Khát vọng trở về - Chương 242: Seol Jihu trên hành trình tề gia trị quốc

Khu cắm trại im ắng đến không ngờ, không khí quanh đó căng thẳng đến đáng sợ.

“Ra khỏi đó xem nào!”

Kim Hannah ngó nghiêng xung quanh, giọng nói đó vừa phát ra đằng sau cô, cô quay lại. Sora đang cầm một cái xô ở tay.

“Cô Phi Sora?”

Kim Hannah gọi, nhưng Sora thì phớt lờ cô, cô ấy chỉ hằm hằm nhìn về phía đằng trước mà không thèm quay ra liếc Kim Hannah một cái.

“Cô làm gì ở đó thế? Mọi người đâu hết rồi?”

“Yên lặng xem nào!”

Giọng của Sora cất lên, nó khá lạnh lẽo. Sora vừa đáp lời cô vừa nhìn chằm chằm về đằng trước, vẫn giữ hướng nhìn như cũ.

“Tôi gần xong việc rồi, cô chờ ở đó chút đi. Mà tốt hơn là cô nên lùi lại đi!”

"…Hử?”

Ngay lúc Kim Hannah định hỏi tiếp….

Một tia sét màu vàng lướt qua chỗ cô, theo sau nó là một cơn gió dữ dội.

Tzzzt!

Những âm thanh lớn vang lên khiến Kim Hannah sợ hãi.

Cơn gió theo sau khiến tóc cô bay bồng bềnh và tốc cả váy cô lên. Trong lúc đó, Sora hất những viên đá trong cái xô mà cô đang cầm ra.

Kim Hannah chuyển ánh mắt.

“Xanh da trời!!”

Seol được bao quanh bởi những tia sét màu vàng lao tới, cậu vung thương về phía những viên đá đang bay.

Boom, boom, boom, boom!

Mỗi lần cây thương cắt qua, lại một tiếng nổ lớn vang lên.

Từ hàng hàng chục viên đá đủ màu sắc đang rơi xuống, Kim Hannah đã được chiêm ngưỡng màn trình diễn của cậu thanh niên, cậu đã lọc ra những viên đá màu xanh ra trời từ hàng chục viên đá đó rồi đâm chúng. Nhưng cô đột nhiên nhíu mày.

Một viên đá màu xanh da trời đang rơi xuống sau lưng cậu.

Trong lúc cô đang nghĩ :” Cậu ta không nhìn thấy nó sao?” thì Seol đã vung tay ra sau lưng.

Một Ngọn Lao Ma Pháp bắn ra và xuyên qua hòn đá. Cậu còn không thèm quay lại kiểm chứng, sau khi nhìn lớp bụi màu xanh bay lên trong không trung, cậu mỉm cười.

Jang Maldong yên lặng và hơi khẽ cúi đầu xuống, đó là một thói quen nhỏ của ông khi còn gì để nhắc nhở hay phàn nàn nữa cả.

“…..”

Cơn gió quanh Kim Hannah cũng dừng thổi. Miệng cô dần khép lại. Những thứ vừa xảy ra trước mắt cô chỉ diễn ra trong chớp mắt, chiếc váy đang rung rinh trên cao của cô cũng dần hạ xuống.


*

"Vậy là! Cậu đã tiến bộ đáng kể đấy nhỉ?”

Khóa huấn luyện địa ngục đã kết thúc. Cả nhóm dọn dẹp khu cắm trại và nhảy lên chiếc xe ngựa đã thuê, hành trình trở về Haramark bắt đầu.

“Có vẻ như cậu đã mạnh hơn rất nhiều rồi đấy!”

Kim Hannah vừa hỏi vừa huých vào hông của Seol.

Seol cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười của cậu khá gượng gạo và mệt mỏi. Cơ thể của cậu đang đòi đình công để nghỉ ngơi vì cậu còn tận dụng cả lúc chờ Kim Hannah đến để luyện tập nữa.

Nhưng cậu cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cậu không những thực hiện được những điều mình muốn mà còn đạt được khá nhiều thành tích đáng nể nữa.

Nụ cười của cậu dần rạng rỡ hơn khi nhìn vào Cửa Sổ Trạng Thái của mình.

[Cửa Sổ Trạng Thái của bạn]

[1. Thông tin chung]

Ngày triệu tập: 2017. 03. 16
Dấu Ấn: Vàng
Giới tính: Nam
Tuổi: 26
Chiều cao: 180,5cm
Cân nặng: 72,8kg
Điều kiện hiện tại: Khỏe mạnh
Class  : Thương Thủ Phục Hận Cấp 5.
Quốc tịch: Hàn Quốc (Khu vực 1)
Bang hội: Carpe Diem

Biệt danh: Người Pha Trò, Kẻ Thù Quốc Dân, Tốt Nghiệp Hàng Đầu, Chuyên Gia Cà Khịa, Ngôi Sao Số Một, Trẻ Trâu Khóc Nhè, Tên Nghiện Dzú Sữa, Kẻ Gây Nhức Đầu, Tên Cuồng Tập Luyện, Anh Hùng Của Haramark.

[3. Cấp độ vật lý]

-Sức mạnh: Trung cấp (Trung cấp)
-Sức bền: Trung cấp (Thấp)
-Nhanh nhẹn: Trung cấp (Cao) ↑ 1
-Chịu đựng: Trung cấp (Cao) 1
-Mana: Cao (Cao)
-May mắn: Trung cấp (Trung cấp)
-Điểm khả năng còn lại: 6

[4. Kỹ Năng]

1. Kỹ năng bẩm sinh
-Cửu Nhãn Thấu Thị Tương Lai (Không rõ cấp độ)

2. Kỹ năng theo Chức nghiệp (5)
-Kiếm Khí(Trung cấp)
-Thương Thuật Cơ Bản: Đâm (Cao), Xiên (Cao), Chém (Cao) )
-Ngọn Lao Ma Pháp: Nhiều- (Cao)
-Tốc Độ Sấm Sét (Trung cấp (Cao))
-Trái Tim Chính Nghĩa (Trung cấp)

3. Các khả năng khác (2)
-Vòng Tròn Bảo Hộ (Cao)
-Trực Giác (Trung cấp (Cao))

Cửa Sổ Trạng Thái của cậu đã nhiều chi tiết hơn rất nhiều so với trước kia, như một túi đậu lác đác vài hột bỗng nhiên được đóng góp đầy ắp.

Cho đến tận bây giờ, cậu mới có thể cảm nhận được mình là một High Ranker.

“Vậy giờ cậu đã nghĩ mình là một High Ranker chưa?”

Kim Hannah không ngừng lại, cô vẫn tiếp tục hỏi. Seol ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Ừm….Chưa….”

"Vẫn chưa ư?"

“Ừ…! Tôi nghĩ là mình đang ở cấp 4,6!”

Kim Hannah sững sờ trước câu trả lời của Seol.

“Không phải cấp 4 hay 5 mà cũng chẳng phải cấp 4,5 . Sao lại đưa ra con số mơ hồ như thế?”

Jang Maldong đang ngồi đối diện 2 người, nghe thấy câu trả lời của cậu, ông không nhịn được cười.
“Thằng nhóc này! Tự nhận mình cấp 4,6? Bố thằng hâm!”

Nếu đây mà là tiêu chuẩn thì đại đa số mọi người đang ở mức trung trên Thiên Đường này sẽ trở thành cấp 1 mất.

Jang Maldong muốn bảo cậu bớt đùa giỡn đi, nhưng ông vẫn giữ yên lặng và quan sát. Theo quan điểm của ông thì không nên đánh giá thấp sức mạnh của người khác sẽ hay hơn là đánh giá quá cao nó.

Ông cũng biết rằng Seol vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết cần cải thiện.

Nó nhiều đến nỗi ông tưởng như vô số, mặc dù cậu thanh niên đã trở thành High Ranker rồi đấy.

 *

Trước khi về Haramark, nhóm Carpe Diem tạt qua Eva một chút rồi xem qua toà nhà đang được hoàn thành nốt.

Ngay khi đến mảnh đất trước kia, Seol không thể thốt nên lời.

Đúng như mong đợi từ một kiến trúc sư tốt nghiệp từ một trường đại học nổi tiếng, cô đã biến căn nhà đổ nát thành một tòa nhà mang đậm phong cách thời trung cổ. Cô gọi đó là sự kết hợp hài hòa giữa phong cách Cổ Điển pha chút sự Phá Cách của thời hiện đại.

“Giờ chúng ta mới có mười người thôi mà! Sao mà xây to dữ vậy?”

Cậu không thể miêu tả ra nó hùng vĩ đến như thế nào, sau khi lướt qua một lượt, tòa nhà này phải cao tới 10 tầng.

Flone chợt lên tiếng.
[Trong quá trình xây dựng có xảy ra trục trặc gì không?]
“Không, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Các công nhân cũng ngạc nhiên lắm đấy.”
[Fufu, mấy đứa nhóc đó biết điều đấy, chắc tôi sẽ “đối xử tử tế” với chúng hơn.]

Seol chằm chằm vào tòa nhà đó, bỗng cậu chợt tranh lời vào hai cô gái đang rôm rả trò chuyện kia.

"Tôi vào đó một chút được không?”
“Được thôi! Nhưng nó vẫn chưa xong mà! Chờ hoàn thiện nốt đã rồi tham quan qua cũng có sao đâu?”
"Được rồi! Vậy tổng chi phí xây dựng là bao nhiêu thế?”
“……”
“Kim Hannah?”

Kim Hannah cố đánh trống lảng câu hỏi của cậu một cách khéo léo, cô tuôn một tràng dài về việc nộp báo cáo ngân sách bổ xung.

Mãi đến khi về đến Haramark, Seol mới biết thông tin đó, mắt cậu gần như trố ra khi biết tổng thiệt hại của việc xây dựng.

Chúa ơi! Cô ấy đã ngốn tới 6 xu vàng cho việc xây dựng.

“Cô đã làm những tiêu mà tiêu tốn những sáu xu vàng cơ?”

“Cậu thấy đấy, tôi đã cố biến nơi đó trở nên hoàn hảo nhất có thể. Tôi đã mua những vật liệu tốt nhất, tôi còn phải mất tiền thuê không gian lưu trữ trong đền thờ nữa đấy, ngoài ra, tôi còn làm một kho chứa Điểm Đóng Góp...”

“Còn gì nữa không?”

“Còn! Tôi còn thuê một Giả Kim Thuật Sư nữa!”

“Giả Kim Thuật Sư? Cô thuê Pháp Sư về đó làm gì?”

“Hỗ trợ việc xây dựng chứ còn gì nữa? Ngoài ra ra còn để phục vụ lắp đặt hồ nước nóng ngầm nữa…”

Phần cuối câu, Kim Hannah cứ nói lí nhí, cô hơi quay người đi để né ánh mắt dò hỏi của cậu. Cô cũng nhận ra là mình chi tiêu khá là nhiều.

Nhưng khi nhớ lại những lúc cô bỏ cả bữa để hoàn thành bản thiết kế, Seol chợt mủi lòng. Cậu cũng biết cô đã chạy đôn chạy đáo để trông coi tiến độ công trình và lo lắng rất nhiều.

“Chà! Việc này cũng không rắc rối cho lắm!”

Nhớ lại cả lúc cô đã tiết kiệm đến 3/4 số tiền so với giá ban đầu. Seol quyết định bỏ qua chuyện này. Mà rốt cuộc thì, cô ấy cũng chẳng dùng tiền cho việc riêng nên cũng chẳng có gì để trách móc cô cả.

“Thôi được rồi! Nhưng lần sau thì nhớ báo trước cho tôi một câu nhé!”

“Tôi đã báo rồi mà?”

"Khi nào cơ?"

“Lúc cậu đang ngủ!”

Kim Hannah nở một nụ cười ranh mãnh.

*

Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện, Carpe Diem cũng chỉ mất một ngày để hoàn tất việc chuẩn bị cho việc dời đến Eva.

“Dù đi nhanh hay chậm, cũng phải mấy tới 3,4 ngày mới có thể tới được đó.”

Seol thực sự rất muốn rời đi ngay, đằng nào đi đường cũng mất 3 ngày, đến nơi toà nhà hoàn thành là vừa.

Thực ra thì đồ đạc của họ cũng chẳng nhiều cho lắm, Kim Hannah đã tân trang cho toàn nhà bằng những đồ đạc và nội thất mới tinh, cho nên những gì họ cần mang chỉ là những đồ dùng cá nhân.
Seol cũng tính rằng vào ngày cuối cùng cậu sẽ tới đền thờ và rút hết số tiền mà cậu đã gửi ở đó.
Cả nhóm cũng đồng ý là sẽ chẳng mang gì nhiều khi rời khỏi văn phòng Carpe Diem.

Theo tính cách của Kim Hannah, Seol cứ nghĩ là cô sẽ bán tòa nhà đi để kiếm thêm ít tiền, nhưng cô hoàn toàn không làm như vậy, cô nói đã có kế hoạch khác với nó, Seol thực sự rất bất ngờ về điều này.

Seol có hỏi lý do, nhưng Kim Hannah cũng chỉ giải thích qua loa là không có cần thiết phải làm như vậy và Lão Sư Jang sẽ giải thích với cậu sau.

Ngoài ra, một điều rất đáng chú ý là Seol đã ghé thăm Hội Sát Thủ và xử lý hợp đồng giữa họ.
Sau khi đóng từng gói đồ và ký hợp đồng với chủ xe ngựa, cậu đã có cảm giác là mình đã rời khỏi Haramark rồi.

*

Suốt quãng thời gian dài vừa qua, đây là lần lần đầu tiên Seol cảm thấy thư giãn và thoải mái như thế này, công việc chuẩn bị đã kết thúc, giờ cậu chẳng còn gì để làm cả.

Hôm sau, như mọi ngày, cậu dậy sớm và tập luyện Trái Tim Chính Nghĩa. Sau đó cậu ngồi uống trà do Seo Yuhui pha và đọc tờ báo cáo mà Hội Sát Thủ mang đến.

Cậu đã phát hiện ra một điều, tin tức về động thái của Carpe Diem đang được công chúng chú ý.
Tin đồn Carpe Diem đang xây dựng một tòa nhà ở Eva rồi cả thông tin họ đã đăng ký trở thành một tổ chức, tất cả các trang báo lớn đang đưa tin rầm rộ.

Và, Hội Tam Hoàng cũng di chuyển cùng Carpe Diem, bầu khí trở nên cực kì nóng bỏng.
Vẫn chưa hết…..

Từ lúc về Haramark đến giờ, cậu cứ có cảm giác rằng mình đã quên một điều gì đó khá quan trọng, nhưng ngẫm mãi mà chẳng nghĩ ra.

Nghĩ lại thì, vào ngày đầu tiên quay lại, cậu đã nhận một dòng nhắn.
----“Đồ ngốc! Đồ đần! Anh đi chết đi! Mà không, đừng chết! Tôi ước anh bị nghiền nát trong khóa huấn luyện đó luôn đi.”

Nhưng cậu chẳng buồn để tâm đến nó, cậu nghĩ rằng đó là một trò đùa của một thằng dở hơi nào đó.
Mãi cho đến ngày cuối cùng trước khi đi, cậu mới nhận ra nguyên nhân của lời nhắn này.
Trong lúc ăn tối, một người đàn ông đã tới thăm văn phòng Carpe Diem.

“Tôi nghe nói cậu đã trở về được hai ngày.”

Giọng nói của ông ta vừa trầm vừa vang.

Người đàn ông đó chính là Jan Sanctus. Nhưng không rõ tại sao, sắc mặt của ông ta không được tốt cho lắm.

Thường thì biểu cảm của ông ta cực kỳ cứng nhắc khiến người ta cảm giác rằng lấy một con dao đâm vào mặt ông ta cũng chẳng thể chảy máu, nhưng hôm nay thì sự cứng nhắc đó đã đi đâu mất, thay vào đó là một khuôn mặt cực kỳ hốc hác.

“Tướng quân Sanctus, điều gì mang ngài tới đây vậy?”
“Dạo gần đây bầu không khí trong hoàng cung không được tốt cho lắm. Mà tôi xin nói thẳng! Nó cực kỳ ngột ngạt và khủng khiếp.”

Nghe có vẻ đây là một vấn đề nghiêm trọng, mặt Seol trở nên nghiêm túc.

“Vậy là đã có một việc lớn đã xảy ra à?”
“Đây là cách duy nhất. Xin cậu thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi, nhưng cậu có thể đi cùng tôi tới cung điện mà không hỏi thêm gì không! Cầu xin cậu!”

Lần đầu tiên Seol thấy vị tướng lạnh lùng này phải cầu xin điều gì. Cậu đinh ninh rằng đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, cậu lập tức đồng ý rồi đi cùng viên tướng.

 Có vẻ như Cung Điện của Haramark đang gặp một vấn đề nguy hiểm.
“Đúng vậy nhỉ! Gần đây lũ Ký Sinh Trùng có vẻ im hơi lặng tiếng! Thật đáng ngờ!”

Mặc dù cậu đã chuẩn bị tới Eva, nhưng cậu sẽ không bỏ mặc Haramark rơi vào nguy hiểm.

Ngay từ lối vào cung điện, một bầu không khí thê lương đã bao trùm cả lâu đài.

Thường thì chỉ một mình Teresa đã làm bừng sáng cả cung điện khi cô tíu tít chạy ra đón đón cậu với nụ cười tươi như hoa.

Không biết tại sao, mới chỉ 3 tháng mà cung điện này đã biến thành một nhà ma ảm đạm và lạnh lẽo như này. Khi Jan Sanctus báo rằng có Seol đến thăm, chưa đầy một phút sau, đích thân Vua Prihi chạy ra đón cậu.

Ông còn vội đến nỗi không đi giày, chạy cả chân đất ra ngoài.
“Aigoo, con trai! Sao giờ cậu mới tới!!!!”

Ông nhanh chóng bắt tay Seol.
“Sao cậu có thể lạnh lùng đến vậy? Đáng ra cậu nên tới sớm hơn chứ!”
“Xin lỗi ngài! Tôi mới đi huấn luyện và vừa mới về được hai ngày nên là…”

“Kệ cậu chứ! Mà khoan đã! Gì cơ? Ba tháng ư? Cậu vừa mới đi huấn luyện về sao? Cậu khá đặc biệt đấy! Chàng trai trẻ!”

Prihi lôi theo cậu vào bên trong, vừa đi vừa trách móc cậu. Sau một hồi dẫn đường , ông chốt hạ câu cuối.
“Giờ thì nhanh lên, bắt đầu ngay đi! Cậu là người duy nhất có thể giải quyết vấn đề này đấy. Nhìn xem, cung điện này lãnh lẽo đến nỗi sắp đóng băng rồi này.”

Và thế là Seol bị đẩy vào phòng hành chính của cung điện.

Cậu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cánh cửa đã đóng sầm lại, cậu chán nản quay lại đằng sau. Teresa đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, cô nghệch ngoặc mấy chữ gì đó bằng bút lông.

Chắc chắn cô ấy đã nghe thấy những tiếng ồn ào vừa rồi, nhưng cô ấy vẫn không thèm liếc qua Seol một cái mà cứ chăm chú nhìn vào bàn làm việc.

Seol vội lên tiếng.
“Um…..Công chúa?

“Vâng?”
Teresa trả lời, mắt cô vẫn không rời giấy tờ.

Seol bối rối.
“Nhà Vua đột nhiên đưa tôi vào đây……”

“Sao anh lại hỏi em cái đó?”

Giọng cô cực kỳ lạnh lẽo.
“Anh thấy đấy, em đang làm việc. Mà anh thì cũng chưa đặt trước lịch gặp mặt nào với em cả!”
Rồi cô ấy chuyển sang giọng thương nghiệp.

Seol chợt cảm thấy trống rỗng. Phong cách của Teresa đã thay đổi hoàn toàn. Nó là cậu hơi nhói trong tim.”

Chẳng phải cô và cậu đã kề vai sát cánh cùng nhau trong trận chiến ở Thung Lũng Arden và cùng nhau trải qua đắng cay ngọt bùi trong những ngày trốn thoát ở phòng thí nghiệm đó sao?

“Có phải do chuyện mình chuyển tới Eva mà cô ấy trở nên như thế này không?”

Cậu cảm thấy chơi chua chát.

“Em không biết tại sao anh đến đây, nhưng giờ em đang rất bận. Nếu anh muốn nói chuyện với em thì anh nên tuân thủ theo qui trình đi.“

Giọng điệu và từ ngữ lạnh lùng lại vang lên một lần nữa, nhưng Teresa nói không sai.

Seol đành ghìm lại nỗi thất vọng trong mình và ngoan ngoãn rời đi.
“Được rồi! Xin lỗi đã làm phiền cô! Mong cô thứ lỗi cho tôi!”

Cậu cúi đầu chán nản rồi quay đi. Nhưng vừa quay người ra đằng sau, cậu cảm nhận một ánh mắt sắc bén chĩa vào lưng cậu như muốn cứa vào lưng cậu làm cậu rùng mình.

Cậu liền lấm lét quay lại. Teresa cuối cùng cũng rời mắt khỏi chỗ giấy tờ đó, giờ thì đôi mắt cô đang phừng phừng nhìn cậu.

"…Công chúa?"

Teresa nghiến răng rồi đứng dậy. Cô giậm chân thình thịch tới chỗ bàn uống nước rồi ngồi xuống một cái ghế, cô đập vào mặt bàn uống nước.

“Lại đây ngồi đi.”
Seol nao núng.
“Nói chuyện một chút nào!”

Seol lén nuốt nước bọt, cậu đã quen thuộc với những âm điệu và từ ngữ như thế này.

Mỗi khi tức giận, Yoo Seonhwa thường nói chuyện với cậu kiểu này.

Mà dù sao thì, cậu sẽ biết thảm kịch trước mắt sẽ xảy ra như thế nào nếu cậu dám bỏ chạy, cậu liền nhẹ nhàng tới chỗ cô và ngồi xuống ghế đối diện.

Thật ra thì, cậu cũng cảm thấy khá ân hận.

Cậu đã tuyên bố hùng hồn rằng cậu sẽ thuyết phục cô, nhưng rồi cậu lại lặn mất tăm hơi suốt 3 tháng trời. Tất nhiên đó vẫn là lý do rất chính đáng, nhưng tầm này rồi thì lý do lý trấu gì nữa.

Seol quyết định xin lỗi trước để đảm bảo an toàn tính mạng, thế là Seol cẩn thận lên tiếng.

“Um….Công chúa.”
“Vâng.”

Teresa đan các ngón tay vào nhau rồi đặt cằm lên, cô vẫn đang chờ đợi câu nói của cậu.

“Xin lỗi cô…”

"Xin lỗi về điều gì?"

Cô cắt lời cậu, giọng khá chua ngoa.

“Nói em xem nào! Sao anh lại xin lỗi em.”

Mặt Seol trở nên cực kì bối rối.

“Thấy chưa, anh chẳng hề nghĩ anh sai ở đâu cả. Anh chỉ nghĩ rằng xin lỗi thì tốt hơn thôi.”

Teresa khịt mũi rồi quay đầu sang bên cạnh. Seol lặng lẽ trả lời.

“Tôi rất tiếc, vì đã không liên lạc với cô sớm hơn.”

“ Oh, anh mà cũng biết vậy à?”

Giọng cô không thể thân thiện hơn một chút nào. Cứ như chuẩn bị đánh nhau vậy.

“Em có yêu cầu điều gì to tát không? Việc truyền một chút mana vào Tinh Thể Giao Tiếp khó khăn đến vậy sao?”

Giờ thì Seol bắt đầu cảm thấy khó chịu. Trên đường đến đây, cậu đã cực kỳ lo lắng cho mọi người, cho cả cô, nhưng giờ thì cô lại đang đối xử với cậu như tên tội phạm. Còn cậu thì sợ đến cứng cả họng.

"Công chúa."

Cậu gằn giọng, có vẻ khá bực mình.

“Vâng! Được rồi! Đó là lỗi của tôi! Tôi xin lỗi về điều đó! Được chưa?”

Thấy cậu nói vậy! Teresa tròn mắt và chớp mắt lia lịa.

“Anh giận em sao?”

“Tôi không giận! Tôi không đi chơi! Tôi đã rất bận với công việc của tổ chức!”

 “Vậy là anh đang nổi giận với em! Ha! “

“Tôi nói rồi! Tôi không giận! Và nếu cô muốn có giao thương gì với chúng tôi! Cô có thể liên hệ với tôi trước tiên.”

“Oh? Vậy ai đã hét tướng lên rằng anh ta sẽ thuyết phục em?”

Seol cứng họng.
“Cô ấy vẫn chưa quên chuyện đó.”

“Giờ-Giờ thì tôi đang ở đây! Được… chưa?”

Cậu lắp bắp từng chữ.

“Oh? Vâng ~ Đúng thế ~ Anh đang ở đây ~ Anh đã về được hai ngày ~ Em rất vui vì cuối cùng anh cũng chịu đến đây cơ đấy.”

Giọng điệu của cô chuyển từ chua ngoa sang cay nghiến một cách giận dữ, có vẻ như cậu vừa chọc đúng chỗ ngứa của con sư tử cái kia, giờ thì cô bắt đầu nổi cơn tam bành.

Seol nuốt nước bọt. Cậu không hiểu tại sao vừa rồi cậu lại nói như vậy. Cậu cảm thấy hơi choáng váng. Cậu vừa xoa trán vừa thở dài.

“Oh! Thôi nào!”

“Hử? Anh vừa nói gì? ‘Oh! Thôi nào!’ ư?”

Lông mày của Teresa xếch lên. Khuôn mặt cô trở nên cực kỳ đáng sợ, nhưng Seol quyết định không nhượng bộ.

“Sau chuyến đi huấn luyện đó, khi trở về tôi lại bận rộn với việc chuẩn bị để rời đi!”

“Wow ~ Đúng là một người bận rộn ~”

“Sao cô cứ nói chuyện một cách mỉa mai như thế! Tôi không lừa đâu ! Khóa huấn luyện đó như địa ngục đấy!”

“Chúa ơi! Anh đang cố nói gì thế? Em đã trừng phạt hay làm gì anh chưa? Những gì em muốn nói chỉ là…..”

“Tôi đang cố gắng làm việc, cực kỳ cố gắng là đằng khác. Tôi không chỉ có một hay hai điều để bận tâm thôi đâu, giờ thì tôi nên làm gì? Cô muốn tôi giải quyết hiểu lầm này như thế nào? Hử?”

Seol buột miệng nói ra với giọng bực tức. Nhưng mồm thì oang oang oai như vậy, tay cậu thì làm đổ cốc sữa ở bàn, thế là cậu ngượng nghịu cúi xuống.

Teresa thì nhìn chằm chằm Seol một cách kinh ngạc. Lông mi của cô rẩy, đôi môi hồng hồng cũng run run.

Sau một hồi yên lặng, cô thở dài.

Cô nuốt nước bọt, khoanh tay lại, quay đầu đi chỗ khác, giọng rưng rưng.

“Em không biết!”

“Công-Công chúa?”

“Được rồi! Dù sao thì từ trước đến nay lúc nào anh chả như vậy!”

Seol cắn môi, cậu muốn nói gì đó, nhưng thấy Teresa sắp khóc, miệng cậu cứ như bị khóa chặt lại vậy.

“Em đã rất khó chịu.”

Cô bắt đầu sụt sịt và trở mu bàn tay ra lau nước mắt.

“Ý em là: Em có yêu cầu gì quá đáng đâu? Em chỉ cần anh gọi cho em mỗi ngày? Dành một chút thời gian mà cũng khó khăn đến vậy ư?”

Cô không ngừng bập bẹ vài câu trong khi khóc.

“Mình thà múc nhau với tên Diligence Bất Diệt lần nữa còn không đáng sợ bằng nói chuyện với cô ấy.”

Seol gãi đầu rồi thờ dài.
"…Tôi xin lỗi! Đó là thói quen xấu của tôi!”

“Anh đang xin lỗi về điều gì?”

Thế là cuộc nói chuyện của họ lại trở về điểm xuất phát.

Seol nhắm tịt mắt lại.
“Thần linh ơi! Cứu con!”

Đây là lần thứ 2 từ khi vào Thiên Đường, Seol phải cầu cứu thần linh.

*

Trong khi đó, các Vị Thần mà Seol đang cầu cứu….

[Thật đáng yêu ~]

……đang tò mò nhìn cặp đôi kia cãi nhau.

[Đúng là một cuộc chiến dễ thương, bầu không khí nóng dần lên rồi đấy! Ah! Tuổi trẻ thật tuyệt vời]

Superbia hét lên “Kyaa~”, sau đó bà áp 2 bàn tay lên đôi má đang ửng đỏ của mình.

[Tên khốn này! Sao nó dám nổi giận như thế.]

[ Tôi thông cảm cho hoàn cảnh của thằng bé. Nó không hề đùa giỡn chút nào! Giờ thì thằng bé đang bị khiển trách vì tỗi đãng trí và tâm hồn ở chỗ khác kia kìa! Rốt cuộc thì! Thằng bé cũng chỉ là một người bình thường thôi!]

[Biết là có những chuyện sẽ nhớ và có những chuyện sẽ quên đi. Tôi đã dặn đi dặn lại thằng cu đó rồi! Lúc nào cũng phải đối xử tốt với con bé! Giờ thì nó nên quỳ xuống xin lỗi con bé ngay còn kịp.]

[Oh? Bà vừa nói linh tinh gì thế? Gula-nim? Bắt nó quỳ xuống ư? Con tôi có phạm phải tội gì nghiêm trọng đâu?]

Gula và Luxuria đang cãi nhau tưng bừng.

[Thằng bé không phải con bà, nó là con tôi]

Gula khịt mũi, giọng nói trang nghiêm của bà vang ầm trong không gian.

[Tôi sẽ không để điều này tiếp diễn đâu. Tôi sẽ triệu hồi nó đến đền thờ và cho một trận ra hồn mới được]

Luxuria chống nạnh và giận dữ phản đối.

[Thôi làm ơn đi! Con tôi lúc nào cũng bận! Sao bà cứ thích củ hành nó thế?]
---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 244

Chương 243

Chương 242

Chương 241

Chương 240

Chương 239

Chương 238 - Phần 2
Chương 238 - Phần 1

Chương 237 - Phần 2
Chương 237 - Phần 1

Chương 236 - Phần 2
Chương 236 - Phần 1

Chương 235 - Phần 2
Chương 235 - Phần 1

Chương 234 - Phần 2
Chương 234 - Phần 1

Chương 233

Chương 232

Chương 231


Chương 230
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

10 Comments:

  1. Hahaha lần đầu bóc tem

    ReplyDelete
  2. sinh vật khó hiểu mang tên đán bà :))))

    ReplyDelete
  3. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết.

    ReplyDelete
  4. Giờ tao hiểu 1 phần tại sao sau này Sung Shihyun phản bội loài người và đầu quân cho Ký Sinh Trùng...chắc là bị Gula củ hành từ thể xác đến tinh thần mệt quá thế là đi qua Nữ Hoàng Ký Sinh Trùng(cũng tính là 1 vị thần):)))))))))))))))))))

    ReplyDelete
  5. Ơ thế seo yui hui có phải là yun seohwan ko hay là đứa khác vậy

    ReplyDelete