Khát vọng trở về - Chương 196: Ném đá giấu tay - Phần 2

“Cô có biết hắn không?”

Jang Maldong hỏi.

----“Không. Tôi chưa từng thấy hắn ở Haramark bao giờ.”

Cinzia vui vẻ lắc đầu.

“Đúng như tôi đoán.”

----“Lại một lần nữa à, đã bao nhiêu lần rồi nhỉ? Mà ngài gọi cho tôi thế này, tôi đoán hẳn ngài đã đoán ra điều gì đó rồi nhỉ?”

"Nhưng chúng có nói là chúng có tham gia vào cuộc chiến.”

----“Nhảm nhí. Chà, tôi không biết chúng đã từng tham chiến ở những đâu, nhưng ở Haramark này thì chắc chắn chưa từng.”

Cô phủ nhận ngay.

----“Agnes! Cô đã gặp chúng bao giờ chưa?”

----“Không! Đây là lần đầu tôi nhìn thấy chúng.”

Mặc dù không thấy Agnes trong viên pha lê, nhưng giọng của cô vẫn vang lên từ nó một cách lạnh lùng.

Hầu hết mọi người bắt đầu nhìn sang bàn mà tên đàn ông kia đang ngồi.

Đúng, tất cả các thành phố đều có những cuộc hội thảo để phòng bị, nhưng cuối cùng Haramark là nơi duy nhất diễn ra chiến sự.

Người đàn ông bối rối nhìn xung quanh rồi hét lên.

"Cô đang đe dọa bọn tôi sao?”

----“Đe dọa?”

"Tại sao Sicilia lại quan tâm tới một vấn đề tầm thường như vậy?”

----“Vì nó không giống mấy cuộc cãi lộn tầm thường ở quán rượu. Dù mấy người có cãi là đang đùa giỡn thì cũng muộn rồi, tốt nhất là tìm cách khác để thuyết phục tôi đi.”

Cinzia bình tĩnh trả lời.

----“Ngoài ra... Sicilia và Carpe Diem đã thiết lập mối quan hệ thân thiết, tôi nghĩ lý do đó là đủ để can thiệp rồi!”

"Không công bằng!!!"

Người đàn ông hét ầm lên, nhưng giọng hắn ta cứ run bần bật. Đó là một sai lầm khủng khiếp của hắn. Hắn đầu cảm nhận được tình hình, và hắn nghẹn ngào hét lên cầu xin.

"Tôi chỉ-!"

----“Đủ rồi!!!”

Cinzia cắt ngang tiếng hét của hắn, cô rất khó chịu.

----“Ngươi không nhận ra tình thế hiện tại của ngươi sao? Ngươi nghĩ ta là người mà ngươi có thể cãi nhau á?”

"Nhưng!!"

----“Công bằng hay không, chúng ta sẽ điều tra rõ ràng. Ta thích hành động hơn là nói suông!”

“Không! Tôi…”

----“ Giờ chúng ta hãy chơi một trò chơi... Dù ngươi muốn hay không cũng vậy thôi!”

Cinzia đan hai bàn tay vào nhau rồi tựa cằm lên. Cô chếch mép cười gằn nhộ một răng nanh ra trông ý như một con sói hung dữ.

----“Để xem chúng ta nhanh hơn hay chân ngươi nhanh hơn? Chà! Ta cá là có một tổ chức thông tin đứng sau lưng ngươi đấy.”

Mặt tên kia trở nên tái mét.

----“Ah... Ngươi không biết ư?”

Cinzia cười khúc khích.

----“Ngươi vừa chạm vào con của một con hổ cái rồi đấy!”

"C-cái gì?"

Người đàn ông nhăn mặt.

Cinzia nhún vai.

----“Các ngươi cố mà chạy nhanh lên. Nào, Agnes!!”

Không có câu trả lời từ Agnes. Điều đó cho thấy một thứ đang sợ hơn sắp xảy ra. Cả quán rượu yên lặng trong chốc lát.

Ngay lập tức, một tên trong nhóm bốn tên kia nhổm dậy đạp ghế chạy ra ngoài, ba tên kia chạy theo.

" Agnes! Agnes đang đến!"

"Ahhhhhhhh!"

Cả những người vô tội cũng nháo nhào chạy hết ra ngoài.

"Uh….Uh '"

Trong lúc 4 tên kia chạy ra ngoài, tên đàn ông vừa nãy tái mặt xoay người vào lao ra cửa.

"Bắt thằng khốn đó!"

Chohong hét lớn và đứng dậy, nhưng…

“Kệ hắn đi.”

Jang Maldong ngăn cô lại.

"Cứ ngồi đấy. Chúng ta mà chạm vào chúng là chúng có cớ ăn vạ như Chí Phèo đấy.”

“Nhưng…”

----“Cô cứ ngồi yên đó và đợi đi! Sao thế? Cô sợ Agnes sẽ để xổng chúng sao?”

Cinzia cười.

Thấy cô nói vậy, Chohong cũng dừng lại. Đột nhiên, một đám khói đen sau lưng Seol lẻn ra ngoài và đuổi theo hướng tên kia bỏ trốn, nhưng cậu không gọi hay chặn đám khói lại.

Jang Maldong lên tiếng.

"Cảm ơn cô đã giúp đỡ.”

----“Có gì đâu! Bố Già, ngài đừng khách sáo thế.”

Cinzia cầm điếu xì gà trên tay và cười rất thoải mái.

----“Chúng tôi sẽ chăm sóc nốt phần còn lại. Tốt nhất ngài nên quay về bây giờ thì hơn.”

“Chúng tôi cũng đang tính vậy, nhưng sao thế? Có chuyện gì xảy ra sao?”

----“Nó vừa xảy ra, tôi vừa nhận được một cuộc gọi khác. Khi về đến nơi, Ngài sẽ biết thôi".

Cinzia đứng dậy.

----“Để rõ hơn, tôi sẽ đến thăm mọi người, chắc là ngày mai, chậm nhất là ngày kia thôi.”

Rồi sau đó, cuộc gọi kết thúc.

“Gì thế này…”

Jang Maldong nhếch môi nhìn xung quanh, cả quán rượu tan hoang vậy. Seol đang ngồi yên như bức tượng đá, ông đặt tay lên vai cậu.

“Con đã làm tốt lắm!”

Seol Jihu không trả lời.

“Ta sẽ giải thích mọi thứ sau. Giờ chúng ra quay về trước đã.”

Cậu lặng lẽ gật đầu.

*

Trên đường về, Seol không nói một lời nào, tất cả đồng đội cứ thế âm thầm theo sau cậu. Chỉ có Chohong và Hugo là thi thoảng lại hậm hực ra tiếng. Cơn giận của họ vẫn chưa dịu đi.

Seol cũng vậy, dù bên ngoài trông cậu có vẻ khá bình thường, nhưng bên trong, một khối thịnh nộ như địa ngục đã bùng cháy trong cơ thể cậu. Thực sự, giờ cậu không khác gì một lò lửa.

Đó đáng ra là một ngày tốt lành. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã bị hủy hoại. Những tên kia đã rất thành công trong việc lấy đi hết sự hưng phấn của họ.

Seol siết chặt nắm đấm. Nếu lúc đó hắn thò mặt vào chỗ cậu, chắc giờ hắn còn không còn cái răng nào để húp cháo.

Giờ trong đầu cậu chỉ còn toàn những ý nghĩ bạo lực. Thậm trí cậu còn giận lây sang cả Jang Maldong vì ông đã giữ cậu lại lúc đó.  

Nhưng đồng thời, cậu cũng tò mò về nguyên do của sự khiêu khích đó. Nó giống như “làm ơn đánh chúng tôi đi” vậy. Nó sặc mùi dàn dựng, đã được lên kế hoạch trước. Một âm mưu nào đó. Trông chúng lúc đó không giống say rượu.

Cho nên….

Những suy nghĩ của cậu bắt đầu bám đuôi nhau thành một chuỗi vòng lặp vô tận.

“?”

Seol Jihu dừng lại.

“Có chuyện gì thế?”

Marcel Ghionea bối rối một cách lặng lẽ. Một cảnh tượng bất ngờ đang diễn ra trước mặt họ.

Vô số cây đuốc đang thắp sáng cả khu phố. Hằng trăm người đang đi đi lại lại trước văn phòng Carpe Diem.

Những binh lính mặc áo giáp và những Linh Mục mặc áo choàng đứng xen lẫn trong đám đông. Một Linh Mục áo trắng lén liếc nhìn sang cậu.

Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?

Seol quét mắt qua một lượt cảnh tượng trước mặt cậu. Cậu chợt nhận ra một điều, họ không tập trung trước văn phòng của Carpe Diem mà là ngôi nhà bên kia đường.  

Chính xác hơn, đó là nhà của Seo Yuhui.

Trong khi cậu còn đang mải nghĩ như vậy, cánh cửa bỗng nhiên của căn nhà đó bỗng nhiên mở ra, một người bước ra ngoài. Seol trố mắt như ốc nhồi nhìn chằm chằm vào người đó.

Và….

Sau khi nhận ra danh tính người đó, mắt cậu sáng lên như đèn pha ô tô.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 197 - Phần 2
Chương 197 - Phần 1

Chương 196 - Phần 2
Chương 196 - Phần 1

Chương 195 - Phần 2
Chương 195 - Phần 1

Chương 194 - Phần 2
Chương 194 - Phần 1

Chương 193 - Phần 2

Chương 193 - Phần 1

Chương 192 - Phần 2
Chương 192 - Phần 1

Chương 191 - Phần 2
Chương 191 - Phần 1

Chương 190 - Phần 2
Chương 190 - Phần 1

Chương 189


Chương 188 


Chương 187 - Phần 2

Chương 187 - Phần 1

Chương 186


Chương 185 


Chương 184 - Phần 2
Chương 184 - Phần 1

Chương 183 - Phần 1


Chương 182 - Phần 2
Chương 182 - Phần 1

Chương 181 - Phần 2
Chương 181 - Phần 1

Chương 180 - Phần 2
Chương 180 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments: