Khát vọng trở về - Chương 189: Vị sếp của Seol


Sau khi suy ngẫm một hồi lâu, Kim Hannah lôi một tập hồ sơ từ túi xách rồi đưa cho Seol

“Ổn thôi! Cứ thử xem sao. Tôi sẽ hỗ trợ cho cậu.”

Cô ấy cũng hỏi luôn những thứ mà cô đang thắc mắc.

“Tôi hiểu là cậu cần hợp đồng lao động và tài khoản tín dụng, nhưng cậu lấy thực đơn nhà ăn của công ty để làm gì?”

“Tôi nghĩ là tôi sẽ cần tới nó.”

Seol vừa ngốn hết chỗ thịt gà trong hộp mà cô mang tới, cậu liền nhận tập hồ sơ từ Kim Hannah luôn.
“Anh trai tôi cẩn thận lắm. Hẳn anh ấy sẽ nghi ngờ nhiều thứ. Thế nào cũng hỏi tôi toàn câu khó cho mà xem. Tôi chắc chắn như vậy đó.”

“Vậy cơ à?”

Sau khi lắng nghe như tâm sự của cậu, cô liền đề xuất cho cậu một chiến thuật mà trong công ty cô ấy thường dùng, Seol mím môi.

“Có cần đi xa đến vậy không?”

“Thì cậu vừa bảo anh cậu cận thận tỷ mỉ mà?”

“Thì đúng là thế, nhưng….”

“Nếu anh cậu đã cẩn thận như thế thì vài tờ giấy không qua mắt được anh ấy đâu. Cậu cần một vở kịch bài bản hơn. Tôi có quen một người trong công tý khá giỏi món này đấy, cậu cứ lo đi gặp anh ấy đi.”

Thấy cô nhiệt tình như vậy, Seol lưỡng lự một chút rồi cũng gật đầu.

“Được rồi! Tôi sẽ cố! Cảm ơn cô!”

“Xong xuôi! Khi nào tôi chuẩn bị xong thì báo cho cậu, giờ thì nghỉ ngơi đi.”

Kim Hannah đứng dậy rồi phủi bụi ở mông. Seol ngây người.

“Cô về ngay ư?”

“Chẳng thế à? Cậu biết gần đây tôi bận như thế nào không?”

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Ừ.”

Kim Hannah mỉm cười.


“Cậu có biết Bán Tâm Khu tháng 9 không?”
“Bán Tâm Khu tháng 9 ?”

Cậu nhận ra ngay cô ấy đang nói về Vùng Trung Lập. Cậu bật thốt lên.

(Bán Tâm Khu: Tên khác của Vùng Trung Lập)

“Ah.”

Rồi cậu quay ra kiểm tra lịch ngay. Giờ đã là tháng 10.

“Giờ đã là tháng 10 rồi? Có bao nhiêu người sẽ tham gia trong khoảng thời gian này?”

“Đừng vội nghĩ đến nó. Bây giờ ngay cả việc tìm tân binh cũng vất vả lắm đấy, các bên cạnh tranh nhau cứ như trẻ con đi thi vậy. Trong sáu tháng qua, người Địa Cầu hoạt động trên Thiên Đường đã giảm mạnh nên giờ ai ai cũng nôn nóng lắm đấy. “

Kim Hannah liếm môi rồi nhấc túi xách lên.

“Dù sao thì, nếu tháng 9 mà cứ thế này thì tôi không tưởng tượng kỳ tháng 3 năm sau sẽ diễn ra như thế nào đâu. “

"Tháng 3 năm sau ư?"

“Cậu thấy đấy, chiến tranh nổ ra bất ngờ làm cho việc tuyển dụng tháng 9 bị trì hoãn. Chúng tôi đã cố tuyển người hết mức có thể, nhưng vẫn không thể đủ chỉ tiêu. Đấy là còn chưa tính đến việc do chúng tôi buộc phải tuyển gấp như vậy nên tiêu chuẩn đầu vào cũng bị hạ xuống đấy. Mà từ giờ tới tháng 3 thì lại không còn nhiều thời gian nữa.“

Ý của cô ấy là càng có nhiều thời gian thì càng có cơ hội tìm thêm nhân tài.

“Dù sao đi nữa, tổ chức phụ trách Bán Tâm Khu tháng 3 năm tới thì đúng là được nhận một mỏ vàng. Chỉ nghĩ đến nó thôi đã khiến tôi ganh tị rồi đấy.”

“Mỏ vàng ư?”

Seol nghiêng đầu.

“Khoan đã, tôi không hiểu. Tôi có nghe nói là cần Điểm Đóng Góp để tiếp quản Bán Tâm Khu? Làm thế thì có lợi ích gì?”

“Trời! Lại còn phải hỏi nữa sao?”

Kim Hannah sững sờ.

“Tất nhiên là có chứ! Làm gì có tổ chức nào lại chịu nhả những Điểm Đóng góp quý giá mà không thu được lợi ích gì?”

“Vậy, họ sẽ nhận được phần thưởng sao?”

“Phẩn thưởng? Nghĩ lớn hơn đi. Có một lý do tại sao tất cả các tổ chức tranh nhau đảm nhận vai trò cụ thể đó. Ngoài ra, bạn có thể thu thập Điểm Đóng Góp từ những người tham gia.”

Khi Kim Hannah bắt đầu liệt kê ra những lợi ích khác khi trở thành người quản lý của Vùng Trung Lập, cậu lập tức quan tâm tới vấn đề này.

“Thế làm thế nào để tiếp quản Bán Tâm Khu?”

“Phải thực hiện một vài yêu cầu, nhưng cuối cùng quyền này sẽ được đem ra đấu giá tại một ngôi đền. Sao thế? Cậu có hứng thú à?”

Seol gật đầu, Kim Hannah liền cười toe toét.

“Thật không may, tổ chức sẽ phụ trách Bán Tâm Khu của kỳ này đã được quyết định rồi. Miễn là họ thực sự quan tâm tới vụ đó."

“Thật sao ? Tổ chức nào thế?”

Kim Hannah nhìn chằm chằm vào cậu.

“Mm, ai biết?

Rồi cô nháy mắt với cậu một cái rồi quay lại lấy túi xách.

"Giờ tôi đi đây. Không cần tiễn đâu.”

Clunk.

Cánh cửa đóng lại. Seol đưa tay lau miệng.

“Sao cô ấy giống Gula thế nhỉ! Cái gì cũng úp úp mở mở, không chịu nói huỵch toẹt ra cho xong!"

Cậu vừa lẩm bẩm vừa ngó sang cái phong bì giấy mà cô vừa đưa cho. Những gì mà cậu nhờ cô đều có đủ, cô ấy quả là một con người tài năng và thạo việc.

Seol vừa dựa vào tường vừa cầm thẻ nhân viên lên. Mặt cậu đã in trên đó, cậu thấy hơi lúng túng khi nhìn nó. Sau đó cậu lôi thực đơn nhà ăn của công ty ra, và bắt đầu học như vẹt.

*

Cậu cứ ngỡ là Kim Hannah phải lo liệu mất mấy ngày cơ, nhưng hôm sau cô đã báo tin mừng cho cậu rồi. Sau khi chuẩn bị xong, cậu liên lạc lại với anh trai.

Cuối cùng cậu và anh trai hẹn gặp nhau ở một quán cà phê Trụ sở của Sinyoung, gần một nhà ga tàu điện ngầm.

Ding!

Seol đến sớm trước khi hẹn 20 phút. Cậu mở cửa vào rồi nhìn quanh.

Với vị trí của quán cà phê này, đáng ra nó phải rất đông khách. Chắc do cậu đến lúc trưa, nên quán khá vắng.

“Anh ấy chưa đến à?”

Cậu đeo thẻ nhân viên ở cổ, mặc một bộ đồ nhăn nheo, và với cách mà cậu để cái cặp đen lên bàn thì trong cậu giống hệt một tay nhân viên hạng bét.

“Bao lâu rồi nhỉ…”

Ding!

Cậu ngồi đó một lúc bên hai tách cà phê.

Seol đang ngồi ngẫm nghĩ gì đó thì tiếng chuông cửa vang lên.

Một người đàn ông đeo kính đẹp trai mặc áo len trắng bước vào. Seol lập tức đứng dậy.
“Anh.”

Cậu giơ tay vào gọi, Seol Wooseok dừng lại trong giây lát rồi đi tới chỗ cậu.
"Em…"

Anh liếc nhìn cậu một lượt rồi hỏi.

“Sao lại mặc đồ lôi thôi thế này?”

Seol Jihu bối rối gãi đầu, Seol Wooseok thở dài.

“Anh biết em ở một mình, nhưng ít nhất cũng nên là ủi quần áo chứ. Mới vào làm mà đã lôi thôi thế này rồi thì các bậc tiền bối sẽ khó chịu đấy".

“Dạo này em bận quá ấy mà!”

Seol Jihu ngượng nghịu cười.

Seol Wooseok khịt mũi, anh ngồi xuống rồi đưa tách cà phê ra trước mặt.

Seol cũng ngồi xuống, Seol Wooseok hỏi.

“Anh có nghe em kể ngày hôm qua rồi! Nhưng chuyện đó là thật ư? Em đã được nhận vào Sinyoung rồi à?”

Jihu liền lôi hợp đồng của mình ra, Wooseok liếc qua một lượt rồi gật đầu.
“Dù sao thì em cũng đã tốt nghiệp Đại học Soyoung với điểm số khá tốt.”

Rồi anh hỏi luôn.

“Em ăn gì chưa?”

“Em ăn ở nhà ăn của công ty rồi.”

“Hử! Ăn gì rồi?”

“Samgyetang." (Súp gà với nhân sâm)

Jihu đã học vẹt đến thuộc làu làu các món ở bếp ăn. Món đó cậu đã giao kèo trước với Kim Hannah.

Nhưng khi thấy đôi mắt của Wooseok chớp chớp, cậu chợt thấy cay đắng.

“Mình đã hiều.”

Wooseok giống như Agnes phiên bản đực rựa vậy. Anh ấy không phải là người dễ qua mặt. Như lúc này chẳng hạn, anh ấy đã cố thu thập nhiều thông tin nhất có thể để xác thực lời của Jihu.

Cũng chẳng thế trách anh ấy được, chính Jihu là người đã để mất lòng tin trước.

Wooseok lúc còn đang nhìn qua thẻ nhân viên của cậu, anh đặt bản hợp đồng xuống.

“Em nói em đang trả gần hết những khoản nợ của em trước đây, đúng không?”
“Vâng, nó đây.”

Jihu liền đưa cho anh giấy tờ giao dịch chuyển khoản và một tài khoản ngân hàng khác mà tiền lương hàng tháng được gửi vào cho cậu.

Wooseok săm soi tài khoản của cậu ngót mười phút. Rồi anh nâng kính lên.

“Em đã trả lại kha khá rồi đấy nhỉ.”

“Trừ sinh hoạt tối thiểu ra, còn lại em dùng hết chúng vào trả nợ.”

“Tiền lương của em khá cao đấy, anh không ngờ nó lại được như thế này đâu. Không phải năm nay em mới vào làm sao?”

“Vâng, anh biết đấy, Sinyoung nổi tiếng là có phúc lợi cho nhân viên rất tốt. Em đã có kiếm thêm từ tăng ca, rồi những ngày nghỉ em đi làm thêm nữa. Họ thậm chí còn phát sợ và bảo em đừng tăng ca nữa, ha ha.”

Sau đó….


“ Anh.”
Jihu đan những ngón tay vào nhau.

“Em thật sự không kiếm từ từ cờ bạc nữa. Những đồng tiền đó là những đồng tiền trong sạch do chính công sức em bỏ ra.”

Khi nói dối làm việc cho Sinyoung như thế này, cậu cũng cảm thấy rất tội lỗi, nhưng rõ ràng những đồng tiền mà cậu đã kiếm ra như thế này là hoàn toàn trong sạch thật.

“Hm….”

Wooseok nhắm mắt lại, anh bắt đầu ngẫm nghĩ.

Bỗng nhiên, một người đang có vẻ thích thú quan sát hai anh em họ nãy giờ, chợt đứng lên và rời đi. Thế rồi ngay sau đó, chuông cửa lại vang lên và một người phụ nữ bước vào.

Cô ấy diện một chiếc váy áo công sở dài tay màu trắng, nó tô điểm thêm cho vóc dáng thon thả của mình, cô khoác ngoài một chiếc áo màu xanh và đi giày cao gót.

Cô sải bước khoe cái đùi nuột nà ấy ra và vẫy tay với cậu.

Nhưng lúc đó, tý nữa thì phô bản mặt ngơ ngác vì không nhận ra ai, nhưng may mà kịp ngẫm ra đó là người mà Kim Hannah mời đến để hỗ trợ cho cậu.

Nhưng cậu bỏ qua chuyện đó ngay, kể cả cô ấy không vẫy tay với cậu đi chăng nữa, cậu cũng không thể ngừng chiêm ngưỡng cô ấy. Cô ấy có một vẻ đẹp đáng kinh ngạc.

Da cô ấy trắng mịn như tuyết, mái tóc đen dài và mượt mà buông xuống đến vai. Cô sở hữu một chiều cao lý tưởng đánh bại bất kỳ người mẫu nào, với vóc dáng như vậy, hẳn cô ấy đã phải chăm chút và giữ gìn rất cẩn thận.

Cô ấy đúng chuẩn mẫu của một người đẹp trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, chưa kể nhan sắc của cô ấy tạo cho người nhìn một cảm giác ấm cúng, dễ chịu và hiền hòa của mùa thu.

Nhìn cô ấy thôi mà cậu đã muốn vồ lấy cô rồi.

Nhưng cậu lập tức cảm thấy không ổn, cậu đã mong Kim Hannah gửi một trưởng phòng dày dặn kinh nghiệm tới cơ, còn cô ấy thì rõ ràng là quá trẻ.

'Mà... Càng nhìn thì lại càng thấy cô giống Yun Seora!'


“Anh Jihu?
Trong khi cậu còn đang đắm chìm trong nhan sắc của cô thì cô đã lên tiếng gọi cậu với một nụ cười rạng rỡ. Seol Woodeok quay lại.

“Anh ở đây à. …?”

Rồi cô quay sang Seol Wooseok, hai người chạm mắt nhau, cô mở to mắt và dừng lại.

“Oh, anh đang nói chuyện với người khác sao?”

“Ah, vâng.”

"Vậy đây là…”

Cậu không chắc chắn lắm về tình hình hiện tại, nhưng đã chơi thì phải chơi tới cùng, cậu liền đứng dậy.

Seol Wooseok liếc qua 2 người họ trong giây lát rồi cũng đứng dậy luôn.

"Rất vui được gặp cô. Tôi là anh trai của Jihu.”

Giọng anh chầm chầm, người phụ nữ kia thốt lên ngạc nhiên.

"Ah! À ~ tôi biết. Tôi nghĩ là… ah, chờ tôi chút ….”

Trong khi cô ấy mở chiếc túi xách nhỏ ra, Seol Wooseok cũng mở ví của mình, cả hai người họ dường như đã quá quen với chuyện này, sau khi trao đổi danh thiếp cho nhau, phản ứng của họ rất giống nhau.

Sự khác biệt duy nhất là phản ứng của họ.

Trong khi Seol Wooseok đang tròn mắt nhìn danh thiếp, cô ấy vẫn nở một nụ cười tươi như lúc mới bước vào.

“Cô làm việc tại Viện nghiên cứu Haesol à?

Seol Wooseok trông có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng anh ấy nhanh chóng bĩnh tĩnh trở lại. Cô gái cất danh thiếp vào túi xách rồi mỉm cười tươi.

“Vậy là anh có biết tôi à.”

“Tôi đã nghe nói về tên cô nhiều rồi.”

"Giống nhau ghê ta. Hàn Quốc này nhỏ bé quá! Tôi không ngờ Trưởng phòng Seol ở Viện nghiên cứu Haesol lại là anh trai của anh Jihu đâu.”

Jihu bắt đầu hóng hớt, hai người kia bắt đầu nói chuyện một cách khá rôm rả như đã quen nhau từ trước.

“Tôi đã tự hỏi anh ấy đã học cách làm việc một cách đam mê như vậy từ đâu, giờ thì tôi đã biết rồi.”

“Cô lại quá lời rôi. Tôi mới là người cảm ơn cô vì đã quan tâm chăm sóc tới thằng em ngốc nghếch của tôi.”

"Ngốc nghếch ư? Chắc anh nhầm rồi.”

Người phụ nữ khẽ lên tiếng.
“Tôi nghĩ rằng việc Sinyoung mời anh Jihu về làm, là thành quả lớn lao nhất của chúng tôi trong năm nay..”

Cô đang khen cậu hết lời.

Biết người phụ nữ là ai, Seol Wooseok không thể che giấu cơn bàng hoàng của mình.

Người phụ nữ bước lại gần Seol Jihu đang ngây người và nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh.

“Những gì anh ấy làm cho chúng tôi lần này là vô giá đấy, anh ấy vừa đóng vai trò quan trọng trong một dự án lớn của chúng tôi.”

“Thật vậy ư?”

"Vâng. Dự án đó đã bị đóng băng nhiều năm, nhưng anh ấy đã nhận nó và chạy đôn chạy đáo làm hết mọi thứ từ a đến z, và cuối cùng, anh ấy đã thực sự hoàn thành nó. Thậm chí đến khi thỏa thuận xong hợp đồng đó với đối tác, chúng tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên đâu.”

Seol Wooseok ngạc nhiên.quay sang nhìn Jihu

Jihu cười gượng gạo.

Nếu dự án đó là cuộc chiến và hợp đồng là kết liễu một tên Tư Lệnh Ký Sinh Trùng, thì cô ấy không hề nói sai.

“Anh ấy là báu vật của chúng tôi đấy. Thật sự đó.”

Cô gái đó vừa cười khúc khích vừa quàng tay qua ôm lấy tay Jihu, cô nghiêng đầu vào cậu.

“Nhưng mà này…anh Jihu. Hết giờ ăn trưa rồi đấy. Sao anh vẫn ngồi đây thế?”

"Ah."

Thấy Jihu cứng họng, cô ấy lại cười khúc khích.

“Tôi đùa chút thôi, Anh vừa mới giải quyết một dự án lớn. Giờ anh nên nghỉ ngơi chút đi.”

“Không, không, tôi sẽ quay lại ngay.”

“Không sao đâu. Thật mà! Giờ tôi cũng đi tắm hơi này. Sau khi làm việc vất vả, chúng ta nên nghỉ ngời chút nhỉ?”

Cô bất ngờ chuyển sang một chủ đề khác luôn.

“Oh,… tối nay anh có rảnh không? Tôi biết chỗ này làm sushi ngon lắm.”

“Xin lỗi.?”

“Đùa chút mà. Món samgyetang chúng ta vừa ăn trưa nay ngon quá, tôi đã ăn tới hai bát đó, giờ tôi vẫn thòm thèm nè.”

Cô gái tiếp tục cười toe toét quay sang nói chuyện với Seol Wooseok, cô nói rằng cô rất thích những phản ứng đáng yêu của Jihu và luôn muốn trêu chọc cậu.

Seol nhíu mày ngạc nhiên, cô ta là ai mà lại hành xử như vậy?? Kim Hannah nhờ ai thế này?

Wooseok cười một cách vui vẻ, lúc nãy thì anh vẫn còn khá nghi ngờ, nhưng từ khi cô ấy nói samgyetang , mắt anh lập tức sáng lên.

“ Ah ~ Tôi làm phiền 2 người rồi.”

Cô ấy cười lớn, rồi nhẹ nhàng vỗ vai Jihu.

“Hôm nay anh có thể về sớm. Tôi sẽ nói với Giám đốc Kim giúp anh.”

"Nhưng-"

“Không nhưng nhị gì cả! Anh nên về nhà và ăn tối cùng gia đình đi. Tôi biết cũng khá lâu rồi anh chưa về đấy. Hôm nào cũng thấy anh tăng ca.”

Cuối cùng, cô cười rạng rỡ rồi nhẹ nhàng cúi chào hai anh em cậu rồi rời khỏi quán cà phê.

Ngay sau khi tiếng chuông cửa vang lên. Seol Wooseok thở dốc

 “Whew….”

Anh xoa xoa trán rồi ngồi phịch xuống ghế. Cậu thanh niên kia vẫn đang nhìn chằm chằm ra phía cửa. Anh hỏi

“Em à... Rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì thế?”

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục

Chương 190 - Phần 2
Chương 190 - Phần 1

Chương 189

Chương 188 

Chương 187 - Phần 2
Chương 187 - Phần 1

Chương 186

Chương 185 

Chương 184 - Phần 2
Chương 184 - Phần 1

Chương 183 - Phần 1

Chương 182 - Phần 2
Chương 182 - Phần 1

Chương 181 - Phần 2
Chương 181 - Phần 1

Chương 180 - Phần 2
Chương 180 - Phần 1

Chương 179 - Phần 2
Chương 179 - Phần 1

Chương 178 - Phần 2
Chương 178 - Phần 1

Chương 177 - Phần 2
Chương 177 - Phần 1

Chương 176 - Phần 2
Chương 176 - Phần 1

Chương 175 - Phần 2
Chương 175 - Phần 1

Chương 174 - Phần 2
Chương 174 - Phần 1

Chương 173 - Phần 2
Chương 173 - Phần 1

Chương 172 - Phần 2
Chương 172 - Phần 1

Chương 171 - Phần 2
Chương 171 - Phần 1

Chương 170 - Phần 2
Chương 170 - Phần 1

Chương 169 - Phần 2
Chương 169 - Phần 1

Chương 168 - Phần 2
Chương 168 - Phần 1

Chương 167 - Phần 2
Chương 167 - Phần 1

Chương 166 - Phần 2
Chương 166 - Phần 1

Chương 165 - Phần 2
Chương 165 - Phần 1

Chương 164 - Phần 2
Chương 164 - Phần 1

Chương 163 - Phần 2
Chương 163 - Phần 1

Chương 162 - Phần 2
Chương 162 - Phần 1

Chương 161 - Phần 2
Chương 161 - Phần 1

Chương 160 - Phần 2
Chương 160 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments:

  1. Cô ấy nằm trong dàn harem của em anh à :))

    ReplyDelete
  2. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết.

    ReplyDelete
  3. Hk thích mády cbuyeejn này lắm .éo hiu sau

    ReplyDelete