Khát vọng trở về - Chương 226: Biến cố ở Sinyoung - Phần 2




Chúc mừng?

Thật là một lời chúc hài hước và mỉa mai.

Từ trước đến nay, Kim Hannah chưa bao giờ tham gia chiến đấu. Chuyên môn của cô là tuyển dụng, và cô được đánh giá là "kẻ săn đầu người" số 1 ở Thiên đường.

Rời khỏi Ban tuyển dụng, mất đi tiếng nói công ty, và bị chuyển sang Ban tấn công. Như thế mà la điều đáng mừng ư?

Bất cứ ai hiểu được tình hình hiện tại, cũng nhận ra rằng Kim Hannah đang gặp vấn đề. Tuy nhiên, biểu hiện của Kim Hannah vẫn bình tĩnh.

Trong thực tế, cô ấy chỉ cúi đầu với một nụ cười mờ nhạt.

"Cảm ơn anh, giám đốc tuyển dụng".

Vị Giám đốc vỗ vai Kim Hannah với nụ cười dịu dàng.

"Chúc may mắn. Ban nãy tôi đã nói tốt cho cô vài câu, nên đừng làm tôi mất mặt nhé.

"Tôi sẽ cố hết sức."

"Tốt lắm, cô biết điều đấy. Chà, với khả năng của cô, tôi tin là cô sẽ làm được những điều tuyệt vời, Quản lý Kim ạ."

"..."

 "Ah, nhanh chóng chuyển giao công việc và hồ sơ lại cho chúng tôi nhé. Vài hôm nữa là có người thay thế cô rồi đấy".

Kim Hannah nuốt nước bọt vài lần, trước khi mỉm cười.

"Tất nhiên, không vấn đề gì".

Mặc dù hai người họ đều đang cười, nhưng đôi mắt của cả hai đều tỏa ra những ánh nhìn sắc bén. Trên thực tế, cả hai không ưa nhau chút nào.

"Shin Hansung đã chờ đợi từ lâu lắm rồi, haha"

"Tôi hiểu."

Kim Hannah cúi đầu lịch sự trước khi quay lại. Giám đốc tuyển dụng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, rồi lặng lẽ bước đi.

*

"Tình hình thế nào?"

Cánh cửa phòng quản trị mở ra. Một giọng nói vui vẻ vang lên ngay sau đó.

Giám đốc nhân sự đã quen với việc này, nên anh ta chỉ đơn giản cúi đầu và trả lời.

"Cô ta vẫn bình tĩnh lắm".

"Wao, ghê dữ ta?"

Yun Seohui trông khá thích thú, ngồi trước bàn làm việc và khẽ rung đùi.

"Không biết cô ta nghĩ gì nhỉ. Tôi tin là Kim Haanah đoán được rồi, cô ta là một con cáo mà!"

"À, chắc chắn cô ấy biết. Nhưng dường như cô ấy không biết thân biết phận đâu. Tôi nghĩ là cô ta đang cố gắng chịu đựng."

"Thế thì, việc của anh là kiểm soát cô ta cho tử tế".

Yun Seohui ngân nga

"Aaaaah ~ Giám đốc Kim của chúng ta ~ Giá như cô ngoan ngoãn một chút ~"

Cười thầm một mình, cô đặt tay xuống bàn và liếc nhìn giám đốc. Cô ấy đã mong anh ta sẽ xun xoe ủng hộ mình, nhưng lần  này, anh ta im lặng một cách đáng ngạc nhiên.

"Chuyện gì vậy?"

"…Tôi…"

Giám đốc có vẻ mâu thuẫn, nhưng anh ta không biết phải nói gì.

"Xin thứ lỗi nếu tôi nói nhảm, nhưng... Sao chúng ta không cho cô ấy thêm cơ hội?"

"Gì cơ?"

"Rất khó để tìm được một người tài giỏi như Giám đốc Kim. Hơn nữa, chúng ta cũng khó có thể giữ liên kết trực tiếp với Seol Jihu..."

Giám đốc không dám nói hết câu.

Bởi một nụ cười tinh quái đã nở trên khuôn mặt Yun Seohui.

"Chúng ta đang làm việc đó đây".

"..."

"Anh tiếc cô ta à? Không sao, không sao. Tôi hiểu mà, anh chính là người tuyển cô ấy".

"Không hoàn toàn không."

"Giám đốc Kim có tài. Đúng vậy, cô ấy là một người tài năng".

Yun Seohui gật đầu đồng ý. Sau đó, cô nói tiếp.

"Nhưng Sinyoung có rất nhiều người tài. Ngay cả nhân viên hạng bét cũng được chọn một cách tỉ mỉ, phải không?"

Những gì Yun Seohui đang nói, nghĩa là: Cô ấy không phủ nhận rằng Kim Hannah có năng lực, nhưng điều đó không có nghĩa là Sinyoung phụ thuộc và Kim Hannah.

