Khát vọng trở về - Chương 199: Kết quả điều tra


Ngay khi họ vừa đến cung điện. Công chúa Teresa háo hức đến nỗi lao như tên bắn xuống cầu thang, nhưng những bước đi của cô vẫn nhẹ nhàng tựa như lông hồng.

Giọng cô ngân nga: “Mừ..ng……anh….v..ề…….n..hà..”

Teresa vẫn hăng hái và năng nổ như mọi khi, khiến cho mọi người xung quanh đều cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn. Nhờ thế mà Seol có thể mỉm cười.

“Cũng một khoảng thời gian rồi nhỉ, Công chúa!”

"Vâng, vâng, đúng như vậy.”

Sau một tiếng 'hmph' ngắn, Teresa khẽ huých nhẹ bằng khuỷu tay vào mạn sườn Seol.

“Em có nghe anh vừa trở lại từ Trái Đất, em cứ nghĩ là sau đó anh sẽ tới thăm em cơ. Nhưng rồi chẳng thấy cái mặt anh đâu! Sao anh nỡ làm thế với em.”

Rồi sau đó cô đưa bản mặt phụng phịu ra cho cậu xem, Seol lúng túng mỉm cười.

“Xin lỗi nha! Tại tôi mải tập chung vào việc phục hồi quá! Nếu chỉ số nào của tôi đang bị giảm mà vĩnh viễn trở nên như vậy chắc tôi phát điên mất.”

Sau đó, cậu khẽ thở dài.
"Cộng với việc…"

Nhưng cậu không thể tiếp tục câu nói của mình. Teresa trông cũng chán nản. Cô là người đã ép Vua Prihi đi triệu tập cậu nên cô cũng biết rõ tình hình.

“…..”

Thấy mặt cầu sầm lại, cô chẳng biết nói gì.

Nhưng Teresa không chỉ lo lắng mỗi chuyện đó.

Cô còn rất bồn chồn bởi Seol vừa tử thương ở một trận chiến lớn như vậy, đáng ra cậu phải được hưởng một chút thời gian yên bình và hạnh phúc để hồi phục.


Ai dè, những rắc rối khốn kiếp lại xảy ra đúng lúc này và nó đang giày vò cậu.

Đó là "phần thưởng quý giá" dành cho vị anh hùng của Haramark sao?

Teresa không biết phải nói gì.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của Công chúa.”

Teresa mỉm cười cay đắng. Cô càng đau đớn hơn, khi Seol lại đang cảm ơn cô.

“Không có gì. Em... em chỉ làm những gì cần thiết thôi.”

Đối với Haramark, Seol là ân nhân đã cứu họ khỏi sự hủy diệt. Vì cậu đã liều chết bảo vệ họ, nên giờ họ cũng sẽ bảo vệ cậu, kể cả họ có phải chuốc thêm kẻ thù đi chăng nữa.

“Anh đừng lo lắng quá. Hoàng Tộc, thậm trí của Sicilia, Hội Tam Hoàng và các tổ chức có tầm ảnh hưởng khác đã hoạt động hết công suất với vấn đề này. Bọn em cũng đang dự định thuê người ngoài để ban hành những biện pháp cứng rắn đối phó với chúng, nên không có vấn đề gì mà không giải quyết được đâu.”

“Hội Tam Hoàng ư?”

Seol mở to mắt, cậu không thể ngờ rằng Hội Tam Hoàng cũng tham gia vào chuyện này. Teresa liền tự tin tiếp tục.

“Mặc dù Đền Thờ Luxuria là tổ chức có sức ảnh hưởng lớn nhất sau Hội Pháp Sư, nhưng dù có thế chúng có muốn động vào Hoàng Gia cũng không dễ dàng thế đâu. Giờ mọi chuyện đã như thế này rồi, anh nên tận dụng cơ hội này và nghỉ ngơi đi. Anh thấy đấy, anh nên để đầu anh thả lỏng một chút đi.“

“Cảm ơn cô, tôi sẽ chấp nhận tấm lòng hiếu khách này.”

Seol đồng ý với thiện chí của Hoàng Gia. Teresa liền hỏi.

“Anh ăn gì chưa?”

Seol lắc đầu, cậu ra hiệu là không muốn ăn.

“Vậy thì đi tắm nhé. Hoặc là….”
"Không."

Seol thằng thắn nói.
“Liệu chuyện này có ổn không, tôi muốn có một căn phòng thật yên tĩnh.”

Nụ cười của Terera tắt ngúm. Cậu cảm thấy hơi ân hận khi nói như vậy, nhưng cậu quyết không thay đổi lời nói của mình. Không phải là cậu không hiểu tấm lòng của Teresa, nhưng những cú sốc mà tập hồ sơ kia đem đến cho cậu vẫn chưa biến mất.

Cậu cần chút thời gian để suy nghĩ.

“Tất nhiên rồi, để em dẫn anh đi nhé.”

Teresa duy trì nụ cười vui vẻ và nắm lấy tay Seol Jihu. Họ vừa đi vừa tán gẫu.

Cặp đôi cứ thế khuất bóng sau hành lang dài của cung điện. Prihi vừa “hmm” một tiếng vừa khoanh tay nhìn bọn họ.

“Thậm chí đến phút cuối, con bé cũng không thèm khen ta một câu".

Ông quay sang liếc nhìn Jan Sanctus đang đứng sau ông, rồi ông tiếp tục.

“Ta cứ nghĩ nó cũng giống Olivia, ai ngờ... nuôi một đứa con gái đúng là khó khăn thật. Ngươi có nghĩ như vậy không?”

“Nhưng họ quả là một cặp đôi tuyệt với đúng không ạ?”

Câu trả lời đầy nịnh bợ của vị tướng khiến nhà vua hơi bối rối.

“Lần đầu ta thấy ngươi nói chuyện kiểu này đấy. Con bé đã hối lộ ngươi cái gì hả?”

“Không! Hoàn toàn không có!”

“Đây là một mệnh lệnh của nhà vua. Trả lời ngay!”

“…. Công chúa đã hứa là cung cấp thêm ngân sách cho toàn quân, thưa Bệ hạ!!”

Jan Sanctus cúi gằm mặt xuống. Thấy vậy, Prihi nở một nụ cười cay đắng.

*

Seol không thể bình tĩnh được dù đã đến cung điện. Đúng là tình hình đã dịu đi nhưng cậu không thể cảm thấy thoải mái nồi,cả người cậu lúc nào cũng bứt dứt khó chịu.

Dù Teresa đã nói rằng cậu không cần lo lắng, nhưng những gì mà cậu đã chịu đựng là quá nhiều khiến cho cậu không thể ngừng lo lắng được. Mọi chuyện có thể tạm lắng xuống lúc này, nhưng không có gì để đảm bảo nó không xảy ra một lần nữa.

Hơn nữa, Điều Răn Vàng đã đưa cho cậu lời khuyên về vấn đề này.

Cậu thực sự tức giận, và cậu nên như vậy.

Câu hỏi đặt ra lúc này là cậu sẽ thể hiện sự tức giận này như thế nào.

Do quy mô lớn của vụ việc lần này, cậu biết cậu không thể giảm bớt tình hình bằng cách đập dập mỏ vài tên giống như lúc ở Bữa Tiệc được.

Cho nên, cả ngày cậu cứ rúc trong phòng mà Teresa đa đưa cậu tới. Thi thoảng cậu mới rời đi để hút vài điếu thuốc. Và đến khi Teresa mang cho cậu cái gạt tàn là cậu cắm trại trong phòng luôn.

Teresa ra vào phòng rất nhiều lần trong một ngày, cô luôn giữ yên lặng để không làm phiền cậu, nhưng cậu chỉ bảy tỏ lòng biết ơn một cách nhẹ nhàng và cũng không nói gì nhiều.

“… Anh ấy không bao giờ bảo mình ở lại thêm một lúc, dù chỉ một lần.”

Cô vừa mang cho cậu một ly nước vừa bĩu môi. Cô giả vờ ra khỏi phòng, khi ra đến cửa, cô lén quay lại và nhìn cậu.

'Anh bị đau họng à?'

Lần nào cô đi qua cũng thấy, cậu luôn ngậm một điếu thuốc trong miệng. Thỉnh thoảng cậu lại nhắm mắt lại và suy tư gì đó.

Đột nhiên, cậu mở mắt ra, mắt cậu cứ như lóe sáng lên. Mắt hau háu nhìn vào đống hồ sơ cứ như sắp gặm chúng vậy.

Đang nhìn trộm Seol, thấy cậu như vậy, Teresa nuốt nước bọt. Cô thực sự muốn nói chuyện với cậu.

'Sợ vãi...'


Hào quang mà cậu đang tỏa ra bây giờ khiến cô run rẩy và rời đi.

*
Mãi đến gần giờ ăn tối, cô mới có lý do để tới thăm cậu lần nữa.

"Một vị khách ư?"

“Vâng! Anh ấy nói anh ấy đang rất muốn được gặp anh.”

Teresa vừa nói vừa cười tươi.
“Anh ấy đang đợi ở phòng ăn, mà cũng tới giờ ăn tối rồi, sao anh không nhân thể đi ăn luôn nhỉ?”

“Nhưng tôi….”

“Anh ấy là người khá gần gũi với anh đấy…”

Thấy Teresa không những đồng ý cuộc hẹn này, mà còn đòi cậu đi. Nhận thấy có gì đó lạ lẫm,
 cậu cũng xuôi xuôi theo lời cô. Hơn nữa cậu cũng không có lý do gì để từ chối cả, nên cậu đã đi theo cô.

Bên cạnh đó, Seol cũng sắp nghĩ ra giải pháp và kế hoạch của mình. Nên cậu đã rời đi mà lăn tăn nhiều cho lắm.

Khi cậu đến phòng ăn, một người đàn ông cao lớn đang chắp tay sau lưng, ngắm một bức tranh treo tường.

Chiếc khăn quàng cổ màu xám và cái áo khoác ngoài màu đen quen thuộc, Seol lập tức nhận ra ai.

“Anh Hao Win?”

Người đàn ông quay lại. Đôi mắt anh đang ẩn sau cặp kính râm tối màu, nhưng nụ cười vu vẻ quen thuộc kia thì không lẫn vào đâu được nữa, nó chắc chắn là của Hao Win.

“Cũng một thời gian rồi đấy nhỉ? Eh?”

Hao Win vừa mở lời có phần tinh nghịch vừa bước lại chỗ cậu. Hai người bắt tay nhau.

“Giờ thì gặp cậu khó như gặp tỷ phú rồi đấy! Thành tích của cậu thậm chí còn khủng bố hơn cả lúc ở Vùng Trung Lập nữa.”

“Anh Hao Win... Tôi không ngờ có thể gặp anh ở chỗ này.”

“Uhm. Từ lúc Bữa Tiệc đến giờ, đây là lần đầu tiên nhỉ..”

Hao Win hạ kính xuống rồi nói tiếp.
“Thực ra thì tôi đã gặp cậu 3,4 lần gì đấy. Trong lúc cậu còn đang bất tỉnh ở phòng khám đặc biệt đó! Cậu không biết, phải không?”

Thực ra là có, Seol hoàn toàn nhớ rõ lúc Hao Win tới thăm cậu, lúc đó cậu đã lấy lại được ý thức.

“Nghe tin cậu đã tỉnh dậy, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm đấy. Tôi đã lựa một thời điểm phù hợp để tới thăm cậu, nhưng khi đến nơi thì cậu lại về Trái Đất mất rồi.”

“À vâng, tôi quay lại vì có chút việc gấp...”

Seol Jihu và Hao Win ngồi hai bên bàn và trò chuyện rôm rả. Trong lúc đó, các món ăn đã được bày lên bàn.

“Nếu các anh cần gì thì cứ bấm chuông nhé!”

Teresa đổi sang trang phục của một quý cô từ bao giờ, cô lịch sự đặt một chiếc chuông lên bàn rồi rời đi, để lộ một cái nơ duyên dáng đằng sau lưng.

Hao Win bật cười khúc khích.
“Cô công chúa đó….Cô ấy diễn nhập vai quá!!”

“Diễn? Nhập vai?”

Thấy Seol Jihu ngớ ngẩn nghiêng đầu, Hao Win tặc lưỡi.

“Tôi cứ nghĩ cậu là hoa hướng dương, chỉ chung thủy với một người. Nhưng hóa ra khẩu vị của cậu khá phong phú nhỉ, nhạc nào cũng nhảy. Chà, dù sao thì điều đó cũng không tệ.”

“?”

“Không cần giữ yên lặng như vậy. Tôi biết Hoàng Gia đã coi cậu là một phò mã rồi. Trực giác của tôi về những mối quan hệ này thính lắm. Cậu đã biết điều này rồi, phải không?”

Trong khi Seol vẫn còn đang bối rối, Hao Win huýt sáo rồi nhìn vào bàn.

“Dù sao, cái kiểu đãi khách theo phong cách hoàng gia này, khiến tôi hơi căng thẳng. Chẳng thoải mái chút nào.”

“Anh ăn tối rồi sao?”

“Chưa. Nhưng những gì mà tôi sắp nói có thể khiến cậu đau bụng đấy.”

Nghe Hao Win nói vậy, Seol dần mường tượng ra lý do anh ấy ở đây. Cậu cười nhạt.

“Không sao. Dạ dày tôi khá khỏe đấy!”

"Vậy hả! Tốt lắm! Giờ thì ta ăn trước đã! Tôi đã cong đít lên vì công việc từ tối hôm qua đến giờ rồi!
Giờ tôi đói ngấu đây.”

Sau một câu đùa vui vẻ, Hao Win cầm dao và nĩa.

Bữa tối tiếp tục trong một bầu không khí vui vẻ. Thức ăn ngon, bạn tốt, bụng đói, bữa ăn trở nên cực kỳ ngon miệng.

Cuộc trò chuyện của hai người họ bắt đầu từ Vùng Trung Lập, tới Bữa Tiệc và rồi đến cuộc chiến. Chỉ khi bữa ăn của họ sắp kết thúc, cuối cùng họ mới vào chủ đề chính.

“Vụ ở quán rượu... cậu kiềm chế bản thân tốt lắm.”

Hao Win tu một hơi rượu rồi đưa cậu một mảnh giấy.

Đó là bản in của một tờ báo cáo.

Bản chất thật của Seol Jihu, Anh hùng chiến tranh của Haramark và Thủ lĩnh của Carpe Diem.

Seol đọc tiêu đề rồi nhìn lên Hao Win, anh ta vừa lau miệng vừa cười lớn.

“Đêm đó, một thành viên trong hội của tôi cũng có mặt ở quán rượu.”

“...”

“Anh ta là một người thông minh. Ngay lúc tình huống xảy ra, anh ta đã báo cho tôi, lập tức tôi đã liên hệ với Sicilia để yêu cầu hợp tác. Và tôi cũng cho người lùng sục các con phố gần đó, chắc chắn sẽ có một bọn đang chờ sẵn để nhào nặn thông tin về chuyện này".

Rồi Hao Win sau đó chỉ vào tờ giấy.

“Và chúng tôi đã tìm thấy.... Chà, cả một thùng toàn những bản in như thế này cơ. Lấy một cái mà đọc.”

Seol lại đưa mắt về phía bản báo cáo lần nữa.

Hoàng Tộc và một số tổ chức có sức ảnh hưởng ở Haramark đang bảo vệ Seol Jihu, nhưng sự thật là những lời bào chữa này rất phiến diện.

Theo truyền thống, chúng ta phải nghe bằng hai tai để biết sự thật của một vụ án.


Có lẽ người Địa Cầu và người Thiên Đường đang nhìn Seol Jihu qua cặp kính màu hoa hồng, với danh hiệu là Anh hùng chiến tranh của Haramark. Vậy thực ra vị Anh hùng đó là kẻ như thế nào?


Phóng viên của chúng tôi đã tìm thấy người Địa Cầu này, anh ta đã nói rằng anh ta đã bị Carpe Diem đe dọa và đánh đập ngày hôm đó.


Người đàn ông đang nằm liệt giường run rẩy trong nỗi kinh hoàng mỗi khi anh ta nhớ lại vụ việc đó, nhưng tôi không thể khai ra danh tính vì nạn nhân đang yêu cầu được giữ bí mật. 


Q) Tôi nghe nói anh đã khiêu chiến với họ trước.


A) Vâng, tôi thừa nhận điều này. Nhưng, có vài điều tôi muốn nói. Không phải là tôi điên hay coi thường Carpe Diem. Chẳng ai lại tự nhiên đâm đầu vào hang cọp bao giờ, đúng không?



Q) Dường như có lý do nào đó ép anh phải làm vậy.

A) Đúng vậy. Đúng là tôi đã khiêu khích họ trước, nhưng lý do rất đơn giản. Lần đầu tiên tôi gặp họ, tôi chỉ ngồi vào bàn và lắng nghe họ, tôi không có làm gì xấu cả. 

Q) Tôi đang tò mò lắng nghe đây.

A) Tôi cũng tham gia vào cuộc chiến đó, và tôi rất biết ơn họ vì họ đã chiến đấu ở tiền tuyến và đã đẩy lùi kẻ thù. Nhưng không phải chúng ta đều là những đồng chí vừa liều mạng chiến đấu với một kẻ thù chung sao? Tôi công nhận thành tích của họ, nhưng nghe họ khinh thường những người chiến đấu bên cạnh họ như vậy, tôi rất khó chịu.

Q) Thật sao? Anh vừa nói 'khinh thường' sao?

A) Họ đối xử với đồng bào Trái đất của mình như những kẻ ngốc và nói chúng tôi nên quỳ lạy họ vì họ đã cứu mạng chúng tôi. Đó không phải là khinh thường người khác sao? Tôi đã tham gia vào cuộc chiến đó theo nguyên tắc của mình, nhưng cách họ nói chuyện như thể họ chiến đấu một mình khiến tôi bất bình,”

Q) Mọi người ở quán rượu đã làm chứng rằng anh cũng đã xúc phạm họ khá thậm tệ.

A) Tôi biết điều đó. Tôi không nói rằng những gì tôi nói hay làm là đúng hay là sai. Nhưng khi tôi nhớ tới những đồng đội của tôi đã chết trong cuộc chiến đó, Những người bạn mà đã chia sẻ với tôi biết bao niềm vui cũng như nỗi buồn…..Và tôi đã bộp chộp. Đó là lý do tại sao tôi nói điều đó. Tôi cũng say. Tôi cũng tự thấy những từ ngữ mà tôi đã sử dụng cũng có phần lăng mạ nhưng…

Người đàn ông không thể dám nói tiếp, và phóng viên của chúng tôi  đã dừng cuộc phỏng vấn. Trong khi đọc lại câu chuyện này, đầu tôi tự nhiên nhớ đến Sung Shihyun.


Theo một cách nào đó, Sung Shihyun và Seol Jihu rất giống nhau. Họ không chỉ đến từ một khu vực mà còn ở cách họ hành động. Mọi người đều biết về tài năng của Sung Shihyun, nhưng anh ta cũng CỰC KỲ độc ác và kiêu ngạo.


 ... Các việc chung là của cộng đồng còn các việc riêng là của cá nhân. Tất nhiên, sự thật của vấn đề vẫn chưa được tiết lộ……


Seol Jihu vò nát tờ giấy. Cậu không thể đọc thêm nữa.

“Cậu có thể xé nó nếu cậu muốn!”

SOẠT

Seol xé tờ giấy ngay lập tức. Và cậu cứ xé, tiếp tục xé, xé đi xé lại cho đến khi tờ giấy đó chỉ còn lại những vụn giấy nhỏ ty ty. Cậu nở một nụ cười đau đớn và cay đắng.

“Vậy là chúng đã lên kế hoạch để dựng nên một phóng sự điều tra?"

“Đó chính là sức mạnh của ngôn từ đó, bạn của tôi ơi!”

Hao Win nhún vai.

“Như cậu đã biết đấy, cái tên của cậu, giá trị của nó đã tăng lên rất nhiều, đặc biệt là sau trận chiến. Có thể nói cậu đã vang ra cả ngoài vũ trụ ấy chứ. Cậu biết mọi người đã đánh giá cậu như thế nào không?”

Seol lắc đầu. Mặc dù cậu cũng biết là mình có những biệt danh mới, nhưng chẳng bao giờ cậu chú ý đến nó cả.

“Người Bí Ẩn, người Địa Cầu kỳ diệu với những thành tích đáng kinh ngạc từ những cấp độ thấp. Tên Bất Qui Tắc từ khu vực 1, siêu sao Vùng Trung Lập và Kẻ Chinh phục Bữa Tiệc...”

Hao Win cười lớn.

“Tôi không biết ai đã đứng sau những chuyện này! Nhưng chúng khá thú vị đấy! Chúng đã cố gắng bôi xấu huyền thoại về cậu bằng cách đánh nhau với cậu ở một quán rượu ! Rồi lại còn gán ghép những những bê bối khét tiếng của Sung Shihyun cho cậu. Haha, tên nào đã sáng tác ra tác phẩm này nhỉ? Tôi rất muốn gặp mặt hắn đấy!!”

“…..”

“Chà, đừng lo lắng nhiều quá. Chúng tôi sẽ cố gắng bảo mật và báo cáo thông tin trước khi để chúng lan truyền ra ngoài. Và chúng tôi cũng sẽ cố gắng thông qua thông tin từ Hội Sát Thủ trước. Sicilia cũng xác nhận rằng bốn tên đó đã không tham gia vào cuộc chiến, cho nên dù chúng có loan tin này ra, tin kia cũng sẽ dập tắt nó ngay. Ít chúng, chúng sẽ không thể động vào cậu một thời gian.

Hao Win vừa nói vừa gật đầu. Rồi anh đột nhiên thở dài.

“Đúng vậy, chỉ một khoảng thời gian thôi!”

"…Cảm ơn anh."

Seol bày tỏ lòng biết ơn, nhưng Hao Win phẩy tay, như thể cậu đang làm một hành độngvừa phiền hà vừa rườm rà.

Mọi người thì đang cố hết sức mình vì cậu. Giờ cậu lại đang mắc kẹt trong cung điện này và chẳng thể làm gì.

Khi đối mặt với Diligence Bất Diệt, cậu cũng cảm thấy bất lực như vậy.

'Đây là sức mạnh của tổ chức đứng sau những kẻ đó ư...?'

“Không cần cảm ơn tôi đâu. Nhờ có cậu mà tôi đã trải qua những ngày hạnh phúc ở Vùng Trung Lập, hơn nữa tôi không thể làm ngơ khi bạn bè của mình gặp rắc rối như vậy. Cậu nghĩ tôi không thể làm mấy chuyện cỏn con này cho cậu ư?"  

Nói xong, Hao Win thở dài rồi mặc áo khoác.

“Ngoài ra, cậu còn giúp đỡ tôi trong Bữa Tiệc, nên tôi muốn tặng cậu một món quà trả ơn trước khi ra đi. Coi như nó là một món quà chia tay đi.”

Đôi mắt của Seol Jihu mở to.

“Quà chia tay là sao?....Anh sẽ ra đi à?”

“Ừ, chúng tôi cũng vừa mới quyết định gần đây thôi, Hội Tam Hoàng sẽ rời khỏi Haramark.”

Cách mà Hao Win đang nói, cứ như nó là chuyện cỏn con vậy, nhưng cậu biết di chuyển cả một bang hội lớn như vậy sẽ không dễ dàng gì.

Đây là một tin sốt dẻo cực kỳ quan trọng!

Seol chớp mắt, cậu không biết nói gì cả, Hao Win lại tiếp tục.

“Dù sao đi nữa, tôi rất vui.”

"Về cái gì?"

“Về chuyện tôi vừa tiết lộ cho cậu. Tôi cứ lo rằng cậu sẽ nói: “Ei. Chúng ta có cần nghiêm túc đến vậy không.”

'Anh ta đang nói về việc báo cho mình âm mưu kia sao?'


Seol Jihu hỏi lại để xóa bỏ những nhầm lẫn của mình.

“…Làm sao tôi lại từ chối "món quà" của anh chứ!”

"Tốt lắm. Chịu đựng những điều bất công sẽ khiến cậu nên người, nhưng chịu thua sẽ biến cậu thành thằng ba phải đấy.”

Hao Win quàng khăn và đứng dậy.
“Sao chúng ta không đi dạo chút? Coi như để tiêu hóa bữa ăn vừa rồi và hút vài điếu thuốc nhỉ?”

Seol nhìn lên một cách đờ đẫn.

“Hơn nữa, tôi cần hỏi cậu một số chuyện trước khi rời đi.”

Giọng của anh ta trở nên trầm dần.

Không phải là anh ấy muốn NÓI điều gì đó, mà mà là anh ấy muốn HỎI điều gì đó.

Khá tương tự nhau, khác nhau một chút về sắc thái.

Seol tự động đứng dậy như bị thôi miên.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 200 - Phần 2
Chương 200 - Phần 1

Chương 199

Chương 198 - Phần 2
Chương 198 - Phần 1

Chương 197 - Phần 2
Chương 197 - Phần 1

Chương 196 - Phần 2
Chương 196 - Phần 1

Chương 195 - Phần 2
Chương 195 - Phần 1

Chương 194 - Phần 2
Chương 194 - Phần 1

Chương 193 - Phần 2

Chương 193 - Phần 1

Chương 192 - Phần 2
Chương 192 - Phần 1

Chương 191 - Phần 2
Chương 191 - Phần 1

Chương 190 - Phần 2
Chương 190 - Phần 1

Chương 189


Chương 188 


Chương 187 - Phần 2

Chương 187 - Phần 1

Chương 186


Chương 185 


Chương 184 - Phần 2
Chương 184 - Phần 1

Chương 183 - Phần 1


Chương 182 - Phần 2
Chương 182 - Phần 1

Chương 181 - Phần 2
Chương 181 - Phần 1

Chương 180 - Phần 2

Chương 180 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments:

  1. Woop chương này khó mà team dịch khét lẹt. Thank

    ReplyDelete
  2. Não đã nhỏ đọc về chính trị xoắn

    ReplyDelete
  3. Đọc về mấy mấy cái chính trị làm xoắn não vc

    ReplyDelete