Khát vọng trở về - Chương 243: Gia tăng dân số


Cuối cùng, Seol Jihu đành nhẫn nhịn hạ thấp lòng tự trọng và quyết định năn nỉ Công chúa. 

Giờ đây Teresa gục đầu xuống bàn, không thèm nói gì nữa. Seol Jihu ngồi xuống bên cạnh Teresa, nhích lại gần cô, rồi bắt đầu an ủi cô.

“Eiii, Công chúa, đừng có như thế mà. Hãy nhìn vào mặt tôi đi , đi mà”

"Em ổn. EM RẤT ỔN".

"Tôi xin mà. Thật đấy!"

“Em đã nói là em rất ổn, anh không nghe thấy à?"

Một giọng nói chán nản và nặng nề tuôn ra.

"Đi đi. Anh không cần phải quan tâm đến một người như em nữa. Đừng để ý đến em, anh muốn làm gì thì làm!"

"Công chúa…"

Với vẻ mặt bối rối, Seol Jihu đặt tay lên vai trái của Teresa.

“Tránh ra! Đừng có chạm vào người em!”.

Nhưng bất chấp những gì Teresa nói, Seol Jihu từ từ đưa tay lên mái tóc hồng óng mượt của cô, từ từ vuốt ve nó.

"Đi ra chỗ khác đi."

Dù lời nói của Teresa vẫn gắt gỏng và bực tức, nhưng thân thể cô lại hành động khác. Chà, cô đang rúc sát vào ngực Seol Jihu, chờ đợi khoảnh khắc này.

"Tôi xin lỗi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ quên chuyện liên lạc với cô".

"…Từ giờ trở đi?"

"Đúng."

"Không bao giờ lặp lại?"

Có một câu nói rằng một người không nên thực hiện lời hứa mà họ không thể thực hiện được. Nhưng Seol Jihu đã quá tập trung vào việc an ủi Teresa. Thế là cậu bắt đầu nói mấy câu hão huyền mà chẳng thèm quan tâm đến hậu quả.

“Đúng vậy, không bao giờ!”

Dù sao, lời hứa fake lòi của cậu cũng có chút tác dụng. Không khí lạnh lẽo xung quanh Teresa dịu lại.

“Vậy, anh sẽ không đi nữa, đúng không?”

Một câu hỏi lén lút vang lên ra.  

Dường như một loạt các sự kiện diễn ra trước đó là tất cả để chuẩn bị cho  thời điểm này. Seol Jihu mỉm cười cay đắng.

“Tôi không thể làm việc đó “

"Tại sao không…"

Teresa buồn bã hỏi. Vẫn là câu hỏi đó, vẫn là câu mà Terasa đã hỏi sau khi họ đi thám hiểm trở về.

Seol Jihu hắng giọng. Cậu định rút tay ra và ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc, nhưng Teresa nhanh chóng giật lấy nó và đặt nó lên đầu cô.

Seol Jihu cười, quay lại vuốt tóc cô.

“Một vài tháng trước, Lão sư Jang đã đưa cho tôi một cuốn sách ghi chép mà ngài Ian để lại.”

Seol Jihu có thể cảm thấy Teresa xúc động khi cậu nhắc đến tên Ian.

“Trong cuốn sách đó có ghi chép tên của những người Trái đất đã chết một cách bí ẩn hoặc đã nghỉ hưu. Thậm chí còn có tên của những người Trái đất đào tẩu sang phe Ký sinh trùng.”

Giọng Seol Jihu dường như trở nên cay đắng, cậu vẫn còn sốc khi nhắc đến cuốn sổ ghi chép đó.

Không phải tất cả người địa cầu đều là rác rưởi.

Điều đó là đúng trong quá khứ, và điều đó vẫn còn đúng cho đến bây giờ. Trong Bảy thành phố, chắc chắn có những người Trái đất đang làm hết sức mình vì lợi ích của Thiên đường.

Chỉ là họ quá ít ỏi so với những kẻ rác rưởi.

Nhưng điều quan trọng với Seol Jihu là: Trong quá khứ, hiện tại và tương lai, có những người Trái đất sẵn sàng hy sinh thân mình vì Thiên đường.

“Tôi muốn kêu gọi, hỗ trợ và bảo vệ những người Trái đất đang chân thành phấn đấu để biến Thiên đường thành một nơi tốt đẹp hơn. Tôi xây dựng một tổ chức vì tôi không thể làm điều đó một mình.”

Tất nhiên, nếu chỉ là thế này, thì không cần phải rời khỏi Haramark. Nhưng, tham vọng lớn lao  của Seol Jihu đã đi xa hơn một vài bước.

“Một lý do khác cũng là để cải thiện mối quan hệ của con người với Liên bang.”

Cậu ấy đã nói điều này trước đây, vì vậy cậu ấy đã thêm chi tiết.

“Tôi đã nhận ra điều gì đó trong chuyến thám hiểm Đền Mộng Ảo. Rằng nó có thể giúp cho Liên bang và nhân loại hòa giải. Và đây là điều chúng ta phải làm, vì chỉ sau đó chúng ta mới có thể chiến đấu với Ký sinh trùng.”

“….”

“ Tôi phải đi, công chúa à . Rồi tôi sẽ trở thành tổ chức đại diện cho thành phố Eva”

Seol nói với niềm tin mãnh liệt.

“Tôi sẽ dọn dẹp những tệ nạn xấu xa của Eva và gửi lời xin lỗi tới Liên bang. Sau đó, tôi sẽ chính thức trở thành đồng minh của họ.”

Teresa khẽ ngẩng đầu lên, nhưng Seol Jihu vẫn tiếp tục mà không dừng lại.

“Đây không phải là mối quan hệ để nói suông. Miễn là Liên bang chấp nhận, tôi sẵn sàng cho phép họ vào Eva và tiến hành trao đổi văn hóa.”

Teresa cuối cùng cũng ngồi dậy. Khi cô từ từ nhìn lại Seol Jihu, một biểu cảm choáng váng tràn ngập khuôn mặt cô.

“Anh có thể chấp nhận họ và sẽ  làm gì?

“Biến Eva thành một thành phố pháo đài. Giống như cô đã làm với Arden.”

Seol Jihu nói không ngừng nghỉ, giọng cậu tuôn ra như nước chảy.

“Tất nhiên, địa hình của Eva, cũng giống như pháo đài Arden, có thể hưởng lợi từ thiên nhiên. Nhưng nếu không có công nghệ của Liên bang - thứ tạo nên Pháo đài Tigol, điều đó không thể xảy ra.”

“Từ khi nào anh có kế hoạch này?”

“Kể từ khi chiến tranh kết thúc. Vào thời điểm đó, Ký sinh trùng đã nuôi dưỡng một đội quân khổng lồ, đủ lớn để bao vây toàn bộ các thành phố lớn của nhân loại.”

Cuộc bao vây này đã khiến nhân loại đã run rẩy vì sợ hãi, sợ rằng Ký sinh trùng cuối cùng cũng tấn công tổng lực. Nhưng hóa ra, Nữ hoàng ký sinh trùng lại nhắm vào một mục tiêu khác.

Mụ đã lừa dối tất cả mọi người. Mục tiêu thực sự của mụ là ngăn chặn việc chuyển quân tiếp viện cho Haramark.

“Tại sao điều đó xảy ra? Tôi đã nghĩ rất nhiều về chuyện này, và cuối cùng cũng có câu trả lời. Tất cả là do Pháo đài Tigol thất thủ.”

Teresa đăm chiêu suy nghĩ, dù cô đã hơi hơi hiểu ý Seol.

“Liên bang có đồng ý với đề nghị của anh dễ dàng như vậy không?”

“Người ta nói, môi hở răng lạnh. Eva sẽ chia sẻ một phần biên giới với Liên Bang và là thành phố nhân loại gần nhất với pháo đài Tigol. Đó là một vị trí lý tưởng để chi viện cho họ, nếu biến cố xảy ra. Tôi không tin Liên bang sẽ bỏ qua thực tế này.”

Teresa nhắm mắt lại. Cô không có lựa chọn nào khác vì cuối cùng cô cũng nhìn thấy bức tranh toàn cảnh mà Seol Jihu vẽ ra.

“Nghe như một giấc mơ...” 

Tô điểm thêm câu nói của mình của mình, cô mỉm cười bất lực.

“Anh khiến em nhớ về một người Địa Cầu mà em từng ngưỡng mộ”.

“?”

"Joshua Claflin. Ông là ngôi sao cũ của Sloth, người tiền nhiệm của Cinza."

Teresa thở dài.

"Ông là một người Trái đất đặc biệt, khăng khăng nói rằng nhân loại phải hợp tác với Thú nhân Hợp Quốc. Ông cũng là một anh hùng đã chinh phục Vương quốc Kapyshan, nơi diễn ra tham nhũng tràn lan trên thiên đường. Chính ông cũng là người phá vỡ nhiều kế hoạch của Trùng hậu Đế vương."

Seol Jihu nhớ lại thông tin từ cuốn sổ ghi chép của Ian. Khi Thú nhân Hợp quốc có nguy cơ bị xóa sổ, ông ta đã lãnh đạo một lực lượng tinh nhuệ tới hỗ trợ họ, nhưng đã bị Humility Khó coi phục kích và giết hại.

"Sau sự kiện đó, em đã thề rằng... em sẽ không bao giờ ngồi nhìn nữa... Lần đó, em đã phạm sai lầm vì quá ích kỷ..."

Đôi mắt Seol Jihu dường như mở to. Có vẻ Teresa đã từ bỏ việc bắt cậu ở lại.

“Vậy là, cô hiểu rồi sao?”

“Em còn lựa chọn nào khác đâu. Chỉ có thể dõi theo bước chân anh mà thôi...

'Mình không nên bỏ đi như lần trước... đáng lẽ mình nên lắng nghe anh ấy' 

Teresa vừa xấu hổ về bản thân, vừa thấy ngạc nhiên.

Bất kể có chuyện gì xảy ra, cô cũng chắc chắn một điều. Seol Jihu đã đặt ra một kế hoạch đầy tham vọng mà không ai có thể mơ tới.

Giờ đây, cô đã hiểu được câu nói của cậu. Đúng vậy, Seol rời khỏi Haramark "vì lợi ích của Thiên đường". 

Cô ấy có thể không giúp được cậu, nhưng cũng không nên cản bước cậu.

"Đây là lần đầu tiên..."

Seol Jihu nói khẽ.

“... Tôi kể cho ai đó về kế hoạch của mình một cách chi tiết.”

Cười ngượng nghịu, Seol gãi đầu.

"Tôi biết nó là một giấc mơ. Nó khá viển vông, và có thể tôi đã quá vội vàng. Nhưng…"

"Không."

Teresa kiên quyết phủ nhận điều đó, cô dịu dàng nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ.

"Em tin rằng anh có thể làm được điều đó."

Cậu đã chinh phục những điều không thể, hết lần này đến lần khác.

Cô phải tin vào cậu. Và cô cũng muốn chuyện đó xảy ra.

'Nếu anh ấy thực sự có thể đạt được mục tiêu kia... Mình sẽ...'

Một nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt Seol Jihu. Thấy Teresa đồng ý cổ vũ mình, cậu cảm thấy tràn trề sinh khí y như mới uống thuốc tăng lực hổ vằn vậy.

"Cảm ơn công chúa."

Sau một lời cảm ơn ngắn ngủi, Seol Jihu lặng lẽ đứng dậy. Rồi cậu “Ah “ một tiếng và hỏi.

“Nhân tiện, không có gì xảy ra với cung điện, phải không?”

"Huh? À, vâng.

“Ah , cảm ơn trời”

"…Tại sao?"

Teresa nghiêng đầu. Khi Seol Jihu vuốt ve ngực anh và giải thích lý do anh vội vã đến cung điện, Teresa mỉm cười cay đắng.

Nhưng điều đó chỉ kéo dài một lúc. Đôi đồng tử màu hồng của cô thấp thoáng ánh sáng xảo quyệt.

“Chà, thực sự ngạc nhiên đấy. Tướng quân Sanctus làm như cung điện sắp cháy đến nơi rồi...”

“Vâng, anh thấy đấy, thực sự có một vấn đề.”

"Gì cơ?"

“Hiện tại thì chuyện này không phải là một vấn đề lớn, nhưng trong tương lai, nó có thể khiến vương quốc sụp đổ".

Teresa nói một cách nghiêm trang và chân thành, không có chút thay đổi nào trong nét mặt. Seol Jihu trở nên nghiêm túc.

"Chuyện đó gì? Cô có thể cho tôi biết rõ hơn được không?"

“Em không phiền, nhưng mà...”

“Tôi không thể rời khỏi Haramark nếu chưa được nghe kỹ về vấn đề này".

Teresa gửi cho Seol Jihu một cái nhìn ngượng ngùng, và cậu nhanh chóng ngồi xuống.

Những gì Teresa nói, thực sự là một vấn đề nghiêm trọng. 

Haramark đã mất rất nhiều trọng giáp binh và bộ binh trong chiến tranh, khiến sức mạnh quân sự của họ giảm đáng kể.

Họ phải bổ sung nhân sự đã mất để củng cố quân đội vương quốc, nhưng do dân số giảm mạnh, họ đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

"Đó không phải là tất cả. Thiếu binh lính là chuyện rõ ràng rồi, nhưng việc thiếu sĩ quan cũng là một mối lo ngại rất lớn. Kiếm được một sĩ quan có kinh nghiệm là điều cực kỳ khó khăn".

Thật vậy. Mội đội quân chỉ có thể trở nên mạnh mẽ nếu có những chỉ huy tài ba. Tình thế khó khăn đến mức Haramark đã chọn những người lính kỳ cựu và đào tạo họ trở thành sĩ quan chiến trường. 

Nghe chuyện này, Seol Jihu càng thấu hiểu hơn về tình hình của Haramark.

“Bọn em đang xem xét vấn đề từ nhiều góc độ. Bắt đầu từ các phương pháp ngắn hạn như hạ tuổi tuyển quên xuống, và các phương pháp dài hạn như trợ cấp sinh đẻ".

Teresa thở dài, không thể nói hết suy nghĩ của mình. Trong thực tế, tuổi tuyển dụng không thể hạ xuống được nữa, và cũng không ai dám chắc rằng số tiền trợ cấp sinh đẻ sẽ có hiệu quả.

Cha mẹ nào muốn sinh con trong một thế giới nguy hiểm và tàn khốc như thế này?

“Tôi có thể giúp gì được không?”

Seol Jihu băn khoăn hỏi, cậu không thể nghĩ ra bất kỳ giải pháp nào cho vấn đề này. 

Teresa suy nghĩ đăm chiêu trước khi lái câu chuyện theo một chiều hướng khác.

“Đây là một vấn đề phổ biến mà các vương quốc đều lo lắng. Nhưng em thực sự muốn nhờ anh giúp một việc”

"Việc đó là gì? Nói cho tôi nghe đi."

Seol Jihu vui mừng. Teresa do dự một lúc lâu, có vẻ xấu hổ khi yêu cầu sự giúp đỡ của Seol một lần nữa. Nhưng Seol Jihu đã cắn câu và nài nỉ cô. Thế là, cô giả vờ nhượng bộ và hỏi với giọng mệt mỏi.

“Chúng ta có thể đi đâu khác trước không?”

"Tất nhiên."

Seol Jihu rời văn phòng Teresa, dưới sự hướng dẫn của cô. Nhưng cậu đột nhiên cảm thấy sai sai, khi họ đi qua phòng ăn và bước vào một hành lang quen thuộc.

"Mời vào."

Nơi cậu đến, cuối cùng, là phòng ngủ của Teresa. Vì cậu đã từng đến đây một lần, nên cậu nhớ rất rõ ràng.

“Tại sao lại ở đây? Không phải chúng ta sẽ nói về kế hoạch bổ sung binh lính..."

“Eii Eii, kế hoạch bổ sung lính nào cơ?

Teresa hất tay xuống và nở một nụ cười ngọt ngào.

“Em muốn nhờ anh hỗ trợ việc bổ sung sĩ quan. Sẽ mất một chút thời gian, nhưng vào đi. Nhanh lên.”

Nói xong, cô nhích lại gần Seol Jihu, dường như đang cố kéo cậu vào.

'Bổ sung sĩ quan?'


Sĩ quan ưu tú nhất thường là những người trong hoàng tộc. Vậy làm thế nào để bổ sung người trong hoàng tộc???

Đảo mắt vì ngạc nhiên, Seol Jihu đột ngột nghẹn lời và mặt cậu đỏ lên như gấc.

Tiếp theo, Seol Jihu quay lại vội vàng, trong khi Teresa đưa tay ra. Nhưng vì Seol chạy quá nhanh nên cô chỉ kịp vuốt qua gấu áo.

"Ah!"

Seol Jihu chạy hết tốc lực. Cậu có thể nghe thấy tiếng gào thất vọng từ đằng sau. 

"Chết tiệt! Tý nữa là bắt được rồi!"

Seol quyết không dừng lại. Bởi vì, cậu cảm nhận được một sự hiện diện đang đuổi theo mình với tốc độ đáng sợ.

Nhưng Seol Jihu không phải là người bị bắt dễ dàng như vậy. Chỉ số Agility của cậu ta gần đây đã nâng lên khá cao, nếu cậu dốc sức để chạy thì Teresa còn lâu mới rút ngắn được khoảng cách.

Cứ như thế, Seol chạy như bay khỏi đại sảnh, qua vườn thượng uyển và phóng ra ngoài cung điện như một mũi tên.

SEOOOOOL!

Giọng Teresa vang lên ầm ĩ, rồi dừng lại đột ngột.

Seol Jihu liếc nhìn phía sau, rồi từ từ giảm tốc độ và quay lại. Teresa đang hít thở sâu với lưng cúi xuống.

Khuôn mặt cô ấy tươi tắn, như thể cô ấy đang cười vỡ bụng sau một trò đùa vui nhộn.

“Huuu”

Ngay sau đó, Teresa đứng dậy và nhìn thẳng vào Seol Jihu. Sau đó, với một tay nắm chặt, cô nói với một nụ cười.

"Chúc may mắn."

"Công chúa?"

“Em sẽ cổ vũ cho anh. Nếu anh gặp bất kỳ rắc rối, hãy gọi cho em. Chắc chắn em sẽ giúp đỡ anh.”

Thật ra, đây là điều mà Seol Jihu muốn nghe từ lâu. Nhận được tình cảm chân thành của người khác, thực sự là một điều hạnh phúc.

Seol Jihu trả lời với một nụ cười. Sau đó, cậu quay lại. Trong khi băng qua những con đường tối dưới bầu trời đêm, Seol mỉm cười và hạ quyết tâm.

Cậu sẽ nỗ lực hoàn thành kế hoạch của mình ở Eva, bất chấp điều gì xảy ra.

***

Ánh nắng ban mai rọi sáng thành phố. Hôm nay là ngày Carpe Diem sẽ đến Eva.

Cỗ xe đã chờ sẵn bên ngoài. Sau khi vận chuyển đồ đạc lên xe ngựa, thứ duy nhất còn lại là tài sản riêng của họ ở đền thờ.

Seol Jihu đã lấy tài sản của mình từ đêm hôm trước, nhưng Chohong, Hugo và Phi Sora thì không. Họ sợ mất đồ nên chờ đến phút cuối mới chịu chạy tới đền thờ.

“Lũ ngốc đó... Lẽ ra họ nên lấy chúng từ trước đó, chứ không phải đến tận bây giờ.”

Seol Jihu càu nhàu và thông báo cho người lái xe về chuyện này. Mãi 30 phút sau, ba người họ mới quay lại. 

Sau khi nhét những chiếc túi lên xe ngựa, Seol Jihu mỉm cười. Mọi việc đã xong.

À, ít nhất là cậu nghĩ vậy.

“Mọi người tập trung đủ hết rồi đúng không…? Không ai quên gì nữa chứ? Tất cả là mấy cái túi thôi đúng không?”

Và ngay khi cậu chuẩn bị nhảy lên xe ngựa và đóng cửa lại, cậu mới nhớ ra có gì đó sai sai.

Chính lúc đó...

“Aaaaaaa!!!!!!!”

 Một tiếng gầm sấm sét, một bàn tay nhỏ bất ngờ nắm lấy cánh cửa.

Khi Seol Jihu giật mình nhìn ra bên ngoài, một cô gái tóc vàng đang đứng trong khi thở hổn hển. Trên lưng cô là vài cái túi to bự.

"Cô Maria?"

“Cầm hộ tôi đã”

Maria đưa những chiếc túi cho Seol và lẩm bẩm. Chỉ sau khi Seol Jihu chất chúng lên xe ngựa, cô mới thở hổn hển với vẻ khó chịu.

“Một người ngoài cuộc đang làm gì ở đây?”

Kim Hannah, người đang ngồi trong xe ngựa nhìn cảnh tượng vừa rồi, hỏi một cách chế giễu.

Maria khịt mũi trước khi nheo mắt và vặn lại.

“Người ngoài?? Bây giờ em là một thành viên đầy bản lĩnh, nhá!"

"Gì cơ?"

Chohong hỏi với vẻ tò mò. Đây là lần đầu tiên cô nghe tin Maria sẽ tham gia cùng họ.

"Những gì cô nói là sao? Bây giờ tôi là thành viên của Carpe Diem.

“Bằng chứng đâu?”

Kim Hannah đưa tay ra, khoe cánh tay thon thả.

Maria khịt mũi và đút tay vào túi. Thứ đã xuất hiện không phải là  bản hợp đồng, mà là...

“Đây, cầm lấy! Hứ!”

Một túi tiền.

Maria đập cái túi vào tay Kim Hannah, như muốn giết cô đến nơi. Kim Hannah lén nhìn vào bên trong chiếc túi trước khi thốt ra một tiếng huýt sáo ngạc nhiên.

“Bất ngờ đấy. Cô có thể giữ lại số tiền đóng góp nếu chấp nhận ký hợp đồng thời vụ. Tại sao một con sâu mê tiền như cô lại chấp nhận đóng góp để làm thành viên sáng lập?"

"Đừng đánh giá thấp em, Unni. Chị nghĩ em sẽ làm culi cho mọi người sao?"

"Oh?"

“Dù sao, với cái này, em cũng là một thành viên sáng lập. Đừng quên điều đó.”

Maria gầm gừ trước khi nhanh chóng nhảy vào trong xe ngựa.

Trong khi mọi người bên cạnh Seol Jihu, Kim Hannah và Maria nghiêng đầu, Seol Jihu vươn ra với một nụ cười.

“Chào mừng cô, Maria. Tôi chờ cô lâu lắm rồi đấy.”

(Edit: xạo vl...)

Maria nắm lấy tay Seol và lặng lẽ càu nhàu:

“Chẹp chẹp, thật không đó? Anh định đi mà không có em kìa!"

“Cô nên đến sớm hơn hoặc ít nhất là liên hệ với chúng tôi về việc sẽ tham gia”.

“Em biết làm thế nào được. Em đã suy nghĩ trằn trọc đến tận tối qua. Đó là quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời em đó, Oppa.”

Maria lắc đầu. Nhìn những quầng thâm dưới mắt cô, có vẻ cô ta đã suy nghĩ rất lâu.

Seol Jihu nửa nghi ngờ, nửa vui mừng. Cậu ta không biết điều gì đã thúc đẩy Maria, nhưng cô đã chọn tham gia Carpe Diem. Đội của cậu cuối cùng đã có một Linh mục trị thương, và lấp đầy mọi khuyết điểm.

“Ohhh , một con chó cái như cô cũng nghĩ tới chuyện tham gia bang hội á?”

Chohong cười thầm, có vẻ cô đã hiểu được tình hình.

Maria khoanh tay và vênh mặt lên, như thể cô là người quan trọng

“Cô nên biết ơn. Cô có nghĩ rằng thật dễ dàng để tìm được một Linh mục chữa bệnh như tôi, người đang chuẩn bị trở thành High Ran...?”

Maria đang cao giọng thì bất ngờ lắp bắp, nhanh chóng đổi sang khuôn mặt sững sờ. Đó là bởi vì Seo Yuhui đang ngồi ở phía đối diện, nhẹ nhàng mỉm cười với cô.

(trans: gáy to này =)))

“Ừm…thì…không giống như trước, Carpe Diem đã vươn tới tầm cao mới, nên là... tôi quyết định gia nhập cùng các vị" - Maria cố gắng nặn ra một nụ cười và nhún vai. Cô đã quay lại với vai diễn "cô em gái bé nhỏ dễ thương".

Chẳng mấy chốc, cỗ xe khởi hành. Khi nó tăng tốc, nó đi qua khu vực trung tâm thành phố ,qua đại lộ, cuối cùng băng qua cổng.

Haramark dần dần biến mất trong 1 cái nháy mắt.

“Cậu trông có vẻ tiếc nuối.”

Giọng Chohong vang lên, có vẻ như cô đã thấy nét đăm chiêu của Seol. Cậu đang ngây người nhìn chằm chằm vào thành phố, mà bây giờ, đã trở thành một dấu chấm duy nhất ở phía xa. Seol Jihu lắc đầu.

“Không, tôi không hối tiếc.”

Chỉ là cậu ấy đang hồi tưởng về rất nhiều thứ.

Gặp Alex và Hugo trên đường đến Haramark.
Ngủ đêm đầu tiên tại nhà trọ Alex giới thiệu anh.
Gặp gỡ Dylan, tham gia đoàn thám hiểm Samuel, với tư cách là người khuân vác và tái hợp với Carpe Diem.
Và bao nhiêu chuyện khác...

Nhiều đến nỗi cậu không thể đếm được. 

Đó vẫn chưa phải là tất cả.

Công chúa Teresa đang làm gì bây giờ? Chắc là đang làm việc.
Còn cô Agnes và cô Cinzia thì sao? Nghĩ lại thì, cậu chưa nói lời chia tay với trưởng làng Arbor Muto. À, cô Mikael và cô Veronica có ổn không?

Tất cả các loại suy nghĩ xoáy vào đầu Seol Jihu. Theo một cách nào đó, những cảm xúc anh có khi rời Haramark cũng giống như những cảm xúc anh có trong Khu vực trung lập.

Một nơi mà cậu đã trưởng thành.
Một nơi mà cậu đã gặp nhiều người.
Một nơi mà cậu tạo dựng tên tuổi.
Đó là Haramark.

Nhưng những gì Seol cảm thấy trên đường đến Eva thì hơi khác. 

Ngày đến Haramark, cậu ta phấn khích và hy vọng. Còn bây giờ, cậu thấy nôn nao trong lòng.

Đây là chuyện đương nhiên.

Nếu Khu vực trung lập là nơi cậu rèn luyện, Haramark là nơi cậu phát triển thì thì Eva là nơi cậu bộc lộ kết quả.

Seol Jihu không còn là một tân binh ngáo ngơ nữa. Giờ đây, cậu ta là một High Ranker cấp 5,  được công nhận và tôn trọng ở khắp mọi nơi.

Bây giờ, vị thế của Seol đã khác xưa, và suy nghĩ của cậu cũng thay đổi.

“…”

Mãi đến khi Haramark biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn, những xao động trong lòng Seol cuối cùng cũng lắng xuống.

Chỉ sau đó, Seol Jihu mới nhắm mắt lại. Tận hưởng những cảm xúc còn lại trong lòng, cậu cúi đầu.

Tạm biệt, Haramark !!

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 244

Chương 243

Chương 242

Chương 241

Chương 240

Chương 239

Chương 238 - Phần 2
Chương 238 - Phần 1

Chương 237 - Phần 2
Chương 237 - Phần 1

Chương 236 - Phần 2
Chương 236 - Phần 1

Chương 235 - Phần 2
Chương 235 - Phần 1

Chương 234 - Phần 2
Chương 234 - Phần 1

Chương 233

Chương 232

Chương 231


Chương 230

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

9 Comments:

  1. Main chắc chắn là GAY đm

    ReplyDelete
  2. Gặp t là phải làm 1 bày con rồi kết truyện

    ReplyDelete
    Replies
    1. Làm sớm quá trùng hậu nó bán hành cho

      Delete
  3. Thanks nhóm dịch nhiều nhé

    ReplyDelete
  4. Làm nháy với công chúa rồi đi có phải tốt hơn ko, rõ chán

    ReplyDelete
  5. Tạm biệt nghe như vĩnh biệt

    ReplyDelete