Khát vọng trở về - Chương 201: Trả giá

Hôm sau.

Hội Sát thủ đã tung ra một báo cáo theo ý Hao Win.

Không chỉ thuật lại sự kiện trong quán bar, Hội sát thủ còn liệt kê rất nhiều lời khai làm bằng chứng.

Họ còn nhấn mạnh thực tế là, kẻ nào đó đã chuẩn bị những báo cáo bôi nhọ Seol Jihu, từ trước khi cuộc xung đột tại quán bar diễn ra.

Đặc biệt, báo cáo của Hội Sát thủ được phân phát đến mọi ngóc ngách của Haramark.

Nói cách khác, những người chống lưng cho Seol không chỉ đàn áp cuộc hỗn loạn, mà còn giáng một đòn chí mạng vào kẻ chủ mưu đằng sau kế hoạch này.

Bây giờ, dân chúng đã nâng cao nhận thức, dư luận sẽ không dễ bị lung lay. Thậm chí, nếu một sự kiện tương tự lại xảy ra, dư luận sẽ không tin tưởng một cách mù quáng vào những tin đồn, mà sẽ hoài nghi và suy nghĩ, ‘Chúng định tiếp tục bôi nhọ anh hùng của chúng ta một lần nữa à?'

Thông qua sự cố này, một hàng rào bảo vệ đã được hình thành xung quanh Seol Jihu.

Seol cũng nhận được tin Yeo Suihui đã tỉnh lại ngay khi cậu rời khỏi cung điện hoàng gia.

Và tất nhiên, cậu không quên tìm đến vui Prihi và tướng quân Jan Sactus để bày tỏ lòng biết ơn của mình .

Tuy nhiên, Seol thực sự bối rối. Không hiểu sao, mỗi khi cậu gặp tướng quân Jan Sactus, ông lại bắt đầu đọc diễn văn về sự vĩ đại của công chúa Teresa hoặc kể cho cậu nghe về những cuộc hôn nhân được tổ chức giữa người Thiên Đường và người Địa Cầu

Prihi thậm chí còn đề nghị nếu Seol Jihu muốn, Hoàng gia sẽ cho cậu mượn một toa xe và ban nhạc quân đội hoàng gia, để đi khắp các tuyến phố ca hát về cậu. Tuy nhiên, Seol Jihu đã từ chối.

Cậu chỉ muốn lặng lẽ trở về nhà.

"Con về rồi đây".

Văn phòng Carpe Diem vẫn giống như thường lệ

"Vậy là com đã quay lại"

Jang Maldong đang cố hết sức để giữ cho bầu không khí ở Carpe Diem trong tầm kiểm soát , vì không khí hỗn loạn mới chỉ vừa lắng xuống được một thời gian ngắn.

Thấy Seol vừa quay lại đã lập tức đi ngay về phòng, Jang Maldong thở dài.

Ông nói một cách lo lắng:

“Chắc nó lo lắng và đau khổ lắm. Đây là lần đầu tiên nó dối diện với mặt tối này của Thiên đường."

Bản thân ông cũng từng muốn nghỉ hưu sau khi không thể chịu nổi những câu chuyện hiềm khích, đố kị đến từ Thiên Đường. Thế nên, ông tin rằng mình là người hiểu rõ cảm xúc của Seol nhất.

Tuy nhiên...

"Con thấy không phải đâu, anh ta vẫn phởn lắm, chả giống đau khổ gì cả!" - Phi Sora nhún vai sau khi nhìn trộm vào phòng của Seol.

Jang Maldong tròn xoe mắt nhìn Phi Sora
"Thật à ?!"

"Đúng vậy, trông anh ta vẫn rất bình thường, ngồi vào bàn làm việc và nghiên cứu bản đồ".

"Bản đồ á?!!"

Jang Maldong nheo mắt. Phi Sora cũng không hiểu cái bản đồ đó có gì đặc biệt mà khiến Seol chăm chú đến thế. Rồi cô ngồi xuống bên cạnh Jang Maldong.

"Ông nội, con có vài thứ rất tò mò, con hỏi 1 chút có được không?"

"Huh? Sao hôm nay tự nhiên trông con nghiêm túc thế, không giống con bình thường chút nào!"

"Seol ấy mà, anh ấy có bị chứng rối loạn đa nhân cách không??“ (Trans :biểu hiện của tâm thần =)) )

"Huh??"

Jang Maldong nhìn chằm chằm vào Phi Sora như thể cô ấy đã hút cần quá đà và đang lẩm bẩm cái gì đấy điên rồ.

"Con nói thật mà!" - Phi Sora bĩu môi , quay lại nhìn về phía phòng của Seol.

Cô không biết tại sao, nhưng hình ảnh Seol Jihu ngồi trên ghế và đăm chiêu quan sát tấm bản đồ, đang khắc sâu trong tâm trí cô.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Phi Sora ré lên với giọng nghi ngờ.

"Lúc ở Thiên đường, anh ta rất khác biệt so với khi ở trên Trái đất."

*

Ngày tiếp theo.

Silica đã đến thăm văn phòng của Carpe Diem.

Và đúng như Cinzia đã nói từ trước, Agnes đến để giao nộp 4 người đàn ông đã gây sự với Seol ở quán rượu lúc trước

(Trans: này thì bướng với chúng tôi)

"Chết tiệt , bố chờ ngày này lâu lắm rồi!"

Chohong nhổ nước bọt lên bàn tay, xoa chúng vào nhau trong khi cười lớn

Hugo đã bắt đầu khởi động làm nóng bản thân, giận dữ và thở hổn hển, chuẩn bị gõ vỡ đầu 4 thằng kia. Còn Phi Sora bắt đầu đi làm bỏng ngô, chuẩn bị nằm hóng drama.

Jang Maldong và Seol thì đang ngồi trên ghế và quan sát.

“Noonim, mấy thằng súc vật đấy đâu rồi? Đừng để chúng phải chờ đợi ở bên ngoài, hãy mang chúng vào đây đi".

(Trans: Noonim là cách gọi tôn trọng hơn của noona nhé)

Chohong hét lên với Agnes kvà xoay cây Thorn of Steel. Agnes liền quay đầu lại và liếc nhìn về phía sau.

Thấy vậy, những thành viên của Silica - những người đang im lặng chờ đợi bên ngoài cánh cửa, liền lập tức đem 4 thằng đàn ông trần truồng vào

Phạch , phạch

Một âm thanh ướt át vang lên

Màu đõ thẫm nhuộm khắp mặt đất nơi chúng đang quỳ gối. Cả bốn tên run lẩy bậy đập vào nhau

Chohong đang vui mừng bỗng trở nên bàng hoàng rồi nhăn nhó:

"Agnes noonim! Sao chị nỡ làm thế??"

“?”

"Ý em là, chị mang mấy tên gần chết đến đây làm gì? Bọn em còn làm gì được nữa?? Hôm trước giết bao nhiêu quái vật vẫn chưa đã tay à?"

"Con người khác với quái vật"

"Aiguuu, nhưng thế này quá nhiều rồi!"

Đúng như Chohong nói, tình trạng của 4 thằng này kinh tởm và tồi tệ đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào chúng.

Những vết bầm đen chi chít trên khuôn mặt và cơ thể của chúng, những vệt máu dài đọng lại ở những vết rách, chảy xuống khiến chúng trông như "người máu".

Các khớp xương thì đã gãy hết và đứt đoạn, tay chân treo lủng lẳng như thế chúng là búp bê. Nếu nhìn kĩ, sẽ thấy những chiếc đinh bị kẹt lại giữa những ngón tay và ngón chân

Có lẽ không thể tồi tệ hơn được nữa.

À không, ba tên phía sau trông khá hơn một chút so với tên phía trước.

Gã ở đằng trước chính là tên đã trực tiếp khiêu khích họ, dường như hắn không thể đóng mở miệng được. Kiểm tra kỹ thì toàn bộ răng của hắn đã biến mất hoàn toàn. Ai cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa Agnes và người đàn ông đó.

"Tôi không còn cách nào khác, tôi phải tra khảo chúng".

 "Nhưng chị cũng phải nương tay chút chứ. Em sợ nếu mấy người kia thả tay ra, chúng sẽ ngã lăn xuống đất và chết luôn đấy".

"Hmm...  Tôi đã để lại một cánh tay nguyên vẹn cho mọi người. Nhìn này!"

Agnes giơ cánh tay trái của thằng gáy bẩn lên và lắc lư. Quả thật chỉ có cánh tay trái của hắn tương đối nguyên vẹn.

