Khát vọng trở về - Chương 236: Flone thu thập đàn em - Phần 1

Người đàn ông nọ vội vã lên tiếng.

"Cơ-Cơn gió nào đã mang anh đến đây? Aigoo, từ đó đến nay tôi đã sống trong sạch và tử tế! Tôi đã rửa tay gác kiếm và từ bỏ mọi thứ liên quan đến những vấn đề đó. Thậm chí tôi còn từ bỏ mọi giao dịch ở gần Liên bang!

"Seol, anh ta đang nói cái quái gì vậy?"

Người đàn ông đã hành động như một cái máy. Anh ta liên tục cúi đầu và nói liến thoắng.

Kim Hannah liếc nhìn Seol Jihu, rồi đi về phía anh ta.

"Ohoo~ Anh quen chàng trai này?"

"Chỉ một chút thôi...."

"Hấp dẫn đấy."

Kim Hannah bình luận như thể đó chỉ là chuyện nhỏ và ngồi xuống ghế.

"Nào, đừng làm loạn lên nữa. Ngồi xuống đi. Anh lải nhải nhiều quá, tôi sắp phát điên lên rồi đấy".

Mặc dù Kim Hannah nói vậy, nhưng anh ta vẫn len lén nhìn Seol Jihu. Mãi đến khi cậu ngồi xuống, anh ta mới dám ngồi.

"Anh còn sống, huh?" - Seol mỉm cười.

Người đàn ông gật đầu lia lịa, rồi cẩn thận ngồi xuống.

"Lúc đó tôi thực sự ngạc nhiên. Chúng tôi đã cố gắng ngủ một giấc sau cả ngày vất vả, nhưng những người ngủ sớm nhất, bất ngờ la hét một cách thảm thiết".

Dường như nhớ lại chuyện đó cũng làm anh ta khiếp sợ. Cả thân hình béo lùn của anh ta run rẩy, và cái bụng mỡ lắc lư. Chà, cảnh tượng đó khá hại mắt.

"Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn thấy thật kỳ lạ. Những người đó, vài phút trước vẫn ổn, vậy mà... Tôi cứ nghĩ rằng mình đang mất trí".

Seol Jihu gật đầu.

"Tôi hiểu cảm giác của anh. Chúng tôi cũng phát hiện ra chuyện này một cách tình cờ."

"Vâng, vâng. Đứng trước tình huống khủng khiếp đó, tôi vội nhớ lại những gì đã xảy ra, và nhớ tới đứa trẻ Tiểu Linh hồ. Và tôi nghĩ: 'Ah, hai đứa nó bị nguyền rủa'. Nếu chúng tôi ngủ, có lẽ chúng tôi cũng chết".

Seol Jihu thực sự bất ngờ. Đúng như lời Kazuki đã nói, anh ta đã nhận ra tình hình và ứng phó kịp thời. Khả năng nhận thức tình huống của anh ta thực sự phi thường.

Nếu phải chấm điểm, Seol Jihu sẵn sàng cho anh ta 100 điểm Khôn ngoan.

"Thế là, tôi đã cố gắng chống lại cơn buồn ngủ của mình, chạy đến Eva và nhờ các Linh mục từ Đền Invidia thanh tẩy... Hehe!"

Anh ta cười xun xoe, rồi đột nhiên tỏ ra nghiêm trang trọng. Đây không phải là lúc để hồi tưởng lại những ký ức trong quá khứ.

"Nhân tiện, điều gì đã đưa hai người đến đây?"

"Ồ, tôi chưa nói với anh sao?" - Kim Hannah thờ ơ nói - "Tôi đã tham gia Carpe Diem.

Người đàn ông há hốc mồm.

"G-Gì cơ? Sao giờ cô mới kể với tôi?"

"Tôi nói với anh là, tôi đến đây để xem xét vài món bất động sản. Một người khôn ngoan như anh Park Dongchun, chắc sẽ hiểu".

"Hah.."

Người đàn ông béo lùn -  Thương gia Park Dongchun - há miệng định nói gì đó, rồi lại câm nín.

Cũng phải thôi.

Ngay khi Kim Hannah nộp đơn từ chức, cô đã lên xe ngựa tới Haramark và giam mình trong tòa nhà của Carpe Diem suốt vài ngày.

Cô đã sống cực kỳ khép kín, thậm chí chỉ xuống tầng một để tập thể dục buổi sáng. Mãi hôm nay cô mới đi ra ngoài.

Thế nên, chuyện Kim Hannah tham gia Carpe Diem vẫn là một điều bí mật.

'Dường như họ khá thân thiết'


Seol Jihu, người đã lắng nghe hai người trò chuyện, cất tiếng hỏi:

"Tên anh là gì?"

"Vâng, vâng. Tôi là Park Dongchun. Tôi lãnh đạo một tổ chức nhỏ, tên là Hội Thương gia Mùa xuân Phương Đông.

"Anh là người Hàn Quốc ư? Tôi cứ tưởng anh là người Nhật."

"À, đúng rồi, anh nói rất đúng. Tôi sống ở Nhật cùng gia đình, nhưng tôi chưa bao giờ quên quê hương."

Park Dongchun vừa nói vừa cười ngượng nghịu. Seol Jihu cũng mỉm cười và đưa tay ra.

"Tôi là Seol Jihu."

"Aigoo, tất nhiên, tôi biết! Làm sao tôi lại không biết anh chứ, vị anh hùng vĩ đại nhất Thiên đường! Thật vinh dự khi được gặp anh!"

Park Dongchun bắt tay Seol Jihu bằng cả hai tay và cúi gập người xuống.

Seol Jihu cảm thấy không thoải mái khi nhìn anh ta cúi gập người như vậy. Ngay lúc đó, Park Dongchun ngước mắt lên và lịch sự hỏi cậu ta.

"Vậy Carpe Diem đến đây để mua đất hả?"

"Ông anh."

Kim Hannah ngay lập tức ngắt lời anh ta.

"Tại sao anh tò mò thế? Hỏi ít thôi, chúng tôi không phải là tội phạm!"

"Oho, không phải, tôi chỉ..."

"Anh là một thương nhân, chỉ tập trung vào việc kinh doanh thôi. Đừng chõ mũi lung tung, không hay ho gì đâu!"

Cô đã nói đúng. Đây cũng là một quan điểm sống của Park Dongchun, nên anh ta cúi đầu im lặng.

"Anh biết phong cách của tôi rồi mà. Làm mọi thứ gọi gàng và sạch sẽ. Đưa chúng tôi xem đất, nhanh lên nào!"

Kim Hannah đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mái tóc đuôi ngựa lắc lư theo bước chân cô.

"Cái gì mà sạch sẽ chứ... Cô toàn dùng những chiêu trò bẩn thỉu và kinh tởm..."

Park Dongchun cằn nhằn, rồi miễn cưỡng nâng cơ thể béo phì của mình.

Park không biết tại sao, nhưng anh ta cảm thấy rằng mình sắp bị Kim Hannah chơi một vố.

*

'Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?'

Trong lúc dẫn Kim Hannah và Seol Jihu đến vùng đất đã hẹn, Park Dongchun liên tục suy nghĩ mông lung.

Carpe Diem, đội lâu đời nhất và vĩ đại nhất của Haramark, đến Eva để mua bất động sản. Đây là một sự kiện quan trọng.

Nhưng tại sao?

Nếu họ mua một mảnh đất, rất có thể họ sắp thành lập một tổ chức ở Eva. Nhưng điều này nghe thật vô lý. Tại sao họ phải đến Eva mà không thành lập tổ chức ngay tại Haramark, sân nhà của họ?

'Mẹ kiếp, mình điên mất…'


Ngay cả khi anh ta muốn gạt bỏ mọi suy nghĩ mông lung và tập trung vào việc kinh doanh, anh ta vẫn không thể quên được những suy đoán của mình. Trong trường hợp này, trí thông minh của Park Dongchung đã làm khổ anh ta.

'Phải chăng đây là dấu hiệu của một cơn bão khổng lồ?'


Anh ta cảm thấy mình nên bán đất, nhưng cũng cảm thấy mình cần làm gì đó.

Đó là lần đầu tiên Park Dongchun cảm thấy như thế này.

'Nghe cứ sai sai thế nào ấy. Có lẽ nào...'

Trong lúc suy nghĩ, Park Dongchun đã đến nơi. Mảnh đất này nằm ở trung tâm của thành phố.

Kim Hannah nhìn xung quanh và nói với vẻ ngạc nhiên.

"Chà, mảnh đất này còn xịn hơn mong đợi của tôi. Mảnh đất khá lớn đấy".

"Hừm. Tất nhiên rồi. Tìm khắp Eva không có mảnh nào xịn như thế đâu. Nơi này nằm ở trung tâm thành phố, nghe đã thấy oách xà lách rồi".

Park Dongchun hắng giọng trước khi tiếp tục.

"Gia đình hoàng gia có quyền sở hữu đất, nhưng mảnh đất này đã được cho thuê trong nhiều thập kỷ nên thanh khoản của nó rất đảm bảo. Và như các vị thấy, không có tòa nhà nào xung quanh khu đất này. Mọi công trình đều cách xa nơi này, nên các vị có thể xây dựng một tòa nhà hoành ~ tráng!"

Vừa nói, Park Dongchun vừa bí mật quan sát phản ứng của hai người.

"Vâng, điểm yếu của mảnh đất này là tòa nhà cũ khá tàn tạ. Nhưng các bạn sắp xây dựng một công trình mới, nên chuyện này cũng không thành vấn đề, phải không?"

Trên thực tế, tòa nhà trên mảnh đất này đã quá cũ kỹ và đổ nát, đến nỗi trông nó như một tàn tích. Nhìn qua, tòa nhà đó trông giống như những ngôi nhà bị ma ám.

"Chưa hết nha, bên dưới còn có tầng hầm nữa..."

"Ừ, ừ, tôi hiểu rồi. Nhưng..."

Cởi kính râm ra, Kim Hannah giơ tay ngắt lời Park Dongchun.

"Ngửa bài đi"

"…Huh?"

"Anh định giấu tôi chuyện gì? Bình thường, chẳng ai lại để một mảnh đất đẹp như thế này bị bỏ hoang."

Kim Hannah nói hoàn toàn đúng. Mảnh đất này nằm ở trung tâm thành phố, nhưng dường như nó đã bị cách ly khỏi những công trình còn lại".

"Thôi được, tôi nói... Cô đúng là đồ thiếu kiên nhẫn."

Nở một nụ cười cay đắng, Park Dongchun tiếp tục giải thích.

Theo lời anh ta, ngôi nhà trước mặt họ được gọi là Tòa nhà Ma Ám. Người ta bảo rằng nơi này bị nguyền rủa.

Lý do là, tất cả những người chuyển đến đây, đều chết một cách bi thảm chỉ sau 3 đến 4 tháng.

Nguyên nhân tử vong cũng rất đa dạng.

Một người khỏe mạnh đột nhiên mắc một căn bệnh bí ẩn và chết một cách thảm hại.

Một người bị giết hại dã man vì một cuộc cãi vã vớ vẩn.

Một người đột nhiên bị trầm cảm và treo cổ chết bất ngờ.

Sau hàng chục cái chết như thế, không ai dám đến gần khu vực này nữa.

"À há~"

Kim Hannah thốt lên sau khi nghe câu chuyện của anh ta.

"Tên khốn này! Anh đã lỡ mua phải một mảnh đất vô dụng, và giờ anh muốn tống khứ nó cho tôi? Bạn bè như cái bẹn bà!"

"Không, không. Hầy, tại sao cô lại nói như vậy? Chúng ta quen nhau bao lâu rồi, ai lại làm thế! Tôi chỉ cho cô thấy vì nơi này khá hợp nhu cầu của cô, chỉ vậy thôi. Nếu cô không thích, chúng ta có thể đi đến một mảnh đất khác!"

Park Dongchun vội vàng kiếm cớ. Nhưng dường như anh ta không muốn để cơ hội này trôi qua, vì vậy anh ta liếc nhìn Seol Jihu và xoa tay nịnh bợ.

"Với lại, tôi cũng tin tưởng và Seol Jihu-nim, người anh hùng đã đánh bại Tư lệnh của Thất Trùng Quân. Anh hùng thì đâu có sợ ma, đúng không?"

Vài lần đầu tiên có thể coi là một sự trùng hợp, nhưng bắt đầu từ lần thứ ba, chắc chắn phải có một lý do đằng nào đó. Seol Jihu chăm chú nhìn tòa nhà.

"Sao anh không nhờ các Linh mục từ đền thờ Invidia thanh tẩy nơi này?"

"Thật ra tôi đã từng thuê một linh mục cấp cao, thậm chí còn cho anh ta thuê nơi này với giá ưu đãi. Nhưng chỉ một tháng sau... khi tôi trở lại, tôi thấy anh ta nằm chết trong nhà, bụng bị xé toang và nội tạng nằm rải rác khắp nơi".

"Thế... sao anh không san phẳng toàn bộ nơi này?"

"Tôi đã cố gắng, nhưng ngay khi tiến hành phá dỡ, các công nhân liên tục gặp tai nạn".

Park Dongchun thở dài.

Seol Jihu đăm chiêu suy nghĩ.

'Chắc chắn có một cái gì đó ở đây. Có lẽ có ma thật... Khoan đã, một con ma?'


Seol Jihu theo phản xạ nhìn xuống mặt dây chuyền của mình. Cậu ta vừa nghĩ ra một ý tưởng hay ho.

"Tôi có thể vào xem không?"

"Huh? Ah, tất nhiên! Bất cứ khi nào anh thích! Nếu anh định mua, tôi sẽ giảm giá hết cỡ! Tôi cũng không muốn ôm mảnh đất này nữa."

Thấy Seol Jihu có vẻ hứng thú, Park Dongchun cười toe toét và vội vàng gật đầu lia lịa.

Nhưng...

"Này. Cậu không định mua cái mảnh đất khỉ ho cò gáy này chứ?"

Một giọng nói sắc bén vang lên.

Seol Jihu định giải thích, nhưng rồi cậu dừng lại. Đó là bởi vì cậu thấy Kim Hannah bí mật nhìn vào mặt dây chuyền của mình, và nhíu mày ra hiệu.

Hiểu ý định của cô, Seol Jihu nở một nụ cười cay đắng.

'Cô ấy định lừa bịp cả thế giới à?'


Bây giờ Seol đã hiểu, tại sao nhiều người rùng mình nghiến răng khi nghe thấy tên cô."

"Tôi chỉ ngó quanh thôi mà!"

"Cậu có điên không? Tại sao lại vào xem ngôi nhà đáng sợ đó? Chỉ cần đi đến một nơi khác là được mà!".

"Ayy, trên đời này không có ma đâu. Chỉ là tin đồn thôi!" - Seol xua tay.

"Hở? Nhưng em đang ở đây mà?"

Seol có thể nghe thấy Flone lầm bầm, nhưng cậu phớt lờ cô ấy và tiếp tục nói.

"Được rồi, tôi chỉ xem thôi mà. Với lại, anh ấy nói là sẽ giảm giá cho chúng ta. Tiết kiệm là quốc sách!"

"Wow, cậu muốn quyết định mọi thứ chứ gì?"

Nghe Kim Hannah giả bộ trách móc, Seol Jihu cười thầm và đi thẳng. Đứng trước lối vào, cậu lặng lẽ thì thầm.

"Flone."

"Em hiểu rồi! Hãy đợi ở đây một lát!"

Dường như cô ấy đã lắng nghe mọi chuyện. Vụt một cái, Flone nhanh chóng biến mất vào trong tòa nhà.

Seol Jihu lang thang quanh nhà, giả vờ kiểm tra và chờ Flone.

'Đây thực sự là một mảnh đất tốt.'

Xung quanh khá thoáng đãng, và mảnh đất rất rộng. Cậu có thể xây dựng một trụ sở hoành tráng đến đón các thành viên mới.

Sẽ rất vui nếu xây được vài tòa nhà lớn để mọi người hạnh phúc sống cùng nhau.

'Hiya ~ thật hoành tráng'

Khuôn mặt Seol Jihu nở nụ cười rạng rỡ. Cậu đang nghĩ tới một giấc mơ tràn ngập màu hồng.

Tuy nhiên, cậu nhanh chóng cảm thấy bất an, khi Flone mãi chưa quay về.

'Có chuyện gì xảy ra ư?'

Tất nhiên, Seol tin rằng không có gì trong căn nhà này đủ sức làm hại Flone. 

Nguy cơ rủi ro chỉ là một phần ngàn, không, một phần vạn.

Nhưng biết đâu được?

----

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 236 - Phần 1

Chương 235 - Phần 2
Chương 235 - Phần 1

Chương 234 - Phần 2
Chương 234 - Phần 1

Chương 233

Chương 232

Chương 231

Chương 230

Chương 229

Chương 228 - Phần 2
Chương 228 - Phần 1

Chương 227 - Phần 2
Chương 227 - Phần 1

Chương 226 - Phần 2
Chương 226 - Phần 1

Chương 225

Chương 224 - Phần 2
Chương 224 - Phần 1

Chương 223

Chương 222

Chương 221

Chương 220
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

4 Comments:

  1. Chắc con ma này làm bảo vệ gác nhà cho main khi vắng nhà đc này

    ReplyDelete
  2. tôi thấy đội ngũ thằng main này này mới khủng này người, ma, con gái của thần luxi...thể loại nào anh cũng choi nhạc nào anh cũng nhảy...thế này đội nào địch được anh @@

    ReplyDelete
  3. và thế là hội có thêm chó giữ nhà free :))

    ReplyDelete