(Trans:
Giải thích một tí về chương trước
Năng lực = ability do các ability user thức tỉnh mà có.
Kỹ năng = skill do các nhà thám hiểm hầm ngục học được.
Cha của Kang Shin đã thức tỉnh năng lực nhưng vì hầm ngục công nhận là một kỹ năng nên năng lực Shockwave đã chuyển thành kỹ năng Shockwave.)
Nếu tôi để bản thân liên quan với cô ta, người khác có thể phát hiện ra tôi là một ability user. Thậm chí tệ hơn, việc tôi là một nhà thám hiểm hầm ngục sẽ bị lộ. Mm, đến giờ tôi vẫn không tin được mình lại nói cho Su Ye-Eun rằng mình là một nhà thám hiểm hầm ngục. Tôi đã nghĩ cái vẹo gì thế không biết? Tôi chỉ có thể hy vọng rằng cô ta sẽ không bán đứng người đã cứu mạng mình.
“Kang Shin, Kang Shin”
“Yeah, chào”
Tôi cố gắng quay đi lần nữa, nhưng lần này, cô ta giữ chặt tay tôi.
“Này, dừng lại!”
“Sao anh lại tránh mặt tôi?”
“Đặt tay lên ngực cô và tự hỏi đi”
“...Biến thái”
“Tôi đánh cô một cái được không?”
Su Ye-Eun buông tay tôi ra rồi hỏi bằng giọng khẽ khàng hơn.
“Tôi muốn biết năng lực của anh”
“Tôi thì không muốn biết của cô”
“...Anh ghét tôi sao?”
“Giờ mới biết à?”
“Tại sao chứ?”
“Vì cô là đứa phiền phức”
Lần này, cô ấy không nắm lấy tay tôi. Tôi tự hỏi liệu mình có quá thô lỗ hay không, nhưng tôi nhanh chóng tự nói với bản thân là không. Đó là bởi vì Su Ye-Eun vẫn lẽo đẽo theo sau tôi.
“Cô đang khiêu khích tôi đấy à?”
“Tôi không thể đến bữa tiệc khai trương vì anh”
“Thì sao?”
“Tôi không có ai là bạn hết”
“...”
Thông cảm với cô ta có sai không nhỉ? Không, tôi không hề! Cả 2 chúng tôi đều vô tội! Tôi đột ngột cảm thấy sự thù địch của mình giảm dần và tôi để cô ta ngồi vào chỗ trống kế bên. Cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên trước hành động bất ngờ này, đôi mắt dưới chiếc mũ mở to và nở nụ cười.
“Cảm ơn”
“...Hmph, không phải vì cô đâu. Tôi chỉ không muốn nói nữa thôi.”
À, có lẽ đó là câu trả lời đúng. Tôi hối hận trong lòng. Điều tôi biết chắc chắn là tôi không hoàn toàn rũ bỏ được cô ta, và vì thế cô ta trở thành người bạn đầu tiên của tôi ở đại học. Haa, cuộc sống đếch giống tưởng tượng tí nào.
****
Tôi có một giấc mơ. Tôi la hét, nhưng tôi không thể nghe được chính mình trong không gian ồn ào xung quanh.
Bầu trời tối đen đầy mây giông. Lũ xích quỷ tràn ngập khắp đất trời, và chỉ còn cô ấy đứng cạnh tôi. Những đồng minh ở gần đó không phải con người, cô ấy là con người duy nhất.
[Nêu em nói rằng em yêu anh, anh sẽ nói gì?]
Tôi ngừng hét và nhìn vào khuôn mặt đẹp đến khó tin của cô ấy.
[Tôi sẽ nói tôi ghét em. Vì sự thật là vậy]
[...Không gì có thể khiến hai ta đi chung đường sao?]
Tôi âu yếm nhìn vào đôi mắt rực sáng của cô ấy. Trước khi nhận được năng lực của mình, cô ấy đã tự thiêu. Sau khi nhận được nặng lực, cô ấy chia cách mọi thứ với ngọn lửa của mình.
Tôi kiềm chế khao khát ôm lấy cô ấy và nói,
[Đây không phải kết thúc. Kết thúc đó sẽ không đến. Không bao giờ]
[Em bất ngờ vì anh vẫn có thể nói vậy trong tình huống này đấy]
[Chúng ta sẽ sống sót, XX … cho đến tận cùng. Cùng nhau]
[Và nếu chúng ta làm thế?]
[Vậy, tôi sẽ nói rằng tôi yêu em]
[... đồ con Orc ngốc nghếch, diễn đạt đấy]
[XX nói thế! XX nói thế! Grr!]
Tôi mở mắt. Đây là lần tỉnh dậy tệ nhất tôi từng trải qua.
“H...Huh?”
Đầu tôi đau và mắt tôi cũng vậy. Cổ họng tôi khô khốc. Tôi đã mơ sao? Không, tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. Tôi cảm thấy như mình đã nhìn thấy một bầu trời đen tối nhưng đầu tôi nhói lên khi tôi cố nhớ lại. Tôi bỏ cuộc và mở cửa sổ, để gió mùa thu vuốt ve mái tóc của tôi.
Dường như những ngọn gió đang nói chuyện.
[Chào buổi sáng ~]
[Tôi đã đến đây từ tận Biển Tây ~]
[Ah, mùi hương của biển !]
Tôi lắc đầu để rũ bỏ cơn buồn ngủ. Có vẻ như sự mệt mỏi đã tăng lên khi ở trong hầm ngục quá lâu. Thêm vào đó, tôi cũng phải đi học. Hai tuần đã trôi qua kể từ khi bắt đầu đi học, điều đó đủ để gây thiệt hại cho tôi.
‘Cố không làm quá sức’ tôi tự nhủ với chính mình. Ngay lập tức sau đó, tôi chuẩn bị để đánh nhau với Dark Ratman 3 lần vào buổi sáng. Lớp học của tôi bắt đầu vào buổi chiều.
***
Ellos bất ngờ gọi cho tôi.
[Palludia vừa liên lạc với tôi]
“Để gặp mặt ở tầng 25 à?”
[Yup. Như dự đoán, là vì cậu]
“Ý anh là sao? Sao lại là vì tôi?”
[Haha, Shin, cậu không giỏi tán tỉnh phụ nữ phải không?]
“Oh, anh thì có chắc?”
[Ít nhất cũng đỡ hơn cậu. Dù sao tôi cũng có hôn thê rồi]
“Hôn thê!?”
Nó làm tôi ngạc nhiên. Ellos nghe có vẻ hài lòng và cười khúc khích.
[Mm, phải. Tốt nhất lầ cậu nên nhanh lên, anh bạn. Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày hẹn rồi]
“Được rồi. Tôi sẽ cố. Anh đang ở tầng bao nhiêu rồi?”
[Tôi đang ở tầng 24. Vì tôi gần đích rồi, nên tôi có thể đến tầng 25 kịp lúc]
“Được rồi, vậy thì hẹn gặp lại ở tầng 25”
[Được. Hẹn gặp lại]
Tôi kết thúc cuộc trò chuyện với Ellos và nghĩ lại về trận đấu tôi vừa trải qua. Đó là một chiến thắng rực rỡ. Có ba người bao gồm cả tôi và tất cả chúng tôi đều sống sót mà không gặp trở ngại nào.
Tuy nhiên, tôi không thể nhìn thấy con đường phía trước. Tôi không đủ tự tin để xử lý quá nhiều Ratman cùng lúc với Dark Ratman. Tôi đã có chìa khóa cho giải pháp, nhưng sử dụng nó sẽ làm giảm đáng kể đòn tấn công và phòng thủ của tôi
Khi nhận ra ánh mắt cay nghiệt và quay lại đối mặt với nó, tôi nhận ra Loretta đang nhìn tôi chằm chằm.
“Wah!”
“Quý khách, sao lần nào cậu cũng để tôi đứng đây như con dở trong khi nhắn tin chém gió với người khác vậy? Có phải cậu nhầm cửa hàng với chỗ nghỉ chân không?”
“Không phải sao? Có rất nhiều thứ để ăn và một người phục vụ xinh đẹp nữa”
“Tôi sẽ không đổ vì mấy tên lẻo mép đâu. Chưa kể, ai lại bối rối vì cái sự thật hiển nhiên đó chứ”
“Vậy cho tôi một nước trái cây 5 vàng”
“Cảm ơn quý khách”
Loretta thực sự là người có đầu óc đơn giản. Tôi nhận lấy nước ép trái cây từ Loretta (nó có tác dụng làm giảm nhanh sự mệt mỏi), và hỏi cô ấy một câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
“Loretta, chị lúc nào cũng ở cửa hàng khi tôi đến”
“Tất nhiên. Không phải nhiệm vụ của chủ cửa hàng là gặp khách hàng sao?”
“Vậy chị làm gì khi tôi không có ở đây?”
Tôi đã định hỏi điều này từ lâu. Cô ấy xuất hiện ở mỗi cửa hàng tôi đến. Tôi tò mò không biết cô ấy đã làm gì khi tôi không ở đây. Loretta trả lời với một tiếng cười.
“Ôi trời, quý khách, cậu đang ve vãn tôi sao? Chưa được đâu, vẫn còn sớm lắm”
“Không, không phải đâu”
“...”
“Ow ow ow”
Loretta tiếp cận tôi mà không thay đổi biểu cảm và véo má tôi không thương tiếc. Đau kinh khủng.
“Cậu không nên trêu ghẹo những cô gái như thế, quý khách”
“Eh? Tôi đâu có …. Xin lỗi, tha cho tôi đi”
Nhìn Loretta mang ra một chiếc rìu 2 lưỡi từ phía sau cửa hàng, tôi đầu hàng. Loretta “hpmh” rồi trả chiếc rìu về chỗ cũ.
“Câu hỏi là gì? Tôi thường làm gì sao? Nó có giá 500 vàng, thưa quý khách”
“Đồ keo kiệt! Tôi không hỏi nữa!”
