"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Đồng đội của Seol lao vào bên trong, ngay trước Seol kịp gọi họ. Bởi họ đã nghe thấy những tiếng ồn cùng với một luồng năng lượng mạnh mẽ.
"Tôi có vài điều muốn nói."
Seol bình tĩnh nói.
Cảm thấy không khí nặng nề, mọi người trở nên im lặng. Yi Seol-Ah nhìn chằm chằm vào Seol với ánh mắt đầy lo lắng.
“Mọi người có thể tin tưởng tôi và theo bước tôi được không?”
Điều này thực sự gây bất ngờ.
Chohong và Hugo định nói những thứ như là : "Cậu đang thứ vớ vẩn gì vậy?"
Nhưng điều đó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc. Sau khi nhìn thấy bộ giáp trên người Seol Jihu và cây thương trong tay cậu, họ nhìn nhau.
Sau đó, họ quay người và rời đi cùng một lúc.
Khi họ trở lại, họ đã mang đầy đủ trang bị cá nhân của họ.
"…Ok rồi đó."
Chohong đặt Thorn of Steel lên vai cô và gật đầu.
"Đi nào."
Cô đồng ý dễ dàng.
“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu hẳn phải có lý do của riêng mình. Đi nào. Cậu có thể giải thích việc này sau.”
Hugo cũng đồng ý và xoay khớp cổ để khởi động.
Niềm tin mà Seol Jihu đã xây dựng từ khi Khu rừng khước từ đang thể hiện giá trị của nó.
Marcel Ghionea, người đang đứng khoanh tay, cũng quay lại và rời đi. Anh ta phải đi lấy trang bị của mình.
“Đây chỉ là ngày đầu tiên mà…huaaam”.
Maria ngáp như thể cô ấy không thực sự quan tâm.
“Anh ta lại một lần nữa…”
Chỉ có Phi Sora vẫn còn đang phân vân.
Seol Jihu bước về phía trước. Khi cậu chuẩn bị rời đi, Seol thấy lão sư Jang đứng im lặng và hỏi.
“Con thực sự sẽ làm điều đó ư?”
"…Có lý do nào để con không làm vậy ư??"
“Người Trái đất sẽ nghĩ con thật điên khùng”.
Giọng ông trầm khàn vang lên. Vì lý do nào đó, ông dường như đang can ngăn cậu.
'Thầy nghĩ con có phải là người điên không?'
Seol Jihu biết điều đó.
[Một thế giới nơi mọi người chỉ theo đuổi sự tự do và thành công của riêng họ, gạt bỏ mọi đạo đức và trách nhiệm. Một thế giới bị đầu độc bởi sự nuông chiều bản thân.]
Thiên đường sẽ không thay đổi chỉ vì điều này.
Tám tổ chức sẽ làm gì, gia đình hoàng gia sẽ phản ứng như thế nào và người Trái đất sẽ nhìn nhận vấn đề này như thế nào. Những điều này đều rất rõ ràng.
Một số có thể nói rằng cậu không nên hành động. Rằng cậu sẽ phải trả giá vì hành động của mình.
Nhưng…
[Thật tử tế khi xót xa với những mất mát của kẻ thua cuộc. Không có gì xấu khi khinh miệt bản thân và suy nghĩ về hành động của mình. Tất cả đều tốt, nhưng...]
[Nhưng tất cả chỉ thế thôi ư?]
Thế giới sẽ không thay đổi nếu ta chỉ đứng 1 chỗ.
Làm cho người khác như những gì họ đã làm cho bạn. Đó là những gì anh học được trong bữa tiệc.
Cậu ta đã nói với Sorg Kühne. Rằng cậu sẽ không ngồi yên.
Trong chiến tranh, ngay khi cậu sắp bỏ cuộc vì tuyệt vọng, cậu đã vứt bỏ mọi thứ sang một bên và quyết định - rằng cậu sẽ không do dự nữa.
Đối với Seol Jihu, người Trái đất là những kẻ điên.
Còn đối với người Trái đất, Seol Jihu là kẻ điên.
Thiên đường cũng điên loạn cả rồi.
Và mọi thứ đang rơi sâu hơn vào sự điên rồ.
Thế thì, tốt thôi. Cứ làm theo trái tim mình mách bảo. Ngay cả khi cậu trở thành một người điên.
[Những tên khốn đã vứt bỏ bổn phận của mình và thậm chí không tham gia vào cuộc chiến. Sao chúng có thể ngẩng cao đầu và sống, mà không thấy ghê tởm chinh bản thân mình?]
[Những tên khốn đó bí mật lập kế hoạch để làm suy yếu bất cứ ai đe dọa lợi ích cá nhân của chúng. Cậu có muốn thu thập chúng và giết tất cả chúng không?]
Cậu sẽ đối đầu với chúng, không cần phải tránh mặt chúng nữa.
[Cậu có nghĩ rằng mình sẽ trở thành một vị vua không?]
Bây giờ, đã đến lúc cậu giữ lời hứa với Hao Win và mọi người.
“Con không biết liệu những gì con sắp làm có đúng hay không.” - Seol Jihu nói một cách bình tĩnh - “Nhưng co nghĩ đó là việc phải làm.”
“Một việc cần phải được thực thi, con đã nói vậy thì…” - Jang Maldong gật gù và bước sang một bên.
"Hãy cẩn thận."
Nghe điều này, Seol Jihu cúi đầu và bước nhanh. Hy vọng của Kim Hannah sụp đổ. Cô đã thầm cầu xin Jang Maldong ngăn Seol Jihu lại.
“Ah… cô đã làm gì với cậu ta vậy, bà thím?" - Phi Sora gãi đầu dữ dội trước khi huých Kim Hannah một cái.
"Hey? Tôi có thể lấy lại trang bị của mình không? Nhanh lên nào."
Kim Hannah không trả lời. Cô lơ đãng nhìn chằm chằm vào những người đồng đội đang bước xuống cầu thang.
Seol Jihu đang hướng ra thế giới, không phải bởi ý muốn của ai khác mà là của chính cậu.
Ngay sau khi anh đi ra khỏi cửa, Kim Hannah nhắm chặt mắt.
Án tử đã được xác định rồi.
*
Một nhóm sáu người cắt ngang qua một đại lộ hoang vắng. Đi qua con phố đêm, họ đi đến vùng ngoại ô của thành phố, nơi có nhà đấu giá VIP.
Một tòa nhà tồi tàn xuất hiện từ xa.
Chohong và Hugo bước đi trong im lặng. Marcel Ghionea chuẩn bị nỏ của mình, và Maria nhanh chóng niệm một câu thần chú.
“Anh có thực sự phải làm vậy không?”
Phi Sora hỏi lại với ánh mắt hoài nghi. Đây đã là lần thứ tám.
“Anh có thực sự phải làm vậy không?”
Thứ chín.
“Anh biết rằng làm điều này đồng nghĩa với việc tuyên bố chiến tranh chống lại tất cả các tổ chức của Eva, phải không? Anh có chắc mình có thể làm được kh..?”
Phi Sora không dám nói hết câu. Đó là bởi vì Seol Jihu lườm cô bằng ánh mắt bực bội.
Mặc dù cậu không nói gì, nhưng ý cậu đã quyết. Ánh mắt cậu như muốn nói: “Rời khỏi đây nếu cô định hỏi lại một lần nữa.”
“Tôi đang lo lắng cho anh mà.”
Phi Sora càu nhàu trong cơn giận dữ. Và cô chuyển hướng sự tức giận này đến tòa nhà tồi tàn trước mặt.
Trước khi họ nhận ra, họ đã ở trước tòa nhà. Vì họ không lén lút xung quanh mà trực tiếp tiếp cận tòa nhà từ phía trước, ba hoặc bốn lính canh ở lối vào đã quay mặt về phía họ.
Thay vì hỏi lần thứ mười, Phi Sora càu nhàu và cởi chiếc áo choàng ra.
“Được thôi, anh là người muốn điều này đấy.”
Seol Jihu chậm rãi gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, không khí xung quanh cô thay đổi. Cô dừng lại và cong đầu gối.
Mặt khác…
"Mấy người này là ai?"
Một trong những lính canh phát hiện ra sát khí thù địch của cô, liền bước lên.
“Ê, chỗ này-“
Trước khi hắn ta kịp kết thúc câu hỏi, một cơn gió dữ dội đã thổi qua. Người lính canh nhìn lên theo bản năng, nhìn thấy thanh kiếm trong tay người phụ nữ bay lên như một con bướm và châm chích như một con ong.
Swish. Lưỡi kiếm cắt xuyên qua mục tiêu của nó như đậu phụ. Máu chảy xuống từ bề mặt bị cắt đứt.
“…”
Bị chặt đầu trong chớp mắt, cơ thể của người bảo vệ rơi xuống. Người lính canh đứng đằng sau hắn mở miệng run rẩy.
“Cái-”
Boom! Khuôn mặt hắn nổ tung trước khi hắn kịp nhận ra.
Khi nhìn thấy não và máu đồng đội vương vãi khắp nơi, hai người lính canh còn lại trở nên kinh hãi.
Phía bên kia, với một thanh niên đang xoay khớp tay, và một nhóm người đang dần đến gần hơn.
Chúng cũng có thể nhìn thấy hai ngọn thương mana, lao về phía chúng với tốc độ đáng sợ.
Bùm bùm!
Gần như cùng lúc, đầu của cả hai văng lên như những quả bóng bay. Đột nhiên bị mất đầu, cơ thể của chúng rơi xuống từng cái một.
Bắt đầu từ thời điểm này, một luồng sát khí kinh hoàng đã tuôn ra từ cơ thể của Seol Jihu. Ý định giết chóc mà cậu ta từng kìm nén, đã trỗi dậy ra một cách tự do.
Và chỉ như thế…
"Chúng ta đang ở một bãi rác."
"Tất cả mọi người."
"Hãy quét sạch tất cả."
Trong đêm đầu tiên đến Eva…
Carpe Diem, dưới sự chỉ huy của Seol Jihu
…Đã ra tay chống lại cả tám tổ chức của Eva.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 246 Phần 2
Chương 246 Phần 1
Chương 245
Chương 244
Chương 243
Chương 242
Chương 241
Chương 240
Chương 239
Chương 238 - Phần 2
Chương 238 - Phần 1
Chương 237 - Phần 2
Chương 237 - Phần 1
Chương 236 - Phần 2
Chương 236 - Phần 1
Chương 235 - Phần 2
Chương 235 - Phần 1
Chương 234 - Phần 2
Chương 234 - Phần 1
Chương 233
Chương 232
Chương 231
Chương 230
Seol hơi độc tài quá nhể
ReplyDeleteZenos
Độc tài ??
DeleteSeol là ng đứng đầu 1 tổ chức mà làm 1 việc quan trọng như vậy lại k thông báo hay thảo luận trc với đồng đội
DeleteCòn k thông báo trc 1 tiếng với Hao Win
DeleteCó sao nào ¯\_(ツ)_/¯ đồng đội đều tin tưởng seol mà ¯\_(ツ)_/¯ tin main thì ăn sung mặc sướng còn ko tin thì ăn đầu buồi ăn cứt
Delete:)) mn một phong cách chỉ huy, miễn nó mang lại lợi ích tốt. thêm nữa k phải phong cách của seol k phải ai cũng theo đc. :)) đồng đội k tin tưởng thì lm kiểu j
Deleteác giả ác báo cả đấy, cứ thử tưởng tượng mình bị bắt cóc thành nô lệ xem, chỉ nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh rồi.
DeleteNgầu vkl
ReplyDeleteTuyệt vời
ReplyDeleteTem :))
ReplyDeleteKinh khủng nhỉ. Đợi những chương tiếp theo xem tình hình thế nào.
ReplyDeleteNữa đi... Năn nỉ đó
ReplyDeleteTeam main cần hết :)
ReplyDeleteĐồ sát.. sát. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết.
ReplyDeleteNgầu zl tks team
ReplyDeleteNice
ReplyDeleteHú hú tiếp đê
ReplyDelete