Khát vọng trở về - Chương 213: Seol Jihu đi thương thuyết - Phần 2

Seol Jihu đứng dưới gốc cây và giải thích tình hình. Rằng đội của cậu ta sắp vào đền Mộng Ảo, và liệu cô ấy có thể đợi ở gần đó để thanh tẩy cho họ hay không.

Cô nàng Thiên Tiên im lặng lắng nghe, rồi gật đầu.

"Tôi hiểu rồi. Được thôi."

Đúng như Yuirel nói, cô ấy nhanh chóng đồng ý.

"Cành Cây Thế Giới là báu vật của tộc Thiên Tiên, nhưng tôi có thể toàn quyền sử dụng nó".


'Cành của cây thế giới? Cái nhánh cây mà cô ấy cầm ư?'

"Hơn nữa, nếu các bạn thành công, Liên bang sẽ rất vui mừng".

"Huh? Đền Mộng Ảo gây khó khăn cho Liên bang sao?"

"Chẳng ai thích có một khu vực nguy hiểm nằm trong sân nhà họ."

Thiên Tiên vui vẻ trả lời.

"Chưa kể, vì ngôi đền đó, chúng tôi toàn phải đi đường vòng để đến Pháo đài Tigol. Dù sao, chờ đợi thêm một hoặc hai ngày cũng không phải là vấn đề".

Sky Fairy nhẹ nhàng nhảy xuống.

"Tôi cũng sẽ cho bạn mượn Hoa Linh Phan và linh dược".

"Hoa Linh Phan?"
"Như thứ tôi đang mặc."

Thiên Tiên chỉ vào chiếc áo choàng trắng của cô. Đôi mắt Seol Jihu mở to.

"Không cần phải cảm ơn tôi đâu. Nhóm thám hiểm trước đó đã chuẩn bị nhiều hơn thế này cơ. Thế nhưng...."

Thiên Tiên không nói hết câu. Nhóm thám hiểm trước đó đã không quay về. Nói cách khác, áo choàng và bất cứ thứ gì họ chuẩn bị đều không hiệu quả. Tuy nhiên, có vẫn còn hơn không.

"Cảm ơn cô!"

"Không vấn đề gì. Nhưng..."

Cô nàng Thiên Tiên ngập ngừng, rồi liếc nhìn Seol Jihu.

Có một điều mà Seol Jihu vẫn chưa biết rõ. Đó là hiệu ứng sau khi cậu đánh bại Diligence Bất Diệt.

Đó là điều chưa có ai làm được, kể từ khi nhân loại và và Liên bang chiến đấu với Thất Trùng Quân. Ngay cả Jang Maldong, người trải qua vô vàn trận chiến và đào tạo nên vô số anh hùng, cũng gọi đây là một thành tích huyền thoại.

Và Seol Jihu, người tạo ra thành tích phi thường này, lại đang nghĩ đến chuyện mở quán mì sau khi chiến tranh kết thúc. Có lẽ đây là điều đáng sợ nhất của Seol Jihu.

Bởi vì điều này có nghĩa là, cậu ta tin rằng Thất Trùng Quân và cả Trùng Hậu Đế Vương, chỉ là những trở ngại cần phải vượt qua. Để cậu được bán mì trên Thiên đường!

Thế nên, Thiên Tiên này rất muốn ủng hộ cậu ta. Thực tế là cả Liên bang đều muốn ủng hộ cậu. Ngoại trừ những Quái thú chống lại loài người.

"Bạn biết đấy, chuyện này không có trong lịch trình ban đầu của tôi."

"Vâng."

"Tôi chỉ mang đủ thức ăn cho một ngày đêm, nên... Tôi đang hết thức ăn."

"Huh?"

Seol Jihu định hỏi "Hôm qua cô chưa ăn đủ à?". Nhưng nhớ lại cảnh các Thổ Tiên tóm cổ cô ta quẳng ra ngoài, cậu vội ngậm miệng lại.

"Nên, nếu các bạn sống sót trở ra, hãy cho tôi ít thức ăn".

Seol Jihu gật đầu ngay lập tức.

"Dễ thôi! Chúng tôi đã mang rất nhiều bánh mì khô và thịt nguội, nếu cô thích thì có thể lấy luôn!"

"K-không phải thế."

Sky Fairy xua tay trong sự bối rối. Cô ấy có vẻ khá ngại ngần. Sau vài phút ủ rũ, cô đột ngột gục đầu và lẩm bẩm lặng lẽ.

"Mì... tôi muốn ăn món mì hôm qua."

"…Huh?"

"Họ đã ăn mất bát mì của tôi nên tôi còn thèm quá!"

Cô vặn ngón tay cái trước khi ngẩng đầu lên và tiếng ho khan. Sau đó, cô mạnh dạn hét lên.

"Tôi... ! Tôi nghĩ như thế là một sự trao đổi xứng đáng!"

Seol Jihu gật đầu với vẻ mặt gượng gạo.

"Nếu chỉ là mì thì... cô muốn ăn bao nhiêu cũng được".

"Có thật không?"

Cô nàng Thiên Tiên vui mừng.

"Thế tôi ăn hai bát được không? À, ba bát? Hoặc bốn?"

Cô ấy nắm chặt tay và nhảy lên thích thú. Nhìn thấy cô gái trước mặt nhảy tưng tưng và đôi tai vẫy điên cuồn, Seol Jihu gãi đầu.

'Thật kỳ quái'

Vì lý do nào đó, mọi việc đều trở nên tốt đẹp mỗi khi cậu liên quan đến thức ăn.

Có phải vì Gula là vị thần của Gluttony (Háu ăn) không?

Ý nghĩ này thoáng qua tâm trí Seol, nhưng cậu cười phá lên vì thấy chuyện này thật vô lý.


*

Bữa sáng bắt đầu trong một bầu không khí yên tĩnh vì ai cũng có rất nhiều điều phải suy nghĩ. 

Seol Jihu nhận thấy một vài cặp mắt liếc nhìn mình. 

Cậu đặc biệt chú ý đến Phi Sora, cô đang cúi gằng xuống và gặm thìa.
Dường như cô đang nhớ đến chuyến thám hiểm Cổ Đế Lâu.

Seol Jihu cũng không dám quên cuộc thám hiểm đó. Đó là một ví dụ điển hình cho một lựa chọn sai lầm, không chỉ khiến cả đoàn mất mạng mà còn ảnh hưởng tiêu cực đến cả Thiên đường.

Càng nghĩ càng lo, sau cùng, Seol Jihu thề sẽ tuân theo tiêu chuẩn mà cậu ta đặt ra tối qua.

Sau bữa ăn sáng-

Một vị khách đã đến thăm đội thám hiểm trong khi họ đang dọn dẹp khu cắm trại. Đó là mẹ của Haeryeo và Haeya.

"Haeryeo! Haeya!"

"Mẹ ơi!"

Thấy hai chị em nhào đến và ôm lấy mẹ, một nở nụ cười trên khuôn mặt Seol Jihu.

"Cảm ơn, cảm ơn anh rất nhiều…"

Hai chị em Tiểu Linh Hồ và cả mẹ của họ, vừa khóc vừa cúi đầu.

Ngay sau đó...

Người mẹ quay lại ngay lập tức. Ngay cả Haeryeo và Haeya cũng ngạc nhiên khi thấy mẹ mình quay lại nhanh đến vậy.

"Đi về! Nhanh lên!"

"Huh? Đi luôn ạ?"

"Tất nhiên. Hai đứa có biết mọi người lo lắng như thế nào không? Chuẩn bị ăn đòn đi!"
"Mẹ à~~"

Hai chị em buồn bã nhìn theo Seol, nhưng chúng vẫn bị lôi đi.

Mặc dù người mẹ đã cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn của mình, nhưng điều đó giống như một phép lịch sự, hơn là một lời cảm ơn chân thành. Thậm chí Seol thấy cô ấy dường như đang muốn chạy khỏi đây thật nhanh.

"Một số chủng tộc trong Liên bang không thích con người. Đặc biệt là các Thú nhân".

Yuirel giải thích với vẻ mặt gượng gạo. Seol Jihu gật đầu không nói một lời. Cậu biết mình thật may mắn vì đã gặp được các Thổ Tiên.

"Bây giờ, chúng ta đi chứ?"

Yuirel hất hàm ra hiệu

"Chúng tôi sẽ dẫn đường cho các bạn!"
"Cảm ơn cô!" - Seol sung sướng gật đầu.

*

"Đến rồi:

Cả nhóm khởi hành vào buổi sáng, và khi mặt trời lên đến đỉnh đầu...

Yuirel, người đang dẫn đầu, dẫm lên một đám cỏ.

"Đây là biên giới an toàn. Xa hơn một chút về phía trước, là nơi các Thiên Tiên tổ chức nghi lễ của họ."

Nói cách khác, ra khỏi đám cỏ này là tới tầm ảnh hưởng của đền Mộng Ảo".

"Nhìn xem. Bên kia và bên này, trông không khác gì nhau, phải không?"

Giống như Yuirel đã nói, không có gì đặc biệt ở nơi này. Chỉ có cây cối và bụi cỏ rậm rạp, như bất kỳ nơi nào khác.

Nếu Seol buộc phải phải chỉ ra thứ gì đó khác biệt, thì đó sẽ là không khí. Không khí ở đây không trong lành và mát mẻ nữa, mà ẩm ướt và ngột ngạt.

'Có phải mình đang ảo tưởng không??'

Quay về nếu đền hiện màu cam, đỏ hoặc đen. 

Tiếp tục nếu đền hiện màu Vàng.

Seol Jihu nhắc lại lời thề của mình và bước về phía trước. Sau đó, cậu kích hoạt Cửu Nhãn Thấu Tương lai.

Lập tức...

"Huh?"
Đôi mắt Seol Jihu mở to khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước.


Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

13 Comments: