Khát vọng trở về - Chương 210: Thắng lợi bất ngờ



Đứa trẻ Linh Hồ, tên là Haeryeo, bắt đầu kể về câu chuyện của mình.

Sáng hôm nay.

Các Thiên Tiên đã cử hành nghi lễ tại một nơi được gọi là Đền Mộng Ảo. 

Haeryeo rất tò mò về nghi lễ này và muốn đi xem. Nhưng khu vực xung quanh Đền Mộng Ảo là một khu vực cực kỳ nguy hiểm, đến nỗi chính quyền Liên bang đã chỉ định rằng đây là vùng đất cấm.

Nếu họ không cho phép, không một ai được bước vào.

Tuy nhiên, sự tò mò đã khiến Haeryeo trở nên háo hức, cô bé đã rủ em gái mình bí mật theo dõi các Thiên Tiên và sau đó bị lạc.

Cô nắm tay em gái nhỏ của mình và lang thang khắp nơi cho đến khi lạc vào một vùng đất xa lạ. Trong khi cô đang giậm chân không biết phải làm gì thì một nhóm người xuất hiện.

Những kẻ săn trộm đuổi theo họ, như thể hai đứa trẻ là cơ hội phát tài. Em gái cô bé đã bị bắt. Haeryeo thoát chết trong gang tấc và đang chạy trốn. 

Cô bé hoảng hốt chạy loạn lên và cuối cùng bắt gặp đội thám hiểm của Seol Jihu. 

”Em đã theo dõi các Tiên Thiên rất kỹ. Không biết làm thế nào mà bọn em lại bị lạc...”

Tiểu Linh Hồ bắt đầu khóc lóc khi nghĩ về đứa em gái bị bắt cóc, cảm giác hối hận bắt đầu trào dâng.
Nỗi sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt Seol Jihu. Vốn dĩ cậu hy vọng đây không phải là một vụ án, nhưng điều Kazuki lo lắng đã trở thành hiện thực.

Họ nên làm gì bây giờ?

’Nếu chúng ta giải cứu được Haeryeo cùng em gái và trả lại cả hai cho Liên đoàn, chắc mọi việc sẽ ổn…’

Seol Jihu quay sang Teresa, Công chúa cũng rất lo lắng.

”Em gái Haeryeo vẫn còn sống, phải không?”

”Rất có thể. Những kẻ đó chỉ kiếm tiền chứ không có ý định trả thù”

Teresa nhìn xuống Haeryeo đang khóc và nói khẽ.

”Em đoán là chúng ở gần đây. Có thể chúng sẽ đi theo dấu chân con bé. Nếu vậy, chúng ta… “ 

“Seol!”

Giọng Kazuki vang lên trước khi Teresa kịp nói hết câu.

”Hai mươi, ba mươi, bốn mươi. Bốn mươi hai! Một nhóm kẻ săn trộm đang hướng về đây.”

“Uaah!”

Haeryeo bắt đầu hoảng loạn và lảm nhảm lung tung.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Teresa, và họ lập tức ngầm hiểu ra. Teresa bế Haeryeo đang run rẩy lên.

Không lâu sau…

”Ah! Chết tiệt. Tại sao con nhóc này chạy nhanh đến thế?”

”E là chúng ta đã lạc mất nó rồi.”

”Tao bảo rồi mà, bọn Linh Hồ này mà thoát khỏi vòng vây thì chạy nhanh lắm!”

”Nhưng chúng ta vẫn có thể bắt được nó. Cứ tiếp tục đi, tao tin chắc rằng sớm muộn chúng ta sẽ thấy nó kiệt sức và ngủ ở đâu đó. Kiên nhẫn vào!”

Sau vài tiếng xì xào, một nhóm người xuất hiện từ sau đám lau sậy.

“Huh?”

Một Cung thủ, đang khom lưng nhìn theo dấu chân dưới đất, đột nhiên nhìn lên và thốt ra một tiếng kêu.

Những người khác cũng vậy. Vì quá tập trung vào việc đuổi theo những dấu chân, nên chúng vô cùng ngạc nhiên khi gặp phải đội thám hiểm.

”Những kẻ này là ai vậy? Có phải là đồng bọn của chúng ta không?”

”"Chào! Mấy người có phải là…?”

Người đàn ông nọ ngừng lại. 

Hắn ta thấy Seol đang lườm chúng, và Teresa đang ôm một đứa bé Linh hồ trong vòng tay của cô.

”Ah, chết tiệt”

Một tên gắt lên chửi rủa.

Tình huống này thường xuyên xảy ra trong giới săn trộm.

Hắn đoán rằng nhóm của Seol vô tình đi ngang qua và may mắn bắt được đứa trẻ này.

Hắn tự hiểu lầm tình hình rồi gãi đầu.

“Chết tiệt!”

"Chúng ta nên làm gì đây?"

Seol Jihu nghiến răng. Mối quan hệ phức tạp của loài người với Liên bang đã khiến anh ta phát điên, vì vậy khi nhìn thấy những kẻ ngu ngốc tham lam này, cậu cảm thấy ghê tởm.

”EEh, sao chúng mày đột nhiên dừng lại thế? Hả?”

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ đằng xa. 

Đám đàn ông đang mím môi nhanh chóng nhìn ra phía sau.

”Thủ lỉnh, ngài thấy đấy…”

”"Gì? Ai đó đã bắt được con bé kia à?” 

Một người đàn ông thấp bé, vạm vỡ bước về phía trước. 

Bụng hắn nhô ra, và mỡ ở cằm cũng xệ xuống, che đi phần xương hàm.

Seol Jihu nhìn chằm chằm về phía sau kẻ thấp bé kia. Đằng sau hắn, là một Tiểu Linh Hồ trông giống Haeryeo.

Cô bé vẫn được mặc quần, và dường như không phải chịu bất kỳ trận đòn nào. Tuy nhiên, một miếng vải trắng đang quấn chặt quanh miệng cô bé.

“Haeya!”

Nghe tiếng hét trìu mến của Haeryeo, cô bé kia chắc chắn là em gái của Haeryeo.

“Uup! Uuup!”

Đứa trẻ Linh hồ phát ra những tiếng ú ớ đau đớn.

Đúng như Kazuki nói, có tổng cộng 42 người trong nhóm. Có vẻ như họ sẽ không dễ dàng trao trả cô bé cho nhóm Seol Jihu. 

Đoán rằng một trận chiến sắp diễn ra, Seol Jihu siết chặt hơn ngọn thương của mình.

Sau đó…

’Hừm. Tên kia trông lạ nhỉ…’

Tên chỉ huy xoa xoa cái cổ mũm mĩm của mình. Hắn ta đã hiểu ra tình huống, nhưng hắn không thể hiểu tại sao nhóm Seol Jihu lại tỏ ra thù địch như vậy.

’Trông anh ta không có vẻ gì đặc biệt…’

Hắn biết không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng trang bị của người đàn ông đứng đầu nhóm kia chỉ là mấy món tầm thường trong cửa hàng.. Trông chàng trai trẻ kia không hề mạnh chút nào.

Tuy nhiên, bầu không khí có chút kỳ lạ. Phe hắn có hơn bốn mươi người, còn phe kia chỉ có mười người. Trừ hai người đánh xe ngựa, phe kia chỉ có tám người có thể chiến đấu.

Vấn đề là họ không có vẻ lo lắng gì cả. Thực tế, họ dường như đang xem thường phe hắn.

‘Lẽ nào bọn này là những chiến binh cao cấp đã chuyển nghề săn trộm?’

Tên Thủ Lĩnh tự hỏi.

Thế rồi, khi nhìn thấy người phụ nữ tóc hồng đang bế đứa trẻ Linh hồ, mắt hắn nheo lại. Cuối cùng, quai hàm hắn rớt xuống khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Kazuki.

”Anh – anh ta là…”

Đó chưa phải là tất cả.

Một người phụ nữ mặc áo choàng linh mục màu trắng, nhưng lại cầm một cây chùy đáng sợ.

Một người đàn ông da đen đầu trọc đang cầm một cây rìu chiến tao nhã, không phù hợp với ngoại hình thô kệch của anh ta.