Yun Seohui từ từ hạ cánh tay xuống.

"Ngoài ra, về mối liên hệ với chàng trai đó... Không phải chúng ta đang xử hý rồi sao?"

Phương pháp của Yun Seohui rất rõ ràng.

Nếu cô không thể chạm vào Seol, cô sẽ khiến Seol phải đến bên cô.

Giống như khi cô ta thu phục Sung Shihyun.

Sự thay đổi đột ngột này, là do sự tăng trưởng nhanh chóng của Seol Jihu.

Đầu tiên, cô lên kế hoạch tìm kiếm cơ hội phù hợp để chiêu mộ Seol. Đó là lý do tại sao cô ấy cho phép Kim Hannah, nhà tuyển dụng giỏi nhất của Sinyoung, chăm sóc cậu ta.

Nhưng vì Seol Jihu đã phát triển với tốc độ vượt xa trí tưởng tượng của họ, nên bây giờ Sinyoung không thể trói buộc cậu bằng cách thông thường được nữa.

Ví dụ điển hình là sự cố gần đây, khi một tổ chức vô danh cố gắng bôi nhọ Seol. Ngay lập tức, cả Hội Tam Hoàng, Sicilia, Hội sát thủ và Hoàng gia Haramark đều đã chung tay giúp đỡ cậu.

Điều khiến Yun Seohui bực tức nhất, là Kim Hannah bắt Sinyoung phải làm khán giả.

Kim Hannah không chịu gửi báo cáo hàng ngày về Seol, mà chỉ gửi báo cáo theo tháng. Cô luôn viện lý do để ngăn Sinyoung tiếp xúc với Seol.

Trong khi đó, Seol Jihu đã phát triển như vũ bão. Không chỉ nâng cao giá trị cá nhân của mình, Seol còn tập hợp các đồng đội mạnh mẽ và kết nối với những kẻ tai to mặt lớn. 

Yun Seohui không phải là một kẻ ngốc.

Cô nhanh chóng phát hiện ra những hành vi mờ ám của Kim Hannah. 

Dù Kim Hannah là một thiên tài, nhưng Yun Seohui cũng tài năng không kém.

Chính Yun Seohui đã hủy bỏ kế hoạch của Kim Hannah, đích thân đến quán cà phê và gặp gỡ anh em nhà seol. Đó là một tối hậu thư gửi đến Kim Hannah: Ngoan ngoãn hay là chết.

Tuy nhiên, Kim Hannah vẫn ngoan cố che chở Seol. Nên Yun Seohui quyết định ra tay.

"Hmm. Đáng lẽ tôi sẽ làm ngơ cho cô ta thêm một thời gian. Nhưng cô ta dám mượn sức mạnh của Seora."

Yun Seohui cười khúc khích. 

Rất có thể, Seol Jihu sẽ trở thành một trong những người khổng lồ của Thiên đường trong tương lai. Một người tham vọng như Yun Seohui, tuyệt đối không muốn bỏ lỡ cơ hội đầu tư quý giá này.

Cô không cho phép một ngôi sao sáng như Seol vuột khỏi tay mình.

Cậu ấy đã phát triển vượt bậc, trong vòng chưa đầy một năm. Nếu Kim Hannah và Yun Seora bắt tay với nhau và đưa Seol Jihu trở thành Unique Ranker, trong vài năm tới?

Khi đó, mọi thứ sẽ thực sự nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

"Tôi không muốn nuôi ong tay áo. Càng để lâu càng phiền phức".

"Nhưng nếu chúng ta đuổi cô ấy, Seol Jihu sẽ..."

"Oh? Ý anh là gì?"

Yun Seohui mở to mắt và nghiêng đầu.

"Nếu Kim Hannah ra đi, tôi tin rằng cô ta chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi".

Khi Giám đốc tuyển dụng nở một nụ cười cay đắng, Yun Seohui tiếp tục.

"Dù Seol có căm ghét chúng ta, anh ta cũng đủ khôn ngoan để không chĩa mũi thương vào chúng ta. Đó là một người đàn ông có nguyên tắc, và hiểu luật nhân quả. Đừng lo, tôi sẽ xử lý vụ này, không phải anh".

Giám đốc vẫn khăng khăng.

"Vâng, cô nói đúng. Nhưng... nhỡ Giám đốc Kim rời Sinyoung và thành lập một tổ chức với Seol Jihu thì..."

"Giám đốc tuyển dụng!"

Yun Seohui nhẹ nhàng ngắt lời anh ta.

"Anh lại nghĩ viển vông rồi. Một tổ chức? Hahaha. Thứ đó không dễ thành lập như vậy đâu. Hay anh cho rằng chỉ cần vài ngày là xong?"

"Không hoàn toàn không."

"Thậm chí, dù họ có tạo ra được một tổ chức, thì đã sao? Theo như tôi biết ~ "

Đôi mắt Yun Seohui cong lên như mặt trăng lưỡi liềm.

"Giám đốc Kim có nhiều kẻ thù lắm đấy!"

Giọng nói lạnh lùng của cô làm viên Giám đốc rùng mình. Bởi vì khuôn mặt cô ấy đang nở một nụ cười ngọt ngào, nên anh còn sợ hãi hơn.

Theo bản năng, Giám đốc ngậm miệng lại. Anh ta cảm thấy mình vừa nhìn thấy một vùng cấm.

Yun Seohui đã cho phép anh ta biết nhiều thứ. Nhưng rốt cuộc, con chó săn cũng chỉ là một con chó mà thôi. Muốn chủ cho ăn, thì phải biết điều.

"Tôi hiểu."

Ngay khi giám đốc tuyển dụng cúi đầu và quay đi.

"Nhân tiện, giám đốc."

Yun Seohui ngăn anh lại như thể cô vừa nghĩ ra chuyện gì đó.

"Anh có biết tổ chức nào đã bôi nhọ Seol Jihu không?"

"Ah, sự cố đó... Ý cô là gì?"

Giám đốc nhíu mày.

"Chúng tôi cũng không rõ lắm. Ban thông tin vẫn đang rà soát, nhưng chưa có thông tin gì".

"Mm, tôi hiểu. Vụ này khó đấy. Tiếp tục đi nhé. Đây là một nhiệm vụ rất quan trọng."

"Vậy ư?"

Yun Seohui gọi đó là "một nhiệm vụ rất quan trọng", viên giám đốc khẽ rùng mình.

"Nếu chúng ta khám phá được vụ này, việc trói buộc Seol Jihu sẽ dễ dàng hơn nhiều. Với lại..."

Yun Seohui xúc một miếng bánh bằng cái muỗng nhỏ. Đôi môi xinh xắn của cô khép lại khi cô nhún vai một cách thờ ơ.

"Anh biết tính tôi rồi mà. Tôi rất ghét kẻ nào dám chạm vào tài sản của tôi".

Viên Giám đốc đã làm việc với Yun Seohui từ lâu, anh nhanh nhẹn gật đầu.

"Đã rõ. Tôi sẽ thúc giục Ban thông tin một lần nữa.

"Cảm ơn. A~ làm phiền anh rồi. Thôi đi đi".

Yun Seohui vẫy tay với một nụ cười quyến rũ.

*

Sau khi trở lại văn phòng, Seol Jihu đã nghiên cứu kỹ quả trứng.

Nó vừa hấp thụ sức mạnh thần thánh từ Luxuria, nhưng nó vẫn y nguyên. Dù Seol huých nó vài lần, ủ nó và ném nó như một quả bóng bowling, vẫn không một vết nứt nào xuất hiện.

"Thánh thần thiên địa ơi! Lại một thử thách nữa!"

"Heyo! Anh đang làm gì đấy!?"

Chơi Bowling hóa ra khá thú vị, vì vậy cậu đã dùng quả trứng để chơi vài lần. Thấy vậy, Flone tò mò lại gần và quan sát Seol.

Rốt cuộc, quả trứng vẫn không lay chuyển.

"Chà, vô ích" - Cậu thở dài - "Thôi vậy, nó thích nở lúc nào thì nở".

Lẩm bẩm một lúc, Seol Jihu nhảy lên giường. Sau khi mất nhiều thời gian để thuyết phục Flone giới thiệu bản thân với mọi người, cậu vô tình ngủ thiếp đi.

Thế là, cậu đã bỏ lỡ khoảnh khắc.

Khoảnh khắc mà quả trứng co giật dữ dội.



--

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 227 - Phần 2
Chương 227 - Phần 1

Chương 226 - Phần 2
Chương 226 - Phần 1

Chương 225

Chương 224 - Phần 2
Chương 224 - Phần 1

Chương 223

Chương 222

Chương 221

Chương 220

Chương 219

Chương 218 - Phần 2
Chương 218 - Phần 1

Chương 217

Chương 216

Chương 215 - Phần 2
Chương 215 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

6 Comments:

  1. thương trường như chiến trường...bạn giỏi không phải là tất cả. Giỏi không chịu đc sự quản thúc thì chả còn gì đáng để hợp tác nữa. Ra đi tìm chân trời mới là điều sớm muộn thồi @@

    ReplyDelete
  2. Mà chơi bowling em nó cả ngày...em nó không chịu được sắp chui ra rồi :v

    ReplyDelete
  3. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết

    ReplyDelete
  4. Xui cho chụy rồi ng tính hk bằng trời tính

    ReplyDelete