Khát vọng trở về - Chương 224: Nước mắt của công chúa - Phần 1



Sau một khoảng lặng dài lê thê

"…Ah."

Teresa cuối cùng cũng lên tiếng.

"Ah ah…"

Đôi môi xinh xắn của cô lắp bắp, nhưng chỉ phát ra những âm thanh vô nghĩa.

Teresa đưa tay vuốt mặt. Dường như cô đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu nổi ánh mắt bối rối lan khắp mặt mình.

"X-Xin lỗi, anh nói gì cơ"

Cuối cùng, cô hỏi lại một cách vô nghĩa.

Thực ra, Seol tin chắc rằng cô ấy đã nghe rõ. Nhưng vì quá bàng hoàng, cô đang hành động như thể mình không nghe thấy bất cứ điều gì.

Seol Jihu tặc lưỡi. Bản thân cậu cũng đang bối rối.

Một cảm xúc hỗn loạn tràn ngập trái tim seol. Cậu không biết phải nói gì, vì phản ứng của Teresa đã vượt qua sự mong đợi của cậu.

Không biết bao lâu đã trôi qua. Cả hai cứ ngồi đó, lặng im không nói gì. 

Cuối cùng, Teresa run run lên tiếng.

"Anh đang nói dối... phải không?"

"Không."

Seol Jihu nhanh chóng trả lời. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, cậu không muốn nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Ánh mắt ấy, không phải là đổ lỗi hay lên án Seol. Cũng không phải là sự trách móc hay tức giận. 

Chỉ đơn giản là một ánh mắt buồn vô hạn.

Seol Jihu câm nín. Chính xác hơn, cậu không muốn nhìn vào mắt cô.

Teresa đã đứng dậy từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm vào cậu. Rồi, từ từ và chậm chạp, cô lên tiếng:

"Tại sao?"

Và những lời cô kìm nén nãy giờ, đã bùng nổ.

"Tại sao? Tại sao anh lại đột ngột bỏ đi? Phải có một lý do, đúng không?"

Seol Jihu vẫn không trả lời. Kể từ khi nhìn thấy ánh mắt cô, cậu không muốn nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Thấy Seol Jihu vẫn lặng thinh đứng đó, Teresa càng cay đắng hơn. Trông giống như cô sắp chết vì thất vọng. 

Tuy nhiên, cô sớm nở một nụ cười méo mó và khẽ nói.

"Em hiểu rồi. Anh đã cảm thấy thất vọng với Hoàng gia Haramark. Phải, em hiểu mà..."

"Không-"

"Ei Ei, không sao đâu. Em hiểu. Em cũng thấy vọng mà. Hoàng gia đã đối xử không tốt với Anh hùng của Haramark..."

"Công chúa."

Seol Jihu không thể giả điếc nữa, và nhìn thẳng vào cô.

"Hoàn toàn không phải thế!"

Cậu khẳng định một cách kiên quyết, với vẻ nghiêm túc hết mức có thể.

Teresa dừng lại. Cô hít một hơi thật sâu, ngực cô phập phồng, nhưng vẫn giữ nụ cười vô hồn trên khuôn mặt.

"Thế thì, vì lý do gì? Hay tại vì anh ghét em? Hay là anh ghét Haramark?"

Chắc chắn cô ấy đang nói về vụ "Đấu tố Anh hùng". Nhưng Seol Jihu lắc đầu.

"Cả hai đều không phải"

Teresa thở dài, rồi hất tóc lên.

"Không phải là cái này, cũng không phải là cái kia! Vậy thì nguyên nhân là gì?"

"Để tôi nói lại nhé. Tôi không hề ghét Haramark, cũng không có gì khúc mắc với Hoàng gia".

"Thế rốt cuộc là cái quái gì?"

Teresa hét lên giận dữ. 

Sau đó, cảm thấy như mình đã phạm sai lầm, cô khẽ lắp bắp vài tiếng, rồi đưa tay ôm mặt. Thậm chí đôi mắt cô còn mở to, và những giọt lệ bắt đầu vương trên khóe mắt.

Nhưng bây giờ, cô không kiềm chế được nữa. Teresa túm lấy cổ áo Seol và hỏi:

"Rốt cuộc là gì? Điều gì khiến anh phải rời đi? Làm ơn, hãy nói gì đó đi!"

Seol Jihu lặng lẽ nhắm mắt lại.

".... Vì Thiên đường."

"...?..."

"Tôi có một số mục tiêu cần đạt được. Chính xác là ba".

Seol dừng lại một chút rồi nói tiếp.

"Tôi phải đi để để đạt được những mục tiêu này. Chỉ vậy thôi."

"Anh không thể đạt được chúng ở Haramark ư?"

"Không thể" - Seol Jihu thẳng thừng lên tiếng.

"Nói đúng ra, cả ba mục tiêu này chỉ là bước trung gian để đạt đến mục tiêu cuối cùng. Thiếu một trong số đó cũng không được".

"..."

"Vấn đề là... có một mục tiêu mà tôi không thể đạt được ở Haramark. Đó là tại sao tôi phải tới Eva."

"... Đó... đó là mục tiêu gì?" - Teresa hỏi với giọng yếu ớt - "Có... Có lẽ em có thể giúp anh!"

Giọng cô đã lắng xuống, nhưng cô vẫn quyết tâm như trước.

Seol Jihu thở dài. Cậu thấy không nên mất thời gian nữa.

"Được thôi."

Vì vậy, cậu quyết định hỏi thẳng.

"Công chúa, cô có đủ tự tin để trở thành kẻ thù của Sicilia không?"

Mắt Teresa mở to. Seol Jihu vẫn tiếp tục nói.

"Không phải tôi đang tìm cách bắt cô phải bỏ cuộc. Nhưng nếu Công chúa giúp tôi, chắc chắn mối quan hệ giữa cô và Sicilia sẽ trở nên tồi tệ. Taciana Cinzia rất tử tế, nhưng cô ấy sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai dám thách thức quyền lực của mình. Tôi khẳng định điều đó".

Teresa sững sờ. Cô không nói nên lời, vì cuối cùng cô cũng hiểu Seol muốn gì.

Đây là một câu hỏi mà cô ấy không thể trả lời theo cảm hứng. Rốt cuộc, ở khu vực phía Nam, bao gồm Haramark, ngay cả trẻ em cũng biết đến danh tiếng Sicilia.

Và sau trận chiến ở Arden, Taciana Cinzia đã tiết lộ bí mật rằng cô chính là Ngôi sao của Lười biếng, Chấp Chưởng Giả của Acedia. Sau chuyện này, vị trí của Sicilia tại Haramark trở nên bất khuất như một pháo đài bất khả xâm phạm.

Đúng như Seol Jihu nói. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Carpe Diem nuôi mộng trở thành một Hội lớn ở Haramark với sự hậu thuẫn của Hoàng gia?

Chắc chắn Sicilia sẽ không để yên. Trong trường hợp xấu nhất, rất có thể một cuộc nội chiến nữa sẽ xảy ra tại Haramark?

Teresa lắp bắp.

"Nhưng... nhưng mà... anh đâu nhất thiết phải trở thành kẻ thù của Sicilia? Hai người có quan hệ rất thân thiết mà, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn..."

"Phải, có thể..."

Với mối quan hệ hiện tại của Seol Jihu với Sicilia, Cinzia có thể cho phép tổ chức của cậu phát triển tới một mức độ nhất định. Miễn là Seol Jihu chịu làm một con chó ngoan ngoãn, không tranh chấp với quyền lực hiện tại của họ.

Nhưng đó không phải là những gì Seol Jihu muốn.

Một nước không thể có hai vua. Quan trọng hơn, Seol Jihu muốn đạt tới ngai vàng duy nhất.

Sự im lặng của Seol Jihu, có thể coi như một lời từ chối, Teresa nghiến răng.

"Anh là Anh hùng chiến tranh của Haramark..."

Một giọng nói run rẩy phát ra.

"Đối với những người Trái đất khác, em không rõ. Nhưng ở Haramark, anh chính là niềm tin, là hy vọng của dân chúng, của những người lính, và của em nữa..."

"..."

"Nếu... nếu anh đi thì..."

Teresa không nói hết câu, cô nghẹn nghào. Nhưng Seol Jihu biết cô muốn nói gì. Teresa đang cầu xin cậu thông cảm, nhưng Seol Jihu đã quyết định rồi.

"Công chúa yên tâm, nếu Haramark gặp nguy hiểm, tôi sẽ không làm ngơ..."

Teresa nhắm mắt lại. Cô đã nhận ra rằng, không gì có thể lay chuyển được tâm trí Seol Jihu.

Đôi mắt cô nhắm chặt lại.

Cổ họng cô nghẹn lại, và không còn lời lẽ nào để nói nữa.

Cuối cùng, cô lấy tay che mặt và gục đầu xuống. Mái tóc hồng của cô rủ xuống như thác nước.

"Thật xấu hổ làm sao!"

Công chúa vừa nấc vừa lắp bắp.

"Khi nghe anh nói rằng anh định xây dựng một Hội, em đã vô cùng phấn khích. Haha, hahaha..."

Vừa tự cười bản thân mình, cô vừa gục xuống.

Seol Jihu khẽ cúi đầu xuống để nhìn vào khuôn mặt của Teresa, nhưng cậu đóng băng tại chỗ.

Cô ấy đang khóc.

Những giọt nước mắt đã trào ra xung quanh đôi mắt cô ấy, chỉ càn lắc nhẹ, những giọt nước sẽ rơi xuống như mưa.

"Em đã muốn làm rất nhiều thứ... đã dự định rất nhiều chuyện, sau khi cuộc thám hiểm này kết thúc".

"..."

"Nếu em biết đây là một cuộc thám hiểm để chia tay, chắc chắn em sẽ không nhận lời".

Teresa ngẩng đầu lên. Cô chớp mắt, sụt sịt và nhìn lên bầu trời đêm.

Một tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, và Seol Jihu thấy cô quay đi.

"Lấy làm tiếc!"

"Công chúa."

"Chà, em đi hóng mát một chút".

Teresa bỏ lại những lời đó và biến mất vào bóng tối.

Seol Jihu thở dài. Nãy giờ cậu không dám thở mạnh.

Cậu đã mong đợi được nghe những lời trách móc hoặc giận dữ. Nhưng không ngờ Teresa lại phản ứng như vậy.

Seol bối rối và không biết phải làm gì, vì đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Teresa khóc.

'Công chúa…'

Nửa đêm như thế này, cô ấy đã đi đâu?

Tất nhiên, cậu biết Teresa rất mạnh, và nơi này gần Haramark nên cũng không có quái vật nào đủ sức đe dọa cô ấy. Dù vậy, câu vẫn cảm thấy bồn chồn.

"..."

Đến nửa đêm, Teresa vẫn không trở lại.

Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cậu thấy Teresa cuộn tròn như một quả bóng ở một góc lều. Nhìn cô đang ngủ gật gù, dường như cô ấy đã thức trắng đêm.

Seol Jihu định gọi cô, nhưng lại thôi. Thay vào đó, cậu rời lều để làm bữa sáng.

Trên đường trở về Haramark, cỗ xe vẫn náo nhiệt như trước.

Teresa cũng tham gia vào những cuộc trò chuyện một cách hào hứng, thậm chí cô ấy còn cười đùa với mọi người. Nhưng đôi mắt của cô ấy đã tắt lịm.

Cả Seol Jihu và Teresa đều hiểu rằng, không nên phá hỏng bầu không khí hạnh phúc hiện tại.

Seol Jihu chỉ trả lời vài câu lấy lệ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa.

Những hàng cây bắt đầu thưa dần, và...

"Wahh? Chúng ta sắp tới nơi rồi!"

Cậu thoáng thấy một thành phố quen thuộc.

*

Đội thám hiểm đã về đến Haramark một cách an toàn. Vậy là, chuyến thám hiểm đã chính thức kết thúc. Mọi người hào hứng ôm nhau và nói lời tạm biệt. Riêng Hugo và Maria chỉ lắp bắp vài câu rồi chạy biến.

Nhưng không ai trách họ. Ai cũng muốn nhanh chóng đưa tài sản đến nơi cất giữ an toàn. 

Thế là, cả nhóm chia tay nhau để đến các đền thờ.

Ngoại trừ Teresa.

Cô không cần phải đi đến đền thờ, vì đã có kho tàng trong cung điện..

Trước khi chia tay, Teresa lại gần Seol Jihu.

Một ánh mắt quyết đoán lộ rõ trên khuôn mặt của cô.

"Cảm ơn anh... đã rủ em tham gia chuyến thám hiểm này".

"Không có gì. Tôi nên cảm ơn công chúa mới đúng".

"Em sẽ trả ơn anh, sớm thôi".

Teresa nói với giọng thờ ơ, rồi chìa tay ra. Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cô, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy.

Hai bàn tay quấn lấy nhau, như thể đang cảm nhận sự ấm áp của nhau. Thế rồi...

Teresa đột nhiên siết chặt tay cô.

Như thể cô ấy không muốn buông tay.

Như thể cô ấy không thể buông tay.

Seol Jihu khẽ gật đầu

"Tôi sẽ sớm đến thăm Công chúa".

"..."

"Tôi hứa đấy."

Cậu nhẹ nhàng kéo tay mình ra, thật cẩn thận để khỏi làm công chúa đau lòng.

Teresa cố gắng vuốt ve bàn tay cậu, rồi từ từ buông ra.

Cô bĩu môi.

"Em không tin"

"Thì.. từ từ sẽ biết".

Seol Jihu trả lời với một nụ cười.

"Đi về cẩn thận nhé".

Teresa khẽ thở dài và đặt cánh tay xuống. Sau đó, cô quay lại và bắt đầu bỏ đi.

Seol Jihu nhìn cô một lúc, rồi quay lại và đi về phía đền Gula,.

Mới đi được vài bước, cậu cảm thấy một ánh mắt đang dõi theo mình.

Tuy nhiên, cậu quyết không quay lại.



---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

5 Comments:

  1. Thương công chúa, ko biết có quyết định theo main đến eva ko nhỉ

    ReplyDelete
    Replies
    1. Dĩ nhiên là không...cô ấy là một phần Harmark. Nếu không có chiến tranh thì có thể...nhưng thực tế thì không phải thế. Cô ấy không thể bỏ nước mình trong lúc chiến tranh đc @@

      Delete
  2. Lm j đây công chúa ơi

    ReplyDelete
  3. hơi buồn. mà vầy mới thực tế

    ReplyDelete