Chohong vừa ngáp vừa xoa đầu, rồi giật mình. Đưa mắt nhìn những chiếc túi nằm ngổn ngang quanh họ, cô run run bò dậy.
"Làm ơn, làm ơn…"
Vừa lẩm bẩm rên rỉ, cô vừa mở túi ra. Thế rồi, một nụ cười hạnh phúc lập tức lan ra trên khuôn mặt cô. Cô bốc một nắm vàng và phá lên cười.
"Nhìn này! Đó không phải là một giấc mơ! Không phải là một giấc mơ! Uhahahaha!
"Mẹ kiếp, tôi tưởng mình đang chết trôi trong một cơn ác mộng khác cơ" - Maria thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu kiểm tra từng cái túi.
"Này, ban nãy cậu đi đâu thế?" - Hugo huých nhẹ vào mạn sườn Seol Jihuvà hỏi.
"Ồ... không có gì đâu. Tôi vừa nói chuyện với cô ấy thôi mà".
Seol Jihu cũng đứng dậy, đến gần Chohong và Maria. Họ đang nhìn chằm chằm vào những chiếc túi.
"Mọi thứ đều ổn chứ?"
"Yeah! Cứ yên tâm, chúng tôi không bỏ sót một mẩu vàng nào hết!"
Hugo vỗ ngực và trả lời.
Seol Jihu có cảm giác rằng, lần này cậu có thể tin tưởng hoàn toàn vào Hugo.
Hugo vừa huýt sáo vừa xun xoe chạy tới bóp vai cho Seol Jihu.
"Cả đời này tôi chưa bao giờ hạnh phúc đến thế. Ủng hộ cậu tham gia vào Carpe Diem là quyết định sáng suốt nhất của tôi, uhehehe!! Nhìn xem, giờ thì chúng ta giàu rồi!"
Sự hưng phấn của Hugo không hề giảm xuống một chút nào.
'Giàu có?'
Seol Jihu cười toe toét.
Phải rồi, giàu có chưa bao giờ là chuyện xấu.
Nhưng ngoài kho tàng khổng lồ này, cậu còn thu hoạch được thêm một món hời nữa.
Seol Jihu nắm chặt mặt dây chuyền và nhìn quanh khu rừng. Dường như khung cảnh đã trở nên tươi sáng hơn.
Thật vậy, cả sương mù lẫn ánh sáng xanh đầy àm ảnh đã biến mất. Bầu không khí không còn u ám , tối tăm và ẩm ướt nữa, mà trở nên mát mẻ và sảng khoái.
Seol Jihu quay lại, đón những làn gió mát thổi vào mặt mình. Cậu tươi cười và hét lên:
"Đi nào! Chúng ta trở về thôi!"
"Tuân lệnh!"
Đội thám hiểm trả lời to hơn bao giờ hết.
***
Yuirel cùng một nhóm Tiên Nữ đang chờ họ ở bìa rừng. Ngay khi nhóm thám hiểm xuất hiện, nữ Tiên Tiên đã chạy tới thanh lọc cho họ.
Nhưng việc thanh lọc không có hiệu quả. Theo cô nàng Thiên Tiên, không phải nhánh cây Thế giới không hiệu quả, mà vì họ không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền.
Thiên Tiên cực kỳ bối rối, nhưng Seol Jihu đã đoán lý do. Rốt cuộc, chẳng ai lại nguyền rủa những vị khách của mình cả.
"Sao có thể như thế được?"
Yuirel vô cùng tò mò. Họ không chỉ bình an trở về, mà còn không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền.
Seol Jihu nhanh chóng chuẩn bị bốn suất mì to bự dành tặng cô nàng Thiên Tiên. Với đôi mắt lấp lánh, cô ta vồ lấy đĩa mì mà chẳng thèm quan tâm sự đời.
Trong khi đó...
"Roselle La Grazia."
Yuirel cẩn thận lắng nghe câu chuyện của Seol Jihu, rồi cô băn khoăn hỏi:
"Này, nếu chúng tôi vào rừng, liệu cô ấy có đối xử tử tế với chúng tôi như vậy không?"
Seol Jihu lắc đầu, cậu không chắc chắn về điều đó.
Vấn đề nằm ở chỗ, nhờ có Flone nên nhóm thám hiểm mới gặp được Roselle. Nếu họ không có mặt dây chuyền hoặc Flone đi cùng, thì Tấm bia Đánh giá sẽ kích hoạt giai đoạn thử thách thứ hai. Lúc đó e rằng lành ít dữ nhiều.
Tuy nhiên, nếu họ có thể tự thức dậy giống như Teresa, đó sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác.
"Vậy là, chúng tôi vẫn phải tiếp tục hạn chế người dân lại gần khu vực này".
Sau khi thốt ra một tiếng cười cay đắng, Yuirel hỏi.
"Quả là một câu chuyện thú vị. Hmm, mọi người sẽ quay về luôn chứ?"
"Vâng, chúng tôi đã lên kế hoạch như vậy".
"Thật tiếc khi phải nói lời tạm biệt sớm như thế này..." - Yuirel mỉm cười và nheo mắt - "Thật vui khi được làm quen với cậu. Hy vọng chúng ta sớm gặp lại nhau".
Sau khi thẳng thắn tiết lộ những suy nghĩ của mình, Yuirel chìatay ra. Seol Jihu cũng nhanh chóng bắt tay cô.
'Nghĩ lại thì....'
Cậu đã có thêm một kết nối với Liên bang.
Seol Jihu nở một nụ cười hài lòng. Dù đây không hẳn là một chuyến thám hiểm thuận buồm xuôi gió, nhưng cậu đã thu hoạch được rất nhiều.
Ngay trước khi lên đường, Seol quay đầu nhìn lại khu rừng.
"..."
Khu rừng vẫn tỏa ra ánh sáng hoàng kim và xanh nước biển.
Seol và mọi người tăng tốc trở về. Đoàn thám hiểm không thể nghỉ ngơi, trước khi về Haramark.
Dylan luôn nhấn mạnh rằng, chuyến thám hiểm không kết thúc sau khi họ hoàn thành mục tiêu, mà là khi họ quay về căn cứ của mình một cách an toàn.
Nhớ kỹ lời của bậc đàn anh, Seol Jihu kêu gọi mọi người tập trung di chuyển và đề cao cảnh giác, cho đến khi về đến Haramark.
Tốc độ di chuyển của họ chậm hơn nhiều, vì họ phải mang theo toàn bộ số tài sản thừa kế. Dù những ba lô ma thuật đã làm giảm khối lượng xuống, chỉ còn một phần mười đến một phần hai mươi so với ban đầu, thì đó vẫn thực sự là một gánh nặng.
Nhưng ai có thể phàn nàn chứ? Rốt cuộc, đây là một gánh nặng ngọt ngào, gánh nặng của sự giàu sang! Cả đoàn vừa đi vừa hát, mắt họ long lanh và môi họ cong lên thành những nụ cười. Họ chỉ dừng lại sau khi rời khỏi khu vực biên cương.
Mặt trời vẫn chưa lặn. Vẫn còn khá sớm để dựng trại, nhưng cũng không nên đi tiếp nữa. Họ nên dành thời gian để tổng kết và phân phối số tài sản khổng lồ này.
Cuối cùng, Seol Jihu đã nói ra những lời mà mọi người chờ đợi từ lâu.
"Chúng ta sẽ dựng trại và tạm nghỉ ở đây".
"Phùùù!!"
Phi Sora càu nhàu và thả chiếc túi xuống đất. Nó phát ra một tiếng "huỵch" nặng nề.
Seol Jihu cười thầm.
"Tại sao chúng ta không thuê vài anh culi khuân vác nhỉ?"
"À... Tôi nghĩ mình không ngu thế đâu, hehehe".
Nhìn vào những chiếc túi, Phi Sora cười toe toét và bắt đầu xoa bóp cơ thể. Khuôn mặt cô ấy nghiêm túc như một vận động viên sắp bắt đầu vào cuộc đua.
Cũng phải thôi. Không chỉ Phi Sora, mà ai cũng nôn nóng muốn kiểm tra tổng số tài sản để xác nhận phần của mình.
Thế là, đội thám hiểm nhanh chóng dựng trại và bắt đầu chia chác.
Lúc đầu, ai cũng tưởng rằng họ sẽ mất một khoảng thời gian dài. Thế nhưng, do Roselle đã phân loại chúng một cách gọn gàng, và cũng vì ai nấy đều nghiêm túc làm việc bằng trái tim và khối óc, nên công việc tiến triển cực nhanh.
Đặc biệt là Hugo và Chohong, họ chú tâm tỉ mỉ như những nhân viên kế toán. Nếu Jang Maldong nhìn thấy cảnh này, chắc chắn ông sẽ bị sốc đến mức đột quỵ.
Đầu tiên, họ kiểm tra những đồng tiền vàng, à không, những quả trứng vàng. Kazuki dùng cân để đo khối lượng của chúng, và tính ra rằng mỗi quả này trị giá 2,5 đồng vàng.
Tổng cộng có 800 quả trứng vàng như vậy. Tính ra xu vàng thì khoảng 2.000 xu.
Vì nhóm thám hiểm có tổng cộng tám thành viên, mỗi cá nhân có thể nhận được 250 đồng vàng. Nếu chuyển đổi thành tiền mặt, mỗi người trong số họ sẽ nhận được hơn 125 tỷ won, chính xác là 126 tỷ 250 triệu won.
Tất nhiên, giá thị trường giữa Thiên đường và Trái đất có chênh lệch một chút, nhưng đây vẫn còn là một con số đáng kinh ngạc, ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Mà đó mới chỉ là một phần của kho tàng.
Đoàn thám hiểm quên cả ăn tối, họ tiếp tục tính toán chiến lợi phẩm, nhưng không ai phàn nàn câu nào.
Việc phân loại đá quý dường như khó khăn hơn một chút. Tuy nhiên, khi Kazuki và Marcel Ghionea bộc lộ ánh mắt sắc bén và khéo léo của các Cung thủ, mọi chuyện trở nên suôn sẻ hơn.
Trong khi đó, Seol Jihu bắt đầu mở các thùng nhỏ kiểm tra những món đồ bên trong. Mấy hộp này nhẹ hơn cậu tưởng, hóa ra là bên trong toàn bông.
Chính xác hơn, trong các thùng nhỏ là những món đồ được bọc bằng bông mềm.
Ví dụ, chiếc hộp đầu tiên chưa một tác phẩm điêu khắc bằng pha lê có hình con chim. Món đồ này vừa đẹp một cách tinh tế, vừa phát ra ánh sáng lung linh. Đây chắc chắn là một vật phẩm phi thường.
Khi Seol Jihu đang loay hoay xem xét, Flone chợt lên tiếng.
[Đó là một món đồ cúng.]
"Đồ cúng?"
[Vâng. Nó chứa sức mạnh thần thánh. Không nhiều lắm, nhưng thứ này chắc chắn là một món đồ cúng cao cấp.
"Wow. Có phải đây là một món đồ quý hiếm không?
[Tất nhiên rồi. Anh bị ngốc à? Đồ cúng tế cho thần linh, chắc chắn chúng phải là những vật phẩm ở cấp độ sử thi, hoặc ít nhất là hàng hóa cao cấp.]
Dù món đồ này ở cấp độ gì đi nữa, Seol Jihu đã vô cùng phấn khích. Mặc dù thứ này khó có thể phục hồi hoàn toàn cho Seo Yuhui, nhưng cậu tin rằng nó sẽ có ích.
"Này! Seol! Lại giúp tôi một tay đi!!"
Chohong, vừa đếm những đồng xu bạc, vừa hét lên gọi cậu. Seol Jihu nhanh chóng bước tới.
Thời gian nhanh chóng trôi qua như chó chạy ngoài đồng. Trong khi cả nhóm bận rộn phân loại kho báu, mặt trời đã lặn, rồi mặt trăng mọc lên, rồi trăng lên cao, rồi trăng lại lăn.
Khi bình minh lên, đoàn thám hiểm mới hoàn thành xong việc.
Khi bình minh lên, đoàn thám hiểm mới hoàn thành xong việc.
"Thật không thể tin nổi. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng có ngày mình được tính tiền theo đơn vị xu vàng".
Kazuki đứng dậy vươn vai, rồi lau mồ hôi trên trán. Sau đó, anh ta đưa một mảnh giấy cho Seol Jihu.
"Đây là bản tổng kết cuối cùng. Cậu xem đi".
Seol Jihu vội vàng cầm lấy tờ giấy. Trên đó là vài danh mục và số, được viết bằng chữ viết tay gọn gàng.
1. 18 thỏi vàng (khoảng 386 đồng vàng)
2. 800 quả trứng vàng (khoảng 2.000 đồng vàng)
3. 1.200 thỏi bạc (khoảng 31 đồng vàng)
4. 56.000 đồng bạc (khoảng 56 đồng vàng)
5. 5.400 viên đá quý (ruby, sapphire, ngọc lục bảo, opal, thạch anh tím, ngọc trai, topaz, peridot; mỗi loại 675 viên)
6. 20 lễ vật
7. Khác
"Ái chà…."
Tiếng huýt sáo đột nhiên phun ra khỏi miệng Seol. Cuối cùng, cậu bật cười khúc khích.
"Vậy, tổng cộng là bao nhiêu? Bằng tiền vàng ý."
Teresa chen vào giữa hai người đàn ông đẹp trai và hỏi.
"Tôi không biết."
Kazuki thẳng thừng trả lời.
"Não tôi sắp nổ tung khi cố gắng tính giá trị của mấy món từ mục thứ năm trở đi trong danh sách. Tôi xin bỏ cuộc!"
"Tôi hiểu."
Teresa đồng ý và nhìn Seol Jihu.
"Chồng ơi, khi nào chúng ta có thể chia tiền?"
Seol Jihu nhoẻn miệng cười toe toét và nhìn cả nhóm.
"Tại sao không chia luôn?"
"Hurrahhhh"
Những tiếng reo hò nổ ra như sấm.
Việc tính toán đã xong, và giờ là khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Mọi người đều hân hoan bùng nổ sự phấn khích mà họ đã kìm nén bao lâu.
"Yoohoo ~!
Chohong bắt đầu nhảy điệu Hula Hula như mấy cô gái Hawaii, còn Hugo bắt đầu hớn hở hoa chân múa tay như một con khỉ đột.
Phi Sora cũng phát điên, cô vỗ hai tay vào nhau và nhảy điệu Gangnam style. Teresa cũng bắt chước Phi Sora, cô bảo rằng điệu nhảy này thật hấp dẫn.
Seol Jihu phá lên cười, ngắm nhìn cả nhóm hân hoan.
Đó thực sự là một cảnh tượng hạnh phúc.
Trong khi đó, Kazuki lặng lẽ ngắm nhìn mọi người, rồi lại gần Seol.
"Cậu... thực sự ổn chứ?"
Kazuki cẩn thận lên tiếng. Dường như anh đã suy nghĩ rất kỹ trước khi lên tiếng. Seol Jihu quay sang Kazuki, chớp mắt hỏi.
"Huh? Về chuyện gì cơ?"
"Thì... tỷ lệ chia chiến lợi phẩm."
Kazuki cắn môi.
"Chuyến thám hiểm này, dù cậu muốn lấy nhiều hơn nữa, cũng không ai dám ý kiến gì. Chính xác hơn, chỉ những kẻ mặt dày mới dám phàn nàn về chuyện đó".
Tiếng reo hò đột ngột dừng lại. Ánh mắt của mọi người tập trung vào Seol Jihu và Kazuki. Một vài người còn nhìn Kazuki với ánh mắt tóe lửa.
Đó là chuyện bình thường. Vấn đề chia chác chiến lợi phẩm luôn là mầm mống gây ra bất hòa. Trong trường hợp này, mọi người còn căng thẳng hơn, vì người lên tiếng là Kazuki, tiên phong của cả đội.
Mặc dù vậy, không ai lên tiếng. Vì chẳng ai có thể phủ nhận những lời của Kazuki.
Kazuki kiên quyết nói tiếp.
"Tất nhiên, theo hợp đồng ban đầu, cậu được giữ tất cả cổ vật và vật phẩm. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng tỷ lệ phân phối hiện tại quá bất công"
"N-Nhưng... bình thường những người khuân vác cũng được chia chiến lợi phẩm công bằng mà!" - Maria vội vàng hét lên.
"N-Nhưng... bình thường những người khuân vác cũng được chia chiến lợi phẩm công bằng mà!" - Maria vội vàng hét lên.
"Nếu chúng ta là culi khuân vác, tôi sẽ không phàn nàn gì" - Kazuki ngắt lời cô ấy - "Vấn đề là, cả đoàn chúng ta gần như không thể hiện được gì. Ngoại trừ Seol và Công chúa Teresa, chúng ta chỉ giống như mấy kẻ ăn bám"..
Anh ấy nói không sao. Ngoại trừ Teresa - người đã tự thoát khỏi cơn ác mộng - các thành viên khác gần như không làm gì trong suốt chuyến thám hiểm.
"Seol, cậu không cần phải băn khoăn. Chuyện phân phối lại chiến lợi phẩm là điều bình thường. Người đóng góp nhiều hơn xứng đáng được hưởng nhiều hơn".
Seol Jihu trầm ngâm suy nghĩ. Đây là một đề nghị hấp dẫn, nhưng...
Cậu bắt đầu suy nghĩ xem, nếu làm vậy thì cậu sẽ được gì, mất gì.
Và câu trả lời ngay lập tức hiện ra trong đầu cậu. Seol Jihu cười toe toét.
"vậy, đó là ý kiến của anh?"
"Phải. Thế, ý cậu là..."
"Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng... không cần đâu".
Maria giật nảy mình, còn Kazuki hoàn toàn choáng váng.
"Chúng ta đã thỏa thuận từ trước rồi. Giờ lại thay đổi, tôi thấy làm vậy thật ích kỷ" - Seol nói ngắn gọn.
Thực tế, cậu có một vài lý do khác. Seol không muốn gieo rắc bất hòa lên đoàn thám hiểm. Hơn nữa, những người ở đây đều là những đồng đội quý giá mà Seol muốn gắn bó lâu dài, nên cậu không muốn keo kiệt với họ.
Thực tế, cậu có một vài lý do khác. Seol không muốn gieo rắc bất hòa lên đoàn thám hiểm. Hơn nữa, những người ở đây đều là những đồng đội quý giá mà Seol muốn gắn bó lâu dài, nên cậu không muốn keo kiệt với họ.
Kazuki bối rối hỏi.
"Cậu thực sự ổn chứ? Trong chuyến thám hiểm này, công sức của cậu phải tới 80%."
"Không sao."
Seol Jihu lắc đầu. Nếu nói theo lý luận của Kazuki, đáng lẽ họ nên trả lại toàn bộ gia sản cho Flone.
"Tất cả mọi người đều đã nỗ lực hết mình. Không ai trốn tránh trách nhiệm cả. Nếu ai đó đóng góp ít, thì đó cũng không phải do lỗi của họ".
