Khát vọng trở về - Chương 244: Một vương đô vô chính phủ

Hội đồng Hoàng gia Eva, gồm tám tổ chức đang nắm quyền kiểm soát Eva. Thật buồn cười khi gắn từ “hoàng gia” vào đây, dù chẳng có thành viên hoàng tộc nào có mặt trong hội đồng. Nhưng khi biết sự thật thì chẳng ai cười nổi.

Bởi vì các quyết định của hội đồng này, thực sự đủ sức ảnh hưởng đến chính quyền của cả đất nước.

Hôm nay, bên trong một căn phòng bí mật ở Eva, Hội đồng Hoàng gia đã tiến hành buổi họp đầy căng thẳng. Có một người vắng mặt, nên chỉ còn bảy người ở đây. Nhưng điều đó không gây ra nhiều vấn đề vì người này hiếm khi xuất hiện - trừ khi gặp tình huống quan trọng.

Chủ đề của cuộc họp hôm nay là động thái của Carpe Diem.

Tất nhiên, vì Hội đồng Hoàng gia trị vì như một vị vua ở Eva, thường thì họ sẽ bỏ qua Carpe Diem vì đây chỉ là một nhóm quy mô nhỏ. Rốt cuộc, dù Carpe Diem tinh nhuệ đến đâu, nhân lực của họ cũng quá ít và sẽ trở nên nên bất lực trước sức mạnh của tám tổ chức này.

Vấn đề là Hội Tam Hoàng cơ.

“Hội Tam Hoàng đến đây cùng thời điểm với Carpe Diem. Có vẻ họ đang hợp tác với nhau”

Nếu cả hai hợp tác cùng nhau, thì việc dịch chuyển địa bàn sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác.

"Họ sẽ đến."

 Một người nói với giọng bình tĩnh.

“Hội Tam Hoàng đã chuẩn bị xong và đang trên đường đến đây.”

Một người khác giận dữ đập bàn và càu nhàu. 

“Hiện tại, Carpe Diem cũng đang trên đường đến đây….Chết tiệt! Tại sao chúng không ngoan ngoãn ngồi yên ở Haramark? Tại sao chúng lại phải đi xa xôi thế này? Đến đây để ăn ccc à!”

Một giọng nói thất vọng vang lên, và sáu, không, năm người khác đồng cảm sâu sắc. Chỉ có Park Dongchun giả vờ gật đầu trong khi liên tục quan sát bầu không khí.

Là người đứng đầu Thương hội Dongchun, Park Dongchun cũng là thành viên của Hội đồng Hoàng gia. Về vị trí và quyền hạn, anh ta là một trong ba tổ chức 'cấp Trung’.

Giống như cách một tổ chức có một hệ thống phân cấp nội bộ, Hội đồng Hoàng gia cũng có một hệ thống phân cấp.

1 cấp Cao, 3 cấp Trung, 4 cấp Thấp.

Trong thực tế, có một câu chuyện hài hước đằng sau sự phân cấp.

Ban đầu chỉ có 4 tổ chức ‘cấp Trung’ và 4 tổ chức ‘câp Thấp’. Trong khi 2 tổ chức ’cấp Trung’ và 4 tổ chức ’cấp Thấp’ đang thành lập liên minh và ganh đua để giành quyền điều hành, một tổ chức ‘cấp Trung’ đã lặng lẽ, lén lút liên hệ với hoàng gia để tìm cách củng cố vị thế. Kết quả là tổ chức đó đã vươn lên giành vị trí độc tôn.

Bằng cách dựa vào Nữ hoàng Eva, tổ chức ‘cấp Cao’ bắt đầu giở những chiêu trò nguy hiểm. Liên minh cảm thấy bị đe dọa, họ bắt đầu hòa giải và rủ tổ chức ‘cấp Cao’ gia nhập. 

Sau một thời gian dài tranh giành quyền kiểm soát, họ đã quyết định cùng nhau chia sẻ Eva.

Trong số các tổ chức, vị trí của Thương hội Dongchun là trung lập. Ban đầu họ là một trong 2 tổ chức ’cấp Trung’ tọa sơn quan hổ đấu, nhưng khi thấy các bên có dấu hiệu bắt tay lẫn nhau, Dongchun đã đưa Thương hội của mình gia nhập liên minh.

Kết quả là, họ không có mối quan hệ hợp tác hay đối kháng với bất kỳ tổ chức nào khác.

Rốt cuộc, tám tổ chức, từng đấu đá như mèo và chó, đã ngồi xuống chia sẻ địa bàn ở Eva và không còn can thiệp vào lãnh thổ của nhau.

Và khi một kẻ xâm nhập đe dọa lợi ích của họ, họ sẽ đoàn kết để chống lại nó.

‘'Từ trước đến nay, chúng ta đã cố gắng thực hiện nguyên tắc này, nhưng bây giờ thì..'

Mặc dù tám tổ chức có những khúc mắc nhỏ với nhau, nhưng họ vẫn làm tốt nguyên tắc kia. Cho đến khi, những ‘vị khách không mời’ kia xuất hiện.

Hội Tam Hoàng và Carpe Diem.

“Hey! Sao chúng ta không lạc quan lên một chútSeol Jihu của Carpe Diem là một người Trái đất có nhiều thành tích đáng kinh ngạc. Không có gì đảm bảo rằng Pháo đài Tigol sẽ không sụp đổ lần nữa, vì vậy một người như Seol Jihu tới đây, biết đâu lại là chuyện tốt cho chúng ta.”

“Và điều gì sẽ xảy ra nếu Hội Tam Hoàng đến đây? Đây không phải là Trái đất, mà là Thiên đường. Chúng chỉ là những con chó bại trận đang chạy trốn sau khi thua cuộc dưới tay Sicilia”.

Hai người đang đưa ra những ý kiến đầy hy vọng.

“Đây không phải là một vấn đề đơn giản.”

Nhưng ý kiến đó đã bị một gã trung niên bác bỏ với giọng điệu chán nản. Đây là người đàn ông đã lên tiếng trước đó.

“Năng lực chiến đấu của Carpe Diem là một chuyện, nhưng tên Seol Jihu này cũng có những mối quan hệ rất phức tạp. Bắt đầu từ Con gái của Luxuria đến cả lão già Jang Maldong, và ngay cả con cáo Kim Hannah đó”.

Khi một giọng nói trầm khàn vang lên, Park Dongchun liếc nhìn người đàn ông đang nói chuyện.
'Omar Garcia.'

Lãnh đạo của ‘Ochoa Cartel’, một trong những tổ chức ‘Trung cấp’. Hắn ta là người Mexico, đến từ Khu vực 4.

“Tất nhiên, con gái của Luxuria bây giờ chỉ là một nhân vật mang tính biểu tượng và không có sức mạnh chiến đấu. Ông già Jang thì đã nghỉ hưu một lần rồi, và con cáo cái đó đã bị đuổi ra khỏi tổ. Nhưng chúng ta không thể phủ nhận rằng, bọn chúng không phải dạng vừa đâu!”

Người này hành động như một doanh nhân hiền lành ở bên ngoài nhưng là một con quỷ thực sự ở bên trong.

Nguồn thu nhập chính của hắn ta là buôn bán nô lệ. Hắn là người đứng đầu điều hành các vụ bắt cóc người của Liên bang.

 Một con sói già không từ thủ đoạn để đạt được mục tiêu của mình.

Tất nhiên, con mồi của hắn ta cũng bao gồm người trái đất và người bản địa.

“Cũng không nên coi thường hội Tam Hoàng. Phải, họ thua Sicilia. Nhưng cái tổ chức đó mạnh đến điên rồ, chúng ta đều biết mà?”

Đôi mắt của Park Dongchun đảo sang phía bên kia. Kẻ vừa lên tiếng là người đàn ông lùn, với mái tóc kiểu crew-cut.

(Edit: Giống tóc của Segrio Ramos).

'Sombat La-ongmanee'

Là lãnh đạo của Royal Pattaya, một tổ chức ‘cấp Trung’ khác. Quốc tịch của hắn ta là người Thái Lan, đến từ Khu vực 5.

‘La-ongmanee’ là một tên khốn độc ác không thua kém gì ‘Garcia’. Trong những ngày mới bắt đầu, hắn ta đã mở rộng tầm ảnh hưởng của mình bằng cách cho vay nặng lãi, nhắm vào những người bản địa nghèo khổ. Và khi họ không trả hết nợ, hắn ta sẽ bán họ làm nô lệ hoặc kéo họ vào đường dây bán dâm.

Người ta đồn rằng hắn thích quan hệ đồng tính trong khi có sở thích độc ác là tra tấn tình dục các chàng trai trẻ.
(Trans: đau đ*t không ae :>). 

Tuy nhiên, sự thật vẫn chưa được làm rõ.

Nhưng dù sao, cả ‘Garcia’ và ‘La-ongmanee’ đều là những tên xấu xa không thể chối cãi. Đến nỗi Park Dongchun không thể so sánh được

“Chúng ta không thể ngăn họ đăng ký làm tổ chức sao?”
"Vô ích, tên chết tiệt Sorg Kühne đó đã xử lí việc này trước rồi”.

Khi tiếp tục cuộc thảo luận, Park Dongchun nhận thấy ánh mắt của mọi người tập trung vào mình.  La-ongmanee đang lườm anh ta từ phía đối diện bàn.

“Tại sao mày lại bán cho chúng mảnh đất đó!?”

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Park tức giận đến run người.

'Tên khốn này'
Rõ ràng là La-ongmanee đang cố gắng đổ lỗi cho ai đó.

Tất nhiên, vì họ không bị ảnh hưởng trực tiếp, họ sẽ không làm gì với Park Dongchun. Nhưng trong trường hợp có điều gì đó đã xảy ra, La-ongmanee đang lôi kéo Hội đồng để biến Dongchun thành một con cừu hiến tế.

“Mày muốn tao làm gì? Seol Jihu-hắn ta xông vào văn phòng của tao cùng với con cáo đó, chúng yêu cầu tao bán cho chúng một mảnh đất. Mày nghĩ rằng tao có thể nói không trong tình huống đó được không?”

Park Dongchun cảm thấy bất bình và phản đối lại. Thương hội Dongchun là một trong ba tổ chức ‘cấp Trung’. Anh có quyền lên tiếng.

“Mày không thể làm gì? Bịa ra 1 lý do đi! Đó không phải là chuyên môn của mày sao!?”

“Hah, nói dễ nghe nhỉ? Được thôi, nói tao nghe một lí do đi xem nào?  Mày nghĩ rằng ai cũng làm được chắc?

"Đồ ngu! Sao mày phải bán đất của mày làm gì?!?"

La-ongmanee bùng nổ trong cơn thịnh nộ. Park Dongchun ho trước khi nói.

“Con cáo đó đã biết trước là tao có sẵn đất để bán rồi.”

“Ôi chúa ơi. Tao cá là mày đã bị mù mắt bởi tiền và bán nó đi. Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Park Dongchun nhếch môi.

“Chà, mọi thứ đã đến nước này, tại sao không chờ xem chúng sẽ làm gì? Rốt cuộc, chúng ta không có bất kỳ thông tin nào về kế hoạch của chúng.”

"Gì cơ?"

La-ongmanee, người sắp sửa trút giận, đột nhiên tỏ vẻ bối rối. Năm thành viên khác, ngoại trừ bản thân và Park Dongchun, đều gật đầu.

Một nụ cười nhạt hiện trên miệng Park Dongchun.

La-ongmanee đang bốc khói đột nhiên nghiêng đầu. Hội Tam Hoàng có thể được đặt sang một bên vì họ đã có một chi nhánh ở Eva. Nhưng tại sao mọi người không giận dữ với kẻ đã hợp tác với Carpe Diem?

Ngay lúc đó, người phụ nữ duy nhất trong hội đồng cười khúc khích.

“Càng nghĩ, tôi càng thấy anh thật là xấu xa, ‘ngài’ Dongchun ạ.”

“Eii Eii, đó vẫn là một cuộc giao dịch công bằng. Mọi người đều vui vẻ mà, không phải sao?”

 "Dù thế! Làm thế sao anh lại trơ trẽn đến mức bán cho Carrpe Diem mảnh đất đó? Tôi gần như cảm thấy hối hận thay cho họ.”

“Đúng vậy, anh dám bán nó cho con mụ cáo khét tiếng kia. Liều quá đấy Dongchun” - Garcia cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, thể hiện sự quan tâm của mình. 

Nghe đến đây, La-ongmanee sững sờ nhìn chằm chằm nhanh chóng mở miệng.
“Này, đợi đã nào, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tôi cảm thấy mình là người duy nhất không biết về việc này.”

“Anh chưa từng nghe những tin đồn về mảnh đất đó?”

“???”

 “Mảnh đất đó bị nguyền rủa. Anh biết đấy, những người bước đó đều bị nguyền rủa và chết.”

Khi người phụ nữ hỏi với giọng vui vẻ, La-ongmanee đưa ra một câu hỏi.
"Cái gì? Một mảnh đất bị nguyền rủa? Nơi đó! Đó không phải là tin đồn sao?

"Đồn đại gì nữa. Hơn mười sự cố đã xảy ra ở đó, và hàng chục người đã chết cho đến nay. Không ai trong số họ trụ  được bốn tháng.”

Khi người phụ nữ nói với giọng chắc nịch, La-ongmanee chớp mắt liên tục. Nó có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên trong vài lần đầu tiên, nhưng bắt đầu từ lần thứ ba, đó không thể là sự trùng hợp.

“Nhưng…họ có thể là ngoại lệ”

“Tôi không nghĩ vậy. Thậm chí, một linh mục High Ranker từ đền thờ Invidia đã được tìm thấy chỉ sau một tháng, nội tạng bị moi tung tóe!” 

“Đó là sự thật sao?”

“Lão quỷ hám tiền này đã cố gắng bán nó cho tôi! Ông ta đề nghị bán cho tôi mảnh đất đó với giá rẻ. Tôi đã tò mò và thực hiện một số khảo sát. Và…, mẹ kiếp, đó là một mảnh đất kinh dị!”

Khi người phụ nữ liếc mắt sang một bên, Park Dongchun lén lút đảo mắt. La-ongmanee đã nhìn Park Dongchun bằng con mắt khác.

"Mày đã đã bán nó? Có thật không?"

“Tất nhiên, tao đã bán nó, mày nghĩ rằng tao đang nói dối ư?”

Park Dongchun trả lời cộc lốc trước khi lấy ra một mảnh giấy và ném nó lên bàn. Khi La-ongmanee nhìn thấy hợp đồng mua bán tài sản, đôi mắt hắn mở to.

“Tuyệt vời ~ Mày thậm chí còn không chịu thiệt nữa!” 

“Không chịu thiệt? Mày có biết tao đã lỗ mất bao nhiêu đồng vàng không?”

“Nếu tin đồn là sự thật thì sẽ không có ai mua chỗ đó, phải không?”

La-ongmanee cười khúc khích và ném tờ giấy lại.

“Vậy mày đã bán nó kiểu gì? Làm sao mày lừa được con cáo đó?”

“A, tốt thôi  ~ Cũng không có gì đặc sắc ~”

Park Dongchun lên tiếng. 

“Cô ta chỉ mới rời Sinyoung, chắc chắn cô ta không có nhiều quyền hành trong Carpe Diem. Có vẻ như con cáo này chỉ đơn giản là tìm kiếm nơi trú ẩn, nên tao đã tập trung vào việc dụ dỗ Seol Jihu.”

“Dụ dỗ Seol Jihu?”

"Đúng rồi. Tao chỉ tâng bốc hắn ta một chút, và hắn ta đã  nghe theo tao như một con cừu. Mọi người không biết khuôn mặt của con cáo lúc đó ra sao đâu ~”

Park Dongchun vẫy ngón trỏ lên xuống, khiến La-ongmanee bật cười. Những tiếng cười tương tự vang lên bên cạnh họ.

“Mẹ kiếp, tên vô lại! Mày là người đáng sợ nhất trong số chúng ta rồi đó!”

La-ongmanee cười khúc khích và nhìn quanh phòng. Khuôn mặt hắn sáng sủa hơn rất nhiều so với hồi nãy.

“ Ah, mày nên nói với tao sớm hơn! Mọi người trông thật chán nản đến nỗi tao nghĩ rằng chúng ta đang ở trong tình trạng trầm trọng lắm cơ!”

“Nhưng sự thật là họ đang đến đây.”

Tâm lý của con người là thế. Đang gặm một miếng bánh ngon lành, họ sẽ cảm thấy không thoải mái khi phải chia sẻ nó với người khác.

“Dù sao đi nữa, chúng ta cũng không thể làm gì bây giờ, chỉ cần ngồi nhìn chúng trong 3 đến 4 tháng không phải ý tưởng tồi.”

Park Dongchun đề cập với giọng điệu gợi ý, lén lút liếc quanh phòng. Sau đó, khóe miệng anh cong lên. Đó là một nụ cười nham hiểm.

"…Mọi người nghĩ sao?"

“Nếu chỉ là 4 tháng…”

La-ongmanee trả lời mà không do dự và sau đó đứng dậy. Hắn mặc áo khoác và bước ra khỏi phòng hội nghị.

“Vậy hãy đợi 4 tháng đi. Chúng ta không có lý do để cản trở chúng, tạm thời chỉ để mắt đến chúng thôi”. Garcia cũng đứng dậy. Khi cuộc họp bắt đầu kết thúc, Park Dongchun mỉm cười hài lòng.

*

Đồng thời.

"Nhìn xem. Chúng ta gần như đã hoàn thành tòa nhà…. Hmm?”

Một nhân viên bán thời gian, đang đứng thẳng lưng và lau mồ hôi, đột nhiên mở to mắt.

Hoảng sợ vcl! 

Cây chổi đang tự động di chuyển, dọn dẹp khu vườn.

Eeeeeeh!?

Người công nhân bị sốc và dụi mắt và nhìn kỹ hơn.

“Cái quái gì?”

Và cây chổi đã dựa vào tường như không có chuyện gì xảy ra.

“Hả? Lần này đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe thấy tiếng hét của anh ta, các đồng nghiệp của công nhân vội vã chạy vào.

“C-Cái gì đây….”

“Cái chổi? Cái chổi làm sao vậy?”

Người công nhân như câm nín. “Tôi đã nhìn thấy nó?” Lẩm bẩm với chính mình, anh nghiêng đầu.

“Không….tôi đã nhìn thấy...”

“Anh đang nói gì vậy”

Đồng nghiệp của người công nhân tặc lưỡi và vỗ lưng anh ta.

“Anh làm việc quá sức rồi, hãy quay về và nghỉ ngơi đi. Chúng ta sắp hoàn thành công việc rồi, vì vậy đừng gọi chúng tôi nữa nhé.”

“Mmm.”

“Công trình xây dựng gần như hoàn thành. Tôi không nên nói điều này vì tôi là người đã xây dựng nơi này, nhưng tôi tự hỏi họ sẽ sống được bao lâu ở đây?”

Người công nhân lê bước, bỏ lại những lời đó.

'Có phải tôi đã nhìn thấy thứ đó vì tôi quá mệt mỏi? Có lẽ tôi nên nghỉ sớm hôm nay. '

Người công nhân đứng yên một lúc trước khi lê bước. Sau đó, anh đột ngột quay lại.

Cây chổi vẫn ở cùng một chỗ như trước.

*

Carpe Diem đến Eva khi hoàng hôn đang phủ kín thành phố.

Một thành phố mới, một con đường mới và những con người mới. Đi ngang qua họ, Seol Jihu cuối cùng cũng đến căn cứ mới của họ.

'Chà chà….'

Cho dù Seol có nhìn nó bao nhiêu lần đi chăng nữa, nó cũng không bao giờ ngừng tỏa ra ánh sang hoàng kim.

Trong thực tế, cậu đã tưởng tượng tới một tòa nhà hiện đại có kích thước hợp lý, nhưng Kim Hannah đã xây dựng một lâu đài thời trung cổ ở giữa thành phố.

Kim Hannah nói một cách tự hào khi cô thấy các đồng đội đang nhìn vào tòa nhà trong sự kinh ngạc.

"Đây là ngôi nhà mới của Carpe Diem."

Cụm từ  'ngôi nhà mới' đã kích thích Seol Jihu. Chẳng mấy chốc, mọi người ùa vào trong. Kim Hannah nhanh chóng đuổi theo họ, đưa cho mỗi người một mảnh giấy trong khi nói,”mọi người sẽ cần nó.”

Rõ ràng, đó là một bản đồ của tòa nhà.

Cửa ra vào tuyệt đẹp, không có trần được làm bằng thép và đứng như một vòm La Mã. Khi cả nhóm kéo cánh cửa này mở ra, khung cảnh bên trong trải rộng ra.

Một lối đi màu trắng nối lối vào tòa nhà chính. Một khu vườn xanh mát, sảng khoái có thể được nhìn thấy ở bên trái, và một hồ nước trong xanh tuyệt đẹp nằm bên phải, được bao quanh bởi những cây cối tươi tốt và những bụi cây.

Ở cuối con đường, hai cầu thang phân nhánh dẫn đến tòa nhà chính, trong khi những cây bonsai lớn được trồng ở giữa, tỏa ra một mùi hương tinh tế, sạch sẽ.

'Wow….'

Mặc dù nằm trong khu vực trung tâm thành phố, nơi đây tràn ngập mùi hương của thiên nhiên. Ngửi mùi hương phong phú này, Seol Jihu nghiêng cằm lên.

Một tòa nhà mười tầng, phải không?

Hàng của các cửa sổ vòm La Mã được sắp xếp gọn gàng phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ, tạo cho tòa nhà một sự tráng lệ đầy cảm hứng.

Nhưng nội thất thậm chí còn tráng lệ hơn. Ngay khi Seol Jihu bước lên tầng một, anh nghĩ, không chút cường điệu, rằng anh đang ở trong một phòng khiêu vũ.

Thấy đồng đội của mình loạng choạng như thể họ say, Seol Jihu nhìn chằm chằm vào bản đồ.

'Tầng hầm thứ nhất và thứ hai là suối nước nóng, tầng một là sảnh…’

Sau khi đến phòng ăn ở tầng mười, Seol Jihu ngạc nhiên rớt hàm.

'Chỉ cần nhìn xung quanh nơi này sẽ mất một vài ngày.'

Seol Jihu đi chậm trong khi nghiên cứu bản đồ.

Bao nhiêu thời gian đã trôi qua?

Sau khi quét qua mười tầng, Seol Jihu bước xuống tầng một, trông có vẻ hơi mệt.

Ấn tượng đầu tiên của cậu về ngôi nhà mới là... chà, anh ta không thể diễn tả thành lời. 

Các hành lang chằng chịt, và có quá nhiều phòng. Nó trông giống một mê cung.

"Thấy thế nào?"

Khi Seol đang ngồi trước cầu thang cửa trước để làm thư giãn, một giọng nói dễ chịu vang lên. Kim Hannah đang bước ra với một nụ cười vui vẻ. Seol Jihu thở dài.

"Tôi không biết. Tôi vẫn chưa quen được”.

“Đừng lo lắng. Cậu sẽ quen với nó một khi cậu bắt đầu sống ở đây.”

Kim Hannah cười khúc khích trước khi ngồi xuống cạnh Seol Jihu.

“Dù sao đi nữa, chúng ta thực sự đã đến với Eva.”
“Yeah”.
“Vậy cậu sẽ làm gì đầu tiên?”

Đó là một câu hỏi đơn giản, nhưng có rất nhiều ý nghĩa.

Seol Jihu nghịch ngợm với quả trứng tội nghiệp trong túi. Cậu ấy đã có một mục tiêu rõ ràng. Vấn đề là cách và phương tiện để đạt được mục tiêu này.

Nói một cách thẳng thắn, nếu Seol Jihu xông ra đường và hét lên, 'Từ hôm nay, tôi là Vua của Eva!', cậu ta sẽ chỉ bị coi là một kẻ mất trí.

Cậu ấy nên làm gì để trở thành đại diện của Eva?

Chắc chắn, đó là những gì Kim Hannah cũng đang hỏi.

"Tôi không biết. Cô nghĩ sao?"

Không phải Seol Jihu đã hoàn toàn lạc lối, nhưng cậu đã trả lại câu hỏi cho Kim Hannah. Cậu muốn nghe suy nghĩ của cô.

Kim Hannah cười, rồi nói rõ ràng.

"Học hỏi."
“Hmm?
“Trăm nghe không bằng một thấy. Đi với tôi."

Kim Hannah băng qua khu vườn như một con mèo. Seol Jihu, người đang chăm chú nhìn cô, nhanh chóng đuổi theo cô.

*

Tản bộ quanh khu vực trung tâm thành phố, Kim Hannah đột nhiên hỏi.
“Cậu biết gì về Eva?”

Seol Jihu nghiêng đầu.
"Tôi không biết. Đó là một thành phố của linh mục, tôi đoán vậy?”

Không có gì sai cả.

Kim Hannah gật đầu, đi trước cậu.

"Cậu có biết điều này không?"
"Điều gì?"
“Trên Thiên đường có nhiều nữ hoàng hơn vua.”

Đôi mắt của Seol Jihu khẽ nheo lại. Kim Hannah thường nói những lời khó hiểu. Nhưng rất khó có khả năng Kim Hannah đang nói một loạt những điều vô nghĩa. Cô ấy ắt hẳn phải có lí do trước những gì minh nói.

“Khác với Caligo và Haramark, năm thành phố còn lại đều được cai trị bởi các nữ hoàng. Cậu nghĩ lý do là gì?”
“….Vì chiến tranh?”
"Chính xác."

Kim Hannah vỗ tay.

Chiến tranh kéo dài, kéo dài không chỉ làm giảm dân số mà còn ảnh hưởng đến tỷ số giới tính. Không chỉ dành cho thường dân, mà còn cho cả quý tộc và hoàng gia.

Kim Hannah hơi nghiêng đầu và thốt ra một tiếng ngân nga.

“Chính xác thì, tỷ lệ nam và nữ đang là 3,5 trên 6,5. Và hầu hết những người đàn ông này đã bị gán cho quân đội.”

Kim Hannah quay đầu lại và liếc nhìn Seol Jihu.

"..Eva cũng vậy."

“…”

“Nữ hoàng hiện tại, Charlotte Aria, là con thứ 2 trong ba anh chị em. Cô đã mất cha mẹ và em trai mình trước cuộc tấn công của Ký sinh trùng, và anh trai duy nhất còn lại của cô đã chết trong một cuộc chiến chống lại Liên bang. Hầu hết giới quý tộc của Eva cũng chết hoặc từ bỏ danh hiệu của họ và trốn thoát.”

Trước khi cậu nhận ra, Seol Jihu đã bị cuốn hút bởi câu chuyện của Kim Hannah.

“Tất nhiên, có những quý tộc duy trì lòng trung thành với hoàng gia từ đầu tới cuối.”

Seol Jihu ngay lập tức nhận ra cô đang nói về Sorg Kühne.

“Hãy nghĩ về điều đó. Người trái đât sẽ nghĩ gì, nhìn thấy một nữ hoàng trẻ bị bỏ lại một mình như là người cai trị duy nhất của một thành phố có lợi thế về mặt địa lý như vậy?”

Seol Jihu không trả lời. Nhưng cậu có thể đoán câu trả lời từ những điều cậu đã thấy và trải nghiệm cho đến bây giờ.

Kim Hannah ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục câu chuyện của mình bằng một giọng quyết tâm.

“Thành thật mà nói, tôi đã muốn nói với cậu điều gì đó sau khi chúng ta đến Eva.”

Cô quay lại và nhìn chằm chằm vào Seol Jihu. Lùi vài bước, cô hỏi.

“Cậu thấy Haramark thế nào?” 
“Điều này có nghĩa là gì?”
“Haramark bị coi là thành phố ngoài vòng pháp luật. Nhưng điều đó có thật không?”

Seol Jihu nhíu mày trước khi lắc đầu.

Haramark đã từng là một trong những thành phố tồi tệ nhất. Người bản địa và người Trái đất đối đầu nhau, và những người trái đất tham gia vào trận nội chiến với những người Trái đất khác.
Nhưng đó là trước khi Seol Jihu vào Thiên đường.

“Sau khi cuộc xung đột nội bộ kết thúc, Haramark vội vàng ổn định thành phố. Hoàng tộc đã tích cực đàm phán với phiến quân, và Sicilia trở thành đối tác của gia đình hoàng gia và giành quyền kiểm soát tất cả người Trái đất. Đến nỗi người Trái đất sẽ chạy trốn khi nhìn thấy Agnes và Hội Tam Hoàng bị áp lực tới mức phải tìm địa bàn mới.”

Nói cách khác, gia đình hoàng gia đã khéo léo kiểm soát tình hình, chỉ có thể nhờ Sicilia tôn trọng thỏa thuận của họ với hoàng gia.

Không có thứ gọi là chiến tranh vĩnh cửu. Một cuộc chiến sẽ kết thúc. Cho dù đó là cái kết đẹp hay cái kết tệ hại.

Nghĩ theo chiều hướng này, có thể nói rằng cuộc nội chiến ở Haramark đã có một cái kết đẹp.

“Vậy còn Eva thì sao?”

“Vì vậy, những gì tôi muốn nói là…”

Kim Hannah quay lại phía trước một lần nữa trước khi tiếp tục.

“Không phải tất cả hoàng gia đều có thực quyền và tử tế như Công chúa Teresa hay Vua Prihi”.

Giọng cô thậm chí nghe có vẻ lạnh lùng.

Kim Hannah đột nhiên dừng lại. Seol Jihu dừng lại trong vô thức, lông mày anh nhướn lên. Cuối cùng anh cũng nhận ra.

Người dân xung quanh, phong cảnh xung quanh, không...

"Nhìn kỹ đi ..."

Như thể mọi thứ chỉ là lời nói dối, môi trường xung quanh của Seol Jihu thay đổi ngay lập tức.

Cậu thậm chí còn chưa đi được một quãng đường dài. Nhưng…

“Khung cảnh này…”

Nhìn như một mê cung….

“…Đây là bộ mặt thật của thành phố mà cậu đang cố gắng trở thành một vị vua.”

Seol Jihu không nói nên lời.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 244

Chương 243

Chương 242

Chương 241

Chương 240

Chương 239

Chương 238 - Phần 2
Chương 238 - Phần 1

Chương 237 - Phần 2
Chương 237 - Phần 1

Chương 236 - Phần 2
Chương 236 - Phần 1

Chương 235 - Phần 2
Chương 235 - Phần 1

Chương 234 - Phần 2
Chương 234 - Phần 1

Chương 233

Chương 232

Chương 231


Chương 230

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments: