Khát vọng trở về - Chương 208: Khởi hành tìm kho báu - Phần 2

*

Đoàn thám hiểm trở nên hào hứng sau khi tìm được một Linh mục. Những trở ngại đều đã bị đẩy lùi, và giờ là lúc họ lên đường.

Jang Maldong chúc họ may mắn, rồi dẫn chị em nhà Yi đến Cự Thạch Sơn.

Sau khi kiểm tra cẩn thận những vật dụng cần thiết cho chuyến thám hiểm, Seol Jihu đi tìm thuê xe ngựa. Vì đích đến của họ nằm trong lãnh thổ Liên Bang, nên các chủ xe đều ngần ngại.

Seol Jihu quyết định "boa" thêm cho chủ xe và thuê hai xe ngựa đến vùng biên cương.

Cậu cũng đến cửa hàng vũ khí để mua một cây thương và bộ áo giáp thông thường, vì nghĩ rằng cậu chỉ cần dùng chúng một lần mà thôi. Sau khi tìm thấy kho báu, cậu có thể mua những trang thiết bị tốt hơn, nên cậu không muốn lãng phí túi tiền của mình.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, và ngày xuất phát đã đến.

Cổng thành phía nam Haramark tĩnh lặng dưới ánh bình minh.

"Ah, cậu ta đến rồi!"

"Seooool!"

"Oppaaa"

Kazuki và Teresa đã đến sớm và nói chuyện phiếm, trong khi Maria đến đúng giờ, không lệch một giây.

Đoàn thám hiểm có tám người, năm High Ranker và ba người cấp 4.

Đó là một nhóm đáng gờm, với chiến lực hiếm thấy.

Sau khi chào nhau vài ba câu ngắn gọn, Seol Jihu nhìn xung quanh với một cảm giác khó tả. 

Ngày mới đến đây, cậu chỉ mang một chiếc ba lô, nhưng hôm nay, cậu dẫn đầu một đoàn thám hiểm với lực lượng hùng hậu.

'Thật là hoài niệm!'

Cả nhóm nhanh chóng chia thành hai tốp và lên xe ngựa.

Hai Cung thủ, Kazuki và Marcel Ghionea, ngồi ở hai xe khác nhau. Những người còn lại tùy ý chọn chỗ ngồi.

Seol Jihu nhìn thấy Phi Sora nhảy lên cỗ xe của Kazuki. Hai người gần như chưa tiếp xúc, nên Seol lo ngại rằng chuyến đi của họ sẽ trở nên nhàm chán. Thế là, cậu đi theo Phi Sora.

Ngay khi cậu ngồi xuống xe, Teresa vội vã bước vào và đóng sầm cửa lại.

"Eckkkk!!!"

Maria hét lên giận dữ, cô đã trễ một bước.

"Hí hí! Hết chỗ rồi cưng ạ~"

Teresa thò đầu ra trêu Maria, rồi ngồi xuống bên cạnh Seol Jihu và ngân nga.

"Công chúa, sao cô vui thế?" - Phi Sora lên tiếng bắt chuyện.

Teresa nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"À... Vì tôi đã nhận được một món quà tuyệt vời".
"Quà?"

"Uhm, dù món quà đó hơi gợi tình một chút".

Nói xong, Teresa liếc nhìn Seol Jihu và cười khúc khích.

Một bên lông mày của Sora Sora nhếch lên. 

Sau khi nhìn Teresa một cách thờ ơ, cô lén lút kéo cổ áo của mình và nhìn xuống.

Rồi cô liếc nhìn Teresa.

"Có khi nào…"

Phi Sora liếc xuống cổ áo của cô một lần nữa và hỏi.

"Cô cũng nhận được một bộ?"

Teresa chớp mắt.

"G... gì cơ?"

"Cô đang mặc 'nó' à?"

"Huh?"

"Tôi cũng nhận được mà" - Phi Sora khẽ kéo cổ áo xuống và gật đầu - "Vứt đi thì hơi phí, nên tôi đã mặc thử. Uhm, nó rất vừa vặn, lại khá êm ái nữa".

Teresa bàng hoàng. 

Chẳng mấy chốc, đôi mắt cô nheo lại, mắt cô tối sầm và dường như có hai làn khói xì ra từ hai lỗ tai Công chúa.

Tuy nhiên, Seol Jihu không để ý lắm. Cậu đang mở cửa và mải mê ngắm nhìn những bức tường của lâu đài Haramark.

Chuyến thám hiểm này, rất có thể sẽ là công việc cuối cùng của cậu ở Haramark.

Mặc dù cậu quyết định rời đi tìm vùng đất mới, nhưng thật lòng, cậu vẫn luyến tiếc, vì đây chính là nơi cậu gây dựng thanh danh.

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Phi Sora khó có thể rời bỏ Bạch Hồng Hoa, dù cô xích mích với thủ lĩnh.

Ngay sau đó, người đánh xe hét lớn.

Cỗ xe bắt đầu tăng tốc.

Một cảm xúc hỗn độn trào dâng trong lòng Seol.

Vậy là, chuyến thám hiểm đầu tiên và cuối cùng của Thủ lĩnh Seol tại Haramark, đã bắt đầu!

**

Sau khi rời Haramark, cả nhóm đi về phía đông nam. Vì Eva là thành phố gần nhất với Liên bang, nên hành trình đến đó cũng khá vất vả.

Quan trọng hơn...

'Đây không phải là một khu vực an toàn.'

Con đường này không được tuần tra và cảnh giới kỹ càng như đại lộ Zahra, kết nối giữa Scheherazade và Haramark. Vì vậy, mọi người phải đề cao cảnh giác và sẵn sàng phản ứng với bất kỳ biến cố nào.

Cũng bởi lý do đó, những chiếc xe ngựa đã chạy hết tốc lực. 

Họ chỉ dừng lại để cắm trại ngủ qua đêm, hoặc dừng lại để cho đàn Horuse nghỉ ngơi. Thời gian còn lại, hai chiếc xe phóng như bay.

Một phần lớn cũng nhờ công Kazuki.

Không hổ danh là kẻ xuất chúng nhất trong số những Người Truy Dấu ở Haramark, anh ta dễ dàng phát hiện ra sự hiện diện của những ma thú quanh đó, và nhắc người đánh xe thay đổi hướng đi cho phù hợp.

Chỉ một lần, một đàn ma thú đói khát tấn công xe ngựa, nhưng chúng nhanh chóng bị xóa sổ bởi những mũi tên của Kazuki và Marcel Ghionea.

Không có việc gì để làm, Chohong liên tục bẻ khớp tay khớp chân và càu nhà càu nhàu.

Mọi thứ dường như hoàn hảo, cho đến ngày thứ năm.

"Oáp"

Phi Sora buồn chán ngáp dài, và Seol Jihu uể oải nhìn vào cổ họng cô.

Với thị giác được tăng cường, cậu thấy rõ vòm họng của cô đang phập phồng. Nhìn thấy ánh mắt soi mói của Seol, Phi Sora ngậm miệng lại và lườm cậu ta.

"Anh đang nhìn gì đó?"

"À... nhìn cục thịt trong vòm họng của cô, nó đang lắc lư kìa".

"Đồ biến thái!"

"Huh, tôi thấy nó ngộ nghĩnh mà?"

"Biến thái! Anh đúng là đồ vô duyên hết chỗ nói!"

Đang càu nhàu, Phi Sora nhanh chóng nhìn ra cửa. Cô nhíu mày và hỏi với vẻ bối rối.

"Hình như  xe ngựa chạy chậm lại một chút, đúng không?"

"Chúng ta vừa rời khỏi đường chính. Nếu chúng ta đi quá nhanh trên những con đường mòn trong rừng, các bánh xe có thể bị hỏng hoặc cỗ xe có thể bị lật."

Seol Jihu bình thản trả lời. 

Phi Sora nghiêng đầu.

"Có thật không? Nhưng mà... như thế này chậm quá! Rõ ràng là vậy mà!"

:Chúng ta có Kazuki cảnh giới mà. Lỡ có chuyện gì, anh ấy sẽ báo cho chúng ta ngay" - Seol Jihu chỉ lên nóc xe.

"Uhm, cũng đúng..."

Phi Sora gãi đầu, rồi khịt mũi khi thấy Teresa đang say ngủ, và gối đầu lên đùi Seol Jihu, làm gối.

"Công ấy là công chúa mà, sao lại hành động suồng sã thế? Anh... anh cũng cặp kè với cô ấy hả?"

"..."
"Mà này, chúng ta phải đi thêm bao nhiêu lâu nữa?"

"Ngày mai chúng ta sẽ tới biên giới".

"Sau đó, chúng ta phải đi bộ, đúng không?"

"Quãng đường cũng ngắn thôi. Xe sẽ dừng ngay ở biên cương".

Chính lúc đó. 

Lũ Horuse hí lên ầm ầm.

Tiếp theo, cỗ xe rung chuyển và giảm tốc độ ngay lập tức.

Seol Jihu nhíu mày.

'Huh? Chuyện gì đã xảy ra?'

Phi Sora khịt mũi.

"Thấy chưa? Tôi biết có gì đó sai sai mà"

Clunk, clunk, clunk, clunk! 

Tiếng gõ từ nóc xe.

Teresa giật mình tỉnh dậy.

Khi Seol Jihu vội vã mở cửa, Kazuki, người đang ngồi trên nóc xe, sà xuống như một con én và bước vào trong xe ngựa.

"Seol, chúng ta cần dừng xe ngựa. Càng sớm càng tốt" - Kazuki nói. 

Giọng anh ấy khá bình thản, nhưng nếu không có chuyện gì, anh ấy sẽ không nhảy cuống.

Có lẽ cảm thấy có gì đó không ổn, Phi Sora tháo vỏ kiếm ra và Teresa cũng lần mò tìm chiếc khiên của mình.

Seol Jihu giơ cây thương mới mua lên và hỏi:
"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Tôi không biết chính xác. Phải xuống đất kiểm tra mới biết được".

Có thứ gì đó mà Kazuki cũng chưa nhận ra?

Seol Jihu lần đầu tiên cảm thấy lo lắng và báo cho người đánh xe.

Khi cỗ xe dừng lại, bốn người họ nhảy xuống ngay lập tức, và cỗ xe đằng sau cũng dừng lại.

Chohong và ba người khác lập tức nhảy xuống.

"Này, sao thế?"

Tuy nhiên, cô lập tức ngậm miệng khi thấy Kazuki quỳ xuống với đôi mắt nhắm nghiền. Anh chống hai tay xuống và chạm tai xuống đất.

Các thành viên của đội thám hiểm nhanh chóng tạo thành một đội hình tròn, ở giữa là Kazuki, Maria và hai người đánh xe.

Xung quanh họ là một cánh đồng cỏ và lau sậy trải dài vô tận.

Bao nhiêu lâu đã trôi qua?

Cả đoàn người cứ đứng im như thế.

Rồi...

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

Soat!

Cảm thấy như có thứ gì đó đang làm đám lau sậy rung chuyển, Seol Jihu giữ tư thế ném lao và căng mắt nhìn.

"Chuyện gì thế này?"

Chohong, người đang đứng bọc hậu, vừa hỏi vừa xoay cây chùy trong tay.

Kazuki giờ đã nằm bẹp xuống đất. Anh giơ tay lên, nhắc mọi người im lặng.

"Thật kỳ lạ…"

Anh ta nhíu mày.

"Không phải tiếng bước chân... Là tiếng cỏ lay động... Không, có thứ gì đó đang chạy".

Hugo ngơ ngác nhìn Kazuki, rõ ràng anh chàng da đen này chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngay lúc đó, Kazuki thì thầm.

"Tiếng gió xôn xao..."

Chohong sốt ruột hỏi:

"Ý anh là sao?"

Nhưng Kazuki không trả lời. Mắt vẫn nhắm nghiền, anh ta nâng phần thân trên của mình lên và từ từ lắc đầu từ trái sang phải.

Cứ như thể anh ta đang dõi theo cơn gió.

Rồi bỗng dưng

"Gjio!!!"

Anh bất ngờ mở to mắt.

"60 độ về phía bên trái!"

"Đã rõ!"

Marcel Ghionea bình tĩnh đáp lại và nhắm bắn. Chính lúc đó-

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 209 - Phần 1

Chương 208 - Phần 2
Chương 208 - Phần 1

Chương 207 - Phần 2
Chương 207 - Phần 1

Chương 206 - Phần 2
Chương 206 - Phần 1

Chương 205

Chương 204 - Phần 2
Chương 204 - Phần 1

Chương 203

Chương 202

Chương 201

Chương 200 - Phần 2
Chương 200 - Phần 1

Chương 199

Chương 198 - Phần 2
Chương 198 - Phần 1

Chương 197 - Phần 2
Chương 197 - Phần 1

Chương 196 - Phần 2
Chương 196 - Phần 1

Chương 195 - Phần 2
Chương 195 - Phần 1

Chương 194 - Phần 2
Chương 194 - Phần 1

Chương 193 - Phần 2

Chương 193 - Phần 1

Chương 192 - Phần 2
Chương 192 - Phần 1

Chương 191 - Phần 2
Chương 191 - Phần 1

Chương 190 - Phần 2

Chương 190 - Phần 1


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

7 Comments: