Khát vọng trở về - Chương 239: Một ngọn gió sẽ sớm thành cơn bão (Chưa edit)


Sau khi dựng trại xong, Seol Jihu ngồi xuống ở giữa theo yêu cầu của Jang Maldong.

Nên học kỹ thuật nào trước, huấn luyện gì trước.

Chỉ nghĩ về những ngày sắp tới đã khiến tim cậu đập thình thịch.

“Sora, con cũng đến đây.”

Đó là trước khi Jang Maldong nói điều này.

“Cả con nữa ư?”

“Chỉ cần qua đây thôi.”

Phi Sora lê bước một cách miễn cưỡng.

“Tên nhóc này sẽ không hiểu cho dù chúng ta có nói bao nhiêu lần đi nữa, vì vậy chúng ta sẽ phải chỉnh thói quen của nó theo cách này.”

Seol Jihu không hiểu ý của Jang Maldong.

Nhưng cậu biết rằng đó là phương châm của Jang Maldong, 'Bắt cơ thể phải học nếu bộ não không phản ứng được'.

“Hãy chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu tập, cả hai đứa.”

Ông chỉ để lại một thông báo khủng bố .

“Đấu tập?”

“Đừng bắt ta nói lại lần thứ 2.”

Sau khi nói với một giọng chắc nịch, ông thêm vào “nhưng”.

“Ta cấm các con sử dụng mana.”

Đó là một điều kiện cực kỳ bất công, đặc biệt là đối với Seol Jihu.

“Không chỉ là mana. Các trang bị của con cũng bị cấm sử dụng.”

Có nghĩa là, Seol Jihu và Phi Sora phải chiến đấu với sức mạnh và kỹ thuật thể chất thuần túy của họ.

Jang Maldong lùi lại một bước và cho hai người một khoảng trống.

'…Hả????'


Seol Jihu bị bất ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy ra một cái lao từ thắt lưng. Phải có một lý do nào đó mà Jang Maldong đã bảo cậu làm điều này.

Phi Sora nhìn xung quanh và cúi xuống nhặt một nhánh cây. 

Nhưng…

"Làm ăn cho tử tế. Con có muốn thua lần nữa không?

Bị Jang Maldong khiển trách, Phi Sora đổi cành cây thành một thanh kiếm dài mua ở cửa hàng.

“....Argh, điều này gợi cho tôi về quá khứ.”

Càu nhàu, cô nhắm thanh kiếm dài vào Seol Jihu.

Cậu thanh niên nhìn chằm chằm cố định vào cô , Phi Sora thở dài.

“Đừng ghét tôi vì chuyện này nhé.”

"Gì cơ?"

“Không có mana, không có hiệu ứng trang bị. Cậu có nhận ra những hạn chế này gây bất lợi cho cậu như thế nào không?”

“?”

“Ví nó với trò Tam Cúc cho dễ hiểu nhé. Ông ấy không chỉ bảo cậu cất Xe và Pháo. Ông ấy còn bảo cậu hãy cất cả Sĩ, Tượng, Mã, Tốt. Chỉ còn lại quân Tướng.

Nếu đó là sự thật, thì Jang Maldong không chỉ hạn chế khả năng của Seol, mà chính xác là, ông đã đưa Seol vào một trận chiến nắm chắc phần thua.

Rốt cuộc, chỉ mình quân Tướng thì làm được gì?

“Nhưng không phải điều kiện tương tự cũng áp dụng với cô sao Phi Sora?”

"Tôi thì khác."

Phi Sora lắc đầu.

“Tôi ít nhất cũng có Pháo và Mã. Ngay cả khi tôi không sử dụng mana, tôi vẫn có kỹ năng mà cơ thể đã ghi nhớ. Giống như một kỹ năng bị động vậy".

Seol Jihu ngay lập tức hiểu ra. Cô ấy chắc hẳn đang nói về kỹ năng "Nhân Kiếm Hợp Nhất".

"Dù sao-"

“Tất cả những điều này nói lên?”

Phi Sora ngậm miệng lại khi Jang Maldong rống lên giận dữ.

'Hừm.'

Nghĩ về điều đó, Seol Jihu trở nên tò mò về việc Phi Sora sẽ mạnh mẽ như thế nào nếu hoàn toàn dựa trên kỹ thuật của cô. Cậu biết cô mạnh hơn Oh Rahee, một bậc thầy về rút kiếm, và cậu đã được thông báo nhiều lần rằng cô sẽ không thua nếu so với bất kỳ Người xếp hạng cao nào khác.

Seol Jihu ngừng đánh giá thấp cô và tập trung.

Không sử dụng mana trong chiến đấu gợi lên cảm thấy kỳ lạ, nhưng cậu có một lập trường quen thuộc và nắm chặt ngọn giáo của mình.

Phi Sora vẫn đứng yên, vẫn nhắm thanh kiếm của mình vào cậu như trước.

'Đầu tiên…'

Trước sự theo dõi của mọi người, Seol Jihu dậm chân xuống đất đất và lao về phía trước.

Khi cậu giơ hai tay về phía trước, lưỡi giáo cắt xuyên qua không trung với âm thanh rõ nét.

Đó là một pha công kích chuẩn mực.

Ngay lúc đó, Phi Sora khịt mũi và chấp nhận thử thách. Xoay người và để lưỡi giáo gạt sang một bên, cô đột ngột lao về phía trước trượt qua trục giáo. Khoảng cách giữa họ thu hẹp ngay lập tức.

Trong khi cô thu hẹp khoảng cách, Seol Jihu đã hành động để tấn công cô bằng trục giáo. Chính lúc đó-

"Xong nhé."

Cậu dừng lại. Một lưỡi kiếm sắc bén dừng lại trước cổ của cậu.

Khi thành công trong việc tiếp cận khuôn mặt của cậu ta, Phi Sora giơ thanh kiếm dài lên với vẻ chán nản.

“Cậu không thể chấp nhận kết quả này, phải không? Làm lại nào."

Phi Sora rút lại thanh kiếm và lùi lại.

Seol Jihu chớp mắt và ngây người.

Như thể cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cậu thấy rõ chuyển động của Phi Sora. Cô lao vào thật nhanh trong khi nhẹ nhàng né tránh lực đẩy của cậu.

Mềm ở bên ngoài, cứng ở bên trong. Đó là cách cậu sẽ mô tả chuyển động của cô.

Cậu đã nhìn thấy chuyển động của cô, vậy mà cậu vẫn bị đánh. Bởi vì cô ấy di chuyển như cô biết cậu sẽ phản ứng thế nào, cậu đã bị đánh bại trước khi cậu có thể làm bất cứ điều gì.

Phi Sora ngọ nguậy thanh kiếm của mình.

"Đến đây nào. Lại lần nữa nhé.”

Seol Jihu lắc mạnh cái đầu và lấy lại bình tĩnh.

Cậu ta dậm xuống đất lần thứ hai. Lần này, cậu thực hiện một số kỹ thuật liên hoàn.

Cậu dự định thực hiện một cú đâm nhẹ trước khi chuyển sang thế xiên, nhưng không giống như lần trước, Phi Sora dễ dàng dùng kiếm gạt cây giáo của cậu sang một bên.

Bị sốc, Seol Jihu đã cố gắng tấn công cô bằng cú chém, nhưng...

“Keuk!”

Phi Sora nắm lấy trục giáo của cậu như một tia sét và đập nó xuống.

Khi Seol Jihu ngước mắt lên, cậu thấy đôi mắt thờ ơ của Phi Sora.

Mất đi thăng bằng trong một khoảnh khắc, Seol Jihu cảm thấy một cảm giác déjà vu bất ngờ.

'Bây giờ cậu lại cảm thấy nó...’

Chẳng phải cậu đã trải nghiệm điều gì đó tương tự trong trận chiến sao?

Cậu kết thúc suy nghĩ của mình trong khi cậu hầu như không thể tự cân bằng.

Và với điều đó, cuộc đấu tập kết thúc.

Seol Jihu cảm thấy thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào trán mình.

“Tôi đã suy nghĩ về điều này trong một thời gian dài. Cậu thực sự rất can đảm.”

“...”

“Chừng này là đủ, phải không?”

Phi Sora hỏi sau khi quay về phía Jang Maldong. Thấy ông gật đầu, cô đưa thanh kiếm của mình trở lại vào bao kiếm.

"Thấy thế nào?"

Seol Jihu từ từ ngước mắt lên trước câu hỏi của Jang Maldong.

Cậu hơi choáng váng. Trong thực tế, cậu vẫn không thể tin những gì đã xảy ra. Cậu có cảm giác mạnh mẽ rằng Phi Sora nhẹ tay với cậu.

“Hiện tại, đó là tất cả nền tảng sức mạnh của con.”

Những lời nền tảng vang lên đặc biệt trong tai cậu.

“Con có thấy những gì con cần làm bây giờ không?”

Seol Jihu mở miệng với một cái nhìn hấp dẫn.

"Con nên làm gì?"

"Nhìn nhận lại."

Jang Maldong nói chắc chắn.

“Nhìn nhận lại bản thân và nhận biết chính xác tình trạng hiện tại nền tảng của con. Đó là nơi con cần bắt đầu.”

Để phát triển, trước tiên người ta phải đối mặt với sai sót của họ.

Đó là điều mà Jang Maldong hàng ngày ông vẫn hay nói.

Jang Maldong chỉ vào lều mà không nói gì thêm.

Seol Jihu quay lại và lảo đảo tiến về phía trước. Đi qua lều, cậu biến mất trong rừng.

“...H'mph, Điều đó biến con thành kẻ đáng ghét.”

Phi Sora bĩu môi.

“Ông nội phải chịu trách nhiệm, nếu cậu ta bắt đầu ghét con vì điều này.”

Jang Maldong nhíu mày.

“Con nghĩ rằng Jihu có hẹp hòi như con không? Ghét con chỉ vì cậu ấy thua một lần?”

Jang Maldong đáp trả.

Lúng túng trong cảm giác tội lỗi, Phi Sora liếc nhìn về hướng Seol Jihu biến mất.

“Dù sao, chúng ta thực sự cần phải làm điều này không? Cậu ta chẳng bao giờ khoe khoang hay làm bất cứ điều gì.”

"Ta biết."

Jang Maldong gật đầu một cách trang trọng.

“Cậu ấy không tự phụ, và cậu ấy chắc chắn không phải là người ưu tú. Ta biết điều đó…"

Jang Maldong bỏ đi trong khi lo lắng nhìn về hướng Seol Jihu biến mất.

Phi Sora nhếch mép.

“Con không chắc ông nội đã yêu mến cậu ta.”

"Gì cơ?"

“Ý con là, phải không? Khi con chó cái Rahee đó đã tiêu diệt con trong cuộc chiến, ông nói, 'Con biết hết về bản thân mình rồi sao. Con có biết vị trí của mình không thế?.”

“Đó là bởi vì con quá táo tợn.”

Jang Maldong cười trước khi bất ngờ ngậm miệng lại. Sau đó cúi đầu xuống một chút

“Làm thế nào ta có thể nói bất cứ điều gì như thế với cậu ấy”

Ông lẩm bẩm với giọng nói uể oải.

“Trong khi cậu ta bận rộn đến nỗi nếu có cả mười người như cậu ta sẽ không đủ.”


*


Seol Jihu đang suy nghĩ sâu sắc trong khi dựa vào một cái cây lớn. Nhìn vào Cửa sổ trạng thái của mình, cậu cảm thấy như thể cậu hiểu những gì Jang Maldong muốn nói.

'Mình chỉ thế thôi sao…'

Cậu hoàn toàn không mạnh mẽ như những gì mọi người tưởng tượng.

Những gì người khác nhìn thấy là một Seol Jihu mạnh nhẽ, nhờ tác dụng của Tầm nhìn Tương lai và một số kỹ năng Thức tỉnh xếp chồng lên nhau, tạo thành một luồng sức mạnh bùng nổ.

Nhìn nhận tình huống thực tế, Seol Jihu mỉm cười cay đắng.

Kỹ thuật của cậu ta ảm đạm không kể xiết.

Khi ở Cấp độ 5, cậu ta thậm chí không học được những kỹ năng cần thiết của Cấp 3 và 4.

Không phải là cậu không có cơ sở. Cậu đang cố gắng tự mình có được chúng, cậu trì hoãn sự tiến bộ của mình vì cậu quá bận rộn với việc thành lập tổ chức của mình sau chiến tranh.

Nhưng vào cuối ngày, mọi lý do đều vô nghĩa.

Điều gì sẽ xảy ra nếu đối thủ trước mặt cậu không phải là Phi Sora, mà là Diligence Bất Diệt?

Điều gì có thể cứu được cậu?

“Hmm.”

Một tiếng ho yếu ớt vang lên từ bụi cây, đánh thức Seol Jihu dậy sau khi những suy nghĩ sâu sắc. Cùng với tiếng xào xạc của cỏ, Jang Maldong bước ra.

Seol Jihu nhanh chóng đứng dậy.

"Con định làm gì?"

“Ah, con chỉ đang nghĩ thôi.”

“Ta tò mò không biết con đang nghĩ gì”

“...”
Seol Jihu gãi má.

“Trước tiên, con đã tự hỏi liệu con có nên học các kỹ thuật giáo khác nhau không. Chỉ cần có Đấm xiên và chém thì quá dễ đoán.”

Đây không phải là câu trả lời cậu đưa ra sau khi cân kỹ lưỡng, nhưng đó là điều đầu tiên cậu nghĩ đến.

Jang Maldong suy nghĩ một lúc trước khi lắc đầu.

“Ta không thể nói đó là câu trả lời sai, nhưng nó cũng không phải là câu trả lời đúng.”

"Còn sau đó-"

“Tại sao con chọn trở thành Chiến binh? Thay vì thành pháp sư ở vùng trung lập?”

Seol Jihu không nói nên lời trước câu hỏi bất ngờ.

“Các trận chiến trước. Con có thể nghĩ rằng nó không công bằng. Mana và thiết bị ma thuật chắc chắn là một phần của Thiên đường, vậy tại sao ta không cho con sử dụng chúng cho mục tiêu? Ta chắc rằng con đang nghĩ về điều này.”

Seol Jihu lặng lẽ lắng nghe.

"Ta đồng ý. Nhưng tại sao con không trở thành một pháp sư?”

“...”

“Ta cũng đã nói điều này nhiều lần tại Cự Thạch Sơn. Con đã dựa vào mana quá nhiều trong trận chiến. Sẽ không sai khi nói rằng nó chiếm tới 80 đến 90 phần trăm năng lực chiến đấu của con.”

Seol Jihu trở nên lạc lõng vì lời nói. Cậu không thể phủ nhận điều đó.

“Nhưng nếu con định chiến đấu với việc sử dụng mana, thì trở thành Pháp Sư không phải tốt hơn gấp trăm, gấp ngàn lần sao.”

Seol Jihu cuối cùng cũng hiểu được Jang Maldong đang làm gì.

Một chiến binh, cụ thể là một thương thủ, cần biết cách sử dụng giáo.

”Nếu ta cho phép con sử dụng mana, quá trình chiến đấu sẽ diễn ra theo một cách hoàn toàn khác. Rốt cuộc, tốc độ và sức mạnh của Đâm xiên chém đơn giản thay đổi hoàn toàn khi trộn lẫn với mana.”

Jang Maldong hít một hơi trước khi tiếp tục nói.

“Nhưng con sẽ làm gì nếu gặp phải một đối thủ mà mana của con không hoạt động?”

Ngay lúc đó, Seol Jihu cảm thấy như một vũ khí cùn đâm vào đầu mình.

Cảm giác mơ hồ của déjà vu mà cậu đã cảm thấy cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Khi lần đầu tiên cậu gặp Diligence Bất Diệt tại bức tường pháo đài, cậu đã tung toàn lực nhưng đã bị đánh bại thảm hại.

Cậu vẫn còn nhớ rõ ngọn giáo của mình bị chặn bởi ngón trỏ của Diligence Bất Diệt, và hắn đã ném cậu sang một bên như một con ruồi.

“Con đã quá tập trung vào tâm trí, kỹ thuật và cơ thể của mình và trở thành một Người xếp hạng cao thực sự mà con đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất.”

Jang Maldong nói lớn hơn.

“Con cần biết cách chiến đấu.”

Seol Jihu không trả lời. Cậu đứng yên và nghiền ngẫm những lời của Jang Maldong.

Với việc Seol Jihu không nói gì, Jang Maldong buông tiếng ho khan và hỏi.

“Bực bội lắm không?”

"…Gì cơ?"

“Chắc phải bực bội lắm nhỉ.”

"Thật sự thì không nhiều lắm đâu ạ…"

Seol Jihu nghiêng đầu. Nghe có vẻ như Jang Maldong muốn cậu cảm thấy thất vọng.

“Con không nản lòng chứ?”

“Con đã phải chiến đấu với những hạn chế. Con thua vì đó là thực lực của con.”

Seol Jihu mỉm cười.

“Và thực sự, Con cảm thấy nhẹ nhõm.”

"Nhẹ nhõm?"

Jang Maldong nhíu mày.

“Vâng. Con đường trở thành Người xếp hạng cao dường như quá mơ hồ.”

Đôi mắt của Seol Jihu lấp lánh.

“Nhưng bây giờ, ngay cả khi con không hài hòa tâm trí, kỹ thuật và cơ thể, con biết con có thể mạnh mẽ hơn chỉ bằng cách khắc phục điểm yếu hiện tại của mình.”

Jang Maldong nhìn chằm chằm vào Seol Jihu với một cái nhìn mới mẻ. Ông nghiên cứu thanh niên chặt chẽ như thể để xác nhận xem cậu có chân thành hay không.

Khi ông giúp những người Trái đất đối mặt với thực tế khắc nghiệt của họ, họ thường bộc lộ một trong hai phản ứng.

Thứ nhất là tuyệt vọng trong thất vọng và suy sụp, thứ hai là biến sự sỉ nhục thành một khát khao chiến thắng đáng sợ.

Những người thuộc về trường hợp thứ nhất thậm chí không đáng nhắc đến, trong khi những người thuộc về vế sau ít nhất cũng được khen ngợi một chút. Rốt cuộc, cho thấy một phản ứng mạnh mẽ có nghĩa là có một cái gì đó có thể khuyến khích họ làm việc chăm chỉ hơn.

Nhưng phản ứng của Seol Jihu không phù hợp với cả hai nguyên mẫu kia.

Thậm chí dường như cậu không để tâm đến sự yếu kém của mình.

Đôi mắt trong vắt như pha lê của cậu chỉ thể hiện một khát khao thuần khiết trong việc theo đuổi võ thuật và khao khát vô tận để tự cải thiện bản thân mà không thay đổi bất kể tình huống.

Đó là một trường hợp hiếm hoi.

'Chà, thằng bé thực sự đam mê chiến đấu chống lại Ký sinh trùng. Ta đoán đây không phải là điều xấu.'

Jang Maldong đã đến để an ủi cậu ta một chút, nhưng sau khi tâm trí ông thay đổi, và nói.

“Con chỉ còn một bước nữa thôi. Không, chỉ nửa bước nữa. Những người leo lên dễ dàng nhờ sử dụng điểm đóng góp và những người nghiến răng và bò lên trong khi cố gắng hết sức để học hỏi bằng sức mạnh của chính họ. Vương quốc của Xếp hạng cao là nơi sự khác biệt giữa hai người sẽ bắt đầu cho thấy một sự tương phản nổi bật.”

Đôi mắt của Seol Jihu mở to.

Sau đó, Jang Maldong đã thêm vào, “Con đã lên cấp 5, vì vậy nó sẽ không còn lâu nữa.”

“Con có muốn biết chính xác hai người khác nhau như thế nào không?”

Seol Jihu chậm rãi gật đầu.

“Vượt qua những điểm yếu của con và tìm ra chính mình.”

Cùng với đó, Jang Maldong chỉ cây gậy này sang trái.

“Trước tiên, hãy đến chỗ Hugo.”

“Tại sao lại là Hugo?”

“Chỉ số mana của Hugo cực kỳ thấp. Anh ta là một Chiến binh chỉ rèn luyện trình độ thể chất của mình.”

Jang Maldong cười toe toét.

“Con có thể học được một hoặc hai điều từ anh ta.”

“Vâng, con đi ngay!”

Seol Jihu bắt đầu chạy trước khi đột ngột dừng lại và quay lại đối mặt với Jang Maldong.

”lão sư Jang.”

“Mm?”

“Câu hỏi này hoàn toàn chỉ là giả thuyết.”

Seol Jihu hắng giọng.

“Nhưng nếu con xoay sở để đánh bại Phi Sora bằng kỹ thuật của chính con, thì con sẽ trở nên mạnh mẽ như thế nào?”

“Hmm.”

Jang Maldong xoa cằm trước câu hỏi bất ngờ của Seol Jihu.

“Nếu con có thể xây dựng nền tảng của mình để áp đảo Phi Sora, và nếu con có thể thêm mana của mình lên trên đó....”

Ông dừng lại một chút trước khi nói chắc chắn.

“Khi ấy, ta tin rằng con là người Trái đất mạnh nhất dưới cấp 7.”

Điều đó có nghĩa là ngay cả Claire Agnes cũng không phải là đối thủ của cậu ấy.

'Cuối cùng...'

Cuối cùng cậu bắt đầu thấy bóng dáng của Agnes ở đằng xa.

Cậu đổi mới quyết tâm của mình.


*


Hugo đang hăng say tập luyện.

Anh ta treo khúc gỗ lên cây và đang bận né chúng.

Thái độ của anh ta hoàn toàn khác so với trước đây.

Seol Jihu ngạc nhiên khi nhìn vào thẳng Hugo. Cậu chưa bao giờ nghĩ Hugo yếu đuối, nhưng nhìn anh như thế này, anh ta tốt hơn mong đợi nhiều.

Vì đây là lần đầu tiên Seol Jihu thấy Hugo tập luyện rất chăm chỉ, cậu bắt đầu Hugo bằng con mắt khác.

Sự né tránh của Hugo tiếp tục vô tận cho đến khi anh ta bị một khúc gỗ tấn công một chút trước khi anh ta đạt được khúc gỗ thứ 800 của mình.

“Ah, Shit!”

Thốt ra một từ chửi rủa thô lỗ, anh ta đứng dậy khỏi mặt đất. Sau khi thấy Seol Jihu lặng lẽ nhìn, anh chớp mắt bàng hoàng.

"Huh? Cậu đã xem bao lâu rồi?

“Không lâu đâu”

Seol Jihu trả lời ngắn gọn. Môi trên của Hugo đột nhiên cong lên.

“Cậu muốn tôi giúp cậu vui lên?”

"Giúp tôi vui ư?"

“Đừng giả vờ như cậu không biết tôi đang nói về cái gì. Phi Sora đã đè bẹp cậu .”

Anh ta nói với giọng điệu vui vẻ. Seol Jihu biết Hugo không có ý định xấu nào nhưng vẫn mỉm cười cay đắng.

“Lão sư Jang bảo tôi đến tìm anh. Lão sư nói tôi có thể học được một hoặc hai điều từ việc theo dõi anh.

"Gì cơ? Lão già nói cậu có thể học được điều gì đó từ tôi?"

Hugo thốt lên trong sự hoài nghi.

“Chà, tôi còn kém cỏi lắm, Seol. Chắc lão già có ẩn ý gì đó thôi.

Thấy vậy, Seol Jihu trở nên hơi buồn.

Hugo hỏi lại trong vui sướng.

“Dù sao đi nữa, lão sư thực sự đã nói vậy sao?”

“À đúng thế.”

“Ông ấy nói vậy ư?"

"Vâng."

Vì một số lý do, Hugo vui mừng và liên tục hỏi đi hỏi lại cùng một câu.

“Hehe, ông già đã không sai! Đôi mắt của ông tốt hơn nhiều so với Heihachi!”

Seol Jihu nhanh chóng nhận ra rằng 'Heihachi' mà Hugo nói, chính là viên quan Phụ Chính Đại thần của Eva.

“Huhuhu, được rồi, tôi có thể giúp. Nhưng tôi cũng bận rộn với lịch tập luyện của riêng mình, vì vậy tôi không thể dành toàn bộ thời gian để giúp cậu. Tôi chỉ mách nước cho cậu thôi nhé.”

Seol Jihu không có lý do gì để từ chối. Thật hiếm khi Hugo thể hiện sự nhiệt tình như vậy, vì vậy Seol Jihu không muốn làm phiền anh.

"Được, giờ thì -"

Đang chuẩn bị nói, Hugo bỗng ho khan. Cái mặt anh da đen bỗng đần ra.

“Tôi nên nói gì bây giờ nhể?”

Seol Jihu cười thầm.

“Anh bảo là, anh sẽ mách nước cho tôi..."

“Ồ, đúng rồi. Trăm nghe không bằng một thấy. Đưa tôi mượn cây thương của cậu.”

Khi Seol Jihu đưa cho anh cây thương, Hugo vào vị trí và nói.

"Xem xét kĩ lưỡng nhé. Tôi sẽ bắt chước cách cậu chiến đấu."

Sau đó anh ta lao về phía trước trước khi đâm, chém xiên..

Làm xong, anh ta lẩm bẩm.

"Thế đấy. Chỉ có ba động tác này. Vì chúng là những kỹ thuật cơ bản, chúng dễ dàng bị bắt bài.”

Hugo liếc nhìn Seol Jihu rồi cẩn thận nói tiếp.

“Um Seol, đừng buồn nhé".

"Tất nhiên."

“Tôi sẽ nói thẳng với cậu. Không chỉ là Phi Sora. Nếu chiến đấu trong cùng điều kiện như thế, cả Chohong, Marcel Ghionea và tôi, đều thắng được cậu. Chà, thực sự là vậy đó".

”...”

“Tất nhiên, nó sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác nếu cậu sử dụng lượng mana cao bất thường của mình. Nhưng theo logic đó, một thực tế không thể phủ nhận là sức mạnh của cậu khá tệ hại nếu không có mana.”

Đánh giá trung thực của Hugo đã khiến cậu đau lòng, nhưng cậu đã cố gắng hết sức không để lộ cảm xúc này ra bên ngoài.

“Master Jang nói tôi không biết đánh nhau.”

"Ông ấy nói đúng. Thực tế là vậy. Khi tôi xem cậu chiến đấu, tôi nên nói thế nào nhỉ, cậu toàn bỏ lỡ nhịp. Giống như cậu không có bất kỳ kế hoạch rõ ràng nào.”

“Anh có thể giải thích chi tiết hơn không?”

Nghe điều này, Hugo nhìn chằm chằm vào Seol Jihu một cách cố định.

Khuôn mặt anh nghiêm túc.

"Tôi có thể hỏi cậu một vài câu hỏi được không?"

Anh hỏi trước khi Seol Jihu kịp nói có.

Tại sao cậu lại lao vào ngay khi trận chiến bắt đầu?

"Đó là bởi vì-"

“Một ngọn giáo là một vũ khí tốt hơn một thanh kiếm. Tại sao? Bởi vì nó dài gấp đôi một thanh kiếm. Mỗi thương thủ tìm cách chiến đấu trong khi đo khoảng cách của họ. Không có lý do gì để cậu phải vội vàng cả.”

Seol Jihu trở nên lạc lõng khi nghe lời chỉ dẫn của Hugo.

"Đó không phải là tất cả. Đầu tiên là cú Đâm. Tại sao cậu luôn đâm từ phía trước? Cậu có thể đâm từ nhiều hướng cùng một lúc, lắc nhẹ ngọn giáo để gây rối với tầm nhìn của đối thủ hoặc ném vào những điểm yếu nhỏ ở đây và ở đó để đâm đối thủ.”

“...”

“Đây là điều tương tự đối với Xiên và Chém. Cậu có thể chém từ nhiều hướng, nhưng cậu luôn thực hiện theo chiều ngang hoặc đường chéo. Cậu cũng chỉ tấn công bằng cách sử dụng lưỡi giáo. Cậu có thể vặn ngọn giáo của mình và sử dụng trục giáo để tấn công. Tại sao cậu không làm điều đó?”

Hugo hít một hơi sau một cơn thịnh nộ dài. Sau khi quan sát biểu hiện của Seol Jihu, anh lặng lẽ tiếp tục.

“Đây điều mà tôi nghĩ rằng cậu chưa bao giờ nghĩ về điều này. Nhưng Seol, cậu đã quá quen với mana. Bởi vì chỉ bằng cách sử dụng mana, sẽ khó có ai có thể là đối thủ của cậu.”

Seol Jihu nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cuối cùng cậu cũng nhận ra trọng lượng của tình huống.

"Để tôi cho cậu một lời khuyên cuối cùng nhé. Cậu nghĩ tại sao Phi Sora đánh bại cậu dễ dàng như vậy?"

“....”

“Thật đơn giản. Ví dụ như thế này!”

Hugo sải bước vào bụi cây và giấu mình.

“Hãy cho rằng tôi đang trốn ở đây và cậu đang đi bộ. Nếu tôi phục kích cậu, cậu sẽ làm gì?”

“Tôi sẽ ngăn chặn, hoặc phản lại đòn tấn công của anh.”

“Phải, nhưng nếu cậu không biết rằng tôi đang trốn ở đây thì sao?”

Hugo bất ngờ cao giọng.

“Sau đó, cậu sẽ làm gì?”

Seol Jihu sững sờ.

Hugo hạ giọng sau khi ra khỏi bụi cây.

“Cậu có thể phản ứng nếu cậu thấy nó đến, nhưng cậu sẽ chết nếu không thấy gì. Hoàn toàn khác biệt, phải không?”

'Ah.'

Seol Jihu cuối cùng cũng hiểu ý anh.

Lý do Phi Sora giành chiến thắng dễ dàng là vì cô dự đoán từng bước di chuyển của Seol Jihu.

Mặt khác, Seol Jihu không thể dự đoán được chuyển động của Phi Sora.

'Tôi…'

Cậu đã chiến đấu mà không biết những điều cơ bản của chiến đấu.

Cậu chợt nhận ra rằng, mình đã may mắn sống sót đến bây giờ.

Hugo nắm chặt tay và gõ đầu Seol.

“Điều quan trọng là phải suy nghĩ.”

Nói cách khác, Seol Jihu đã chiến đấu không suy nghĩ cho đến bây giờ.

Chỉ dựa vào lượng mana dồi dào của mình.

Và lỗ hổng này của cậu đã bị phơi bày trong cuộc chiến vừa qua.

Dù sao đi nữa, khi hai chiến binh lành nghề chiến đấu, có một lý do khiến họ dành thời gian để thăm dò lẫn nhau. Bằng cách trao đổi một vài chiêu thức, tất cả các loại thông tin được truyền qua lại. Đối thủ sử dụng những kỹ thuật gì, họ có thói quen gì, những thứ như thế.

"Ở đời đâu có chuyện gì dễ dàng!"

Seol Jihu thở dài.

Cậu nhận ra rằng mình phải tính đến tất cả những điều đó trong một trận chiến cấp bách.

"Đây là lý do tại sao kinh nghiệm rất quan trọng!"

Hugo cười sảng khoái.

“Nếu trải qua nhiều trận chiến, cơ thể của cậu sẽ tự phản ứng!! Cái đó gọi là bản năng chiến đấu!"

Hugo nhăn mặt trước khi vỗ lưng Seol Jihu.

"Sao cậu lại lo lắng? Cậu đã được huấn luyện rất nhiều rồi mà!"

"Tôi? Không có -"

"Nào!"

Hugo chỉ ngón tay vào cái cây.

“Hãy suy nghĩ cẩn thận về lý do tại sao lão già bắt cậu thực hiện khóa huấn luyện đó.”

Seol Jihu nhìn vào những khúc gỗ vẫn đang đung đưa quanh gốc cây và gật gù.

'Nghĩ kĩ thì-'


[Nghe này, nhóc. Ta có thể giúp con huấn luyện, nhưng com là người sẽ tạo ra thứ gì đó khác biệt! Nếu con tìm ra ý định của ta trong việc bắt cậu thực hiện khóa huấn luyện này và thậm chí đạt được một mức độ thành công nào đó, thì con sẽ có một vũ khí tuyệt vời trong tay.]

[Đúng thế, nó sẽ cung cấp một nền tảng để điều chỉnh tâm trí, kỹ thuật và cơ thể của con.]

Đây là những gì Seol Jihu nghe được trong khóa huấn luyện đầu tiên của mình.

Và thông qua khóa đào tạo này, Seol Jihu đã thành công trong việc đạt được một kỹ năng hiếm có tên là Trực giác.

Phải, cậu đã có câu trả lời trong tay. Cậu chỉ không biết sử dụng nó đúng cách.

Chỉ còn cách nửa bước nữa.

Đỉnh cao đã ở trong tầm tay.

Khoảnh khắc Seol Jihu nhận ra điều này, đôi mắt cậu bắt đầu rực cháy.

“Cảm ơn nhé, Hugo.”

“Mm! Thắng và thua là một phần trong sự phát triển của mọi người! Lần tới hãy đè bẹp Phi Sora nhé!”

Hugo đưa tay ra.

Và Seol Jihu đập tay lại với một nụ cười.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 242

Chương 241

Chương 240

Chương 239

Chương 238 - Phần 2
Chương 238 - Phần 1

Chương 237 - Phần 2
Chương 237 - Phần 1

Chương 236 - Phần 2
Chương 236 - Phần 1

Chương 235 - Phần 2
Chương 235 - Phần 1

Chương 234 - Phần 2
Chương 234 - Phần 1

Chương 233

Chương 232

Chương 231


Chương 230

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

5 Comments:

  1. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết.

    ReplyDelete
  2. Cảm ơn nhóm dịch.Đi làm mệt được bơm đều thuốc thì còn gì bằng

    ReplyDelete
  3. OMG boom. Thanks team nhiều lắm

    ReplyDelete
  4. Văng quảng cáo 5 lần

    ReplyDelete