Khát vọng trở về - Chương 216: Thoát khỏi cơn ác mộng

"..."

Má Seol đau nhói. Sương mù ẩm ướt làm nhòe mắt cậu.

Seol Jihu dụi mắt.

Cậu cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ kéo dài vài tháng.

"Anh sao rồi? Anh có ổn không?"

Flone dí mũi vào mặt Seol Jihu.

"À, ổn…."

Seol Jihu khẽ trả lời, rồi đưa ánh mắt nhìn quanh.

"Anh tưởng mình đang đứng à?"

Khi Flone nói vậy, Seol Jihu mới nhận ra rằng mình đang nằm.

"Ra vậy. Thảo nào lưng tôi êm quá..."

Seol nhổm dậy và bàng hoàng. Mọi người đều đang nằm ngửa hoặc nằm sấp. Mắt họ nhắm nghiền như thể tất cả đang ngủ.

Ngay lúc đó, ánh sáng xanh lam chảy làn qua sương mù, lấp lánh trước mặt cậu một lần nữa.

"Kìa, cẩn thận!"

Flone ấn đầu Seol xuống.

"Huh? Sao vậy Flone?"

"Chuyện này giống hệt lúc nãy!" - Flone hét lên - "Khi hòn đá đột nhiên tỏa sáng, mọi người đều ngất đi"

"…Thật ư?"

"Vâng! Mọi người cứ thế ngã uỵch xuống!"

Theo Flone, nhóm thám hiểm đã bất tỉnh sau khi nhìn thấy ánh sáng xanh lam kia. Nghĩa là ánh sáng đó có sức mạnh kỳ bí khiến mọi người ngủ say.

Seol Jihu nhanh chóng quay lưng lại với mộ đá.

"Còn cô, Flone? Cô có ổn không?"

"Em á? Em ổn. Chẳng sao cả".

Flone không bị mất ý thức. Cô ấy cũng không mơ. Rõ ràng, lời nguyền không có tác dụng với cô ấy.

Có lẽ vì cô ấy không phải là một sinh vật sống, hoặc có lẽ là các thành viên của gia tộc Rothschear đang được bảo vệ, bằng cách nào đó.

"Anh à, anh cứ ngồi như vậy liệu có ổn không?" - Flone lo lắng hỏi - "Các đồng đội của anh dường như đang gặp nguy hiểm. Mặc dù không tệ như trường hợp của anh".

Seol Jihu giật mình nhìn xung quanh. Đúng như Flone nói, cậu có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi. Mọi người trông nhợt nhạt và xanh xao

"..."

Nhưng có một người dường như đang ở trong tình trạng đặc biệt nghiêm trọng.

"Tôi không nói dôi! Tôi không dối mà!"

Phi Sora ướt đẫm mồ hôi lạnh, thì thầm trong giấc ngủ. Seol Jihu không cô ấy đang mơ thấy gì, nhưng rõ ràng đang đau đớn.

Cậu hoảng hốt.

'Làm sao để cứu cô ấy đây?"

"Flone, cô đã nói chuyện với tôi trong giấc mơ, phải không?"

"Vâng. Anh nghe thấy à??"

"Có chứ. Cô nói chuyện với tôi bằng cách nào?"

"Uhm..." - Flone ngập ngừng - "Mọi người đột nhiên sụp đổ, em hoảng quá chạy đến chỗ anh. Em lắc mãi mà anh không thức dậy, thậm chí em tát anh vài cái nhưng vẫn vô dụng".

'Thảo nào má mình đau thế này' 


Seol Jihu vừa hỏi vừa xoa cằm.

"Thế rồi sao?"

"Sau đó em ghé miệng lên mặt dây chuyền và hét lên."

"Ah."

"Anh có biết em đã lo lắng như thế nào không? Mặt anh tái nhợt và còn khó thở nữa!"

Trong khi Flone càu nhàu, Seol Jihu chìm vào suy nghĩ.

'Khỉ thật, mình không có đủ thông tin.'


"Flone, cô có biết gì khác về mặt dây chuyền không?"

"Mm, em nghĩ nó có một số bí mật khác."

"Thật ư?"

"Vâng, nhưng lúc đó bóng đen kia đã xuất hiện nên ông phải dừng lại để bảo em chạy trốn".

Flone buồn bã nói.

"Nhưng ông nói rằng em phải mang theo mặt dây chuyền nếu muốn đi tìm kho báu thừa kế. Ông nói rằng mặt dây chuyền sẽ giống như một ngọn hải đăng."

"Ngọn hải đăng?"

"Vâng. Khi đối mặt với nguy hiểm, ông nói rằng nó sẽ bảo vệ mọi người".

Seol Jihu cắn môi. Cậu biết chắc chắn rằng mặt dây chuyền sẽ giúp mọi người tìm ra kho báu, nhưng cậu không biết chính xác nó có chức năng gì.

'Cứ thế này….'


Cơn ác mộng càng ngày càng dữ dội, càng lúc mọi người càng rên to hơn. Cậu phải nhanh chóng đánh thức mọi người dậy.

"..."

Trong khi Seol Jihu đang suy nghĩ, hơi thở của Sora ngày càng khó nhọc.

Không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Seol Jihu lại gần Phi Sora. Dù không chắc lắm, nhưng cậu quyết định thử làm giống Flone.

Và khi Seol giơ mặt dây chuyền lên và tựa vào đầu Phi Sora.

Pzzzt!

Một dòng điện cực mạnh chạy qua lòng bàn tay và truyền đến cơ thể cậu.

"Ah…!"

Seol lập tức trải nghiệm cảm giác rơi tự do, như thể mặt đất biến mất và cậu ta đang rơi xuống vực thẳm.

"Ơ kìa!?"

Giọng nói của Flone dần trở nên mờ nhạt, và tầm nhìn của Seol Jihu lập tức tối sầm lại.

*

Khi ánh sáng trở lại trong mắt Seol một khung cảnh quen thuộc trải ra trước mắt.

Một bãi biển trải dài vô tận và một lâu đài trơ trọi đứng trên vách đá dốc đứng. Chính là Cổ Đế Lâu.

Seol Jihu bị bất ngờ, nhưng cậu nhanh chóng phân tích tình huống và nhận ra sự tình.

"Đây là giấc mơ của Phi Sora."

Seol Jihu nhanh chóng hiểu ra. Có lẽ vì cậu khác Flone, nên cậu có thể bước vào trong giấc mơ.

Dù sao, như vậy cũng tốt. Thay vì hét gọi Phi Sora từ thế giới bên ngoài, việc xuất hiện trực tiếp và giúp cô tỉnh dậy sẽ hiệu quả hơn rất nhiều.

'Chậc, mình không có nhiều thời gian.'

Phi Sora đã ở trong tình trạng nguy hiểm khá lâu rồi. Cơn ác mộng có thể nuốt chửng tâm trí cô. Seol Jihu vội vã bước vào Cổ Đế Lâu. Seol có cảm giác rằng cậu biết Phi Sora đang ở đâu.

Bên trong biệt thự, bầu không khí vẫn ảm đạm như trước, nhưng lại rất sáng sủa. Chính xác hơn, cậu đi đến đâu thì ánh sáng rực rỡ tỏa ra đến đó.

Seol Jihu nghiêng đầu, tự hỏi 'Hiện tượng này là gì?'

Cuối cùng, ánh mắt của cậu hướng xuống mặt dây chuyền.

Mặt dây chuyền sáng nhiều lần so với bình thường. Seol chợt nhận ra, lúc cậu chìm trong cơn ác mộng, nó cũng nhấp nháy như thế. Cậu đã quá xúc động nên không nhận ra.

Seol Jihu nở một nụ cười cay đắng và chạy về phía trước với tốc độ tối đa. Ngay khi lên đến tầng 4, cậu đứng sững lại.

Sàn nhà đầy những xác người. Đó là những người đã chết trong chuyến thám hiểm, dường như họ là đồng đội của Phi Sora.

"Đó là lỗi của cô..."

"Mọi người chết vì lòng tham của chị! Tất cả là lỗi của chị!"

Seol Jihu rùng mình. Hơn mười xác chết đang bao vây Sora và tuôn ra những lời lẽ cay độc. Những ác linh trong biệt thự cũng đang nhảy múa xung quanh, như thể đang tận hưởng khung cảnh đó.

"Đồ khốn nạn! Cô dám chạy trốn sau khi giết tất cả mọi người?"

"Hãy chết đi! Nếu cô còn chút lương tâm, hãy tự sát mau lên!"

Bị bao vây bởi xác chết của các đồng đội, Phi Sora đang vùi mặt trong đầu gối và lặng lẽ khóc.

Cô run lên mỗi khi nghe thấy một lời nguyền rủa hướng về phía mình.

"Tôi xin lỗi..."

"Xin lỗi? Cô nghĩ xin lỗi sẽ giúp chúng tôi sống lại ư?"

