Khát vọng trở về - Chương 186: Cuộc hội ngộ bất ngờ.

Paat!

Ánh sáng lóe lên. Khi Seol Jihu mở mắt, một căn phòng xa lạ hiện ra. Cậu bối rối nhìn quanh một lúc lâu mới nhận ra đó là phòng của mình.

Kétt

Cậu mở cửa và ló đầu qua cửa sổ, cảnh quan thành phố hiện ra, một cảm giác xa lạ và bất thường nổi lên bên trong cậu.

Những chiếc ô tô nằm bên đường, những ngôi nhà đông dân, những học sinh mặc đồng phục đang đi lại, Seol cứ thế nhìn chăm chú quang cảnh thành phố vừa bàng hoàng vừa gãi đầu.

Đầu cậu lúc đó trở nên ngứa ngáy thật, có lẽ do lâu ngày rồi không gội, cậu lập tức cởi áo và đi vào phòng tắm luôn.

Àoooo


Dòng nước nóng chảy ra từ vòi hoa sen, trút xuống đôi vai cơ bắp của cậu, Seol khẽ rên vì sung sướng, toàn bộ bụi bẩn mà cứ thế cuốn theo dòng nước trôi đi.

“Nước nóng chảy ra dễ như thế này sao, huh.”

Lâu ngày không về quên mất cả cảm giác đó, trên Thiên Đường, muốn có nước nóng không hẳn là khó khăn cho lắm, nhưng nó thực sự là một quá trình khó chịu, muốn có một bồn nước nóng ngon lành để tắm cũng tốn cả đống thời gian.

Mãi đến bây giờ, cậu mới có cảm giác đang ở Trái Đất, giờ thì mọi thứ trên Thiên Đường bỗng trở thành giấc mơ.

“Whew….”

Cậu ngồi phịch xuống đất và kệ cho vòi hoa sen xối nước lên đầu.

Có thể Seol không biết điều này, nhưng cậu vừa trải qua trận chiến thứ hai trong bốn trận chiến dữ dội và khốc liệt nhất đời mình, đó là lẽ tự nhiên khi mà chân cậu phải đi khập khiễng như vậy.

Từng milimet trên cơ thể được rửa sạch, cảm giác sảng khoái lâng lâng lại được nâng lên, nhưng cậu sớm phải đối mặt với thứ mà cậu đã lường trước.

Đó là…cậu chẳng có gì để làm.

Hay đúng hơn, cậu chẳng biết mình nên làm gì.

Cậu chẳng buồn suy nghĩ nhiều, chạy ra mở tủ lạnh luôn, nhưng ngay sau đó lập bối rối đóng lại ngay, bao năm tháng mới về giờ mở tủ lạnh ra thì có bụi với mốc để ăn.

Thế là cậu quay ra bật vài bản nhạc lớn và chạy lon ton khắp phòng, nhặt một cuốn sách bắt mắt, và cậu ngồi yên được 10 phút.

Sau đó cậu mở máy tính xách tay và kiếm những tin tức mới nhất để đọc, nhưng toàn tin chán phèo, báo cáo của tổ chức Sát Thủ Ấn Độ còn thú vị hơn.

Và đến bây giờ, cậu lại không còn gì làm cho đỡ chán, một sự im lặng chán ngắt giáng xuống căn phòng khiến cậu không chịu nổi.

Thế là cậu đành bật ti vi, nhặt một lon bia lăn lóc cạnh tủ lạnh, tuốt bao thuốc ra rút một điếu và dựa vào tường. Mắt thì trông vào ti vi nhưng đầu thì ở trên mây.

Những yêu cầu mà Kim Hannah với Jang Maldong nhắc trước khi cậu về vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Chán quá…."

Seol vừa lẩm bẩm vừa châm điếu thuốc. Nhưng lon bia đã bật kia cậu chẳng uống một ngụm nào, điếu thuốc cũng cứ thế cháy dần trong tay.

Seol nhìn chằm chằm những người nổi tiếng đang cười đùa trên màn hình TV, đôi mắt cậu trở nên vô hồn và trống rỗng.

“Họ chẳng biết cái đếch gì cả.”

Một lúc sau, điếu thuốc cháy tới đầu lọc thì màn hình ti vi cũng chuyển sang màn hình quảng cáo.

“…..”

Cậu chán nản cúi đầu xuống. Cậu không hiểu tại sao mình lại như thế này, nhưng cậu cảm nhận rõ ràng, từ lúc trở về Trái Đất, tất cả năng lượng trong cơ thể cậu đã bị hút ra.

Còn chưa được nửa ngày từ lúc rời khỏi Thiên Đường, cậu không hiểu tại sao mình lại trống rỗng như thế.

Seol Jihu gục đầu xuống, mắt nhìn xuống sàn nhà, lẩm bẩm một mình.

“Cô đơn quá~~”

**

Sau một hồi lâu ngồi thẫn thờ trên ghế dài, Seol đột nhiên đứng phắt dậy và rời khỏi phòng.

Khi đó, hoàng hôn đã phủ kín bầu trời, khoảng thời gian ăn tối đã tới.

Seol cứ đi bộ vô định như vậy, cậu chẳng có nơi nào để đi mà cũng chẳng tính đi đến nơi nào. Cậu chỉ đơn giản là đi bộ trong vô thức như thế, không đích đến.

Những ánh sáng đèn nhà, đèn ô tô lướt qua khiến cậu phản xạ tránh chúng như thói quen khi xưa. Nhưng đó là những phản xạ trong vô thức, đầu cậu đang suy nghĩ tới vấn đề khác, tay còn đang nhét trong túi áo và nghịch nghịch một mảnh giấy nào đó.

Lối ra 2.

Hongik University.

'À đúng rồi!'

Khuôn mặt đang u sầu bỗng lập tức lấy lại chút nặng lượng sống.

Cậu không do dự một giây và lập tức hòa mình vào đám đông lên cầu thang.

Sau khi chui ra khỏi tàu ở Lối ra số 8, cậu lại tiếp tục đi bộ xung quanh trong vô định một lần nữa. Cậu cứ nghĩ là mình sẽ phải tìm lâu hơn cơ.

Nhưng cái cửa hàng đó ở vị trí khá dễ kiếm, nên cậu nhanh chóng thấy nó ngay.

“Nơi mà thịt ba chỉ lợn rất ngon.”

Cậu ngước lên bảng hiệu phía trên, đó mà một tòa nhà ba tầng, nhưng vì trời cũng đã khuya nên xung quanh lẫn trong nhà hàng vẫn yên ắng, bên trong khá ít người.

Anh mở cửa đi vào, tiếng chuông ở cửa vang lên.

“Chào mừng…- Oh My…..”

Cô phục vụ nao núng khi nhìn thấy Seol.

“Các cô vẫn mở cửa chứ?”

"…Có! Chúng tôi sẽ đóng cửa sau một tiếng nữa. Quý khách có bao nhiêu người ạ?”

“Mình tôi thôi!”

"Chỉ mình ngài? À vâng, mời ngài đi theo lối này.”

Seol che mặt vì xấu hổ, nhưng cô phục vụ không quan tâm tới chuyện đó, cô dẫn tới chỗ ngồi một cách thờ ơ.”

“Quý khách dùng gì ạ?”


“Tôi nghe nói thịt ở đây rất tuyệt.”

“Tất nhiên rồi ạ ~ Nó rất ngon ~ Vậy ngài sẽ dùng thịt ba chỉ ạ?”

“Vâng, hai phần nha.”

“Có ngay!”

Người phục vụ vui vẻ rời đi. Seol quay ra quan sát kỹ nhà hàng. Cậu đang ngẫm xem lý do tại sao Jang Maldong là yêu cầu cậu đến đây. Hẳn nó sẽ có gì đó liên quan tới Thiên Đường.

Tuy nhiên, ngó đi ngó lại cậu vẫn chẳng phát hiện ra điều gì. Đang tính đi lên tầng hai xem qua thì thức ăn mà cậu gọi đã được phục vụ mang tới.

Cậu không biết nơi này có bình thường hay không, nhưng có vẻ cô phục vụ rất vui vẻ khi nướng thịt cho cậu không biết mệt mỏi hay khó chịu một chút nào cả.

Âm thanh xèo xèo của miếng thịt nướng đang chín phát ra, mỡ chay nhỏ giọt xuống, mùi thơm bốc lên ngào ngạt, ngau lúc đó, chúng đã hấp dẫn cậu đến mức quên cả những khúc mắc vừa mới vướng bận trong người.

Bây giờ anh ta đã nhìn gần hơn, thịt ba chỉ có độ ngắn và dày tỉ lệ hoàn hảo với mỡ và thịt. Cậu chỉ ngửi thôi cũng thấy lạ miệng rồi.

Cậu nuốt nước bột ừng ực rồi hỏi.

“Tôi có thể lấy thêm một bát cơm không?”

“Tất nhiên rồi ~~~ Một bát cơm ~~ Có ngay ạ `~”

“Sao không để những lo lắng lại sau nhỉ, cứ chén no cái đã!!”

Ngay lúc cơm ra, cậu xúc vột một thìa cơm cùng miếng thịt nướng mà cô phục vụ vừa cắt nhỏ ra. Ngay lập tức, cậu không thể ngừng rên rỉ vì sung sướng, cơm chín dẻo và miếng thịt đậm đà kết hợp rất hài hòa với nhau.

Như thế này thật tuyệt vời…

Như câu nói, đói mới là gia vị tốt nhất, cậu dọn dẹp sạch xong hai phần thịt và phần cơm trong nháy mắt, ngay lập tức, cậu liền gọi thêm 4 phần thịt nữa làm cô phục vụ trố mắt.

“4 phần nữa ạ?”

“Đúng vậy! Đừng lo lắng! Tôi có thể ăn hết mà! “

Và cậu không nói đùa, miếng thịt vừa nướng xong còn chưa kịp nguội, cậu đã đút lổm và nuốt chửng ngay rồi. Mồ hôi đổ ra như tắm, nhưng cậu không quan tâm, cậu chỉ chuyên tâm vào chuyện ăn uống.

Cậu biết rằng ăn kiểu đó cũng không tốt cho sức khỏe, nhưng cậu không thể cưỡng lại được đặc biệt lại là do những miếng thịt quá đậm đà, sau khi niếm thử miếng đầu tiên, những miếng tiếp theo chỉ hít hương thơm của nó thôi đã khiến cậu ứa nước miếng.

Càng ăn, cậu lại càng thèm, hương vị ngầy ngậy từ miếng ba chỉ khiến cậu nghiền ngay từ lần đâu. Hết những xuất đó, cậu lại gọi thêm.

Sau khi đánh bay tổng cộng 10 suốt thịt, bốn bát cơm, một bát món hầm đậu nành và một suất naengmyeon (mì lanh), cậu mới no căng bụng và ngừng lại.

“Whew….”

“Một bữa ăn tuyệt vời.”

Có lẽ vì cậu đã đớp như lợn, nên giờ cậu đã cảm thấy khỏe khoắn hơn một chút. Sau khi lấy khăn giấy lau khô mồ hôi trên trán, câu bất giác chớp mắt.

Từ nãy đến giờ do quá tập chung vào ăn uống, cậu không nhận ra nhà hàng đã tối hẳn đi, hầu hết các bóng đèn đã tắt đi, các khách hàng lúc nãy còn ngồi lác đác quanh đây đã rời đi từ bao giờ.

Người duy nhất mà cậu đang thấy là cô phục vụ cho cậu. Cô ấy đang lau vỉ nướng dính đầy dầu mỡ.