“Huhu, con gái có nhiều bí mật lắm, quý khách à”
“Một bí mật giá thối hiểu 500 vàng?”
“Cậu chả vui tính gì cả. Làm sao mà cậu hòa thuận được với bạn gái như thế?”
“Tôi nói rồi, cô ấy không phải bạn gái của tôi”
Loretta vẫn im lặng trước câu trả lời mệt mỏi của tôi, và chỉ khi tôi sắp uống xong nước trái cây, cô ấy mới bất ngờ nói ra.
“Cậu biết tôi không phải con người, phải chứ?”
“Tôi cũng nghĩ như vậy”
“Tôi là thành viên của một chủng tộc nổi tiếng về năng khiếu ma thuật. Mặc dù vậy, tôi sẽ không nói cho cậu biết chủng tộc đó là gì vào lúc này”
“Ma thuật?”
“Phải. Bộ cậu nghĩ cậu là khách hàng duy nhất của tôi trong hầm ngục này sao?”
“...Eh? Không lẽ chị cũng giao dịch với những nhà thám hiểm hầm ngục khác nữa?”
Loretta khẽ gật đầu
“Đó là sức mạnh của ma thuật và cũng là sức mạnh của hầm ngục. Tôi có thể lấy những mảnh ý thức của mình và đặt chúng vào những con rối, sau đó lan rộng ý thức của tôi đến vô số nơi trong hầm ngục. Mặc dù tôi không giao dịch với tất cả nhà thám hiểm hầm ngục, nhưng ít nhất tôi cũng giao dịch với 10% số nhà thám hiểm ở Hầm ngục đầu tiên”
“Uk, nghe có vẻ mệt mỏi nhỉ.”
“Huhu, cậu đang lo lắng cho tôi sao? Đừng lo, tôi cũng đang nghỉ ngơi tại nhà được đặt ở đâu đó trong hầm ngục”
“Vậy thì tốt rồi”
Nói cách khác, Loretta mà tôi đang nói chuyện là một con rối. Tôi thật sự bất ngờ. Đây là điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Dù sao, da của cô ấy giống hệt con người, mắt cũng…
“Cậu có muốn thử chạm vào tôi không?”
“Không, ổn mà”
“Như tôi nghĩ, tôi đáng sợ, phải không?”
“Đáng sợ? Là sao?”
Khi tôi hỏi với vẻ khó hiểu, Loretta tự nhiên trả lời.
“Là không bình thường. Có thể chia một phần ý thức và điều khiển những con rối. Ngay cả những nhà thám hiểm ngục tối cũng không thể không bị sốc khi nghe điều này”
“Đúng là sốc thật, nhưng tôi không hiểu tại sao lại đáng sợ?”
“...Quý khách, cậu không thấy sợ tôi sao? Tôi ghét khi phải tự nói điều này, nhưng tôi là một pháp sư tuyệt vời, cậu hiểu chứ?”
“Khoảnh khắc tôi thấy chị ngồi trong cửa hàng ở cái hầm ngục bí ẩn này, tôi biết chị là một người tuyệt vời rồi”
“Người đứng trước mặt cậu chỉ là một con rối được điều khiển bởi một mảnh ý thức. Cậu không thấy ghê tởm sao?”
Ghê tởm? Tôi đã dành thời gian để suy nghĩ về nó. Thứ trước mặt tôi là một con rối với ý thức Loretta. Nó dường như không khác gì một người thực sự. Qua con rối này, Loretta đã khóc, cười và tức giận.
…. Ghê tởm chỗ nào?
“Tôi không chắc tại sao mình phải ghê tởm …. Loretta là Loretta. Chỉ vì chị ở trong một hình dạng khác, cũng không thay đổi được sự thật chị là Loretta. Phải không?”
“Ah, um….mm”
Loretta đột nhiên lắp bắp, má cô ấy ửng đỏ.
“Uuu. Thật sự, biểu cảm của cậu là điều mà tôi hy vọng, nhưng…”
“Hả? Chị nói gì cơ?”
“Không có gì! Cậu có thể đi rồi!”
“Mm? Không, sao đột ngột vậy? Được rồi, tôi sẽ đi. Đừng đẩy nữa!”
“Đi đi, nhanh lên!”
Loretta hét lên và cố đuổi tôi ra ngoài. Bây giờ mặt cô ấy đỏ như một quả cà chua.
Hm. Tôi vừa làm Loretta giận sao? Tôi làm sai gì nhỉ? Tôi không chắc mình đã làm sai chuyện gì, tôi tự nhủ sẽ xin lỗi cô ấy trong lần gặp tới. Rồi tôi rời khỏi hầm ngục. Đã đến lúc đi học rồi.
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 18 (Phần 2)
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22 - Phần 1
Chương 22 - Phần 2
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
tsundere
ReplyDelete:))) "cậu không giỏi trong việc tán tỉnh phụ nữ phải không?" main:" t k giỏi nhưng bản năng thì khác"
ReplyDelete