"Vậy... tôi phải làm gì?"

"Chết đi! Hãy chết mau lên!"

Đó là lúc Phi Sora khẽ ngẩng đầu lên.

"Vậy ư? Nếu tôi làm thế, mọi người sẽ tha thứ cho tôi, phải không?"

"Tất nhiên! Tất nhiên, chúng tôi sẽ tha thứ cho cô! Nhanh lên nhanh lên…!"

Các xác chết vui mừng nhảy múa.

Seol Jihu chạy tới và hét to.

"Phi Sora!"

Phi Sora ngơ ngác.

Ngẩng đầu lên và nhìn thấy Seol Jihu, cô tỏ ra sững sờ.

"Phi Sora! Đây là một giấc mơ! Một giấc mơ!!"

Dù cậu hét lớn vài lần, Phi Sora chỉ đứng nhìn cậu như một kẻ ngốc. Seol Jihu chạy về phía trước, không thể kìm nén sự thất vọng của mình. Nhưng rồi, cậu dừng lại.

Trước khi cậu nhận ra, những xác chết và oán linh đã bao vây cậu. Cảm thấy như hàng trăm cặp mắt đang lườm cậu.

"Khốn kiếp"

Rồi đột nhiên, những tiếng xương gãy lạnh lùng vang lên. Âm thanh phát ra từ cổ của những xác chết.

Cổ của chúng xoay 180 độ và hướng về phía Seol Jihu. Nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của họ, Seol Jihu rùng mình.

"[Một giấc mơ?"

"Kakakaka. Đúng, một giấc mơ! Thế thì sao?"

Chúng cười khẩy vào mặt cậu. Seol Jihu nhíu mày.

"Oh, hắn ta đã bước vào đây!"

"Chúng ta sẽ ám hắn luôn!! Hi hi! Hee hee hee!"

Chúng bật cười rùng rợn rồi quay người lại. Những luồng tà khí thù địch tuôn.

"Nào, tên khốn, lại đây!"

"Kihihihihi!"

Ngay khi chúng bắt đầu chạy về phía Seol như những con linh cẩu đói khát

Paat!

Một ánh sáng rực rỡ phun ra từ mặt dây chuyền. Ánh sáng chói mắt đến nỗi Seol Jihu suýt bị mù trong giây lát.

Ngay sau đó, những tiếng hét vang lên từ mọi hướng. Ánh sáng chiếu đến đâu, những linh hồn xấu xa lại quằn quại trong đau đớn.

Đến lúc này, Seol Jihu đã nhận ra.

'Mặt dây chuyền này!'

Ông nội của Flone đã để lại mặt dây chuyền này cho hậu duệ của gia đình Rothschear, để giúp họ tìm lại tìm gia tài. Mặt dây sẽ bảo vệ người đeo khỏi lời nguyền của đền Mộng Ảo.

Đó là lý do tại sao nó cứ nhấp nháy trong giấc mơ của Seol Jihu, và truyền giọng nói của Flone để giúp cậu tỉnh dậy.

Nhận ra điều này, Seol Jihu không còn lo sợ gì nữa. 

"Được rồi, đi nào Phi Sora!"

Ngay khi nhận ra điều này, cậu dắt tay Phi Sora và nhanh chóng chạy xuống cầu thang.

Dù đã rời khỏi tầng 1, Seol Jihu vẫn tiếp tục chạy mà không dừng lại.

Tuy nhiên, một lúc sau, Phi Sora vấp ngã và nằm úp mặt xuống cát.

Seol Jihu dừng lại

"Sora, đây một giấc mơ. Một giấc mơ. Tôi phải nói với cô bao nhiêu lần nữa đây?"

"Mơ? Không, tôi chắc chắn đây là sự thật mà? Tất cả mọi thứ đều rất sống động!"

Phi Sora trông vô cùng bối rối.

Seol Jihu mím môi. Dù cậu đã xuất hiện trong thế giới giấc mơ này, nhưng cô ấy vẫn không tỉnh lại. Dường như vết thương tâm lý của Sora đang cộng hưởng với giấc mơ này. Cơn ác mộng đã ăn mòn tinh thần của cô khá nhiều."

Seol Jihu bắt đầu thấy khó chịu, nhưng cậu cố gắng bình tĩnh lại.

"Mình cũng như vậy mà".

Seol đã trải nghiệm giấc mơ, nên cậu hiểu. Cả cậu lẫn Phi Sora sẽ tưởng rằng mình đang ở trong thực tại.

Có thể lát nữa mặt dây chuyền sẽ giúp họ trốn thoát, nhưng ở trong giấc mơ quá lâu, sẽ làm họ lãng phí thời gian để cứu những người khác.

Vậy cậu nên làm gì? Làm thế nào để phá vỡ cơn ác mộng của Phi Sora?

'Phải rồi... Giống như trường hợp của mình. Phải tìm một lý do khiến Phi Sora phủ nhận thế giới này".

Seol Jihu quỳ gối xuống. Cậu cúi xuống nhìn Sora và cẩn thận vòng tay ôm lấy cô.

"Phi Sora, lắng nghe này. Chúng ta đã trải nghiệm chuyện này trong quá khứ, phải không?"

"Cái đó…"

Phi Sora gật đầu mơ hồ. Seol Jihu tiếp tục nói một cách bình tĩnh.

"Nhớ lại đi. Có nhiều chuyện đã xảy ra. Chúng ta đã gặp nhau để chuyển nhượng chị em nhà Yi, rồi cô theo tôi đến Carpe Diem, chúng ta cùng chiến đấu với Ký sinh trùng, rồi lại gặp nhau trên Trái đất."

Khóe miệng Sora khẽ mở ra. Seol Jihu đã không bỏ lỡ phản ứng này.

"Cô có nhớ những gì cô nói với tôi trong cơn giận dữ không?"

Đôi mắt Phi Sora mở to.

"Hở? Đợi đã, chúng ta đã gặp nhau trên Trái đất và..."

Phi Sora hẳn đã nhận ra điều gì đó. Cô lẩm bẩm

"Đúng rồi, sau trận chiến, tôi đang chăm sóc anh thì nghe tin mình đã tự sát..."

"Phải. Cô nói rằng cô đã đến một đám tang."

Seol Jihu xót xa, cậu cảm thấy như mình đang chọc vào một ký ức đau đớn của Sora. Nhưng đó là một bằng chứng rất rõ ràng. Đôi mắt thẫn thờ của Sora dần trở nên tỉnh táo hơn.

"…Hiểu rồi."

Nước da Phi Sora tươi tắn trở lại và cô lẩm bẩm.

"Mẹ kiếp, giấc mơ khốn nạn này!"

Cô buột miệng chửi thề.

Seol Jihu mỉm cười.

"Có thế chứ!"

"Kể từ khi-"

"Thôi được rồi, chúng ta nói chuyện sau. Cô không phải là người duy nhất đang ngủ đâu. Chúng ta phải nhanh lên."

Seol Jihu bỗng ngơ ngác.

"Khoan đã, Phi Sora. Sao cô vẫn chưa thức dây?"

Nỗi lo lắng bùng lên, nhưng Seol Jihu cố bình tĩnh.

"Chà... Liệu tôi có cần hôn cô giống như trong truyện không?"

"Gì?"

Phi Sora nhíu mày.

"Anh là đồ... aack aack!"

CHÁT!
Ngay khi Phi Sora tỉnh dậy, cô ấy đã đập trán mình vào mặt Seol.

"Đau quá đi!"

Seol Jihu xoa xoa trán. Cậu đau đến nỗi ứa nước mắt.

"Tại anh đó!"

Phi Sora cũng đang xoa xoa đầu mình, rồi đưa mắt nhìn quanh khu vực.

"Anh nói đúng…"

"Ah, dừng nhìn vào mộ đá. Kẻ cô lại mơ nữa bây giờ".

Phi Sora nhanh chóng quay lại.

'Mới được một người...' - Seol Jihu thầm nghĩ.

"Rất xin lỗi cô, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Cô cũng thấy những đang gì xảy ra, phải không?"

"... V-Vâng!"

"Hai chúng ta là những người duy nhất tỉnh lại. Mọi người vẫn đang chìm trong cơn ác mộng của họ.

"Ực"

Sora nuốt nước bọt. Cô ấy không phải là một kẻ ngốc. Khi tỉnh giấc, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, và lập tức hiểu ý Seol Jihu.

"Chúng ta sẽ làm gì?"

"Được rồi, đầu tiên..."

"Uuuuuk! Buông raaa"

Ngay khi Seol Jihu chuẩn bị giải thích, một tiếng hét thảm thiết đột nhiên vang lên. Phi Sora và Seol Jihu theo bản năng quay về hướng âm thanh phát ra.

Ở đó, Teresa đang giãy dụa. Cô giang hai chân ra và xua tay điên cuồng.

Ngay sau đó-

"Vãi linh hồn! Mẹ kếp! Argggggggg"

Đôi mắt Teresa mở to như hai con ốc nhồi, và cô nhổ ra vài ngụm nước bọt.

"Một giấc mơ?"

Cô lẩm bẩm, rồi lồm cồm bò dậy.

"Đó là một giấc mơ, phải không?"

Thấy Teresa đang lẩm bẩm, Seol Jihu thực sự bị sốc.

Cô ấy tự tỉnh dậy mà không cần sự giúp đỡ của mặt dây chuyền? Cô ấy tự thoát khỏi lời nguyền ác mộng đó??

"Công chúa? Cô sao rồi?" - Cậu khẽ hỏi.

Teresa giật mình và quay đầu lại.

"Huh? Seol?"

Cô sững sờ, mắt chớp chớp mồm đớp đớp.

"Công chúa, cô có ổn không?"

Teresa không nói bất cứ điều gì. Cô chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Công chúa…?"

Khi Seol gọi cô lần nữa, Teresa bất ngờ cuộn tay lại thành hình trái tim.

"Chồng ơi!"

"!!!"

Sau đó, cô hét lên với một giọng nói ngọt ngào, như mấy nhân vật trong phim hoạt hình.

"Em yêu anh!"

"…Xin lỗi?" -  Seol Jihu nhăn nhó - "Cô sao vậy? Chúng ta đang..."

Tuy nhiên, Teresa đã không dừng lại ở đó.

"Xin lỗi cái gì?? Em đã nói là em yêu anh! Mau cầu hôn em đi chứ! Em mót lắm rồi đây này!"

"????"

Phi Sora nhìn công chúa chằm chằm như thể đang nhìn một cô ả điên khùng, nhưng Teresa không chú ý đến Phi Sora. Công chúa tiếp tục hét lên.

"Aii ~ Đừng giả vờ điếc nữa. Mau chiếm lấy em đi, không là em đè anh xuống bây giờ! À mà, tiện thể, sao chúng ta không tạo ra vài em bé ngay bây giờ nhỉ? Lại đây, lại đây!!"

"????"

Sau khi nói những câu vô nghĩa, Teresa nhìn chằm chằm vào Seol Jihu với ánh mắt thăm dò.

Thấy cậu đần mặt ra, cô thở phào nhẹ nhõm.

"…Có thế chứ."

Tiếp theo, cô nhắm mắt lại, xoa xoa đầu mình và mỉm cười.

"Như thế này mới đúng".

"...?"

'Cô ấy đang nói gì vậy?'  - Seol càng lúc càng ngơ ngác.

Teresa lẩm bẩm.

"Đây mới là hiện thực."

Seol Jihu bàng hoàng.

Lời nguyền của đền Mộng Ảo đã bám vào tâm trí của mỗi người, và đẩy họ vào cơn ác mộng mà họ sợ nhất.

Trong trường hợp đó…

Công chúa đã mơ thấy gì?

Và tại sao cô ấy thoát ra được?

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 216

Chương 215 - Phần 2
Chương 215 - Phần 1

Chương 214

Chương 213 - Phần 2
Chương 213 - Phần 1

Chương 212

Chương 211 - Phần 2
Chương 211 - Phần 1

Chương 210

Chương 209 - Phần 2
Chương 209 - Phần 1

Chương 208 - Phần 2
Chương 208 - Phần 1

Chương 207 - Phần 2
Chương 207 - Phần 1

Chương 206 - Phần 2
Chương 206 - Phần 1

Chương 205

Chương 204 - Phần 2
Chương 204 - Phần 1

Chương 203

Chương 202

Chương 201

Chương 200 - Phần 2
Chương 200 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

8 Comments:

  1. Chắc mơ thấy seol hiếp bả bả chăng?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mình cũng đoán thê. Haha đọc lại mấy lần mới đoán đc vậy

      Delete
    2. Wait ko phải bả muốn vậy sao?????????

      Delete
  2. Công chúa mơ thấy gì nhỉ? Mlem mlem

    ReplyDelete
  3. Mơ thấy Seok NTR đây mà

    ReplyDelete
  4. :vvv hài chết mất.Mà khúc kia trong Eng là Phi Sora stared at her like she was looking at a crazy bitch. :vv nghe vui hơn lúc dịch ra nhờ

    ReplyDelete
  5. Chắc mơ thấy bị NTR chăng

    ReplyDelete