Khát vọng trở về - Chương 227: Hoàng tử Thỏ và Công chúa Cáo - Phần 1


Ánh bình minh chưa rọi sáng phía chân trời, Seol đã mở mắt. Cậu dậy đun nước rồi pha một tách cà phê, vừa nhâm nhi vừa đọc bản báo cáo từ Hội Sát Thủ.

Cậu cũng đã lên lịch trình ngày hôm nay. Buổi sáng, cậu tính giới thiệu Flone với mọi người còn buổi chiều thì cậu sẽ tới Scheherazade.

Cậu chỉ có thể thoải mái sau khi biết được tình hình của Kim Hannah.

Nhưng mà, có thực mới vực được đạo. Cậu bắt đầu chuẩn bị bữa sáng trước.

Cậu liền bật lửa trở lại và đặt nồi cơm lên. Dù thức ăn ở Thiên Đường cũng khá hợp khẩu vị của cậu, nhưng thi thoảng cậu cũng thèm cơm.

Sau khi chuẩn bị sáu phần cơm, cậu vừa trầm ngâm suy nghĩ.
“Mình có nên bảo họ đi cùng không nhỉ?”

Dạo gần đây, không khí của Carpe Diem rất đặc biệt, mọi người chỉ nằm dài cả ngày  cười khúc khích một mình như mấy thằng hâm.

Thỉnh thoảng họ cũng ra ngoài, nhưng mục đích chỉ là đến đền thờ kiểm tra kho tàng của họ, hoặc nốc rượu ở mấy quán bar.

Tất nhiên thì cuộc thám hiểm cũng đã kết thúc, họ có quyền được nghỉ ngơi, nhưng mấy thứ họ đang nghĩ trong đầu và cách cư xử của họ thì thật là....

Giờ trong đầu họ chỉ có suy nghĩ:” Mình nên tiêu tiền vào việc gì cho đáng?”

Cho nên, nếu cậu gạ họ tới Scheherazade, đảm bảo họ sẽ đồng ý bằng cả hai tay hai chân. Lý do rất đơn giản, nhà đấu giá lớn nhất Thiên Đường nằm ở Thủ Đô Scheherazade.

 Đương nhiên các trang bị ngon nhất cũng sẽ nằm ở đây, chẳng có Chiến Binh nào có thể kiềm chế nổi nỗi khao khát khi đứng trước những món đồ xịn.

Seol vừa ghi nhớ lại những điều cần thiết vừa dọn bữa sáng.

Bữa sáng gồm: các loại rau vài màu ướp dầu mè thơm và rắc vừng ở trên, hai mươi quả trứng rán và xúc xích xắt nhỏ xốt cà chua. Nhìn qua, bàn ăn trông thật ấn tượng.

Cậu ngồi xuống hàng ghế dài vừa cười rạng rỡ.

“Cảm ơn vì bữa ăn!”

Ngay khi cậu vừa gắp 2 quả trứng rán và đưa lên miệng.

"?"

Đột nhiên cậu cảm thấy một ánh mắt đang liếc nhìn mình. Cậu liền lén đảo mắt xung quanh, tay vẫn giơ đôi đũa đang gắp trứng, còn cái mồm vẫn há ra.

Ở góc hành lang dẫn tới phòng riêng của mọi người, một quả trứng màu đỏ đang lăn lóc ở đó. Vì nó đang nghiêng 45 độ, nên trông nó cứ như đang nhìn trộm để theo dõi cậu.

Mắt họ chạm nhau… Mà khoan đã, quả trứng làm gì có mắt! Nhưng không hiểu sao lúc đó cậu cứ cảm nhận được cậu và nó đang nhìn nhau.

“Huh? Mình nhớ là mình có mang nó ra khỏi phòng đâu?”

Trong khi cậu còn đang cau mày đăm chiêu…..

Quả trứng đột nhiên nảy lên một cái.

Tong!

Đôi đũa cùng 2 quả trứng rán rơi xuống, mắt cậu mở to như con ốc nhồi.

Tong, tong, tong, tong.

Nó tiếp tục nảy tới đi văng và nhảy bật lên đáp xuống bàn ăn một cách nhẹ nhàng trước sự kinh ngạc của Seol.

Sau đó lại nhảy xuống và bon bon trên sàn rồi dừng trước mặt Seol, nó đứng thẳng lên nghiêng một chút về phía sau, cứ như đang ngước lên nhìn cậu vậy.

“……”

Chứng kiến một hiện tường kỳ quái, Seol hoàn toàn cạn lời. Cậu không thể tỉnh táo nổi, vừa nói vừa lắp bắp.

“Mày-Mày là cái quái gì thế? Mày tự đến đây à?”

Quả trứng nảy lên.

“Mà khoan đã!!! Chuyện méo gì thế này? Mày đã thức dậy sao? Nhưng mày còn chưa nở cơ mà?”

Nó lại nảy lên.

“Chuyện gì xảy ra thế này?”

Nó tiếp tục nảy lên.

“Này này! Dừng lại đi, nói gì đó xem nào? À mà mày còn đếch có miệng. Ah, ah, tao phát điên lên mất.”

Nó vẫn nảy lên.

“Gì nữa? Mày muốn cái gì đây?”

Nó quay ngắt đi, trông nó có vẻ chán nản trước sự ngố tàu của Seol, nó liền nảy nảy tới bàn ăn, tự nhảy lên một cái đĩa vào huých vào cái nồi cơm còn đang nóng.

"…..Cơm sao? Mày muốn ăn cơm à?”

Cậu liền sẻ một ít cơm từ bát của mình ra cái đĩa, quả trứng nhảy tưng tưng lên rồi lao vào cái đĩa nhanh chóng.

Tiếng nhai tóp tép vang lên.

“Hảảảảảảảảảả?”

Seol suýt rớt hàm xuống sàn.

Cái méo gì thế này? Một quả trứng…ăn cơm? Nó còn chẳng có miệng?

Seol liền cúi gằm mặt xuống chỗ nó. Cậu ngó nghiêng một lượt. Đúng là như vậy, nó chẳng có cái miệng nào, nhưng vẫn có miếng tóp tép vang ra.

Chỉ thấy mỗi lần tiếng nhai vang lên, một vết lõm xuất hiện ở giữa thân trứng, bề mặt của nó cứ gợn sóng như vậy trong lúc nó ăn. Và khi nó nuốt, có thể nghe thấy một tiếng ực nhỏ.

“Mình tưởng là nó cần được nuôi dưỡng bằng sức mạnh thần thánh, thứ mà chỉ có thể trao đổi bằng Điểm Đóng Góp mà nhỉ?”

“Vậy là nó ăn tạp sao? Thế…nó thích ăn gì nhất nhỉ?”

Trong khi Seol còn đang bối rối, quả trứng vẫn ăn một cách ngon lành. Thế là cậu cứ đứng đấy nhìn nó dọn dẹp sạch sẽ tất cả chỗ thức ăn mà cậu đã chuẩn bị.

Sau khi ngốn sạch chỗ thức ăn của cậu, nó mới chịu dừng lại.

“Kim Won Jung viết cuốn tiểu thuyết đó dựa trên câu chuyện có thật sao?”

(Trans: Trong truyện của Kim Won Jing, một vật giống quả dưa hấu đã xuất hiện và ăn mọi thứ)

Seol vẫn trố mắt nhìn chằm chằm quả trứng, làm sao cả một bàn đầy thức ăn có thể chui vừa vào trong quả trứng tý tẹo đó?

“ƠƠƠỜỜỜỜỢỢỢỢỰ!!”

"!?"

Seol sốc đến nỗi nấc lên vài tiếng.

“Mày-Mày vừa mới…ợ ư? Goát dơ phắc?”

Nhưng dù cậu có cố hỏi như thế nào, quả trứng vẫn bỏ ngoài tai mọi lời của cậu, nó ráo hoảnh quay lại đáp xuống đất và nhảy ton ton tới chỗ cửa sổ và sưởi ấm dưới ánh nắng. Rồi nó nằm lăn ra, giống như nó đang ngủ sau khi đớp một bữa no.

Seol chớp mắt lia lịa.

Mặc dù quả trứng vừa mới bơ cậu, nhưng cậu liền trả đũa bằng cách liên tục thì thầm nói chuyện với nó trong lúc nó đang nằm kềnh càng chỗ kia, thế là nó nổi điên lên và bon khỏi chỗ đó.

Dù một việc bất ngờ đã xảy ra, nhưng cậu vẫn sẽ tiếp tục lịch trình cuar mình. Seol liền tập hợp mọi người ở phòng khách rồi tuyên bố là chuẩn bị giới thiệu một thành viên mới.

Phản ứng của mọi người khá bình tĩnh. Bởi vì trong chuyến thám hiểm Đền Mộng Ảo, họ đã nghe thoáng qua về chuyện này.

Tất nhiên là mọi người không biết tất cả mọi thứ, chỉ nghe loáng thoáng rằng đó là một con ma tốt.

"Sungjin chưa dậy à?”

Jang Maldong bước ra khỏi phòng, ông nhìn thoáng qua một lượt rồi hỏi Yi Seol-Ah với khuôn mặt còn đang ngái ngủ.

"Để con gọi nó dậy.”

Giọng cô khàn khàn.

"Không sao. Kệ nó đi.”

Jang Maldong lắc đầu.

“Ta cũng vừa cố gọi nó dậy! Nhưng nó đã mơ màng ngỏng dậy rồi cầu xin ta cho nó sống.”

Chohong nhếch mép.

“Ông nên nhẹ nhàng hơn với cu cậu đi. Ông hành nó đến mức nào để đến nỗi nó cầu xin như vậy? Với tiến độ như này là ông sắp giết nó rồi đấy.”

"Nhưng…. cái thằng chết tiệt đó muốn….."

Jang Maldong vừa ho khan vừa ngồi xuống đi văng.

Sau khi mọi người đã tập trung đông đủ, Seol nhìn qua một lượt các gương mặt đang nhìn vào cậu rồi gọi Flone. Cậu bảo cô hóa thành Hình Thái 3, nhưng chẳng thấy cô đâu.

Giống như quả trứng vừa nãy, Flone ló đầu ra từ góc hành lang. Cậu liền chạy lại và kéo tay cô.

“Sao cô lại trốn thế! Nhanh nào, mọi người đang đợi kìa!”

“Eeeek.”

"Tôi đã chuẩn bị mọi thứ rồi! Cô cũng hứa với tôi rồi mà!”

“Eeeeeek. Khôngggggggggg.”

Seol mặc kệ mọi sự chống cự của Flone, cậu cứ thế kéo lê cô ra chỗ mọi người . Mặc dù cậu cũng vừa nghe được giọng của cô vừa rồi có chút ngại ngùng pha lẫn chút giận dỗi.

Nhưng cậu bỏ ngoài tai mấy thứ đó rồi ngụy biện vài câu, thế là Flone bị Seol biến thành món quà cho đồng đội của mình.

Mặc dù đã nghe nói qua về cô, nhưng đây là lần đầu mà họ nhìn thấy cô, nên ai cũng trố mắt ra nhìn Flone bằng ánh mắt tò mò.

Dường như Flone cũng qua cơn do dự. Cô nhanh chóng thẳng người lên một cách thanh lịch rồi đặt tay lên ngực và mở lời.

“Tiểu nữ xin gửi tới mọi người lời chào trân trọng nhất”

Một giọng nói trong trẻo và duyên dáng vang lên.

“Tiểu nữ là con gái út của Gia Tộc Ngọn Thương Đế Chế- Gia Tộc Rothschear- Flonecia Lusignan La Rothschear. Được gặp các hiệp sĩ dũng cảm của Carpe Diem là vinh dự lớn nhất trong cuộc đời tôi.”

Seol Jihu dụi mắt và ngoáy tai liên hồi.

Cô nàng nghịch ngợm như Pippi Tất dài đã biến đi đâu?

Cô gái đầy phẩm giá như nhân vật trong tiểu thuyết lãng mạn này là ai? Cậu không quen cô cô đi ra điiiii. 

(Edit: Pippi Tất dài là nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên, đại loại là một cô gái nghịch ngợm và nóng nảy)

“Xin hãy gọi tôi là Flone.”

Flone lịch sự kết thúc lời chào.

Oooooh

Một tiếng reo hò vang lên kèm tràng pháo tay giòn giã.


Ban đầu, họ cũng khá lo lắng khi nghe tin cô là một con ma, nhưng vẻ ngoài thanh lịch cũng như cách cư xử duyên dáng của cô nhanh chóng chiếm trọn cảm tình của mọi người.

Hơn nữa, họ đều là những chiến binh dày dặn kinh nghiệm trên Thiên Đường, nên ít nhiều gì thì họ cũng nghĩ: ”Phải rồi, Thiên đường tất nhiên là có ma.”

Nhưng không phải tất cả.

Yi Seol-Ah không được thông báo trước. Cô kinh hoàng đến chết khiếp khi nhìn thấy Flone. Dương như cô vẫn không thể quên được những bóng ma mà cô đã nhìn thấy trong Kỳ Hướng Dẫn.

Nhưng dù sao thì không khí chung vẫn là đang chào đón Flone, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Dũng cảm ư? Ha ha, cô quá lời rồi. Dù sao thì cũng cảm ơn cô. Ông già này là Jang Maldong.”

Jang Maldong và Flone lịch sự bắt tay nhau.

“Tôi rất vinh dự được nghe câu trả lời của ngài. Tôi cũng đã nghe nói về ngài rất nhiều, Lão Sư Jang.”

Cách nói chuyện dễ chịu của Flone khiến Jang Maldong người thích thú.

"Hoho, cô quả là một người phụ nữ tử tế.”

“Không, không, ngài làm tôi xấu hổ đó.”

Thấy ông lão bắt tay với một con ma, cả đội ai cũng tò mò và hứng thú với nó, thế lại mọi người tranh nhau lên để làm quen với cô.

"Uh, rất vui được gặp cô…… Flanaria ……nhỉ…? Mà kệ đi, tôi là Chung Chohong.”

“Vâng, cô chỉ cần gọi tôi là Flone là được rồi.”

"Chắc chắn rồi, Flone nhỉ? Dễ nhớ hơn nhiều rồi đấy. Này, cô cũng giúp chúng tôi trong trận chiến phải không?”

“Nếu cô đang nói về việc bay thì có.”

'Đáng ra mình nên giới thiệu cô ấy sớm hơn!!'


Seol rất vui khi thấy Flone có thể nói chuyện với các đồng đội của cậu đang vây xung quanh cô.
Chohong cười và hỏi một câu.

"Ahha. Có một điều này mà tôi thật sự rất muốn biết. Làm thế nào mà cô vướng vào tên Seol này thế?”

Tâm trạng của Chohong lúc này đang rất tuyệt vời.

"À, chuyện đó à? Để tôi kể cho. Nhớ lại Khu Rừng Khước Từ xem nào! Cô còn nhớ con ma trong Cổ mộ đó không?”

"Con ma trong Cổ mộ…..?”

Đôi mắt của Chohong dần mở to ra. Hugo đang bị hút hồn bởi vẻ đẹp của Flone cũng lạnh toát cả người.

Họ có nghe cô là một hồn ma, chứ không biết cô là một hồn ma xấu xa.

"Seol….là cô…ta..."

Hugo run rẩy hỏi.

“Là ác…linh .. đầy… oán hận….đó?”

“Ừ.”

"Là…Ác…Linh ….mà đã xé toạc… đội của Samuel ….đó sao?

"Ừ!"

Seol cười tươi khẳng định.

"Heuk!"

Chohong buông tay Flone và ngã ngửa ra đằng sau rồi co giật.

"Ahhhh!"

Hugo vừa chạy vừa la hét.

"Mẹ ơi! Cứu con!"

Cậu không biết tại sao, nhưng cả Phi Sora đang tươi cười vỗ tay cũng bỏ chạy.

Khu Rừng Khước Từ vừa được đề cập, mấy người đó biến mất ngay trong tích tắc.

Seol sững sờ nhìn 2 người đã biến mất kia.

Cánh cửa mở toang hoang, Chohong thì vẫn đang co giật trên mặt đất.

--

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 227 - Phần 2
Chương 227 - Phần 1

Chương 226 - Phần 2
Chương 226 - Phần 1

Chương 225

Chương 224 - Phần 2
Chương 224 - Phần 1

Chương 223

Chương 222

Chương 221

Chương 220

Chương 219

Chương 218 - Phần 2
Chương 218 - Phần 1

Chương 217

Chương 216

Chương 215 - Phần 2

Chương 215 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments: