Yi Seol-Ah vừa tối sầm mặt lại hồi tưởng quá khứ, vừa khóc nức nở. Mãi sau cô mới bình tĩnh trở lại và tiếp tục.
“Ông nội hôm nào cũng thức cả ngày lẫn đêm. Những tuần đó thực sự là tuần địa ngục. Mặc dù em chỉ được giao những việc vặt, nhưng chỉ cần ở đây ngóng tin anh, cũng làm em kiệt sức. Mặc dù em biết anh mới là người khó khăn nhất….”
'Lão sư….'
“Mà con bé gọi thầy là ông nội từ lúc nào vậy?”
Seol nhìn xuống, tay cậu chi chít những cây kim châm cứu, nhìn như con nhím vậy. Hẳn là Jang Maldong đã châm cứu cho cậu, đúng như cậu đoán.
[Nói với tên Tsuji Yuki ….]
[Hắn mà còn nhắc tới chữ “kim” trước mặt ta, thì đừng hòng nói chuyện với ta một lần nữa.]
Seol đột nhiên nhờ lại lúc Jang Maldong từ chối Kazuki một cách quyết liệt, từ đó đến nay cũng một khoảng thời gian khá dài rồi.
Cậu thầm vô cùng biết ơn Jang Maldong, ông đã tự phá bỏ quy tắc của chính mình để cứu cậu. Tuy nhiên, Seol cũng cảm thấy chút xấu hổ.
“Liên Bang đã làm thế nào để cứu anh thế?”
“Em không rõ Công chúa- Unni đã nói gì, nhưng sau đó thì họ đã mang Elixeer đến.”
“Thật sao?”
“Vâng ạ! Ông nội cũng sốc lắm, ông đã nói rằng không ngờ Liên Bang lại mang thứ quý giá này đến tặng cho chúng ta.”
“Kể cho anh chi tiết hơn đi!”
“Em không được tận mắt xem quá trình điều trị cho anh. À! Nghe nói họ còn dư một ít thuốc sau khi điều trị cho Sư huynh nên họ quyết định dùng số thuốc đó để điều trị cho Con gái của Luxuria ….”
- Yi Seol-Ah rên rỉ.
“Em có thể cho anh biết em đã nghe và thấy gì không?”
Yi Seol-Ah đột nhiên lấy áo choàng ra và mặc vào, cô bỏ mũ trùm đầu xuống rồi vươn 2 cánh tay đang mặc áo ra.
“… Không chỉ xác nhận rằng tên Diligence đã bị giết, mà chúng tôi còn được biết, tên Humility Khó Coi đã sử dụng Hóa Thần. Cho nên, với người đàn ông đã đẩy quân đội Ký Sinh Trùng tới sự hủy diệt này… anh ta xứng đáng nhận được Elixeer. Mạng sống của anh ta là vô giá. Đó là quyết định thống nhất từ Liên Bang, cả Thú Nhân Hợp Quốc cũng đồng ý như vậy.”
Giọng cô trầm xuống, Seol cũng nhận ra cô đang bắt chước giọng điệu của ai đó từ Liên Bang.
“Còn gì nữa không?”
Yi Seol-Ah gật đầu, cô đội mũ trùm lên đâu rồi khoanh tay. Cô lại tiếp tục bắt chước giọng kia.
“Cảm ơn mọi người đã chuẩn bị kỹ lưỡng để cơ thể của anh ấy có thể tiếp nhận Elixeer. Nhờ thế việc điều trị mới diễn ra suôn sẻ. Tôi chắc mọi người đều đang lo lắng, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng làm hết sức với mọi khả năng tốt nhất của mình. Còn việc con người này có tỉnh dậy hay không là phụ thuộc vào ý chí của anh ta."
“Rồi sao nữa?”
Seol-Ah thả lỏng hai tay ra rồi tiếp tục.
“10 năm qua, Liên Bang đã sử dụng hàng ngàn tấn Lôi Thạch, thống nhất sức mạnh của năm chủng tộc và đổ một lượng máu lớn khổng lồ. Vậy mà tất cả thành tựu của chúng tôi, cũng không sánh bằng công lao của một con người mới tới Thiên Đường chưa tới một năm. Thật không để tin được, càng nghĩ tôi lại càng cay đắng! Rối cục thì, Liên Bang đã làm gì sai chứ?”
“Người đó đã nói như thế thật sao.”
Yi Seol-Ah lại cởi mũ ra, cô sực nhớ ra điều gì đó.
“Vâng ạ…Ah! Cô ấy còn dặn em nói với anh điều này khi anh tỉnh lại: “Giờ thì tôi đã trả ơn cho anh khoản nợ từ ngôi Cổ Mộ nhé!!”
[Nhờ có anh, bốn người chúng tôi cũng đã sống sót. Anh tên gì?]
[Seol nhỉ? Cảm ơn nha. Tôi sẽ ghi nhớ tên anh.]
Seol lập tức mở miệng.
“Ah.”
Cậu đã nhận ra người đó là ai.
[Mikael.]
“Nghĩ lại thì, những mối liên quan từ lúc đó....”
[…sẽ trở lại giống như thế này.]
Ian nói đúng. Số phận cũng rất tinh quái. Chỉ một sự thay đổi nhỏ, cũng đủ khiến kết quả thay đổi hoàn toàn.
'Ngài Ian….'
Cậu bỗng nhớ tới nụ cười ấm áp và bộ râu trắng của Ian. Cậu không đủ can đảm để hỏi liệu ông có còn sống không.
Công Chúa Teresa, Đức Vua Prihi, Trưởng Làng Arbor Muto, và thậm chí Chỉ Huy Jan Sanctus kéo đến thăm Seol, vị chỉ huy kia còn lôi cả lính của anh ta đến nữa. Thế mà Ian không xuất hiện. Cậu đã hiểu ra phần nào.
“Anh cần hỏi gì nữa không?”
Seol lập tức ngừng suy nghĩ, Yi Seol-Ah đang đỏ ửng mặt hỏi cậu, cậu liền cười gượng gạo.
“À không! Cảm ơn em!”
Dù không chắc lắm, nhưng Seol đoán rằng sau khi được Liên Bang chữa trị, cậu mới tỉnh dậy. Gần như 15 tuần qua, cậu lâm vào tình trạng hôn mê, chỉ thi thoảng mới giữ được chút ý thức.
Nghĩ đến đây, Seol thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như cậu còn may mắn chán. Cậu đã từng nghe nói có những bệnh nhân đã hôn mê như vậy hàng chục năm.
“Không có gì ạ!! Mà… đã đến lúc rồi nhỉ!”
Tự nhiên giọng của Yi Seol-Ah trở nên phấn khích.
“Đến lúc gì cơ?”
Seol ngẩng đầu lên, cô gái kia đang hít thở sâu rồi chạy ra cửa. Cô ấy đã chờ giây phút này từ lâu lắm rồi.
“Này!! Seol-Ah, đợt đã…”
Cậu đang định nói nốt: “Giờ này mọi người vẫn đang ngủ! Để mai đi.”
Thế nhưng, Yi Seol-Ah đã mở tung cửa và chạy biến ra ngoài rồi…..
“MỌI NGƯỜI!! DẬY ĐIIIIIIIIIIIII !!!”
Cô gào ầm lên bên ngoài, Seol ngây người nhìn ra cửa, giọng cô vẫn đang ầm ĩ ngoài hành lang.
**
Kết quả là một cơn bão lớn quét qua phòng điều trị của Seol. Ngay khi Seol-Ah chạy đi gào ầm ĩ, mọi người lập tức kéo đến dù vẫn đang giữa đêm.
Sau khi Jang Maldong rút những kim châm cứu ra khỏi tay cậu và Seo Yuhui kiểm tra cơ thể cậu, cậu đã phải nghe đi nghe lại mấy lời lải nhải từ mọi người từ đêm hôm đó cho đến trưa hôm sau.
‘Mình ngất xỉu mất thôi….'
Dù là một lời khen ngợi hay tán dương đi chăng nữa thì nghe đi nghe lại đến 3,4 lần thôi cũng thật mệt mỏi.
Lúc đầu thì cậu cũng cảm động lắm, nhưng đến trưa thì nó bớt rồi. Hơn nữa, cơ thể cậu vừa mới lấy lại được cảm giác, nói liên tục từ sáng đến trưa khiến cho cậu kiệt sức.
Tuy nhiên, cậu chẳng thể đuổi họ đi được, họ đến đây thăm cậu cơ mà. Và thế là cậu cứ ngồi như như tảng đó ở đó và nghe lải nhải cho đến trưa.
“Toe toe….Thủ Lĩnh của Carpe Diem, Anh Hùng Chiến Tranh- Seol, đã trở lại! Toe toe!”
Hugo cứ ngồi đó từ sáng, thi thoảng anh ta lại chu môi vào cây rìu giả bộ thổi kèn. Nghĩ đến cảnh anh ta suốt ngày kẹp cây rìu vào háng, Seol lạnh cả sống lưng.
“Em rất hạnh phúc….E-Em cũng rất lo lắng….Nhỡ anh không tỉnh lại được nữa thì….”
Teresa khóc um lên. Seol Jihu mỉm cười cay đắng khi nhìn cô lau nước mắt.
Có vẻ Teresa rất tự tin là cậu không biết “chuyện đó”, nhưng cậu vẫn nhớ rõ những hành động “man rợ” mà cô đã làm với cậu trong mỗi lần cô đến thăm.
“Đó là lần thứ mấy nhỉ? Sáu? Hay là Tám?”
Khi đó, trong một lần cô đến thăm, cô nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, rồi đột nhiên cô lại gần và cúi sát mặt vào cậu, cứ vài giây cô lại đưa mặt lại gần cậu, mũi họ chạm nhau.
Lúc đầu thì cậu không biết cô ấy đang làm gì do cậu không thể cảm nhận gì cả, và phải đến lần thứ tư Seol mới nhận ra là cô ấy đang hôn cậu.
Cậu chết lặng, nhưng cứ sau mỗi lần hôn cậu, cô ấy lại lẩm bẩm gì đó, cậu khá tò mò không biết cô ấy đã nói gì mà lại nói nhiều như vậy, và trong một lần, thính giác của cậu hồi phục, cậu đã nghe được.
---“Này ! Đây là lần thứ 500 rồi đấy!! Sao anh ấy vẫn chưa thức dậy?”
---“Mình có nghe nói công chúa ngủ trong rừng thức dậy sau khi được hoàng tử hôn mà. Hay là phải hôi kiểu khác??”
---“Hay là mình phải dùng lưỡi nhỉ?”
---“Được rồi, mình sẽ tiếp tục cho đến lần thứ 1000, nếu mà anh ấy vẫn không dậy thì mình sẽ phải thử hôn ở chỗ khác mới được!”
“Chỗ-Chỗ khác? Là chỗ nào?”
Seol bàng hoàng nhớ lại lúc đó, tóc cậu dựng ngược lên, người run cầm cập.
Và bây giờ, cô ấy đang khóc và hành xử một một cách ngây thơ như không có chuyện gì xảy ra. Hmmm, khuôn mặt ngây thơ này đã quấy rối tình dục lúc cậu nằm bẹp một chỗ đấy.
Cậu đang định…
“Thế cô có nhớ là…”
Seol đang định bắt cô tự khai ra mọi thứ thì một giọng nói nghiêng túc vang lên.
“Tôi cũng đang tò mò về một số thứ.”
Agnes đang nghiêm nghị nhìn cậu
“Tôi muốn cậu trả lời.”
Với Tầm Nhìn Tương Lai, cậu đã linh cảm được chuyện này. Và cậu chuẩn bị ngay câu trả lời “bất khả chiến bại” sẵn: Tôi-không-nhớ-gì-cả, dành cho Agnes luôn.
“Có thật là….”
Agnes bước lại gần, lén lút nhìn trước sau rồi nghe gần tai cậu thì thầm hỏi.
“… Có thật là cậu bất tỉnh suốt không?”
Seol Jihu nao núng.
“Hử? Sao lại hỏi thế?”
“Có một biệt danh rác rưởi vừa xuất hiện ở phần biệt danh của tôi. Nhờ ai đó mà ngày nào tôi cũng phải kiểm tra nó đó. Có một hôm tôi tới đây thì tự nhiên… “
“B-Biệt danh gì cơ?”
Seol giả bộ bối rối hỏi.
"…Ai biết?"
Giọng nói của Agnes càng ngày càng nặng nề hơn. Cô ấn ngón giữa điều chỉnh kính, mắt như lóe sang lên vậy. Seol nuốt nước bọt.
Thật ra, khi đang nằm liệt như vậy, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, và cậu có đúng một việc để làm.
Cứ mỗi lần chán, cậu lại hát bài hát mà cậu tự chế: 'Ting ~ Ting, ting, ting ~ Tang ~ Tang, tang, tang ~ Ting, ting, tang, tang, mông ai như bánh khoai lang, tang, tang, ting, ting~~~!'
Đúng vậy, cậu đã hát bài hát này rất nhiều lần, nhưng cậu không có can đảm để thú nhận. Cho nên, cậu quyết định chơi bài yên lặng.
“Được rồi, tôi cũng chẳng có manh mối gì cả.”
“H’m…Không có gì đâu!”
Agnes vẫn còn nghi ngờ, nhưng thấy tình trạng của cậu, cô lặng lẽ thở dài rồi lùi đi.
Seol Jihu và Teresa đều cùng lặng lẽ thở phào thì bỗng có tiếng Agnes ở ngoài cửa:” Chết tiệt!! Vậy thì thằng khốn nào!!”
---
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Lầy ¯\_(ツ)_/¯ tội agnes vc mong agnes phát hiện bem chết mẹ seol cho r ¯\_(ツ)_/¯
ReplyDeleteVãi cả hôn 500 lần
ReplyDeleteCái quan trọng anh mất thương rồi giờ xài cái khác để đâm thoai :))
ReplyDeleteMày tiếc mỗi cái thương thôi à
DeleteƠ,Tội nhiệp Seol vl,mới bị xâm hại tình dục vô số lần sau khi vừa trở về từ cõi chết và phải trải qua thứ đéo thể gọi là cuộc sống đã thế còn bị Agnes gầm gừ rồi bị người ta nói đi nói lại mệt đã thế ko còn đc ăn chi,có 1 niềm vui đó là...có 1 lý do hợp lý để úp mặt vô ngực của Seo rồi,quẩy lên.
ReplyDeleteNice
ReplyDeleteAi biết Mikael là ai không???
ReplyDeleteThiên thần sa đọa đi cùng seol với teresa sau khi trốn khỏi phòng thí nghiệm ký sinh trùng chương 90
DeleteTks bạn
DeleteBị phát hiện thì Seol có mà mất xác với Agnes =))
ReplyDelete