Sau khoảng 20 phút chờ đợi...
"Hừm. Lũ nhãi ranh đó thật là táo tợn!"
Flone cuối cùng cũng xuất hiện. Cô vẩy vẩy đôi bàn tay đẫm máu của mình.
(Edit: Quái, ma mà cũng có máu???)
"Mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp chứ?"
"Vâng. Có một vài xung đột nho nhỏ, nhưng chỉ thế thôi ạ".
Seol Jihu nuốt nước bọt.
Có phải cậu đang tưởng tượng quá đà không? Nhìn đôi tay Flone, cậu toàn nghĩ tới những điều kinh dị.
"Ban đầu em định nghiền nát tụi nó cơ, nhưng nghe chúng khóc lóc kể lể cũng đáng thương lắm. Vì vậy em đã bắt chúng tuyên thệ Lời thề Linh hồn. Từ nay tụi nó sẽ phục vụ chúng ta."
Lời thề Linh hồn là cái quái gì? Lũ ma đó sẽ phục vụ họ ra sao? Seol có hàng chục câu hỏi luẩn quẩn trong đầu, nhưng cậu quyết định không hỏi.
Vì cậu nghĩ, trái tim mình sẽ bị tổn thương nếu biết được sự thật.
Trong khi đó, Flone đột nhiên mím môi và lại lầm bầm.
"Chán thật anh ạ! Em cứ bị mềm lòng ý!"
Nếu mấy con ma đang khóc lóc trong tòa nhà mà nghe thấy câu này của Flone, có lẽ chúng sẽ sùi bọt mép và lăn ra bất tỉnh.
Tuy nhiên, Seol Jihu chỉ lẩm bẩm liên tục "Tôi không nghe, tôi không hay, tôi không biết những gì em đang lừa dối ~"
Chẳng mấy chốc, cậu đã đến chỗ Kim Hannah và Park Dongchun đang chờ.
"Thế nào hả?"
Kim Hannah vưa fnháy mắt vừa hỏi. Có lẽ cô ấy đang muốn nghe kết quả.
Seol Jihu dùng bàn tay đang cầm mặt dây chuyền, co ngón tay trỏ và ngón tay cái thành vòng tròng. Sau đó, cậu bắt đầu thở dài.
"Haizz. Tôi không biết nữa, không có gì xảy ra, nhưng không khí bên trong cực kỳ ma quái. Nơi này rất tệ!"
"Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà! Đừng lãng phí thười gian nữa, đi xem mảnh khác nào!"
"Haizz. Tiếc thật. Mảnh đất này đẹp quá!"
Thấy Seol Jihu nhíu mày đăm chiêu, Park Dongchun vội vàng tham gia vào cuộc trò chuyện.
"Aigoo. Bên trong nó hơi ảm đạm phải không? Tại vì lâu rồi chưa có ai ở ấy mà!"
Mảnh đất này vốn là cái gai trong ví của Park Dongchun. Đây là cơ hội hiếm hoi để anh ta tống khứ của nợ này đi, vì vậy Park Dongchun không thể bỏ lỡ như vậy được!
Dường như những truyền thuyết kinh khủng về tòa nhà này vẫn chưa lan đến Haramark. Đây là một cơ hội tuyệt vời.
Park Dongchun nở một nụ cười rạng rỡ và xoa hai bàn tay vào nhau, với vẻ nịnh bợ.
"Chỉ cần các vị trang trí lại một chút, bầu không khí bên trong sẽ thay đổi ngay ấy mà! Nơi đó bị thiếu ánh nắng trong một thời gian dài... Nghĩ xem, chỉ cần đón thêm chút ánh nắng mặt trởi là mọi thứ sẽ khác ngay!"
Thấy Seol Jihu nhíu mày đăm chiêu, Park Dongchun khấp khởi hy vọng. Trái tim anh ta đập thình thịch. Nhưng mà...
"Thôi đê ông anh. Đủ rồi đấy."
Một con cáo già như Kim Hannah sẽ không buông tha anh ta dễ dàng như thế.
"Anh nghĩ tôi là ai? Anh định đẩy đống c*t này cho tôi chứ gì? Tôi lạ gì chiêu trò của anh nữa. Dẹp ý định đó đi, và dẫn chúng tôi đến mảnh khác mau lên!"
"Oho. Ý cô là gì vậy? C*t đâu mà c*t, mảnh đất này quá xịn nuônnn~ Không dễ kiếm được một bất động sản ở vị trí đắc địa như thế này đâu!"
Sau khi hắng giọng, Park Dongchun liếc nhìn Seol Jihu và cười rạng rỡ.
Rõ ràng là mấy lời khua môi múa mép của anh ta sẽ không có tác dụng với con cáo đó. Vì vậy anh ta phải thuyết phục chàng trai trẻ trước mặt mình bằng mọi giá.
"Trước hết, nếu tôi định lừa các vị, tôi đã không nói rõ sự tích của nơi này..."
Sau khi tuyên bố mình vô tội, anh ta liến thoắng:
"Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ giới thiệu mảnh đất này với bất kỳ ai. Nhưng! Ai là người đang đứng trước mặt tôi? Không phải ai khác, chính là anh hùng Seol Jihu, người đã đánh bại các Tư lệnh của Thất trùng quân. Đó là một chiến tích phi thường!"
Anh ta hoa chân múa tay khen ngợi Seol Jihu hết lời. Vì anh ta thấy, chàng trai trẻ này đang hơi đỏ mặt. Park Dongchun cười toe toét và ve vẩy cái lưỡi bọc đường của mình.
"Dù có ma ở đây, thì tụi nó cũng chỉ là vài linh hồn nhà quê, đúng không? Làm sao chúng có thể đối mặt với Seol Jihu-nim, người đã tiêu diệt tên Bất diệt đó??"
"Uhm uhm, nếu chỉ có một vài linh hồn tà ác thì cũng không thành vấn đề...."
Seol Jihu bắt đầu gật gù. Và nụ cười của Park Dongchun trở nên rõ nét hơn.
Giờ là lúc tung đòn kết thúc.
"Thật là tuyệt vời! Thật là kỳ diệu! Không ngờ có ngày tôi được giao dịch với vị anh hùng nổi tiếng! Tôi sẽ giảm giá đặc biệt cho anh, coi như đây là món quà chào đón Carpe Diem đến Eva!"
Ở đây, Park Donghun đã nhắm đến hai điều.
Vừa thỏa mãn ý định mua đất của Seol Jihu, anh ta vừa nói lời Chào mừng để lén lút tìm hiểu ý định của Carpe Diem.
Kim Hannah lập tức xông vào giữa hai người.
"Seol! Cậu điên à? Cậu thực sự định mua nó ư? Cậu biết rõ là nó rất kỳ lạ mà!"
"Eii, thì... tại nó cũ ký quá mà, chúng ta chỉ cần sửa sang lại là được. Và cô nhìn xem, vị trí nơi này quá hoàn hảo! Đã thế chúng ta lại còn được giảm giá nữa!"
"Ôi mẹ ơi tôi điên mất! Này, nghĩ kỹ xem nào! Tại sao một mảnh đất đẹp lại bị bỏ bê như thế? Rõ ràng là có vấn đề!"
"Nhưng mà, anh ấy nói là tôi đặc biệt..."
"Jihu. Ngừng lại ngay, và cùng tôi đi xem vài nơi khác. Chẳng ai quyết định vội vã như thế này cả. Chúng ta có thể xem thêm vài mảnh nữa rồi quyết định sau cũng được mà?"
"Ok, ok, nếu tôi không thích mảnh đất này, tôi sẽ đồng ý với cô. Nhưng giờ tôi đã thích rồi! Và chúng ta mua đất chứ đâu phải mua nhà? Sao cứ phải băn khoăn về ngôi nhà đó?"
"Seol Jihu! Cậu nhất quyết cứng đầu như vậy ư?"
"Đủ rồi. Tôi là người quyết định chuyện này. Tôi mới là lãnh đạo của Carpe Diem, không phải cô!"
Kim Hannah câm lặng khi thấy Seol Jihu gằn giọng. Cô gục đầu bỏ cuộc.
Park Dongchun cảm thấy sảng khoái khi nhìn thấy vẻ ủ rũ của Kim Hannah.
'Phải rồi. Chắc là cô ta xin nương nhờ chàng trai trẻ này, sau khi bị đuổi khỏi Sinyoung. Nói cách khác, cô ta chỉ là một máy bay bà già để giải trí, không có tý quyền hạn nào'
"Đáng lẽ anh ta phải trả tiền để chúng ta dọn dẹp nơi này!"
Nghe Kim Hannah hét lên, Park Donghun giật mình. Anh ta ranh mãnh từ chối cô.
"Ei! Cái này để bán nha, tôi không có tiền để thuê các vị dọn dẹp đâu. Chà, nếu là cho thuê, tôi sẵn sàng cho các vị ở miễn phí vài tháng. Nhưng tôi cần bán mảnh đất này, nên các vị, làm ơn thông cảm cho tôi một chút!"
Chẳng ai dại gì làm thế.
Flone đã giải quyết xong mớ hỗn độn bên trong, và họ có thể ở đây thoải mái. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Park Dongchun thấy họ dọn dẹp nơi này thành công?
Rất có thể, anh ta sẽ thay đổi ý định. Và khi đó, giá bán mảnh đất này sẽ tăng lên chót vót.
Dù sao đi nữa, thương gia Park Dongchun cũng không phải là một tay mơ.
"Đủ rồi, tôi sẽ mua mảnh đất này. Nếu cô không muốn chấp nhận điều đó, thì im miệng đi!"
Và thế là Seol Jihu kiên quyết đưa ra quyết định.
Park Dongchun khe khẽ cúi đầu và cười thầm.
Park Dongchun khe khẽ cúi đầu và cười thầm.
"Haizzzz~ Được rồi, chúng ta sẽ mua nó! Được chưa? Chúng ta sẽ mua mảnh đất này!"
Cuối cùng, Kim Hannah quyết định chịu thua Seol Jihu. Thay vào đó, cô giành quyền thương thuyết giá cả. Kim Hannah nói rằng cô ta không thể bỏ lỡ chuyện này.
Park Dongchun có chút sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt cáo của cô ta. Tuy nhiên, anh ta vẫn cố tỏ ra thoải mái.
"Hmm... Chúng tôi mua nó 3 năm trước, tức là hợp đồng với hoàng gia Eva còn 47 năm. Ban đầu chúng tôi mua với giá 102 xu vàng..."
Anh tạm dừng và liếc nhìn họ.
Tất nhiên, đôi mắt của Kim Hannah đang trừng trừng nhìn Park Dongchu như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta. Như thể cô ta thà cắn lưỡi chết, còn hơn là mua mảnh đất với giá đó.
Khẽ hắng giọng, Park Dongchun giả vờ tiếp tục suy nghĩ.
"Hmm, tính qua tính lại, 92 xu vàng là một cái giá hợp..."
Phừng!
Ngọn lửa trong mắt Kim Hannah ngày càng dữ dội hơn. Park Dongchun lập tức bào chữa.
"Đó là giá gốc. Vì tôi đã hứa là sẽ bán cho anh Seol đây với giá ưu đãi, nên... 75 xu được chứ?"
Ánh mắt Kim Hannah vẫn hừng hực như lửa địa ngục.
Park Dongchun lo lắng nuốt nước bọt. Như thể anh ta đang đối mặt với một con sư tử cái.
Nói chung, thương lượng là một quá trình tìm kiếm sự thỏa hiệp, người mua và người bán sẽ thỏa thuận với nhau để đạt được mức giá phù hợp.
Nhưng, các thương nhân trên Thiên đường đều nhớ rõ câu này.
Con mụ Cáo chỉ cho họ ba cơ hội. Nếu sau ba lần chào hàng mà bạn không thể thỏa mãn cô ta, lúc đó cô ta sẽ cho bạn biết thế nào là địa ngục. Khi ấy, cô ta sẽ làm mọi cách để dìm giá xuống đến mức thảm hại.
Nhiều doanh nghiệp chịu thiệt hại vì dám giỡn mặt với cô ta.
Nhiều doanh nghiệp chịu thiệt hại vì dám giỡn mặt với cô ta.
'Chỉ... chỉ còn một cơ hội nữa.'
Dù Seol Jihu có thích đến mấy, thì Kim Hannah vẫn có vô số cách để "chơi xỏ" anh ta. Thế nên, Park Dongchun co rúm lại trong sợ hãi.
"Uhm, 60 được không? Hay là... 58?"
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh ta quyết định chốt giá.
Mức giá này chỉ bằng một nửa ban đầu.
Nhưng ánh mắt của Kim Hannah vẫn không hề dịu lại.
"Jihu à."
Cô ấy đột nhiên quay đầu lại và gọi Seol Jihu.
"Hay là thế này đi. Chúng ta sẽ trả vài xu để đặt cọc, rồi đi tham khảo thêm vài mảnh khác..."
Đôi mắt của Park Dongchun run rẩy.
'Con đũy chó này!'
Anh ta nhanh chóng hiểu ý Kim Hannah.
Cô ta đã đổi chiến thuật bằng cách đề nghị đặt cọc, và tranh thủ thêm thời gian để thuyết phục Seol Jihu.
"Mua đất không phải là chuyện nhỏ, nên chúng ta không cần nóng vội. Biết đâu nơi khác có mảnh nào đó tốt hơn thì sao. Cứ thong thả tham khảo thêm vài ngày nữa, được chứ?"
Cô ấy nói không sai, vì vậy Seol Jihu cắn môi và gật gù.
Cậu ta trông có vẻ miễn cưỡng, nhưng cậu thấy cũng có lý. Thiếu gì thương hội ở Eva này chứ!
"Nếu vậy thì... cũng được, tôi đồng ý!"
Tim Park Dongchun bắt đầu đập thình thịch. Không còn cơ hội nào nữa. Ngoài Seol Jihu, chẳng ai muốn mua mảnh đất này.
Cuối cùng, anh nhắm mắt và hét lên.
"Nếu các vị ký hợp đồng ngay bây giờ, giá chỉ còn 29 xu vàng!"
Giá đất đã giảm xuống thêm một nửa. Đây mới đúng là đại hạ giá!
Mức giá này gây sốc đến mức, ngay cả Kim Hannah cũng có vẻ ngạc nhiên.
Mức giá này gây sốc đến mức, ngay cả Kim Hannah cũng có vẻ ngạc nhiên.
"2-29 xu vàng? Thật sao?" - Miệng Seol Jihu há hốc như cái bát.
"Tôi đã nói rồi mà. Tôi sẽ giảm giá cho người anh hùng!" - Park Dongchun nói với giọng hùng hồn, y như một diễn giả.
"Thương gia Park Dongchun không bao giờ nuốt lời! Đây là quy tắc sắt đá và cũng là lý tưởng sống của tôi!" - Anh chàng béo lùn hét lên đầy tự hào, như một anh hùng chính nghĩa.
Seol Jihu vẫn tỏ vẻ hoài nghi.
"Không thể nào, chuyện này nghe cứ sai sai..."
"Eii, tôi nói thật mà! Theo một cách nào đó, nhờ anh Seol Jihu rộng lượng nên tôi mới có thể sống sót và làm ăn cho đến ngày hôm nay. Tôi chịu thiệt một chút cũng không sao! Nếu được, tôi sẵn sàng tặng anh luôn ấy chứ!"
Nghe những lời ngọt ngào của anh ta, Seol Jihu cười toe toét.
"Tốt lắm. Tôi mua!"
"Có thế chứ! Quả là một người đàn ông bản lĩnh!"
Park Dongchun vội vàng dẫn Seol và Kim Hannah trở lại văn phòng Thương hội Dongchun, và thuyết phục họ ký hợp đồng.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cho đến khi Kim Hannah chán nản và ném tờ hợp đồng bào mặt Park Dongchun.
"Cái gì thế này? Ông anh định lừa bọn này à? Anh bảo sẽ bán cho chúng tôi với giá 29 xu vàng cơ mà. Tại sao hợp đồng lại ghi là 75 xu vàng?"
"Ôi Thần linh ơi, cô Cáo, cô làm ơn thương tôi! Tôi không thể để lộ mức giá thực sự được, còn mặt mũi nào nữa! Giấy tờ ghi vậy thôi, còn các vị chỉ cần đưa cho tôi 29 xu vàng!"
"Hmm. Ông anh định làm hợp đồng giả à? Anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra không đấy?"
"Hợp đồng giả? Hợp đồng giả ở đâu cơ?"
Park Dongchun khịt mũi.
Có vẻ Kim Hannah đang định bắt lỗi anh ta, nhưng anh ta đã tính trước chuyện này.
"Ái chà chà!! Tôi vừa tìm thấy vài xu vàng ở quanh đây. Số tiền này là của Seol Jihu-nim, đúng không?
Park Dongchun lấy ra 46 xu vàng và đẩy sang chỗ Seol Jihu.
"À há~ Anh nói rất đúng. Tôi mải mê đọc hợp đồng nên quên mất đấy. Đây, anh đếm đi!"
Seol Jihu cười toe toét và đổ thêm 29 xu vào đống vàng trước mặt mình. Sau khi đếm đủ 75 đồng, cậu đẩy chúng về phía Park Dongchun.
Và sau khi ký hợp đồng, tờ giấy chủ quyền mảnh đất đã rơi vào tay Seol Jihu chanh.
"Rất vui được làm việc với các vị! Chúc các vị đi đường bình an!"
Park Dongchun cười rạng rỡ trong khi chào tạm biệt họ.
Giải phóng được mảnh đất đó, Park Dongchun cảm thấy như mình vừa nhổ được một chiếc răng sâu.
Thực lòng mà nói, anh ta đã lỗ một khoản lớn. Nhưng mà mảnh đất đấy vốn là cái gai đâm vào mông anh ta suốt mấy năm ròng.
Đúng như Kim Hannah đã nói, đáng lẽ anh ta phải mất một mớ tiền để vứt bỏ mảnh đất kia. Vậy mà giờ anh ta không mất thêm tiền, mà còn thu lại được 29 đồng vàng!
Làm sao anh ta không mừng cho được!
'Fufufufu. Mình đã bàn giao giấy tờ xong rồi! Giờ thì mình không cần đau đầu về nó nữa!"
'Đâu phải là mình bịp họ. Là họ tự chuốc lấy thôi! Fufufu!'
'Đâu phải là mình bịp họ. Là họ tự chuốc lấy thôi! Fufufu!'
Sau khi Kim Hannah và Seol đi khuất, Park Dongchun không thể kìm nén niềm vui của mình và nhảy tưng tưng như một con bướm.
---
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 237 - Phần 2
Chương 237 - Phần 1
Chương 236 - Phần 2
Chương 236 - Phần 1
Chương 235 - Phần 2
Chương 235 - Phần 1
Chương 234 - Phần 2
Chương 234 - Phần 1
Chương 233
Chương 232
Chương 231
Chương 230
Chương 229
Chương 228 - Phần 2
Chương 228 - Phần 1
Chương 227 - Phần 2
Chương 227 - Phần 1
Chương 226 - Phần 2
Chương 226 - Phần 1
Chương 225
Chương 224 - Phần 2
Chương 224 - Phần 1
Chương 223
Chương 222
Chương 221
Chương 220
ôi...đàn bà là những niềm đau :v :v :v
ReplyDeleteThanks team. Chap này hài vãi
ReplyDeleteNgu thì chết khóc lóc cái lồn - Huy Buồi
ReplyDeleterồi ai lừa ai :v
ReplyDeleteĐể rồi xem ai lừa ai
ReplyDeleteNgu loz là có thật :))))
ReplyDeleteF cho Minh Béo, thx nhóm dịch nha
ReplyDeleteT tưởng nó phải biết khi seol cố chấp mua cái đất này chứ, khả năng đọc tình huống đâu rồi
ReplyDeleteTay si cao hơn
ReplyDelete