Chung cư Dongheung
Trong phòng 802, tiếng khóc của một đứa bé vang lên không ngớt, từ chiều đến tối muộn.
[Mẹ ơi! Mẹ ơi!]
Một bé gái 6 tuổi, cổ họng bị sưng lên, đang trợn mắt ra mà gào khóc.
[SeungHae, uống thuốc đi. Em ngoan lắm mà, phải không?]
Một cô bé khác mặc đồng phục học sinh, đang an ủi đứa trẻ kia. Cô bé trông có vẻ hơi mệt mỏi, dường như là chị của đứa trẻ.
[Không! Không! Em muốn mẹ! Em muốn mẹ cơ!]
[Mẹ sẽ về khi em khỏe hơn. Nào uống thuốc đi!]
[Chị nói dối! Chị bảo mẹ sẽ về, nhưng mẹ có về đâu!]
[K-Không, lần này chị nói thật mà!.]
[Chị nói dối! Unni là kẻ dối trá!]
[SeungHae à.]
Cô chị đưa tay ra để an ủi bé gái, nhưng đứa trẻ hét lên giận dữ và hất tay ra.
Cô chị nhíu mày và ngả người ra sau.
[Ow!]
Bé gái đang vùng vẫy loạn xạ, nên tay nó đã đập vào mũi cô chị.
[Ah….]
Khi cô chị ôm mũi và gục đầu xuống, bé gái nhào lên, bắt đầu đánh và kéo tóc chị mình.
[Se-SeungHae à!]
Cuối cùng, sau khi kéo em gái ra, cô chị thở dài mệt mỏi.
Cả hai đã vật lộn bao lâu rồi?
Cô chị chớp mắt, đôi mắt thâm quầng, rõ ràng đã mất ngủ nhiều ngày.
[Ngoan nào, uống thuốc đi, chị xin em đấy]
Cô chị nâng muỗng lên, trong đó là một thứ chất lỏng giống như xi-rô. Cô lặp lại những lời mà mình đã nói từ nãy giờ.
Nhưng dường như không biết gì về cảm xúc của chị gái mình, đứa trẻ lại vung tay và đánh chị rõ đau.
Chiếc thìa bay trong không khí, làm rơi xi-rô khắp nơi.
[... Seung... Seunghae!]
Giọng cô chị bắt đầu đanh lại.
[Em có muốn hết đau không?]
[Uwaaah! Uwaaaang!]
[Uống thuốc đi. Nhanh lên.]
[Mẹ ơi, Mooooomy!]
Cô chị nhắm mắt. Hít thở sâu để bình tĩnh lại, cô cầm chiếc thìa lên, múc xi-rô và đẩy nó vào miệng em mình.
Không chống lại được chị gái mình, đứa trẻ bất đắc dĩ ngậm cái thìa trong miệng. Nhưng chẳng mấy chốc, nó mở cái miệng nhỏ xíu ra và...
Phụt!
Xi-rô vương vãi khắp mặt cô chị.
[Em ghét chi, Unni! Cút điii!]
Lúc này, cô chị dường như đã hết kiên nhẫn.
[Yoo SeungHae! Em dám làm thế?]
Khi cô cao giọng, đứa bé giật mình nấc lên. Chẳng mấy chốc, đứa trẻ nghiêng đầu và khóc to hơn trước.
[Uwaaaaaaang!]
Thấy em khóc, cô chị cũng rưng rưng. Những giọt nước mắt chảy dài quanh đôi mắt thâm quầng của cô.
[Chị phải gì bây giờ!?]
Cuối cùng, cô chị cũng gào lên.
[Em tưởng chị không nhớ bố mẹ chắc! Huhuhu]
Cô hét lên cay đắng, quên cả việc lau xi-rô trên mặt.
Mặc dù là chị gái nhưng cô cũng mới cấp hai. Mới chỉ 14 tuổi, cô vẫn còn quá nhỏ để chịu gánh nặng mất cả cha lẫn mẹ.
Bao nhiêu lâu đã trôi qua?
Cô em đã khóc quá nhiều đến mức lịm đi trong tay chị.
Cô chị thẫn thờ ngồi trong phòng khách.
Thế rồi
Một tiếng bíp vang lên từ ổ khóa, và cánh cửa mở ra. Một cậu bé bước vào, mặc đồng phục giống cô bé. Trên tay cậu là một chiếc túi nhựa màu trắng.
Cậu bé liếc nhìn đứa trẻ đã ngủ thiếp đi với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Rồi cậu quay sang cô bé đang chăm chú nhìn mình.
Cậu mỉm cười.
[Anh vào được không?]
Cậu ta nói như vậy sau khi đã ở bên trong nhà. Bình thường, cô bé sẽ bật cười, nhưng lúc này cô ấy đã quá chán nản.
[Sao anh lại ở đây?]
Cô bé nói với một giọng vô cảm.
[Cút ra.]
Cô ấy bực bội gì vậy? Giọng nói của cô ấy đay nghiến, không hợp với khuôn mặt xinh xắn ngây thơ kia.
[Aigoo ~ Lần này có gì sai, thưa bà Yoo? Hửm?]
Biết rằng cô bé không cố tình nổi giận với mình, cậu ta cởi giày ra và bông đùa.
Cậu nhảy vào trong, đặt cái túi nhựa xuống bàn bếp, rồi lấy ra một nải chuối.
Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt cô bé.
Khi đi siêu thị, cô rất muốn mua nó nhưng không đủ tiền.
Em gái cô khó nuốt thức ăn vì cổ họng bị sưng, mà chuối thì rất dễ nuốt và cũng là loại trái cây yêu thích của nó.
Nhưng vì giá chuối đã tăng vọt, cô bé đành nuốt nước mắt và bỏ cuộc.
[SeungHe sao thế?]
Cậu bé hỏi và bóc một quả chuối.
[Con bé vừa ngủ rồi. Em đã cố bắt nó uống thuốc.]
Cô bé khẽ thì thầm, giọng cô dịu dàng hơn trước.
Cô muốn vứt bỏ mọi thứ sang một bên và nhốt mình trong phòng, nhưng lại không muốn đuổi cậu bé ra ngoài.
Nhưng có một điều mà cô bé bất ngờ, đó là ...
Cậu bé đã bóc vỏ chuối cho cô chứ không phải cho đứa trẻ.
[Đây.]
Khi chuối chạm vào môi cô bé, cô mở to mắt.
[Ăn đi.]
[H-hả? Cái này của SeungHae mà.]
[SeungHae đang ngủ. Bao giờ con bé dậy, nó sẽ ăn sau. Em cứ ăn trước đi.]
Cô bé chớp mắt.
[Nào. Anh biết em cũng thích chuối mà.]
Sau đó, giống như cô gái đã làm với em mình, chàng trai trẻ cẩn thận nhét quả chuối vào miệng cô.
Khi cô cắn một miếng, vị trái cây mềm mại và mùi thơm tỏa ra.
"Nhớ lại thì, mình chưa ăn tối."
Cô bé lẩm bẩm một mình và nhai ngon lành.
Khi nuốt miếng chuối, cô bé thấy cậu ta đang nhìn mình với một nụ cười rạng rỡ.
Mắt họ chạm nhau.
[Rất ngon, phải không?]
Cô bé gật đầu, thế rồi khuôn mặt cô chợt nhăn lại. Mắt cô rưng rưng, và cuối cùng, cô bật khóc.
[Em... em là một đứa tồi tệ!]
Cậu bé giật mình.
[Hả? Ý em là gì? Thời buổi này mấy ai tốt như em?]
[SeungHae khóc lóc vì nhớ mẹ. Vậy mà em không thể dịu dàng với nó, còn quát tháo nó nữa. Hic hic].
Cô bé túm lấy áo cậu bé và khóc lặng lẽ. Cậu bé rối rối gãi đầu, không biết phải làm gì.
Khẽ mấp máy môi, cậu ngồi phịch xuống cạnh cô bé và vỗ nhẹ vào lưng cô.
[Không sao, không sao. Chỉ là em mệt mỏi quá thôi mà. Thêm vào đó, SeungHae còn quá nhỏ. Ai cũng đều biết việc chăm sóc trẻ em khó khăn như thế nào mà.]
[Nhưng, em gái nhỏ của em, nó đang ốm, vậy mà...].
[Này, Yoo Seonhwa. Em không làm gì sai cả. Nếu có bất cứ điều gì, xảy ra, anh mới là kẻ có lỗi.]
[Huh? sao lại là lỗi của anh??]
[Anh xin lỗi! Gần đây tôi đã quá bận rộn vì công việc. Anh sẽ về nhà sớm hơn và cố gắng cùng em chăm sóc con của chúng ta.]
[Hả????]
Thấy cậu bé bắt chước giọng mấy ông chồng trong phim, cô bé phá lên cười.
Cậu bé cũng cười toe toét.
[Dù sao đi nữa, đừng đổ lỗi cho bản thân. Nào.]
Cậu bé đưa cho cô quả chuối đang cắn dở. Cô bé sụt sịt với khuôn mặt đỏ ửng và cẩn thận cắn một miếng nữa.
Mặc dù cổ họng cô cảm thấy hơi khô, nhưng cô cảm thấy khá hơn nhiều.
[Ngon quá.]
[Thế à? Thêm quả nữa nhé??]
[Uuun, không, phải để lại cho SeungHae.]
[Kệ nó.]
[Ah, hey, đừng nói vậy chứ.]
[Tại nó làm em khóc. Anh đau lòng quá điiiii.]
Nghe điều này, cô bé nhanh chóng lau nước mắt và cười toe toét.
[Chuối này... bố mẹ anh mua cho tụi em à??]
[Không.]
Cậu bé lắc đầu.
[Anh mua bằng tiền của mình.]
[Huh? Làm sao anh có nhiều tiền vậy??]
Khi cô bé bất ngờ hỏi
[Bằng tiền tiết kiệm của anh, tất nhiên.]
Cậu bé giơ chữ V lên
[Anh đã muốn nói điều này từ lâu rồi. Chuyện này là do em đó.]
[Em á??]
[Vì em luôn tỏ ra e ngại khi được bố mẹ anh giúp đỡ, đến nỗi họ cũng bối rối luôn.]
[Nhưng... cứ nhận như thế, em xấu hổ lắm.]
[Trời ạ, chỉ là vài quả chuối thôi mà. Dù sao, mấy thứ này là anh mua bằng tiền của mình, em sẽ không ngại chứ??]
Nghe cậu bé mỉm cười nói rất nhẹ nhàng, cô bé trở nên câm lặng trong giây lát. Sau khi ngập ngừng, cô khẽ thì thầm.
[…Đồ ngu ngốc…]
[Này, em gọi anh là gì vậy?]
[Đồ ngốc.]
Cậu bé và cô bé nhìn nhau và cười khúc khích. Vì sợ đứa bé tỉnh dậy, hai người họ lặng lẽ đùa giỡn, và bầu không khí cay đắng ban nãy đã lắng xuống.
Cảm thấy mệt mỏi, cô bé nhắm mắt lại. Vì đã có chỗ dựa, nên cô bé nghiêng đầu sang một bên và thở dài.
[Cuối cùng em cũng nghỉ ngơi được rồi.]
Và không lâu sau, cô thở đều đều rồi chìm vào giấc ngủ.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang ngủ bên cạnh mình. Nhìn cô hồi lâu, một nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt cậu.
Mặc dù không thoải mái lắm, cậu vẫn cẩn thận ôm lấy cô gái nhỏ, để cô khỏi thức dậy.
Sau đó, cậu thì thầm.
'Phải rồi, đã có lúc hạnh phúc như thế.'
Và khi cậu nghĩ đến đó...
Cậu mở mắt.
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
???? Tác giả bẻ lái
ReplyDelete
ReplyDeleteThanks nhóm dịch nhiều
Đù. Tác giả drift phát này ác quá. Đang đoạn gay cấn
ReplyDeletehmm Jihu nhớ về hồi nhỏ à
ReplyDeleteChap này kì thế làm hóng nãy giờ ._.
ReplyDeleteTưởng đọc lộn truyện
ReplyDeleteChắc nó hôn mê nhớ lại chuyện xưa , khúc cuối ko chừng mở mắt là dc pé kia cứu xong rồi
ReplyDeleteHoan hô con ông tác giả con sống. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết.
ReplyDeleteTrả giá đắt thật. Kết quả của việc chống lại màu đen đây sao.
ReplyDeleteNice
ReplyDelete