Khát vọng trở về - Chương 235: Kim Hannah thả lưới bắt chuột - Phần 1


"Buổi gặp mặt sẽ diễn ra vào khoảng thời gian ăn tối. Tôi nói với anh ta rằng đây là buổi gặp riêng tư, nhưng cậu đi theo cũng được".

"Tôi có thể đi cùng ư?"

"Đương nhiên. Nhưng tốt nhất đừng để lộ nhiều thông tin trước khi chúng ta gặp kẻ đó. Hmm, tên này khá là ranh ma".

Một người được Kim Hannah gọi là "ranh ma"? Seol tin rằng kẻ này không thể xem thường.

"Dù sao đi nữa, đây cũng là cơ hội tốt để chúng ta chiêu mộ một Linh mục. Cậu đã nghĩ đến ai chưa?"

Một khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xuất hiện trong đầu Seol.

"Maria."

"Tôi đoán ngay mà. Được rồi, hãy giăng lưới trước khi chúng ta đến Eva."

'Giăng lưới?'  - Seol ngơ ngác.

Kim Hannah biến mất vào phòng cô một lần nữa.

Lần này, Seol Jihu đi theo cô.

Khi bước vào, cậu thấy Kim Hannah đang cố gọi ai đó bằng một tinh thể giao tiếp mà cô lấy ra từ túi xách của mình.

Chẳng mấy chốc, một ánh sáng lóe lên.

"Oh hooo~ ? Ai thế này?" - Giọng nói lảnh lót của Maria vang lên - "Không phải là con đũy chó bị đá đít ra khỏi Sinyoung sao?"

"Cô muốn chết?"

Khi Kim Hannah gầm gừ, Maria câm nín như một chú mèo con.

"Em xin lỗi ạ..."

"Khỏi đi." - Kim Hannah lườm viên pha lê và nói với giọng chán nản - "Nhấc mông lên và chạy sang văn phòng Carpe Diem, luôn và ngay!"

"Gì cơ? Unni à, chị đang ở đó ư?"

"Tôi cho cô 10 phút."

Kim Hannah gác máy sau khi ném ra một mệnh lệnh lạnh lùng.

Seol Jihu có nhầm không? Dường như cậu đã nghe thấy một tiếng chửi thề vang lên, trước khi cuộc gọi kết thúc.

*

Sau khi triệu tập Maria tới...

"Con chuột lông vàng, có muốn Hội của bọn tôi không?"

Kim Hannah thẳng thừng lên tiếng, trước khi Maria kịp ngồi xuống ghế.

Maria - vừa mới chạm vào chiếc ghế dài - lúng túng dừng lại. Cô ấy không dám lên tiếng một câu nào, nhưng khuôn mặt của cô ấy như đang muốn hét lên: "Bà đang nói cái đ** gì thế?"

"Giãn cái mặt ra, mau lên!" 

Nghe thấy lời cảnh báo của Kim Hannah, Maria ngay lập tức thay đổi biểu cảm. Nhưng cô vẫn lộ rõ vẻ ngơ ngác.

"Unni, chị đang nói gì thế? Mới sáng mà đã say mèm rồi à? Có phải chị đã đắm chìm trong men rượu để giải sầu không?"

"Tôi đang rất tỉnh táo, thế nên, mau chóng trả lời đi".

"... Uhm, ít nhất chị có thể giải thích tình huống này không?"

"Carpe Diem sắp chuyển đến Eva và trở thành một Hội. Chúng tôi cần một linh mục. Hết".

Kim Hannah bắn ra từng lời lạnh lẽo, rồi đưa tay chống cằm.

"Chuột lông vàng, câu trả lời của cô là gì?"

"Thành một Hội??  Carpe Diem sẽ rời Haramark?" -  Maria thẫn thờ một lúc rồi thốt lên với khuôn mặt ngơ ngác.

Nhưng không lâu sau, cô gật gù.

"Cũng phải ha, Carpe Diem có nhiều High Ranker và hàng tấn tiền"

"Tôi không gọi cô đến đây để nghe cô phát biểu cảm tưởng. Có cần tôi nhắc lại câu hỏi đến lần thứ ba không?"

Maria thốt lên một tiếng "Híc" chói tai, rồi lí nhí.

"Iem xin lỗi... tha cho iem... nàm gì cũng được nhưng đừng đụng đến tiền của iem..."

Cô thậm chí còn bắt đầu xoa hai bàn tay nhỏ nhắn vào nhau và cầu xin tha thiết.

Chuyện gì đã xảy ra giữa họ? Tại sao Maria lại co rúm trước Kim Hannah như một con chuột trước mặt con mèo? 

Seol thực sự bối rối.

Ngay cả Agnes cũng không đe dọa được Maria.

Trong khi Seol Jihu đang băn khoăn, Maria vẫn chìm trong nỗi kinh hoàng của mình. Xoay một sợi tóc bằng ngón trỏ, cô khẽ lẩm bẩm:

"Chị biết đây, Unni. Em không thích gia nhập bang hội nào cả. Thêm nữa…"

"Tôi biết rồi. Chỉ cần nói có hoặc không." - Kim Hannah hất hàm.

Maria liếc nhìn Seol Jihu trước khi trả lời.

"…Không."

"Được, tôi hiểu rồi. Cô có thể đi ngay bây giờ."

Kim Hannah xua tay đuổi Maria đi, như thể cô ấy là thứ chuột bọ phiền nhiễu.

Đôi mắt Maria Maria mở to. Dường như cô ấy đang nghĩ: "Con mụ này cho mình đi dễ dàng như thế sao?"

Cô lắp bắp:

"Em.... em về được rồi ạ?? Có... có thật không?"

"... Đồ điên, cô tưởng tôi sẽ ăn thịt cô chắc!"

"Mẹ kiếp, nếu chị tử tế như thế thì đừng có dọa em! Sợ vãi tè rồi đây này. Em đi, em đi ngay đây!"

Maria vội vàng đứng dậy khỏi ghế Sofa.

"À, nếu unni muốn, em có thể giới thiệu ai đó cho chị".

"Không, cám ơn. Chiêu mộ mấy người do cô giới thiệu chỉ tổ làm tôi nhức mông. Được rồi, biến đi và nhớ đóng cửa lại".

Maria lén lút nhìn Kim Hannah, rồi phóng ra khỏi phòng.

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô...

"Ah, Jihu."

Kim Hannah đột nhiên lên tiếng.

"Về chuyến thám hiểm lần trước... Tôi cần hỏi thêm vài điều liên quan tới gia sản thừa kế của cô nàng ma nữ bên trong mặt dây chuyền."

"Tài sản của gia tộc Rothschear?"

"Yeah. Cậu nói là có vài chỗ cất giấu gia tài, đúng không?"

Seol Jihu gật đầu..

"Lần trước, chúng tôi đã tìm thấy các bí kỹ và vũ khí truyền đời của nhà Rothschear. Còn một nơi cất đồ thờ, một nơi cất tài liệu sổ sách, một nơi giấu châu báu và một nơi mà Flone cũng không chắc chắn. Uhm, đại loại là, còn bốn địa điểm nữa".

"Wow~ Họ chia gia tài theo các thể loại như vậy ư?"

Kim Hannah thốt lên. Cô hơi tăng âm lượng lên một chút.

"Nghĩa là, khối tài sản mà mọi người mang về lần trước, chỉ là phần nổi của tảng băng trôi?"

"Vâng, đó là những gì tôi được nghe..."

Seol Jihu đăm chiêu nhìn Kim Hannah. Tại sao cô ấy lại bất ngờ hỏi cậu những chuyện này???

'Ah.'

Khẽ nhìn lại cánh của, Seol Jihu ngay lập tức hiểu ra.

Cánh cửa chưa đóng hoàn toàn. Nhìn có vẻ giống như vậy, nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, vẫn còn một khoảng trống nho nhỏ.

Lắng nghe kĩ, cậu thấy có tiếng thở nhẹ nhàng vang lên. Những hơi thở đang tuôn ra từ một đôi môi nhỏ nhắn như hoa anh đào.

Không mất nhiều thời gian, cậu đã đoán được người đứng đằng sau cánh cửa, đặc biệt là với một vài sợi tóc vàng ló ra.

"Aiya ~ Chỉ cần nghe thôi cũng khiến tôi ngứa ngáy. Hmm, lần tiếp theo, chúng ta nên đến chỗ cất giấu tài sản của nhà Rothschear. Chúng ta rất cần tiền để xây dựng tổ chức này, phải không? Aiya, không khí lạnh lẽo này đến từ đâu? Tại sao trời lạnh đột ngột vậy?"

Vừa nói, Kim Hannah vừa giơ ba ngón tay lên.

3, 2, 1, cô bắt đầu cụp chúng xuống từng cái một, như thể đang đếm ngược.

Khoảnh khắc ngón tay cuối cùng của cô gập xuống

Tatatata!

Tiếng bước chân nhỏ nhắn vang lên rộn ràng, bắt chước âm thanh của ai đó đang chạy lên cầu thang. Và rồi cánh cửa bật mở.

Seol Jihu có thể thấy rõ: Kim Hannah khịt mũi, rồi quay đầu lại với khuôn mặt "ngạc nhiên".

"Gì thế này? Cô quay trở lại làm gì?"

Kim Hannah hỏi một cách thờ ơ.

"À, em để quên một thứ ở đây!"

Maria vừa nói vừa giả vờ thở hổn hển.

"Cô để quên? Quên cái gì cơ?"

"Ừ, cái gì ấy nhỉ? Aigooo, mình thật đãng trí quá đi mà!"

Maria bắt đầu vở diễn của mình. Nhìn sang trái và phải với vẻ mặt nghiêm túc, cô đi vòng quanh căn phòng và liên tục lẩm bẩm.

"Tệ quá, tệ quá! Sao mình đãng trí thế nhỉ? Chắc mình đánh rơi nó ở đâu đó quanh đây rồi!"

Cô nhíu đôi lông mày thon dài của mình lại, rồi quỳ xuống và bắt đầu nhìn dưới gầm ghế.

"Đó là cái gì? Nếu là đồ lặt vặt thì cứ về đi, tôi sẽ tìm giúp cho".

"Không được đâu! Thứ đó đắt lắm đó~"

Cô ấy thậm chí không nhớ mình đã làm mất thứ gì, nhưng lại biết là nó rất đắt?

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Maria với vẻ mặt sững sờ. Thế rồi, cậu thấy Kim Hannah hất hàm ra hiệu cho mình.

Rõ ràng cô đang giục cậu tiếp tục nói.

"Uhm, tôi đồng ý. Sổ sách giấy tờ bị chôn vùi trong Đế chế, nên chúng ta khó có thể lấy được chúng. Nhưng nơi giấu châu báu thì..."

"Hey, hey!"

Kim Hannah bỗng tỏ ra hoảng loạn và ngắt lời cậu ta.

"Cậu có điên không? Tại sao cậu lại nói ra lúc này?"

'Chính cô bảo tôi điên chứ ai' - Seol Jihu cười thầm.

Đột nhiên, với ánh mắt tò mò, cậu liếc nhìn lại Maria. Đúng như dự đoán, cô đã ngừng tìm kiếm "thứ siêu đắt tiền" của mình và đang căng tai ra. Rõ ràng là cô ấy đang cố lắng nghe.

Chẳng mấy chốc, cô lén lút quay đầu qua một bên. Khuôn mặt cô ấy biến đổi lạ kỳ.

"Mọi người đang nói cái gì mà vui thế?"

Kim Hannah vội xua tay đuổi cô ấy đi.

"Không có gì, không có gì! Người ngoài thì ra chỗ khác!"

"Aii, sao lại là người ngoài?"

Maria bò về phía họ như một con chuột, rồi đứng lên nép mình vào giữa Kim Hannah và Seol Jihu. Nhìn qua lại giữa hai người, cô bập bẹ.

"Unni, Oppa, mọi người sẽ bỏ rơi đứa em ngoan hiền này sao? Mọi người thực sự sẽ làm em đau lòng saoooooo~"

"Im đê"

"Đừng lạnh lùng như thế mà! Dù sao em vẫn là một thành viên tạm thời của Carpe Diem mà! Nào nào ~ hai người đang nói về chuyến thám hiểm nào thế".

Giả bộ như đang chán nản với Maria, Kim Hannah vuốt lại mái tóc và thở dài.

"Chẳng có gì đặc biệt cả. Chúng tôi không chắc kho tàng có thực sự ở đó hay không. Mà kể cả kho tàng có tồn tại thật, tôi e là cũng chỉ bằng một phần tư số vàng bạc châu báu ở đền Mộng Ảo".

Lông mày Maria nhíu lại. Không mặt cô lộ rõ vẻ nghi ngờ.

Chính lúc đó.

"Ai bảo thế!"

Flone bất ngờ phóng ra khỏi mặt dây chuyền.

"Á, đ* má!"

Maria giật mình và ré lên, ngã lăn quay ra sàn. 


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 235 - Phần 2
Chương 235 - Phần 1

Chương 234 - Phần 2
Chương 234 - Phần 1

Chương 233

Chương 232

Chương 231

Chương 230

Chương 229

Chương 228 - Phần 2
Chương 228 - Phần 1

Chương 227 - Phần 2
Chương 227 - Phần 1

Chương 226 - Phần 2
Chương 226 - Phần 1

Chương 225

Chương 224 - Phần 2
Chương 224 - Phần 1

Chương 223

Chương 222

Chương 221

Chương 220

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

8 Comments:

  1. Đợi mãi mới thấy ra chap... hóng tiếp.thank nhóm dịch nhé...

    ReplyDelete
  2. ôi tiền..đàn bà...đàn bà ....tiền> Tại sao nó cứ luẩn quẩn vậy nhỉ :v :v :v

    ReplyDelete
  3. Khúc cuối dịch á đụ má nghe vui hơn =))

    ReplyDelete
  4. Liêm sỉ của maria luôn về 0 khi nhắc đến tiền

    ReplyDelete
  5. Hệ hệ con người mà chỉ có tiền thôi tao đã có thể bỏ tất cả liêm sỉ đi làm chó cũng đc miễn là ko bị lỗ hehe

    ReplyDelete