Khát vọng trở về - Chương 185: Quyết định của Jang Maldong

Khi 4 người đang diễn phim người lớn tâm lý xã hội, một tiếng ho lớn vang lên từ bên ngoài cửa.

Jang Maldong đang đứng trước cửa, mắt ngó lên trời, giả bộ  như đang không nhìn thấy gì cả.

“Sao tự nhiên yên lặng thế? Tôi có thể vào được không”

“Ah!! Vâng! Vâng! Tất nhiên rồi!.”

Seo Yuhui đỏ mặt, cô nhanh chóng buông Seol ra và chạy biến. Trông cô y như nàng dâu mới cưới đang thân mật với chồng bị bố chồng bắt gặp vậy.

Teresa và Chohong cũng rời đi, mặt cả hai phởn lên.

“Con thì không cần rời đi nốt đâu.”

Jang Maldong ngồi xuống ghế và cởi chiếc mũ mềm ra.

Seol Jihu nở nụ cười tươi khi thấy ông ngồi bên cạnh.

“Con rất vui vì thầy đã đến, Lão Sư!”

“Ta cũng thế! Thời gian qua có vẻ khá khó khăn nhỉ.”

Jang Maldong càu nhàu lặng lẽ, Seol Jihu đồng ý với ông.

“Vâng ạ! Thầy còn chưa tháo xong kim châm cứu họ đã ùa vào rồi!!”

“Cơ thể con như thế nào rồi? Ổn chứ?”

"Mọi thứ đều ổn, điểm thể chất có đi xuống một chút, nhưng chỉ là tạm thời thôi. Hệ thống thông báo là, sau khi con hồi phục và nghỉ ngơi chút là mọi thứ sẽ bình thường trở lại.”

“Vậy thì tốt rồi !”

Nghe cách nói chuyện của Jang Maldong, có vẻ như ông đang khá bực bội. Nhưng khi nhớ lại những lời Chohong nói với cậu trong lúc cậu bất tỉnh, cậu nở một nụ cười hạnh phúc.

Sau một hồi yên lặng, Jang Maldong cũng tiếp tục.

“Giờ thì ta đoán con nghe điều này cũng nhàm tai rồi, nhưng ta cũng muốn khen con một câu. Nhờ có con, chiến thắng tại Thung Lũng Arden đã trở thành một thành tích huyền thoại. Con đã làm rất tốt.”

“Haha, huyền thoại ư? Thầy đang nói quá rồi!!”

“Ta khẳng định là như vậy. Từ khi Thất Trùng Quân khai sinh, chưa từng có một ai đạt được thành tích như con cả. Điều này mà không phải là huyền thoại thì cái gì mới là huyền thoại đây?”

Sau khi nghe lời của Jang Maldong, Seol càng nghĩ lại càng ngượng ngùng gãi má.

“Giờ thì cái tin này cũng hạ nhiệt rồi. Nhưng ba tháng trước thì khác đấy, khắp Thiên Đường ai ai cũng chỉ nói về con thôi. Cả lũ trẻ trâu cũng thuộc lòng tên con. Không chỉ người Thiên Đường và người Địa Cầu đâu nhé, cả phe Liên Bang và lũ Ký Sinh Trùng cũng vậy luôn.”

Nghe giọng điệu của ông có vẻ bình tĩnh và nghiêm túc. Seol đoán ông đến đây không phải để khen cậu, hẳn là có lý do gì khác.

Có phải cậu vừa nhìn nhầm không, hình như mặt ông ấy có chút lo lắng.

Vậy là, một Tư Lệnh quân đội Ký Sinh Trùng đã bị tiêu diệt bởi một Chiến Binh Cấp 4.

Và đó lại là chỉ huy tiên phong, một kẻ khét tiếng trong số các chỉ huy của chúng.

Xâu chuỗi những yếu tố này lại với nhau, Seol lo lắng không biết chuyện này sẽ đem lại cho cậu những hậu quả gì.

‘Chắc chắn mình sẽ gặp nhiều rắc rối. Tốt hay xấu thì mình cũng không biết nữa…’


“Thôi được rồi! Ta về đây.”

Jang Maldong đứng dậy rời đi. Seol tròn mắt.

“Thầy đi ngay ư?”

“Không cần phải nói mấy câu sáo rỗng như thế, nhìn cái mặt sắp chết thế kia còn giữ ta lại làm gì?” - Jang Maldong cười thầm.

“Ta đùa chút thôi. Ta biết con chưa khỏe hẳn. Nhưng ta vẫn muốn tới để động viên con vài câu thôi. Thôi nghỉ ngơi đi!”

Jang Maldong liền quay lưng đi thẳng.

"…Lão Sư.”

Seol Jihu vội vàng nhổm dậy chặn Jang Maldong lại.

Jang Maldong tròn mắt như muốn hỏi cậu:” Còn gì nữa?”. Trong lúc này , cậu đang xung đột nội tâm rất dữ dội, mắt cậu như lóe lên ánh lửa vậy.

Cậu không hề quên, thời gian qua cậu chỉ cố chôn vùi chuyện này vào một góc trong tâm trí thôi.

Mọi người đến đây đều không nhắc đến chuyện đó, cậu không biết họ có cố tình hay không, nhưng cậu thực sự muốn thốt ra những lời đó, những lời mà cậu đã dồn nén trong tâm trí suốt bao lâu nay, kể cả trước lúc cậu tỉnh.

Ít nhất thì, với một mình Jang Maldong ở đây, câu chuyện sẽ dễ dàng hơn.

“Chuyện là…Ngài Ian…”

Mặt Jang Maldong đanh lại. Nhưng chuyện đó rồi cũng sẽ tới.

"Ừ" - Ông mím môi - "Ta biết."

Rồi bình thản nói.
“Ta biết là con sẽ hỏi mà.”

Trái tim Seol Jihu chùng xuống, nhưng cậu vẫn đợi câu trả lời. miệng cậu hơi méo mó.
“Con xin lỗi.”

"…Gì cơ?”

Jang Maldong ngạc nhiên vì cậu đột nhiên xin lỗi. Seol tiếp tục, giọng nghẹn ngào.

“Bởi vì…Để bảo vệ con, mà ngài ấy đã qua đời.”

Jang Maldong gục đầu. Sau khi nhắm mắt, ông không mở miệng, mãi một lúc sau ông mới lên tiếng.

“Vậy lão già khốn kiếp đã nói gì trước khi chết?”

Nhưng ông lại hỏi tiếp luôn mà không cho cậu trả lời.

“Ông ta có hối hận điều gì không?”

Cậu lắc đầu.

“Ta biết ngay mà. Phương châm sống của lão già đó là “Không làm điều gì khiến mình phải hối tiếc.” Chắc chắn lão ta đã quyết định vậy rồi.”

[Ta…không hề hối tiếc.]

Những lời của Ian thoáng qua tâm trí cậu.

Seol Jihu trở nên bàng hoàng.

“Ta không chắc những từ này có thể an ủi con phần nào không, nhưng con đã…”

Jang Maldong đột ngột yên lặng, ông nghẹn lại cả lời lẫn hơi thở của mình. Đó là vì Seol đang nhìn chăm chú vào ông để ngóng câu trả lời.

“Có chuyện gì vậy.”

“… Ông ấy đã qua đời.”

Seol mấp máy môi gì đó như bị mê hoặc.

Jang Maldong nhíu mày.

“Ta biết, ý của ta là...”

“Con hiểu mà, ông ấy đã quay về Trái Đất. Chỉ là chúng ta không thể gặp lại ông ấy ở đây nữa.”

 “….”

“Và chúng ta cũng không biết ông ấy đang làm những gì trên Trái Đất.”

Mặt Seol bắt đầu méo mó.

“Thầy có ….buồn không?”

"Con…"

Jang Maldong mở miệng định nói gì đó, nhưng ông lại mím chặt ngay. Và rồi…

"…Có! Ta cũng thấy nuối tiếc.”

Ông gật đầu vội vàng.

 “Thôi được rồi! Nói đến đây thôi! Nghỉ ngơi đi”

Jang Maldong đội chiếc mũ phớt của mình lên đầu. Ông cảm nhận được một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình từ phía sau, nhưng ông vẫn lặng lẽ rời đi.

Tak.

Ngay khi vừa đóng sập cửa lại, ông thở dài.

'Thằng nhóc này.'

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông trở nên ảm đạm.

“Tình hình này thì....”

Ông biết Seol khác với những người Địa Cầu bình thường, cậu rất đặc biệt. Nhưng ông không ngờ rằng mọi chuyện sẽ trở nên tệ thế này.

Nghĩ lại những lời cậu vừa nói với cậu. Tự nhiên ông rùng mình và lạnh cả sống lưng.

“Cứu nó ư?”

Quả là một lựa chính xác.

Nếu lúc đó họ chọn giết cậu rồi hồi sinh cậu, ông có linh cảm giác việc đó sẽ thất bại, và sẽ có khả năng không bao giờ được gặp cậu nữa.

Bởi vì….

[Bởi vì con thực sự thích nơi này.]

[Tiền, danh vọng, con nghĩ thích chúng cũng không có gì sai. Nhưng con không đến Thiên Đường này vì chúng.]


[Đối với con, đây mới là nơi con thuộc về.]


[Đây là là đã cho con sự khởi đầu mới. Con chẳng thể nghĩ tới điều gì khác, con thực sự thích ở đây..]


Những lời từ cậu thanh niên lướt qua đầu ông. Những lời đó là câu trả lời của Seol khi ông hỏi cậu lý do tới Thiên Đường này.

Đến tận bây giờ, ông mới hiểu ý nghĩa đằng sau của mấy lời đó.

Lúc đầu thì ông cũng không chắc lắm, nhưng sau những gì mà cậu đã làm vừa rồi, ông đã chắc chắn.

Seol Jihu…..

[Chỉ là chúng ta không thể gặp ông ấy ở đây nữa thôi.]

[Thầy có buồn không?]


….Là một tên nghiện Thiên Đường.

Và đó là một vấn đề nghiêm trọng.

**

Vài ngày sau, Seol Jihu đã được rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Nhưng cậu cũng chẳng thể đi ra khỏi Đền Thờ Luxuria dễ như vậy.

Ngày cậu được xuất viện, Seo Yuhui đã bắt cậu làm một bài test về sức chịu đựng, cho nên cậu đã bị giữ đến tận chiều.

Cho nên, khi về đến văn phòng Carpe Diem, cậu đã kiệt sức đến nỗi chẳng buồn tận hưởng bữa tiệc ăn mừng và lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau, Jang Maldong đã tổ chức một cuộc họp tất cả các thành viên Carpe Diem.

“Chúc mừng anh đã được xuất viện, Thủ Lĩnh.”

Thấy Seol vừa đi xuống phòng khách, Marcel Ghionea cúi đầu lịch sự, sau đó anh ta cẩn thận đưa cho Seol một túi gì đó.

Seol mở cái túi ra, là một hũ đậu phụ. Cậu tròn mắt nhìn anh ta, Marcel Ghionea tự tin nói.

“Tôi có nghe nói là Hàn Quốc thường tặng nhau đậu phụ khi xuất viện. Tôi chuẩn bị nó làm quà chúc mừng cho anh!”

(Trans: Ghionea đã hiểu nhầm ở đây, ở Hàn Quốc người ta chỉ tặng đậu phụ cho những kẻ vừa được ra tù.)

Một chút bối rối thoáng qua mặt Seol Jihu.

“Ai nói với anh như thế đấy?”

“Tôi có xem cái phong tục này trong một bộ phim. Đó là cảnh một tên thuộc hạ ngu ngốc nhưng trung thành đưa cho ông chủ của mình một hũ đậu phụ khi ông ta vừa được xuất viện.”  

( Trans: chuẩn quá. Tự chửi mình ngu =)))))))

“….Tôi tò mò chút nhá. Cảnh tiếp theo là gì thế?”

“Ông chủ kia táng cho tên kia mấy phát vào đầu, nhưng ông ta vẫn cắn một miếng đậu phụ. Tôi nghĩ là do ông ta xấu hổ một chút ấy mà.”

Yi Seol-Ah bật cười khúc khích đằng sau Seol.

“Anh ta hơi….”

Seol rất hạnh phúc vì tấm lòng của Ghionea, anh chàng này làm cậu gợi nhớ lại đến hình ảnh Kazuki, cả hai đều rất lạnh lùng và điềm tĩnh. Nhưng khác với Kazuki, anh ta khá vụng về.

Seol đành cắn một miếng đậu phụ một cách gượng gạo.

“Cảm ơn anh!”

Một nụ cười nở trên mặt Seol. Cậu cười rạng rỡ mà thật sự tận hưởng cảm giác hạnh phúc này.

Seol vừa vào phòng khách, cậu cực kỳ xúc động, tất cả các thành viên của Carpe Diem đều quây tròn quanh cái bàn ở giữa phòng.

Jang Maldong, Chohong, Hugo, Yi Seol-Ah, Yi Sungjin và Marcel Ghionea….mặc dù những ngày qua, họ vẫn tới thăm cậu đều đều, nhưng một cảm giác kỳ lạ khiến cậu cứ xúc động không có lý do.

Cuối cùng. Cậu đã được quay trở về cuộc sống hằng ngày của mình.

“Đợi đã, sao giờ mình mới để ý nhỉ…”

Đến lúc này cậu mới nhận ra là cậu thấy thiếu thiếu ai đó.

“Giờ mọi người đều đã ở đây rồi!”

Jang Maldong mở lời. Seol đang định hỏi xem cái người mất tích kia đâu. Nhưng Jang Maldong đã tiếp tục mà không cho cậu cơ hội.

“Ta vào thẳng vấn đề chính nhé. Giờ là lúc các con nên trở về rồi đó.”

Seol Jihu quay phắt sang nhìn ông.

“Tôi biết ông sẽ nói vậy mà.” -  Chohong gật gù.

Seol Jihu nhanh chóng hỏi lại.
“Sao giờ mọi người mới đi? Sao không đi trong lúc tôi bất tỉnh ấy?”

“Ờ thì. Không hẳn là chúng tôi không về. Chúng tôi cũng đã bàn về chuyến đi đó và cũng đã đi tới đi lui mãi..” - Chohong nhún vai - “…nhưng bọn tôi không nỡ để cậu lại đây một mình rồi quay về như thế. Cho nên bọn tôi cứ chờ cậu từ ngày này qua ngày khác như thế đấy.”

“Nhưng làm sao cô biết được khi nào tôi sẽ tỉnh dậy chứ?”

“Nhưng cậu đã thức rồi còn gì! Mà, Một sự kiện lớn vừa kết thúc, và cũng lâu lâu rồi tôi chưa về nhà, giờ đi thì hợp lý vl.”

“Đây cũng vậy nhớ, lần này là kỷ lục đấy, chưa bao giờ tôi ở lại Thiên Đường lâu như thế này đâu. Tôi cũng làm một chuyến đây.” - Hugo cũng nhảy vào, giọng oang oang.

“Sungjin và em cũng sẽ về một chuyến.”
Yi Seol-Ah và Yi Sungjin cùng gật đầu cùng lúc.

“Chắc tôi cũng sẽ về hai tuần.”
Và cả Ghionea.

Tất cả mọi người đều có vẻ háo hức muốn quay về, Seol đứng đó như trời trồng, cảm giác bơ vơ chạy dọc người cậu. Jang Maldong vẫn yên lặng quan sát biểu cảm của Seol, thấy cậu cứ đơ người ra, ông lên tiếng.

“Còn con thì sao, Seol?

"Vâng?"

“Sao con không làm một chuyến lâu lâu như Hugo? Nghỉ ngơi lâu một chuyến để hồi phục mà dưỡng sức cũng hợp lý đấy! Một tháng thì sao?”

“Một tháng ư?”

Seol Jihu sốc đến nỗi nói ngắc ngứ trong miệng.

“Một tháng trên Trái Đất…Ba tháng trên Thiên Đường lận đó, ông già! Không phải như thế là quá dài sao? Đặc biệt là cậu ta…”

May cho Seol, Chohong đứng về phía cậu. Nhưng Jang Maldong gõ mạnh gậy xuống sàn.

“Vậy thì…Hai tuần?”

Chohong yên lặng luôn, cô cũng đồng ý với mức thời gian như vậy, nhưng Seol trông có vẻ vẫn chưa chịu.

“Hai tuần…vẫn dài quá.”

Jang Maldong nheo mắt lại.

“Cô Kim Hannah đã nói với ta một số chuyện. Con đã không chịu giải quyết vấn đề của mình đúng nơi. Cô ấy cũng đã nói một số thứ đáng quan tâm đấy.”

“Sao bà ta lại đi hớt lẻo chuyện đó chứ!”

Seol Jihu buồn bực cắn môi.

“Con không biết! Hai tuần vẫn quá dài! Và giờ con chưa thấy con cần về!”

“Con cần giải quyết chuyện gì gấp ở Thiên Đường sao?”

Con ngươi của Seol cứ như đang to ra.

“À thì!! Trước tiên con nên ghé qua cảm ơn những người đã tới thăm con khi con đang bất tỉnh ở đền thờ cái đã.”

“Ta chưa thấy nó cần gấp như vậy, con có thể thăm họ sau. Họ đều hiểu những gì con đã trải qua mà.”

“Con cũng muốn đi tới đền thờ nữa.”

“Đền thờ nó không chạy đi đâu cả. Khi con quay lại thì con có thể đi thoải mái. Chắc chắn con sẽ trở thành High Ranker thôi, con sẽ cần chút thời gian để suy nghĩ con sẽ thay đổi như thế nào đó.”

“Con cần nhanh chóng hồi phục chỉ số của mình. Con sẽ lên Cự Thạch Sơn.”

“Ta cũng quay về Trái Đất.”

“Vậy con sẽ đi một mình.”

“Ta nhớ là ta vừa dặn con cần tập chung vào nghỉ ngơi cơ mà?”

Seol Jihu nín bặt. Jang Maldong tiếp tục, giọng ông lúc này cứ như đang dỗ trẻ con vậy.

“Tuy con đã được xuất viện, nhưng con vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Đừng có cố quá mà lại quá cố bây giờ. Thời gian để con hồi phục thì còn rất dài, giờ con cần nghỉ ngơi.”

Lời của ông chắc như đinh đóng cột, Seol chẳng cãi nổi lời nào nữa. Cậu bất lực cắn môi. Thành thật mà nói, lúc này cậu chỉ muốn gào lên rằng cậu không muốn về.

Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Jang Maldong thở dài.

"…Một tuần."

Seol Jihu vẫn không trả lời.

“Một tuần mà vẫn quá dài ư?”

Các thành viên còn lại của Carpe Diem bắt đầu nhìn cậu chằm chằm. Seol bắt đầu ngượng nghịu trước ánh mắt của họ. Cậu thanh niên gãi đầu.

Cậu không hiểu tại sao mọi người cứ nhìn cậu như người ngoài hành tinh như thế, nhưng cậu biết cậu chẳng còn lựa chọn nào khác. Cậu cúi gằm mặt xuống.

“…Con hiểu rồi.”

**

Nghe thấy thế, Jang Maldong quyết đánh phủ đầu luôn, ông bắt cậu về Trái Đất ngay trong ngày hôm đó.

Seol nhận ra Jang Maldong đang cố ý bắt cậu về nhà, ngoại trừ trong lúc luyện tập, từ trước tới giờ chưa bao giờ ông bắt cậu phải làm một việc gì đó.

Thậm chí, ông còn đi theo cậu đến đền thờ, dường như ông đang kiểm soát cậu mọi giá để đảm bảo cậu phải về Trái Đất.

Hai thầy trò đang đi trên đường, Jang Maldong đột nhiên lên tiếng.

“Con sống ở đâu.”

“Huh? Oh, um, Seoul.”

“Seol quá rộng. Chi tiết hơn đi?”

“…Seodaemun-gu Hongeun-dong.”

“Seodaemun-gu, huh.”

Jang Maldong gật gù.

“Hình như nó gần Hongdae thì phải.”

“Vâng, đúng vậy ạ, nó cách nhau khoảng 15 phút đi bằng xe....”

"Tuyệt. Có một nhà hàng thịt ba chỉ rất ngon ở gần lối ra thứ 8 ở ga Hongik University.

“?”

“Nếu có cơ hội nhớ tạt vào thử đi, ta không đùa đâu. Nó ngon lắm!”

Seol Jihu bắt đầu bối rối. Cậu không biết những gì ông nói nó có thực sự có ở chỗ đó không, nhưng với tính cách của ông, nó thực sự rất đáng chú ý.

Nhưng cậu có suy nghĩ đến thế nào cũng không thể hiểu được ý định của ông.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến cổng dịch chuyển trong đền thờ.

Jang Maldong đứng lại trước bệ thờ và bảo cậu vào.

Sau câu chào tạm biệt ngắn gọn với ông, cậu quay lại và leo lên cầu thang.

Ngay khi cậu đứng trước cổng dịch chuyển.

“Seol.”

Giọng của Jang Maldong trở nên nặng nề. Cậu dừng lại.

“Ta thực sự rất tự hào và hạnh phúc vì những gì con đã làm!”

"Ah."

“Nhưng, thế giới này không phải nơi con sống!”

Cậu quay người lại.

“Không được quên….”

[Đừng quên.]

“Nơi con thuộc về. Là Trái Đất!”

[Đó là nơi cậu thuộc về.]

“….”

Vừa cho chân qua khỏi cổng dịch chuyển, nghe những điều này, cậu rút chân lại.

Nhưng ngay sau đó cậu giả vờ không nghe thấy lời nào của ông nữa, cậu cứ thế tiến thẳng vào cánh cổng, chẳng mấy chốc, cả cơ thể cậu đã chìm qua cánh cổng đó.

Đây là lần thứ ba cậu trở về Trái Đất.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục

Chương 185 

Chương 184 - Phần 2
Chương 184 - Phần 1

Chương 183 - Phần 1

Chương 182 - Phần 2
Chương 182 - Phần 1

Chương 181 - Phần 2
Chương 181 - Phần 1

Chương 180 - Phần 2
Chương 180 - Phần 1

Chương 179 - Phần 2
Chương 179 - Phần 1

Chương 178 - Phần 2
Chương 178 - Phần 1

Chương 177 - Phần 2
Chương 177 - Phần 1

Chương 176 - Phần 2
Chương 176 - Phần 1

Chương 175 - Phần 2
Chương 175 - Phần 1

Chương 174 - Phần 2
Chương 174 - Phần 1

Chương 173 - Phần 2
Chương 173 - Phần 1

Chương 172 - Phần 2
Chương 172 - Phần 1

Chương 171 - Phần 2
Chương 171 - Phần 1

Chương 170 - Phần 2
Chương 170 - Phần 1

Chương 169 - Phần 2
Chương 169 - Phần 1

Chương 168 - Phần 2
Chương 168 - Phần 1

Chương 167 - Phần 2
Chương 167 - Phần 1

Chương 166 - Phần 2
Chương 166 - Phần 1

Chương 165 - Phần 2
Chương 165 - Phần 1

Chương 164 - Phần 2
Chương 164 - Phần 1

Chương 163 - Phần 2
Chương 163 - Phần 1

Chương 162 - Phần 2
Chương 162 - Phần 1

Chương 161 - Phần 2
Chương 161 - Phần 1

Chương 160 - Phần 2
Chương 160 - Phần 1

Chương 159 - Phần 2
Chương 159 - Phần 1

Chương 158 - Phần 2
Chương 158 - Phần 1

Chương 157 - Phần 2
Chương 157 - Phần 1

Chương 156 - Phần 2
Chương 156 - Phần 1

Chương 155 - Phần 2
Chương 155 - Phần 1

Chương 154 - Phần 2
Chương 154 - Phần 1

Chương 153 - Phần 2
Chương 153 - Phần 1

Chương 152 - Phần 2
Chương 152 - Phần 1

Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1

Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1

Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1

Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1

Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1

Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1

Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1

Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

8 Comments:

  1. Quá buồn khi main mất đi niềm tin vào Trái Đất.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nói trắng ra thì sợ đối mặt với gia đình, ko có nơi nào để đi, đi làm cùng lắm làm lao động nói chung là 1 thằng nghiện cờ bạc bị ghẻ lạnh ko dám đối mặt với gia đình vì tội lỗi ko muốn quay lại là phải

      Delete
    2. Ngoài đời,ngay bây giờ niềm tin vào Trái Đất (con người) còn không có nữa là.Còn main sau bao lâu mới được làm một người có ích tự nhiên winner lại muốn quay về chốn loser làm gì?

      Delete
  2. Main vẫn sợ đối mặt với lỗi lầm của bản thân.

    ReplyDelete
  3. nói chung mấy chap sau là tán nhảm chả có sự kiện nào lớn chả có đánh nhau chỉ có main và gia đình thoai @@

    ReplyDelete
  4. Về lần nào cũng bị chũi sml sao mà ko sợ

    ReplyDelete
  5. Việc khó nhất đến rồi .tôi là msin thì coá cht cũng hk về đâu hk đủ tuej tin mong main nó lm đc

    ReplyDelete
  6. không ai để ý Phi Sora không xuất hiện à

    ReplyDelete