Seol Jihu ngước lên, co người lại theo bản năng. Tuy nhiên...
"Uek!"
Ngay khi định ném cây thương, cậu bất ngờ nhíu mày.
Đó là bởi vì ánh mặt trời chói lọi chiếu thẳng vào mắt cậu.
Và bởi vì tốc độ của cái bóng bí ẩn vượt xa trí tưởng tượng của cậu, nên cậu đã bị trễ một nhịp.
Vụt!
Một cái gì đó màu đen lướt qua tầm nhìn của Seol.
Đó là tất cả những gì cậu thấy.
Marcel Ghionea thì khác. Là một Cung thủ đi theo nhánh Xạ Thủ, chuyên về chiến đấu, anh không mấy bất ngờ. Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh ta nheo mắt lại và chuẩn bị bóp cò.
Tuy nhiên, đôi mắt Teresa bỗng mở to.
"Chờ đã!"
Cùng với một tiếng hét thất thanh, Teresa nhảy bổ vào Marcel Ghionea.
Phựt!
"Ah!"
Marcel Ghionea bối rối. Vì Teresa đột nhiên đẩy anh ta, nên anh ta bị mất thăng bằng và bắn hụt mục tiêu. Tất cả các mũi tên đã bay lệch đi chỗ khác.
"Sao cô-!"
Marcel Ghionea nghiến răng và lườm Teresa. Chính lúc đó.
"Ối!"
Một giọng nói trẻ trung đột nhiên vang lên.
Mặc dù các mũi tên không bắn trúng mục tiêu, nhưng chúng cũng tạo thành một vòng vây bao quanh cái bóng, khiến cái bóng bị giật mình.
Nó cố gắng thay đổi hướng chạy, nhưng không kịp nữa, và rơi phịch xuống.
Seol Jihu - vốn đang ngạc nhiên nhìn Teresa - nhanh chóng đưa mắt theo hướng giọng nói kia.
"Uhuhu... huhuhu"
"??"
Cậu nheo mắt, và nhìn chằm chằm vào thứ nhỏ bé vừa rơi xuống đất.
"Cái bóng" cao khoảng 30 ~ 40 cm. Nhìn qua khuôn mặt dễ thương và đôi chân nhỏ bé, đây chắc chắn là một đứa trẻ.
Và rắc rối xuất hiện.
"Waaa! Cái quái gì thế này?"
Chohong buột miệng như thể cô đang hào hứng, rồi chạy tới.
"Cô Chohong! Chờ đã! Đừng đến đó...!"
Teresa ngăn Chohong, nhưng không kịp nữa.
Chohong đã đến gần đứa trẻ.
Đứa trẻ đang khóc lóc thì nhận ra sự hiện diện của cô. Nó giật mình thét lên.
"Con-con người! Ở đây cũng có con người!"
Nỗi tuyệt vọng tràn ngập đôi mắt nhỏ bé.
"Không! không…!"
Đứa trẻ giãy dụa, như đang cố gắng xua đuổi Chohong.
'Sao nó không đứng dậy và chạy trốn?'
Seol nhíu mày tự hỏi.
Dường như cô bé quá sốc nên không thể suy nghĩ thấu đáo.
Đứa trẻ trông khá đáng thương và tuyệt vọng, nhưng Chohong lại cực kỳ hớn hở. Sau khi liếc nhìn khuôn mặt và mông của đứa trẻ, một tia sáng lóe lên trong mắt cô.
"Hà Hà! Tai và đuôi kìa! Đáng yêu quá đi!!"
Phải, khác với nhân loại, trên đầu đứa trẻ có một đôi nhỏ xinh nhô lên khỏi mái tóc mềm mượt, và chiếc đuôi xù như cỏ lau thò ra khỏi quần.
"Aiyaa ~ Không ngờ hôm nay mình lại gặp một thú nhân!!!"
Chohong kêu lên kinh ngạc trước khi tóm lấy đứa trẻ đang giãy dụa trên mặt đất. Cô cầm lấy chân đứa trẻ và nhấc bổng nó lên.
"Uwah! Uwaaaaah!"
Đứa trẻ vật lộn và gào théo trong sợ hãi.
"Argh, yên nào!"
Vì đứa trẻ giãy dụa quá mạnh, Chohong nhíu mày và đưa tay ra.
Khi cô nắm lấy cái đuôi bông xù, đứa trẻ ngừng chống cự ngay lập tức.
''... Awuuu"
Cô bé nhỏ nhắn rùng mình như thể vừa bị điện giật, rồi rũ người xuống. Chohong cười khúc khích:.
"Chà, người ta nói cái đuôi là điểm yếu của một số Thú nhân. Giờ tôi mới được tận tay kiểm chứng nè, có vẻ đúng là vậy".
"Mẹ ơiiii"
Từ đôi mắt nhỏ nhắn của đứa trẻ, những giọt nước mắt tuôn rơi như mưa.
Chohong hơi bất ngờ. Ban đầu, cô chỉ nghĩ mình đang túm một con thú nhỏ bên vệ đường. Nhưng...
"Mẹ ơi cứu connnn"
"..."
"Huhuh! Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?"
Tiếng khóc của đứa trẻ khiến cô ngơ ngác. Chohong cảm thấy hơi ghê tởm bản thân, giống như cô đã trở thành một kẻ phản diện hạng bét.
"Tôi nói là chờ đã cơ mà!"
Một giọng nói sắc bén vang lên từ phía sau.
Teresa có vẻ vô cùng tức giận.
Chohong không biết phải làm gì khi nhìn thấy đứa trẻ Thú nhân khóc trên tay mình.
"Bỏ tay ra khỏi đuôi con bé, nhanh lên!"
Teresa nhanh chóng chạy về phía trước và giật đứa trẻ ra khỏi tay Chohong.
"Xin lỗi, em sợ lắm phải không? Ổn rồi, ổn rồi, bình tĩnh nào!"
Cô nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ và an ủi nó, nhưng đứa trẻ đã trở nên hoảng loạn và dường như không thể bình tĩnh lại.
Khẽ cắn môi, Teresa nhìn Kazuki và hỏi.
"Ngài Kazuki, chúng ta đang ở đâu? Có phải chúng ta đã vượt qua biên giới không?"
Kazuki nhìn quanh, rồi trả lời.
"Tôi không chắc. Theo quan điểm của tôi thì, chúng ta đang ở trung tâm của khu vực biên giới. Mặc dù vậy, tôi nghĩ chúng ta chưa vượt qua đường biên cương".
"Vậy là... chúng ta vẫn ở trong lãnh thổ nhân loại?"
"Đúng vậy."
Kazuki trả lời chắc nịch.
Teresa cắn nhẹ vào môi dưới.
"Thế thì... Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao đứa trẻ này..."
Cô không nói hết câu.
Teresa quay đầu nhìn mọi người và hét lên.
"Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại một chút. Đầu tiên-"
"Công chúa."
Kazuki ngắt lời cô ấy. Sau đó, anh liếc sang bên.
Teresa sực nhớ ra điều gì đó và nhìn Seol Jihu. Phải, anh mới là thủ lĩnh, và cô chỉ là thành viên mà thôi.
"Anh Seol!..."
Giọng nói van nài của cô khiến Seol Jihu sực tỉnh.
Từ trước đến giờ cậu chỉ mới nghe nói về Thú Nhân qua sách vở. Vì đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một đứa trẻ Thú Nhân thực thụ, nên nãy giờ cậu chỉ bàng hoàng nhìn nó chằm chằm.
Cậu vội vàng nói:
"... Ah... Mọi người, chúng ta dừng lại nghỉ chân nhé".
Đội thám hiểm nhanh chóng dựng trai gần xe ngựa. Kazuki đứng gác, trong khi những người khác tập trung lại và nhìn Teresa vỗ về đứa trẻ Thú nhân.
Teresa đã đưa cô bé tới một gốc cây cách xa mọi người.
Thấy cô bé hoảng hốt và lo sợ, Teresa nghĩ rằng nên đưa cô bé cách xa mọi người.
"Trời ạ. Một đứa trẻ Thú nhân. Ai mà ngờ được chứ!"
Marcel Ghionea lẩm bẩm. Dường như anh đang cố biện minh cho bản thân mình.
"Con bé đó chạy nhanh đến nỗi tôi cứ tưởng là một ma thú hoang dã".
Hugo vừa vỗ vai Marcel Ghionea, vừa nhồm nhoàm nhai thịt bò:
"Chà chà, đừng tự trách mình nữa. Thú nhân không giống người thường đâu".
Trong lúc đó, Phi Sora đăm chiêu nhìn Seol Jihu.
"Lần đầu anh thấy Thú nhân à?"
Sol Jihu giật mình và gật đầu.
"Đừng nhìn chằm chằm sang bên đó nữa. Nó sợ đấy".
Phi Sora nói đúng. Mặc dù Teresa đang cố hết sức để an ủi đứa trẻ, tình hình vẫn như vậy. Không ai biết tại sao đứa trẻ lại hoảng loạn đến mức đó, nhưng dường như nó sắp ngất xỉu đến nơi.
Điều an ủi duy nhất là, cuối cùng cô bé đã ngừng khóc.
Seol Jihu rời mắt khỏi đứa trẻ và hỏi.
"Đúa trẻ đó... là chủng tộc Thú nhân nào vậy?"
"Tôi cũng không rõ. Nhìn tai thì chắc thuộc họ chó hoặc mèo. Còn nhìn đuôi thì...."- Phi Sora gãi đầu gãi tai.
"Con bé thuộc họ cáo" - Maria bất ngờ lên tiếng.
Cô đang liếm mép và liếc nhìn đứa trẻ với đôi mắt sáng quắc.
Seol Jihu nghiêng đầu.
"Họ cáo?"
"Ừm. Tộc Người Cáo. Vì chúng có chín đuôi như Hồ Ly trong truyền thuyết, nên chúng được gọi là Linh Hồ. Trên Thiên đường, tên chính thức của chúng là Vulpes."
Seol Jihu tròn mắt khi nghe lời giải thích chi tiết của cô.
"Quào! Dường như cô biết rất rõ về họ."
"Tất nhiên!"
Maria cao giọng rồi đưa ngón cái và ngón trỏ uốn lại thành một vòng tròn. Đôi mắt cô rực sáng:
"Thú nhân là một công cụ sinh lời đắc lực!"
".... Công cụ sinh lời?"
Maria gật đầu mạnh mẽ.
"Đúng! Chăn nuôi Thú nhân là một phương thức làm giàu hiệu quả. Đặc biệt là tộc Linh Hồ, vì chúng rất quý hiếm".
"..."
"Đây lại là một thiếu nữ Linh Hồ. Chà chà, mấy lão già sẽ sẵn sàng trả anh hàng đống bạc để mua được nó. Mufufufu."
Maria cười ngạo nghễ trước khi liếc nhìn Seol Jihu. Cô ấy dường như đang nói 'Chúng ta trúng mánh rồi, Oppa!'
Một cái nhìn gượng gạo hiện lên trên mặt Seol Jihu. Cô ấy rõ ràng đang đề nghị cậu bán đứa trẻ này.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 209 - Phần 1
Chương 208 - Phần 2
Chương 208 - Phần 1
Chương 207 - Phần 2
Chương 207 - Phần 1
Chương 206 - Phần 2
Chương 206 - Phần 1
Chương 205
Chương 204 - Phần 2
Chương 204 - Phần 1
Chương 203
Chương 202
Chương 201
Chương 200 - Phần 2
Chương 200 - Phần 1
Chương 199
Chương 198 - Phần 2
Chương 198 - Phần 1
Chương 197 - Phần 2
Chương 197 - Phần 1
Chương 196 - Phần 2
Chương 196 - Phần 1
Chương 195 - Phần 2
Chương 195 - Phần 1
Chương 194 - Phần 2
Chương 194 - Phần 1
Chương 193 - Phần 2
Chương 193 - Phần 1
Chương 192 - Phần 2
Chương 192 - Phần 1
Chương 191 - Phần 2
Chương 191 - Phần 1
Chương 190 - Phần 2
Chương 190 - Phần 1
thua :))
ReplyDeleteCon mắm maria này chứ cái nết ko bỏ dc
ReplyDeleteÁc thế
ReplyDelete