Khát vọng trở về - Chương 219: Kho báu của gia tộc Rothschear

'Mình nên xử lý tình huống này như thế nào đây?'

Seol Jihu thực sự băn khoăn. Roselle vẫn đông cứng như một tảng băng, mắt chớp chớp mồm đớp đớp.

'Công chúa, cho tôi hỏi chút!'

Seol Jihu nghiêng người về phía Teresa và thì thầm.

"Chuyện Đế chế sụp đổ gây sốc đến vậy ư??"

"Tất nhiên!"

Teresa trả lời mà cần suy nghĩ một giây nào.

"... Đừng nói là nhân loại. Ma kỹ của họ đã vượt xa mọi chủng tộc khác trên Thiên đường, như đỉnh cao so với vực sâu. Đế chế đã trị vì toàn bộ Thiên đường trong hơn một nghìn năm."

Teresa khẳng định thêm:

"Mặt trời không bao giờ lặn trên lãnh thổ Đế chế. Vâng, Đế chế là một quốc gia như vậy đó!"

Seol Jihu mím môi.

"Lực lượng xâm lăng mạnh đến vậy sao? Đế chế cũng có những vị thần bảo hộ mà?"

Teresa lắc đầu.

"Đúng là Trùng hậu Đế vương rất mạnh, nhưng sự thật là Đế chế đã sụp đổ quá nhanh. Ngày xưa lúc mới nghe tin, em cũng sốc như cô ấy vậy. Em còn nghĩ rằng đó là trò đùa của vài kẻ ngốc nào đó nữa cơ!"

"Đến mức đó sao?"

Seol Jihu quay sang Roselle một lần nữa.

Choang!

Cô bắt đầu cử động một chút, và tách trà rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh.

"Um... Um..."

Ngay khi Seol Jihu chuẩn bị bắt chuyện với cô ta...

"Chờ đã!"

Roselle nhanh chóng xua tay. Trông cô vô cùng lo lắng.

"Xin hãy... xin hãy cho tôi một lời giải thích chi tiết hơn, được không?"

Có lẽ cô ấy vừa đọc qua suy nghĩ của mọi người, nên cô ấy hiểu rằng sự sụp đổ của Đế chế không phải là một lời nói dối.

Seol Jihu nhìn lại Teresa. Nếu muốn nói về lịch sử, tốt nhất là để Công chúa của Thiên đường kể lại toàn bộ sự việc.

"Ah, cô không cần nói bất cứ điều gì. Chỉ cần nhớ lại những gì đã xảy ra, chậm rãi và tuần tự."

Teresa bình tĩnh nhắm mắt lại.

Seol Jihu ngồi đó, lặng lẽ quan sát khuôn mặt Roselle. Chà, đó là một quá trình khá thú vị.

Sốc, nghi ngờ, hoài nghi. Đến cuối hình ảnh, mắt cô lại đảo lên đầu.

Khi theo dõi Teresa, Roselle thể hiện ra nhiều cảm xúc với những biểu cảm phong phú. Tươi cười, nhíu mày, nhăn nhó, mếu máo... Chà, nhược điểm duy nhất là, hầu hết những cảm xúc của cô đều là cảm xúc tiêu cực.

Không lâu sau…

"Khốn kiếp!"

Khi Teresa mở mắt ra, Roselle bật dậy khỏi chỗ ngồi. Khuôn mặt cô đỏ bừng như quả táo chín. Sau đó, cô đứng dậy và đi qua đi lại trong vườn.

Hành động đó xảy ra khi người ta thực sự cay đắng mà không thể nào giải tỏa được. Seol Jihu cũng hành động tương tự, khi Gula đặt cho cậu ta mấy cái tên dở hơi.

Đôi mắt Roselle nheo lại, cô mím môi.

"Lũ khốn kiếp từ hành tinh khác! Tại sao chúng dám làm thế!"

Cô vừa lẩm bẩm vừa vò đầu bứt tai. Thậm chí Roselle còn nhặt khay của mình lên và đập mạnh xuống bàn.

'Tại sao cô ấy lại tức giận đến vậy?'


Seol Jihu nghiêng đầu ngơ ngác. Roselle căm ghét Đế chế như thế, đáng lẽ cô ấy phải vỗ tay vui mừng khi biết nó bị lật đổ chứ!

Nhưng khi thấy cô cúi đầu và run rẩy toàn thân, cuối cùng cậu đã hiểu.

"Chết tiệt! Mình sống mòn mỏi ở đây mấy trăm năm để làm gì cơ chứ!"

Phải, Roselle đã chờ đợi vài trăm năm để chờ cơ hội báo thù. Vậy mà khi cơ hội đến, kẻ thù đã biến mất từ lúc nào. Nghĩ đến cảnh cô nuôi oán hận mấy trăm năm một cách vô ích, Seol cảm thấy khá thương cảm.

"..."

Gần một tiếng sau, Roselle mới ngưng xúc động và dần dần bình tĩnh lại.

Trong suốt thời gian đó, toàn đội thám hiểm ngậm miệng như những con ốc sên và lặng im như bị dán băng dính vào miệng. Nhìn Roselle đang sôi sùng sục vì uất hận, chẳng ai dám chạm vào cô, kẻo lại "tai bay vạ gió!"

Haizzzzuuuu

Sau một tiếng thở dài bất tận, Roselle ôm đầu và khẽ ngẩng mặt lên. Thế nhưng, nhìn thấy đội thám hiểm ngồi lúng túng quanh bàn, cô lại ngượng ngùng cúi đầu xuống.

"Chà... Rất xin lỗi vì những hành động khó coi của tôi..."

"Không, không sao đâu!"

Thay vì khó coi, hành động của cô khá buồn cười. Seol Jihu và những người khác biết rằng họ không nên cười, nhưng tình huống này thực sự bi hài.

"Tôi xin lỗi vì đã nói ra những điều cay đắng..."

Roselle lắc đầu.

"Không, hoàn toàn không. Tôi rất vui khi biết chuyện đó. Vâng, tôi mừng..."

Roselle lấy tay che mặt, không thể nói hết câu. Những luồng cảm xúc trào dâng khiến cô nghẹn lời.

"…Ah…"

Sau vài phút nghẹn ngào, Roselle từ từ buông tay ra và nói một cách chán nản.

"Các vị đến đây để nhận gia sản thừa kế của gia tộc Rothschear, phải không?"

"Phải."

Seol Jihu trả lời ngay lập tức.

Với mặt dây chuyền làm chứng, và đặc biệt là sự xuất hiện của một Linh hồn thuộc gia tộc Rothschear, không ai có thể nghi ngờ nhóm Seol.

"Haizzz"

Đây đã là lần thứ hai cô thở dài. Sau khi do dự một lúc, Roselle gật đầu và nói.

"Nhân danh Roselle La Grazia... à, mà thôi, tôi cũng chẳng còn hứng thú để đọc diễn văn cho đúng thủ tục nữa. Tôi sẽ trả lại gia sản thừa kế ngay bây giờ".

"Vậy... chúng ta sẽ-"

Ngay khi Seol Jihu cất tiếng hỏi...

Chát!

Một tiếng vỗ tay vang lên.

Đồng thời, khung cảnh xung quanh họ tiếp tục thay đổi.

Cả nhóm ngã oạch ra vì những cái ghế biến mất, nhưng lần này, không ai ngạc nhiên nữa.

Hiện tại, dường như họ đang ở dưới tầng hầm của cung điện. Mặc dù nơi này khá tối, nhưng có một vài viên Quang Thạch gắn trên trần nhà và chiếu sáng cho tầng hầm, nên họ vẫn có thể quan sát xung quanh.

Vấn đề là xung quanh họ có vô số cánh cửa, nhiều đến mức họ không thể đếm nổi. Cảm giác như họ đang đứng giữa một mê cung.

"Đồ của gia tộc Rothschear ở..."

Roselle nhìn quanh các cánh cửa, rồi búng ngón tay. Sau đó, một cảnh tượng ngạc nhiên đã xảy ra. Hàng chục ngàn cánh cửa bắt đầu xoay theo chiều kim đồng hồ, rồi đột ngột dừng lại.

Đưa mắt nhìn vào một cánh cửa màu trắng, Roselle gật đầu.

"Chính là chỗ này. Tôi phải mở rộng căn phòng này ra, vì phòng kho bình thường không đủ chỗ chứa".

Nghe đến cụm từ "không đủ chỗ chứa", tim Seol Jihu rung lên bần bật.

Khi Roselle bước lên và đưa tay ra hiệu, cánh cửa tự mở ra. Seol Jihu len lén nhìn vào, đầu óc cậu căng thẳng như những sợi dây đàn.

Một màn sương mù mờ ảo tuôn ra, cùng với những tia sáng lấp lánh lung linh.

Dù không có ai trong phòng, nhưng những tia sáng rực rỡ vẫn đang nhấp nháy và lan tỏa ra xung quanh.

'Tất cả đều ở trong đó ư?'


Những di sản được cất ở đây là Thần thương Khiết Tịnh, và các cổ vật bí mật của gia tộc Rothschear. Nhưng hình như cũng có rất nhiều vàng bạc châu báu, nên chúng mới tỏa ra ánh sáng lung linh như vậy.

Seol Jihu cố gắng bình tĩnh lại và nhìn chằm chằm vào Roselle.

Roselle lặng lẽ lùi lại và nói:

"Gia sản này là của các vị. Cứ vào lấy đi, tôi đã thực hiện xong lời hứa rồi.

Vài ánh mắt rơi đổ dồn vào lưng Seol. Mọi người rõ ràng đang cực kỳ háo hức.

"Ta vào thôi."

Seol Jihu muốn chạy thẳng vào bên trong, nhưng cậu cố gắng bước đi bình thản để giữ gìn thể diện. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy những thứ trong phòng...

".... Ôi mẹ ơi"

Cậu gần như không thể thở được.

Một núi kho báu.

Phải, không còn từ ngữ nào phù hợp hơn để miêu tả cảnh tượng này. Vàng, bạc và tất cả các loại trang sức được xếp chồng lên nhau, tạo thành một ngọn đồi.

Seol Jihu ngẩn ngơ tiến lên phía trước và đưa tay ra. Khi cậu nắm lấy một vốc vàng bạc châu báu, tay cậu tỏa sáng bảy sắc cầu vồng. Khi cậu khẽ buông tay, một thác nước lóng lánh chảy xuống.

Keng! Keng!

Âm thanh của vàng bạc châu báu rơi trên mặt đất, đánh thức giác quan của tất cả mọi người.

Điều khiến Seol sốc hơn nữa là, những quả trứng vàng đang lăn tròn khắp nơi. Phải, là những quả trứng vàng giống như thứ ở Cổ Đế Lâu. Chỉ khác ở chỗ, những quả trứng ở đây tròn hơn một chút, giống hệt những viên bi.

'Ôi thần linh ơi!….'


Vậy mà đây chỉ là một phần gia sản của nhà Rothschear. Cuối cùng, Seol Jihu đã hiểu tại sao Hoàng đế của Đế chế lại muốn cướp lấy tài sản của họ.

Một chiếc quan tài bằng kính hình chữ nhật được đặt ở giữa phòng, và bên trong là thứ gì đó được bọc trong một tấm vải màu xanh.

Bên cạnh đó là một rương kho báu lớn, trông khá cổ kính. Một biểu tượng đập vào mắt Seol Jihu.

"Gia huy của nhà Rothschear..."

Seol nhận ra nó ngay lập tức, bởi cậu đã thấy gia huy này vài lần trong các thư tịch cổ.

Đó chưa phải là tất cả. Ở góc phòng là mười cái rương gỗ hình chữ nhật, chất đống như những kiện hàng hóa.

"Xin lỗi, nơi này thật lộn xộn. Từ lúc mang chúng vào đây, tôi quên mất việc dọn dẹp..."

Roselle lên tiếng, và ngọn núi bắt đầu ngọ nguậy.

Leng keng!
Leng keng!

Âm thanh của sự giàu có vang lên, ngay sau đó, những thỏi vàng và những quả trứng vàng tách ra khỏi ngọn núi, từ từ di chuyển sang bên trái.

Leng keng!
Leng keng!

Tiếp theo, tất cả các đồ trang sức ngọc ngà cùng nhau bay lên không, và di chuyển sang bên phải.

Còn lại ở giữa là những thỏi bạc.

Seol Jihu run rẩy. Trước mặt cậu là một núi vàng, một núi bạc và một núi ngọc.

"Cô gái tội nghiệp này xin lui bước".

Giọng Roselle lạnh lùng vang lên. Đánh giá qua thanh âm của cô ta, dường như Roselle vẫn bị sốc. Khi Seol Jihu quay lại, Roselle đã biến mất.

Sau đó....

Những tiếng hò reo vang lên dồn dập. Các đồng dội của cậu không thể chờ lâu hơn được nữa.

KIEEEEEEEEEEK!

Maria hú lên và lao vào ngọn núi vàng với tốc độ đáng sợ.

Những người còn lại cũng đang phấn khích đến điên cuồng.

"Mình không nằm mơ! Đây không phải là giấc mơ!"

Chohong không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào những ngọn núi, nước dãi chảy đầm đìa. Marcel Ghionea thì liên tục dụi mắt và véo má mình.

WOAHHHH!

Hugo gầm lên.

"Mẹ ơiiiii"

Không hiểu sao, Teresa thét lên gọi mẹ rồi lại nhảy xổ vào ôm chầm lấy Seol Jihu.

"Tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng này" - Kazuki lẩm bẩm, rồi liếc sang một bên và hỏi - "Làm sao cậu biết được khoản thừa kế này thế?"

Seol Jihu chỉ khẽ mỉm cười.

Cả nhóm dường như đang bấn loạn. Vì Roselle đã tách ngọn núi ra làm ba phần riêng biệt nên trông kho báu không đồ sộ như như ban đầu, nhưng sự phấn khích của họ không hề giảm đi chút nào.

Maria nằm lăn lộn trên núi vàng, nhét vài quả trứng vàng vào mồm, đến nỗi má cô phồng lên như con ếch. Cô xoa xoa cặp má của mình với đôi mắt lấp lánh.

"Trời ơi, tôi mơ ước được làm thế này từ lâu lắm rồi!"

Sau khi tạo dáng, cô nhảy vào ngọn núi vàng và bắt đầu bơi.

Chà, nếu như không có ai ở đây, có lẽ cô ấy đã cởi sạch quần áo để tắm trong vàng.

"Argh, phê quá!"

Chohong cũng ném mình vào núi đá quý.

 Trong khi đó, Hugo đang nắm lấy từng vốc xu bạc và ném chúng lên không trung, như thể đang tắm mưa.

"Uhehehehe!"

Tiếng cười vang lên khắp nơi. Nhìn họ khá giống một đám bệnh nhân tâm thần.

Seol Jihu mỉm cười, nhìn quanh phòng rồi vỗ tay vài cái.

Khi tiếng vỗ tay vang lên, mọi người nao núng và quay đầu lại.

Sau khi tiếp xúc với Roselle, dường như họ trở nên nhạy cảm với những tiếng vỗ tay.

"Ah, tên ngốc nayf~"

"Đừng đùa nữa mà!"

Thông thường, họ sẽ gào lên vì trò chơi khăm của anh ta, nhưng số tài sản trước mặt đã khiến trái tim họ mềm yếu. Cả Chohong và Maria đều mỉm cười một cách đáng yêu, hệt như những thiếu nữ chưa 18.

Seol Jihu vừa nói vừa cười.

"Mọi người biết đấy, Quý cô Roselle dường như đang không vui".

Maria đang tận hưởng cảm giác đắm chìm trong đại dương vàng, đột ngột dừng lại. Và Chohong cũng giật mình.

"Cô ấy đang tỏ ra lịch sự với tư cách là chủ nhân của cung điện này, nên chúng ta cũng phải đối đáp lịch sự như là những vị khách đáng kính. Đừng lãng phí thời gian nữa, mau chóng đóng gói đồ đạc rồi về thôi".

Trong nháy mắt, mọi người đều đồng ý hoàn toàn. Họ đã trải nghiệm trực tiếp sức mạnh của Roselle. Tốt nhất là nên rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, thay vì lảng vảng ở gần đây. Lỡ họ làm cô tức giận thì mọi chuyện sẽ cực kỳ rắc rối.

Vì họ đã trở nên cực kỳ giàu có, nên họ càng yêu quý sinh mạng mình. Chà, lỡ như họ chết mà chưa kịp tiêu tiền thì uất ức biết chừng nào!

Cuối cùng, nhóm thám hiểm bắt đầu thu dọn khối tài sản. Vì Seol Jihu đã chuẩn bị vài chiếc ba lô chứa đồ có khả năng giảm trọng lượng, nên họ có thể mang tất cả về nhà.

Ngay khi mọi người bắt đầu dọn dẹp, trần nhà bắt đầu run rẩy.

Uỳnh!

Thịch!


Lắng nghe kỹ lưỡng, dường như có thứ gì đó đang bị đập phá. Mọi người nhìn quanh với ánh mắt bàng hoàng.

"Kyaaaak! Kyaaaaaaaak!"

"Chết tiệt!"

"Con bà nó chứ!"

Tiếng la hét và những lời nguyền cay nghiệt vang lên.

Seol Jihu, đang nhặt những thỏi vàng và trứng vàng, nhíu mày nhìn Maria.

"Tôi đã bảo cô yên lặng cơ mà? Sướng đến mấy thì cũng đừng phát điên lên như vậy chứ?"

"Huh? Oppa, em có làm gì đâu!"

Maria tròn mắt nhìn cậu, vẻ mặt ấm ức như một con chó Nhật mắt lồi vừa bị chủ đá cho một phát vào mông.

'Huh? Người vừa chửi rủa... không phải là cô Maria ư?'


Seol Jihu nghiêng đầu.

Không lâu sau, âm thanh lắng xuống, và mọi người tiếp tục công việc.

Vì số vàng bạc châu báu quá nhiều, nên việc đóng gói chúng mất khá nhiều thời gian. Tuy nhiên, không ai thốt ra một lời phàn nàn nào. Chính xác hơn, tất cả đều chăm chỉ và cần mẫn, để không bỏ sót một thứ gì.

"Hey! Cẩn thận, đừng nhét chúng như nhặt đá ở bên đường. Nếu ai làm mấy món bảo bối này bị trầy xước, thì coi chừng cái chùy của tôi đấy!"

Chohong thậm chí còn đưa ra một lời cảnh báo đáng sợ.

"Này, ngậm miệng lại và làm việc đi. Tôi biết rằng mình nói câu này hơi sai sai, nhưng cô mà để sót món nào thì tôi không tha cho cô đâu!"

Hugo cũng gầm gừ với đôi mắt sáng quắc.

Seol Jihu thực sự ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu thấy bộ đôi này tập trung và chăm chỉ như vậy.

Chà, nếu họ luyện tập mà cũng nghiêm túc thế này, chắc Jang Maldong sẽ vui mừng đến vỡ tim mà đột tử mất!

Sau khi đóng gói xong một nửa kho báu, Seol Jihu đột nhiên cảm thấy có gì đó chọc vào mình. Cậu quay lại nhìn và thấy Teresa đang chỉ ra phía cửa.

Seol Jihu thấy Roselle đang đứng ngoài cửa, lặng lẽ nhìn cậu chằm chằm. Dường như cô ta có gì đó muốn hỏi.

Seol Jihu đưa chiếc túi trong tay cho Teresa, rồi đi ra cửa.

"Trông anh có vẻ rất vui..."

"À thì... Ahaha, ahaha."

Seol Jihu cười ngượng nghịu và quan sát kỹ khuôn mặt của Roselle. Đôi môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười.

Cô dường như đã bình tĩnh lại một chút.

"Tôi xin lỗi vì những hành động quá khích vừa rồi. Chỉ là, tôi đã bị sốc".

"Không, không sao. Tôi hiểu mà".

"Cảm ơn sự rộng lượng của anh" - Roselle thở dài.

Sau đó, Roselle nhìn Seol với đôi mắt đáng thương, như một nữ anh hùng trong câu chuyện bi thảm nào đó.

"Trong lúc ngắm nhìn hồ nước ở vườn hoa, tôi đã nghĩ đến chuyện này".

Seol Jihu liếc nhìn Roselle. Có chút bùn đất vương trên đôi vai nhỏ bé của cô. Roselle giật mình, vội phủi chúng đi..

"Ah, xin đừng để ý. Tôi sốc quá nên bị ngã xuống hồ..."

"Ôi trời."

"Dù sao thì..."

Roselle đã thay đổi chủ đề ngay lập tức.

"Tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng anh có thể gặp tôi một lúc được không? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Biểu hiện của Roselle đã trở nên điềm tĩnh hơn, và hoàn toàn nghiêm túc. Trực giác mách bảo Seol Jihu rằng, Roselle sắp đưa ra một yêu cầu khác.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 219

Chương 218 - Phần 2
Chương 218 - Phần 1

Chương 217

Chương 216

Chương 215 - Phần 2
Chương 215 - Phần 1

Chương 214

Chương 213 - Phần 2
Chương 213 - Phần 1

Chương 212

Chương 211 - Phần 2
Chương 211 - Phần 1

Chương 210
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

6 Comments: