Khát vọng trở về - Chương 240: Những kỹ năng vượt cấp (Chưa Edit)

Khóa huấn luyện địa ngục bắt đầu.

Trên Thiên Đường, “tâm trí” được nhắc đến ở đây là trí tuệ, tâm lý hoặc là tài năng…., “kỹ thuật” là khả năng hay kỹ năng của một người nào đó, còn “cơ thể” thì là cấp độ hay dáng vóc của một con người, trong đó bao gồm cả mana của họ.

Từ trước đến nay, tâm trí của Seol luôn ổn định và nằm trong tầm kiểm soát, nên cậu đã giành rất nhiều thời gian để rèn luyện cơ thể của mình. 

Vấn đề ở đây là kỹ thuật của cậu. Ban đầu, trong ba yếu tố trên, kỹ thuật của cậu là yếu tố có mức cao nhất. 

Đó là những gì cậu nghĩ, nó cũng không hoàn toàn sai. Thương Thuật Cơ Bản của cậu đã ở cấp độ khá cao. 

Nhưng vấn đề là kỹ thuật của cậu có cấp độ cao đến đâu, nó vẫn sẽ vô dụng nếu cậu không sử dụng nó hợp lý và đúng cách.  

Nhận ra lỗ hổng này của mình, cuối cùng cậu cũng mới phát hiện kỹ thuật của cậu đã tụt lại phía sau cùng so với hai yếu tố còn lại. 

Cho nên, ở khóa huấn luyện này, cậu quyết định sẽ tự kiểm điểm lại những kỹ thuật mà cậu đã bỏ bê.  

Thế là Seol bắt đầu chạy. Trong khi lao về phía trước với tốc độ chóng mặt, cậu vừa gồng mình của trải đều mana trên mọi ngóc ngách cơ thể của mình, nó bùng nổ ngay lập tức. 

Tong! 

Ngay sau tiếng nổ lớn trong không khí, Seol đã lao vun vút như tên bắn về phía trước. 

Với mỗi lần thăng cấp, các kỹ năng được mở khóa mới được chia làm hai loại, thứ nhất là loại kỹ năng mới hoàn toàn, thứ hai là loại kỹ năng phiên bản nâng cấp của kỹ năng cũ. 

Ở cấp độ 3, cậu đã được mở khóa Tốc Biến, và nó đã được nâng cấp lên thành Tốc Độ Sấm Sét khi cậu đạt cấp độ 4. 

Nghĩa là, nếu cậu thành thạo được Tốc Biến, nó là cách nhanh nhất để cậu có được Tốc Độ Sấm Sét. 
Nhưng với tính cách của Jang Maldong, các khóa huấn luyện của ông luôn đem lại cho cậu nhiều thành quả chứ không phải một mục tiêu như vậy.  

Tong! 

Seol thực hiện Tốc Biến một lần nữa. 

“Ngay bây giờ!”

Jang Maldong hét lớn.

Ngay lập tức, Sora đang đứng bên cạnh ông hất mạnh một chiếc xô.

Những viên đá đầy màu sắc bay về phía Seol. 

Ngay khi mấy viên đã tiếp cận cậu, Jang Maldong lại hét lên. 

"Màu vàng!"

Mười viên đá làm nhòe cả tầm nhìn của cậu. Đỏ, cam, vàng và xanh lá cây. Có bốn màu khác nhau tất cả, cậu cần tập trung vào những viên đá màu vàng. 

Trong khi lao vun vút tới chỗ những viên đá, cậu lại kích hoạt Tốc Biến.  

Những cục màu vàng đang lấp ló trong tầm nhìn của cậu. 

Tak!

Một hòn đá vàng đã bị đâm trúng và bay đi một đoạn.

Nhưng mới được có một viên màu vàng.

Cậu liền chẳng để tâm tới chuyện kiểm tra xem mình có đâm đúng mục tiêu không, ngay sau đó, cậu lướt qua các viên đá đang rơi 1 cách nhanh chóng.

Cậu liền nhanh chóng vung thương, hai viên đá nữa bị đâm trúng. 

Và cả hai đều là màu vàng. 

Các viên đá còn lại rơi xuống và lăn lóc trên mặt đất, Seol bật thốt lên: ”Ah”. 

Cậu không để ý tới một hòn đá màu vàng khác, nó đã rơi xuống chỗ chân cậu. 

“Kết hợp với nhau, trời ơi….”

Một giọng quở trách vang lên.
“Con đang luyện tập kiểu khỉ gió gì vậy? Ta đã dặn bao nhiêu lần rồi? Lại quên rồi sao? Không phải hễ nhìn thấy rồi cắm mặt vào tấn công đâu! Phải nhận thức được và suy nghĩ nữa! Làm sao để tấn công ngay vừa quan sát được! Di chuyển và hành động theo trực giác đi!”  

Nghe thì dễ đấy, nhưng làm thì…

“Một tên nhà nghề sẽ tấn công trước khi con nhận ra mọi thứ. Và khi con vừa di chuyển được chút thì đầu con đã bay mẹ rồi.” 

Có nghĩa là trong khi cậu suy nghĩ thì cơ thể của cậu đã ngay lập tức phải phản ứng và hành động ngay lập tức rồi. 

Thật ra thì thâm thủng 3 trên 4 viên đá đã là thành tích đáng nể rồi, nhưng Seol không phàn nàn một lời. Ngay lập tức, cậu chạy lại vị trí ban đầu và vào tư thế chuyển bị ngay lập tức. 

Và cứ thế, dần dần, cậu bị mắng ít hơn. Và cậu cũng dần nhận ra hiệu quả của bài huấn luyện tưởng chừng như vô nghĩa này.  

Kỹ Năng Trực Giác của cậu đã dậm chân tại chỗ lâu ngày, nay đã phát triển trở lại.

*

Sau đó, một địa điểm mới, một hình thức luyện tập mới.  

Jang Maldong đưa ta một bài tập luyện mới, đó là huyễn ảnh chiến, đây là một hình thức tập luyện bao gồm chọn một đối thủ, tự nghiên cứu cách tấn công và phòng thủ trong tưởng tượng. 

Sau một hồi suy nghĩ thật kỹ, Seol quyết định chon Sora làm đối thủ, đương nhiên là cậu cũng có thể chiến đấu luôn với cô ngoài đời cho tiện, nhưng mục đích của khóa huấn luyện này là “suy nghĩ”. 

Cậu lập tức nhắm mắt lại.

Những lời nói của Hugo khắc sâu trong tâm trí cậu. Cậu liền cố gắng rũ bỏ mọi thứ trong đầu. 
[Tôi đã nghĩ điều này khá lâu rồi đấy. Anh thực sự rất can đảm.]  

Đó lời những lời của Sora lúc trước. Không giống lời khen cho lắm, đúng hơn là những lời mỉa mai. 
“Hugo nói đúng. Mình dùng thương. Tầm xa là lợi thế của mình. Mình chẳng có lý do gì để vội vàng tấn công trước cả.”  

Đặc biệt là đang đứng trước một đối thủ lão luyện như Sora.

Chỉ đứng yên thôi ư? Liệu đó có phải là ý kiến hay không?

Nếu cậu cứ chờ đợi như thế? Liệu cô ấy có tấn công trước không?

Hẳn là cô ấy sẽ tấn công trước nhỉ? Chắc chắn là vậy!

Cậu nên làm gì giờ?

Những ý nghĩ về trận chiến cứ thế chạy vòng quanh đầu cậu. 

“Chuyển động của Sora…..Khi cô ấy xông lên, những động tác thật là trơn tru và mượn mà như nước chảy vậy. Nhưng khi cô ấy cho tay vào kiếm, những bước chuyển động đó đã chuyển sang rất dữ dội.”  

Ngay lúc đó, Seol lập tức lấy thương tấn công. Nhưng thanh kiếm của Sora đã đâm xuyên qua cổ cậu trước.  

Vậy là cô ấy phản ứng nhanh hơn cậu. 

“Vậy mình tấn công công trước thì sao?”

Tưởng tượng trở về ban đầu. Ngay lập tức, Seol đâm cây thương ngay khi Sora xông tới chỗ cậu.
Nhưng cậu không đâm thẳng về phía trước mà đâm loạn xạ để ngăn cô tiếp cận cậu. 

Nhưng Sora đã không dừng lại. 

Cô hướng lưỡi kiếm đánh chệch hướng đi của những mũi thương bay tới và đã gạt toàn bộ những đòn tấn công của cậu. Sau đó cô đã nắm lấy cây thương và nhanh chóng dúi nó xuống để cố gắng làm mất thăng bằng của cậu. 

“Chính lúc này.!”

Seol lập tức tận dụng lực mà Sora đã dúi mũi thương xuống quay đầu kia của cây thương lên trên 180 độ và nhắm thẳng vào cô.

Cậu đã tính rằng, đòn đó sẽ táng vào đầu cô, hay ít nhất cũng sẽ trúng vào xương đòn của cô. 
Tak!

"Huh!?"

Nhưng trục thương lại táng vào thái dương của cậu, cậu đã căn ke góc không chuẩn nên hướng đi của nó đã bị lệch, góc quay bị xiên nên đã gậy ông đập đầu ông.  

“Aaaaah-----“

Seol cúi xuống xoa đầu. 

Nhưng những tiếng suýt xoa của cậu cũng nhanh chóng tắt đi.

Hai bàn tay đang xoa xoa đầu hạ xuống và khoanh lại, cậu ngẫm nghĩ.

“Phải có cách hay hơn để duy trì khoảng cách với cô ấy.” 

Seol nhặt cây thương lên và đứng dậy. 

Cậu nhắm mắt lại rồi vung một vài đường thương, và lần này, trục của cây thương đã táng vào cằm. 
“ Ai ui..”

Seol giảy nảy đau đớn rồi ôm cằm.  

Cậu nghiến răng.

“Chết tiệt! Nay mà anh không đè cưng xuống thì anh không phải là đàn ông nữa.”

Một tiếng hét đầy quyết tâm, nó vang ầm lên khắp cả khu vực. 

Một sự tình cờ không hề nhẹ, Seo Yuhui đang hái quả ở một cái cây gần đó, nghe thấy tiếng hét của cậu, cô giật mình. 

“Đè-Đè xuống ư???”

Cô không thể nín được câu hỏi tiếp theo trong đầu. 

“Ai cơ???”

“Mình không mang nhiều quần áo…..May thật, tất cả đồ lót của mình đều phù hợp với cơ hội này. “

Và thế là, tối hôm đó Seo Yuhui đã bí mật đi tắm và mặc một bộ đồ lót và cô đã dày công chọn lựa mãi. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô trở về và bí mật chờ đợi, vừa chờ vừa cố gắng bình tĩnh xoa dịu trái tim đang hồi hộp đến mức đập thình thịch của mình. 

Và tất nhiên là……

……đêm đó đếch có gì xảy ra cả. Khi Seol trở về, cậu đã lăn ra ngủ như chết, khuôn mặt cậu khá mệt mỏi. 

“……”

Mặt cô đần ra.  

“Cái đồ......! Thằng nhóc này!!!”

Cuối cùng, cô nhẹ nhàng véo má cậu một cái rồi lấy cái túi ngủ của mình ra.

Đêm đó, cô đã ngủ thật xa chỗ cậu và xiết chặt nút túi ngủ để Seol không thể làm phiền cô. 

Một cách trả thù đáng yêu! Hay đúng hơn là hình phạt dành cho Seol mà cậu còn chẳng hề hay biết. 

*

“Con nói là con đã mở khóa ba kỹ năng mới khi trở thành High Ranker nhỉ?” 

Trong giờ giải lao, trong khi Seol đang uống nước, Jang Maldong lên tiếng. 

“Kiếm Khí, Mũi Thương Nguyền Rủa - Bất Hạnh và Mũi Thương Báo Thù - Trừng Phạt.”

Trong khi Jang Maldong liệt kê mấy kỹ năng, Seol vừa uống nước vừa gật đầu lia lịa. 

“Mũi Thương Nguyền Rủa - Bất Hạnh, sử dụng Điểm Đóng Góp của con để học nó đi.” 

"Gì cơ?"

Seol không thể ngờ được cậu lại được nghe những câu từ này từ Jang Maldong. 

“Cũng chẳng còn cách nào khác. Theo như những lời giải thích của con, Kỹ Năng Mũi Thương Nguyền Rủa - Bất Hạnh giống phép thuật hơn là thương thuật. Nó là một kỹ năng có cấp độ rất cao. Luyện tập được nó sẽ cực kỳ khó khăn đấy. Tốt hơn hết là con nên dùng Điểm Đóng Góp để học nó đi, đỡ tốn thời gian quý báu của mình.”  

Do thói quen mà cậu đã hình thành nên từ khi còn ở Vùng Trung Lập, cậu cực kỳ ác cảm với việc có một kỹ năng một cách dễ dàng. Nhưng rồi cậu cũng gật đầu đồng ý ngay. Trong quá khứ, Agnes cũng nói tương tự Jang Maldong. 

Nếu gặp phải một kỹ năng khó nhai đến bực mình, tốt nhất nên dùng Điểm Đóng Góp. 

“Vậy còn Mũi Thương Báo Thù - Trừng Phạt thì sao?”

“ Mmm. Mũi Thương Báo Thù - Trừng Phạt à…..”

Jang Maldong bặm môi. Hai thương thuật này cũng khiến ông phân vân đến đau đầu.

Cả thầy và trò đều không biết nên làm gì.  

Việc xuất hiện kỹ năng cao cấp hơn so với cấp độ mà người đó đạt được là chuyện bình thường, nhưng xuất hiện một lúc đến hai kỹ năng như thế này thi thật là khiến cho người ta phân vân. 

“Ta nói thẳng nhá. Kiếm Khí thì không sao, nhưng ở cấp độ 5 này, Mũi Thương Báo Thù – Trừng Phạt và Mũi Thương Nguyền Rủa - Bất Hạnh thì không phải là thứ mà con có thể học được đâu.” 

“?”

“Có gì mà phải nghệt mặt ra như thế? Nếu mà ta giải thích mấy cái kỹ năng này thì nó còn rối rắm hơn đó, đặc biệt là kỹ năng Mũi Thương Báo Thù-Trừng Phạt này.” 

Seol đồng ý với ông về điều này. 

“Khả năng là con phải đạt được Unique Ranker, không thì ít nhất là cấp độ 6 mới có thể học được nó đấy.” 

Jang Maldong cẩn thận nêu lên ý kiến.

“Ta không chắc lắm, nhưng có vẻ con luôn mở khóa các kỹ năng vượt quá 2 cấp so với cấp độ mới của con.” 

Sau đó ông quay đi, dường như ông không tự tin cho lắm, nhưng không có nghĩa là những lời của ông là vô căn cứ.

Chỉ cần nhìn vào tên Class của Seol đã có gợi ý rồi. 

Không tính tới các trường hợp đặc biệt như Kim Hannah, các Class độc nhất như Thương Thủ Phục Hận chỉ được trao cho nhưng người đạt cấp độ 6 và một số cực ít những người khác.

Nhưng Seol chỉ mới Cấp 5.  

Càng nhìn lại càng khiến cho người khác nghi vấn.  

“Cứ để lại Mũi Thương Báo Thù - Trừng Phạt đi đã. Không hẳn là chúng ta không có manh mối.”  
“Manh mối…..Ý thầy là….?”

"Tự con đã nói ra điều mà rồi mà? Kỹ Thuật này được phát triển thành giống hệt kỹ năng Di Hoa Tiếp Mộc mà?” 

“Di Hoa Tiếp Mộc…..”

Khóe miệng Seol khẽ nhúc nhích.

Cậu đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi, nhưng cậu không thể gợi được nó ra. 

“Nói dễ hiểu hơn nhé, Mộc Thuật Hoán Đổi còn vượt trội hơn tất cả các kỹ năng mà hiện tại con đang sở hữu. Nó thậm trí còn khó học hơn Kiếm Khí gấp nhiều lần.”  

Kiếm Khí là biểu tượng của sự tôn vinh cho Chiến Binh Unique Ranker. 
Vì đó là kỹ thuật đại diện cho họ, cho nên dù họ có nỗ lực hết mình cũng không dễ gì đạt được nó. 

Ngay cả Sora cũng phải có kỹ năng Nhân Kiếm Hợp Nhất rồi cô mới có Kiếm Khí. 
Jang Maldong cũng đã cho cậu biết món Mộc Thuật Hoán Đổi này còn khó hơn cả Kiếm Khí, nên cậu cũng mường tượng ra được nó khó nuốt đến nhường nào. 

“Mộc Thuật Hoán Đổi- tên gốc là Di Hoa Tiếp Mộc (移花接木). di chuyển (移), một bông hoa (花), để ghép lên (接), một cái cây (木). Dịch cả cụm sẽ là đem một bông hoa ghép lên cành một cây khác. Nghĩa của nó khá trừu tượng, nhiều người sẽ nhầm lẫn đấy.“

Jang Maldong bắt đầu giải thích.

“Kỹ Thuật thì yêu cầu người dùng phải sử dụng mana. Mà mana của con thì lại chảy thành vòng tròn. Đây là một sự thật hiển nhiên.”  

"Đúng vậy."

“Mộc Thuật Hoán Đổi sẽ cấy ghép mana của con vào mana của người khác và thay đổi dòng chảy mana của họ. Con có hiểu tạm hiểu nó kiểu như “sự phục hồi” cũng được.” 

Sau đó, một tay ông chỉ Seol, một tay ông chỉ vào mình. 

“Nắm bắt luồng mana của đối thủ và kiểm soát nó, hoặc dùng sức mạnh áp đảo để đảo ngược nó lại, từ cái đó, con có thể dùng đòn của đối phương tấn công ngược lại họ. Và muốn làm được điều này, con phải hiểu và nắm bắt được kỹ thuật và dòng chảy mana của đối thủ.” 

“……”

Seol yên lặng.

“Con còn ý kiến gì nữa không?”

Trước câu hỏi đó của Jang Maldong, Seol bắt đầu lúng túng.

“Liệu con có nên dùng Điểm Đóng Góp để học cả kỹ năng Mũi Thương Báo Thù - Trừng Phạt không?”

Jang Maldong cười thầm.

“Cứ thử luyện tập qua nó trước đã. Học nó một bằng Điểm Đóng Góp một cách nhẹ nhàng và nỗ lực để học được nó sẽ rất khác nhau đấy.” 

Jang Maldong thở dài rồi lôi hai cuốn sách ra. 

“Lại thế…..”  

Ông cầm một cuốn đã bạc màu giơ lên. Nguyệt Ảnh Thương Thuật. 

“Chúng ta nên từ từ về vấn đề này đã. Dù ta đã cố gắng đến đâu, ta cũng không hiểu được những kỹ thuật này. Để học cái này, con cần một bậc thầy về thương thuật chứ không phải là một giáo viên nghiệp dư.”

Seol đồng ý ngay lập tức. Cậu cũng đã đọc cuốn Nguyệt Ảnh Thương Thuật, và cậu đã rút ra được một điều, trong bảy kỹ thuật cơ bản của Nguyệt Ảnh Thương Thuật, mỗi kỹ cơ bản đó đều có một kỹ thuật đặc trưng riêng. 

Ví dụ đơn giản như ký thuật đầu tiên là Nhân Thương Hợp Nhất, thứ hai sẽ là Thiên Không Thương Thuật, thứ ba là Thương Thuật Vô Hình và thứ tư là Thương Thuật Tâm Trí...

(Trong tiểu thuyết võ thuật truyền thống của Hàn Quốc, những kỹ thuật này là những giai đoạn làm chủ vũ khí của một người, các bước về sau sẽ càng ngày càng khó hơn.)

Các kỹ thuật thứ 5 và thứ 6 khó hiểu và phức tạp đến mức cậu chẳng biết bắt đầu từ đâu. 

“Còn cái thứ 7- Thương Thuật Thần Thánh….”

“Ít nhất thì con vẫn có thể học được cái này.”

Jang Maldong chìa cuốn cẩm nang Trái Tim Chính Nghĩa ra. 

“Ta rất muốn giải thích những thứ cơ bản cho con để con có thể tự học được được nó…. Nhưng đằng nào con cũng còn cả một chặng đường dài phía trước.”  

Khuôn mặt của ông dần trở nên trang trọng hơn.  

“Ta biết con đang có rất nhiều việc cần làm, ta cũng biết con đã cố gắng làm tốt nhất có thể. Nhưng đừng quên con đã từng nói gì, chính con đã từng nói con sẽ phải đi trên một chặng đường toàn chông gai.” 

Vừa hài hòa tâm trí, kỹ thuật và cơ thể, mà không ảnh hưởng tới sự phát triển của kỹ thuật. 

Seol gật đầu.

“Mặc dù tập trung vào rèn luyện kỹ năng Trực Giác, nhưng nhớ đừng có bỏ bê luyện tập những cái khác nữa.” 

“Vâng thưa thầy.!”

“Tốt lắm, giờ thì ngồi khoanh chân lại.”

Seol lập tức ngồi xuống.
“Cũng không có gì khó khăn cả. Theo dõi cách dẫn hướng mana của ta.” 

Trong khi Seol đã lang thang khắp nơi cùng Kim Hannah, Jang Maldong đã không ngồi chơi không. Ông đã tập trung nghiên cứu các kỹ thuật để dạy dỗ cậu, cũng để thực hiện lời hứa với cậu nữa.

Và cũng để thúc đẩy sự phát triển của cậu càng mạnh càng tốt. 

Seol nhắm mắt lại, một bàn tay chạm vào lưng cậu. Ngay lập tức, cậu có thể cảm nhận được một dòng năng lượng đang thông qua các huyệt chảy vào cơ thể cậu. 

*

[Kỹ năng của Class: Tuần Hoàn Mana [Trung cấp (Cao)] 'phát triển thành' Trái Tim Chính Nghĩa (Thấp).]

[Vui lòng kiểm tra Cửa Sổ Trạng Thái của bạn.]

Mặc dù cậu tập trung vào tập luyện về kỹ thuật, nhưng cậu không hề bỏ bê hai yếu tố kia. Mỗi ngày, cứ sau các buổi tập luyện, Seol luôn dành thêm thời gian để rèn luyện cơ thể. 

Ví dụ như hôm nay, cậu chọn đi chạy.
“ Huk, huk!

Cậu đã tập luyện chạy cho đơn giản, và cậu cứ chạy liên tục từ khi cắm trại lên đỉnh Peléeom rồi lại quay lại.

Khi đi xe ngựa, cảm giác nó không xa cho lắm, nhưng đến khi chạy mới biết mùi. 

Sau khi chạy hàng chục phút trên sườn núi, cậu mới có thể nhìn thấy núi lửa.  

Và ở hầu hết các ngọn núi lửa, địa hình cực kỳ gồ ghề. Sự bồi đắp từ dung nham và các miệng núi lửa nhỏ lỗ chỗ biến bề mặt ngọn núi như giấy nhám vậy. 

Độ dốc khiến bài tập luyện trở nên nguy hiểm hơn, nhưng không hiểu tại sao Seol lại mừng như tết, cậu cười tươi rói.  

Đã từ lâu rồi, cậu không hề phàn nàn một câu về việc luyện tập. Vì cậu hiểu nó càng khó khăn và đau đớn bao nhiêu, nhưng thành quả cậu đạt được sau đó lại càng to lớn bấy nhiêu.

Nhưng đó chưa phải tất cả.    

[Ta cũng đã nói với con về những tác động của kim châm cứu]
[Hẳn là con đã nhận ra giới hạn cấp độ vật lý của con đang ngày càng tăng lên]
[Vóc dáng của con cũng đã thay đổi, con đã nghe nói về Thanh Lọc Tủy và Rèn Cứng Xương chưa?]  
[Thanh Lọc Tủy và Rèn Cứng Xương, nghe nó giống như một kỹ thuật trong thần thoại. Nhưng hiểu theo thuật ngữ của Thiên Đường thì vóc dáng mới của con sẽ hỗ trợ cho sự phát triển của các kỹ thuật đó]  

Sự phát triển của các kỹ năng bẩm sinh trong cậu đã bị giảm xuống, nhưng với kỹ thuật châm cứu của Jang Maldong, kỹ thuật của cậu đã được thúc đẩy phát triển đến đáng kinh ngạc.  

Với những sắp xếp tuyệt vời như vậy, sao mà Seol lại không luyện tập hăng hái được chứ? 

Ngay lúc đó, ở phía trước, một cậu bé tuổi teen cũng đang nhăn nhó chạy lại chỗ cậu. 

Đó là Yi Sungjin.

Seol hét lớn, cậu khá vui mừng khi thấy cậu bé.

“Đây là vòng thứ mấy rồi?”  

"Đây là…! Thứ hai…!"

Cậu nói lắp bắp, hẳn là đối với cậu bé lúc này đến cả nói chuyện cũng khó khăn. 

Seol hỏi tiếp.

“Vậy là em đã lên đến đỉnh rồi à?”

Cậu thanh niên và cậu thiếu niên lướt qua nhau. Nhưng Seol không thể ngừng chú ý đến cậu bé, dường như cậu bé vừa chạy vừa cau có lẩm bẩm gì đó. 

Nhìn thấy vậy, Seol xúc động gớt nước mắt.  
“Sungjin ….”

Bóng cậu bé khuất dần, Seol nở một nụ cười ấm áp. 
“Trong quá khứ, mình cũng từng như vậy!”

Nghĩ lại thì, cậu đã đi được một chặng đường dài. 

Nghĩ lại thời ở Vùng Trung Lập, cậu thậm trí còn bật khóc vì chạy ở đường đua cũng khiến cậu khó khăn. Còn hiện giờ thì cậu đã chạy vun vút trên một địa hình gồ ghề như thế này. 

Nghĩa là cậu đã phát triển đến mức cực kì khác bọt so với trước kia. 

Nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó. Tốc độ tăng trưởng của cậu ngày càng chậm dần và dường như đã chững lại.  

Nếu cậu hài lòng với những gì đạt được, cậu sẽ trở nên cực kì tự mãn.  

“Mình muốn mạnh mẽ hơn. Mình phải mạnh hơn hiện tại !!”  

Cậu cúi người xuống chuẩn bị lấy đà cho bài chạy để thực hiện quyết tâm đó của mình. 

“?”
Ngay khin nhìn về phía trước, cậu trố mắt. 

Cậu đã không để ý rằng quả trứng đỏ kia đã đuổi theo cậu từ lúc nào. 

Lúc đó cậu đã nhỡ bật đà và chạy về phía trước, nhưng quả trứng vẫn lon ton nảy theo sau cậu.

“Có chuyện quái gì với mày vậy?”

Seol sững sờ hỏi nó.

“Sao mày lại theo tao? Mày đi theo từ khi nào thế?” 

Nhưng như mọi khi, quả trứng vẫn yên lặng. Nó chỉ đơn giản là bật lên một chút phản ứng với câu hỏi của cậu và cố gắng nhảy theo sát cậu để không bị tụt lại phía sau. 

“Mày đói à? Vậy là mày theo tao vì mày đói sao?” 

Quả trứng nảy mấy cái.

“Mày muốn chạy với tao ư?”

Quả trứng lại nảy mấy cái.

“Jeez. À, mà, bao giờ thì mày nở thế?”

Quả trứng vẫn tiếp tục nảy.

“Vậy thì mày có thể cho tao sử dụng Khiết Tịnh Thần Thương bây giờ được không? Hmmm?” 

“Tôi không thể.”

"Tại sao không chứ? Chơi hết mình đi chứ…….. Hử? Hảảảảảảảả?!!!”

Seol giật mình và dừng lại, quả trứng nảy mạnh tới trước mặt cậu.  

Nhưng nó không dừng lại, nó nảy một cách khá vênh váo và kênh kiệu qua trước mặt cậu rồi vượt qua cậu. 

“Mày vừa mới nói sao?”

“Mình vừa nghe không đấy? Mình có bị ảo giác không nhỉ?” 

Seol nhìn chằm chằm nó một rồi đuổi theo nó.

“ Trứng! Đợi tao đã!”

Cậu lập tức kích động mana và sử dụng Tốc Biến. 

Mắt cậu cứ dán vào quả trứng phía trước.  

Và cậu không hề nhận ra rằng có một dòng điện màu vàng đang nổ lách tách dưới chân cậu. 

Tiền thân của Tốc Độ Sấm Sét.

Chẳng mấy chốc, dòng điện đó bắt đầu chạy dọc cơ thể cậu, nó tung hoành từ chân lên bắp đùi rồi trèo lên người, cuối cùng là leo lên cả đầu cậu. 

“Đợi đã….”

Tzzzt!

Âm thanh sấm sét nổ lách tách. Hình bóng của Seol lao về phía trước một cách dữ dội như một cơn bão. 

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 242

Chương 241

Chương 240

Chương 239

Chương 238 - Phần 2
Chương 238 - Phần 1

Chương 237 - Phần 2
Chương 237 - Phần 1

Chương 236 - Phần 2
Chương 236 - Phần 1

Chương 235 - Phần 2
Chương 235 - Phần 1

Chương 234 - Phần 2
Chương 234 - Phần 1

Chương 233

Chương 232

Chương 231


Chương 230

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments: