Khát vọng trở về - Chương 174: Quân cứu viện - Phần 2

Trong khi đó...

"..."

Diligence Bất Diệt ôm ngực và thở dài.

Với vẻ mặt cay đắng, hắn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa ngăn cản mình.

Cô ấy đang cầm một ngọn giáo màu ngọc bích và mặc một chiếc áo khoác truyền thống màu trắng, dài chấm đất. Nhìn chung, cô ấy đang tỏa ra một bầu không khí khá bí ẩn.

"Ta không biết tại sao ngươi lại đến đây, nhưng..."

Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang khinh khỉnh quan sát mình, Diligence Bất Diệt nói nốt.

"Ngươi nên lặng lẽ rời khỏi đây thì hơn. Bọn ta sẽ không đuổi theo ngươi. Ta hứa danh dự đấy".

Diligence Bất Diệt  liếc nhìn bên ngoài pháo đài. Quân đội Ký sinh trùng đang ồ ạt xông lên. Chastity Thô Tục cũng đang tiến về phía đỉnh Dawn với đội quân succubi của ả.

Người phụ nữ đứng trước mặt Diligence Bất Diệt là một "tồn tại" mà hắn không thể coi thường. Nhưng nếu ai đó hỏi liệu hắn có run sợ hay không, câu trả lời sẽ là: Không.

Ký sinh trùng vẫn chưa tung hết sức mạnh, vì vậy quân tiếp viện của loài người khó có thể thay đổi cục diện trận chiến. Tuy nhiên, sự xuất hiện của người phụ nữ này và các Chấp Chưởng Giả khiến hắn khó có thể sớm trở về Pháo đài Tigol.

Thậm chí, nếu đen đủi, hắn sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ mà Nữ hoàng giao phó.

Hắn liếc nhìn người phụ nữ như muốn nói "Dù có đánh thì ngươi cũng thua thôi". Tuy nhiên, người phụ nữ đó không nhìn hắn ta, mà đang để ý tới chàng thanh niên đang ho khù khụ sau lưng.

Ban nãy Seol Jihu đã tỉnh lại, nhưng cậu đã gục xuống một lần nữa vì bị Diligence Bất Diệt kẹp cổ.

"... Đồ ngu ngốc".

Một tiếng thì thầm nhẹ nhàng tuôn ra.

Seol Jihu ngước đôi mắt đẫm lệ, cố ngó xem ai vừa cứu mình. Nhưng vì tầm nhìn của cậu mờ đi, nên cậu không thể nhìn rõ. Khi Seol vô thức dồn sức vào mắt mình...

"Chạy đi."

Người phụ nữ lẩm bẩm và nhẹ nhàng phẩy tay.

Tuy nhiên, một cơn gió dữ dội thổi ra từ lòng bàn tay cô. Dường như cô đã phóng một luồng năng lượng về phía cậu.

Đôi mắt Seol Jihu mở to.

"Ah."

Theo phản xạ, Seol Jihu tóm lấy Ian, người bị thổi bay cùng cậu ta. Trong lúc ấy, người phụ nữ nhanh chóng lao về phía trước và biến thành một đốm sáng.

Bị gió đẩy lùi và bay trong không trung, Seol Jihu thốt ra một tiếng rên rỉ. Seol Jihu nhận ra cậu vừa va phải một bức tường.

"Hoho. Cô gái đó... cô ấy làm đúng những gì ta đang mong đợi".

Sau khi đáp xuống mặt đất cùng Seol Jihu, Ian lẩm bẩm giữa những tiếng ho. Seol Jihu vẫn còn đang chóng mặt, cậu lắp bắp.

"Ngài Ian?"

"Ta ổn. Đầu tiên...  hãy đến chỗ kia. Giúp ta với, ta không tự đi được".

Ian nhìn trái và phải một lúc, rồi chỉ về đống đổ nát của tòa tháp canh.

"Sâu hơn. Đi vào sâu hơn nữa. Như thế chúng sẽ không thể bắt được chúng ta."

Seol Jihu dìu Ian bước vào. Khi cậu nhẹ nhàng đặt Ian xuống và giúp ông dựa vào tường, ông lão hít một hơi thở khó nhọc.

Nhìn qua cũng thấy, ông ấy đang bị thương trầm trọng. Khắp người ông chảy máu đầm đìa, phần ngực bị xuyên thủng và dường như đã gãy một vài chiếc răng.

"Ngài sao rồi?"

Khi Seol Jihu lo lắng hỏi, Ian cười toe toét.

"Tất nhiên là có sao. Nhưng cậu cũng đâu khá hơn?"

Seol Jihu tự kiểm tra bản thân mình và bật cười. Đúng như Ian nói, tình trạng cậu ấy cũng không hơn Seol là mấy.

"... Seol, có hai lo thuốc hồi phục trong áo choàng của ta. Cậu lấy giúp ta được không?"

Seol Jihu hiểu ý định của ông ta và nhanh chóng lấy thuốc ra. Cậu ta mở nút chai và đưa nó vào miệng Ian, nhưng Ian chỉ lắc đầu.

"Cậu uống trước đi".

Seol Jihu không còn sức để tranh luận nữa, Cậu uống hết một nửa lọ thuốc, đổ phần còn lại lên vết thương, rồi dùng chai còn lại để chữa trị cho Ian.

Seol Jihu có thể cảm thấy cơ thể mình hồi phục một chút, nhưng lọ thuốc dường như hiệu quả với Ian. Ông bị Diligence đánh bầm dập, việc ông còn thở đã là một phép màu.

"Đợi một chút. Tôi sẽ gọi một linh mục đến đây."

Seol biết rằng việc tìm kiếm một Linh mục trong tình huống này chẳng khác gì mò kim đáy biển, nhưng Seol Jihu cố gắng tỏ ra tự tin".

Tuy nhiên, Ian nhanh chóng ngăn Seol Jihu lại. Bàn tay siết mạnh đến mức Seol không tin nổi rằng đó là bàn tay của một ông già bị thương nặng.

Đồng thời, cậu thấy bàn tay ông nóng vô cùng.

"... Muộn... quá muộn rồi".

"Quá muộn?"

Seol Jihu nghi ngờ nhìn lại.

"Ý ta là đội quân tiếp viện. Giá mà họ ở đây ngay từ đầu. Hmm, chúng ta chỉ có thể thán phục Nữ hoàng Ký sinh trùng, mụ chơi chiêu này ác quá".

"Nhưng-"

"Không nhưng gì cả. Nếu người nhận được Di tích thiêng liêng và tất cả Chấp Chưởng giả đều đến đây. Nhưng có vẻ như không phải thế. Vì vậy, cô ấy mới bảo cậu chạy trốn".

"..."

"Chiến trường chỉ hỗn loạn hơn một chút thôi. Sớm muộn gì đội quân Ký Sinh Trùng cũng sẽ cheiens thắng. Những gì cậu cần làm bây giờ là, là chờ thuốc hồi phục phát huy hiệu ứng để chạy trốn."

"Ngài muốn tôi chạy trốn?"

Seol Jihu hỏi.

Nghe cách Ian nói chuyện, có vẻ như ông muốn cậu tự tìm đường bỏ chạy.

Chính lúc đó...

Ian nhăn nhó vì đau. Ông bắt đầu thở hổn hển và nghiến răng.

"... Seol. Hãy nghe kỹ những lời cuối cùng của ta..."

Giọng Ian khá rành mạch, khác hẳn thân thể bầm dập của ông.

"Ta có một giả thuyết đã nghĩ tới từ lâu. Ta chưa tiết lộ với ai bởi vì tất cả chỉ là phỏng đoán. Nhưng sau khi nghe lời đề nghị của Diligence Bất Diệt, ta đã chắc chắn... Không, ta tin rằng giả thuyết đó là chính xác".

Seol Jihu cắn môi. Cậu có linh cảm tại sao Ian lại nói điều đó vào lúc này.

"... Seol. Ngay bây giờ, Nữ hoàng Ký sinh trùng, vì bất cứ lý do gì, đang trở nên tham lam. Lý do mụ để mặc các thành phố khác, lý do mụ ấy đột nhiên từ bỏ Pháo đài Tigol và tấn công Haramark, và lý do hai trong số bảy đội quân biến mất. Nếu chúng ta suy nghĩ kỹ và kết nối những thứ này lại với nhau, ta tin rằng chúng ta sẽ tìm được chìa khóa để đánh bại Ký sinh trùng."

Ian nói với giọng gấp gáp.

"Ngài Ian, Đợi đã, bây giờ.."

"Hãy cố gắng hiểu mọi thứ. Cậu rất thông minh, chắc chắn cậu sẽ tìm ra. Hãy nhớ lấy lời tôi! Hãy vì tôi...!"

Ia nhăn mặt nặng nề. Tuy nhiên, ông không chịu dừng lại.

"... vì tôi mà bỏ chạy!"

"Khụ!"

Ian hét lên và phun ra một ngụm máu.

"…Huh?"

"Ta biết, ta biết điều này rất khó. Ta biết cậu không muốn. Nhưng cậu phải chịu đựng! Không cần biết chuyện gì xảy ra, hãy chạy trốn và sống sót! Đó là thành tựu duy nhất và hy vọng chúng ta có thể hồi phục sau cuộc chiến này."

Chịu đựng? Seol Jihu hiểu ý ông, nhưng cậu không thể gật đầu.

Ngay lúc đó, cơ thể Ian trượt về phía trước. Khi Seol Jihu ôm lấy ông, Ian ngẩng đầu lên và thở dốc.

"Cậu chắc đang tự trách mình rất nhiều, phải không. Kiểu như là "Giá mình chấp nhận lời đề nghị của hắn, giá mình đầu hàng...", đúng không?"

"..."

"Chắc chắn cậu đang muốn hỏi "Vì sao tôi đặc biệt?" " Tại sao mọi người lại hy sinh thân mình vì tôi?" "Tôi có xứng đáng không?"

Seol Jihu cảm thấy đau nhói trong lòng nhưng cố hết sức để kìm chế lại. Nhưng khi Ian chỉ ra chính xác cảm giác trong lòng Seol, cậu không nói nên lời và cảm thấy có gì đó nói lên trong lòng mình."

Ian dùng hết chút năng lượng còn sót lại và đặt tay lên vai Seol Jihu.

"Vậy... Ta sẽ thay mặt mọi người và trả lời cho cậu".

Nhìn vào đôi mắt của chàng thanh niên, Ian mở miệng, nghiêm túc hơn bao giờ hết.

"Đúng vậy"

Seol Jihu bối rối.

"Mọi người đã hy sinh để bảo vệ một Ngôi sao mà ngay cả Nữ hoàng Ký sinh trùng cũng sợ hãi. Điều đó rất xứng đáng".

Và trước khi chàng thanh niên có thể nói bất cứ điều gì, Ian dồn thêm sức mạnh vào cánh tay của mình và dựa vào tường.

"..."

Lẩm bẩm như muốn thuyết phục bản thân, Ian từ từ nhắm mắt lại.

Sự im lặng tràn ngập bầu không khí.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Ian, không biết phải nói gì. Trước khi Seol nhận ra, Cửu Nhãn đã kích hoạt, hiển thị màu sắc của ông già.

Ian đang phát ra một ánh vàng rực rỡ. Từ trước đến nay, Seol chỉ thấy đúng một lần. Đúng vậy, màu sắc của ông cũng sáng chói và rực rỡ như màu của Jang Maldong.

'… Sao... sao bây giờ mình mới nhận ra chứ?'

"Chà... có một điều khiến ta nuối tiếc".

Sau khi ngừng một lúc, giọng nói già nua lại tuôn ra. Giọng nói của ông ngắt quãng như thể nó sẽ bị ngắt bất cứ lúc nào. Seol Jihu nuốt nước bọt trong miệng.

"Ngài Ian, xin đừng! Xin đừng nói nữa!"

"Lúc ở rừng Khước từ, giá mà ta không rút lại lời đề nghị với cậu".

[Nhỡ đâu. ta thất nghiệp và không tìm được đội nào để nương thân. Cậu có muốn hợp tác với ta không?]

[Ý ta là, cậu có muốn đi thám hiểm cùng với ông già này không? Chúng ta sẽ thành lập một đội...]

Sau khi nhớ lại những gì Ian nói trong quá khứ, Seol Jihu run rẩy.

"Cậu, ta, Maldong, Chohong, Hugo và Công chúa..."

"Ngài Ian!"

"Có lẽ... sẽ rất vui."

Đôi mắt Seol Jihu đỏ hoe.

"…Đúng."

Cậu gật đầu sau khi chớp mắt vài lần.

"Sẽ rất vui. Đúng vậy".

Giọng Seol lạc đi. Ian mỉm cười yếu ớt.

[Tôi không hề tiếc nuối... Vì họ đã xuất hiện rồi, ông bạn già]

‘Maldong ơi Maldong...'

Ian mở to mắt. Nhìn thấy thanh niên nhìn chằm chằm vào ông, một hình ảnh lóe lên trong tâm trí ông.

Sau khi người bạn thân thiết bỏ đi, ông vật lộn như một kẻ vô hồn trên Thiên đường. Thế rồi, một ngày nọ, ông đã thấy một tia hy vọng, giống như nhìn thấy phép màu của một bông hoa nở rộ trên một vùng đất hoang cằn cỗi.

Ian thở hổn hển như thể ông đang trút hơi thở cuối cùng.

Dù không còn sức nữa, nhưng có một câu mà ông ta luôn muốn hỏi từ lâu.

"Nhớ lại thì, cậu chưa từng nói cho ta biết tên đầy đủ của cậu, phải không? Seol là họ mà thôi" - Giọng Ian đột nhiên trở nên rõ ràng.

"Huh? À, vâng".

Đôi mắt Seol Jihu mở to, và cậu nhanh chóng gật đầu.

"Vậy... khi chúng ta mới gặp nhau, tại sao cậu lại nói tên mình là Seol?"

"..."

Seol Jihu liếm môi.

Tôi đã rất xấu hổ khi nói tên mình. Tôi không có ý lừa dối ngài đâu..."

"Ta hiểu rồi…. Thế thì... " - Ian dừng lại một lúc trước khi tiếp tục - "Lần này, cậu có thể cho ta biết tên được không?"

Nghe thấy Ian yêu cầu, Seol Jihu không biết phải làm gì. Cậu không hiểu tại sao Ian lại đưa ra yêu cầu đột ngột như vậy vào thời điểm này.

Nhưng, khi nhìn đôi mắt của Ian, lấp lánh như những ngọn nến đang tỏa sáng lần cuối cùng.

"...Seol... Jihu."

Cậu có cảm giác mình nên trả lời

"... Seol Jihu.... Seol là họ, Ji có nghĩa là kiên định, và Hu có nghĩa là ngọc bích...  là Seol Jihu."

"Vâng, tôi là Seol Jihu".

Nghe thấy cậu trả lời, Ian mỉm cười ấm áp.

"Tôi không hiểu cậu xấu hổ vì chuyện gì...".

Không phải vuốt ve bộ râu đẫm máu, không phải chỉnh lại áo quần.

"Seol Jihu. Một cái tên rất hay!"

Ông dùng chút sức còn lại để nở một nụ cười.

Ngay khi Seol Jihu chuẩn bị mỉm cười đáp lại Ian...

Tiếng cười của ông tắt lịm.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 176 - Phần 1

Chương 175 - Phần 2
Chương 175 - Phần 1

Chương 174 - Phần 2
Chương 174 - Phần 1

Chương 173 - Phần 2
Chương 173 - Phần 1

Chương 172 - Phần 2
Chương 172 - Phần 1

Chương 171 - Phần 2
Chương 171 - Phần 1

Chương 170 - Phần 2
Chương 170 - Phần 1

Chương 169 - Phần 2
Chương 169 - Phần 1

Chương 168 - Phần 2
Chương 168 - Phần 1

Chương 167 - Phần 2
Chương 167 - Phần 1

Chương 166 - Phần 2
Chương 166 - Phần 1

Chương 165 - Phần 2
Chương 165 - Phần 1

Chương 164 - Phần 2
Chương 164 - Phần 1

Chương 163 - Phần 2
Chương 163 - Phần 1

Chương 162 - Phần 2
Chương 162 - Phần 1

Chương 161 - Phần 2
Chương 161 - Phần 1

Chương 160 - Phần 2
Chương 160 - Phần 1

Chương 159 - Phần 2
Chương 159 - Phần 1

Chương 158 - Phần 2
Chương 158 - Phần 1

Chương 157 - Phần 2
Chương 157 - Phần 1

Chương 156 - Phần 2
Chương 156 - Phần 1

Chương 155 - Phần 2
Chương 155 - Phần 1

Chương 154 - Phần 2
Chương 154 - Phần 1

Chương 153 - Phần 2
Chương 153 - Phần 1

Chương 152 - Phần 2
Chương 152 - Phần 1

Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1

Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1

Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1

Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1

Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1

Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1

Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1

Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2

Chương 140 - Phần 1


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

7 Comments:

  1. Tiếp đi ad ơi đọc liền tù tì đã vãi

    ReplyDelete
  2. Đẩy 1 lần 6 chương phê.....

    ReplyDelete
  3. Linh cảm người mới xuất hiện là bạn gái main à. Cái câu "Đò ngu ngốc".

    ReplyDelete
  4. Tôi nghĩ là Seol sẽ hồi sinh lại Ian bằng cách dùng điểm cống hiến.

    ReplyDelete
  5. Vãic thặc lan die rồi 😭😭😭

    ReplyDelete