Ngay sau khi nghe xong câu chuyện, Seol Jihu lôi lá bùa may mắn của mình, hay đúng hơn là Flone, đến thư viện.
Người ta thường nói, dù trời sập vẫn có đường lui. Giờ đây, Seol đã tìm ra một lối thoát tuyệt với cho những điều nhức nhối trong đầu. Thế nên, cậu háo hức muốn lên kế hoạch cho chuyến thám hiểm này càng sớm càng tốt.
"Đền Lây Nhiễm."
Flone nói đây chính là nơi cất giấu những cổ vật thiêng liêng của gia đình Rothschear.
Với trái tim bừng bừng nhiệt huyết, Seol Jihu đã tìm kiếm mọi ngóc ngách của thư viện trong vài ngày và thu thập được khá nhiều thông tin.
Và kết quả thật sự đáng sợ.
ĐÃ XÓA
"…Gì thế này?"
Có rất nhiều hồ sơ giấy tờ liên quan đến đền Lây Nhiễm. Vấn đề là, mọi vãn bản đều bị ngắt quãng, và rất nhiều trang chi chít những từ lem nhem: ĐÃ XÓA.
Ngay cả một thằng ngốc cũng sẽ nhận ra rằng, kẻ nào đó đã cố tình giấu diếm thông tin về nơi này.
Seol Jihu chuyển sang kiểm tra các hồ sơ phi truyền thống, bao gồm cả truyền thuyết, thơ ca.... Tuy nhiên, ngay cả những văn bản không chính thống này cũng lâm vào tình trạng tương tự.
Như thể toàn bộ Thiên đường đã thống nhất rằng sẽ chôn vùi thông tin về nơi này.
Tuy nhiên, từ những dấu vết chắp nối, cậu có thể thu thập được hai mẩu thông tin.
Hoàng đế sợ ĐÃ XÓA tấn công Đế chế và nghĩ ra một biện pháp đặc biệt. Đó là xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của ĐÃ XÓA.
Và...
Ngay sau ngày hôm đó, Đế chế và tất cả các chư hầu đã nhanh chóng hành động. Họ bắt giữ bất cứ ai nói về ĐÃ XÓA trên đường phố, quyết tâm bưng bít tất cả những thông tin liên quan đến nó.
"…Trời đất!"
Seol Jihu mím môi.
Cậu có linh cảm không tốt về chuyện này.
Cậu thử kiểm tra các ghi chép về gia tộc Rothschear, và đúng như cậu ta nghĩ. Những ghi chép này cũng không hề nhắc đến Đền Lây Nhiễm.
Rothschear, một trong bốn gia tộc công tước đã góp sức thành lập Đế chế. Gia tộc này thờ phụng vụ Nữ thần khiết tịnh.
Đáp lại lòng thành kính của họ, Nữ thần khiết tịnh đã ban tặng cho gia tộc này món cổ vật linh thiêng, chính là Thần thương Khiết Tịnh (Purity). Cổ vật đó cũng là nơi chứa đựng linh hồn nguyên tố Arcus.
Vì lý do đó, gia tộc này được mệnh danh là Ngọn thương của Đế chế, và đúng như tên gọi, họ luôn đứng ở tiền tuyến để chiến đấu chống lại những kẻ ngoại xâm.
Sử sách nói rằng Gia tộc này được bảo vệ bởi một vị thần hộ mệnh huyền thoại - Hỏa Phụng, tượng trưng cho niềm vui.
Thông tin duy nhất mà Seol tìm được, là các văn bản xác nhận về nguồn gốc của gia tộc Rothschear và sự tồn tại của Thần thương Khiết Tịnh.
Seol Jihu thử hỏi Flone về đền Lây Nhiễm, nhưng cô ngơ ngác hỏi, ‘Huh? Cái gì vậy? Em chưa bao giờ nghe đến nơi đó".
Việc Flone chưa bao giờ nghe về địa điểm đó, nghĩa là là các biện pháp của Hoàng đế đã thành công.
Đền Lây Nhiễm.
Nghe cái tên đã toát lên cảm giác bất an.
'Có vẻ như chuyến đi này không hề dễ dàng'
Có vài điểm đáng ngờ, nhưng Seol Jihu không có ý định thay đổi kế hoạch của mình.
Cậu đã phải đi.
Đây là cơ hội mà cậu đã chờ đợi từ lâu. Nếu cậu bỏ cuộc, việc nâng cấp Carpe Diem từ "Đội" lên "Hội" sẽ trở thành một giấc mơ vô vọng.
Dù Hoàng đế của Đế chế cũng đã cảnh giác với nơi này. Nhưng...
"Mình sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng và sẽ đối mặt với nó."
Seol Jihu ngẩng cao đầu bước về phía trước, rũ bỏ nỗi sợ hãi của mình.
**
Sau khi trở lại văn phòng Carpe Diem, Seol Jihu trầm tư suy nghĩ.
Đừng nói là chinh phục đền Lây Nhiễm, ngay cả việc tìm đến đó cũng là một vấn đề khó khăn.
Nơi này nằm ở một địa điểm khá giống rừng Khước từ: sát lãnh thổ Ký sinh trùng, lãnh thổ Liên bang và lãnh thổ của loài người.
Tuy nhiên, ít nhất thì nơi này gần địa bản cùa phe Liên bang và nhân loại hơn.
"Mình sẽ cần một Người Truy Dấu xuất sắc..."
Nếu không có một Người Truy Dấu, rất có thể Seol và đồng đội sẽ lạc bược vào lãnh thổ Ký sinh trùng bất cứ lúc nào. Dù Seol có tới 2 Cung thủ trong tay, nhưng Marcel Ghionea cực kỳ kém cỏi trong việc do thám, còn Yi Seol-Ah thì quá thiếu kinh nghiệm.
"Cái đội này chỉ đánh nhau là giỏi..."
Carpe Diem hiện có một lực lượng Chiến đấu khá mạnh, bao gồm cả Seol, Chohong, Phi Sora và Hugo.
Nhưng chỉ đơn thuần mạnh về chiến lực.
Chuyến đi tới đền Lây Nhiễm thực sự là một cuộc thám hiểm cam go, chứ không phải một cuộc đột kích. Và Seol Juhu tin chắc rằng, chiến lực không phải là yếu tố quan trọng nhất trong chuyến thám hiểm này.
Seol thực sự lo lắng vì cậu không có đủ thông tin. Bên cạnh đó, cậu đang băn khoăn vì mình quá thiếu kinh nghiệm, không đủ để gánh vác vai trò lãnh đạo.
Để bù đắp thiếu sót đó, cậu ta cần một cựu binh lão luyện, nhanh trí, có thể điều khiển đám chiến binh não nho của Carpe Diem trong trường hợp khẩn cấp.
Giá mà Dylan vẫn còn ở đây.
Seol thở dài. Cậu có thể thuê một Người Truy Dấu, nhưng nếu đưa người lạ vào đội, cậu sẽ cảm thấy nuối tiếc khi phải chia chiến lợi phẩm cho người ta.
Seol thở dài. Cậu có thể thuê một Người Truy Dấu, nhưng nếu đưa người lạ vào đội, cậu sẽ cảm thấy nuối tiếc khi phải chia chiến lợi phẩm cho người ta.
Cậu biết rõ, nếu chuyến thám hiểm này thành công, họ sẽ thu về vô vàn tiền tài vàng bạc châu báu. Thế nên, cậu không muốn chia sẻ chiến lợi phẩm với người ngoài.
'Mình nên làm gì đây?'
"Hey!!!"
Trong khi Seol đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, một giọng nói lảnh lót vang lên bên tai cậu. Khi Seol Jihu mở mắt ra, cậu thấy Chohong đang đứng trước mặt và cười toe toét.
Seol Jihu cười nhạt.
"Vui lắm à?"
"Tên khốn này, cậu làm tôi cụt hứng đấy" - Chohong lùi lại một bước và càu nhàu - "Cậu đang làm gì ở đây thế? Nhắm mắt khoanh tay như mấy lão già trong phim kiếm hiệp vậy!"
"Thì... tôi suy nghĩ."
"... suy nghĩ?"
"Ờ. Đó là cách tôi tồn tại."
"Argh, đừng triết lý nữa, đau đầu vcl!" - Chohong nhíu mày - "Sao cậu cứ phải như thế? Đôi khi cậu giống mấy lão già sắp xuống lỗ vậy!"
Cô nghịch ngợm bẻ tay mình rôm rốp rồi nói tiếp.
"Nhưng mà, nếu cậu tìm được nhiệm vụ gì thì hú tôi nhé. Do thám, thám hiểm, đột kích, oánh lộn đều được hết!
"Chắc cô ngứa ngáy tay chân lắm rồi hả?"
"... Trời, ngứa khắp người luôn ấy chứ. Nào, ra ngoài, hít không khí trong lành và đấm vỡ mõm vài con quái vật. Nghe thích hơn nhiều so với việc ngồi đần mặt ra ở đây, đúng không?"
Chohong vừa vẫy tay vừa diễn thuyết một bài.
Seol Jihu bình tĩnh gật đầu.
"Uhm, tôi đang nghĩ tới một nhiệm vụ đây".
"Wow? Thông tin chuẩn xác chứ?"
"Ngon lành cành đào!"
"Tôi hiểu rồi…"
Chohong xoa hai tay vào nhau và cười khúc khích.
"Phải ha, cậu cũng không phải là kiểu người chỉ ngồi yên. Chắc là cậu đã có tính toán rồi".
Sau đó, cô ấy đột nhiên nghiêng đầu như thể vừa nhớ ra một cái gì đó.
"À há, cậu đã đến cung điện chưa?"
Seol Jihu nhíu mày khi cô bất ngờ nhắc đến cung điện.
"Chưa? Sao cô lại bảo tôi đến đó?"
"Lấy tiền công."
"Tiền công? Vì chuyện gì? Tham gia vào cuộc chiến là nghĩa vụ bắt buộc mà?"
"Không phải cái đó. Cậu là người thuê bọn Huyết Giới Đoàn mà?"
Chỉ sau đó, Seol Jihu mới nhớ ra.
Teresa đã đề cập đến điều này. Cô nhờ cậu tìm kiếm lính đánh thuê và hứa rằng cô sẽ trả lại tiền công cho cậu sau.
Seol Jihu ngập ngừng.
"Hm... Có nên không? Chính tôi là người chọn bọn họ, và tự tay trả tiền mà?"
"Đồ ngốc! Cậu đâu có thừa tiền. Huyết Giới Đoàn cũng lập được chút thành tích, cậu nhận tiền công thì có gì sai?"
Chohong tiếp tục thuyết phục cậu ta đi lấy tiền, nhưng Seol Jihu có vẻ khá miễn cưỡng.
"E là Hoàng gia Haramark cũng cạn túi rồi..."
Đây là một giả thuyết hợp lý. Cuộc chiến nào cũng cực kỳ tốn kém. Và khi chiến tranh kết thúc, Haramark không những phải xây dựng lại pháo đài ở thung lũng Arden mà còn phải trả tiền chiến phí và phúc lợi cho những người thương vong.
Ngay cả yêu cầu tái thiết quân đội của Jan Sanctus, cũng chỉ là ảo mộng xa vời.
"Ai chả biết. Nhưng quyền lợi vẫn là quyền lợi... Mà thôi, tiền của cậu, muốn làm gì thì làm!" Chohong nhún vai.
Seol Jihu từ từ xoa cằm.
'Khoan đã.'
Vì lý do nào đó, khi nghĩ về Teresa, tâm trí cậu đột nhiên bừng sáng.
Đúng vậy, ở Haramark này cậu còn rất nhiều người thân thuộc. Dù họ không phải là thành viên Carpe Diem, nhưng họ cũng không phải là người ngoài.
Seol Jihu lẩm bẩm một hồi rồi đi đến quyết định. Trao cho cô ấy một món quà trước khi rời Haramark, nghe cũng không tệ.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, cậu vội vã đứng dây.
*
Seol Jihu đi tìm Kazuki ngay lập tức. Cậu mời anh ta đảm nhận vai trò Người Truy Dấu cho chuyến thám hiểm.
Ngay khi Seol giải thích sơ bộ về tình huống hiện tại, Kazuki bất ngờ đồng ý ngay lập tức. Anh ta chăm chú xem xét bản hợp đồng cùng với các điều khoản và điều kiện liên quan.
"Ok, tôi sẽ đi với cậu."
Thấy Seol Jihu nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt bàng hoàng, Kazuki ngẩng đầu lên.
"Gần đây, tôi khá rảnh. Chà, đội của tôi cũng tan rã rồi".
Có vẻ như cuối cùng Umi Tsubame cũng rã đám. Cũng phải thôi, khi Kazuki bắt tay với Hội Tam Hoàng, làm gì có chuyện Liên đoàn doanh nghiệp Nhật Bản chịu ngồi yên.
"Ngoài ra, đây cũng là chuyến thám hiểm đầu tiên mà cậu tự lên kế hoạch, đúng không?"
"Ờ ha...."
Nghĩ lại thì, cậu đã luôn đồng hành cùng những người khác, chấp nhận nhiệm vụ hoặc bị lôi kéo theo. Cậu chưa bao giờ tự đưa ra quyết định.
Theo nghĩa đó, đây thực sự là chuyến thám hiểm đầu tiên của Seol Jihu.
"Tôi cũng hơi tò mò. Một cuộc thám hiểm do Anh hùng Chiến tranh của Haramark lên kế hoạch, chắc chắn không phải dạng vừa. Dù sao, tôi nghĩ rằng đi theo cậu chẳng bao giờ thiệt".
Lời khen của Kazuki khiến Seol Jihu cười rạng rỡ.
"Cám ơn anh đã tin tưởng tôi."
Kazuki nhìn Seol Jihu và tự nhủ:
'Thực ra thì... tôi không cảm nhận được chút ý đồ lợi dụng nào từ cậu. Đó là lý do tại sao tôi sẵn sàng đi theo cậu'.
Nói xong, Kazuki lật tờ giấy.
"Về những điều khoản này...."
"Vâng."
Các vật phẩm tạo tác sẽ được phân phối tương ứng với chức nghiệp của các thành viên trong đoàn. Điều này khá hợp lý, nhưng..."
Đôi mắt Kazuki Kazuki khẽ nheo lại:
"Các vật phẩm không phù hợp với bất kỳ chức nghiệp nào, và các vật phẩm mang sức mạnh thần thánh sẽ thuộc về Seol Jihu."
Trên Thiên đường, vật phẩm thu được từ các chuyến thám hiểm sẽ được chia đều cho mọi người, trừ các vật phẩm nhiệm vụ. Ngay cả những người culi khuân vác cũng được chia chác công bằng.
Tất nhiên, Seol Jihu xứng đáng được chia nhiều hơn những người khác, vì cậu là người đã lên kế hoạch cho toàn bộ cuộc thám hiểm.
Nhưng cậu ta thậm chí không muốn chia các vật phẩm ngẫu nhiên và vật phẩm thần thánh cho bất kỳ ai, cũng không trả một xu nào để lấy những thứ đó.
Điều này khiến Kazuki không thể bỏ qua.
Nhưng cậu ta thậm chí không muốn chia các vật phẩm ngẫu nhiên và vật phẩm thần thánh cho bất kỳ ai, cũng không trả một xu nào để lấy những thứ đó.
Điều này khiến Kazuki không thể bỏ qua.
"Cậu có thể cho tôi một lời giải thích chi tiết hơn không?"
"Chắc chắn rồi, cái này là chuyện bí mật, nhưng không phải với anh..."
Seol Jihu biết Kazuki không phải kẻ tham lam, và cậu cũng hiểu mình đang làm trái quy tắc của Thiên đường. Vì vậy, cậu nhanh chóng nói rõ với Kazuki.
"Mấy cái này là cho mẹ... À, cho Noona Seo Yuhui"
"Mấy cái này là cho mẹ... À, cho Noona Seo Yuhui"
Sau khi nghe lời giải thích của cậu ấy, Kazuki gật gù.
"Hiểu rồi, hiểu rồi. Chúng dành cho Quý nương Seo Yuhui."
Có, từ giờ trở đi, tôi dự định sẽ tặng cô ấy mọi món quà mà tôi có được. Vì vậy, tôi có kế hoạch sử dụng các thuật ngữ tương tự trong một thời gian.
"Nếu vậy, tôi không phàn nàn gì cả".
Kazuki ký hợp đồng không do dự, và Seol Jihu gật đầu.
Seol Jihu biết Kazuki sẽ hiểu. Rốt cuộc, bản thân anh cũng mắc nợ Seo Yuhui rất nhiều.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 206 - Phần 2
Chương 206 - Phần 1
Chương 205
Chương 204 - Phần 2
Chương 204 - Phần 1
Chương 203
Chương 202
Chương 201
Chương 200 - Phần 2
Chương 200 - Phần 1
Chương 199
Chương 198 - Phần 2
Chương 198 - Phần 1
Chương 197 - Phần 2
Chương 197 - Phần 1
Chương 196 - Phần 2
Chương 196 - Phần 1
Chương 195 - Phần 2
Chương 195 - Phần 1
Chương 194 - Phần 2
Chương 194 - Phần 1
Chương 193 - Phần 2
Chương 193 - Phần 1
Chương 192 - Phần 2
Chương 192 - Phần 1
Chương 191 - Phần 2
Chương 191 - Phần 1
Chương 190 - Phần 2
Chương 190 - Phần 1
Thuốc...
ReplyDeleteSắp đc cây thương ngon nhở
ReplyDelete