Yuirel kể rằng, sau sự cố đó, cuối cùng Liên bang đã cấm các thành viên của mình tiến vào địa bàn đền Mộng Ảo. Họ đánh giá rằng tốt hơn hết là đừng mạo hiểm. Nếu lời nguyền Mộng Ảo lan ra, khì đó sẽ là một sự cố khủng khiếp, còn hơn cả cuộc xâm lăng của Ký sinh trùng.
"Đó là tất cả những gì chúng tôi biết về đền Mộng Ảo. Vì chúng tôi không biết nhiều hơn, nên chúng tôi cũng không thể tiết lộ gì thêm".
Seol Jihu hỏi thêm một vài câu,trước khi bày tỏ lòng biết ơn và đứng dậy.
Cậu quay trở về lều và kể lại câu chuyện cho đồng đội của mình. Thứ nhất là để giải tỏa những hiểu lầm, thứ hai là để mọi người chuẩn bị tinh thần.
Khi nghe cậu kể lại tất cả mọi thứ, nét mặt mọi người tối sầm lại.
"Tại sao những gì dính dáng đến cậu đều kinh khủng vây?"
Ngay cả Chohong, người luôn tự hào là không biết sợ, cũng cảm thấy chùn chân.
"Ác mộng biết lây lan... và còn có thể trở thành hiện thực!" - Kazuki thở dài, đầu cúi xuống và khoanh tay.
"Seol này, chúng ta có thể mượn tấm màn che mà Thiên Tiên kia đang dùng để che mặt không? Tôi thấy nó có sức mạnh gì đó có thể chống lại lời nguyền."
Seol Jihu lắc đầu.
"Tôi hỏi rồi, nhưng Yuirel nói đó chỉ là một biện pháp đối phó tạm thời. Nó chỉ ngăn chặn được lời nguyền trong giây lát, chứ không thể chặn được lâu".
"Toi hiểu rồi..."
Kazuki nghiêm túc thừa nhận rồi ngẩng đầu lên.
"Hay là thế này, chúng ta trở lại đền thờ Invidia? Thành đô Eva nổi tiếng là nơi cư ngụ của các Linh mục dòng Invidia, tôi nghĩ chúng ta có thể tìm được một người thành thạo trong việc giải trừ lời nguyền".
"Tôi không chắc. Ngay cả Liên bang cũng bó tay đầu hàng. Liệu một Linh mục có đủ sức giải trừ lời nguyên của đền Mộng Ảo không?"
Thực tế là vậy. Một quốc gia rộng lớn như Liên bang, được thành lập từ sự góp sức chung tay của năm chủng tộc lớn và hàng trăm chủng tộc nhỏ, lẽ nào lại kém cỏi hơn một Linh mục? Đừng nói xa xôi, một Linh Mục Unique Rank chưa chắc đã thạo việc trừ tà hơn một thủ lĩnh Thiên Tiên.
"Hay là thế này, chúng ta sẽ cố gắng không ngủ trong suốt chuyến thám hiểm, được không? Thức một hoặc hai ngày cũng không phải là chuyện quá khó. Sau khi xong việc, chúng ta sẽ nhờ cô gái kia trừ tà bằng nhánh cây đen đó, lúc đó mọi người có thể ngủ được rồi!
Lần đầu tiên Hugo đưa ra một ý kiến có vẻ sáng suốt. Nhưng chính vì thế, mọi người càng bối rối hơn.
Một người đầu to óc bằng quả nho như Hugo cũng nghĩ ra giải pháp này, chẳng lẽ cả Liên bang lại chưa từng nghĩ ra hay sao?
Không thể có chuyện cả Liên bang đều ngu hơn Hugo. Chắc chắn họ đã từng nghĩ đến một phương pháp như vậy.
Chắc chắn có điều gì đó thực sự nguy hiểm đến mức họ buộc phải bỏ cuộc.
Và thành thật mà nói, Seol Jihu không nghĩ rằng đó là đáp án đúng.
Cứ ngồi bàn ra tán vào cũng vô dụng. Seol Jihu quyết định kết thúc cuộc họp.
"Thôi, mọi người nghỉ ngơi đi. Khi nào tới đó, chúng ta sẽ tính tiếp".
Giờ cậu chỉ còn một quân bài "tủ" - Cửu Nhãn. Sau trận chiến vừa qua, Seol không muốn phụ thuộc quá nhiều vào Cửu Nhãn nữa. Nhưng giờ đây cậu đâu có sự lựa chọn nào khác.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Seol Jihu trằn trọc khôn nguôi.
Cậu nhớ những gì Samuel nói.
[Không phải cuộc thám hiểm nào cũng thành công. Nhiều lần chúng tôi đã liều mạng rồi lại phải ra về tay trắng, và nhiều lần chúng tôi đành trơ mắt nhìn công sức trôi theo dòng nước chỉ vì chúng tôi chưa đủ mạnh.]
Có rất nhiều lý do khiến các cuộc thám hiểm thường thất bại.
Bởi vì, khi họ đến nơi mới thấy chẳng có tàn tích nào.
Bởi vì, họ chuẩn bị chưa đủ..
Bởi vì, họ không lường trước được rủi ro.
[Chàng trai trẻ, hãy nhớ điều này, nếu cậu muốn làm thủ lĩnh một đoàn thám hiểm trong tương lai. Hãy nhớ, mỗi chuyến thám hiểm là một lần cậu đặt cược mọi tài sản của mình: sinh mạng, cấp đô, đồng đội...]
Thật vậy, ở khu rừng Khước từ, các thành viên trong đội của Samuel đã mờ mắt vì những báu vật ở ngay trước mặt họ. Kết quả, họ đều chết dưới tay Flone. Cậu không thể đi theo vết xe đổ của họ.
Thật ngu ngốc nếu cậu liều mạng ở đây. Vẫn còn nhiều cơ hội khác cơ mà!
Và thế là, Seol hạ quyết tâm. Hay đúng hơn, cậu ta đặt ra một tiêu chuẩn cho chính mình.
Quay về nếu đền hiện màu cam, đỏ hoặc đen. Tiếp tục nếu đền hiện màu Vàng.
Vì màu Vàng - Yêu cầu chú ý, cũng có nghĩa là có giải pháp khắc phục.
Ở Thiên đường, "bảo tồn sinh mạng" là nguyên tắc quan trọng nhất, nên Seol tin rằng các đồng đội sẽ sẽ chấp nhận quyết định của cậu.
'Liệu đền Mộng Ảo sẽ có màu gì?'
Seol Jihu vừa lầm bẩm, vừa chìm vào giấc ngủ.
*
Seol Jihu thức dậy vào giữa đêm và vô cùng ngạc nhiên.
Không hiểu sao, Yuirel ở ngay trước mặt cậu.
Cô đang nhìn cậu với khuôn mặt vô cảm. Chưa hết, mặt cậu đang chôn vùi giữa hai bầu ngực của cô.
"..."
Seol thực sự không thể hiểu được điều này đã xảy ra như thế nào. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, nên cậu ta đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
"E hèm!"
Sau đó, Seol quỳ xuống bằng cả hai tay hai chân và cúi đầu xuống.
"Tôi xin lỗi."
"..."
Seol nghe thấy Yuirel cười thầm.
"Anh bạn biết không, tôi rất ngạc nhiên khi thấy bạn bò vào lều của tôi vào giữa đêm. Lúc đầu tôi nghĩ bạn là một con thỏ hoang dã..."
"Rất xin lỗi, cơ thể của tôi đôi khi tự di chuyển. Chà, nó tự hành động mà không tuân theo với ý chí của tôi..."
"Ờ. Tôi định cho bạn một trận khi bạn mò vào lều của tôi với khuôn mặt đầy nước dãi. Nhưng mà, bạn chỉ ngủ như một đứa bé. Với khuôn mặt cực kỳ hài lòng.
Nhìn lại thì, đúng là Seol đang ở trong lều của Yuriel, không phải của cậu.
"Nhìn cậu ngủ cũng vui nên tôi để mặc kệ".
"..."
Khi Seol liếc nhìn lên, cậu thấy Yuirel từ từ mặc áo khoác vào. Giờ cậu mới để ý, ngực của cô khá lớn.
"Thảo nào mình thấy êm ái dễ sợ..."
Seol Jihu cảm thấy má mình nóng bừng và lẩm bẩm.
"Tôi... tôi phải làm gì để bù đắp lỗi lầm này?"
"???"
Yuirel, vừa đưa tay buộc mái tóc dài của mình, vừa liếc nhìn Seol Jihu trước khi cười nhếch mép.
"...Aaah, không có gì to tát đâu. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác cho con bú. Chuyện này cũng không tệ lắm, puhahahah".
"Huh?"
Cậu đã sẵn sàng chuẩn bị tinh thần để ăn vài cái tát, nhưng cô chỉ đáp lại với vẻ thờ ơ.
Từ "cho con bú" làm Seol hơi đau lòng một chút, nhưng Seol Jihu thực sự cảm kích vì lòng thương xót của Yuirel.
"Nhân tiện, quyết định của bạn là gì? Tôi thấy các bạn nói chuyện đến tận đêm khuya."
Khi Yuirel nghiêng đầu, mái tóc đuôi ngựa của cô ấy bay phấp phới. Seol Jihu từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
"... Chúng tôi sẽ quyết định sau khi đến đó."
"...Hmm. Vậy là, các bạn vẫn quyết định đến đó?"
Cô có vẻ hơi tiếc nuối.
"Các đồng đội của bạn không phản đối ư?"
"Họ nói họ sẽ tuân theo quyết định của tôi:"
Yuirel gật đầu.
"Chà. Họ có vẻ tin tưởng bạn ghê. Cũng đúng thôi, thành tích của bạn đáng nể thế cơ mà..''
"Nếu... chà, nếu tôi đến đó, có phiền không?"
Seol ngập ngừng hỏi. Cậu đã biết về sự nguy hiểm của đền Mộng Ảo. Cậu băn khoăn liệu Liên bang có đồng ý để cậu đi không.
Dù sao, Liên bang cũng có thể bị ảnh hưởng nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra.
"... tôi không chắc chắn"
Yuirel hơi nghiêng đầu.
"Cá nhân tôi không muốn bạn đi. Tôi thích bạn. Nhưng nếu bạn muốn đi, tôi không có quyền ngăn bạn."
Yuirel nói, sau đó quay sang căn lều lớn, nơi nhóm thám hiểm đang ngủ.
"Còn theo quan điểm của Liên bang, tôi nghĩ họ không quan tâm lắm. Rốt cuộc, các bạn là con người chứ không phải thành viên Liên bang".
Seol Jihu, mỉm cười cay đắng. Cô ấy đang nói một sự thật, dù Liên bang và nhân loại là đồng minh, nhưng hai bên cũng chẳng quan tâm đến nhau nhiều.
"Chà, công chúa Haramark thì hơi khác. Nhưng tôi chắc chắn rằng cô ấy đã suy nghĩ cẩn thận. Dù sao, cô ấy là một thành viên Hoàng tộc. Nói chung, Liên bang sẽ không phản đối gì đâu".
"…Vâng."
Seol Jihu không còn cách nào khác, đành chấp nhận thực tế cay đắng này.
"Dù sao đi nữa, nếu bạn buộc phải đi, tại sao không nhờ ai đó giúp đỡ?"
"Huh?"
Khi Seol Jihu ngẩng đầu lên, Yuirel nở một nụ cười mờ nhạt.
"Đừng trông chờ quá nhiều. Hôm qua, tôi đã nói với bạn mọi thứ tôi biết. Không ai biết những gì bên trong đền hoặc điều gì sẽ xảy ra với những ai bước vào. Rốt cuộc, tất cả các thành viên ưu tú trong đoàn thám hiểm của tộc Thiên Tiên, đều không thể quay về".
Sau đó, cô chỉ vào đội thám hiểm trong lều.
"Nếu các bạn có thể vào đó và quay về, mà lại bị lây nhiễm ác mộng, thì thật đáng tiếc".
Seol Jihu cuối cùng cũng hiểu Yuirel đang làm gì.
"Thử hỏi cô ấy xem. Tôi nghĩ cô ấy sẽ không từ chối đâu. Đây cũng sẽ là cơ hội tốt để bạn làm thân với các Thiên Tiên."
"Huh? Hôm qua cô nói rằng chúng ta không nên liên quan đến tộc Thiên Tiên vì họ rất phiền phức!"
"Tôi đùa thôi!"
Yuirel cười khúc khích và vỗ vai Seol Jihu.
"Tộc chúng tôi và tộc Thiên Tiên không ưa gì nhau, nhưng như bạn biết đấy, thời điểm hiện tại không phải lúc để đối đầu.".
Đúng vậy. Đối mặt với kẻ thù hùng mạnh, chỉ những kẻ ngu xuẩn mới đi gây hấn nội bộ.
Seol Jihu đột nhiên trở nên ghen tị với Liên bang. Họ có hàng trăm chủng tộc, vậy mà vẫn có tinh thần đoàn kết như vậy. Còn nhân loại thì...
Sau khi bày tỏ lòng biết ơn của mình, Seol Jihu rời lều Yuirel, và đi tìm cô nàng Thiên Tiên. Cô đang nằm trên ngọn cây, đưa tay ra vuốt ve một con chim đang hót líu lo.
Dường như cô đã cảm thấy sự hiện diện của Seol Jihu, nên cô hạ cánh tay xuống và quay lại.
"Ah, um..."
--
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Vào lều gái ngủ luôn ...
ReplyDelete:))) bản nămg dâm tặc
ReplyDeleteAi khác ẻm đập cho cht luôn r
ReplyDeleteThế đéo nào mà main nó lại 😂😂😂
ReplyDeleteAd ơi sau dịch hay sửa từ gg dịch thì cũng sửa luôn mấy cái you từ bạn thành câụ hay gì đó. Chứ mấy cái đại từ nhân xưng cứ giữ nguyên như gg dịch đọc nó cứ bị ngang ngang sao ấy
ReplyDeleteMain bị đối xử như thỏ con 🐇
ReplyDelete"Hay là thế này, chúng ta trở lại đền thờ Invidia?" thần của intel à haha
ReplyDelete