Và một Cung thủ tóc màu xám tro giống như một con sói tuyết.

’Đừng nói là...’

Khi mắt hắn chạm vào người phụ nữ tóc đỏ đang ngáp dài, một ý nghĩ duy nhất bùng nổ trong não hắn như một tia sét.

Hơi thở của hắn lập tức ngừng lại.

'Không đời nào! Sao họ lại ở đây?'

Đúng lúc đó…

”Trả cô bé lại đây” - Seol bình tĩnh nói.

Những kẻ săn trộm ngơ ngác nhìn nhau.

”Gì? Trả lại?”

”PuhahahaHa! Tao có nghe nhầm không?”

Tiếng cười rộn rã cất lên. Một trong những tên đàn ông sau đó hét to.

“Có vẻ như chúng ta cùng hội cùng thuyền. Nhưng các ngươi không hiểu luật ngầm thì phải”

Seol Jihu cúi đầu. Cậu chỉ định lên tiếng để thăm dò trước khi ra tay, nhưng mọi thứ diễn ra đúng như cậu đoán.

”Oi, Các ngươi có thấy đứa trẻ này không?”

Tên đàn ông đứng ở phía đối diện Seol Jihu, nhấc cô bé Tiểu Linh hồ lên và lắc nhẹ.

“Bọn tao đang đuổi theo mấy đứa người thú. Chúng mày may mắn bắt được con bé kia thôi. Trả nó cho chúng tao, mau lên!”

”Seol, không cần phải nghe họ nói thêm nữa. Hãy…” -  Kazuki thì thầm từ phía sau.

“Bọn mày cũng là đồng nghiệp với bọn tao, phải không? Nếu thế thì nên biết thân biết phận, bọn tao sẽ chia cho chút đỉnh…” – Gã tiếp tục lớn tiếng.

‘Kazuki đoán đúng. Nói chuyện với bọn này cũng vô ích.’

Seol Jihu hạ thấp trọng tâm của mình. Đặt sức mạnh vào đôi chân của và luân chuyển mana.

”Đưa con bé ra đây, rồi bàn chuyện chia tiền nào!”

Pang, pang, pang!

Bông tai Festina kích hoạt ba lần. Seol Jihu nhảy lên khỏi mặt đất, cảm thấy một cơn gió mạnh bao trùm cơ thể mình.

Bất ngờ, Seol Jihu mở to mắt. Đó là bởi vì tên chỉ hủy đã chắn ngang trước mặt cậu, như thể hắn đã nhìn thấu chuyển động của cậu..

Không phải-

’Chờ đã.’

Tên chỉ huy không nhắm đến cậu. Lòng bàn tay gã đập vào lưng kẻ đang la hét. Seol Jihu nhanh chóng dừng lại trước diễn biến lạ lùng này.

Jiiiik—

”Thằng ranh táo tợn này!”

Tên Thủ Lĩnh hét lên với khuôn mặt đỏ bừng. Tên đàn ông đột ngột ngã xuống, đang ngẩng đầu lên trong bàng hoàng. Hắn ta bị sốc khi thấy Seol Jihu ngay trước mặt hắn, nhưng hắn ta thậm chí còn bối rối hơn khi thấy mình bị tên Thủ Lĩnh đánh ngã.

“Thủ lĩnh…?”

”Gì hả? Bắt họ đưa con bé? Phân chia? Ngươi nghĩ ngươi là ai!? Ngươi muốn giành quyền lãnh đạo của ta hả?” 

Tên Thủ Lĩnh đang quát tháo cấp dưới một cách điên cuồng. Dường như nhận ra ánh mắt của Seol Jihu, hắn vội quay lại.

Hắn ta thở hổn hển rồi hạ giọng. Một nụ cười ấm áp lan tỏa trên khuôn mặt đầy đặn của hắn.

”Aigoo ~ lỗi của tôi, lỗi của tôi. Tôi đã không giáo dục cấp dưới của mình đúng cách, haha.”

Hắn xoa hai bàn tay vào nhau và mỉm cười một cách ngoan ngoãn. Seol Jihu ngơ ngác chớp mắt trước diễn biến kỳ lạ.

"Ah! Chờ một chút. Ôi! Trả cô bé cho họ, luôn và ngay! Đừng giữ cô bé như thế! Ta đã nói với ngươi rồi, hãy đối xử với cô bé thật cẩn thận và tôn trọng!”

”Ngài… ngài nói khi nào???”

"Câm đi! Ngươi đang làm gì vậy, trả lại cô bé cho quý ông này mau lên!!?

Tên chỉ huy giật Tiểu linh hồ ra khỏi tay kẻ đang giữ cô bé.

”Aigooo ~ Ngài thấy đấy ~ Tôi không cố ý làm điều này đâu.”

Hắn cởi tấm vải quấn quanh miệng cô bé. Sau đó-

”Ngươi là đồ ác quỷ…!”

Thấy cố bé đang định chửi mình, hắn vội quấn tấm vải bịt miệng đứa trẻ Linh hồ lại.

”Uuuup! Uuuuup!”

Tên chỉ huy liếc nhìn Seol Jihu, rồi kính cẩn trao đứa bé cho cậu, bằng cả hai tay.

"Cô bé đây rồi! Chúng tôi thực sự đã không làm bất cứ điều gì. Cô bé đã an toàn và… ngài nhìn xem, không có một vết trầy xước trên người cô bé! Chúng tôi thậm chí không chạm vào một sợi tóc của cô ấy đâu!”

“….”

”Vâng, cô bé là của các vị! Hehe!”

Seol Jihu cực kỳ sửng sốt. Mọi chuyện sẽ trở nên mệt mỏi nếu họ sử dụng em gái Haeryeo làm con tin, vì vậy, cậu định tìm cách đưa cô bé trở lại trước khi làm bất cứ điều gì khác.

Cậu đoán rằng mình sẽ được nghe những điều như ‘Ngươi đang nói điều nhảm nhí gì vậy’? Hay ‘Trả con bé? Ngươi bị điên à? Oi, giết hết chúng đi’

Thế nhưng…

’… cái quái gì thế này’

Cậu không bao giờ ngờ rằng chúng lại giao cô dễ dàng như vậy. Thành thật mà nói, cậu đã chết lặng vì bất ngờ.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào tên Thủ Lĩnh mà không nói gì.

’Làm ơn đi mà…!’

Đôi mắt của tên Thủ Lĩnh đảo nhanh như chớp. Các thành viên sau lưng Seol đều khoanh tay và cười khinh bỉ.

Tên chỉ huy run rẩy vì sợ hãi trong thâm tâm. 

Chàng trai trẻ vẫn cau mày.

”Là lỗi của tôi!”

THỊCH

Hắn đập đầu xuống đất.

”Tôi đã phạm một tội lỗi nghiêm trọng! Tôi đã bị mù quáng bởi tiền. Xin hãy tha thứ cho tôi một lần!”

Xì xào, xì xào

Những tiếng bàn tán vang lên không ngớt. 

Phi Sora phá lên cười.

“Iyaa ~! Ông già này khéo ghê!! Ông ta biết cách đọc bầu không khí đấy. Người như vậy sống dai lắm!”

”Hehe, vâng vâng”

Seol Jihu thở dài. 

Khi ở Bữa tiệc, cậu cảm thấy thế giới này có hai loại: những người chịu lắng nghe và những kẻ không chịu lắng nghe. Người đàn ông trước mặt cậu, dường như là loại thứ nhất.

”Ông hay làm chuyện này à?”

Tên Thủ Lĩnh nao núng: “K-Không, không phải lúc nào tôi cũng làm điều đó, chỉ thỉnh thoảng thôi!”

“….”

”Đây là lần đầu tiên tôi thành công! Hehe”

Seol Jihu nhìn xuống ông ta với đôi mắt lạnh lùng. Đứa trẻ linh hồ cũng phát ra tiếng càu nhàu. Seol Jihu ôm cô bé, sau đó vỗ lưng nó.

Đứa trẻ không chống cự như thể biết rằng Seol Jihu đang cố gắng giúp nó.

Seol Jihu lên tiếng.

”Đừng bao giờ làm điều này lần nào nữa.”

Tên chỉ huy ngẫng đầu lên.

"Ý ngài là!"

”Nếu tôi bắt được ông làm điều này một lần nữa…”

”Tất nhiên rồi! Tôi sẽ rửa tay gác kiếm và không bao giờ nhúng tay vào công việc này nữa! Tôi không biết những kẻ đứng sau tôi định thế nào, nhưng tôi thề rằng tôi sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa!”

Thình

Thình

thình

Tên Thủ Lĩnh liên tục đập đầu xuống đất, cho đến khi trán bắt đầu chảy máu.

Hành động của tên Thủ Lĩnh xóa tan chiến ý của Seol Jihu, và cậu quay lưng bỏ đi.

”Ông đã hứa rồi đấy.”

”Vâng!”

”Ông có thể đi.”

"Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài đã bỏ qua cho tôi!”

Tên chỉ huy vội vàng đứng dậy.

”Seol, sao cậu tốt bụng thế”

”Chính xác. Đây là cơ hội hoàn hảo để kiếm thêm tiền. Kiyaa ~ Hãy tưởng tượng xem, chúng ta có thể xóa sổ chúng và bán thiết bị của chúng để kiếm thêm chút đỉnh”.

 Nghe tiếng xì xào từ xa, tên chỉ huy rùng mình. Hắn ta lập tức chạy như điên, bỏ mặc cấp dưới của mình.

”C-chuyện gì thế”

”Tại sao hắn ta…”

Những tên thuộc hạ bối rối và ngơ ngác. Vài tên trong số đó nhanh trí hơn và vội vã chạy theo hắn. Vài tên khác đứng ngơ ngác một lúc sau mới bắt đầu bỏ chạy.

”Thật là lãng phí, thật là lãng phí!”

Chohong mím môi khi trong xoa tay lên Thorn of Steel.

*

Sau khi những kẻ săn trộm chạy đi….

“Haeya…”

“Unni!”

Hai chị em vui mừng trong vòng tay của nhau, trong khi Seol Jihu chỉ mỉm cười ấm áp. Cậu quay lại và nghe thấy tiếng cười phát ra từ phía sau. Kazuki lạnh lùng, giờ đang cười khúc khích.

”Chuyện gì thế?”

“Ah.”

Kazuki liếc về hướng những kẻ săn trộm bỏ chạy, trong khi vẫn mỉm cười.

”Tôi đang buồn cười khi nhớ tới tên Thủ lĩnh thôi. Hắn ta…”

”Anh quen hắn ta?”

”Chỉ là biết mặt thôi. Chúng tôi đến từ cùng một khu vực. Nhờ hắn, Kì hướng dẫn đã diễn ra khá thú vị. ”

”Mm… hắn ta là người như thế nào?”

Kazuki lấy tay gõ gõ vào mắt mình.

”Cực kỳ sắc sảo.”

“?”

”Hắn ta cực kỳ giỏi trong việc đọc bầu không khí. Khả năng phán đoán tình huống của hắn cũng rất đáng kinh ngạc. Hắn ta đã vượt qua Kỳ hướng dẫn và Khu vực trung lập chỉ với khả năng này.”

Seol Jihu nghiêng đầu. Cậu không nghĩ mình đã đưa ra nhiều gợi ý như vậy. Tất nhiên, cậu định giết tất cả bọn chúng sau khi giành lại được em gái của Haeryeo. Hắn ta có nhìn thấu điều này không?

’Thật thú vị!’

Lần sau gặp lại, có lẽ cậu nên kiểm tra màu sắc của hắn bằng Cữu nhãn.

Seol Jihu lắc đầu. Sau đó, cậu quay sang Teresa, cô đang nói chuyện với một tinh thể giao tiếp.

Cậu để hai Tiểu Linh Hồcho Teresa Chăm sóc. Khi đi vào lãnh thổ Liên bang, những hành động sơ suất có thể gây ra những hiểu lầm không cần thiết. Vì vậy Teresa đang liên hệ với họ trước khi qua biên giới.

Vì Teresa có mối liên hệ với Liên bang, nên không có lý do gì để mọi người từ chối. Điều bất tiện duy nhất là họ phải liên lạc với Liên đoàn thông qua Hoàng gia.

”Vâng, vâng, vâng thưa cha. Huh?… Ngủ?”

Ngay lúc đó, giọng nói của Teresa đột nhiên vang lên.

”Ý của cha là gì? Sao lại…”

Sau một thời gian ngắn…

”Được rồi, cảm ơn cha”

Teresa gác máy và đứng dậy.

”Cha em nói rằng, ông đã thông báo tình hình cho Liên bang. Liên bang nói họ sẽ liên lạc với đội tuần tra biên giới và cho chúng ta vào.”

”Chúng ta sẽ gặp họ ở đâu?”

”Không, họ nói họ sẽ tìm thấy chúng ta khi chúng ta tiến vào lãnh thổ của họ. Thế nên…”

Teresa thở dài. Cô ngập ngừng với vẻ khó hiểu trước khi lặng lẽ tiếp tục lời nói của mình.

”Ông nói rằng, trước khi gặp họ, chúng ta không được ngủ..”

(Trans: Khi ở cùng người yêu vào một đêm không ngủ, các ông thường làm gì :)))) )

”… Gì kỳ vậy?”

"Em cũng không biết. Liên Bang nói rõ như vậy. Họ hỏi chúng ta có liên lạc với bọn trẻ linh hồ không, rồi bảo chúng ta đừng ngủ cho đến khi họ tìm thấy chúng ta.”

Teresa nhún vai, nói rằng họ đã không giải thích chính xác lý do tại sao.

Seol Jihu gật đầu.

”Ổn thôi, chắc họ sẽ giải thích sau. Chúng ta chỉ cần không ngủ cho đến khi chúng ta gặp họ, phải không?”

Đôi mắt của Teresa cuộn tròn thành hình lưỡi liềm.

”Đúng, không được ngủ.”

”Hiểu rồi.”

”"Không bao giờ. Chúng ta không bao giờ được ngủ.”

Khi cô nhấn mạnh nó vài lần, Seol Jihu bỗng nghẹn lời.

Khi nhìn Teresa,  cậu thấy nét mặt nghiêm túc của cô biến mất và thay vào đó là một nụ cười damdang hiện trên khuôn mặt cô.

"…Công chúa?"

‘Mình đang bảo sao dạo này cô ấy nghiêm túc thế’ – Seol thầm nghĩ.

”Gì cơ, Tất cả những gì em nói là chúng ta không được ngủ. Anh đang tưởng tượng ra điều gì kì lạ, phải không?”

Seol Jihu lặng lẽ lườm cô, nhưng Teresa vẫn tiếp tục hồn nhiên.

”Dù sao đi nữa, đừng ngủ”

“….”

”Nếu anh cần xoa dịu cơn buồn ngủ, hãy nói với em. Em sẽ giúp, được chứ?”

Teresa dừng lại sau đó dang tay ra và mỉm cười.

Seol Jihu thở dài.

"Công chúa."

”Vâng! Em luôn sẵn sàng!."

”Làm ơn đừng nhìn tôi như thế.”

"???" - Teresa hơi nao núng, đôi mắt mở to.

”Và xin đừng hỏi tôi mấy câu kỳ cục.”

“Oh~” - Teresa huýt sáo.

”Tôi biết Công chúa định làm gì mà!”

”Ý anh là gì?"

Seol Jihu ‘hmphed’ một tiếng, rồi quay lại và đi về phía cỗ xe.

**

Trong khi đó…

”Gì cơ!?”

Một trong những kẻ săn trộm đã nhảy dựng lên vì sốc, khi nghe lời giải thích của tên Thủ Lĩnh.

”Anh nói gì cơ? Bọn đó là Carpe Diem?”

Tên Thủ lĩnh thở hổn hển cau mày và hét lên.

”"Đúng! Tao phải nói với mày bao nhiêu lần nữa!?

”Tại sao Carpe Diem lại đến đây…”

”Làm sao tao biết được!? Ban đầu tao chỉ ngờ ngợ khi nhìn thấy Kazuki, nhưng đó chắc chắn là Carpe Diem!”

Sau đó, hắn chỉ tay về phía cấp dưới của mình, tất cả đều đang ngơ ngác.

”Chúng mày là lũ ngu ngốc! Sao chúng mày đ*o biết cái gì cả vậy? Chúng mày nói tao bị điên ư? Lũ khốn! Nếu không có tao thì cả lũ toi đời hết rồi! i! Chúng mày hiểu chưa!!?"

“….”

”Ehew. Tim tao vẫn đang đập thình thịch đây này. Kazuki và Cung thủ thép, Con mụ đê tiện và thậm chí cả Trinh nữ Cuồng sát nữa.

Tự lẫm bẩm một mình, tên chỉ huy thở phào nhẹ nhõm trước khi cau mày.

”Từ từ đã, tại sao Kazuki lại đi với Carpe Diem? Và người phụ nữ có mái tóc màu hồng đó, lẽ nào là…”

”Nhưng mà, đại ca, thật là xấu hổ. Chúng ta có nhiều người hơn mà. Nếu chúng ta bắt giữ ai đó làm con tin, chúng ta có thể thoát và bắt được hai đứa Linh hồ….”

Khi một trong những thuộc hạ lẩm bẩm một cách tiếc nuối, tên Thủ Lĩnh gào lên: “Thằng ngu này! Mày vẫn có thể nói vậy sao!?”

Hắn ta đập thình thịch vào ngực và giận dữ:

“Ngu vừa thôi! Chết tiệt! Động não một tý xem nào!! Mày có biết người đàn ông đó là ai không?”

”Cái tên cầm thương ấy hả?”

"Đúng! Nếu họ là Carpe Diem, mày nghĩ kẻ đó có thể là ai?”

Khuôn mặt hắn ta ngay lập tức cứng đờ. Rồi hắn lắp bắp, như thể cuối cùng hắn cũng nhận ra điều gì đó.

”Đừng nói với tôi là…”

”Anh hùng chiến tranh Haramark, Seol Jihu! Còn ai vào đây nữa!”

Những tiếng nuốt nước bọt vang lên từ đám đông.

“Anh ta là người đã giết chết Diligence Diệt, Tư lệnh của Thất Trùng Quân! Giữ ai đó làm con tin? Vâng, tao chắc chắn rằng mày sẽ được mồ yên mả đẹp!!”

“….”

“Còn người phụ nữ tóc hồng đó, chắc chắn là công chúa của Haramark, Teresa Hussey. Một bước đi sai lầm và tất cả chúng ta được ngồi trên Lệnh truy nã! Dù chúng ta trốn thoát được bằng cách nào đó, chúng ta sẽ phải sống như những kẻ bất lương trong suốt quãng đời còn lại!”

Khi hắn trút bỏ nỗi sợ hãi đang dồn nén, tên chỉ huy bắt đầu chạy tiếp. Hắn muốn thoát khỏi khu vực nguy hiểm này càng nhanh càng tốt. Hắn cảm thấy mình sẽ không thể bình tĩnh được, trừ khi hắn về đến Eva.

Những tên thuộc hạ chạy theo và hỏi.

”Vậy thì chúng ta sẽ làm gì bây giờ?”

”Ngươi muốn hỏi điều gì?”

“Ngài có thực sự sẽ rửa tay gác kiếm? Ngài chỉ đùa thôi phải không?”

”Tất nhiên là tao sẽ rửa tay sạch sẽ!”

Tên Thủ Lĩnh hét lên không một chút do dự.

”Thật ư?”

”Chứ còn gì nữa. Nói chuyện sơ sơ thôi tao cũng thấy, tên đó nổi tiếng cũng đúng thôi. Mẹ kiếp, mọi người nói hắn ta chạy quanh chiến trường như một con quỷ. Chuẩn cmnl! Tao có cảm giác, nếu tao lặp lại chuyện này một lần nữa, hắn cũng sẽ đuổi theo tao như một con quỷ.”

Tên chỉ huy lắc đầu như muốn rũ bỏ nỗi sợ hãi.

”Dù sao đi nữa, tao hết trách nhiệm rồi! Tụi mày cứ làm bất cứ điều gì tụi mày muốn! Có chết thì cũng đừng trách tao!”

Sau khi hét lên, tên Thủ Lĩnh phủi tay và bỏ chạy.

***

Cùng lúc ấy…

Con quỷ đó đến đang bận chơi với hai đứa trẻ.

Tiếng la hét và tiếng cười khúc khích không ngừng vang lên từ cỗ xe.

”Làm đi, làm đi”

”Cái đó? Ý anh là bong bóng?”

”Un Un! Puuuuu đó!”

Em gái của Haeryeo, Haeya, vừa nói vừa vỗ tay.

Seol Jihu lấy ra một mẩu kẹo cao su từ trong túi của mình và nhét nó vào miệng. Haeya đáng yêu hơn nhiều so với chị gái của mình.

Thay vào đó, con bé hiếu động hơn. Mặc dù con bé chỉ mới thoát khỏi những kẻ săn trộm, nhưng cô bé không hề e ngại. Và có lẽ vì cô bé biết rằng họ đã cứu mình, nên Haeya không dè dặt như chị.

Kết quả là, cô bé nhanh chóng thân thiết với Seol Jihu.

“Puuu—”

Khi Seol Jihu thổi bong bóng, đuôi của hai đứa trẻ Foxman vẫy nhẹ nhàng. Chúng kiên nhẫn chờ đợi bong bóng lớn lên, rồi chọc nó bằng ngón trỏ.

Boom! Bong bóng vỡ và bắn tung tóe trên mặt Seol Jihu.

”Ack, lại nữa”

Khi Seol Jihu dò dẫm quanh mặt anh, hai đứa trẻ lẩm bẩm như thể đang trút hơi thở cuối cùng.

”Fuheehee! Anh ngốc quá!"

”"Ngốc nghếch! Quái vật ngốc nghếch!”

"Gì cơ? Một con quái vật ngu ngốc?”

Seol Jihu cố tình lên tiếng và bẻ ngón tay.

”Ok, anh là một quái vật ngu ngốc!”

Sau đó cậu gầm gừ và vồ lấy hai đứa trẻ, cù lét hai bên hông và nách của chúng. Haeryeo và Haeya la hét ỏm tỏi, giãy dụa và xoay người tứ tung.

Kyaaaa! Kyaaaa!

Seol Jihu và hai chị em Tiểu Linh hồ vật lộn với nhau trong xe ngựa.

( Trans : Bớ làng nước yêu râu xanh ngược đãi động vật :))) )

”… Thật tuyệt”

Teresa, người đã bị 2 chị em đánh cắp chỗ ngồi, không thể che giấu sự bất ngờ của mình khi nhìn ba người họ vui đùa.

”Sao anh ấy có thể làm thân với trẻ em nhanh như vậy…?”

”Dễ hiểu thôi” - Phi Sora khịt mũi.

“Chỉ là một đứa trẻ to xác chơi với hai đứa trẻ nhỏ. Cô không biết trẻ con dễ kết bạn với nhau sao ? ” 

“….”

Teresa mỉm cười cay đắng, cô không thể cãi lại một câu nào.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 211 - Phần 2
Chương 211 - Phần 1

Chương 210

Chương 209 - Phần 2
Chương 209 - Phần 1

Chương 208 - Phần 2
Chương 208 - Phần 1

Chương 207 - Phần 2
Chương 207 - Phần 1

Chương 206 - Phần 2
Chương 206 - Phần 1

Chương 205

Chương 204 - Phần 2
Chương 204 - Phần 1

Chương 203

Chương 202

Chương 201

Chương 200 - Phần 2

Chương 200 - Phần 1


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

4 Comments:

  1. Chỉ huy thông mình vãi

    ReplyDelete
  2. Nói đúng quá sora ơi 😃

    ReplyDelete
  3. Cái thằng chỉ huy của bọn cướp IQ cao đấy.

    ReplyDelete
  4. Tưởng vô lý lại hợp lý đến không tưởng :)))

    ReplyDelete