Seol Jihu thở mạnh như thể cậu ta vừa lặn một hơi dài dưới nước. Không chỉ bằng mũi, mà còn bằng miệng, và có lẽ là bằng tai nữa.
Mặt cậu đã nhìn rõ hơn. Khung cảnh xung quanh không còn gợn sóng và sống động hơn bao giờ hết.
Seol Jihu quay đầu trong cơn bàng hoàng. Mặc dù hơi khó khăn, nhưng rõ ràng là đầu cậu đang nghiêng sang một bên.
Căn phòng tối om. Đèn đã tắt, và bóng tối đang che khuất bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Seol Jihu bối rối chớp mắt vài lần.
'Huh? Mình tưởng là mình vừa nói chuyện với Chohong mà?
Lúc đó trời vẫn sáng mà?'
Chẳng mấy chốc, Seol nhận ra tình trạng của bản thân và kinh ngạc mở miệng.
"Chuyện gì đã xảy ra…?"
Thế rồi, đôi mắt cậu mở to.
"Giọng nói... giọng của mình...''
Cậu nhận thấy mình có thể quay đầu. Cơ thể cậu cảm thấy nóng, như thể vừa mới ra khỏi phòng tắm hơi. Và quan trọng nhất là các giác quan của cậu ta đã trở lại.
"A... Aahah."
Seol Jihu đưa tay lên chạm vào mặt, rồi cau mày. Cậu cảm thấy đau nhói.
Dù sao, cơn đau này khiến cậu mừng phát khóc. Như thế còn hơn là không cảm nhận thấy gì.
"Đây là cái gì…?"
Seol thấy những cây kim bằng vàng nhô ra từ mu bàn tay của mình.
Không chỉ ở đó.
Cẳng tay, ngực, bụng, đùi, bắp chân và thậm chí cả bàn chân của cậu ấy, hàng trăm mũi kim thò găm chi chít trên cơ thể, khiến cậu ta trông giống như một con nhím.
Không chỉ ở đó.
Cẳng tay, ngực, bụng, đùi, bắp chân và thậm chí cả bàn chân của cậu ấy, hàng trăm mũi kim thò găm chi chít trên cơ thể, khiến cậu ta trông giống như một con nhím.
Cậu chỉ nhắm mắt một lần rồi lại mở ra, nhưng dường như rất nhiều thứ đã thay đổi.
Cậu muốn nhảy ra khỏi giường và di chuyển cơ thể, nhưng cuối cùng, Seol Jihu quyết định chờ đợi. Cậu đã kiên trì được lâu như thế, chẳng có gì mà không chờ được thêm chút nữa.
Không phải vô cơ mà những cây kim lại xuất hiện. Nếu cậu chạm vào chúng và có chuyện gì bất thường xảy ra, Seol Jihu chỉ có thể chửi bản thân mình ngu ngốc mà thôi.
Không phải vô cơ mà những cây kim lại xuất hiện. Nếu cậu chạm vào chúng và có chuyện gì bất thường xảy ra, Seol Jihu chỉ có thể chửi bản thân mình ngu ngốc mà thôi.
Và thế là, khi cậu quay đầu sang một bên, cậu thấy một cô gái đang ngủ, khuôn mặt vùi giữa hai cánh tay.
Đó là Yi Seol-Ah.
Cô ấy đã ngủ thiếp đi khi ngồi trông nom cậu.
"... Seol-Ah!"
Seol Jihu khẽ gọi Yi Seol-Ah. Đồng thời, cậu ngạc nhiên khi nghe giọng nói khàn khàn của mình. Tiếng cậu bây giờ nghe giống như một bệnh nhân bị hen mãn tính.
Dù cậu gọi vài lần, Yi Seol-Ah cũng không tỉnh dậy. Có phải vì cậu nói quá nhỏ?
Seol Jihu định rút một cây kim ra và chọc vào tay cô, nhưng cậu nhanh chóng từ bỏ ý tưởng ngốc nghếch đó..
"Làm sao bây giờ?"
Run run
Đôi vai nhỏ xíu của Yi Seol-Ah run lên.
"... Seol-Ah"
Khi Seol gọi cô lần nữa, cuối cùng cô cũng mở mắt. Khi ánh mắt họ gặp nhau, miệng Yi Seol-Ah từ từ mở ra.
"Sư... sư huynh!"
Cô lẩm bẩm trong bàng hoàng, nước dãi vẫn chảy ra từ miệng. Sau khi nhìn chằm chằm vào Seol Jihu trong giây lát, mắt cô trợn lên.
"Anh tỉnh rồi ư?"
Cô ấy không chỉ hét lên mà còn vội vàng bỏ chạy. Rõ ràng cô ấy định chạy khắp nơi và la hét om sòm, nên Seol Jihu nhanh chóng ngăn cô lại.
"Đợi chờ, Seol-Ah. Đợi một chút."
Yi Seol-Ah, đang chuẩn bị đạp cửa xông ra ngoài, bối rối quay lại.
"Anh hiểu tình cảm của em, nhưng hãy bình tĩnh một chút."
Sự bối rối hiện rõ trên mặt Yi Seol-Ah. Cô ấy đang sắp ngất đi vì mừng rỡ và ngạc nhiên, nhưng Seol lại bình tĩnh đến lạ kỳ.
'Tất nhiên là mình bình tĩnh. Vì mình tỉnh dậy từ lâu rồi mà' - Seol Jihu cười cay đắng.
"Anh nhổ mấy cái kim này ra được không?''
Seol Jihu liếc nhìn những cây kim và hỏi. Đáp lại, Yi Seol-Ah lắc đầu.
"Em không chắc chắn lắm. Phải hỏi ông, đúng gồi, em sẽ đi gọi ông!"
"Được rồi, được rồi. Chờ đã." - Seol Jihu lắc đầu.
Cậu vẫn đang chóng mặt, vì vậy cậu cảm thấy không tự tin nếu có nhiều người đổ xô vào phòng.
"Anh có thực sự tỉnh táo không vậy?"
Trong khi Seol Jihu đang sắp xếp suy nghĩ của mình, Yi Seol-Ah run run hỏi.
"Yeah, tất nhiên. Tại sao em lại hỏi thế?"
"Thì... Anh bình tĩnh đến kỳ quái luôn á!"
Seol Jihu mỉm cười, nhìn Yi Seol-Ah sụt sịt.
"Em khóc được không?"
"Thôi, khóc làm gì nữa"
"Tại sao không? Nước mắt em chảy đầm đìa rồi đây này".
"Hôm nào em chả khóc"
"K-Không phải mà!" - Yi Seol-Ah nhảy lên sợ hãi.
"Lại chém gió. Em cũng là trẻ trâu khóc nhè!"
Thấy Seol Jihu tự tin trêu đùa mình, Yi Seol-Ah mếu máo. Cô vẫn run run, nhấp nhổm muốn chạy ra ngoài.
Thấy Yi Seol-Ah háo hức muốn chia sẻ tin tức này với mọi người, Seol Jihu khẽ hỏi.
"... Anh không mơ, phải không?"
"Không, không phải là mơ đâu. Chắc chắn là thế!"
Seol Jihu hỏi với giọng nửa đùa nửa thật. Đáp lại, Yi Seol-Ah mếu máo trả lời, nhưng vẫn cực kỳ kiên quyết.
"Em mừng lắm. Mọi người cố gắng rất nhiều, vậy mà anh không chịu tỉnh dậy, cứ nằm im lìm ở đó".
"…Thế ư?"
"Vâng. Cái chị gì mà, Con gái của Luxuria ấy, đã rất vất vả vì anh. Em nghe nói chị ấy suýt chết vì chữa cho anh đấy".
Một tiếng nấc nghẹn ngào, rõ ràng cô đang cố kìm nước mắt lại. Cùng lúc đó, Seol Jihu nhíu mày.
"Gì cơ?"
"...Ah, đừng lo. Chị ấy đã hồi phục rồi".
Yi Seol-Ah nhanh chóng xua tay.
Tuy nhiên, Seol Jihu đã thấy có gì đó sai sai. Rõ ràng chuyện này khác hẳn với những gì cậu chứng kiến từ khi tỉnh dậy đến giờ.
Rõ ràng, từ lúc Seol mở mắt ra, Seo Yuhui là người đến thăm và chăm sóc cậu nhiều nhất. Trông cô ấy không giống một người suýt chết chút nào. Vậy chuyện gì đã xảy ra?
Rõ ràng, từ lúc Seol mở mắt ra, Seo Yuhui là người đến thăm và chăm sóc cậu nhiều nhất. Trông cô ấy không giống một người suýt chết chút nào. Vậy chuyện gì đã xảy ra?
Và, Seol Jihu nhận ra rằng cậu vẫn chưa hỏi câu hỏi quan trọng nhất.
"... Seol-Ah, anh bất tỉnh bao lâu rồi?"
"Um... Um..."
Yi Seol-Ah bắt đầu gập ngón tay, cẩn thận đếm ngày.
"Chắc là 5 tuần".
Năm tuần. Tức là hơn hơn một tháng. Ban đầu Seol dự đoán mình đã nằm khoảng 3 đến 4 tuần, nên cậu không ngạc nhiên cho lắm.
Tuy nhiên...
"À, ý em nói là tính theo thời gian trên trái đất."
"Hả ả ả???"
Nghe Yi Seol-Ah nói hết câu, đôi mắt cậu mở to như hai con ốc nhồi.
"5 tuần trên trái đất? Tức là 15 tuần ở Thiên đường?"
"…Đúng…."
Khi Yi Seol-Ah cẩn thận gật đầu, Seol thực sự choáng váng.
'Không đời nào.'
Gần bốn tháng đã trôi qua trên Thiên đường?
Seol Jihu không thể giấu nổi cảm xúc của mình. Khoảng thời gian này vượt xa trí tưởng tượng của cậu. Cậu đã nằm liệt giường lâu vậy sao?
"Này, chuyện gì đã xảy ra vậy? Đại loại là, làm sao anh chưa chết? Làm sao anh lại bất tỉnh lâu như vậy?"
Yi Seol-Ah nhìn cánh cửa một chút, nhưng rồi cô quyết định quay lại, ngồi xuống bên cạnh Seol. Và cô từ từ kể lại mọi chuyện.
"Đó là một câu chuyện rất dài.."
***
Tất cả mọi người, đều nói những lời giống nhau.
Phải chạy trốn.
Chạy để tìm đường sống.
Không có cơ hội nào để giành chiến thắng.
Pháo đài sẽ nhanh chóng thất thủ và bị tàn phá, thậm chí không còn một bóng cây ngọn cỏ nào.
Sau vô số lời tiên đoán bi thảm, cuối cùng, cuộc chiến đã kết thúc.
Pháo đài Arden đã gửi về một báo cáo gồm bốn dòng đơn giản.
Ký sinh trùng bị đánh bại
Thất Trùng Quân rút lui
Diligence Bất Diệt tử trận.
Và...
Yêu cầu hỗ trợ để hộ tống những người bị thương.
Haramark bùng nổ trong tiếng reo hò, và những tiếng gầm chiến thắng này nhanh chóng lan đến Scheherazade, Nur, Eva cũng như các thành phố khác trên Thiên đường.
Tại thời điểm này, tất cả mọi người, bất kể là dân bản địa hay người Trái đất, đều vui sướng ăn mừng.
Đó là chiến thắng đúng nghĩa đầu tiên của phe nhân loại.
Hơn nữa, Diligence Bất diệt, Tư lệnh khét tiếng của Thất Trùng Quân, đã tử trận. Điều này khiến hương vị chiến thắng trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết.
Tất nhiên, chỉ một chiến thắng không đủ để thay đổi số phận của Thiên Đường, cũng không đủ lật đổ đế chế của Ký sinh trùng.
Nhưng đó vẫn là một chiến thắng ngoài mong đợi. Cuối cùng, nhân loại đã cho Trùng Hậu Đế Vương nếm trải thất bại đầu tiên.
Đặc biệt là ở Haramark, nơi diễn ra trận chiến khốc liệt nhất.
Mọi người ùa ra đường để ăn mừng.
Những lời bàn tán xôn xao ở khắp mọi nơi, và ai ai cũng vui vẻ như đi lễ hội.
Yi Seol-Ah là một trong những người như vậy.
Vì cô đã vô cùng lo lắng, nên khi biết tin tức về chiến thắng, cô hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác. Cô hào hứng chạy quanh thành phố và cảm thấy tự hào mỗi khi người ta ca ngợi Seol Jihu là anh hùng của cuộc chiến.
Tuy vậy...
Jang Maldong im lặng đến mức lạ kỳ. Yi Sungjin rụt rè hỏi: "Noona à, chị có thấy không? Sao sư phụ buồn phiền thế nhỉ?"
Nhưng cô không bận tâm lắm .
Cô chỉ đơn giản là đi ra ngoài, tận hưởng không khí lễ hội và kiên nhẫn chờ đợi Seol Jihu trở về.
Cô mơ màng nghĩ đến chuyện tíu tít bên Seol, đòi cậu kể cho mình nghe về cuộc chiến.
Cho đến khi...
Một chiếc xe ngựa chạy như điên vào thành phố.
---
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Cm đầu
ReplyDeleteĐọc phê vl
ReplyDeleteTiếp......tiếp đê ad ơi....thanks nhóm dịch kakakaka
ReplyDeleteBọn ký sinh trùng mà quay lại tấn công thì toang nè
ReplyDeleteNice
ReplyDelete