177 - Phần 2
Chương 177 - Phần 1
Chương 176 - Phần 2
Chương 176 - Phần 1
Chương 175 - Phần 2
Chương 175 - Phần 1
Chương 174 - Phần 2
Chương 174 - Phần 1
Chương 173 - Phần 2
Chương 173 - Phần 1
Chương 172 - Phần 2
Chương 172 - Phần 1
Chương 171 - Phần 2
Chương 171 - Phần 1
Chương 170 - Phần 2
Chương 170 - Phần 1
nhóm dịch tuyệt quá
ReplyDeleteMạnh dạn đoán là main tặng nải chuối....
ReplyDeleteHay lắm. Sao tui không nghĩ ra nhỉ
DeleteBă*g vệ sjnh
ReplyDeleteChắc tặng chuối nhồi bông
ReplyDeleteHk lẻ chuối sau trời
ReplyDeleteMạnh dạn đoán là áo ngực 🤤
ReplyDelete