Khát vọng trở về - Chương 257: Cô Cáo à, cô Cáo ơi - Phần 1



Một bữa tiệc thịnh soạn đang được tiến hành trong một căn phòng ở giữa tòa nhà Carpe Diem.

Những hình bóng kì dị nô đùa bay lượn khắp phòng và thưởng thức những vật phẩm được chuẩn bị kỹ lưỡng. Không ai khác, chúng chính là những hồn ma thường trú tại tòa nhà cũ.

Chúng đã trở thành thuộc hạ của Flone.

Nói đúng ra, ngôi nhà của chúng đã bị cướp mất, nhưng hiện tại chúng có vẻ hài lòng với cuộc sống mới.

Lý do quan trọng là Kim Hannah đã chấp nhận yêu cầu của Flone, và dành cho chúng một nơi để cư trú.

Mỗi con ma được dựng một tấm bia tưởng niệm, và một nữ tu sĩ xinh đẹp còn đến thăm chúng thường xuyên. Cô ấy thắp hương, cầu nguyện chân thành và trao cho chúng những món ăn ngon. Làm sao chúng không hạnh phúc chứ?

Trên thực tế, chúng cảm thấy thoải mái và và sung sướng hơn nhiều, so với những ngày sống trong tòa nhà cũ nát bỏ hoang trước đây.

Tất nhiên, ở đời này không có điều gì hoàn hảo. Chúng đang sống những ngày hạnh phúc, nhưng xen lẫn hạnh phúc cũng có những khoảnh khắc đớn đau.

Những con ma đang tận hưởng bữa tiệc thì đột nhiên đóng băng, chúng cảm thấy sự hiện diện của một linh hồn tà ác đang tiến đến gần.

Sự tà ác khủng khiếp của linh hồn này khiến những con ma chìm trong sợ hãi. So với linh hồn kia, lũ ma chẳng khác gì ngọn nến so với mặt trời.

Những con ma nhận thức được sự xuất hiện của linh hồn đó, cố gắng chạy trốn điên cuồng. Tuy nhiên…

"Oh?"

Flone đã bước vào phòng.

"Lũ nhãi ranh, tụi bay làm gì với căn phòng này thế?"

Những con ma run lên khi một giọng nói sắc bén vang lên trong phòng. Con nào cũng đứng im như tượng trước bia đá của mình, thậm chí không dám cử động một ngón tay.

"Haizzz"

Flone chán nản nhìn căn phòng bừa bộn với thức ăn vương vãi khắp nơi, nhưng thay vì nổi khùng lên, cô cách nhắm mắt lại và nhíu mày, như một bà bẹ đang cố bình tĩnh trước đàn con nhỏ.

"Trước hết, hãy điểm danh nào".

"Hừm... Có tổng cộng có mười bốn đứa và... ở đây có mười hai đứa? Chuyện này là sao? Hai đứa kia đâu rồi?"

"Gì cơ? Đi vệ sinh?"

"Tụi bay đùa đấy à? Tụi bay nghĩ mình vẫn đang còn sống à?"

Con ma lớn nhất đứng loay hoay tại chỗ, nó không biết phải làm gì và run rẩy lắng nghe tiếng hét của Flone.

"Bẩn như bãi rác! Thật là vãi linh hồn!"

Flone cúi đầu xuống và lắc nó không tán thành.

Những bóng ma nao núng.

Kể từ lần đầu gặp nhau, chưa bao giờ cô ngừng quát tháo chúng. Câu "thật là vãi linh hồn" luôn luôn xuất hiện trên môi cô.

Và đúng như dự đoán, Flone đặt tay lên eo cô và nói với giọng nghiêm trang

"Ta, Quý cô Flone, rất thất vọng vì các ngươi".

"Ta biết các ngươi không thích nghe những lời này. Nhưng các ngươi không thể tử tế một chút được hay sao? Ta chỉ yêu cầu những điều cơ bản thôi mà?"

"Ta không cần gì nhiều. Chỉ cần các ngươi chăm chỉ báo cáo tình hình và ngoan ngoãn. Ta không bắt các ngươi phải trở thành thứ nọ thứ kia, chỉ cần các ngươi sống cho tử tế. Ta đã nhân từ lắm rồi đấy, biết không hả?"

"Ta không cấm các ngươi vui chơi nhảy múa. Nhưng ít nhất hãy dọn dẹp đống rác này đi, và mở các cửa sổ để cho không khí trong lành tràn vào. Huh? Muốn nghỉ ngơi? Thế thì làm xong rồi nghỉ!"

Cô ấy tiếp tục giáo huấn những con ma về lý tưởng sống, về đạo đức, về lòng tự trọng và 300 bài học  giáo dục công dân khác. Sau khi mắng họ một lúc lâu, Flone khoanh tay và nhìn những con ma đang đứng đó. Con nào cũng cúi đầu với vẻ hối lỗi.

"Từ nay phải ngoan nhé!"

"Vâng!" - Những con ma đồng thanh hét lên.

"Thật chứ? Liệu ta có tin được các ngươi không? Đừng lặp lại chuyện này, ít nhất là trong những ngày sắp tới. Được chứ?"

"Vâng ạ!"

"Ngoan lắm" - Flone mím môi nhưng vẫn cố giữ khuôn mặt trang trọng.

"Được. Ta, quý cô Flone, sẽ tha cho các ngươi lần này!~"

Sau khi cảnh báo chúng, Flone quay lại và rời khỏi phòng. Mãi tới khi cô ấy đi xa, những con ma mới dám càu nhàu vài tiếng.

"Hầy! Lần nào cô ta cũng mắng tụi mình!"

"Đã bao nhiêu lần rồi?"

"Hai mươi mốt lần."

"Này này, thôi kệ đi. Cô ta đi rồi, phải không? Chỉ cần dọn dẹp qua loa là được ấy mà!"

Những con ma bắt đầu tụ tập, bàn tán và nói xấu Flone.


*


Park Dongchun đã đến thăm tòa nhà Carpe Diem theo yêu cầu của Omar Garcia. Chính xác hơn, hắn bảo anh ta rằng hãy đến đó thử vận may, với cái cớ là "chào bán bất động sản". Nhưng anh ta thừa thông minh để hiểu rằng, đó là chuyện bất khả thi.

Khi tình hình leo thang đến mức này, rõ ràng là Carpe Diem thừa hiểu mục đích chuyến thăm của Park Dongchun. Thế nên, cách tốt nhất là hỏi thẳng Kim Hannah.

"Cô thực sự sẽ làm chuyện ấy ư?"

"Làm chuyện ấy? Aiya, bất lịch sự ghê. Anh giai à, ý anh là sao?~"

Hỏi thẳng tốt hơn là hỏi mập mờ. Đương nhiên, Park biết rằng anh không thể đi câu mà không có mồi. Nhất là khi, anh đang muốn câu thông tin từ Kim Hannah.

"Đừng như vậy nữa, nói gì đó đi. Tại sao các vị lại làm thế?"

"Làm gì cơ? Chúng tôi đã làm gì sai à?" -  Kim Hannah trả lời một cách thờ ơ.

Park Dongchun trừng mắt nhìn cô.

Đúng như anh dự đoán. Tuy nhiên, anh không còn đường lui nữa rồi.

"Làm ơn, hãy thương tôi một chút. Cô có biết gần đây tôi đã gặp rắc rối như thế nào không?

"Chà. Nếu là anh giai thì, heehe, tôi tin là anh đã có kế hoạch dự phòng rồi." - Kim Hannah nháy mắt.

"Kế... kế hoạch dự phòng nào?"

"Khi anh bàn giao hợp đồng bất động sản cho chúng tôi, anh đã tính toán kỹ lưỡng rồi, đúng không? Chuyện này cũng vậy, chắc chắn anh đã chuẩn bị trước rồi".

Park Dongchun nhăn nhó với vẻ mặt cay đắng. Những chiêu trò của anh ta khó lòng qua mặt con Cáo này. Thế rồi, Kim Hannah bất ngờ lắc đầu và lấy ra một chồng tài liệu.

"Anh thực sự rất siêu đẳng đấy, Park ạ".

"Gì... gì cơ?"

Kim Hannah lấy một tờ giấy và vẫy vẫy.

"Theo anh, những tài liệu này là thứ gì?"

"…Thứ gì cơ?"

"Đó là bản báo cáo chi tiết về hoạt động của các tổ chức ở Eva."

"?"

"Thủ lĩnh Seol yêu cầu tôi nộp bản báo cáo này".

Lông mày Park Dongchun nheo lại khi Kim Hannah nhấn mạnh tầm quan trọng của bản báo cáo.

"Tôi đang viết báo cáo và... chà chà, Thương hội Dongchun gần đây làm ăn cực kỳ trong sạch. Ngoài sức tưởng tượng của tôi".

"...."

"Thời điểm anh rửa tay gác kiếm trùng khớp với thời điểm chúng tôi quyết định đến Eva. Điều gì khiến anh đột nhiên làm như vậy?"

"À thì... tôi nghĩ là mình nên sống tử tế hơn, để phúc cho con cháu ấy mà" - Park Dongchun cười hề hề như một thằng khờ, nhưng đầu anh ta đang tính toán như một siêu máy tính đời mới.

'Tại sao cô ấy lại chuyển chủ đề?

Kim Hannah đã nói với anh ta rằng đó là một bản báo cáo chi tiết, nhưng sao anh ta có cảm giác rằng đây giống như một danh sách ám sát?

Không, không phải. Giống một danh sách thanh trừng hơn. Nếu vậy, thì những gì Kim Hannah đang muốn nói với anh là....

Carpe Diem sẽ không dừng lại.

Cho dù họ chết hay Liên minh Hoàng gia chết, một bên buộc phải biến mất khỏi Eva.

'Không đời nào.'

Park Dongchun giật mình. 

Phải chăng Kim Hannah đang cho anh ta cơ hội lựa chọn: ở lại Liên minh Hoàng gia, hoặc đổi phe. Không có phương án nào khác.

Xác suất thành công là 50%. Nhưng không có gì nguy hiểm bằng việc lựa chọn một cách mù quáng.

"Các vị có ai chống lưng không?"

Anh cố ý hỏi với giọng nhỏ nhẹ để tìm hiểu ý định của Kim Hannah, hy vọng sẽ nhận được một gợi ý nào đó. Nhưng Kim Hannah không trả lời. Cô chỉ nở một nụ cười ranh mãnh. 

Điều đó có nghĩa là gì?

Rất đơn giản. Kim Hannah yêu cầu Park Dongchun phải cung cấp một tin tức giá trị, nếu anh ta thực sự muốn biết câu trả lời.

'Arggg, điên con bà nó mất!'

Park Dongchun tái mặt. Anh ta đang phải đối mặt với một lựa chọn quan trọng, một lựa chọn sẽ quyết định số phận của thương hội Dongchun.

Ực.

Park Dongchun liên tục nuốt nước bọt. Anh xoa tay theo thói quen, và nhận ra rằng lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.

"Uh..."

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Park Dongchun thận trọng lên tiếng.

"Hãy cẩn thận."

Kim Hannah nhíu mày.

"Một cuộc họp khẩn cấp đã được tổ chức, sau vụ náo loạn đêm đó".

"Chỉ cần nói cho tôi biết những chuyện quan trọng là được."

"Họ nói rằng Hoàng gia sẽ sớm liên hệ với Ochoa Cartel. Mà giờ này có lẽ đã liên hệ xong rồi".

"Hoàng gia liên hệ với Ochoa Cartel?"

"A, tôi cũng không biết chi tiết lắm đâu..."

Park Dongchun điên cuồng xua tay khi Kim Hannah khịt mũi.

"Nghe này. Thật ra, đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này. Tất nhiên, những sự cố đó thua xa vụ này, nhưng mà..."

"Tôi hiểu. Sorg Kühne không phải là một gã bù nhìn".

"Sorg Kühne rất tài giỏi, nhưng không thể vượt qua được áp lực từ một High Ranker tên là Evangeline Rose. Từ trước tới nay, đã có nhiều sự cố đe dọa liên minh, nhưng họ đã vượt qua mọi cuộc khủng hoảng một cách an toàn."

"Thế thì sao?"

"Hãy nghe cho kỹ đây.  Điều tôi muốn nói là, Hoàng gia luôn chìa tay giải cứu cho Liên minh Eva, mỗi khi họ gặp điều gì khó khăn. Liên minh có chỗ dựa vững chắc từ một đối tác trong Hoàng gia".

Park Donghun hạ giọng thành tiếng thì thầm, mặc dù trong phòng chỉ có hai người.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 257 - Phần 2
Chương 257 - Phần 1

Chương 256 - Phần 2
Chương 256 - Phần 1

Chương 255

Chương 254 - Phần 2
Chương 254 - Phần 1

Chương 253

Chương 252

Chương 251

Chương 250 - Phần 2
Chương 250 - Phần 1

Chương 249 - Phần 2
Chương 249 - Phần 1

Chương 248

Chương 247 - Phần 2
Chương 247 - Phần 1


Chương 246 Phần 2
Chương 246 Phần 1

Chương 245

Chương 244

Chương 243

Chương 242

Chương 241


Chương 240

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments: