Khát vọng trở về - Chương 222: Thần thương Tinh Khiết


Seol Jihu cảm thấy Maria run rẩy trong vòng tay của mình. 

Chohong ngay lập tức đá vào mông cô.

"Hey, cô làm cái cc gì thế? Nhanh chóng lên và quyết định đi"

“Nếu mà cô còn chút lương tâm, thì mau chóng đồng ý đi “

Hugo cố tình nhấn vào chữ "lương tâm". Chà, chắc là Maria đau đớn lắm đấy.

"Tấc..."

"Tấc?"

"Tấc nhiêng là... tôi đôồng ý"

Bởi vì cô ấy vừa nói vừa nghiến chặt hai hàm răngvào nhau, nên cả nhóm phải nghĩ một lúc mới hiểu được cô ấy đang nói gì.

Thế là, Flone đến nhận một phần chiến lợi phẩm, vì cô hoàn toàn xứng đáng. Điều này cũng nhấn chìm mọi sự tranh cãi.

Seol cười thầm, không ngờ mình sẽ được nhận thêm chiến lợi phẩm theo cách này

Teresa khẽ nháy mắt với Seol, còn Maria lặng lẽ khóc. Dường như cô ấy rất buồn, đôi mắt cô cứ trợn lên và nhìn vào hư không.

Seol phá lên cười và đưa tay an ủi Maria đang mếu máo.

“Chà, rốt cuộc thì mọi thứ đã xong xuôi. Nhưng mà, tôi không ngờ anh lại là người lên tiếng về chuyện này đầu tiên đâu, Ngài Kazuki.”

“Thực ra thì… tôi cũng đã cố hết sức mình. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tiếc nuối khi nghĩ đến chuyện chia chiến lợi phẩm trong một chuyến thám hiểm đấy".

Kazuki trả lời một cách dứt khoát , rồi liếc nhìn Seol.

"Giờ thì cậu đã có đủ kinh phí rồi, cậu sẽ chuyển đến Eva ngay chứ?"

"Uhm".
"Và cậu sẽ sáng lập nên một tổ chức ở đó?"

"Gần như thế."

"Cậu sẽ liên kết với vài tổ chức khác chứ?"

"Huh, liên kết?"

Seol Jihu đang trả lời một cách thờ ơ, thì bất ngờ nhận được một câu hỏi lạ lùng. Cậu bối rối hỏi lại Kazuki. Tại sao Kazuki đột nhiên hỏi cậu những câu hỏi hóc búa này.

"Tại sao anh lại hỏi thế?"

Kazuki lắc lư cái đầu.

"Không có lý do gì cả."

“?”

"À, chỉ là tôi nghĩ rằng, làm việc dưới quyền một thủ lĩnh công bằng như thế này cũng không tệ."

Sau đó anh ta quay lại và bắt đầu bỏ đồ ra khỏi túi.

Ngay lúc đó, Maria lên tiếng hỏi.

“Oh, đúng rồi, Oppa, anh sẽ làm gì với rương kho báu?”

"Rương kho báu?"

“Un, un. Cây thương là của anh, nhưng anh vẫn chưa mở rương kho báu.”

Seol Jihu hét lên ‘Ah!’

Cậu ta quá tập trung vào việc giải quyết việc chia chiến lợi phẩm, đến nỗi cậu ta đã quên mất cây thương và rương kho báu.

“Chưa ai mở rương kho báu à?”

“Không mở được đâu" - Marcel Ghionea lên tiếng -  Chúng tôi không thể thấy bất kỳ lỗ khóa nào. Thậm chí khi chúng tôi cố gắng đập nó, cũng vô ích. Có vẻ như nó được yểm phép hấp thụ chấn động.”

"Hừm, tất nhiên."

Flone hẳn đã lắng nghe câu chuyện. Giọng cô ấy vang lên trong đầu Seol Jihu.

"Đó là bí kỹ của gia tộc em. Mấy trò thô thiển của mọi người làm sao mà mở được".

Flone dường như biết cách mở nó, vì vậy Seol Jihu quyết định kiểm tra cây thương và cái rương.

Chắc hẳn Chohong và Hugo đã nhớ kỹ thông báo của Seol Jihu. Vì vậy, họ sắp xếp chúng một cách trân trọng.

Thứ nổi bật nhất, rõ ràng là món đồ dài bọc vải.

"Thử mở vải ra xem. Tôi không phải là một chuyên gia thẩm định vũ khí, nhưng nhìn qua cũng thấy đây là một món không tầm thường".

Những lời của Marcel Ghionea càng khiến Seol Jihu hào hứng hơn.

"Thương, làm ơn là một cây thương!"

Vì cây thương này là một trong những mục tiêu chính của Seol Jihu, nên cậu không thểm kìm nổi sự xúc động.

Thình thịch ! Thình thịch.

Tim Seol đang đập rộn ràng

Seol Jihu cố hết sức mình để làm dịu trái tim đang làm rung chuyển cả cơ thể, và cẩn thận nắm lấy tấm vải.

Cậu hít một hơi thật sâu. Sau đó, ngay khi cậu tháo tấm vải ra, ngọn giáo cuối cùng cũng lộ ra.

Và Seol Jihu...

"..."

... trợn mắt lên khi nhìn xuống cây thương.

"…Ah!!"

Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên ngay sau đó.

'Đẹp quá….'

Ấn tượng đầu tiên của cậu về Thần Thương Tinh Khiết, là một vẻ đẹp thần thánh. Chà, dùng từ đẹp để mô tả vũ khí thì nghe hơi sai sai, nhưng cậu không còn cách nào khác. Cây thương mang một vẻ đẹp trong sáng và thanh khiến, như một người con gái trinh bạch.

Sau khi nuốt nước bọt, Seol Jihu cẩn thận quan sát cây thương.

Đầu tiên, cây thương này dài lạ thường. Lưỡi thương phản chiếu ánh trăng và phát ra ánh sáng mê hoặc, trong khi cán thương như một cành cây liễu,  dài hơn 2 mét 40 cm.

Khi dựng lên, nó cao hơn Seol Jihu rất nhiều.

Cây thương mang một tông màu trắng trong suốt. Thực sự, không có một chút cường điệu, nó hoàn toàn trong suốt, y như thể được điêu khắc bằng ánh trăng.

Ngoài ra, có hai yếu tố thu hút sự chú ý của Seol.

Đầu tiên là lưỡi thương dài tới 50 cm. Phần mũi thương tạo thành hình lưỡi kiếm và ngày càng sắc nét hơn, gắn với hai lưỡi dao hình lưỡi liềm. Nhìn đi nhìn lại, món đồ này giống hệt cây Phương Thiên Họa Kích của Chiến Thần Lã Bố thời Tam Quốc.

Thứ hai là bảy rãnh tròn được đào ở phần trên của cán thương. Nếu đặt thêm vài viên ngọc vào đó, trông nó chắc chắn sẽ còn tuyệt hơn nữa.

'Vậy đây chính là...'

Thần Thương Tinh Khiết, vũ khí mà Nữ thần khiết tịnh đã ban tặng cho nhà Rothschear

Nó hoàn toàn thu hút sự chú ý của Seol

Cậu mê mẩn săm soi món vũ khí.

“Tại sao anh không thử múa vài đường?"

Marcel Ghionea đề nghị một cách rất đúng lúc, và Seol Jihu ngay lập tức nắm lấy cây thương với vẻ hảo hứng.

"..."

Seol Jihu nao núng. Khoảnh khắc cậu nắm lấy cây thương, một nguồn năng lượng lạnh lẽo ập vào cơ thể cậu và xuyên thấu tới tận xương.

Mặc dù cảm giác lạnh lẽo biến mất ngay lập tức, nhưng cũng đủ để làm cậu rùng mình.

Seol cố bình tâm lại và giương cây thương lên, nhưng một lần nữa, cậu lại ngạc nhiên.

“ Nó… Nặng quá”

Sức nặng vượt qua  mọi tưởng tượng điên rồ nhất của cậu.

Không-

“Không phải là nặng theo nghĩa bình thường!”

Whoosh, whoosh! 

Seol thử truyền mana của mình vào cây thương và đánh vài chiêu. Cuối cùng, cậu đã hiểu ra.

Thay vì nặng nề, chính xác hơn là nó đang kháng cự. Phải, cây thương đang chống lại cậu

Cho dù cậu ta đâm hay chém, lưỡi giáo đều đi lệch vị trí. Như bây giờ, nó không thể là món vũ khí thích hợp.

Bên cạnh vẻ đẹp của nó, dường như món vũ khí này cũng có sức mạnh đặc biệt.

Seol kích hoạt Cửu Nhãn để kiểm tra, nhưng ngay cả ’Quan sát chung' cũng không thể xem thông tin của nó.

Seol Jihu nheo mắt lại.

Ngôi sao của sắc dục, Seo Yuhui.

Và ngôi sao của sự lười biếng, Taciana Cinzia.

Giờ đên cây thương này, Thần Thương Tinh Khiết.

Ba lần cậu không thể xem được thông tin của cửa sổ trạng thái.

Cuối cùng, Seol bắt đầu hiểu ra. Cả ba đều có chung một điểm - rằng họ đã nhận được một sức mạnh từ thần linh.

Seol Jihu hiểu rằng cây thương này mang sức mạnh thần thánh. Nhưng cậu cũng chắc chắn rằng, hiện tại nó rất phế. Chính xác thì nó không khác gì quả tạ.

‘Có lẽ nào... Mình cần làm gì đó để được công nhận là chủ sở hữu của nó?’


Cậu nên làm gì để có thể phát huy sức mạnh nguyên thủy của cây thương?

Đôi mắt Seol Jihu, theo bản năng, quay về phía rương báu. Vì lý do nào đó, cậu cảm thấy giải pháp cho vấn này sẽ nằm trong đó.

Tuy nhiên, tình hình giống như những gì Marcel Ghionea nói.

"..."

Chiếc rương không chịu mở, dù cậu có cố gắng đến chừng nào cũng vô ích. Khi cậu gần như bỏ cuộc vì kiệt sức, Seol Jihu nghe thấy một tiếng cười khúc khích.

Khi cậu nhìn xuống mặt dây chuyền của mình, tiếng cười khúc khích lập tức dừng lại.

"Anh có thấy phù hiệu ở giữa không? Hãy thử đặt mặt dây chuyền lên đó".

“Sao cô không nói với tôi sớm hơn?”

"Xin lỗi, xin lỗi nha, tại cái mặt anh lúc nãy trông buồn cười quá".

Seol Jihu mím môi trước khi quỳ xuống và đặt mặt dây chuyền lên phù hiệu của nhà Rothschear.

Tiếp theo, một ánh sáng bí ẩn bất chợt lóe lên từ phù hiệu

Và cái rương nhẹ nhàng mở ra.

Cạch

"Oh! Nó đã mở rồi kìa!"

"Gì? Cái gì, cái gì cơ?"

Đội thám hiểm rúc vào nhau và lén nhìn vào rương.

Không lâu sau…

"Hở?Cái quái gì thế này?"

Maria chửi thề với một ánh mắt thất vọng vô cùng. Nhưng có lẽ cô ấy cũng hiểu rằng, thứ bên trong chiếc rương nhỏ hơn nhiều so với kích thước của nó.

Có hai cuốn sách cũ kỹ và một hộp gỗ nhỏ.

Những dòng chữ trên cuốn sách đã phai màu, toàn là những ký tự mà họ chưa từng thấy trước đây.  Tuy nhiên, quá trình Đồng bộ hóa nhanh chóng có hiệu lực. Các ký tự sớm ngọ nguậy và thay đổi thành ngôn ngữ Trái đất.

Phi Sora nhíu mày.

"Trái tim Chính Nghĩa? Nguyệt Ảnh Thương? Tên gì mà như mấy cái phim rẻ tiền cho bọn trẻ con thế này!"

"Cô vừa nói gì?"

Flone nổi nóng..

Seol Jihu rời mắt khỏi cuốn sách và nhặt chiếc hộp gỗ lên.

Click!

Sau tiếng động nhỏ, một ánh sáng đỏ nhẹ nhàng thoát ra. Thứ xuất hiện bên dưới là một cái gì đó hoàn toàn bất ngờ.

Hugo bật cười.

“Cái thứ dở hơi gì thế này? Một quả trứng?"

Đúng như Hugo nói, một quả trứng hình bầu dục được đặt trong hộp gỗ. Nói chính xác hơn, quả trứng trông giống như một viên ngọc đỏ, phát ra ánh sáng đỏ tươi tinh tế.

"Haizz"

Đặt hai cuốn sách sang một bên, Seol Jihu thở dài vì cậu không biết quả trứng và cây thương có liên quan như thế nào.

[Castitas, Nữ thần khiết tịnh, ban tặng cho gia tộc Rothschear món cổ vật thần thánh, Ngọn giáo Tinh Khiết. Đó cũng là nơi chứa Thất Sắc Tinh Linh, Arcus. Do đó, gia tộc này được gọi là Ngọn giáo của Đế chế]

[Gia tộc đó được bảo vệ bởi một vệ thần, chính là Phượng hoàng, tượng trưng cho sự vui vẻ.]

Đó là những gì được viết trong các ghi chép lịch sử.

“Ngọn giáo của Đế chế… Mình có phải đánh thức Arcus để được nó công nhận không?”

Cậu khẽ than thở về tình hình hiện tại của mình

"Hở? Anh đã biết rồi ư?"

Giọng Flone vang lên.

 “Cô nói gì cơ, tôi biết gì?”

"Anh vừa nói đó. Rằng anh phải được Phượng hoàng thừa nhận"

"Huh…? Tôi đã nói là Linh hồn Arcus?”

"Hửm? Thì đúng rồi! Linh hồn Arcus là một con Phượng hoàng."

Seol Jihu phải cố gắng lắm mới sắp xếp được các dữ kiên lại với nhau, do những lời lẽ lộn xộn của Flone.

'Điều đó có nghĩa là, hai thứ đó là một?'

Nhiều câu hỏi tràn vào não cậu , nhưng cậu quyết định đặt câu hỏi cấp bách hơn trước.

“Flone, cô có biết cách đánh thức Linh hồn Arcus này không?”

"Anh phải ấp nó."

Seol Jihu trở nên bàng hoàng. Đây là một thông tin gây sốc. Linh hồn này là một con chim, vậy cậu ta phải ấp nó như thế nào?

"Sử dụng nó."

Mặt dây chuyền rung lên, chỉ vào quả trứng đỏ.

Seol Jihu chớp mắt.

*

Sau khi mở rương, việc phân chia chiến lợi phẩm kết thúc. Seol Jihu nhận được thêm một phần cho Flone.

Cậu mang về nhà bốn thỏi vàng, 178 quả trứng vàng, 267 khối bạc, 12.444 đồng bạc, 1.200 viên đá quý và 20 lễ vật. Thần thương Tinh Khiết và các món trong rương kho báu cũng là tài sản của cậu ta.

Mặc dù những người khác chỉ nhận được một nửa so với Seol, nhưng đó cũng là một tài sản đáng kinh ngạc.

Sau khi giải quyết xong những công việc khó khăn, họ tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Cả đoàn hào hứng ăn uống với tất cả niềm hạnh phúc của họ, và hò reo ầm ỹ.

"Tôi chắc chắn sẽ dành tiền để mua mấy món trang bị hoành tráng" - 
Hugo nói với khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc -

“Sau khi trở về, tôi sẽ đến Scherezade ngay. Tôi sẽ đến nhà đấu giá và thả mình tìm kiếm những món đồ xứng đáng với một High Ranker. Tôi sẽ đắp lên người những mặt hàng cao cấp bậc nhất!"

"Ohoho!"

Chohong cười khẩy.

“Vật phẩm cho cấp 5 mà là vật phẩm hàng đầu? Thật hài hước!”

"Có gì đáng buồn cười chứ?"

"Trước tiên, anh có biết thứ gì được bán ở đó không? Mà cứ cho là có đi, anh định tiêu hết số tiền mới kiếm được à? Tại sao không cố gắng dành ra một khoản tiết kiệm?”

“ Tại sao cô cứ phải chê bai thế? Tiền của tôi, tiêu kiểu gì thì kệ tôi chứ!"

"À há, anh nói đúng" - 

Chohong gật gật đầu, rồi nhếch mép - "Chỉ là, tôi thấy hài hước khi một thằng Loser cấp 4 mặc đồ của 
High Ranker thôi!"

"Con đũy, mày nói gì cơ!?"

Hugo giận dữ trừng mắt nhìn cô. Tuy nhiên, anh nhanh chóng cười toe toét và quay sang bên. 

Nhìn thấy Seol Jihu đang ngồi sưởi ấm bên cạnh đống lửa trại, anh vồ lấy cậu ta.

"Seooooool!"

“!”

Đột nhiên bị ôm bởi một đống thịt to bự và đen sì, Seol Jihu nhảy dựng lên vì sợ hãi.

"G-Gì cơ?


"Seol! Seooooool!"

Hugo đã xài đến chiêu độc.

“Xin lỗi, em xin lỗi ~ đừng bỏ rơi em~ Huaaang ~

Anh ta bám vào eo Seol Jihu và giả vờ khóc.

“Từ bây giờ em sẽ ngoan ngoãn lắng nghe anh! Đừng bỏ rơi em mà! ~ Huaaaang ~ “

Sau đó, anh ta đột ngột ngừng nói và quay lại.

Teresa che miệng và phá lên cười.

Chohong ngậm miệng lại, lườm Hugo như muốn giết anh ta ngay lập tức. Má cô đỏ ửng và môi cô bắt đầu run rẩy.

Hugo cười toe toét.

“Ê, tôi chưa hề nói đây là giấc mơ của ai đâu nhé".

“Thằng khốn nạn này!"

"Huh? Cái gì? Nói thêm đi? Cô muốn tôi mô tả chi tiết hơn không?

“Keuk”"

Chohong nghiến răng. Hugo hả hê và buông Seol Jihu ra.

“Bây giờ đừng làm gì khiến tôi khó chịu nhé, nếu không thì … Bùm ! Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra mà.”

Đáng ngạc nhiên, Chohong lặng lẽ câm nín, dù khuôn mặt cô đang bừng bừng giận dữ.

Seol Jihu cười khúc khích, nhìn cảnh tượng trước mắt. Mặt khác, cậu cảm thấy một cảm giác déjà vu kỳ lại.

Dường như cậu đã trải qua một tình huống tương tự.

'Trong cơn ác mộng'

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Maria, người đang bận rộn gảy bàn tính.

Đêm đó, đội thám hiểm đã tiệc tùng cho đến khi họ ngủ thiếp đi.

Sau khi xác nhận rằng Maria đã ngủ, Seol bảo hai người canh gác phải theo dõi chặt chẽ. Để cho chắc ăn, cậu dùng những chiếc túi chứa vật phẩm làm giường.

Sáng hôm sau, Seol gần như hét lên ngay khi tỉnh dậy.

Mấy cái túi vẫn ổn

Nhưng Maria đã ngồi xổm trước mặt cậu, trừng trừng nhìn mấy cái túi.

Với đôi mắt đỏ ngầu.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 223

Chương 222

Chương 221

Chương 220

Chương 219

Chương 218 - Phần 2
Chương 218 - Phần 1

Chương 217

Chương 216

Chương 215 - Phần 2
Chương 215 - Phần 1

Chương 214

Chương 213 - Phần 2
Chương 213 - Phần 1

Chương 212

Chương 211 - Phần 2
Chương 211 - Phần 1

Chương 210




Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

5 Comments:

  1. 7 rãnh chắc lại đặt bẩy viên ngọc như viên đeo ở cổ vào rồi =]]

    ReplyDelete
  2. Đọc điạn cuối cười muốn xỉu

    ReplyDelete
  3. Vậy ra đó là giấc mơ của Chohong 😂😂😂😂

    ReplyDelete