Sau khi nói rõ lập trường của mình, Seol Jihu dùng ngón tay búng tờ giấy.
"Chúng ta sẽ chia chiến lợi phẩm như thỏa thuận ban đầu. Tôi sẽ không chấp nhận ý kiến nào nữa"
"Wahhhh"
Những tiếng hò reo từ từ vang lên.
"…Ổn thôi." - Kazuki nhìn Seol Jihu và nhún vai - "Nếu cậu đã quyết, thì tôi cũng không còn ý kiến gì nữa!"
Ngay khi Kazuki lên tiếng, Maria quay lại nhìn Seol.
"Opppaaa!"
Cô ôm chặt lấy anh và khóc.
"Oppa là người tuyệt vời nhất thế gian! Em yêu anh, Oppa!!!"
"Ah... Vâng..."
Seol Jihu nở một nụ cười cay đắng. Đúng lúc đó...
"Đợi tí."
Teresa giơ tay lên và bước ra.
"Thật ra, tôi nghĩ rằng anh Kazuki đã nói đúng."
Seol Jihu cố gắng bình tĩnh, nhưng cậu thực sự khó chịu. Cậu vừa nói rằng sẽ không chấp nhận bất kỳ ý kiến nào nữa, vậy tại sao Teresa lại lên tiếng?
"Tại sao chúng ta không làm thế này?"
Theo ý kiến của Teresa, cô cho rằng Flone xứng đáng nhận được một phần kho báu.
Seol hoàn toàn bất ngờ khi Teresa nhắc đến Flone, nên cậu trở nên chết lặng.
[!]
Flone không lên tiếng, nhưng có vẻ cô ấy cũng ngạc nhiên.
Seol Jihu nhanh trí hiểu ra ý định của Teresa.
Rõ ràng, Flone chính là người kế thừa hợp pháp. Nếu cô ấy không nhận được gì, thì thật vô lý và bất công.
Xì xào
Mọi người tiếp tục xôn xao bàn tán. Lần này, Seol Jihu không thể từ chối lời đề nghị của Teresa.
Ý kiến của Công chúa hoàn toàn đúng đắn. Trên thực tế, chính Flone là khởi nguồn của cuộc thám hiểm, và cô ấy cũng là thành viên đóng góp nhiều công sức nhất.
Và thời điểm đề xuất cũng rất hợp lý. Mọi người đang hoảng hồn vì ý kiến của Kazuki, nên họ dễ dàng đồng tình với ý kiến của Teresa. Ai cũng biết rằng nếu chia thêm một phần cho Flone, cũng có nghĩa là Seol Jihu sẽ được nhân thêm một phần. Nhưng có gì sai cơ chứ?
Sau một thời gian, cả nhóm đã biểu quyết.
Kết quả là tất cả đều ủng hộ, ngoại trừ một người.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 221
Chương 220
Chương 219
Chương 218 - Phần 2
Chương 218 - Phần 1
Chương 217
Chương 216
Chương 215 - Phần 2
Chương 215 - Phần 1
Chương 214
Chương 213 - Phần 2
Chương 213 - Phần 1
Chương 212
Chương 211 - Phần 2
Chương 211 - Phần 1
Chương 210
tem không ta !!!!!????
ReplyDeleteChắc kèo maria
ReplyDeleteChắc ai cũng biết ai rồi nhỉ?
ReplyDeleteFlone
ReplyDeleteT đoán là flone :))
ReplyDeleteChắc là flone hoặc Maria
ReplyDeleteoh....vẫn không thấy cây thương @@. Hay nó chỉ là...truyền thuyết :V :v :v
ReplyDeleteKhá chắc kèo là con tu sĩ hám tiền nào đó :)))
ReplyDeletefone ko ủng hộ là đúng rồi, cô ấy cần tiền làm gì đâu :))
ReplyDeleteThương ơi thương m đâu r` thương
ReplyDelete