Khi ánh mặt trời gay gắt ập vào mặt Seol Jihu, cậu chậm chạp mở mắt. Và theo bản năng lao vào một nguồn nhiệt ấm áp mềm mại.
"Ơ kìa!" - Kim Hannah rên khẽ vang.
Tiếng rên của cô vọng vào đôi tai Seol Jihu. Cậu vẫn đang nửa tỉnh nửa mê.
“Tôi phải thức dậy và làm việc… không…. tôi muốn ngủ nhiều hơn… nhưng tôi tự động thức dậy vào khoảng thời gian này.” - Cậu ta vừa dãy dụa vừa thở mạnh.
“Tại sao?... Ugh, tên khốn này, buông ra?” - Kim Hannah đẩy Seol Jihu ra, rên rỉ.
“Urg…”
Tất nhiên, cậu bò lại chỗ cô ngay sau đó.
“Chúa...”
“Seonhwa… Yuhui Noona… nếu mọi người cứ làm thế… tôi không thở được đâu…”
“Ơi!"
Kim Hannah thở dài.
Cậu ta mơ thấy gì mà lại có một khuôn mặt hạnh phúc như vậy?
“Tên nhóc này…”
Dốc hết sức để đẩy Seol Jihu ra chỗ khác, cô đứng dậy khỏi giường và đi ra ngoài
Người xưa có câu: "Nếu bạn không thể cưỡi ngựa, thì cưỡi bò cũng được."
Seol Jihu mím môi và lăn tròn. Cậu vùi mặt vào tấm chăn ấm áp vẫn mang theo hơi ấm cơ thể của Kim Hannah.
Một mùi hương tinh tế của các sản phẩm trang điểm và rượu làm nhột mũi Seol.
“Tôi đun nóng nước cho cậu rồi đấy.”
"Cảm ơn."
“Cậu muốn ăn gì cho bữa sáng?”
“Thứ gì đó giải rượu tốt, 2 phần , làm ơn”
Tất cả các loại âm thanh đập vào tai Seol Jihu khi anh ta từ từ tỉnh dậy. Tiếng đóng cửa, tiếng nước chảy, tiếng nước sôi, v.v ...
Anh ta thậm chí còn ngửi thấy một mùi thơm đến nỗi chảy cả nước miếng
Ngay khi Seol Jihu ló cái lỗ mũi và vung người lên, một chiếc khăn ướt bay về phía Seol và đáp xuống mặt cậu ta.
"…Sao cô lại làm thế?"
“Tôi đang thay đồ…”
Một giọng nói càu nhàu và lạnh lùng vang lênh. Sssk, sssk. Seol Jihu càu nhàu lặng lẽ khi nghe tiếng rũ quần áo
“Mắt tôi mù mất rồi, huhu!”
“Ờ, tôi ném đấy. Điên quá mà!”
Seol Jihu nghiêng đầu trước lời thú nhận của Kim Hannah.
"Điên? Tại sao?"
“Cậu có biết tôi khó khăn như thế nào để ngủ chỉ vì cậu không?”
Seol Jihu nao núng trước giọng nói khó chịu của cô
“Từ ‘kiềm chế’ không có trong từ điển của cậu, phải không? Cậu là đứa trẻ 12 tháng tuổi hay gì vậy? Một thằng khốn 26 tuổi đã trưởng thành mà cũng không nhìn thấy những gì trước mặt ư? Tôi chỉ chiều chuộng cậu một chút mà đã hư thế này rồi!…”
“…”
“Lại còn giả vờ ngủ nữa? Dậy ăn sáng! Tôi đã gọi món soup giải rượu cho tên khỉ gió nhà cậu rồi đấy!”
Cuối cùng, Seol Jihu bò ra khỏi giường. Vẻ mặt cậu y như một thằng bé trốn nhà đi chơi cả đêm và bị mẹ bắt gặp khi lẻn về nhà vào buổi sáng.
Khi Seol lau mặt xong và mở mắt ra, cậu thấy Kim Hannah đang ngồi trước bàn, chỉ mặc một chiếc áo trắng.
Seol Jihu chớp mắt.
Anh ta luôn nhìn thấy mái tóc của cô ấy cột đuôi ngựa một cách gọn gàng, vì vậy khi nhìn thấy Kim Hannah xõa tóc, cậu cảm thấy lạ lẫm.
“Slurp… Vị của nó thật là ngon. Này, đến ăn đi không soup nguội mất”
Seol Jihu ngồi xuống phía đối diện với cô vì liên tục thúc giục, và lấy một muỗng súp giải rượu.
Trời vẫn còn lờ mờ sáng, sự lạnh lẽo của màn đêm vẫn chưa rời khỏi không khí. Một nồi súp nóng là món ăn hoàn hảo để sưởi ấm bên trong căn phòng lạnh giá này.
Vì nó có hương vị rất nhẹ, Seol cũng không gặp khó khăn gì khi nuốt súp.
Sau khi tập trung vào việc giải rượu một lúc, Seol Jihu liếc nhìn Kim Hannah.
Cô ấy có nhớ cuộc trò chuyện của họ từ tối qua không?
Rượu làm cô phun ra bất cứ điều gì trong tâm trí, vì vậy Seol lo lắng cô có thể có những ý tưởng khác khi cô đã tỉnh táo. Tất cả các loại ý nghĩ lướt qua tâm trí của anh. Con người rất hay thay đổi. Hôm nay có thể khác với hôm qua. Hơn nữa, đây là một quyết định quan trọng sẽ thay đổi cuộc sống ở Thiên đường của Kim Hannah mãi mãi.
“….”
… Sự thật thì, ngay cả Seol cũng không dám tin.
Kim Hannah gia nhập Carpe Diem. Đó là điều mà anh chưa bao giờ tưởng tượng trước đây.
“Keuheu~Bây giờ, đây mới là thứ mà tôi gọi là soup”
Kim Hannah ngẩng đầu ra khỏi chậu đá. Lau mồ hôi trên mũi và trán, cô thở ra.
“Nó làm sạch bụng của tôi. Au~~ thật là sảng khoái, cuối cùng tôi cũng cảm thấy mình còn sống”
Cô ngạc nhiên liếc nhìn Seol Jihu.
“Sao thế? Tôi không thích cậu ăn xong muộn hơn tôi”
Seol Jihu vô thức nắm lấy muỗng của mình một lần nữa.
Kim Hannah đứng dậy với khuôn mặt sảng khoái và bắt đầu trang điểm bằng gương pha lê. Sau đó, cô ấy cho tinh chất và kem dưỡng da lên mặt mình.
“Dù sao đi nữa, tại sao các cậu lại đến Scheherazade?”
'Gì cơ?'
Seol Jihu gần như hỏi lại.
“Cậu nói rằng cậu đưa tất cả đồng đội đến đây.Tôi không nghĩ tất cả đều đến vì tôi.”
Mãi cho đến khi nghe những lời này, Seolđã tưởng rằng cô muốn quên chuyện hôm qua đi
“Oh... đó là vì phiên đấu giá”
“Nhà đấu giá? À, hiểu rồi, họ đến đây để tiêu tiền.”
“Một vài người trong số họ ở đây chỉ để vui chơi. Nhưng đúng, hầu hết đều ở đây để mua trang bị mới.”
"Trang bị mới…"
Kim Hannah khịt mũi khi lấy kem chống nắng ra
“Theo tôi biết thì gần đây Scheherazade không có món đồ tốt nào cả. Các cậu đã không mua những thứ tào lao chỉ vì có tiền, phải không?”
“Tôi vừa mua một chiếc áo choàng trị giá 100 đồng bạc. Chẳng có thứ gì khiến tôi thích thú cả.”
“Vậy là cậu chỉ đi xem đồ? Tốt lắm!”
Kim Hannah khen ngợi Seol Jihu khi cô thoa kem dưỡng ẩm.
Seol Jihu xoay thìa trong nước súp, rồi đột nhiên hỏi vì tò mò.
"Tại sao? Tôi có nên mua bất cứ thứ gì tại nhà đấu giá ngay bây giờ không?
"Không cần thiết. Ngay cả khi cậu có tiền, cậu vẫn phải chi tiêu hợp lý sao cho xứng đáng.”
Kim Hannah vừa nói vừa mở nắp lọ kem BB.
“Chúng ta đang nói về cả trăm đồng vàng. Cậu phải dùng chúng đúng chỗ. Tất nhiên, đúng là Scheherazade có nhà đấu giá lớn nhất, nhưng mà có chỗ không phải ai cũng được phép vào”
“Tại sao nhà đấu giá lại không công khai??”
“Tất nhiên, đồ ngốc. Nhà đấu giá là một doanh nghiệp được điều hành bởi Người địa cầu.”
Kim Hannah mắng cậu, rồi bắt đầu thể hiện kỹ năng thuyết giảng của mình.
“Có một nhà đấu giá riêng cho các VIP. Một nơi riêng tư mà chỉ những đại gia mới biết. Đó là nơi bán hàng xịn thực sự.”
Đôi mắt Seol Jihu mở to vì đây là lần đầu tiên anh nghe về một điều như vậy. Đây dường như là lý do tại sao không có gì gây được sự chú ý của anh tại nhà đấu giá nổi tiếng Scheherazade.
“Cuối cùng, tất cả các đồ được bán đấu giá công khai chỉ là đồ thừa. Tất nhiên những thứ cặn bã đó cũng có những mặt hàng tốt nhưng chúng không phải những thứ đáng giá hàng trăm đồng vàng dành riêng cho các VIP.”
Kim Hannah nhếch mép khi cô ấy dùng kem che khuyết điểm.
“Những người đốt tiền tại các cuộc đấu giá công khai là những kẻ ngốc thực sự. Họ thậm chí còn không nhận ra rằng, nhà đấu giá đã cài cắm vài nhân viên để chim mồi. Họ đang trả giá cao để rước về mấy thứ của nợ.”
Seol Jihu chợt nghĩ về Hugo. Anh da đen đần độn đã cười như đười ươi sau khi mua được vài món hào nhoáng.
Seol Jihu cũng đã có kinh nghiệm mua các mặt hàng được quảng cáo và nhanh chóng thất vọng. Vì vậy cậu lập tức hiểu ý Kim Hannah.
'Huh?'
Seol Jihu chớp mắt. Cậu chỉ vừa nhìn thấy cô ấy đang dùng kem che khuyết điểm, nhưng giờ cô ấy đã chuyển sang đắp mặt.
‘Sao nhanh dữ…?’
“Phải rồi.. khi nào cậu có kế hoạch quay trở lại?”
"Huh? Tôi mơi chỉ ở đây được một ngày mà?.”
“Thôi nào, không phải tôi đã nói rồi sao? Cậu chuẩn bị mua đồ bỏ đi hả? Cậu nói rằng cậu đã trở thành một High Ranker,phải không? Vì thế phải mua những trang bị có chất lượng tốt, đặc biệt khi cậu còn là một chiến binh nữa”
Seol gật gù. Không, đó không phải vấn đề chính.
Trong chớp mắt, Kim Hannah đang sử dụng một cây bút vẽ chân mày và đánh lên mắt. Cách cô ấy di chuyển bàn tay, Seol Jihu cảm thấy như anh đang xem một chương trình ảo thuật vậy.
“Sự thật là Sinyoung không thể dễ dàng đụng vào cậu, nhưng không có điều gì là tuyệt đối. Không nên ở đây quá lâu”
Kim Hannah ngắm mình trong gương trước khi gật đầu và đứng dậy.
Seol Jihu không nói nên lời.
‘Mọi người nói rằng phụ nữ sẽ biến đổi sau khi trang điểm, nhưng thế này thì….’
Những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt của cô giờ đã rõ ràng hơn đến mức kinh ngạc. Cậu thậm chí còn cảm thấy như khuôn mặt cô đang phát sáng rạng rỡ.
“Đừng suy nghĩ quá muộn phiền làm gì, cậu tránh một đống cờ ứt không phải vì nó đáng sợ mà chỉ vì nó bẩn mà thôi”
Cô buộc tóc gọn gàng thành đuôi ngựa, sau đó kết thúc việc biến thành một người phụ nữ chuyên nghiệp bằng cách mặc áo khoác hai mảnh, vớ màu cà phê và váy công sở.
“Tôi phải đi ngay bây giờ. Tôi sẽ đi làm, vì vậy hãy đánh thức đồng đội của mình và lấy một cỗ xe. Cậu nên rời đi càng sớm càng tốt, như thế có lợi cho cả hai chúng ta.”
Sau khi xắn tay áo lên, Kim Hannah cúi xuống nhặt túi xách của cô.
Chỉ sau đó, Seol Jihu nhận ra rằng mình đã quên thứ gì đó rất quan trọng.
“Ê này! C-cô định đi làm hả?”
“Ừ?”
“Tại sao?”
“Là sao cơ? Tại sao? Đó là công việc của tôi mà”
Khi Kim Hannah thản nhiên đáp lại và cầm lấy túi xách của mình, Seol Jihu hỏi lại.
"Cô định đi thật à?"
“Cậu đang nói cái quái gì thê?”
“Hôm qua.. cô nói là…..”
“Tôi đi vì tôi phải làm như thê? Sao cậu lại hỏi điều này?”
Seol Jihu không biết nói gì khi Kim Hannah đứng thẳng lưng và nhìn xuống cậu ta với khuôn mặt khó chịu.
“Không… tôi chỉ tò mò lí do cô phải đi thôi”
Kim Hannah đeo túi xách lên vai cô. Cô ấy trông có vẻ thờ ơ, nhưng cô ấy nói với vẻ nghiêm túc.
“Tôi đến đó để viết đơn từ chức”
*
Sau khi Kim Hannah đi , Seol Jihu phục kích phòng bên cạnh. Đúng như dự đoán, đồng đội của anh nằm ngủ ngổn ngang trong cùng một phòng,
Anh chỉ có thể tưởng tượng họ đã uống bao nhiêu bởi mùi rượu tràn ra từ căn phòng
Không có gì đáng ngạc nhiên, không ai thức dậy ngay cả sau khi anh lắc chúng mạnh mẽ. Trên thực tế, họ cau mày và vẫy tay trong không trung như muốn xua đuổi một con ruồi.
Sự an ủi duy nhất trong tình huống là Marcel Ghionea đã tỉnh táo ngay lập tức.
Suy nghĩ xem phải làm gì, Seol Jihu nghĩ ra một ý tưởng “hay ho”
Và đó là đặt mặt của mọi người gần nhất có thể với nách và háng của Hugo.
Hiệu quả gần như tức thời. Chohong, người được đặt dưới nách trái Hugo, tỉnh dậy sau vài phút la hét đủ loại lời chửi thề.
Điều đó cũng tương tự với Phi Sora, người được đặt ở phía bên kia.
“Fuck”
Cô nhíu mày và thốt ra một từ chửi bậy ngay khi cô tỉnh
Seol Jihu giữ cố nhịn cười và tiếp cận cô.
"Chuyện gì vậy?"
“Tôi đang ngủ ngon lành và đột nhiên, argh, chết tiệt. Tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi thối.”
Phi Sora rên rỉ và nhổ nước bọt trên sàn nhà. Cô ấy rõ ràng làm bộ mặt ghê tởm.
“Được rồi, được rồi, giờ thì dậy rồi. Mặt trời lên đến đỉnh rồi đấy”
"Huh? Tại sao? Tôi muốn ngủ lâu hơn một chút~”
“Tôi đã mang cho cô một ít nước nóng. Rửa mặt đi kẻo nguội.”
Seol Jihu đẩy Phi Sora, người vẫn đang càu nhàu, vào phòng vệ sinh.
Maria vẫn cố thủ dưới háng Hugo. Tuy nhiên, sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn. Nhất là khi Hugo xì hơi.
‘Haaaah ~ Đã quá’
Dường như Hugo đã bị đầy hơi, anh talẩm bẩm trong giấc ngủ.
??????!!!!!!!!
Tất nhiên, phát rắm đó giống như một tia sét đối với Maria. Mặt cô tái xanh và người bắt đầu khô héo như vừa trúng một đòn chí mạng.
Cô vừa nôn vừa khóc.
“A, đcm thằng chó đẻ hôi thối! Đcm nhà màyyyyyyyyyyy!'
Cô hét lên với sự phẫn nộ và giận dữ, rồi lấy cây thánh giá của mình chọc vào mông Hugo
Kết quả là Hugo cũng tỉnh dậy và la hét như lợn bị chọc tiết.
Marcel Ghionea đã theo dõi toàn bộ cảnh tượng vừa diễn ra. Anh ta run rẩy trong sợ hãi khi nhìn thấy Seol Jihu bật cười sau một hành động tàn nhẫn như vậy.
Dù một vụ ẩu đả nổ ra, nhưng các thành viên trong đội cũng không phản đối chuyện quay trở lại Haramark.
Lý do chính là thiếu các mặt hàng tốt tại nhà đấu giá.
Seol Jihu rất vui vì anh không cần phải thuyết phục họ. Không, giờ thì cậu bắt đầu bối rối: Mục tiêu thực sự của họ là đến uống rượu đắt tiền Scheherazade hay gì?
Dù sao thì, tin tốt vẫn là tin tốt. Seol Jihu ra khỏi nhà trọ và đi đến chuồng ngựa gần cổng phía nam.
“Huaaaam. Anh có thể cho chúng tôi ngủ nhiều hơn, chúng ta đâu có vội gì đâu?”
Phi Sora càu nhàu khi cô ngáp lớn.
Seol Jihu làm vẻ mặt xin lỗi.
Maria cũng xoa xoa bụng.
“Vậy là, tôi là người duy nhất được hưởng lợi từ chuyến đi đến thủ đô này”
Hugo cười toe toét tự hào khi ngồi xuống xe ngựa.
Seol Jihu nghĩ về việc nói với Hugo những gì Kim Hannah đã nói với anh trước đó về các cuộc đấu giá, nhưng anh quyết định không. Không cần phải làm hỏng tâm trạng của anh ta khi anh ta cảm thấy thỏa mãn
“Ah….Tôi đã uống quá nhiều sao? Tại sao đầu tôi lại có nhiều tiếng chuông reo như vậy?”
Seol Jihu không thể kìm nén tiếng cười khi thấy Chohong rên rỉ cùng với Maria.
“Cô nên ăn một ít soup để giải rượu. Cô đã có thời gian mà”
“Tôi lười lắm… dù sao thì, hãy lên đường thôi nào. Tôi sẽ cảm thấy tốt hơn khi được ngủ thêm một giấc nữa.”
“Chờ đã, chúng ta sẽ đợi thêm 1 người nữa”
“Hah? Ý anh là sao? Tất cả đều đã tập trung đủ mà?”
“Well, cô sẽ thấy… có một người nữa sẽ gia nhập cùng chúng ta”
Đôi mắt Chohong mở to.
“Ai cơ? Khi nào thì người này đến?”
“Sớm thôi, cô cứ chợp mắt 1 tí đi”
“Tôi sẽ ngủ khi xe chạy. Nếu giờ mà ngủ thì lúc đó làm sao ngủ được. Sáng nay thằng khốn nào đó đã cho tôi mơ thấy cờ ứt rồi!"
Chohong trừng mắt nhìn Hugo, trong khi anh da đen vẫn cười khúc khích.
“…Được rồi, đợi 1 xíu nữa đi”
Seol Jihu lấy ra một viên pha lê giao tiếp từ trong túi của anh ấy. Chính lúc đó…
Cánh cửa xe ngựa mở toang và một người phụ nữ quen thuộc xuất hiện đằng sau nó. Cô ấy trông giống như khi rời khỏi nhà trọ ngoại trừ chiếc ba lô cô ấy đang đeo. Kim Hannah nhìn vào trong xe ngựa và gật đầu.
“Tôi đến đúng giờ nhỉ!”
“Thằng đéo nào th….”
Chohong dừng lại trước khi kết thúc câu nói của mình. Cô nhận ra khuôn mặt mới. Cô thậm chí đã nhìn thấy cô ấy vài lần trước đây.
Khi Seol Jihu rơi vào trạng thái hôn mê, Chohong tình cờ gặp Kim Hannah một vài lần khi cô đến thăm anh.
Seol Jihu hào hứng lên tiếng.
“Cô đã đến sớm hơn tôi nghĩ đấy!”
“Cũng không còn nhiều việc phải xử lý. Quá trình bàn giao đã kết thúc từ hôm trước và tôi đã chuẩn bị sẵn đồ đạc của mình.”
“Cô có ném đơn từ chức của mình vào mặt thằng cha giám đốc không?”
“Cậu nghĩ tôi vừa đi quay phim truyền hình vào buổi sáng hả?”
Chohong không phải là người duy nhất. Mọi người trong xe cũng im phăng phắc như thể đã bàn trước với nhau. Thế rồi, tất cả đưa mắt nhìn người phụ nữ đang nói chuyện với Seol.
'Wow! Quý cô cáo'
'Sao con đũy chó đáng ghét lại ở đây?'
'Hả? Đó là người phụ nữ mà Dylan cũng không dám gây thù chuốc oán!'
'Chúa ơi, ở đây có tới ba trong số sáu nữ quái thiên đường!'
Khi mọi người đang suy nghĩ mông lung, Seol Jihu cười rạng rỡ và đưa tay ra.
“Mời vào”
Không nhìn lại phía sau, Kim nắm lấy tay Seol mà không chút do dự
*
Cỗ xe từ từ chuyển bánh
Không ai ho he một câu gì. Các thành viên trong đội đang im lặng và Kim cũng không hề nói gì. Cô chỉ nghiêm nghị ngồi đó, nhìn chằm chằm ra ngoài.
Một bức tường vô hình dường như đang đứng giữa Kim Hannah và phần còn lại của đội.
Việc này dường như không có lỗi thoát. Mọi người đều hiểu tình hình khi Seol Jihu nhắc đến "đơn từ chức".
Chohong đã từng chế giễu Seol Jihu, nói rằng Kim Hannah và Seo Yuhui đã đạt đến đỉnh cao của lĩnh vực tương ứng của họ và rằng cô sẽ phục vụ anh ta như một hyung của mình nếu anh ta tuyển được một trong số họ.
Tất nhiên, nói đúng ra, Kim Hannah chưa thể đứng ngang hàng với Seo Yuhui. Nhưng có một sự thật không thể phủ nhận là, cô cũng là một người Trái đất xuất chúng trong lĩnh vực của mình.
Nói một cách đơn giản, tình huống này tương tự như một vận động viên đẳng cấp thế giới ở đỉnh cao phong độ, bất ngờ chuyển sang một đội hạng hai đang vật vã xây dựng tên tuổi.
“Um...”
Cuối cùng, Marcel Ghionea đã lên tiếng. Dường như anh ta không thể kiềm chế sự tò mò của mình.
“Thủ lĩnh à… chuyện này là sao?”
“Ah, um… để xem nào… tôi nên bắt đầu từ…”
Seol Jihu khoanh tay và mím môi.
“Tôi định nói với mọi người khi trở về Haramark. Nhưng xem ra tôi sẽ phải giải thích ngay bây giờ”.
Seol Jihu thu hút sự chú ý của mọi người.
“Carpe Diem sẽ sớm phát triển thành một tổ chức. Chính thức.”
“Hm?”
“Và chúng ta sẽ rời Haramark để đến Eva.”
Sau một khoảng lặng, cảm xúc của mọi người như nổ tung
“W-WHAT??????”
Chohong thốt ra một câu hỏi với giọng khàn khàn.
“Này… cậu... cậu nghĩ rằng thành lập một tổ chức dễ lắm hả???”
“Không, tôi biết chuyện đó rất khó”
Seol Jihu sẵn sàng thừa nhận khó khăn.
“Thế nên...”
“?”
“Ai ở đây biết làm thế nào để trở thành tổ chức? Y tôi là..một cách cụ thể và chi tiết?”
Seol Jihu nhìn lại mọi người. Đúng như dự đoán, không ai giơ tay.
Ngay cả Phi Sora.
Cô ấy đã từng là thành viên cốt cán của một tổ chức lớn. Nhưng cô không sáng lập ra Hoa hồng trắng.
“Không ai biết phải không? Chúng ta cần một chuyên gia về quản trị và tôi đã tuyển dụng cô ấy.”
“Wow, thật là một lời giải thích hợp lý!”
Chohong bật ra một tiếng cười vô hồn.
Họ không thể không tin Seol vì bằng chứng đã ở ngay trước mắt họ. Nhưng điều mà mọi người đang thắc mắc không phải vì sao cậu ta lại tuyển Kim Hannah.
Mà vấn đề là, làm sao cậu ta dụ dỗ được Quý cô cáo khét tiếng, Giám đốc của Sinyoung, tổ chức vĩ đại nhất thiên đường?
“Phải rồi, chúng ta chũng cần một pháp sư mà? Tại sao không tuyển luôn Cinzia Noonim nữa đi?”
Seol ngậm miệng và trừng mắt lên nhìn Chohong.
“S-Sao lại nhìn tôi như thế?”
“…”
“Cái gì…”
Nước da của Chohong tái đi. Seol Jihu càng nhìn, cô càng trở nên bối rối.
“Uh…mm…”
Cô lắp bắp và đảo mắt.
“Ah, chết tiệt….”
Lúng túng trong lo lắng, cô không biết nhìn vào đâu, y như một tên tội phạm.
[Cậu có bị ảo tưởng không? Hay là bị mộng du? Có cần tôi mời một Linh mục chữa bệnh thần kinh không?]
[Con gái của Luxuria và con mụ Foxy? Tôi không thể...pffahahaha!]
[Hai người đó đã đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực của họ, và là những người được trọng vọng nhất Thiên đường. Và giờ cậu đang mơ mộng đến chuyện lôi cổ họ về cái ổ chuột này. Seol ơi Seol, tôi xin lỗi vì gần đây đã để cậu vất vả. Thôi, đi ăn miếng bánh, uống miếng nước rồi ngủ một giấc đi, cậu bé tội nghiệp!]
[Oooooh? Thật saooooo? Ok, cậu cứ mơ tiếp đi, có ai đánh thuế ước mơ đâu!]
[Ok! Nếu cậu có thể mời một trong hai người đó về đây, tôi cho cậu làm anh luôn!]
[Cho dù đó là Hyung ~ hay Oppa ~ hay gì đi nữa ~ Tôi sẽ rất ~ ngoan ngoãn ~ và dịu dàng. Thế nên là, cố gắng lên nhé!]
[Vâng, vâng!~ Mặc dù tôi hiện đang thờ phụng Ira, nhưng khi xưa tôi từng là một linh mục dưới trướng Invidia. Với tư cách là một cựu linh mục, tôi xin thề trước thần Invidia thiêng liêng. Được chưa nào?]
Seol Jihu cười toe toét khi thấy Chohong cắn môi, với đôi mắt nhắm nghiền
Tem phát...
ReplyDeleteSắp gọi chồng tới nơi rồi :)))
ReplyDeleteMọi người nói rằng phụ nữ sẽ biến đổi sau khi trang điểm, nhưng thế này thì….’
ReplyDeleteCái này thì quá chuẩn :v :v
Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết
ReplyDeleteBây giờ có chohong, maria, fox, sora, sau này liên minh với cinzia, agnes, lịt mọe, anh bá nhất cái heaven này
ReplyDelete