Khát vọng trở về - Chương 220: Di sản của Phù Thủy Mộng Ảo

'Yêu cầu này chắc không đến mức vô lý như là việc lật đổ Đế chế. '

Nghĩ ngợi một lúc, Seol Jihu chấp nhận.

"Tất nhiên, tôi rất sẵn lòng!"

"Cảm ơn anh. Vậy thì…"

Roselle cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn, sau đó từ từ đưa tay lên.

Seol Jihu bàng hoàng nhìn quanh. Cung điện tuyệt đẹp ban nãy đã biến mất, thứ trước mắt cậu là một tòa kiến trúc đổ nát.

Những làn khói và bụi vẫn đang bốc lên từ những mảnh vụn. Hung thủ có thể là ai đây? Rốt cuộc, nãy giờ chỉ có Roselle và đoàn thám hiểm ở nơi này.

"... Ah, tôi đang tu sửa cung điện này một chút!"

Roselle vội vã lên tiếng, khi nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt Seol Jihu.

"Những thông tin gây sốc vừa rồi khiến tôi hơi cuồng chân cuồng tay, nên là..."

Vừa che miệng cười khúc khích, Roselle vừa vẫy tay dùng phép thuật để khôi phục lại cung điện.

"Mời đi lối này."

Theo chân Roselle, Seol Jihu đã đến một hành lang rộng lớn. Cậu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Roselle, người đang đi phía trước. Sau khoảng năm phút, cô chậm rãi lên tiếng.

"Thật đáng xấu hổ..."

"...?"

"Tôi đã tự cao tự đại nói đủ chuyện trên trời dưới biển, không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như thế này..."

Dù hơi buồn cười, nhưng Seol Jihu không hề có ý chế giễu Roselle.

"Không có gì."

Rốt cuộc, cô đã nỗ lực không ngừng suốt mấy trăm năm qua.

Nếu không có ý chí kiên cường bất khuất, làm sao cô thể tồn tại và vững vàng suốt chừng ấy năm?

Rốt cuộc, ý chí của cô ấy thực sự khiến người ta phải nể phục và kính trọng.

Ngay lúc đó, Roselle mở miệng.

"Anh có biết phép phù thủy là gì không?"

Đó là một câu hỏi bất ngờ, như thể ngẫu nhiên. Nhưng Seol tin rằng câu hỏi này sẽ liên quan đến yêu cầu của Roselle, nên cậu cẩn thận lắng nghe.

Dường như Roselle cũng không mong đợi câu trả lời từ Seol. Cô tự hỏi, rồi tự giải thích.

"Ma pháp là hoạt động sử dụng mana, thứ khí lực trong cơ thể, để thi triển sức mạnh phi thường. Phép thuật là hoạt động mượn sức mạnh của các thực thể siêu nhiên hoặc các sức mạnh thần bí khác, để mô phỏng các hiện thượng tự nhiên".

Ngừng một lúc, cô nói tiếp:

"Tôi gọi là phù thủy là một kỹ thuật mới, kết hợp cả hai hoạt động lại với nhau."

Rồi cô ấy quay đầu lại và mỉm cười với Seol Jihu.

"Đây cũng là lý do khiến tôi được gọi là một phù thủy".

Seol Jihu suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Có nghĩa là, cô Roselle, chính là người thành lập môn phái phù thủy?"

"Đúng. Chính vì thế nên khi tôi còn sống, Đế quốc coi tôi là một kẻ dị giáo, một cái gai trong mắt". - Roselle trầm ngâm nói.

Những lời của cô khiến Seol Jihu ngạc nhiên.
"Tại sao lại thế? Phép phù thủy cũng là một trường phái ma kỹ sao?"

Roselle nghiêm giọng trả lời:

"Đế chế là một quốc gia được xây dựng trên nền tảng ma pháp. Một quốc gia của ma pháp, bằng ma pháp và phát triển ma pháp. Họ chỉ cho phép mọi người đi theo con đường của những pháp sư. Tất cả các trường phái khác đều bị tẩy chay và tiêu diệt".

Roselle cắn chặt môi.

"Đặc biệt là phép thuật. Vì các phù thủy không thờ phụng các vị thần của Đế Chế. Hơn nữa, việc thờ phụng các các thần tượng cá nhân cũng bị cấm trong thời kỳ đó"

Cuối cùng Seol Jihu đã hiểu tại sao Roselle lại phẫn nộ với Đế chế đến vậy. Dường như Roselle đã phải chịu cảnh đàn áp tương tự như các cuộc săn phù thủy ở Trái đất thời Trung cổ.

Phải chăng đó là lý do khiến cô ấy muốn nhổ bật nền móng của Đế chế, một quốc gia xây dựng trên nền tảng ma pháp?

"Đừng hiểu nhầm tôi" - Roselle lắc đầu - "Tôi không căm ghét ma thuật. Dù là môn phái nào đi chăng nữa, tôi đều yêu quý và tôn trọng. Tôi chỉ căm ghét sự bất công và tàn nhẫn của Đế chế".

"Tại sao cô không rời khỏi Đế chế và đi tị nạn ở nơi khác?"

"Ở đâu cơ?" - Roselle bật cười -  "Ảnh hưởng của Đế chế đã bao trùm toàn bộ lục địa. Quốc gia nào dám chấp nhận tôi? Lựa chọn duy nhất của tôi là sống lưu vong ở một xó xỉnh như thế này, nơi không ai có thể tìm thấy tôi."

Roselle thở dài.

"Là công dân của Đế chế thì phải tuân theo luật pháp của Đế chế. Nhưng mà, tôi không thể từ bỏ phép thuật... Vì một lý do".

Roselle do dự một lúc lâu, sau đó cô quyết định tiết lộ.

"Anh biết không, tôi không phải là cư dân bản địa của thế giới này."

"…Gì cơ?" - Seol Jihu bị bất ngờ trước lời thú nhận gây sốc của cô.

"Để tôi giới thiệu lại một chút. Tôi được sinh ra và lớn lên ở Thiên đường, nhưng tổ tiên của gia tộc Grazia đến từ thế giới khác. Bà ấy đã bị đày tới Thiên đường, sau một biến cô kinh hoàng".

Roselle nhún vai.

"Nghe có vẻ khó tin nhưng đó lại là sự thật. Gia phả của chúng tôi đã ghi rõ như vậy".

Seol Jihu nhận ra rằng đây không phải là bất cứ điều gì đáng ngạc nhiên. Bản thân cậu cũng giống như thế, một kẻ chạy trốn quê hương để đến Thiên đường.

'Tuy nhiên, một dị giới của một dị giới, nghe có hơi..."

Cơn tò mò nổi lên, Seol Jihu hỏi.

"Thế giới đó gọi là gì?"

"Mm... Gia phả của tôi nói rằng, nơi đó được gọi là Hall Plane"

[Edit: Vâng, lại là một thế giới trong bộ MEMORIZE. Xin nhắc lại, MEMORIZE là tác phẩm cùng tác giả, ra đời năm 2012, cùng vũ trụ với truyện này]

"Hall Plane... Chà, vậy tại sao tổ tiên của cô lại bị trục xuất đến Thiên đường?

"Chính xác thì, tổ tiên của tôi là thánh nữ của thế giới đó. Chung tay với ba đồng chí, họ thành lập một tổ đội Anh hùng, vượt qua muôn vàn chướng ngại và khó khăn, chiến đấu với Quỷ Vương để cứu nhân loại. Đó thực sự là một bản Anh hùng ca huyền thoại..."

Roselle giải thích chậm rãi như thể cô đang kể chuyện cho một đứa trẻ.

"Nhưng câu chuyện sau đó thật tàn khốc..."

"...?"

