Yi Seol-Ah lăn qua một bên và nhìn em trai mình chằm chằm.
"Em sao thế?"
"Chị có phản đối không?"
"???"
"Noona." - Yi Sungjin hạ giọng - "Chị không nói rõ nỗi lòng mình cho anh ấy nghe, phải không?"
"Huh? Nỗi lòng gì?"
"Những gì chị vừa phàn nàn. Rằng chị không thích, và rằng anh ấy đã làm chị bất ngờ khi thay đổi ý định, blah blah..."
"Ei Ei, tất nhiên là không! Sao lại nói toẹt ra như thế! Em nghĩ chị là ai vậy?" - Cô cau mày và hỏi bằng giọng của một thiếu nữ vô tội - "Sư huynh đã vất vả rồi, chúng ta đừng quấy rối anh ấy".
"Phải. Chị không được nói. Không bao giờ."
Câu trả lời quyết đoán của Yi Sungjin, khiến Yi Seol-Ah nghiêng đầu.
"Tại sao? Chúng ta là đồng đội mà?"
"Nhưng vị trí của chúng ta khác nhau. Chị em mình chỉ là những kẻ lang thang được anh ấy cưu mang thôi".
"Nhưng-"
"Carpe Diem không phải là đội của chúng ta. Anh Seol mới là thủ lĩnh của đội này".
Yi Seol-Ah trông như thể cô không thể nói nên lời. Sau đó, cô phẫn nộ nhổm dậy và càu nhàu.
"Sungjin, chỉ là chị không thích mụ ta thôi. Em cũng biết điều này mà".
"Em biết. Em cũng không thích cô ấy. Nhưng anh Seol không cần quan tâm xem chúng ta có thích cô ấy hay không. Đây là hai vấn đề riêng biệt."
"Ý em là, chúng ta phải ngoan ngoãn chấp nhận mọi mệnh lệnh?"
"Dĩ nhiên, chúng ta có thể phản đối, nếu chúng ta bị đối xử bất công." - Yi Sungjin tiếp tục bình tĩnh nói - "Nhưng chúng ta chưa bao giờ bị đối xử bất công kể từ khi gia nhập nơi này, đúng không? Và anh Seol cũng không hề ngược đãi chúng ta".
Yi Seol-Ah bối rối và ngơ ngác. Nãy giờ cô vẫn không hiểu bất cứ điều gì.
"Em trai à, em đang cố nói gì vậy?"
Yi Sungjin thở dài: "Noona, đôi khi chị ỷ lại vào người khác quá".
"..."
"Em chỉ hy vọng chị đừng làm gì quá lố" - Yi Sungjin lẩm bẩm và nằm xuống.
Yi Seol-Ah nhìn chằm chằm vào Yi Sungjin, một lúc sau, cô nằm bẹp xuống giường và kéo chăn lên tận đầu.
"Em chỉ muốn nói rằng chúng ta nên chăm chỉ và mạnh mẽ hơn. Có như thế, chúng ta mới có quyền hạn và có tiếng nói. Không chỉ ở đây, mà ở mọi nơi.
Yi Seol-Ah câm nín.
"Em nặng lời quá ư" - Yi Sungjin gãi đầu - "Nhưng mà, chúng ta ko thể tiếp tục như thế này mãi mãi. Đây là Thiên đường."
Nói xong, Yi Sungjin thở dài và tắt đèn.
"…Chị biết điều đó."
Một tiếng lẩm bẩm lặng lẽ thoát ra khỏi chăn.
*
Ngày hôm sau...
Seol Jihu rời văn phòng Carpe Diem vào khoảng giữa trưa.
Để đi gặp Maria.
Khi cậu nói rõ mục đích của mình tại bàn tiếp tân, nữ linh mục tiếp tân nhăn nhó như vừa bị ép ăn mười quả chanh.
Cô lê bước đi như một con lợn bị kéo đến lò mổ, sau đó cuống cuồng quay trở lại.
Đặc biệt, là mái tóc bồng bềnh của cô giờ đã rối bù.
"Tôi đã báo cho cô ấy biết."
"Tôi vào được không?"
"Tùy anh, nhưng tôi thực sự khuyên anh không nên làm như vậy" - Nữ linh mục đảo mắt.
Dường như có chuyện gì đó khủng khiếp. Nhưng Seol Jihu bước vào trong không do dự.
Thực tế, Seol Jihu không hề nghĩ xấu về Maria. Phải, cô ấy thích tiền, nhưng chỉ vì thế mà gọi cô ấy là Nữ Quái Thiên đường thì cũng hơi quá đáng.
[... Diligence Bất Diệt nói rằng hắn sẽ tha mạng cho Maria, nếu cô ấy chịu nói ra danh tính của cậu. Nhưng tôi nghe nói cô ấy đã giữ im lặng và đánh hắn bằng búa thánh Mjolnir.]
Những gì Chohong nói, là bằng chứng rõ nét nhất chứng về lòng trung thành của cô.
Cô ấy có kỹ năng, nghiêm túc, và tuân thủ các nguyên tắc khi làm việc.
[Oppa, em có thể là một kẻ ham tiền, nhưng em vẫn là một người phụ nữ đoan chính và đạo đức.]
[Nếu đây là một cuộc thám hiểm hoặc một cuộc đột kích, mọi chuyện sẽ khác. Nhưng đây là một cuộc chiến. Chúng ta có nghĩa vụ cống hiến vì Thiên đường. Anh định biến em thành một con đũy chó đốn mạt hay sao??]
Nhớ lại cuộc trò chuyện của họ vào ngày hôm đó, Seol Jihu mỉm cười. Lấy cây Thánh giá mà cậu vẫn cất kỹ trong túi, Seol Jihu lướt qua hành lang.
"Cô Maria! Là tôi đây!"
Khi cậu đến phòng Maria, và gõ cửa
"Kyaaak!"
CHÁT
Một tiếng hét đột nhiên vang lên, theo sau là một thứ gì đó rơi xuống và vỡ nát.
"Cô Maria?"
Seol Jihu nhanh chóng mở cửa. Sau đó, cậu lập tức nghiêng đầu sang một bên. Lý do là một chai rượu đang bay đến giữa mặt cậu với tốc độ ánh chớp.
CHOANG!
Sau khi bay ra hành lang, cái chai đập vào tường và vỡ tan thành từng mảnh.
Seol Jihu nhìn vào trong phòng một cách bàng hoàng.
Nó vẫn lộn xộn như trước. Maria ngồi giữa đống rác, giống như một tù nhân trong phòng biệt giam.
"Sao... sao thế! Cô có ổn không?"
KEEEEEEEK!
Khi Seol Jihu cố gắng bước vào, Maria lại ném tiếp.
Cô chộp lấy những chai rượu nằm xung quanh và bắt đầu ném chúng một cách điên cuồng.
"Đừng có lại gần tôi!"
CHOANG
"Cút đi! Làm ơn cút mau!"
CHOANG
"Con quỷ đen đủi kia! Anh làm muốn làm tôi phá sản lần nữa hả?"
CHOANG
"Đồ khốn nạn!"
Càng tiến lại gần, việc né tránh càng trở nên khó khăn hơn. Seol buộc phải kích hoạt lá chắn từ vòng tay để che chở cho mình. Sau đó, cậu bàng hoàng quan sát Maria. Cô ấy có vẻ vô cùng sợ hãi và run lẩy bẩy.
"Cô... Cô Maria?"
KKYAAAAAAAK!
Maria ôm chặt đầu và hét lên thảm thiết. Sau đó, cô lẩm bẩm một số từ khó hiểu hơn trước khi điên cuồng lục lọi sàn nhà.
"Chết tiệt! Đồ chết tiệt, cút mau!"
Cô ấy thực sự giống một kẻ điên.
"Anh muốn hại đời tôi đến chừng nào nữa, hả? Hả?"
Khi Maria đang lùi dần vào góc tường bằng đôi chân run rẩy, đôi mắt cô bắt gặp bàn tay của Seol Jihu. Nói chính xác hơn, ánh mắt của cô đã hạ cánh xuống cây thánh giá trong tay cậu.
‘Thứ đó...'
Đôi đồng tử Maria run rẩy, chai rượu trong tay cô buông thõng xuống.
'Tại sao anh ta lại mang nó đến đây?'
Buzzzzz!
Ngay lập tức, não Maria Maria nảy số nhanh như mấy thánh tính lô, và nhanh chóng đưa ra kết luận.
Sự do dự của cô chỉ kéo dài một giây.
Tiếp theo, cơ thể cô theo chuyển động y hệt như chai rượu trong tay, khuỵu xuống và gục ngã một cách bất lực.
Cô che mặt, cắn môi và lấy máu bôi lên mặt. Sau đó, cô co giật, giãy dụa như một con cá bị ném lên bờ.
Tất cả những điều này xảy ra cực nhanh, như thể cô đã diễn tập nó vô số lần.
"Cô Maria!"
Seol Jihu hoảng hốt, vội vàng chạy về phía trước.
"Cô có ổn không?"
Một tiếng rên rỉ khó nhọc thoát ra khỏi miệng Maria.
"…Ah…"
Seol Jihu lắc lắc cô dữ dội, mái tóc vàng và tay chân cô rung lên.
Giống như một nữ anh hùng trong mấy phim chiếu rạp, cô từ từ mở to mắt một cách khó khăn. Đôi môi cô run rẩy. Cô chớp mắt vài lần trước khi ngước nhìn Seol Jihu.
"Cô Maria, cô có nhận ra tôi không?"
Nghe giọng nói đầy lo lắng của Seol Jihu, Maria run run nắm lấy tay cậu.
Chẳng mấy chốc, đôi môi như anh đào của cô cẩn thận mở ra.
"Op... Oppa đấy ư? Cuối cùng anh cũng đến!"
Một giọng nói yếu ớt, run rẩy tuôn ra.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 207 - Phần 2
Chương 207 - Phần 1
Chương 206 - Phần 2
Chương 206 - Phần 1
Chương 205
Chương 204 - Phần 2
Chương 204 - Phần 1
Chương 203
Chương 202
Chương 201
Chương 200 - Phần 2
Chương 200 - Phần 1
Chương 199
Chương 198 - Phần 2
Chương 198 - Phần 1
Chương 197 - Phần 2
Chương 197 - Phần 1
Chương 196 - Phần 2
Chương 196 - Phần 1
Chương 195 - Phần 2
Chương 195 - Phần 1
Chương 194 - Phần 2
Chương 194 - Phần 1
Chương 193 - Phần 2
Chương 193 - Phần 1
Chương 192 - Phần 2
Chương 192 - Phần 1
Chương 191 - Phần 2
Chương 191 - Phần 1
Chương 190 - Phần 2
Chương 190 - Phần 1
Vcl best diễn viên r
ReplyDeletethì chỉ có 2 điều làm cô ấy để ý....tiền và vật phẩm :))
Deletelật mặt như bánh tráng :)))
ReplyDeleteDiễn vl nhưng t thích +)))
ReplyDeleteNhặt liêm sỉ lên em ơi
ReplyDeleteĐề cử giải oscar ngay và luôn
ReplyDelete:)) lổn xổn kìa em ơi. nhặt nhanh chứ main phát hiện giờ
ReplyDeleteBó tay
ReplyDeleteAi đó trao giải Oscar cho bé đi :)))
ReplyDeleteDiễn sâu woa.. haha. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết
ReplyDeleteVì tiền nên cô ấy đã vứt hết cmn liêm sỉ đi 😂😂😂
ReplyDelete