Khát vọng trở về - Chương 190: Lời hứa của Seol - Phần 2

Seol quyết định thay đổi ý định.

"Xin anh... đừng mong đợi bất cứ điều gì."

"Gì cơ?"

Seol Wooseok mở to mắt.

"Và anh cũng không cần thuyết phục họ."

"Ý em là gì?"

Seol Jihu bình tĩnh giải thích:

"Ý em là, vào lúc này, em không có quyền yêu cầu mọi người trông đợi gì ở mình".

Seol Jihu hiểu rõ mối quan hệ giữa cậu và gia đình bây giờ.

Họ là nạn nhân, và cậu là thủ phạm.

Dù hung thủ trở nên hối hận và chân thành tìm kiếm sự tha thứ, nhưng nạn nhân không nhất thiết phải chấp nhận lời xin lỗi đó.

Có thể Seol Jihu đã từ bỏ cờ bạc và trả lại tất cả số tiền cậu đã mượn, nhưng những vết thương mà cậu gây ra cho người thân, đã quá nặng nề, và không thể phai nhạt trong một sớm một chiều.

Seol Jihu nói với vẻ mặt nghiêm trang.

"Có một câu trong Kinh thánh rằng..."

"Kinh Thánh?"

"Bất cứ những gì con muốn người ta làm cho mình, hãy làm điều ấy cho họ, vì đó là Kinh Luật và Kinh Tiên Tri. Matthew 7:12"

"Câu đó... ý em là sao?"

"Em đã được cả nhà chăm sóc quá nhiều khi rơi vào vòng xoáy cờ bạc. Thực sự là quá nhiều"

"..."

Cha, mẹ, anh trai, em gái, Seonhwa, và thậm chí cả SeungHae. Sáu người họ đã cố gắng hết sức để cứu cậu, nhưng chính cậu ta đã phụ lòng họ.

"Nếu em đột nhiên yêu cầu mọi người trao cho em một cơ hội khác, hoặc đòi hỏi mọi người tin tưởng vào em một lần nữa, thì em đúng là một kẻ rác rưởi".

"Vậy em dự định làm gì?" - Seol Wooseok khẽ hỏi.


"Đơn giản thôi." - Seol Jihu trả lời không do dự.

"Bây giờ là lúc em chăm sóc mọi người".

"Chăm sóc?"

"Vâng. Chăm sóc."

Seol Jihu sẽ không ngừng tìm kiếm sự tha thứ, dù là hàng chục hàng trăm lần, dù mất 1 năm hay 10 năm. Bằng bất kỳ phương pháp nào, cho đến khi trái tim của an lành trở lại.

"Vì vậy, những gì em nói là..." - Seol Wooseok lên tiếng - "Nếu mọi người không tha thứ cho em, em vẫn không phàn nàn gì?"

"Vâng."

"Và em sẽ tiếp tục chăm lo cho gia đình, bất kể điều gì xảy ra."

"Đúng vậy."

"Và nếu cuối cùng, mọi người vẫn không chấp nhận em?" - Seol Wooseok hỏi gay gắt.

"Nếu thế...".

Seol sẽ làm gì nếu họ vẫn không chấp nhận lời xin lỗi của cậu?

"Điều này cũng đơn giản thôi..."

Cậu sẽ không xuất hiện trước mặt họ một lần nào nữa, đúng như họ mong muốn. Đó là điều cuối cùng mà Seol Jihu có thể làm cho họ, vì cậu không muốn phá vỡ cuộc sống hạnh phúc của gia đình mình.

Tất cả những điều này đều tuân theo Nguyên tắc Vàng. Vì vậy Seol Jihu trả lời bằng giọng nói nhẹ nhàng, kiên định.

"Em sẽ không bao giờ oán trách gia đình. Em là kẻ đã ném đi tất cả. Nên em phải chịu trách nhiệm và chịu sự phán xét".

Seol Wooseok nhìn chằm chằm vào em trai mình. Những gì Seol nói, khiến anh cảm thấy ngạc nhiên.

"…Em nghiêm túc chứ?"

"..."

"Em thực sự nghĩ như vậy ư?"

Seol Jihu im lặng gật đầu.

Seol Wooseok nhìn cậu chằm chằm, rồi cất giọng khàn khàn.

"Được rồi, anh hiểu rồi."

Khuôn mặt anh có vẻ thoải mái hơn một chút.

"Nếu em thực sự nghĩ như vậy, anh sẽ không cố gắng thuyết phục họ nữa."

"Cảm ơn anh!"

"Vậy... khi nào em bắt đầu chăm sóc mọi người?"

Nghe giọng anh có chút vui tươi.

"Khi em trả xong nợ". 

Seol Jihu nở một nụ cười yếu ớt.

"Em nghĩ, đó là nghĩa vụ tối thiểu".

Seol Wooseok gật gù.

"Nghĩa vụ tối thiểu,  huh."

Anh khẽ cười.

Và anh bỏ chiếc cốc nhựa nhàu nát trong tay ra.

"Vậy thì, cố gắng lên".

Seol Jihu run run đưa tay ra. Cậu không ngờ đôi tay của anh trai mình lại ấm áp như thế.

Đã bao lâu rồi họ không bắt tay nhau??

Hai người cứ đứng đó một lúc lâu.


*

Sau khi chia tay, Seol Jihu gọi điện cho Kim Hannah trên đường về nhà. Cậu muốn cảm ơn cô và hỏi cô vài điều.

Nhưng Seol chỉ có thể nghe thấy tiếng tút tút dài vô tận, và dù cậu có đợi bao nhiêu lâu, vẫn không ai nhấc máy.

Cậu không nghĩ rằng Kim Hannah đã lên kịch bản cho câu chuyện ngày hôm nay. Rất có thể Yun Seohui đã tự ý chen vào. Kết quả không quá tệ, nhưng cậu vẫn bối rối, không hiểu tại sao cô ta lại quyết định ra mặt giúp mình.

'Thật khó hiểu.'

Seol quyết định gác lại vấn đề này.

Seol Jihu vò đầu bứt tóc.

Cậu ta vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn, vì vậy cậu không muốn làm mọi thứ rối tung lên.

Toàn thân cậu cảm thấy kiệt sức và đôi chân run rẩy, nhưng cậu cảm thấy hoàn toàn khác so với trước đây. Như thể vừa trút được một gánh nặng.

Buzz!

Điện thoại của cậu đột nhiên reo lên.

Seol vội vàng mở khóa màn hình, tưởng rằng đó là Kim Hannah. Nhưng không, đó là một tin nhắn từ anh trai cậu. Tin nhắn chúc cậu về nhà an toàn và làm việc điều độ để giữ sức khỏe.

Seol Jihu băn khoăn một lúc, ròi trả lời tin nhắn với nụ cười trên khuôn mặt.

Cậu dừng bước và nghiêng đầu. Nhìn mặt trời lặn xuống trong ánh hoàng hôn đỏ rực, cậu cảm thấy thật thư thái.

'Hôm nay….'

Cậu đã không chạy trốn.

Cậu đã nói hết những gì chất chứa trong lòng. Chừng ấy thôi cũng khiến cậu cảm thấy lâng lâng.

'Đâu có gì khó khăn nhỉ? Sao lúc đầu mình lại sợ hãi thế?'

Một lát sau.

Seol Jihu mạnh dạn bước về phía trước, cảm nhận từng luồng gió lượt nhẹ nhàng qua cơ thể mình.

Cuối cùng, cậu cũng có cảm giác thanh thản khi ở Trái đất.

*

Sau khi giải quyết vấn đề với gia đình, những ngày tiếp theo của Seol Jihu khá thoải mái. Nếu có một điều khiến Seol lo lắng, thì đó cậu không thể liên lạc được với Kim Hannah.

Nhưng bản thân cô đã nói rằng cô sắp bận rộn, thậm chí có thể cậu đã quay lại Thiên đường, nên Seol quyết định chờ đợi.

Bên cạnh đó, cậu có rất nhiều điều cần phải suy xét. Thứ nhất là tình trạng cơ thể và thứ hai là lên kế hoạch cho hướng phát triển trong tương lai. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cậu nhốt mình trong phòng với cái máy tính xách tay.

Nếu cần thay đổi tâm trạng, cậu sẽ ra ngoài đi dạo hoặc mua vài món đồ để mang đến Thiên đường. Thậm chí có một ngày, cậu dành toàn bộ thời gian chỉ để mua quà cho mọi người. Nghe nói một số người đã liều mạng để cứu Seol, và cậu cảm thấy ngại ngùng nếu chỉ cảm ơn suông.

Và khi buồn chán, cậu đùa giỡn với Phi Sora.

[Xin lỗi. Đây có phải là điện thoại của Seol Jihu? Nếu là cậu, nhớ trả lời tôi.]

À, thực ra thì cậu đã quên trả lời cô.

Seol Jihu chuẩn bị trả lời, theo kiểu "Đây là ai?". Tuy nhiên, cậu nghĩ rằng nó quá nhạt nhẽo và quyết định viết một tin nhắn khác.

[Là cô đấy ư, Sojung?]

[?]

[Sojung đó à? Là anh đây, anh yêu của em đây! Rốt cuộc em nhớ đến anh rồi à?]

[Tôi không phải là Soojung. Chắc là tôi nhầm số rồi. Xin lỗi.]

Và Phi Sora ngừng nhắn tin cho cậu. Dù Seol nhắn bao nhiêu tin, cô cũng im lặng.

'Dám bơ tôi à!'

Đôi môi Seol Jihu cong lên.

[Sự kiện đặc biệt! Đặt biệt danh cho những người có họ Phi! Người gửi biệt danh tuyệt vời nhất sẽ được tặng voucher nghỉ mát tại resort 5 sao của Moonsnovel! Ví dụ: Phi-lê, Phi-za, Phi-tiêu, Phi Colo....]

[????]

'Tóm được cô rồi.'

Lập tức, một tin nhắn bay đến.

[Ai đó? Có phải là Seol không?]

[Không. Tôi là Chồng mập.]

[Chồng mập? Cái thứ nhảm nhí gì vậy? Cậu là Seol Jihu, đúng không?]

[Không. Tôi là Chồng mập thật mà.]

[Chết tiệt, Chồng mập cái đ*t tôi ý. Dear cưng, chụy biết đây chính là cưng!]

[Chà, đúng rồi! Tên anh là Deer, và họ anh là Park. Hân hạnh được gặp em, anh là Park Deer!]

Buzz buzz buzz buzz!

Điện thoại rung lên dữ dội.

Nhưng nếu Seol nghe máy, cậu sẽ không thể tiếp tục trò đùa này. nên cậu bình tĩnh nhấn nút từ chối.

[Cái quái gì đấy? Anh bị điên à? Anh vừa nhắn tin cho tôi vừa hút cần à? Hay não anh bị nhũn như mấy thằng đi leech truyện và xóa credit của Moonsnovel? Anh cư xử người lớn một chút xem nào?]

Và bởi vì Seol từ chối cuộc gọi, nên cậu đã nhận được một tin nhắn chửi bới dài như văn tế.

Seol Jihu không thèm đọc nốt, cậu nhấn nút trả lời.

[Aigoo ~ Cô bé hư hỏng bắt đầu nói láo rồi. Tôi dỗi bây giờ!]

[Dỗi cái cục c*t nhà anh! Ai mới là người phải dỗi? Ai đã đem tên của tôi làm trò đùa!]

[À, tôi biết rồi! Là con mụ Phi-diot!]

(Trans: Phi + idiot (ngu xuẩn) = Phi-diot

Buzz buzz buzz buzz!

Điện thoại của cậu lại rung lên dữ dội. Nhấn nút từ chối, Seol Jihu cười khúc khích và nhắn tiếp.

[Mai anh về nhé, Phi-diot.]

[Mẹ kiếp! Nhấc điện thoại mau, tên khốn!]

"Pfftt hahahahaha!"

Sau khi cười ngặt nghẽo, Seol Jihu ném điện thoại sang một bên và chui vào chăn.

Cậu ngủ thiếp đi, mặc kệ tiếng những âm thanh ù ù của điện thoại. Sau khi chọc giận Phi Sora, cậu tràn ngập niềm vui đến nỗi ngủ ngon lành từ tối đến sáng.

Và...

Cuối cùng cũng đến ngày cậu có thể trở lại Thiên đường.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục

Chương 190 - Phần 2
Chương 190 - Phần 1

Chương 189

Chương 188 

Chương 187 - Phần 2
Chương 187 - Phần 1

Chương 186

Chương 185 

Chương 184 - Phần 2
Chương 184 - Phần 1

Chương 183 - Phần 1

Chương 182 - Phần 2
Chương 182 - Phần 1

Chương 181 - Phần 2
Chương 181 - Phần 1

Chương 180 - Phần 2
Chương 180 - Phần 1

Chương 179 - Phần 2
Chương 179 - Phần 1

Chương 178 - Phần 2
Chương 178 - Phần 1

Chương 177 - Phần 2
Chương 177 - Phần 1

Chương 176 - Phần 2
Chương 176 - Phần 1

Chương 175 - Phần 2
Chương 175 - Phần 1

Chương 174 - Phần 2
Chương 174 - Phần 1

Chương 173 - Phần 2
Chương 173 - Phần 1

Chương 172 - Phần 2
Chương 172 - Phần 1

Chương 171 - Phần 2
Chương 171 - Phần 1

Chương 170 - Phần 2
Chương 170 - Phần 1

Chương 169 - Phần 2
Chương 169 - Phần 1

Chương 168 - Phần 2
Chương 168 - Phần 1

Chương 167 - Phần 2
Chương 167 - Phần 1

Chương 166 - Phần 2
Chương 166 - Phần 1

Chương 165 - Phần 2
Chương 165 - Phần 1

Chương 164 - Phần 2
Chương 164 - Phần 1

Chương 163 - Phần 2
Chương 163 - Phần 1

Chương 162 - Phần 2
Chương 162 - Phần 1

Chương 161 - Phần 2
Chương 161 - Phần 1

Chương 160 - Phần 2
Chương 160 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

9 Comments:

  1. Xong vụ bên trái đất khoẻ :))

    ReplyDelete
  2. Không biết chị kim có sao không

    ReplyDelete
  3. Kkkkk main nha ta tán gái điêu luyện vl

    ReplyDelete
  4. A vẫn mai một kỹ năng tán gái :))

    ReplyDelete
  5. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết.

    ReplyDelete
  6. Chơi gì cũng ngu chỉ có chơi ngu là giỏi =))

    ReplyDelete