Tối hôm đó, một bữa tiệc nhỏ được tổ chức tại văn phòng Carpe Diem để chào mừng Kim Hannah..
"Hôm nay chụy trả tiền, anh em ăn nhậu hết mình đê ê ê!!!"
Chohong hào hứng hét vang và giơ chai rượu lên không trung.
Nghĩ rằng mình đã trốn thoát khỏi nanh vuốt ác quỷ của Seol Jihu, cô đã tự lên kế hoạch cho sự kiện này. Đáp lại nỗ lực của cô, các thành viên trong nhóm tỏ ra vô cùng phấn khích và reo hò cổ vũ nhiệt liệt.
Ở đời, người ta giàu đến mấy vẫn thích đồ ăn và đồ uống miễn phí.
Mọi người đều hào hứng ăn uống vui vẻ.
Đáng ngạc nhiên là, Kim Hannah đã không từ chối thiện chí của Chohong.
Đừng nói là từ chối. Cô ta thậm chí còn đắm mình trong bữa tiệc với tinh thần phấn khích cao độ, và quẩy điên cuồn. Trông cô lúc này khác hẳn vẻ nghiêm túc đạo mạo thường ngày.
"Chà, hơi bị bất ngờ luôn. Tôi cứ tưởng cô ghét vụ tiệc tùng này cơ đấy".
Khi Seol Jihu bắt chuyện, Kim Hannah buông chai rượu ra và hào hứng kể.
"Bình thường thì, mấy buổi tiệc tùng ở Công ty cũng là yêu cầu công việc. Nhưng lần này mọi người đã cố gắng tổ chức một bữa tiệc để chào mừng tôi, làm sao tôi bỏ qua được?"
Kim Hannah nói thêm rằng, những bữa tiệc như thế này cũng là cơ sở để duy trì mối quan hệ tốt đẹp với các đồng đội.
Chính sự khéo léo này đã giúp cô vươn lên trở thành người đứng đầu một tập đoàn lớn như Sinyoung, khi cô chưa đầy 30 tuổi.
Ngay lúc đó....
Khi bầu không khí đang tưng bừng, một tiếng gõ nhẹ vang lên từ cánh cửa.
Cộc cộc
Những âm thanh ồn ào của bữa tiệc đã át mất tiếng gõ cửa, nhưng Phi Sora đang ở gần cửa, nên cô nghe rất rõ.
"Hình như có người đến. Ai thế nhỉ? Mời vào!"
Cánh cửa bật mở, và một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện.
Mọi người tròn xoe mắt trước cảnh tượng bất ngờ.
Bởi vì Seo Yuhui đang đứng đó. Trên người cô lỉnh kỉnh hàng đống hành lý: một chiếc ba lô trên lưng, hai bao tải trên hai vai, và hai túi đồ trên hai tay.
Seo Yuhui thở hổn hển, và ngơ ngác khi nhìn thấy mọi người đang ăn tiệc.
Ồ
"Ồ... uhm, xin chào."
Jang Maldong bối rối, ông lắp bắp cất lời chào, trong khi vẫn đang nhai một chiếc bánh kẹp rau.
Dường như sự chú ý của mọi người đã làm Seo Yuhui bối rối. Cô đỏ mặt, khẽ đặt hành lý xuống một cách cẩn thận và nói.
"...Um... Jihu bảo tôi đến đây".
Nghe cô nói vậy, mọi người nhìn nhau và gật gù.
Dù sao cô ấy cũng khá quen thuộc với Carpe Diem. Chắc là Seol Jihu đã mời Seo Yuhui đến đây dự tiệc cùng mọi người.
Nhưng tại sao cô ấy lại mang những túi đồ to bự đó?
Cô ấy mang thêm thức ăn đến à?
Trong lúc đó, Seol Jihu - người đã đề nghị cô gia nhập Carpe Diem - hào hứng nhảy dựng lên.
"... Noona! Vậy là chị đã quyết định..."
Seo Yuhui mỉm cười rụt rè và khẽ vén tóc ra sau tai.
"...Yeah"
Dù cô nói với giọng rất dịu dàng, nhưng mọi người bị sốc như nghe sấm nổ bên tai vậy.
"Chị đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này... và chị quyết định sẽ dựa vào Carpe Diem một thời gian..."
Một khoảng lặng lập tức ập xuống văn phòng.
Thế rồi, sau vài giây...
PFFFFT!
Kim Hannah phun ra một ngụm rượu, và Marcel Ghionea nấc nghẹn. Chiếc bánh pancake trong miệng Jang Maldong rơi "bộp" xuống sàn.
"Hoan hô!!!!"
Chỉ có Seol Jihu chạy về phía trước và chào đón cô với vòng tay rộng mở.
"Đến đây, đến đây nào! Aii, đừng ngại! Chị đến đúng lúc lắm, Noona!"
Seol lon ton vác hành lý cho Seo Yuhui, trong khi cô khẽ bước đi một cách khiêm tốn.
Vậy là, bữa tiệc chào mừng Kim Hannah cũng trở thành sự kiện giới thiệu Seo Yuhui.
Mãi một lúc lâu sau, các thành viên còn lại của Carpe Diem mới bình tâm trở lại.
"Không thể nào! Chuyện này là sự thật ư? Cô thực sự tham gia cùng chúng tôi á?"
"Ôi mẹ ơi con trúng số độc đắc rồi! Con gái của Luxuria cũng gia nhập đội này! Con sắp giàu rồi cha mẹ ơi!"
Chohong lẩm bẩm trong bàng hoàng, trong khi Phi Sora cười hề hề như đười ươi. À không, như Hugo.
Thấy mọi người còn ngơ ngác, Seol Jihu sợ rằng đồng đội của mình sẽ kỳ vọng quá đà. Vì thế, cậu đã lên tiếng để làm rõ tình hình.
"Không, không phải đâu."
Cậu sẽ làm rõ mọi vấn đề ngay từ bây giờ, để tránh rắc rối trong tương lai.
"... Yuhui Noona sẽ không tham gia bất kỳ nhiệm vụ nào khi ở Carpe Diem. Cô ấy sẽ tập trung vào việc phục hồi và tôi sẽ giúp cô ấy hết mình. Đó là điều kiện để cô ấy gia nhập cùng chúng ta".
Thấy mọi người liếc nhìn mình với ánh mắt dò hỏi, Seo Yuhui gật đầu xác nhận.
"…Đúng vậy."
Các thành viên Carpe Diem đều biết một điều, rằng Seo Yuhui đã đánh mất hầu hết khả năng của mình. Nói một cách đơn giản, cô ấy đang phải gánh một nợ lớn vì đã vay mượn quá nhiều sức mạnh thần thánh.
Gần đây, Seo Yuhui đã hồi phục một chút, sau khi liên tục cầu nguyện và sử dụng các cống phẩm mà Seol Jihu mang về. Tuy nhiên, còn lâu cô mới lấy lại được được sức mạnh như xưa.
Dù cô ấy có thể sử dụng một vài phép hồi phục, nhưng thực tế thì cô ấy vẫn đang mắc nợ. Và khoản nợ này sẽ tăng lên mỗi khi cô sử dụng một câu thần chú.
Thế nên, phương pháp tốt nhất bây giờ là không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào, cho đến khi cô hoàn trả được toàn bộ sức mạnh thần thánh.
"Những lời Jihu nói đã làm tôi xúc động, nên tôi đã liều sang đây. Tôi sẽ làm hết sức mình để không làm ảnh hưởng tới mọi người. Xin hãy chăm sóc tôi..."
Seo Yuhui cúi đầu với một khuôn mặt đáng thương.
Một vài thành viên lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng không ai nói lời nào thất lễ.
Họ biết cô đã vay mượn sức mạnh thần thánh để cứu mạng Seol Jihu, thủ lĩnh của họ. Làm sao họ có thể oán trách cô chứ?
Thử nói mấy lời kiểu "Eii, hóa ra cô ta chỉ đến đây ăn hại" mà xem.
Chắc chắn Jang Maldong và Seol Jihu sẽ không tha cho kẻ đó.
Jang Maldong vội vã lên tiếng và phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Chào mừng cô! Aigoo, cảm ơn cô đã đến đây. Cứ coi nơi này như là nhà của cô nhé! Jihu, con làm tốt lắm!"
Ông hào hứng chạy qua chạy lại, không giống vẻ điềm tĩnh thường ngày chút nào.
Dù Seo Yuhui chính thức tham gia, hay chỉ làm thành viên tạm thời, thì đây vẫn là một điều khiến Jang Maldong hạnh phúc.
Dù Seo Yuhui hoàn toàn không làm gì, Carpe vẫn hưởng lợi từ danh tiếng cùa cô. Mặc dù khả năng của cô đã bị phong ấn, nhưng cái tên ‘Seo Yuhui' vẫn là một biểu tượng trên Thiên đường.
Mặc dù cô ấy từng tham gia một số nhóm tạm thời để thực hiện nhiệm vụ, nhưng đây là lần đầu tiên Con gái của Luxuria gia nhập một tổ chức nào đó.
Chỉ chuyện này thôi cũng đủ khiến Thiên đường chấn động rồi. Và như vậy, Carpe sẽ nhận được những lợi ích khó lường.
Ví dụ như chuyện này.
"…Hey!"
Kim Hannah gọi Seol Jihu với khuôn mặt hào hứng.
"Cậuđã gửi tài liệu chưa?"
Seol Jihu ngẩn ra. Cậu định gửi hồ sơ vào buổi sáng, nhưng mải trêu chọc Chohong nên quên mất.
"Xin lỗi cô, tôi…"
Seol Jihu lấy ra một phong bì và len lén liếc nhìn Kim Hannah. Cậu co rúm người, chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của cô.
Tuy nhiên, Kim Hannah chỉ cười toe toét và giật phong bì ra khỏi tay cậu.
"Làm tốt lắm!"
"???"
"Gian lận nữa rồi! Hahaha! Chúng ta có tới ba mánh gian lận!"
Kim Hannah reo lên mấy câu bí ẩn, rồi bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Seol Jihu ngây người ra và nhìn theo Kim Hannah. Cô nói rằng mình sẽ thêm vài dòng vào hồ sơ, rồi sẽ quay lại sau.
Trong khi đó
"....Ah... không đời nào... Con bà nó, tại sao lại thế..."
Chohong đang đắm mình trong tuyệt vọng, cô lặng lẽ đưa hai tay ôm mặt.
*
"Ăn sáng nào!"
Bình minh mới lên, Seo Yuhui đã đánh thức mọi người dậy bằng một giọng nói ân cần.
Nhưng cô mỉm cười cay đắng và nhận ra rằng, mọi người vẫn đang lén lút liếc nhìn cô.
Mặc dù một ngày đã trôi qua, cú sốc ngày hôm qua vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Đó là chuyện đương nhiên.
Như thể hoa hậu thế giới đột nhiên đến sống chung nhà với bạn vậy.
Chỉ có Seol Jihu, người đã mời cô, là cảm thấy thoải mái. Cậu ngồi trên sofa, mỉm cười hớn hở với Seo Yuhui.
Như thể hoa hậu thế giới đột nhiên đến sống chung nhà với bạn vậy.
Chỉ có Seol Jihu, người đã mời cô, là cảm thấy thoải mái. Cậu ngồi trên sofa, mỉm cười hớn hở với Seo Yuhui.
Seo Yuhui hẳn đã cảm nhận được ánh mắt của cậu. Cô đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
"Sao em lại cười vậy, Jihu?"
"Không có gì."
"Hmm?"
"Em thích cảm giác này, thế thôi".
Seol Jihu vừa trả lời vừa lúc lắc cái đầu. Không, ngay cả chân cậu ta cũng đung đưa. Mồm cậu thì ngoác đến mang tai, như thể cậu sắp chết vì hạnh phúc.
"Em vui đến thế cơ à?"
Seo Yuhui cười khúc khích và véo nhẹ vào má Seol Jihu.
"Đi nào. Ăn mau lên kẻo nguội."
"Vângggg."
"Trưa nay em muốn ăn gì? Noona sẽ nấu cho những món em thích".
"Không."
Seol Jihu bất ngờ nắm lấy tay Seo Yuhui.
"Noona không cần nấu ăn như thế. Em mời chị đến đây, không phải để làm đầu bếp".
Seol ngước nhìn cô và nói với ánh mắt trầm ngâm.
"Noona không cần phải băn khoăn gì cả. Cứ thoải mái tận hưởng, và báo cho em biết nếu chị cần bất cứ điều gì."
"Thật vậy sao? Chị mừng quá điiiii~".
"Tất nhiên là thật rồi!"
Seol Jihu không hề nói phét.
Cấp độ nhận thức của cậu hiện giờ là "Lời răn vàng."
Seol Jihu sẽ đáp lại tấm lòng của Seo Yuhui, tương xứng những gì cô đã làm cho cậu.
Đúng vậy, ý định của Seol rất chính đáng. Nhưng dường như cậu ta đang đi quá lố...
"Noona biết không, em sẵn sàng hái những ngôi sao và mặt trăng trên bầu trời để tặng chị. Từ giờ trở đi, em sẽ không cho chị đụng tay chân vào mấy việc vất vả nữa!"
Một ánh mắt bối rối hiện trên khuôn mặt tươi cười của Seo Yuhui.
"Y-Yeah. Cảm... cảm ơn em!"
"Em nói thật mà! Em hoàn toàn chân thành đấy!"
"Ờ... ờ... Nhưng Jihu, em có biết mình đang ba hoa gì không vậy?"
"Em nói thật mà! Em sẽ không cho phép bất cứ ai làm trầy da của noona. Ngay cả con mụ côn trùng xấu xí kia nữa!"
Khi Seol Jihu trơ tráo phét lác, Seo Yuhui chỉ đứng lặng im. Cô mỉm cười vì hạnh phúc, và vì một cảm giác lạ lùng.
"Jihu."
"Vâng?"
"Đến đây."
Cuối cùng, Seo Yuhui không thể nhịn được nữa và ôm lấy Seol Jihu.
"Em thật tử tế và tốt bụng. Chị xấu hổ quá!"
Xoa má vào đầu Seol Jihu, cô ấy tỏ vẻ hớn hở.
Seol Jihu cũng rất vui, mặc dù cậu không thể hiểu Seo Yuhui đang xấu hổ vì cái gì.
Chính lúc đó.
Cạch
Kim Hannah vừa đi tập thể dục buổi sáng về. Cô sững sờ đến nỗi đóng băng ngay khi bước vào văn phòng.
Kim Hannah vừa đi tập thể dục buổi sáng về. Cô sững sờ đến nỗi đóng băng ngay khi bước vào văn phòng.
"…Cái quái gì thế này?"
Seo Yuhui đang vỗ về Seol Jihu.
Chà, ngay cả một vị vua, có lẽ cũng cảm thấy ghen tỵ với Seol Jihu lúc này.
Không khí lạnh lùa vào từ khe cửa, khiến Kim Hannah lạnh buốt.
"Mấy người đang làm cái quái gì thế!"
Lẩm bẩm như thể cô đang nói một mình, Kim Hannah khịt mũi và bước qua họ.
Kim Hannah là một cô nàng cuồng công việc, 28 tuổi, chưa từng hẹn hò và cũng chưa từng yêu ai.
Cảnh tượng hiện tại làm cô nhớ đến những lời cằn nhằn của mẹ mình. Bà cằn nhằn liên tục và suốt ngày giục cô lấy chồng.
Và hôm nay, Kim Hannah càng cảm thấy cay đắng hơn.
*
Sau khi gửi các tài liệu tới Eva, mười ngày sau, Carpe Diem đã nhận được một câu trả lời.
Người gửi là Phụ chính Đại thần của Hoàng gia Eva, Sorg Kühne.
Seol Jihu cẩn thận tháo con dấu phong bì, giống như một học sinh mở phiếu báo điểm SAT của mình.
Bức thư được viết bằng nét chữ viết tay tinh tế và thanh lịch. Mặc dù đó là một lá thư khá dài, nhưng nội dung có thể được tóm tắt là dứt khoát ‘Đồng ý'. Kèm theo đó là dòng chữ ‘Chào mừng các bạn đến với Eva!'
Phần tái bút viết rằng, đội ngũ hành chính của Eva mong muốn được gặp riêng Carpe Diem. Phụ chính Đại thần thậm chí còn hỏi, họ nên gặp nhau vào lúc nào thì tiện lợi nhất.
Phần tái bút viết rằng, đội ngũ hành chính của Eva mong muốn được gặp riêng Carpe Diem. Phụ chính Đại thần thậm chí còn hỏi, họ nên gặp nhau vào lúc nào thì tiện lợi nhất.
Seol Jihu phấn khích nắm chặt tay.
Thông thường, hai bên sẽ trao đổi thêm một vài lá thư trước khi hẹn ngày gặp mặt. Vì vậy Kim Hannah đã rất ngạc nhiên khi họ nhận được phản hồi như vậy trong lần giao tiếp đầu tiên.
Rõ ràng là Eva cũng hứng thú với quyết định của họ.
Để đảm bảo cho mọi chuyện được thông suốt, Seol Jihu đã chép lại toàn bộ câu trả lời mà Kim Hannah đọc cho mình.
Ý chính là họ được tự do thăm bất cứ khi nào họ muốn.
Và vài ngày sau, một điều đáng ngạc nhiên hơn nữa đã xảy ra.
Eva đã gửi thư trả lời. Thứ nhất là họ sẽ đến thăm Carpe Diem càng sớm càng tốt. Thứ hai là, Phụ chính Đại thần Sorg Kühne đích thân tham gia chuyến khảo sát này.
"Wow! Thông thường, khi mua đất xong, các tổ chức mới có cơ hội được gặp mặt Phụ chính Đại thần ..."
Kim Hannah nhấn mạnh rằng, một quan chức cấp cao như Phụ chính Đại thần, thường chỉ xem xét thông tin từ các bản báo cáo của thuộc hạ. Việc Sorg Kühne đến tận Haramark để gặp họ là điều chưa từng có.
"Gian lận rồi! Tôi đã bảo là gian lận mà! Hahaha!!!"
Cô ấy giơ tay lên không trung và hét lên.
Seol Jihu bật cười khi thấy biểu cảm ngộ nghĩnh của cô.
***
***
Vài ngày sau...
Cuộc họp sắp bắt đầu.
Cuộc họp sắp bắt đầu.
Tất cả các thành viên của Carpe Diem đã bận rộn chuẩn bị cho ngày này. Họ dọn dẹp mọi ngóc ngách của văn phòng, khử mùi rượu nồng nặc từ xó nhà, và hàn gắn các vết nứt trên những bức tường.
Họ đã làm mọi thứ có thể khiến nơi này trông sạch sẽ và chuyên nghiệp.
Và để an toàn, Seol Jihu nhắc nhở "một thành viên" cuối cùng, trong lúc Kim Hannah ra ngoài để chào đón quan Phụ chính Đại thần của Hoàng gia Eva.
"Ê, trứng tròn!"
Khi Seol cất tiếng gọi, quả trứng đang bận ăn cơm. Nó dừng lại và quay ngược khoảng 45 độ.
"Hôm nay ta có một vị khách quan trọng. Hãy ngoan ngoãn im lặng, nghe chưa? Ăn ngon ngủ kỹ và đừng phá đám."
Seol Jihu vừa nhắc nhở, vừa nhặt một hạt cơm dính trên bề mặt quả trứng.
Quả trứng quay lại và cắm đầu ăn, như chưa có gì xảy ra.
"Này, ít nhất hãy cho ta một câu trả lời... Ah, khỉ thật, ngươi làm gì có miệng!"
Seol Jihu thở dài và chọc nhẹ vào quả trứng.
Quả trứng nao núng và nảy lên giận dữ.
"Ok, vậy hãy trả lời theo cách này nhé" - Seol Jihu hào hứng nói, như thể cậu ta vừa nghĩ ra một ý tưởng hay ho - "Nhảy một lần để nói đồng ý. Nhảy 5.000 lần để nói phản đối."
Tưng tưng tưng tưng!
Quả trứng nhảy điên cuồng trên bàn.
Quả trứng nhảy điên cuồng trên bàn.
"Thằng nhóc này, ngươi đang cố phản đối, phải không?"
Vừa chọc vào bề mặt quả trứng, Seol Jihu vừa cúi xuống và cầu xin.
"Dù sao đi nữa, làm ơn ngoan ngoãn đi!! Nếu ngươi ló ra và nhảy tưng tưng quanh phòng, họ sẽ nhảy dựng lên vì sốc đấy..."
Quả trứng lắc lư như thể nó đang hờn dỗi.
Sau đó, nó quay lại ăn tiếp.
"Nhớ lời ta nói đó! Ngoan ngoãn im lặng, nếu không, ta sẽ biến ngươi thành mòn trứng rán!"
Sau khi đe dọa nó, Seol Jihu ngồi xuống chiếc ghế dài và chờ Kim Hannah trở về cùng với các thành viên còn lại.
Và khoảng mười phút sau, cánh cửa mở ra.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Mục lục
Chương 233
Chương 232
Chương 231
Chương 230
Chương 229
Chương 228 - Phần 2
Chương 228 - Phần 1
Chương 227 - Phần 2
Chương 227 - Phần 1
Chương 226 - Phần 2
Chương 226 - Phần 1
Chương 225
Chương 224 - Phần 2
Chương 224 - Phần 1
Chương 223
Chương 222
Chương 221
Chương 220
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 233
Chương 232
Chương 231
Chương 230
Chương 229
Chương 228 - Phần 2
Chương 228 - Phần 1
Chương 227 - Phần 2
Chương 227 - Phần 1
Chương 226 - Phần 2
Chương 226 - Phần 1
Chương 225
Chương 224 - Phần 2
Chương 224 - Phần 1
Chương 223
Chương 222
Chương 221
Chương 220
Chohong ơi là Chohong :))) cái miệng hại cái thân :)))
ReplyDeleteQuá đã và lại hóng
ReplyDelete:)))) ng vui ng buồn
ReplyDeleteThanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết
ReplyDeleteCấp độ tăng lên nghĩa là những trận sau còn nguy hiểm hơn trận trước ah.
ReplyDeleteRip chohong
ReplyDeleteCái thằng bất diệt kia có phải là tướng quân mạnh nhất trong thất trùng quân k ạ
ReplyDeletenó trâu nhất
DeleteMạnh nhất là Kindness Tráo Trở và Sung Shihyn , Diligence Bất Diệt chỉ thứ 2 thôi nhưng đước cái là nó trâu
DeleteHóng main vs công chúa eva
ReplyDeleteNữ hoàng eva bạn nhoá 😂😂😂😂
Deletehôm nay ko có chap mới à nhóm ;-;
ReplyDeleteHóng quá
ReplyDeleteHôm nay có chap mới không thớt ơi
ReplyDeleteHôm nay có chap mới không thớt ơi
ReplyDeleteHôm nay có chap không thớt ơi. Hóng quá
ReplyDeleteTeam ơi, hôm nay có chap ko? Hóng quá
ReplyDeleteDrop r à ae
ReplyDeleteỞ eva coá người chóng lưng nữa thì ez game
ReplyDelete