"Sau khi tiêu diệt Quỷ Vương, Pháp sư Vĩ Đại đã bộc lộ tình cảm với Nữ hoàng Tinh Linh. Vấn đề là, Nữ Hoàng Tinh Linh đã đính hôn với Anh hùng Chiến Binh. Thế là gã Pháp sư đó bắt cóc cả Nữ hoàng Tinh Linh lẫn Anh hùng Chiến Binh, và giam giữ họ trong ngục tối.

Seol Jihu bị bất ngờ. Câu chuyện kỳ ào bỗng chốc bẻ lái cực mạnh và chuyển thành bi kịch.

"Sau đó, Thánh nữ Cao Quý - tổ tiên nhà Grazia, đã phát hiện ra mọi chuyên. Bà dẫn quân đến căn cứ của kẻ phản bội để giải cứu hai đồng đội của mình. Thật không may, cuộc giải cứu đã thảm bại. Quân đội của bà bị đánh bại hoàn toàn, và gã Pháp sư kia đã tạo ra một cánh cổng ma pháp, trục xuất Thánh nữ khỏi thế giới đó".

"...."

Seol Jihu nhận ra rằng mình đã chạm vào nỗi đau của Roselle. Chỉ vì tò mò, cậu đã hỏi quá nhiều thứ không liên quan.

Mỉm cười rụt rè, Seol khẽ nói.

"Tôi xin lỗi."

"Không sao, tôi kể cho anh nghe, vì đây là một trong những lý do khiến tôi nổi dậy chống lại Đế chế."

Ngay khi Seol Jihu nghe những lời này, cậu đã đưa ra một phỏng đoán.

"Cô có muốn quay trở lại Hall Plane không?"

"... Anh thật tinh tế".

Roselle mỉm cười dịu dàng.

"Có, tôi muốn chứ. Nhưng chính xác là tôi muốn trốn tránh thực tại. Tôi cũng tò mò và cũng không thích Thiên đường này cho lắm".

"..."

"Tuy nhiên, du hành qua các thế giới không phải là điều dễ dàng. Những người phàm chúng ta chỉ có thể mơ ước mà thôi..."

Cô ấy nói đúng. Những người Trái đất được đưa tới Thiên đường thông qua sức mạnh của các vị thần. Nói cách khác, muốn du hành qua các thế giới, người ta phải có sức mạnh ngang tầm với các vị thần.

"Sau nhiền lần cân nhắc, tôi đã đi đến một kết luận. Rằng nếu tôi không thể rời khỏi thế giới bất công này, tôi sẽ tự thay đổi nó. Vì lợi ích của các thế hệ tương lai, tôi sẽ tạo ra một thế giới công bằng hơn, nơi mọi người có thể chia sẻ kiến ​​thức và đam mê về bất kỳ môn phái nào. Và để làm được điều đó, Đế chế, quốc gia tàn bạo và độc đoán kia, phải bị phá hủy."

Tai  Seol Jihu giật giật.

"Thay đổi thế giới."

Những lời đó liên tục vang vọng bên tai cậu.

"Tại sao tôi cố gắng kết hợp phép thuật và ma pháp? Bởi vì tại thời điểm đó, tôi mong muốn một sức mạnh mới, vượt lên trên lẽ thường. Tất nhiên, những người khác nói với tôi rằng tôi bị điên và cố hết sức để ngăn tôi lại, nhưng..."

"Thật phi thường!"

Seol Jihu không thể giấu giếm sự ngưỡng mộ của mình. Roselle chớp mắt ngơ ngác và dừng lại.

"Xin lỗi, anh vừa nói gì cơ?"

"Thì đó, cô đã thử một điều chưa ai dám làm, và đã tạo ra một trường phái hoàn toàn mới!"

Những gì Roselle nói thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với Seol Jihu. Cậu ta đang vật lộn để trở thành một High Ranker thực thụ - như lời Jang Maldong. Và Roselle chính là một tấm gương mà cậu muốn noi theo.

