Khát vọng trở về - Chương 208: Khởi hành tìm kho báu - Phần 1

Maria nheo nheo mắt, trông vô cùng bối rối.

Giống như một đứa trẻ vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng kinh hoàng, cô lo lắng nhìn quanh phòng.

"Thần linh ơi, tôi lại làm thế, tôi lại làm thế rồi!"

Ánh mắt cô nhìn vào những mảnh thủy tinh vỡ tan nát trong phòng, và cô bắt đầu nức nở.

Không có giọt nước mắt nào chảy ra.

Nhưng Maria vẫn khóc lóc vật vã trong vòng tay của Seol. Cùng lúc đó, bàn tay nhỏ nhắn của cô đã áp chặt vào tay trái của Seol, nơi cậu đang cầm món cổ vật thánh giá.

"Cô Maria, bình tĩnh nào..."

Seol vỗ lưng Maria, khuôn mặt cậu tràn ngập xót xa.

Ném đồ vật linh tinh, quát tháo, co giật, và bây giờ là khóc lóc.

Cậu hơi nghi ngờ khi nghe tin cô phát điên, nhưng bây giờ thì cậu đã chắc chắn.

Có vẻ như cô đã gặp chấn thương tâm lý nào đó. Chắc chắn cô ấy đã phải trải qua những ngày khốn khổ, sau cuộc chiến kinh hoàng kia.

Hiểu lầm hoàn cảnh của cô ấy, Seol Jihu thậm chí còn trở nên đau xót hơn trước.

Ngay sau đó, Maria ngừng khóc và giả bộ lau mắt bằng lòng bàn tay.

Một lần nữa, không một giọt nước mắt nào rơi ra khỏi mắt cô.

"Em xin lỗi, em đã không biết đó là anh, Oppa à!"

"Chuyện gì đã xảy ra? Cô gặp ác mộng ư?"

Thấy Seol lo lắng, Maria càng diễn sâu hơn. Cô lắc đầu khó nhọc.

"Em không biết nữa! Em cứ lúc tỉnh lúc mê ấy, chịu thua!"

'Ôi Thần linh ơi!'


Seol Jihu há hốc mồm. Cô ấy đang bị ảo giác, nửa tỉnh nửa mê. Đây không phải là chuyện đùa đâu!

"Tôi không thể bỏ mặc cô được. Đứng lên nào Maria! Tôi sẽ đưa cô đi chữa trị!"
"Không! Không được đâu!"

Maria giật nảy mình, vặn người và giãy dụa. Đôi mắt Seol Jihu mở to.

"Chuyện gì vậy?"

"Em đã cố điều trị rồi!"

"Nhưng không hiệu quả à?"

"Không phải thế. Vấn đề là, em đang bị chấn thương về tinh thần, không phải về thể xác. Phép thuật hồi phục không thể chữa được".

Maria nói nhanh như một cái máy.

Quả thật, rất khó để chữa trị những chấn thương về mặt tinh thần. Hiểu rõ điều đó, Seol Jihu cắn môi.

"Thế... thế thì..."

"Em đã cố gắng lắm rồi. Em đã cố quên mọi thứ và nghỉ ngơi, nhưng tình trạng của em không có dấu hiệu cải thiện. Chỉ có em, một mình nơi đây..."

Maria không nói hết câu.

Nhìn thấy cô gái tóc vàng nhỏ nhắn đang sụt sịt, Seol Jihu cay đắng nhíu mày.

'Xem kìa, cô ấy đã khổ sở biết bao! Đôi má phúng phính, mũm mĩm của cô giờ đã tái nhợt...'

Thực ra, thân hình tàn tạ của Maria là do cô đã nốc rượu như điên. Nhưng vì không có cách nào biết được điều này, Seol Jihu ôm chặt lấy Maria.

"Thật tội nghiệp. Vất vả cho cô rồi!"
Ngay lập tức...

Maria vùi mặt vào ngực Seol Jihu, như thể cô ấy đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.

"Em đã... Em đã cố hết sức để cứu chữa cho mọi người!"

"Anh nói rằng anh sẽ bảo vệ em! Anh là đồ khốn!"

"Thằng cha bất tử đó... Hắn thật đáng sợ, huhu!"

"Oppa, anh chính là kẻ mà tên khốn đó yêu cầu, phải không?"

"Nhưng... nhưng em đã cố gắng hết sức để cứu Oppa đó!"

"Em đau đớn lắm anh có biết không?"

"Em nằm liệt trên giường bệnh, nhưng không ai tới thăm em! Không ai giúp em hết!"

Seol câm nín và liên tục xoa lưng vỗ về cô.

'Mẹ kiếp, thằng khốn này! Anh có còn là con người không! Ít nhất anh cũng nên ghé thăm tôi một lần chứ! Hết cuộc chiến là anh bơ tôi à? Tiên sư thằng khốn nạn!'

Trong thâm tâm, Maria đang nguyền rủa cậu liên hồi.

Tất nhiên, không có cách nào đọc được suy nghĩ của Maria, nên Seol Jihu liên tục an ủi cô.

"Phải, vâng, cô đã làm rấ tốt, Maria. Tôi nên đến thăm cô sớm hơn."

"Chuẩn cmnl, thằng ngu!" - Maria vô tình nói ra suy nghĩ của mình, rồi nhanh chóng ngậm miệng lại.

"…Xin lỗi, cái gì ấy nhỉ?" - Seol ngơ ngác.

"K-Không có gì, xin lỗi. Em bỗng nhớ đến thằng bất tử đó thôi".

Cô chặn miệng lại và mỉm cười yếu ớt. Rồi cô nhìn vào cổ vật thánh giá, đôi mắt sáng ngời.

"Vậy... cái gì thế này?"

"À, cái này tôi mang tặng cho cô".

‘Tốt lắm! Có thế chứ!'

Maria nắm chặt tay sung sướng.

"Tôi nghe nói rằng cô đã giáng một đòn thần thánh xuống đầu Diligence. Thậm chí làm một lễ cúng tế để triệu tập Mjolnir nữa'.

"Aiguuu... Ai kể cho anh vậy? Em xấu hổ quá!"

"Xẩu hổ? Không, tôi vô cùng cảm kích! Cô là một đồng đội tuyệt vời! Đây, món quà này đền đáp cho cô. Đừng từ chối nhé!"
"Ấy, làm người ai lại thế. Em giúp anh đâu phải mong báo đáp! Ấy chà chà, ấy chà chà!"

Dù miệng cô liên tục từ chối, nhưng tay cô đã phù phép nhanh như chớp. Chíu một phát, món cổ vật quý giá đã biến mất không một dấu vết.

"..."

Sau khi cất món vật phẩm thật kỹ, cô ấy đã ngưng thở dài và nức nở.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cô gái đang mỉm cười nhẹ nhõm, với ánh mắt kinh ngạc.

Mới ban nãy trông cô ta như kẻ sắp chết. Tuy nhiên, hiện tại khuôn mặt tái nhợt của cô ấy đã trở nên hồng hào, và cặp má nhỏ nhắn của cô ấy trở nên đầy đặn và mũm mĩm trở lại.

Đôi môi cô cũng tươi lên và ánh mắt Maria không còn lờ đờ nữa. Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.

'Wow! Món vật phẩm này có khả năng chữa lành chấn thương tâm lý ư?'

Trong lúc Seol đang trầm trồ thì...

'Hmm. Ít nhất thì mình đã hòa vốn'

Cộng với những túi tiền mà cô đã nhận được trước kia, mối quan hệ này cũng không đến nỗi tệ.

Nhưng mà...

Maria run rẩy.

Bây giờ, cô còn một việc phải làm.

Đó là tránh xa thanh niên này, càng xa càng tốt.
Rất may, đây là một cái cớ hoàn hảo. Maria mở miệng:

"Sao hôm nay anh lại đến đây? Để tặng quà cho em ư?"

"... Er, tôi định hỏi cô có muốn đi thám hiểm cùng tôi không..."

Đúng như cô nghĩ. 

Maria nhanh chóng nặn ra một nụ cười đau khổ.

"Chà, em muốn đi cùng anh lắm, nhưng tình trạng của em..."

Seol Jihu mím môi.

"Đúng vậy, có lẽ không ổn. Cô đang bị như thế này, tôi không thể bắt cô tham gia vào chuyến thám hiểm vất vả sắp tới được!"
Maria khẽ gật gù.

'Đúng vậy, nếu anh nhẫn tâm lôi tôi đi như thế này, anh chỉ là một con người vô lương tâm! Không, anh chỉ là đồ súc vật!'

Maria quyết chốt hạ.

"Vâng, nếu em đi bây giờ, e là em chết mất. Nếu oppa thực sự cần một Linh mục, em sẽ giới thiệu cho anh một người. Uhm, mội người rất giỏi. Vì anh rất nổi tiếng, Oppa, em tin là cô ấy sẽ đồng ý ngay lập tức."

Maria không hề nói dối. 

Điều duy nhất cô ấy cố tình không nhắc đến, là cô cực kỳ ghét Linh mục kia.

Nghĩ đến chuyện Linh mục kia phải thay cô chịu khổ, cô đã cảm thấy hạnh phúc hơn gấp ngàn lần.

"Thôi khỏi đi"

Tuy nhiên, phản ứng của Seol Jihu khá hờ hững.

"Chà... Nhưng tôi không muốn khi chia sẻ chiến lợi phẩm với một người xa lạ"

Cậu chỉ lẩm bẩm khẽ khàng như gió, nhưng đôi tai Maria đã không bỏ lỡ điều đó.

[Không muốn khi chia sẻ chiến lợi phẩm với một người xa lạ]

Maria nghẹn ngào!
Tuy nhiên, cô lắc đầu.

'Không! Mình sẽ không bị lừa thêm lần nữa!'

Dù vậy, cô vẫn hỏi theo phép lịch sự.

"Tại sao? Có chuyện gì xảy ra à?"

"Uhm... Tôi không muốn chia chiến lợi phẩm cho người lạ, nên thay vào đó, tôi sẽ trả cho cô ấy một số tiền lớn. Như thế được không?"

"Tôi không biết nữa. Mọi người thường không chấp nhận một đề nghị như thế đâu... Cơ mà, anh định trả bao nhiêu? Cứ nói cho tôi biết để tôi báo cho cô ấy".

Seol Jihu đút tay vào túi.

Cho đến thời điểm này, Maria hoàn toàn không muốn tham gia vào cuộc thám hiểm này. Cô đã hỏi hoàn toàn vì sự tò mò. 

Cô tự tin rằng mình sẽ không nhúc nhích, dù Seol có đặt trước mặt cô hàng trăm đồng bạc.

Nhưng ...

Seol Jihu đặt một quả trứng xuống bàn.

CẠCH

Khi Maria nhìn thấy quả trứng màu vàng chói lọi, đôi mắt cô suýt nữa bắn ra khỏi hốc mắt.

Seol Jihu xoay xoay quả trứng vàng sáng ngời.

"Cái này có đủ không?"

'Ca... cái này!!"

Đôi mắt Maria Lau bắt đầu quay tròn.

"Đó không phải là bạc!"

Cho dù cô có lau mắt và nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, thì kia vẫn là một quả trứng vàng.

VÀNG RÒNG!

Lại còn rất to nữa!

Trong lúc Maria không để ý, nước dãi của cô đã chảy thành dòng.

Ssp.

Lau nước dãi bằng mu bàn tay, Maria thốt ra một giọng nói chói tai.

"Op... Oppa, anh có điên không? Anh trả cho một Linh mục hẳn một cục vàng!!!"

"Ừ. Nhưng cô ta sẽ không được chia chiến lợi phẩm từ cuộc thám hiểm. Vì cô ta là người lạ..."

Buzzzzzzz!

Bộ não Maria, giống như một chiếc máy tính, thấm nhuần chủ nghĩa duy vật thuần túy. Giờ đây, nó đang vội vàng hoạt động.

Maria Yeriel được mệnh danh là một trong sáu Nữ quái Thiên đường. Lý do rất đơn giản.

Vì cô ta yêu tiền đến điên cuồng.

Cô đo giá trị của mọi thứ trên thế giới bằng tiền.

Tình cảm?? Danh tiếng?

Chẳng là cái mẹ gì sất!
Điều duy nhất cô quan tâm là, hoạt động đó có lợi nhuận hay không.

"…Khịt khịt."

Mùi vàng óng ả đã xộc vào mũi cô. Cô chưa bao giờ ngửi mùi đó mãnh liệt như bây giờ.

Ực

Ực

Maria nhìn chằm chằm vào Seol Jihu, vẻ mặt đăm chiêu.

'Mẹ kiếp!'

Cô khẽ cắn môi.

Tình hình này, trong chứng khoán là "trung bình giá xuống". Đó là khi giá cổ phiếu đi xuống, thậm chí nhà đầu tư càng mua thì giá càng xuống.

Vấn đề là, một cổ phiếu đang giảm mạnh, cực kỳ khó bật tăng trở lại. 

Maria hít một hơi thật sâu.

Nhìn lại, từ trước đến nay, mỗi khi dính líu với Seol Jihu, cô đều lâm vào tình huống khốn khổ.

Trong Khu vực trung lập, cô phải rời đi sớm sau khi dốc sức làm lễ cúng tế để trị thương cho con nhỏ nào đó.

Tại làng Ramman, cô suýt chết và phải từ bỏ một cổ vật quan trọng để làm lễ cúng tế.

Trong trận chiến, cô thực sự đối mặt với Tử Thần, và một lần nữa, lại phải làm lễ cúng tế, bằng món đồ quý giá nhất trong tay.

Nếu lần này cô đi theo Seol một lần nữa, có khi nào cô sẽ chết hẳn không?

Nhưng mà, cô vẫn đang cực kỳ do dự.

'Anh ta không hề kém cỏi...'

Đừng nói đến mấy đồng xu bạc! Seol sẵn sàng vung tay tặng cô một cổ vật quý giá, và dùng một cục vàng để mời một Linh mục. Dù cậu hành động hơi ngẫu hứng, nhưng rõ ràng là cậu chưa bao giờ thiếu tiền.

Nghĩ vậy, lòng tham của cô ló đầu ra.

'Lẽ nào... đây chính là lúc cổ phiếu bật tăng trở lại??"

Lý trí cô nói không, nhưng lòng tham của cô đang hét lên: "Mã cổ phiếu Seol Jihu đã chạm đáy! Giờ thì nó đang chuẩn bị bật tăng! Tất tay đi nào! Bắt đáy nhanh lên!!"

Triển vọng tương lai của mã cổ phiếu kia, thực sự vô hạn. Mua vào khi nó đang chạm đáy là cách tốt nhất để tối đa hóa lợi nhuận.

'…Đúng vậy.'

Cô tưởng mình đã phá sản, nhưng giờ cô lại có cơ hội.Điều đó khiến niềm tin của cô được củng cố.

'Đây là cơ hội để nói lời tạm biệt với những ngày cay đắng'. Lẩm bẩm một hồi, Maria nuốt nước mắt và quyết định.

Sau đó, cô nói với giọng kiên quyết.

"Em sợ cô ta không đồng ý đâu"

"Sao cơ?"

"Dù anh có đưa ra một cục vàng, nhưng đề nghị đó quá bất công. Em sợ cô ta sẽ từ chối vì không muốn bôi nhọ danh dự của mình".

Đó là một lời nói dối. Nếu nhìn thấy quả trứng vàng, bất kỳ linh mục nào trong đền cũng sẽ sủa gâu gâu và quỳ xuống xin vào đội thám hiểm của Seol.

"Chà, chắc là không có sự lựa chọn nào khác. Tệ thật... Dù sao, cảm ơn cô. Nghỉ ngơi đi nhé, Maria."

Khi Seol Jihu quay lại đầy tiếc nuối...

"Em không thể bỏ mặc anh được. Thôi vậy, em sẽ đi".

Maria nhanh chóng lên tiếng.

"Huh? Nhưng cô đang..."

"Không sao. Em chỉ mệt mỏi chút thôi. Em đã nghỉ ngơi hàng tháng trời nhưng không hiệu quả, nên giờ là lúc tìm kiếm một phương pháp khác. Có lẽ đi ra ngoài sẽ giúp em mau hồi phục."

"..."
"Gần đây em cảm thấy hơi ngột ngạt. Biết đâu không khí trong lành sẽ giúp em khá hơn".

Maria nói liến thoắng mà không thèm nuốt nước bọt.

"Có thật không? Cô sẽ ổn chứ?"

"Tất nhiên! Chắc chắn là ổn!"

Tuy nhiên, cô ấy dường như vẫn còn chút nghi ngờ và lo lắng. Maria khẽ liếc nhìn quả trứng vàng và nói một cách tinh tế.

"Vậy, oppa, em xin..."

"Không."

Seol Jihu từ chối thẳng thừng.

"Lần này, tôi sẽ không đưa cho cô đâu. Nếu cô chấp nhận từ bỏ quyền chia vật phẩm thì cũng được thôi, nhưng tôi nghĩ điều đó hơi bị thiệt thòi đấy".

Thấy Seol nghiêm túc lo lắng cho mình, Maria ngơ ngác hỏi lại:

"...T-Thật sao?"

"Đúng. Kho báu mà chúng ta hướng tới, còn quý hơn nhiều. Đừng lo lắng, cả ngài Kazuki và Công chúa Teresa cũng được chia phần giống như cô".

'Gì cơ?'

Cung thủ Mặt Lạnh và Công chúa Hoàng gia cũng tham gia chuyến thám hiểm này??

Nghe điều này, cô càng trở nên chắc chắn hơn.

'Phải có một lý do nào đó thôi thúc hai người họ tham gia vào cuộc thám hiểm này. Chắc chắn chiến lợi phẩm phải quý giá đến mức thu hút được một người đang bận rộn thành lập tổ đội, và một người phải đối phó với tình hình tài chính của vương quốc'.

"Em hiểu rồi. Em sẽ nghe lời Oppa."

"Tốt lắm. Giờ chúng ta sẽ bàn kế hoạch và các điều khoản của hợp đồng một cách chi tiết."

"Vâng!! Nhưng trước đó.."

Maria đột nhiên bám lấy Seol Jihu. Lén lút ôm chầm lấy tay cậu, cô nũng nịu:

Oppa à ~! Em đóiiiiii~"

"Thế thì... chúng ta ra ngoài, vừa ăn vừa nói chuyện nhé!"

Maria ngước nhìn Seol Jihu, mắt long lanh và gật đầu.

"Un, un! Mua cho em nhiều đồ ăn ngon nhaa~!"

"Ờ... Nhưng đừng bám lấy tôi như thế..."

"Aii ~  vì em mệt mỏi quá mà~ "

Đã quyết định thì tuyệt đối không hối hận.

Dù làm gì thì mặt vẫn phải dày như cái thớt.

Đó là quy tắc sống của Nữ Quái Hám Tiền.

Và thế là, Maria bám lấy Seol Jihu như một con đỉa.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 207 - Phần 2
Chương 207 - Phần 1

Chương 206 - Phần 2
Chương 206 - Phần 1

Chương 205

Chương 204 - Phần 2
Chương 204 - Phần 1

Chương 203

Chương 202

Chương 201

Chương 200 - Phần 2
Chương 200 - Phần 1

Chương 199

Chương 198 - Phần 2
Chương 198 - Phần 1

Chương 197 - Phần 2
Chương 197 - Phần 1

Chương 196 - Phần 2
Chương 196 - Phần 1

Chương 195 - Phần 2
Chương 195 - Phần 1

Chương 194 - Phần 2
Chương 194 - Phần 1

Chương 193 - Phần 2

Chương 193 - Phần 1

Chương 192 - Phần 2
Chương 192 - Phần 1

Chương 191 - Phần 2
Chương 191 - Phần 1

Chương 190 - Phần 2
Chương 190 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

14 Comments:

  1. Chắc lần này tế luôn cây main cho ¯\_༼ •́ ͜ʖ •̀ ༽_/¯

    ReplyDelete
  2. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  3. Đúng con sâu tiền =))

    ReplyDelete
  4. Chuẩn bị tế thêm do chơi vượt cấp cho coi :v

    ReplyDelete
  5. Lần tới chắc là nằm liệt giường thậy luôn

    ReplyDelete
  6. Cô ấy xứng đáng có giải Oscar

    ReplyDelete
  7. :))))) moá k ghét nổi

    ReplyDelete
  8. Chắc tác giả từng gặp loại người này rồi nên mới miêu tả sống động vậy. Loại "diễn như ko diễn" kiểu này là loại người tởm lợm nhất mà mình từng gặp.

    ReplyDelete
  9. Tin tui đi. Bạn sẽ gặp bất hạnh thê thảm nếu bạn liên quan đến con Maria này ngoài đời.

    ReplyDelete
  10. Maria ko chỉ là 1 nhà đầu từ thành đạt mà còn là 1 diễn viên xứng đáng với 1 giải Oscar mặt dày.:)Dày đến mức vỏ Trái Đất cũng cạn lời:))))

    ReplyDelete
  11. Maria nữ diễn viên dc đề cử giải oscar năm nay...diễn xuất khá đạt nhưng thiếu nc mắt r mẹ trẻ ơi....chắc nốc gụ nhiều quá chứ j haha

    ReplyDelete
  12. uhm tuy yêu tiền nhưng lúc quan trọng nhất cô ấy ko bỏ chạy hoặc phản bội main ...đó mới là điều quan trọng nhất :)

    ReplyDelete
  13. Chắc lần này phải tế vượt cấp luôn cmn quá

    ReplyDelete