“Chậc chậc, Noonim giơ cánh tay đó cao hơn một chút đi"

Khi Chohong nhấc Thorn of Steel lên, nỗi sợ hãi tràn ngập con ngươi của bốn gã đàn ông.

Jang Maldong lên tiếng.

"Cinzia đã trao đổi ngắn gọn với ta, nhưng... Con có phát hiện ra thêm điều gì khác không?"

"Chúng đã được ủy quyền bởi một người nào đó. Và người liên lạc với chúng, dường như chỉ là một người đàn ông trung lưu."

Agnes vừa trả lời vừa buông lỏng cánh tay gã đàn ông xuống.

Jang Maldong tặc lưỡi.

"Xem ra bọn chúng chơi trò thằn lằn đứt đuôi rồi. Thế còn bọn đã chuẩn bị lan tin thì sao?"

"Chúng tôi đã tìm thấy hang ổ chúng từ sớm, nhờ vào hợp tác của Hội Tam Hoàng, nhưng..."

Agnes nâng kính lên.

"Chúng đã rút lui rồi. Có lẽ chúng đã ở trong quán bar, quan sát tình hình và thêm vào bản báo cáo rồi trốn thoát ngay khi tình hình trở nên tồi tệ."

"Vậy là, mấy tên đã lên kế hoạch, ủy thác và viết báo cáo đều là những người khác nhau."

Jang Maldong phá lên cười.

"Sau đó-"

CHÁT

"Gaaaaaah!"

Tiếng kêu thảm thiết của một con lợn bị chọc tiết.

Chohong đã lao tới như tia chớp và đập Thorn of Steel của cô xuống cánh tay gã đàn ông.

Những mảnh xương vỡ bắn ra , khiến máu nổ tung và xé toạc da thịt , máu bắn thẳng lên khuôn mặt của Agnes y như những vết ràn nhang.

“Ahhhh-Ackkk “

Không rõ là thằng lợn đấy đang la hét hay đang khóc nữa.

Sau khi gào lên thảm thiết, hắn nằm quằn quại trên mặt đất. Agnes liếm máu trên môi cô rồi nhìn hắn, như thể đang nhìn một con sâu.

"Cô muốn làm gì thì làm, đằng nào thì thằng này cũng vô dụng rồi, chẳng hỏi thêm được gì nữa . Cứ dùng nó để trút giận thôi"

"Puu"

Chohong thở phào rồi giơ tay lên

Những khối thịt cà mạch máu bị rút ra khỏi tay và dính trên cây Thorn of Steel. Bây giờ nhìn cách tay đấy chẳng khác gì một đống thịt nát bét.

Chohong mím môi.

"Mới có một đòn mà thằng này sắp tèo luôn rồi!"

"Ahhhh, tệ quá. Tôi muốn treo thằng ngu này lên để thay bao cát, rồi dùng nó để tập luyện cho đến khi nó chết thì thôi. Phải làm sao đây???"

Hugo càu nhàu, bảo rằng làm như thế thì hơi phí của, sau đó chỉ vào 3 thằng đàn ông còn lại

"Hay là bán chúng làm trai bao, tôi biết một nhà thổ ngon lành lắm. Chúng ta có thể kiếm được kha khá tiền".

(Edit: Ơ sao Hugo lại biết rõ nhà thổ của bọn trai bao như thế? Có lẽ nào...)

"Không, cứ giết bọn chúng đi cho rảnh nợ"

"Hay là bắt chúng tự giết nhau? Phải để lại một chấn thương đủ mạnh để chúng trở nên điên loạn. Như thế, dù có quay lại Trái đất, chúng cũng chết luôn".

"Hay là cầm giáo đâm vào đ*t chúng? Cho chúng thành ếch xiên, để chúng trải qua cơn đau dữ dội trước khi chết."

Ngay cả Marcel Ghionea, người vốn luôn lặng lẽ, đã tham gia vào cuộc thảo luận từ lúc nào.

Mỗi khi ai đó ​​lên tiếng, ba gã đàn ông quỳ sau lưng lại run rẩy.

Họ không tra khảo chúng để lấy thông tin , họ cũng không đe dọa chúng. Chúng đã khai hết tất cả những gì chúng biết rồi. Nhưng phía bên kia còn không để ý chút gì đến chúng.

Họ chỉ tranh cãi xem làm sao có thể giết và tra tấn chúng một cách tàn bạo nhất.

Thậm chí chúng còn không thể thở ngay khi thấy Chohong vồ vào thằng đầu tiên và đập cây Thorn of Steel xuống.

Cái chết đã được định sẵn. Cho dù có làm thế nào, chúng cũng không thể sống sót.

“Xin hãy tha cho chúng tôi!“

Một gã không thể chịu được nỗi kinh hoàng và đã ôm chân Chohong rồi cầu xin

“Chúng tôi đã sai rồi. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi lần này. Chúng tôi biết mình đã óc chó đến nhường nào “

… Nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi , lời xin lỗi không còn tác dụng

Tất nhiên, câu trả lời của Chohong là một cú đá thô bạo.

"Ngậm mõi lại và đừng làm phiền tao, mấy thằng vô dụng."

Pak!

Chohong đá mạnh vào hắn và quay lại nhìn Seol Jihu.

"Này, bây giờ như nào, cậu muốn làm gì chúng đây?"

Seol Jihu đang chăm chú nhìn vào bốn gã đàn ông.

Cửu Nhãn đã được kính hoạt, cậu đang quan sát bảng thông số và màu sắc của chúng. Ngay cả tương lai của chúng cũng hiện ra trước mắt cậu.

Seol bình tĩnh nói: “Chohong”

“Huh?”

"Đi đến đền thờ và tìm một linh mục cấp 4. Một ai đó có thể sử dụng  phép thuật Hồi phục toàn phần".

“Hả? À oke" - Chohong nhíu mày, rồi cười toe toét khi nhận ra một điều gì đó.

"Phải rồi, nếu chúng ta chữa lành cho chúng, chúng ta có thể tra tấn chúng một lần nữa!"

Cô vỗ tay và cười hớn hở. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.

"Đợi ở đó , tôi sẽ quay lại sớm thôi!"

"Tôi cũng vậy , tôi cũng vậy!"

Khi Chohong lao ra và thở hổn hển, Hugo ngay lập tức  chạy theo cô.

Seol tiếp tục nói như thể anh ấy đang chờ họ chạy ra ngoài

“Cô Agnes, xin lỗi nhưng tôi có thể có chút thời gian riêng với họ không?“

“À, tất nhiên rồi, không cần phải xin lỗi."

Khi cô rời khỏi văn phòng cùng các đồng đội của mình , Jang Maldong và Marcel Ghionea cũng nhanh chóng nhận ra bầu không khí và cũng đứng dậy.

“Ta sẽ nói với Agnes sau. Khi nào con xong việc thì gọi ta.

Seol Jihu im lặng gật đầu . Và cậu quay lại nhìn chiếc ghế sofa.

Măm măm.

Phi Sora , người đang ngồi gặm bóng ngô ngon lành , đã ngừng nhai. Sau khi lau nốt vụn bóng ngô trên mồm bằng mu bàn tay , cô mím môi:

"Tôi có thể ở lại được không? Lâu lắm rồi chưa được hít drama. Tôi hứa tôi sẽ không kể với bất cứ ai đâu mà!"

Nhưng Seol Jihu vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì.

Phi Sora chuẩn bị cãi lại, thì đột nhiên sững sờ.

Cô đã nhìn thấy một tia sáng màu xanh lam ghê rợn lóe lên từ mắt chàng trai trẻ. Dù nó chỉ xuất hiện trong chốc lát, nhưng cũng khiến cô ớn lạnh.

Kết quả là Phi Sora cũng vậy, đứng dậy và thận trọng rời khỏi chỗ ngồi của mình.

Và khi bốn gã đàn ông đột nhiên bị bỏ lại một mình với Seol Jihu, một bầu không khí nặng nề giáng xuống.

Một áp lực đè thẳng lên người của chúng , thậm chí chúng còn không dám nhìn vào ánh mắt của Seol.

Đúng vậy

Cứ như chúng đang đứng trước một con quỷ với cái mồm rộng, cười và nhìn vào chúng như thể chuẩn bị kéo chúng xuống địa ngục.

Đối mặt với nỗi ác mộng kinh hoàng như vậy, chúng đều muốn quay lại vài phút trước, khi mọi người vẫn còn ở trong phòng

Ực

Khi một trong chúng nuốt nước bọn

“Tại sao các anh lại làm điều đó?“

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên như thể đang khơi dậy niềm hy vọng của chúng bằng giọng điệu tử tế đến lạ thường.

Gã đàn ông đang ngồi trên mặt đất nói với giọng rên rỉ

"Argh  , X-in nỗ..i"

"Tôi không ở đây để nghe lời xin lỗi của các anh"

"Th-a tứ … cho chúng tô-i … vì G-ia…đìn "

Seol Jihu nhếch mép

"Gia đìn ? Gia đình ? Tôi không quan tâm đến mấy thứ đó , dù sao họ không liên quan đến tôi"

Đôi mắt của người đàn ông đỏ ngầu, toàn thân hắn run bần bật.

Những lời hắn nói đều vô dụng. Kẻ trước mặt hắn sẽ không quan tâm tới bất kỳ lời bào chữa nào.

"Tại sao anh lại làm thế?"

Vẫn là câu hỏi cũ

Người đàn ông không thể nuốt nước bọt và nói bằng giọng run lẩy bẩy

"Vì… T-iền".

Seol cuối cùng cũng gật đầu

Dù hắn có cố nâng cái đầu của mình lên, nó vẫn tự động gục xuống. Thực ra hắn đã từ bỏ mọi hy vọng ngay khi bị Silica bắt.

Hắn đã bỏ cuộc và cố gắng ngoan ngoãn hết cỡ.

"Tại sao anh không suy nghĩ thấu đáo? Không phải món ăn nào cũng dễ xơi".

Seol nói đúng. Khi hắn ta khiêu khích Seol Jihu, hắn đâu ngờ chuyện này sẽ xảy ra?.

Không, không hề.

Hắn ta đã nghĩ rằng nó sẽ kết thúc bằng một trận đánh lộn, giống như các vụ hỗn loạn bình thường ở quán rượu.

Cùng lắm thì bị đánh bầm dập, rồi lại thôi.

Đó là một sai lầm, của một kẻ ngu xuẩn.

Khoảnh khắc khi chúng âm mưu làm hại Seol , các tổ chức lớn và Hoàng gia Haramark đã vào cuộc

Như thể chúng đã chọc vào tổ ong vậy.

Mặt khác, dù không biết mặt của người mình giao dịch, chúng cũng nghĩ đó là chuyện bình thường như bao công cuộc làm ăn khác

Chúng đã không nhận ra sự khác thường này.

"Các anh có muốn sống không?"

Đôi mặt lờ đờ của kẻ sắp chết đợt nhiên bừng tỉnh

Đôi mắt nhìn vào Seol nhưng chỉ dừng lại ở cổ, mặc dù hắn muốn thấy biểm cảm của cậu . Những kí ức bị hành hung và nỗi áp lực Seol đè lên hắn khiến hắn không thể nhìn lên cậu .

Tuy nhiên, bất chấp chuyện gì xảy ra, hắn sẽ nắm lấy tia hy vọng cuối cùng, kể cả khi hắn chỉ có 0,0001% cơ hội.

"Tôi sẽ nói cho anh mọi thứ mà tôi biết!"

"Hãy tha cho chúng tôi! Hãy để chúng tôi sống! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu! Tôi thậm chí còn..."

Những lời cầu xin tuyệt vọng vang lên.

"Có hai cách để anh được sống".

Seol đứng dậy và nói như thể đang thực hiện giao dịch với họ vậy

"Anh phải cung cấp cho chúng tôi thông tin mà chúng tôi muốn"

Seol vẫn chậm rãi bước đi xung quanh

"Nhưng điều đó không thể xảy ra , bởi vì anh không biết gì cả . Anh chỉ là mồi nhử."

Người thanh niên đi vòng quay chúng, đột ngột dừng lại.

"Hoặc … anh có thể làm gì đó cho chúng tôi".

"..."

"Anh tên là gì?"

Đó là một câu hỏi bất ngờ. Nhưng hắn đã trả lời theo bản năng.

"Pa-Pabuobihi."

"Pavlovici?"

Sau khi biết được thông tin, Seol quay ra nhìn 3 người còn lại.

Và cậu nói

“Nhân tiện, tôi thấy rằng cả bốn người đều mang họ giống nhau, các anh là một gia đình hay gì ?”

Ngay lúc đó , cả 4 người đàn ông chết lặng.

Chính xác là chúng không hề cử động gì cả, hoàn toàn ngừng di chuyển trong khi quỳ trên sàn nhà.

'Làm sao mà...?'


Chúng đã tiết lộ Cửa sổ thông tin của chúng, vì khi không thể chịu đựng nổi sự tra tấn của Silica. Nhưng chúng chỉ cho họ thấy chức nghiệp và chỉ số, chứ không phải tên.

Agnes không bận tâm đến chi tiết như vậy vì cô không quan trọng việc tìm ra tên của 4 kẻ sắp chết.

Vấn đề là, tại sao con quỷ này lại biết được bí mật mà chúng chưa từng kể cho bất kì ai, ngoại trừ người hướng dẫn và bang hội của chúng?

"Nơi nhập cảnh, khu vực 2. Ngày vào Thiên đường, tháng 3 vừa qua. Đến từ Nga. Cả 4 người đều mang dấu ấn đỏ".

Thông tin cứ tuôn trào từ miệng của Seol

Do không biết đến sự tồn tại của Cửu Nhãn, cả 4 anh em chỉ có thể hoang mang và sợ hãi

Chúng giật mình và quay lại nhìn nhau.

"Tôi đã nói với các anh rồi, tôi còn biết nhiều thứ hơn nữa. Mạng lưới thông tin của tôi nhiều vô kể. Chắc các anh cũng từng nghe nói đến quý cô Cáo chứ?"

Đó là một lời nói dối. Gần đây cậu không nói chuyện với Kim Hannah. Chính xác là cậu không thể liên lạc được với cô.

Nhưng thực tế không quan trọng , chúng có tin hay không thì tùy. Chưa kể danh tiếng của Kim Hannah quá nổi rồi, làm sao chúng dám nghi ngờ.

Nhưng mà , thật bất ngờ khi cả 4 đứa chúng đều phát ra ánh sáng màu xanh dương

'Lựa chọn của định mệnh'

Tầm nhìn của Seol cho thấy, bốn kẻ đó sẽ phải đối mặt với tương lai gì.

Và bây giờ, lựa chọn của Seol Jihu có thể thay đổi số phận của bốn người đàn ông này.

Cậu đã đưa ra quyết định.

"Dù chúng sắp chết, cậu sẽ cố gắng tận dụng chúng".

Do trái tim và cảm xúc của chúng dao động, đây là lúc để tấn công.

Nếu giao dịch không thành công thì cũng chẳng sao, nhưng nếu cậu thắng, đây sẽ là một món hời.

Một  suy nghĩ xảo quyết hiện lên trong đầu của Seol.

Xem lại tầm nhìn định mệnh một lần nữa , Seol mở miệng 1 cách trang trọng

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 201

Chương 200 - Phần 2
Chương 200 - Phần 1

Chương 199

Chương 198 - Phần 2
Chương 198 - Phần 1

Chương 197 - Phần 2
Chương 197 - Phần 1

Chương 196 - Phần 2
Chương 196 - Phần 1

Chương 195 - Phần 2
Chương 195 - Phần 1

Chương 194 - Phần 2
Chương 194 - Phần 1

Chương 193 - Phần 2

Chương 193 - Phần 1

Chương 192 - Phần 2
Chương 192 - Phần 1

Chương 191 - Phần 2
Chương 191 - Phần 1

Chương 190 - Phần 2

Chương 190 - Phần 1


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

14 Comments:

  1. Hay giờ anh mới thực sự tố chất...thủ lĩnh :))

    ReplyDelete
  2. Kì này lại ko tìm tới tận ổ

    ReplyDelete
  3. Một vị vua vĩ đại vừa ra đời với đôi mắt thầu thị tương lai.
    Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết.

    ReplyDelete
  4. cứ nhả ít ít thế này làm ngứa ngáy hết cả người, hóng cháp tiếp.
    Thank nhóm dịch!

    ReplyDelete
  5. Hack các kiểu ngầu các kiểu

    ReplyDelete
  6. Lại hóng tiếp. Thanks nhóm dịch !

    ReplyDelete
  7. Cứ để yên cho main thì nó đâu quyết định như vậy. Rip team ký sinh trùng

    ReplyDelete
  8. Có cửu nhan max cấp cân hết :))

    ReplyDelete
  9. Giờ main thành sếp rồi nhỉ. Sau này thành trùm rồi thành vua luôn.

    ReplyDelete
  10. Cửu nhãn đạt lv max rồi. Đánh nhau dc dc rồi 😂😂😂

    ReplyDelete