“Vừa nãy trông ngài ăn ngon miệng quá.”

Giọng điệu thường ngày của cô đưa Seol trở lại thực tại. Có vẻ như cô ấy đã phục vụ quá kha khá thời gian để cậu dùng xong bữa.

“Xin-Xin lỗi cô, tại tôi đói quá.”

Seol vội rút ví ra. Ngay khi cậu đưa thêm vài tờ tiền để boa cho cô phục vụ, cô gái kêu lên.

“Ei~  Chỉ 50.000 won thôi ư?”

Một giọng nói lanh lảnh vang lên.

“Tôi chưa nói với anh sao? Phí phục vụ của tôi khá đắt đấy.”

'Gì cơ?'

Ngay khi ngẩng đầu lên, cậu hoàn toàn bị. Người phục vụ vừa nãy đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại một gương mặt quen thuộc.

“Tôi ở lại đây thêm một tiếng để nướng thịt cho anh biết đấy, ông tướng, có biết không đấy! Hử?”

Vậy ra cô ấy đã nướng thịt cho cậu.

Seol không thể nhận ra cô ấy, là do trang phục ở Trái Đất của cô ấy quá giản dị so với trang phục ở Thiên Đường.

“Phi Sora?”

“Wow! Cảm ơn vì đã nhận ra “nhanh” như vậy nhá.”

Phi Sora cười tươi rói, cô liền ném tạp dề và ngồi xuống ghế đối diện cậu.

Cậu chưa bao giờ nghĩ có thể gặp cô ấy ở đây, cậu vô tình hỏi.

“Sao cô lại ở đây?”

“Này, câu đấy phải để tôi hỏi nhá. Sao anh lại tìm đến được đây?”

“Lão Sư chỉ cho tôi đến đây.”

“Ông nội đã làm thế ư? Đúng là ông ấy đã đến đây một lần, nhưng sao ông ấy lại nói với anh.?”

Rồi cô nhún vai, chẳng cần quan tâm câu trả lời.

“Dù sao thì, anh đã hồi phục, đúng không?"

Seol gật đâu theo phản xạ.

“Tôi cũng vui lắm. Tôi cứ lo là anh không tỉnh dậy nữa cơ!”

“….”

“Ồ! Xin lỗi nha, tôi cũng muốn ngồi thêm chút nữa nhưng tôi có chút chuyện gấp nên tôi phải quay lại ngay. Tôi còn chút việc vặt. “

Seol Jihu lắc đầu.

“Ổn mà! Chẳng có gì đáng để xin lỗi đâu.”

Seol không có lý do gì để ngăn cản các thành viên trong nhóm mình về Trái Đất cả, chỉ là khoảng thời gian không phù hợp chút nào.

Cậu có rất nhiều việc muốn làm sau khi xuất viện, vì vậy, khi bị bắt về đây ngồi không, tâm trạng của cậu cực kỳ chán chường.

“Pft.”

Đột nhiên Sora cười um lên, vai cô run rẩy, hàm răng trắng tinh lộ ra.

“Dù sao thì, nó cũng khá hài hước đấy.”

“?”

“Ý tôi là Soorim, cô gái vừa đứng đây suốt cả buổi ý? Anh không chú ý đến cô ấy à?”

Seol Jihu nghiêng đầu. Hình như cô ấy đang nói tới cô gái hướng dẫn cậu tới chỗ ngồi này, nhưng tất cả những gì cậu nhớ chỉ là như vậy.

“ Tôi đang tự hỏi trong đầu xem tại sao hôm nay cô ấy lại làm chăm chỉ như vậy….Ah thì cô ấy trông cũng hơi khác thường một chút,. Cô ấy thường khá trầm tính ở đây cho đến khi khi ca làm việc của cô ấy kết thúc, nhưng nay cô ấy khăng khăng muốn ở lại và đòi dọn dẹp, tôi đang tự hỏi có ấy có vừa ăn nhầm gì không, và…”

Phi Sora hất cằm ra hiệu cho cậu.

“Lúc mà tôi bảo cô ấy đi. Cô ấy đã bĩu mỏ như đứa trẻ con vậy. Anh cần nhìn lúc cô ấy nhìn chằm chằm anh khi cô ấy ra về đấy.”

Phi Sora cười khúc khích, hẳn là cô gái Soorim này dễ thương đến mức nào.

Seol lặng lẽ thì thầm.

“Đáng ra cô nên giữ cô ấy ở lại?

Sora lập tức ngưng cười.

“Anh vừa nói gì cơ?”

“À..Thì...Tôi chỉ nói như vậy thôi.”

“Gì cơ…Anh đang để ý tới cô ấy sao? Anh đã có người yêu rồi đó, đúng chứ?”

“Tôi không có người yêu!”

“Lại xạo rồi… Đừng có nói là anh không có… Mà, sao anh lại bảo tôi giữ cô ấy lại.?”

“Vi cô ấy xinh vl..”

Seol Jihu nói thẳng ra.

“Cô thấy đấy, dù cô là trai hay là gái đi chăng nữa, nếu cô thấy một người hấp dẫn, đôi mắt cô sẽ luôn ngước nhìn người đó và cô rất muốn nói chuyện với mục tiêu. Ei, xấu hổ quá!!!

Nhìn bản mặt tiếc nuối của Seol, Sora nổi giận.

“Tôi có nghe nhầm không đấy? Anh đang cố trêu ngươi tôi đấy à? Anh nói thế tức là tôi không hấp dẫn sao?”

“Không, tôi có nói thế đâu? Cô biết đấy! Mỗi người một gu mà.”

“Ha, ném cái gu của anh sang một bên đi! Mắt anh nhìn thế nào mà cô ấy lại xinh hơn tôi? Cả khuôn mặt lẫn bo đỳ của tôi đều nuột hơn cô ấy đấy.”

Seol Jihu trợn mắt và hất hàm.

“…Wow….”

Thấy phản ứng của của cậu, Sora tự nhiên thấy bối rối.

“Wow? Wooow? Wow cái mông! Phản ứng đó là sao?”

Thấy biểu cảm ngượng nghịu của Sora, Seol cười khúc khích.

“Mà! Ăn xong rồi thì té đi! Cười cái mông.”

“Để tôi giúp cô dọn dẹp.”

“Muốn an ủi tôi sao! Thôi khỏi! Xin kiếu, giờ thì phắn đi! Những gì anh vừa nói đã động chạm đến trái tim bé bỏng này của tôi nhiều lắm không! Biết không?”

“Được rồi! Tôi sẽ trả tiền và té ngay. Cảm ơn vì ngày hôm nay nhé!!”

Seol liền đứng thằng dậy và tới quầy trả tiền, bỗng có tiếng thở dài phía sau.

“Anh định cứ thế rời đi ư?”

Sora vừa cầm bút vừa gõ gõ tạo ra tiếng động.

“Không phải chính cô vừa bảo tôi đi sao?”

Seol bối rối hỏi lại cô, Sora bĩu môi.

“Ý tôi là: Ông nội là người nói anh tới đây sao?”

“Đúng vậy!”

“Và! Anh không có gì để nói với tôi sao?”

"Không! Ông ấy chỉ bảo tôi đến đây chứ có dặn gì đâu?”

"Cái quái gì thế…? Ý tôi là, hẳn phải có một lý do nào đó, đúng không?

"Lý do gì cơ?"

"Làm sao tôi biết!"

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Phi Sora. Và Sora cũng nhìn chằm chằm vào cậu.

"Nhưng-"

Cô vặn vẹo ngón tay trong chốc lát và…

"…Uống với tôi đi."

Rồi cô ấy hạ cánh tay xuống.

“Nhìn lúc nãy nhìn cưng ăn chụy cũng đói lắm. Nãy cưng đã lấy mất một tiếng quý giá của chụy rồi đấy! Giờ cưng tính thế nào với chụy đây.”

Rồi cô bắt tay vào dọn dẹp luôn, không thèm nghe cậu trả lời.

Seol Jihu liền trả lời luôn:

“Tôi có nói là tôi sẽ rời đi ngay đâu.?”

“Biết thế là tốt! Nhưng uống vừa thôi! Mà dường như anh không có gì để làm nhỉ?”

Lần này, Seol cứng họng thực sự.

“Còn đứng ngây ra đấy nữa? Giúp tôi một tay nào! Tôi đã bao bữa này rồi!”

“Cái con mụ này!!” Seol thầm càu nhàu rồi lắc đâu bắt tay vào giúp cô.

“Mà cô ấy muốn gì ở mình nhỉ?”

Lúc trước cậu đã nghĩ như vậy một lần. Nhưng cô ấy thì quá kỳ quái, cậu chẳng thể hiểu được.

**
Sau khi đóng cửa nhà hàng, Sora kiểm tra cẩn thận các cánh cửa đã khóa rồi quay lại với cậu.

Cô ấy nói biết một nơi Hầm Quân Đội Hàn Quốc Ngon ở gần đó, và cô ấy đã dẫn cậu tới một nhà
hàng tên là Hầm Quân Đội Hàn Quốc Ngon.

“Có chuyện gì xảy ra với tên của mấy cái nhà hàng ở chỗ này vậy?”

Trong khi cậu còn đang bối rối ngắm cái tên của nhà hàng. Sora đã tóm lấy tay cậu và lôi vào trong.

“Được rồi, cầm ly của anh lên đi. Chúc mừng!”

“Chúc mừng!”

Hai ly Soju leng keng vang vào nhau.


“Keu!”

Sora nhấp nhẹ nhàng, rồi nhún vai nhíu mày với cậu.
“Kỳ lạ ghê! Cùng là ramen, mà sao vị lại khác nhau đến như vậy.”

Trong khi cô ấy đang húp một thìa sốt ramen vừa chín, Seol cũng mới nghịch xong ly Soju của mình.
Thấy Phi Sora lẩm bẩm một mình rồi cắm mặt ăn, cậu bỗng thấy tò mò.

“ Sora.”

" Đợt đã."

Cậu chưa nói xong câu, cô ấy đã dơ tay lên ra hiệu dừng.

“Chúng ta có thể ngừng nói về điều đó không?”

"Về cái gì cơ?"

"Còn gì nữa? Rõ ràng anh đang định nói về cuộc chiến còn gì? Tôi cũng đang có nhiều câu hỏi cho anh lắm đấy, nhưng tôi vẫn cố giữ nó trong mình. Ông nội đã dặn tôi đừng có tọc mạch thái quá. nhưng tôi vẫn vẫn luôn gặp ác mộng về cái lúc tôi bị hắn thúc lệch đầu đến nỗi giật mình tỉnh dậy bao đêm đây.”

Seol đang định chọc cô:”Cô bảo tôi đứng sau để cô lo hết, thế mà mới một chiêu của Diligence đã lăn quay đơ ra đấy...” Nhưng cậu quyết định nín lại, nó cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.

Cậu vốn không định hỏi cô về cuộc chiến, cậu cũng chẳng có nhiều điều để cần hỏi về nó nữa, nên cậu sẵn sàng đồng ý yêu cầu của cô luôn.

“Sao cô lại làm parttime ở nha hàng thế?”

"Tại sao ư? Chẳng lẽ tôi không được làm parttime ở nhà hàng à?”

Phi Sora càu nhàu. Seol Jihu thở dài.

“Cô biết đó không phải là ý của tôi mà!!”

“Đương nhiên! Đùa chút mà cũng không cho sao?”

Ssp!

Sora liền đưa một thìa nước sốt lên húp rồi mím môi.

“Nhà hàng đó từng là của tôi. Nhưng tôi đã bán rẻ nó người quen để lấy tiền lo cho mấy đứa em của tôi.”

'Ra là vậyi.'


Sau sự cố với Bok Jungsik, Sora thực sự rất nghèo. Nhưng mà, sở hữu một nhà hàng, chắc là trước đó cô ấy đã kiếm được khá nhiều tiền.

Nhưng Seol Jihu vẫn còn nghi ngờ.

“Cô ấy nghèo đến mức phải làm bán thời gian sao?”

“Họ rất tốt bụng. Họ cho tôi làm bất cứ ca nào tôi muốn. Tôi đã nói với họ là không cần trả tiền cho tôi, nhưng họ không chịu.”

Seol bắt đầu có đủ loại ý nghĩ trong đầu, Sora vẫn tiếp tục.

“Lý do mà tôi làm việc à…Để không quên đi bản thân mình chăng? Tôi thực sự không biết miêu tả nó thế nào nữa, nhưng nó cũng đại loại như vậy đó.”

“Để không quên đi bản thân mình ư?”

"Ý tôi là, anh nghĩ thử xem. Tôi đã lang thang ở đó bao nhiêu năm trời, thời gian tôi ở đó còn nhiều hơn cả ở Trái Đất. Giờ thì tôi như người rừng ở đây vậy, giờ tôi chẳng biết nơi nào là thực nơi nào là ảo nữa, y như một thằng nghiện game bị ảo tưởng vậy.”

Seol Jihu không phủ nhận điều này.

“Tôi không thích như thế này…. Cảm giác cứ như bị thế giới nuốt chửng vậy, Chà, thì cũng một cái gì đó tương tự như thế đó.”

Cô liền chộp luôn 4 cây xúc xích và ném tọt vào miệng. Sau đó cô nói tiếp.

“Đó là lý do tại sao tôi làm parttime đấy.”

Seol Jihu chăm chú lắng nghe nãy giờ, cậu nhíu mày.

“Tôi thì cảm thấy cô đã nhảy cóc khá nhiều bước quan trọng ở giữa lắm đó, kết thì cụt ngủn.”

“Ơ, anh không hiểu thì có nghĩa là tôi giải thích thiếu à? Nửa cuộc đời của tôi là làm bán thời gian rồi! Đối với tôi thì, nếu anh lấy phần đời đó ra để nói chuyện thì nó không có nhiều thứ để nói đâu.”

“Oh…Thiệt hả?”

"Ừ! Tôi còn làm mấy chuyện phi pháp và cả giải trí cho mấy lão già biến thái cơ! Anh biết đấy, từ nhỏ đến lớn, tôi rất nghèo.”

Sora tiếp tục phồng mồm nhai xúc xích, con Seol thì nhìn cô chằm chằm.

“Trong khi tôi làm việc, tôi mới cảm thấy tôi đang thực sự ở Trái Đất. Đó là lý do tại sao tôi luôn làm một đến hai ngày mỗi khi tôi quay về. Hài lòng chưa?”

Seol Jihu nghĩ về những gì đang định nói, nhưng cậu vẫn gật đầu.

Cậu nhớ cái mồm độc địa của Sora từng nói, cô ấy sẽ hư hỏng và tàn nhẫn như thế nào nếu cô lớn lên trong một gia đình khá giả. Nhưng cậu thực sự không nên đánh giá cuốn sách khi mà chỉ liếc qua cái bìa của nó.

“Để tôi cho anh một lời khuyên nhé, anh hãy làm một cái gì đó tương tự nhé thế cũng được. Thử viết nhật ký xem.”

"Nhật ký ư?"

“Tưởng tượng xem, nếu anh chết ở Thiên Đường, anh sẽ bối rối như thế nào khi thức dậy ở Trái Đất? Để giảm bới cám giác xa lạ hay lạc lõng, anh nên làm gì đó.”

Seol Jihu muốn bác bỏ ý kiến này của cô, nhưng cậu chẳng thế nghĩ ra ý kiến nào để nói rằng cô ấy đang quá thực dụng cả. Rốt cuộc thì, kể cả cậu từ bỏ Trái Đất để đến định cư hẳn ở Thiên Đường thì nó cũng chẳng khác gì hiện tại cả, ngay từ ban đầu cậu có chỗ ở Trái Đất này đâu?

Đơn giản chỉ là cậu có nguy cơ tử vong cao hơn thôi.

Cậu đã học được một thứ từ cuộc chiến này.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có thêm một trong Thất Trùng Quân nữa đến?”

“…”

Có thể cậu đã chết ngoéo trên thiên đường. Và ở Trái đất, cậu sẽ phải gánh chịu hình phạt, giờ cậu đang đau đớn và nằm trong bệnh viện vì mất trí nhớ.

“Vậy là thầy Jang bảo mình đến nhà hàng của Sora để nghe những điều này sao?”

Cậu chẳng thế nghĩ ra lý do nào khác nữa.

'Đợi đã.”

Nghĩ về ý đinh thực sự của Jang Maldong, cậu sực nghĩ ra một chuyện cần nói với cô.

'Có nên không?'

Câu chưa chắc chắn lắm, nhưng cậu sẽ sớm đưa ra quyết định.

“Tôi muốn hỏi về một số thứ.”

“Về chuyện gì?”

“Không phải về chiến tranh đâu, cứ thoải mái đê.”

Sora ngoáy đũa trong nồi rồi ngẩng đầu lên.

“Giờ thì đến lượt tôi tò mò rồi đấy. Nói đi nào! Tôi sẽ quyết định sau?”

Seol Jihu bình tĩnh nói.

“Chuyện này là về Seol-Ah và Sungjin.”

Mặt Sora trở nên nhăn nhó.


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục

Chương 187 - Phần 2
Chương 187 - Phần 1

Chương 186

Chương 185 

Chương 184 - Phần 2
Chương 184 - Phần 1

Chương 183 - Phần 1

Chương 182 - Phần 2
Chương 182 - Phần 1

Chương 181 - Phần 2
Chương 181 - Phần 1

Chương 180 - Phần 2
Chương 180 - Phần 1

Chương 179 - Phần 2
Chương 179 - Phần 1

Chương 178 - Phần 2
Chương 178 - Phần 1

Chương 177 - Phần 2
Chương 177 - Phần 1

Chương 176 - Phần 2
Chương 176 - Phần 1

Chương 175 - Phần 2
Chương 175 - Phần 1

Chương 174 - Phần 2
Chương 174 - Phần 1

Chương 173 - Phần 2
Chương 173 - Phần 1

Chương 172 - Phần 2
Chương 172 - Phần 1

Chương 171 - Phần 2
Chương 171 - Phần 1

Chương 170 - Phần 2
Chương 170 - Phần 1

Chương 169 - Phần 2
Chương 169 - Phần 1

Chương 168 - Phần 2
Chương 168 - Phần 1

Chương 167 - Phần 2
Chương 167 - Phần 1

Chương 166 - Phần 2
Chương 166 - Phần 1

Chương 165 - Phần 2
Chương 165 - Phần 1

Chương 164 - Phần 2
Chương 164 - Phần 1

Chương 163 - Phần 2
Chương 163 - Phần 1

Chương 162 - Phần 2
Chương 162 - Phần 1

Chương 161 - Phần 2
Chương 161 - Phần 1

Chương 160 - Phần 2
Chương 160 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments:

  1. Check nhẹ tí có tập mới muahhahah. Cảm ơn nhóm nhé. Ông jang thâm đấy kêu seol qua chỗ này để thông não

    ReplyDelete
  2. Cám ơn nhóm dịch nha, truyện quá hay luôn. Thấy có dịch truyện overgeared nữa, mình đang hóng 2 bộ này lắm

    ReplyDelete