Đó chưa phải là tất cả. Hai người họ giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.

Seol Jihu cũng muốn thay đổi Thiên đường, trục xuất Ký sinh trùng và thanh lọc những kẻ xấu xa.

Thấy Roselle bối rối, Seol Jihu gãi đầu.

"Tôi đã nói điều gì đó thô lỗ ư?"

"À... không! Tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy anh phản ứng như thế..." - Roselle ngượng ngùng gãi đầu - " Là lỗi của tôi. Trước đây, mọi người la ó khi nghe tôi nói về ước mơ của mình".

"Họ đã nói gì?"

"Toàn lời chửi rủa".

"..."

"Nào là “chó điên,‘ điên khùng, ‘khốn nạn, rồi "aigoo~ cô gái à, cô làm ta đau đầu quá".

Seol Jihu không rõ mấy câu đầu là của kẻ nào, nhưng cậu đoán rằng mình biết ai là người nói câu cuối cùng.

"Đây là lần đầu tiên tôi được khen ngợi, nên là... Ý tôi là, tôi rất vui!"

Roselle liếc nhìn Seol Jihu, khẽ hắng giọng và nói tiếp.

"E hèm! Đúng! Tôi đã đạt được thành quả khó tin! Với phước lành từ đấng bề trên, tôi đã mở ra một trường phái mới. Anh không hiểu được đâu, tôi đã cảm động sâu sắc khi chạm tới Cội nguồn".

"Cội nguồn?"

"Cội nguồn là..."

Roselle nhanh chóng ngậm miệng lại, cô ngập ngừng.

"Cội nguồn là..."

Dường như, khái niệm này khó khăn và rộng lớn, nên cô chưa tìm ra từ ngữ để giải thích.

"...Sự trỗi dậy của mặt trời và sự lắng đọng của mặt trăng."

Sau một lúc lâu, cô lẩm bẩm.

"Khi mặt trăng mọc, mặt trời lặn. Nước chảy từ trên xuống dưới. Các nguyên tắc cơ bản của vũ trụ, được gọi là cội nguồn".

Cô ấy có vẻ nghiêm túc và cẩn thận hơn bao giờ hết.

Thật ra, ngay cả tôi cũng không biết nhiều về Cội nguồn. Tất nhiên, là một phàm nhân, tôi rất tự hào về thành tích của mình, nhưng xét trên quy mô của vũ trụ, tôi mới chỉ đặt được một bước chân vào hành trình của tri thức".

Seol Jihu đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vì đã không chọn con đường của một pháp sư. Vì nãy giờ, cậu nghe Roselle nói mà cứ như vịt nghe sấm.

"Tôi mới chỉ đạt được trình độ cơ bản để tìm hiểu sự vận động của vũ trụ..."

Roselle đột nhiên dừng bước xung quanh. Seol Jihu nhận thấy môi trường xung quanh mình đã tối dần. Dường như họ đến một nơi nào đó, trong lúc mải mê trò chuyện.

"Đây là-"

Nơi này dường như là một phòng thờ, và họ đang đi lên một cầu thang dẫn đến một đàn tế.

"Đây là kết tinh của tri thức vô tận, và cũng là bằng chứng cho thấy tôi đã chạm vào rìa của cội nguồn".

Một quả cầu cỡ nắm tay đang lơ lửng trên bệ thờ, tỏa ra ánh sáng tinh tế.

Roselle đứng trước bàn thờ và vuốt ve quả cầu một cách trân trọng. Tiếp theo, cô quay lại chỗ Seol Jihu và nói với giọng nghiêm trang.

"Tôi gọi đây là Ánh sáng vĩnh cửu của trí tuệ."

Cô ấy tiếp tục.

"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều..."

"...?"

"Tôi chỉ có hai điều ước trong đời. Du hành qua các thế giới, và phá hủy Đế chế. Nhưng tôi đã không đạt được cả hai."

Điều đầu tiên là một điều ước mà cô không thể thực hiện nổi, và điều thứ hai là một điều ước không thể thực hiện được.

Roselle nghiêng đầu và nhìn lên trần nhà.

"Thật ra, tôi đang cảm thấy xót xa cho chính bản thân mình. Tôi đã nỗ lực đến mức tìm mọi thủ đoạn để biến bản thân thành một thực thể bất tử, rồi chờ đợi từ ngày này qua năm khác..."

Lòng căm thù đã trở thành động lực giúp cô kiên trì. Nhưng, sau khi Seol Jihu nói cho cô ấy sự thật, lòng thù hận của cô không còn nữa.

Nếu cô ấy có một cơ thể sống, có lẽ cú sốc này sẽ khiến cô ấy ngã gục và nằm liệt giường.

"Tôi không còn lý do gì để tồn tại nữa. Nhưng mà…"

Roselle thẫn thờ một lúc rồi khi mở miệng.

"Tôi cũng không muốn biến mất trong vô vọng."

Với vẻ mặt cay đắng, cô vuốt ve Ánh sáng trí tuệ vĩnh cửu.

"Anh hiểu không? Tôi không muốn dòng máu của Thánh nữ Grazia tàn tạ. Tôi không muốn cái tên của gia tộc tôi biến mất trong cả Thiên đường và Hall Plane mà không để lại dấu vết gì. Quá bi thảm..."

"..."

"Tôi đã cống hiến cả cuộc đời, hy sinh cả trí óc và thể xác để đạt được thành quả hiện tại".

Nói đến đó, Roselle ngậm miệng lại.

Seol Jihu khẽ gật đầu. Không muốn biến mất vào sương mù của lịch sử. Seol Jihu có thể đồng cảm với cô.

"...Vì vậy, tôi quyết định. Đến nước này, tôi sẽ để lại một minh chứng cho thấy tôi, Roselle La Grazia, đã tồn tại trong thế giới này. Tôi sẽ để lại một dấu vết của Gia tộc Grazia."

Sau một hồi im lặng, Roselle nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.

"Vì vậy, tôi chỉ có một yêu cầu...."

Cuối cùng đã đến lúc.

"Anh có thể tìm cho tôi một đồ đệ tài năng được không?"

Seol Jihu tròn mắt trước yêu cầu bất ngờ của cô.

"Đồ đệ?"

"Vâng, một người có thể tiếp nhận Ánh sáng trí tuệ vĩnh cửu. Nói một cách đơn giản, ai đó sẽ trở thành người kế vị của tôi."

Seol Jihu vô thức nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng. Một sức hút mãnh liệt dường như đang hút cậu vào, vì vậy cậu ta nhanh chóng đảo mắt sang chỗ khác.

'Chà.….'


Yêu cầu của cô lần này, dễ hơn gấp ngàn lần so với yêu cầu phá hủy Đế chế. Nhưng có bao nhiêu người sẽ hiểu giá trị của quả cầu ánh sáng này? Rốt cuộc, ngay cả cậu cũng không chắc chắn.

"Nếu một người nào đó tiếp nhận ánh sáng.... Hm mm, người này sẽ trở nên khác biệt như thế nào so với một Pháp sư bình thường?:

"Khác biệt?"

Roselle cao giọng quay sang Seol Jihu. Nhìn má cô đỏ lên, dường như cô đang tức giận. Nhưng khi hiểu rằng Seol Jihu không có ý xúc phạm cô, Roselle khịt mũi.

"Phải nói là khác nhau một trời một vực".

Cô ấy khẳng định chắc như đinh đóng cột, rồi nói thêm

"Tất nhiên, tôi không nói thành quả của tôi là tốt nhất. Nhưng mà Cội nguồn là nguồn gốc sức mạnh của vũ trụ. Chỉ những người mang Thiên nhãn, sở hữu linh trí phi phàm mới có thể chạm tới cảnh giới này".

Tai Seol lùng bùng trước những kiến thức mới mẻ, và cậu tự tự trách mình vì đã hỏi một câu ngu si,

"Vì Anh sáng vĩnh cửu của Trí tuệ phụ thuộc rất nhiều vào thiên phú, nên không phải ai cũng có thể vươn tới được. Chà, kể cả những thiên tài cũng phải nỗ lực cả đời mới có cơ hội nắm bắt nó."

Cô nói liến thoắng, rồi liếc nhìn Seol Jihu.

Thấy Seol Jihu tròn mắt như thể đang ngưỡng mộ mình, cô hào hứng ưỡn ngực lên.

"Quay trở lại điểm chính, đồ đệ của tôi tất nhiên sẽ khác hẳn người thường. Chỉ cần học được những bí kĩ của tôi, người đó sẽ nhanh chóng tiếp cận được nguồn gốc sức mạnh của vũ trụ.Với sự giúp đỡ của tôi, nó không quá khó khăn."

Seol Jihu định hỏi, 'Thế... Tôi có được không?'

"Tôi rất phấn khởi nếu anh ấy hoặc cô ấy có tài năng thiên bẩm, nhưng nếu người đó thực sự chăm chỉ và nỗ lực, thì tôi còn hạnh phúc hơn".

Nghe cô nói đến đó, cậu ngậm miệng lại.

Người xưa đã dạy: Một nghề cho chín còn hơn chín nghề.

Cậu ta còn đang vật lộn để đạt đến cảnh giới mà Jang Maldong nói, làm gì có thời gian để tiếp nhận Ánh sáng Trí tuệ vĩnh cửu?

Quan trọng nhất, Seol muốn đi tiên phong trong một lĩnh vực mới, thay vì đi theo con đường mà người khác đã tạo ra.

'Chờ đã!.'


Ngay lúc này, Seol Jihu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

’Không phải là... Tháng Ba sắp tới?'


Thật vậy, không lâu nữa, Khu trung lập sẽ mở cửa.

Nếu Seol Jihu chiêu mộ được một người Trái đất tài năng, cậu sẽ giới thiệu người đó cho Roselle. Và sẽ có một Phù thủy độc nhất trên Thiên đường làm đồng đội của mình.

Seol Jihu nhận rằng mình đã trúng độc đắc thêm một lần nữa.

''Có vẻ như mục tiêu của chúng ta khá hợp nhau''

Roselle mỉm cười, khi đọc những suy nghĩ của Seol Jihu.

"Vậy là anh có thể chấp nhận yêu cầu này?"

"Vâng. Nhưng sẽ hơi mất thời gian một chút".

"Không sao..." -  Roselle trả lời với một nụ cười cay đắng - "Tôi đã đợi hàng trăm năm rồi. Chờ thêm vài chục năm nữa không thành vấn đề."

"Không, không cần đợi lâu thế đâu. Sớm thì một vài tháng, chậm thì vài năm thôi".

"Càng sớm càng tốt. Mừng quá ~" - Roselle thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy, một khi tôi tìm được người phù hợp, tôi phải mang người đó đến đây?"

"Đúng nhưng-"

Roselle nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền treo trên cổ Seol Jihu.

"Tai sao chúng ta không giữ liên lạc với nhau?"

"Có cách nào không?"

"Tất nhiên là có!'

Roselle hét lên với vẻ hài hứng.

"Sức mạnh mấu chốt của phép phù thủy là sự sáng tạo. Phép phù thủy có thể đạt được tất cả các loại điều kỳ diệu!"

Đi về phía Seol Jihu, cô đặt tay lên mặt dây chuyền và tháo nó ra. Khi một dấu vết mờ nhạt lan toản quanh viên ngọc, cô mỉm cười rạng rỡ.

'Cô ấy vừa làm gì vậy?'


"Đừng lo. Mặt tôi không dày đến nỗi chui vào nhà của một cô gái khác đâu".

"Gì cơ?"

Seol Jihu lại ngơ ngác hỏi. Roselle cười khúc khích, rồi nhìn xuống.

"Có vẻ như các đồng đội của anh đã xong việc".

"Ồ, vậy sao?"

"Có, họ đang càu nhàu vì không thấy anh đâu. Một số người cũng lo lắng nữa".

Kể cũng đúng. Họ đã "thu hoạch" xong, giờ họ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

"Anh có muốn quay về luôn không?"

"Vâng, làm ơn." - Seol Jihu gật đầu.

Roselle cũng cúi đầu lịch sự.

"Cảm ơn anh đã lắng nghe yêu cầu vô lý của tôi."

Rồi cô nói tiếp:

"Lâu lắm rồi tôi mới hạnh phúc đến thế".

"Huh, tôi có làm gì đâu?"

"Có chứ. Một lời khen chân thành là thứ tôi mong mỏi suốt mấy trăm năm qua".

Cô bỏ đi, rồi hỏi với một nụ cười rạng rỡ.

"Ah, phải rồi. Tôi đã phù phép lên mặt dây chuyền, vì vậy, hãy tha thứ cho tôi nếu tôi thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ của anh nhé".

"Huh? Ý cô là gì?"

Một lần nữa, Seol Jihu ngơ ngác hỏi, nhưng Roselle không trả lời. Cô mỉm cười đầy ẩn ý.

"Fufu, đi thôi, các đồng đội của anh đang lo lắng."

Roselle từ từ đưa tay lên.

"Cầu mong anh an lành".

Giọng nói lảnh lót của cô ấy tuôn ra như tiếng nhạc. Và trước khi Seol Jihu kịp nói gì...

"Hy vọng anh đã có một giấc mơ tuyệt vời."

Roselle nhanh chóng vỗ tay, và...

Chát!

*

Đôi mắt Seol Jihu mở to.

'Huh…?'

Mọi thứ hoàn toàn khác so với lúc cậu tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Cậu cảm thấy sảng khoái như thể vừa ngủ một giấc ngon lành.

Cố gắng bình tĩnh lại, Seol Jihu nuốt nước bọt.

Một cảnh tượng quen thuộc hiện ra.

Một lần nữa, đoàn thám hiểm đang lăn lóc nằm giữa rừng.

Tất cả đã ngủ thiếp đi và mơ màng.

Ngay cả Flone cũng vậy.

Seol run rẩy.

Rốt cuộc, những gì cậu vừa trải qua là giấc mơ hay hiện thực???

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 220

Chương 219

Chương 218 - Phần 2
Chương 218 - Phần 1

Chương 217

Chương 216

Chương 215 - Phần 2
Chương 215 - Phần 1

Chương 214

Chương 213 - Phần 2
Chương 213 - Phần 1

Chương 212

Chương 211 - Phần 2
Chương 211 - Phần 1

Chương 210

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

11 Comments:

  1. Replies
    1. Pha xé tem với tốc độ phi thường!

      Delete
    2. 5 phút ngó 1 lần nên xé tem là chuyện đương nhiên bác ạ :))

      Delete
  2. đm cái quan trọng nhất....có xiền hay ko có xiền @@

    ReplyDelete
    Replies
    1. Quan trọng nhất là có thương hay ko có thương :)))

      Delete
    2. bây giờ cái quan trọng nhất là cái thương nhé

      Delete
  3. :)))) vậy lụm đc cái j chưa

    ReplyDelete
  4. Móa, chắc chắn cái tay nó đang cầm cái thương, lại thêm 1 em loli vào dàn harem

    ReplyDelete
  5. Đm thương của bố đâu

    ReplyDelete
  6. nghe thấy thánh nữ là thấy mùi bé Sol rùi

    ReplyDelete