Khát vọng trở về - Chương 231: Quý cô cáo trổ tài moi tiền



Cả nhóm đã về đến Haramark.

Thay vì trở về văn phòng Carpe Diem ngay lập tức, Seol lại đi đến đền thờ.

Đó là vì Kim Hannah đề nghị được kiểm tra kho đồ của "tổ chức sắp ra đời". Khi nhìn thấy đống ngọc ngà vàng bạc châu báu, cô há hốc mồm đến nỗi suýt nữa thì rơi cả hàm xuống đất.

"Đây... đây chỉ là một phần của gia tài? Không phải là tất cả ư?"

[Tất nhiên là không!]

Flone đột nhiên thò đầu ra và kêu quàng quạc như vịt.

Kim Hannah giật mình, nhưng cô ấy cũng không bất ngờ lắm. Đó là bởi vì Seol Jihu đã giới thiệu Flone cho cô ấy, trên chuyến xe ngựa trở về.

Ban đầu Kim Hannah bị sốc khi Seol coi một hồn ma là đồng đội, nhưng cô nhanh chóng quen với điều đó. Dù sao, đây cũng không phải là chuyện quá bất thường trong Thiên đường.

[Cô nghĩ Gia tộc Rothschear chỉ có vài trăm đồng vàng thôi sao? Vào thời kỳ hoàng kim, chúng tôi đã thực hiện các giao dịch trị giá hàng chục ngàn đồng vàng!]

Thấy Kim Hannah vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, Seol Jihu lên tiếng

"Chắc chắn chúng ta phải đến tận nơi mới biết, nhưng tôi nghĩ cơ hội rất cao. Ngay từ đầu, nếu thông tin này sai, bọn tôi đã không tìm được kho tàng ở đền Mộng Ảo".

"…Cũng có lý."

Kim Hannah đồng ý, sau đó lấy ra một cuốn sổ nhỏ và một cây bút từ túi áo sơ mi. Lần lượt mở từng chiếc túi, cô ấy huýt sáo một cách sung sướng và viết lia lịa như một cái máy.

"Cô đang làm gì đấy?"

"... Làm nhiệm vụ của tôi, thống kê tài sản.

Kim Hannah vừa nói vừa liên tục ghi chép.

"Chúng ta phải thống kê và ghi chép kỹ lưỡng ngay từ bây giờ. Nếu để mọi thứ trở thành một mớ hổ lốn, chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn trong tương lai".

"Huh? Tôi đã cho cô xem bản thống kê của Kazuki rồi mà?"

Seol Jihu lấy ra một tờ giấy và phe phẩy trước mặt Kim Hannah, nhưng cô ấy lắc đầu.

"Tôi tin tưởng vào kỹ năng của anh ấy, nhưng danh sách đó không bao gồm những món châu báu, vật phẩm và đá quý. Anh ấy đã không chuyển đổi các mục từ số 4 trở đi".

Thấy Kim Hannah bắt đầu săm soi những viên đá quý, Seol Jihu lặng lẽ cất tờ giấy đi.

"Nhưng mà, có rất nhiều..."

"Khỏi lo, tôi sắp xong rồi!"

Kim Hannah bình thản nói, như thể cô đang ăn kẹo. Lần này, một ánh mắt nghi ngờ lóe lên trên khuôn mặt Seol Jihu.

"Sau cùng, cậu đã nhận được 1.200 viên đá quý. Chất lượng và kích thước của chúng đồng đều, do đó..."

Seol lén lút đến gần Kim Hannah và nhìn trộm những ghi chú của cô. Cậu thấy cô không hề phét lác, rất nhiều mục đã được thống kê.

Tốc độ tính toán của cô ta, thật sự kinh hoàng!

"Cậu sẽ làm gì với những viên đá quý?"

Kim Hannah quay lại và hỏi.

"Cũng khá nhiều, nhưng vẫn có thể tìm được người mua. Miễn là cậu muốn thế".

"Oh? Ở đâu?"

"Ở bất cứ nơi nào có pháp sư. Cậu chỉ cần mang chúng đến Hội pháp sư, và họ sẽ mua với mức giá hời".

"Huh? Pháp sư cần nhiều đá quý đến vậy sao?"

Nghe điều này, Kim Hannah tỏ ra sững sờ.

"Cậu không biết ư? Đá quý ở Thiên đường chứa đựng rất nhiều mana. Chúng là một nguyên liệu quan trọng trong thuật giả kim. Ngoài ra, các pháp sư cần đá quý cho cho sáu hệ thống khác, à không, chỉ còn ba hệ thống thôi".

"Hệ thống?"

"Cậu thực ự không biết? Tại Thiên đường, ma thuật có thể chia thành bảy hệ thống, tùy thuộc vào phương pháp và kỹ thuật ứng dụng của chúng. Hóa hồn, Trừ tà, Triệu hồi, Giả Kim, Nguyên tố, Hắc ma pháp và Bạch ma pháp. Trong số này, Hắc Bạch Ma pháp đã biến mất cùng với sự sụp đổ của Đế chế. Còn những người theo trường phái ma thuật trừ tà dường như đã biến mất từ ​​lâu. Họ bị các Hắc pháp sư đánh bại.

Kim Hannah đã đưa ra một lời giải thích khá rõ ràng.

Seol Jihu gãi đầu và nói.

"Chà! Nếu vậy, sao chúng ta không chiêu mộ vài pháp sư và dùng số đá quý này để hỗ trợ họ?"

Kim Hannah cười cay đắng.

Trên Thiêng đường, các pháp sư có địa vị cao như sao trên trời. Họ quá hiếm và quá quý, đến nỗi, bang hội nào có một pháp sư đã đủ tự hào lắm rồi. Thế mà Seol còn muốn chiêu mộ tới vài người?

Những gì Seol Jihu vừa nói, người ta gọi là "đếm cua trong lỗ"! Nhưng Kim Hannah im như thóc, cô không dám nói ước mơ đó là vô lý.

Bởi vì...

Nếu người mơ ước là Seol Jihu, cô thực sự nghĩ rằng cậu sẽ đạt được điều đó.
*

Sau khi tính toán kết thúc, Seol Jihu dắt tay Kim Hannah. Và hai người tung tăng đi về văn phòng Carpe Diem.

"Mời vào. Nơi này hơi tồn tàn một chút".

"... Thực sự là vậy".

Kim Hannah rụt rè nêu ý kiến một cách ​​trung thực. Cũng đúng thôi, cô đang sống trong một tòa nhà hoành tráng như trung tâm thương mại lớn, và giờ phải chuyển đến một tòa nhà đổ nát.

"Từ nay, nơi này sẽ là phòng của cô. Cũng hơi khó chịu một chút, nhưng hãy kiên nhẫn... cho đến khi chúng ta di chuyển đến trụ sở mới".

Seol Jihu nhếch mép sau khi hướng dẫn Kim Hannah đến phòng của cô. Vì lý do nào đó, khi nhìn thấy Kim Hannah mở túi và cất đồ đạc của mình, cậu bỗng bật cười.

Chà, giống như một cô gái dọn đồ về nhà chồng vậy!

Tiếp theo, Seol Jihu vội vã chuẩn bị đồ.

Khoảnh khắc cậu ta chờ đợi, cuối cùng cũng đến.

Bây giờ cậu đã có một người chăm lo các vấn đề hành chính, cậu có thể rảnh tay được rồi!

"…Huh? Cậu đang làm gì đấy?"

Kim Hannah hỏi khi thấy Seol Jihu nhanh nhẹn đóng gói đồ đạc.

"À, tôi chuẩn bị đến Cự Thạch Sơn!"

"Cự Thạch Sơn?? Để làm gì?"

"Dễ hiểu thôi mà? Tôi đi luyện tập!"

"Luyện tập????"

Kim Hannah cao giọng hét lên như một cô con dâu nhìn thấy đống bát đĩa bẩn trong nhà bếp.

Lông mày của cô ấy cũng xoăn tít lại, nhưng Seol Jihu quá bận rộn nên không chú ý.

"Uhm. Tôi đã trở thành High Ranker, nhưng Cửa sổ trạng thái của tôi vẫn giống như khi cấp 4. Lâu không được tập luyện, tôi sắp phát điên rồi!"

Seol Jihu nói với một nụ cười rạng rỡ.

Sau khi đóng gói xong hành lý của mình, cậu đặt tay lên vai Kim Hannah và hét lớn: "Hãy bảo trọng! Nếu có trục trặc gì, hãy cho tôi biết nhé!"

Kim Hannah chuẩn bị bất tỉnh vì câu nói ngớ ngẩn của Seol Jihu. Nhưng xem ra cậu không đùa chút nào, Seol Jihu quay lưng bỏ đi với khuôn mặt mãn nguyện.

Tất nhiên, Kim Hannah túm cổ áo Seol, trước khi cậu kịp cất bước.

"Ê? Gì vậy?"

"Gì? Gì cái con khỉ!!?"

Kim Hannah đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

"Ê, cô làm sao vậy?"

"Ựck"

Nhưng đột nhiên, cô nuốt một ngụm nước bọt. Dù khuôn mặt cô đang run lên vì tức giận, nhưng cô buộc mình phải mỉm cười.

Khuôn mặt cô như thể đang muốn nói: "Bà điên lắm rồi đấy nhé! Bà đang cố nhịn đấy!"

"Jihu."

"Hử?"

"Cậu nói rằng cậu sẽ thành lập một tổ chức. Đó là lý do tại sao cậu chiêu mộ tôi!"

"Chuẩn!"

"Tôi vừa đến nơi này. Đây là ngày đầu tiên của tôi ở Carpe Diem"

"Chuẩn luôn?"

Seol Jihu gật gù như một cái máy. Khuôn mặt cậu vẫn ngơ ngác như một con thỏ vô tội.

"Thế thì, ít nhất cậu phải... Arg!!!"

Kim Hannah nghẹn lời, cô gào lên. Những đường gân trên trán cô căng phồng như mấy sợi dây thừng.

"Tôi lẽo đẽo theo cậu đến tận Haramark đấy!"

Thay vì càu nhàu, cô bắt đầu gào lên vì tức giận.

"Nghe cho kỹ này, tên đần!"

Cuối cùng, cô ấy ném chiếc mặt nạ thanh lịch của mình đi, và túm lấy cổ áo của Seol Jihu.

"...???"

"Cậu có điên không? Tập luyện? Cậu bị điên hả? Seol, quay xe!!! Tìm bộ não của cậu và bảo nó trở về nhà ngay lập tức!"

"Ể? Cô đang nói cái..."

"Đây là ngày đầu tiên của tôi ở đây. Ngày đầu tiên đó! Cậu là người lãnh đạo cơ mà, cậu không hiểu mình phải làm gì trước à? Tại sao không giới thiệu tôi với cả đội, nói với tôi về Carpe Diem, và nói về quyết định thành lập tổ chức trong tương lai?? Cậu bị ngáo à? Hay bị cuồng tập luyện rồi?"

Kim Hannah giận dữ lắc Seol liên hồi, cô không thể kiềm chế cơn giận được nữa rồi.

"Cậu bảo làm tôi hạnh phúc? Hạnh phúc cái con khỉ! Nói thì hay lắm! Thế thằng khốn nào định ngược đãi tôi ngay từ đêm đầu tiên? Hả? hả?"

"Uuuuuek"

Đầu Seol Jihu đung đưa như đồng hồ quả lắc.

[Mueeeeeee]

Và mặt dây chuyền của cậu ấy cũng vậy.

*

Cuối cùng, Seol Jihu buộc phải buông hành lý, và giải thích tường tận về kế hoạch của mình cho Kim Hannah.

'Cô ấy mới biết qua thôi mà... tại sao có thể hỏi nhiều đến như vậy???'

Kim Hannah đã chọc ngoáy và soi mói từng li từng tý một. Đến tận sáng hôm sau, cậu vẫn chưa được giải thoát.

Mặt khác, cậu hơi lo lắng.

Khi Seol kết thúc câu chuyện dài của mình, Kim Hannah nháy mắt nói rằng "Aya ~ Vậy là, chúng ta có nhiều chỗ để moi tiền. Tốt lắm, hãy lấp đầy ngân quỹ trước đã.

Seol Jihu không hiểu cô dự định moi tiền ở đâu. Tuy nhiên, cậu quyết định không can thiệp mà chỉ đơn giản là trông chừng cô.

Sáng hôm đó, Seol Jihu triệu tập mọi người đến văn phòng.

Để chính thức giới thiệu thành viên mới.

"Tôi là Kim Hannah. Thủ lĩnh Seol Jihu đã cho tôi cơ hội gia nhập nơi này. Xin hãy chăm sóc tôi!"

Mặc trang phục chỉnh tề, Kim Hannah giới thiệu ngắn gọn và mau lẹ.

Mọi người đều phản ứng khá giống nhau.

Với một cái nhìn ngơ ngác: "Tại sao cô ấy lại đến đây?"

Đã nghe qua câu chuyện từ trước, nên Jang Maldong bình thản lên tiếng.

"Rất vui được gặp cô. Ta không ngờ Giám đốc Kim nổi tiếng của Sinyoung lại đến đây, cho nên... Cũng hơi bất ngờ đấy!"

"Nói thật, tôi cũng cảm thấy như vậy. Thật vinh dự khi được làm việc cùng ngài, lão sư Jang."

"Chúng ta từng gặp nhau vài lần, nên ta sẽ không chào hỏi dài dòng. Cô có thể giải thích chuyện gì đã xảy ra không?"

"Như tôi vừa nói, tôi đã chấp nhận lời mời của Seol Jihu. Tất nhiên, có vài sự tình đằng sau, nhưng đó là một vấn đề riêng tư. Tôi hy vọng ngài hiểu cho..."

"Uhm, xin lỗi."

Jang Maldong gật đầu và không đào sâu vào chuyện đó nữa.

Kim Hannah hắng giọng và nói chuyện với mọi người trong phòng.



"Tôi chắc chắn rằng tất cả các bạn đang tự hỏi tại sao tôi lại ở đây."

"..."

"Rất đơn giản. Thủ lĩnh Seol Jihu muốn phát triển Carpe Diem, từ một Đội thành một Hội, và đã nhờ tôi giúp đỡ."

Không ai tỏ ra ngạc nhiên.Seol Jihu đã giải thích trong chuyến đi xe ngựa và họ cũng đã cho anh chị em Yi biết về điều đó.

Jang Maldong cũng biết trước chuyện này.

"Vì vậy, trong khi giúp Carpe Diem đăng ký trở thành một Tổ chức chính thức..."

Kim Hannah phát biểu rõ ràng rành mạch, như thể đang thuyết trình cho các thành viên hội đồng quản trị.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm xử lý các nhiệm vụ hành chính của Carpe Diem trong tương lai. Từ những điều nhỏ nhặt, cho đến vai trò là Thủ lĩnh tạm quyền, nếu như cậu ta mất tích."

Cô ấy đang vạch rõ vai trò của mình.

Thủ lĩnh tạm quyền. Ai cũng hiểu rằng, đây không phải là một vị trí tầm thường.

"Có ai thắc mắc gì không?"

Cô gọi đó là "thắc mắc", nhưng ý Kim Hannah là, liệu có ai phản đối không.

Mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ.

Với tính cách của Chohong, cô ấy chắc chắn sẽ giơ nắm đấm lên trước nếu ai đó bước vào và nói chuyện một cách kiêu ngạo như thế này.

Nhưng người phụ nữ đang nói là Quý cô Cáo, Kim Hannah.

Một bậc thầy về quản trị.

Chohong không còn cách nào khác, đành nuốt cơn giận lại và động não. Cô hiểu rằng tình trạng của đội đang cực kỳ lộn xộn.

Chà, thành thật mà nói, với tình huống hiện tại của Carpe Diem, cô nên xúc động rơi nước mắt và nói, "Aigo ~ chào mừng, chào mừng. Cảm ơn cô đã gia nhập cái ổ chuột này".

Và thế là, Chohong khẽ nắm chặt tay cô.

Chát, chát

Khi Chohong bắt đầu vỗ tay, các thành viên khác trong đội cũng bắt đầu vỗ tay theo.

Kim Hannah cúi đầu với một nụ cười.

Chohong gãi đầu.

"Tôi có rất nhiều câu hỏi, nhưng cũng hơi khó vì cô nói đó là vấn đề riêng tư. Dù sao đi nữa, Seol đã mời cô, vậy thì hãy ở lại đây cùng chúng tôi".

"Vâng. Tôi sẽ là thành viên của Carpe Diem."

Hầu hết mọi người sẽ nao núng khi họ gặp đôi mắt chất chứa cảm xúc hỗn độn của Chohong, nhưng Kim Hannah bình thản trả lời mà không chớp mắt.

"Chà, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra" - Chohong thở dài - "Nhưng tôi tin tưởng Seol. Chắc chắn cậu ấy cũng tin tưởng cô, nên không cần bàn cãi gì nữa".

Cô khoanh tay và hất hàm, chỉ ra cửa.

"Đi uống rượu không? Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc chào mừng."

Đây là cách Chohong thể hiện rằng, cô đang chào đón Kim Hannah.

Seol Jihu liếc nhìn Kim Hannah. Cậu không biết cô sẽ phản ứng ra sao.

"... Tôi rất hạnh phúc."

Kim Hannah bất ngờ trả lời với một nụ cười.

Nhưng nụ cười đó chỉ kéo dài một lúc.

"Nhưng trước đó, có một vài điều chúng ta cần quan tâm. Bữa tiệc có thể để sau, phải không?"

"Một vài điều cần quan tâm? Ngay bây giờ?"

"Vì tất cả mọi người đang ở đây, nên lúc này là thời điểm hoàn hảo. Đầu tiên, mời cô xem cái này"

Kim Hannah nở nụ cười quen thuộc và lấy ra vài tờ giấy rồi đưa cho mỗi người.

"…Hợp đồng?"

Chohong nhíu mày sau khi lấy tờ giấy.

"Cô muốn chúng tôi ký hợp đồng mới?"

"Mỗi tổ chức đều phải có hợp đồng chính thức. Đặc biệt là khi họ thuê tân binh."

Kim Hannah tiếp tục với giọng nói bình thản.

"Nhưng, tất cả các bạn đều được coi là thành viên sáng lập. Thế nên, theo ý kiến ​​của tôi, các bạn không cần phải ký hợp đồng."

Liên kết vô thời hạn. Đó là đặc quyền chỉ dành cho những thành viên sáng lập của một tổ chức.

Nói cách khác, họ đã được đảm bảo một vị trí và quyền hạn trong tổ chức mới.

"Đúng."

Chohong gật đầu.

Nhưng ở đây, Kim Hannah đã thêm một bước ngoặt.

"Vì các bạn là thành viên sáng lập, nên mọi người hãy cùng chung tay đóng góp để khai sinh ra tổ chức mới, phải không nào?"

Nghe điều này, một vài khuôn mặt đã trở nên cứng đờ. Họ đã hiểu những gì cô ấy muốn nói.

"Cô muốn chúng tôi góp tiền?"

Chohong cười cay đắng.

"Phải, chi phí đầu tư. Trong mắt tôi, Carpe Diem có tiềm năng phát triển vô hạn".

Kim Hannah nói một cách hùng hồn.

"Nghĩ xem, các bạn đã nhận được một khoản tiền lớn từ cuộc thám hiểm gần đây. Và có thể sẽ còn trong tương lai."

Cô liếm môi như chim ưng đang nhìn con mồi.

"Tôi không yêu cầu gì quá đáng. Các bạn chỉ cần đầu tư khoảng 20% số tiền mà cô nhận được từ chuyến thám hiểm đền Mộng Ảo. Số tiền này dùng để mua đất, xây dựng và bảo trì".

Những tiếng rên rỉ cay đắng vang lên. Nhưng họ không thể phàn nàn một câu nào.

Yêu cầu của Kim Hannah, là hoàn toàn hợp lý.

Seol Jihu phải trả hầu hết các chi phí. Trong khi đó họ chỉ cần đóng góp 20 %. Thế là tử tế lắm rồi.

"Hmm... Tôi có bắt buộc phải trả tiền không?" - Hugo hỏi kỹ.

"Không, anh không bị bắt buộc!"

Đôi mắt Hugo Hugo nhảy múa khi nghe câu trả lời của Kim Hannah. Nhưng, cô mỉm cười và nói tiếp.

"Tuy nhiên, nếu anh làm thế, anh sẽ phải ký hợp đồng mới. Tôi sẽ soạn thảo ngay".

Hugo nối tiếng là đầu to óc bằng quả nho, nhưng cũng biết suy nghĩ. Vẫn hơn mấy đứa leech truyện rồi xóa credit của Moonsnovel.

Thế nên, anh ta nhanh chóng trở nên ủ rũ.

Những gì Kim Hannah vừa nói, thực ra rất đơn giản.

Trong tương lai, Carpe Diem sẽ phát triển thành một tổ chức khổng lồ. Nếu muốn được đối xử với tư cách "thành viên sáng lập", thì hãy chung tay đóng góp. Còn nếu bạn không muốn, cũng tốt thôi. Nhưng đừng mơ đến chuyện đòi quyền lợi khi Carpe Diem khởi sắc.

Có làm thì mới có ăn. Không làm thì chỉ có ăn *** ****, ăn ***, thế cho nhanh.

Không ai có thể cãi lại logic hoàn hảo này.

Tất nhiên, họ vẫn có thể nhận được tiền thưởng khi họ ký hợp đồng, nhưng chỉ thế mà thôi.

Họ sẽ là nhân viên tạm thời. Điều gì sẽ xảy ra với họ khi hợp đồng hết hạn?

"Ok, tôi hiểu".

Chohong mím môi và hỏi.

"Tuy nhiên, 20% từ mọi người, vẫn là rất nhiều. Làm thế nào để chúng tôi kiểm soát được rằng, cô sẽ sử dụng số tiền đó đúng cách?"

"Đừng lo. Thủ lĩnh sẽ chịu trách nhiệm quản lý các quỹ và tôi sẽ phải xử lý các thủ tục thích hợp để đề nghị thanh toán".

Vì cô ấy đã chuẩn bị chu toàn, nên chẳng ai nói thêm được gì.

Chohong bật ra một tiếng cười vô hồn.

"Tôi biết, chi phí sáng lập là điều cần thiết. Nhưng chúng tôi cũng phải nhận được một phần lợi tức và điểm đóng góp trong tương lai chứ?"

"Tất nhiên."

Kim Hannah thừa nhận mà không hề chớp mắt.

"Tuy nhiên, hiện tại còn quá sớm để thảo luận về vấn đề cụ thể đó. Chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn trong tương lai. Vì các bạn đã chung tay xây dựng tổ chức, các bạn sẽ được đền bù xứng đáng".

"Hmm... tôi không còn gì để nói nữa."

Chohong đưa hai tay lên đầu hàng và lắc đầu.

Seol Jihu hoàn toàn bị sốc. Kim Hannah thực sự đã moi được một khoản tiền lớn, chỉ trong vài phút.

Vì những gì cô ấy nói đều hợp lý, không ai có thể đưa ra bất kỳ lời phản đối nào. Dù có hơi đắng lòng một chút, nhưng cũng đành cam chịu thôi.

Ngay sau đó...

Soạt, soạt.

Kim Hannah giở trang tiếp theo của cuốn sổ tay, và đưa mắt nhìn đi nơi khác.

"Cô Phi Sora?"

"…Tôi?"

Phi Sora, người đang lặng lẽ lắng nghe, mở to mắt.

"Trường kiếm, khiên, áo giáp. Mọi thiết bị của cô đều là đu mượn, đúng không?"

Phi Sora vô thức nhìn xuống cơ thể mình.

"Nghe nói cô đã mượn chúng để chuẩn bị cho cuộc chiến."

"Chúng... chúng là của tôi!"

Phi Sora nhìu mày, cô không muốn trả lại thiết bị dễ dàng như vậy.

Kim Hannah nghiêng đầu.

"Của cô?"

"Đúng vậy, anh ta nói chúng là của tôi."

Hai người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cùng một chỗ.

Và ở đó...

Seol Jihu cười toe toét, lắc lắc cái đầu.

Kim Hannah nhìn lại Phi Sora với đôi mắt sắc bén.

"Tôi tin rằng các thiết bị mà cô đang mặc, là chiến lợi phẩm của Seol Jihu từ bữa tiệc. Vì sao cô lại nói rằng chúng là của cô??"

Phi Sora mím chặt môi trước khi gục đầu xuống.

'Vì Seol Jihu đã trêu tôi, nên tôi sẽ lấy chúng'

Chà, cái lý do này quá đần độn. Cả cô cũng không ngửi được.

Cô liếm môi và lắp bắp:

"Lần trước... tôi đã cho anh ta một ân huệ... và anh ta hứa sẽ kéo dài thời gian thuê"

"À, tôi hiểu. Nhưng điều quan trọng là chúng ta chưa rõ thời lượng chính xác" -  Kim Hannah khịt mũi - "Chúng ta sẽ thảo luận thêm với nhau. À, anh cũng vậy,  Marcel Ghionea."

"Tôi có một yêu cầu."

Marcel Ghionea lên tiếng như thể anh ta đang chờ sẵn.

"Có thể mua luôn được không? Tôi rất thích cái nỏ này."

Kim Hannah mỉm cười.

"Anh sẽ phải thương lượng với chủ sở hữu hợp pháp của nó. Tôi chỉ lo chuyện cho thuê mà thôi".

Marcel Ghionea gật đầu.

Kim Hannah lật cuốn sổ của mình một lần nữa.

"Cuối cùng, cô Yi Seol-Ah và cậu Yi Sungjin."

"Vâng?"

Co rúm lại vì bầu không khí nặng nề, Yi Seol-Ah giật mình hỏi.

"Hai bạn cũng cần nói chuyện với tôi."

Yi Seol-Ah dường như không biết tại sao Kim Hannah muốn nói chuyện mình. Trong khi đó, Yi Sungjin dường như đã hiểu chuyện, nên cậu lặng lẽ gật đầu.

"Đó là tất cả."

Cạch. 

Kim Hannah đóng cuốn sổ của mình lại và mỉm cười vui vẻ.

"Đầu tiên, cô Phi Sora và anh Marcel Ghionea. Chúng ta đi đâu đó nói chuyện nhé".

Nói xong, cô quay sang phòng sinh hoạt chung.

Cạch

Cạch. 

Âm thanh của giày cao gót ngày càng xa dần.

Marcel Ghionea đứng dậy và bình tĩnh đi theo cô, trong khi Phi Sora nghĩ một lúc rồi vội vã đuổi theo họ.

Seol Jihu không thể che giấu sự kinh ngạc của mình. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Phi Sora ngoan ngoãn nghe lời như một con cừu.

Thành thật mà nói, cậu còn không chắc đây là một giấc mơ hay thực tế.

'Wow!'

Chỉ trong ngày đầu tiên, Kim Hannah đã hoàn toàn biến Carpe Diem trở nên quy củ.

Cô đã gây ấn tượng mạnh mẽ đến nỗi cậu sợ rằng ai đó sẽ phát điên và làm loạn.

Dù sao đi nữa, điều quan trọng là một luồng gió mới đã bắt đầu thổi vào Carpe Diem.

Mặc dù đó là một cơn gió bão chứ không phải một cơn gió nhẹ, nhưng ai cũng có quyền lựa chọn.

Đứng vững hoặc bị thổi bay.

"Pheww..."

Seol Jihu thở dài, rồi ngạc nhiên mở to mắt. Trong khi mọi người đang câm nín thì...

"Fufufu..."

Chỉ có Jang Maldong đang nở một nụ cười.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 231

Chương 230

Chương 229

Chương 228 - Phần 2
Chương 228 - Phần 1

Chương 227 - Phần 2
Chương 227 - Phần 1

Chương 226 - Phần 2
Chương 226 - Phần 1

Chương 225

Chương 224 - Phần 2
Chương 224 - Phần 1

Chương 223

Chương 222

Chương 221


Chương 220

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

15 Comments:

  1. Kim mà là vợ cả thì toang cả nhà :')))

    ReplyDelete
  2. Không bõ công refresh page từ tối đến giờ

    ReplyDelete
  3. Cả ngày hóng. 1 tiếng refresh 1 lần. Thanks team

    ReplyDelete
  4. Giám đốc cáo là đây nè.

    ReplyDelete
  5. Chuẩn CEO đó... thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết.

    ReplyDelete
  6. Thx nhóm dịch nha, thích nhất câu của anh Huấn :))

    ReplyDelete
  7. Dù có ở đâu thì quy luật Huấn Rose vẫn được áp dụng.:))

    ReplyDelete
    Replies
    1. hãy xem Thế giới kỳ diệu của Gumball nhé bạn

      Delete
  8. Fox giờ giống vợ cả quãng lý hậu cung vl

    ReplyDelete
  9. Ad ơi hôm nay chủ nhật không có boom hả :((

    ReplyDelete
  10. ad ơi nay k có chap nào à ad

    ReplyDelete
  11. Do tình hình kinh tế nên mỗi tuần chỉ còn 10-12 chương ak ae ơi.....

    ReplyDelete
  12. Định luật Huấn Rose đã dc áp dụng tai đây 😂😂😂

    ReplyDelete