"Á!"
Tiếng hét chói tai của Phi Sora thu hút sự chú ý của mọi người. Cô đang nhìn xuống đất, chân phải hơi giơ lên, với vẻ mặt ngơ ngác.
"K-Không có gì. Hình như tôi vừa giẫm phải một cái gì đó."
Seol Jihu kiểm tra bụi cỏ cẩn thận, nhưng cậu ta không thấy gì lạ cả.
"Hay là cô chỉ tưởng tượng ra thôi?"
"Không, chắc chắn tôi đã giẫm phải một cái gì đó"
Phi Sora nghiêng đầu, nhíu mày khó chịu, nhưng rồi cô quyết định đi tiếp.
Cùng với Phi Sora, cả đội cùng tiến lên.
Cùng với Phi Sora, cả đội cùng tiến lên.
Không lâu sau, họ bắt đầu thấy một ánh sáng xanh, giống như Flone nói. Càng đi vào sâu, ánh sáng càng trở nên rõ ràng hơn. Thậm chí bao quanh họ bây giờ là một cảnh tượng nửa sương mù, nửa ánh sáng, mờ mờ ảo ảo.
Cuối cùng, họ có thể nhìn thấy đống đá ở phía xa.
Kazuki, đang đi tiên phong, quay lại và thì thầm.
"Tôi nghĩ rằng, đó là..."
Chính lúc đó.
Paat!
Trong khi mọi người đang nhìn thẳng về phía trước, mộ đá bỗng bật sáng.
'Gì thế này?'
Seol Jihu nhắm mắt theo phản xạ. Ánh sáng chói mắt như thể một đèn flash máy ảnh vừa nháy lên trước mặt cậu. Một cơn chóng mặt dữ dội ngay lập tức quét qua đầu Seol.
"Aaahhh?"
Đầu tiên là Flone, sau đó mọi người cùng rên rỉ.
Seol Jihu cảm thấy cơ thể mình chao đảo.
Cậu lập tức mở to mắt và nhìn quanh khu vực.
Mọi người đều nheo mắt hoặc che mắt bằng tay. Ngoài ra, cậu không thấy gì lạ lùng cả.
Chính xác là không có gì thực sự thu hút sự chú ý của cậu ấy.
Seol Jihu cảm thấy cơ thể mình chao đảo.
Cậu lập tức mở to mắt và nhìn quanh khu vực.
Mọi người đều nheo mắt hoặc che mắt bằng tay. Ngoài ra, cậu không thấy gì lạ lùng cả.
Chính xác là không có gì thực sự thu hút sự chú ý của cậu ấy.
Seol nhìn xuống, tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra với cơ thể mình không
"...Huh?"
Seol Jihu chớp mắt.
Seol Jihu chớp mắt.
Mặt dây chuyền, vốn chuyển sang màu đen sau khi giải phóng Flone, giờ đang phát sáng rực rỡ.
Và tỏa ra một màu xanh tương tự như màu của mộ đá.
Nhưng chỉ có vậy.
Seol Jihu chờ đợi một chút, mong đợi một hiện tượng nào đó, nhưng rốt cuộc chỉ có những ánh sáng chớp tắt liên tục.
Một sự im lặng chết chóc tiếp tục lan tỏa quanh khu vực.
Đội thám hiểm vừa ngơ ngác nhìn nhau, vừa tiếp cận những viên đá. Khi kiểm tra kỹ hơn, mộ đá chỉ được ghép bởi những viên đá bình thường.
Không có biểu tượng gì trên bề mặt của chúng; và cũng không có dấu vết nào đặc biệt.
"Chúng ta có nên thử đào không?" - Chohong đột nhiên đề nghị.
"Trông thứ này giống như một mộ đá. Có nghĩa là, đây có thể coi là một ngôi mộ. Biết đâu kho báu được chôn cùng người quá cố thì sao?"
Đó là một ý tưởng khá hợp lý. Thường thì, các cổ vật vẫn hay được chôn dưới mặt đất.
Seol Jihu đồng tình với Chohong và và hướng dẫn những người khác thử đào xung quanh những viên đá. Nhóm thám hiểm bắt đầu đào bới, không ai phàn nàn gì.
Một lát sau.
"Whooaa! Trúng mánh rồi anh em ơi!!!"
Hugo kêu lên sung sướng.
Seol Jihu, đang dùng thương để đào đất, dừng lại và ngước mắt lên.
Hugo đang nhảy nhót như một thằng điên, tay cầm một cây thương vừa to vừa dài.
"Nhìn này! Là một cây thương! Một cây thương ngon bá cháy luôn! Nhìn hoa văn của nó kìa, chất liệu của nó kìa!"
Rồi Teresa cũng hét lên.
"Kyaa! Một cái rương! Là một rương kho báu!"
Tiếp theo là Chohong, Kazuki, Maria...
Đôi mắt Seol Jihu mở to.
Đôi mắt Seol Jihu mở to.
HỌ ĐÃ TRÚNG MÁNH
Đó là từ ngữ hợp lý nhất để tóm tắt thành quả của họ.
Đây có lẽ là kho báu lớn nhất trong lịch sử Thiên đường.
Đây có lẽ là kho báu lớn nhất trong lịch sử Thiên đường.
Ngoài cây Khiết Tịnh Thần Thương, còn có có vô số rương kho báu tràn ngập vàng và bạc. Cộng thêm các đồ trang trí và vật phẩm họ tìm thấy, tổng giá trị kho báu thực sự lớn đến không thể đếm được.
Sau khi hò hét điện cuồng và nhảy nhót loạn xạ, đội thám hiểm rời khỏi đền Ảo Mộng với nụ cười tươi rói trên khuôn mặt.
À, thực ra thì họ không tìm thấy ngôi đền nào, và họ cũng không thấy bất cứ thứ gì giống như một tòa tháp nhỏ, nhưng chuyện đó không quan trọng.
/
/
Họ đã thu hoạch được một kho tàng phi thường, thì quan tâm đến ngôi đền đó làm gì nữa?
Và thế là nhóm thám hiểm trở về an toàn, bước ra khỏi khu vực cấm, nhờ Thiên Tiên thanh tẩy, và hào hứng lên đường trở về nhà.
Túi của họ rất nặng, nhưng bước chân của họ nhẹ tựa lông hồng.
Muốn trở về càng nhanh càng tốt, đội thám hiểm đã rong ruổi thời gian dài. Mãi đến đêm, họ mới dừng lại để dựng trại.
Đêm đó, Chohong vuốt ve một rương báu và nói với khuôn mặt mơ màng.
"Mình nên làm gì khi về nhà nhỉ?Ehhehehe! Mình giàu to rồi!"
Còn Hugo thì hú hét liên hồi.
"Cảm ơn Thần Linh! Mình có thể mua trang bị rồi! Ngày mai, mình sẽ đi thẳng đến nhà đấu giá ở Scheherazade và mua sạch những món đố ngon lành nhất! Chẳng đứa nào dám chê bai mình nữa, Muhahahahah!"
Nhóm thám hiểm đã ăn nhậu và chúc tụng nhau đến tận khuya, ai nấy đều hào hứng và phấn khích mơ tưởng đến tương lai màu hồng. Những lời chúc, những tiếng cười, tiếng hát ngập tràn bia rượu.
Thế rồi...
Thế rồi...
Khi trời sáng.
Một bầu không khí kinh hoàng giáng xuống đầu mọi người. Phải, cảm giác như họ vừa chứng kiến ngày Tận thế.
Một bầu không khí kinh hoàng giáng xuống đầu mọi người. Phải, cảm giác như họ vừa chứng kiến ngày Tận thế.
Lý do rất cụ thể.
Chỉ sau một đêm, tất cả chiến lợi phẩm của họ từ đền Mộng Ảo đã biến mất hoàn toàn.
Phải, mọi thứ đã biến mất, không còn một đồng xu nào.
Thủ phạm là Maria Yeriel.
Chỉ có thể là cô ấy, vì cô ấy đã biến mất cùng kho báu.
"Nó dám làm thế ư?"
Chohong bừng bừng giận dữ, mặt cô đỏ bừng như tôm luộc.
"Con đũy chó đó dám ôm kho báu bỏ chạy? Nó có điên không?
"Chuyện này cũng có thể xảy ra".
Kazuki nhận xét với khuôn mặt nghiêm trang.
"Cô ta là một kẻ mê tiền đến điên cuồng, nên tôi tin là cô ta có đem theo một túi ma thuật chất lượng cao để tích trữ tiền".
"Mẹ kiếp! Con đũy chó vô dụng ấy! Nó chỉ là một con bọ chét! Dám nẫng kho báu rồi chạy trốn ư? Cứ chờ xem, tao sẽ vặt cổ mày! Arggggggg!!!"
Chohong siết chặt tay quanh Thorn of Steel, đôi mắt đỏ ngầu.
"Không có thời gian để chửi rủa nữa. Kazuki! Anh đang làm gì vậy? Nhanh lên và đuổi theo cô ta mau!" - Teresa hét lên.
"Tất nhiên!"
Kazuki trả lời với giọng lạnh lùng.
Seol Jihu đồng ý với họ, nhưng trái tim cậu đang vô cùng hỗn loạn.
'Mình tin cô ấy không phải hạng người đó...'
Seol biết rằng cô yêu tiền đến điên cuồng, nhưng cậu vẫn nghĩ cô là một người trung thành.
'Cô Maria... Tại sao lại...'
Đội thám hiểm quay xe và dốc hết sức để truy đuổi Maria.
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Mục lục
Chương 215 - Phần 1
Chương 214
Chương 213 - Phần 2
Chương 213 - Phần 1
Chương 212
Chương 211 - Phần 2
Chương 211 - Phần 1
Chương 210
Chương 209 - Phần 2
Chương 209 - Phần 1
Chương 208 - Phần 2
Chương 208 - Phần 1
Chương 207 - Phần 2
Chương 207 - Phần 1
Chương 206 - Phần 2
Chương 206 - Phần 1
Chương 205
Chương 204 - Phần 2
Chương 204 - Phần 1
Chương 203
Chương 202
Chương 201
Chương 200 - Phần 2
Chương 200 - Phần 1
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 215 - Phần 1
Chương 214
Chương 213 - Phần 2
Chương 213 - Phần 1
Chương 212
Chương 211 - Phần 2
Chương 211 - Phần 1
Chương 210
Chương 209 - Phần 2
Chương 209 - Phần 1
Chương 208 - Phần 2
Chương 208 - Phần 1
Chương 207 - Phần 2
Chương 207 - Phần 1
Chương 206 - Phần 2
Chương 206 - Phần 1
Chương 205
Chương 204 - Phần 2
Chương 204 - Phần 1
Chương 203
Chương 202
Chương 201
Chương 200 - Phần 2
Chương 200 - Phần 1
Có khi sau tất cả chỉ là giấc mơ :/
ReplyDeletebản Eng thì tập này là A Dream Inside A Dream :vvv
ReplyDeleteHay đấy, tiêu đề cho khá nhiều dữ kiện để suy nghĩ về nó
Deletehahaha
DeleteThấy rush nhanh vc sure là mơ chứ đéo có gì ez vậy
ReplyDeleteCon maria toang rồi
ReplyDeleteVc chắc lúc đào mộ là trúng lời nguyền mơ mộng mẹ rùi
ReplyDeleteTụi này đang bị ảo giác
ReplyDelete