Trước khi Seol kịp nói gì, Kim Hannah mỉm cười và lên tiếng.
"Phải, cuộc sống về đêm ở Eva chỉ để phục vụ người Trái đất. Theo mọi người, lý do là gì nào?"
"Đây là điều hiển nhiên mà? Phụ nữ bản địa đã vay tiền từ những kẻ cho vay nặng lãi và không trả nổi, thế là họ bị ép làm gái mại dâm." - Chohong nói một cách thờ ơ.
"Vâng đúng vậy. Mời mọi người xem kỹ báo cáo của tôi".
Kim Hannah vừa nói vừa giơ một mảnh giấy lên. Cô đã đưa cho mọi người vài bản như thế. Chờ một lúc, cô nói tiếp.
"Tôi đã tự đi ra ngoài để thu thập thông tin này. Một người phụ nữ không thể chịu đựng nổi cuộc sống khó khăn ở Thiên đường, và vay tiền từ một tổ chức ở Eva. Số lượng là 30 xu bạc. Bốn năm trôi qua và bây giờ..."
Kim Hannah nhìn xuống tờ giấy và dừng lại một chút trước khi nhìn lên.
"Số tiền cô ta nợ đã lên tới 70,8 xu bạc."
Tính ra thì, cô đã phải vay với lãi suất 34 phần trăm. Điều này giống như việc, bạn vay 15.150.000 won trên Trái đất và phải trả lại 35.743.000 won sau bốn năm.
Seol Jihu kinh ngạc:
"Chỉ vì 70 xu bạc thôi ư?"
Yi Seol-Ah nghiêng đầu và khẽ thì thầm
"Chỉ?"
Kim Hannah và Maria đồng thời quay sang lườm Seol Jihu.
"À, giờ cậu giàu rồi mà!"
Cậu ngại ngùng gục đầu xuống.
"Nghe này, hầu hết đàn ông đã phải nhập ngũ, và đa số chỉ còn phụ nữ trong thành phố. Họ không thể làm việc như những người đánh xe ngựa và cũng không ai thuê họ làm phu khuân vác. Những người phụ nữ này phải làm việc vất vả để chăm sóc cha mẹ và con cái của họ. Vậy mà cậu nói "chỉ vì 70 xu bạc?"
"Không, tôi không..."
"Vậy thừ đừng nói luyên thuyên!"
Phi Sora cũng nhíu mày với giọng thất vọng.
Seol cay đắng. Đúng là cái miệng hại cái thân. Cậu đang định cho Hugo một trận, mà giờ đến lượt cậu dính đòn rồi. Đúng là nghiệp quật không chưa một ai.
Nghĩ lại thì, Seol Jihu chỉ trở nên giàu có từ chuyến thám hiểm đền Mộng Ảo. Trước đó, toàn bộ số tiền tiết kiệm của cậu bao gồm nửa miếng vàng, vài trăm đồng bạc và ba hoặc bốn cổ vật.
Mà đấy là cậu đã hoàn thành khá nhiều nhiệm vụ nên mới có được như thế.
Quan trọng hơn, người Trái đất và người Thiên đường có những cách kiếm tiền rất khác nhau và thu nhập rất khác nhau. Sau một cuộc chiến kéo dài vài chục năm, thực tế thì người Thiên đường chính là những người đang ở tầng lớp xã hội thấp nhất. Họ làm việc cật lực mới kiếm được một đồng bạc.
Không phải vô cớ mà mọi người nói rằng các Bang Hội là quý tộc, Người Trái Đất là nông dân và Người dân Thiên đường là nô lệ.
Chohong khoanh tay lại và kéo dài giọng.
"Uwaaaaah! Vậy cô nói rằng việc tính lãi quá cao là bất hợp pháp đúng không? Vậy chúng ta có nên đập bẹp bọn chúng vì lí do đó không?"
Kim Hannah lắc đầu.
"Không, không phải."
"Gì cơ??"
"Cho vay tiền và nhận lãi. Điều đó không phải là bất hợp pháp."
Chohong dừng lại và chớp mắt bối rối.
"Lãi suất hàng năm là 34 phần trăm, con số này đã được hoàng gia đồng ý. Chúng ta không thể và cũng không nên làm gì để phá vỡ nó."
Đôi mắt Seol Jihu nheo lại.
"Dù là 34 phần trăm cũng còn tốt hơn rất nhiều so với ban đầu. Ban đầu, con số còn gấp bốn lần so với hiện tại và khi mọi người không trả lại được số tiền đó, những kẻ cho vay nặng lãi sẽ tước đi tài sản và đất đai của họ. Quan Phụ Chính Sorg Kühne đã làm hết sức mình để bảo vệ quyền lợi của công dân, cuối cùng lãi suất đã hạ được xuống mức hiện tại. Giờ ông ta còn phải bảo vệ quyền sở hữu đất đai, ông ta không thể làm bất cứ điều gì thêm nữa."
Nói cách khác, ngay cả lãi suất 34% vô lý kia cũng là kết quả của quá trình đàm phán khó khăn.
"Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với thành phố này nếu không có Liên đoàn và Pháo đài Tigol."
Marcel Ghionea lẩm bẩm.
Nhưng những gì Kim Hannah nói tiếp theo, khiến mọi người sực tỉnh.
"Tuy nhiên, không có nghĩa là không có gì để chúng ta khai thác."
Seol Jihu và mọi người khác chăm chú nhìn Kim Hannah.
"Không có gì khó cả. Có một giải pháp rất đơn giản và dễ dàng."
"Giải pháp đó là gì? Nói tiếp đi" - Chohong nhíu mày.
Kim Hannah gật gật và nói.
"Chúng ta chỉ cần mua hết nợ. Nói một cách đơn giản, chúng ta sẽ trả hết nợ cho cư dân. Sau đó, phụ nữ Thiên đường sẽ có thể thoát khỏi vòng xoáy luẩn quẩn của nghèo đói, phải không?
Ngay lập tức, mọi người đều sững sờ.
"Bằng cách này, chúng ta cũng có thể làm lung lay nền tảng của mỏ vàng mà các tổ chức đã sử dụng trong nhiều năm qua. Không có phụ nữ, chúng không thể vận hành công việc kinh doanh của mình."
"Gì cơ?"
Đương nhiên, người đầu tiên phản ứng là Maria.
"Chị có điên không, Unni?"
"Không thể nào, thật nhảm nhí!"
Chohong nhìn Kim Hannah với ánh mắt giận dữ. Họ không phải là những người duy nhất phản đối, mà những người khác cũng nhăn nhó và nói những điều như, cô không nói được điều gì khôn ngoan hơn à?
Chỉ có Seo Yuhui duy trì sự im lặng của cô, cô nhắm mắt nghiền ngẫm. Ngay cả Jang Maldong trông có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Tôi biết cô có ý tốt, cô Kim Hannah, nhưng..."
Seol nhíu mày, dừng lại khi kết thúc câu nói. Kim Hannah đang mỉm cười, tận hưởng sự náo nhiệt với hai cánh tay khoanh lại. Như thể cô ấy mong đợi phản ứng này.
"Cô Hannah?"
Ngay lúc đó, Seo Yuhui mở miệng.
"Cô nghĩ mọi chuyện có chắc chắn như vậy không?"
Đó là một câu hỏi khá hóc búa. Nhưng Kim Hannah đã lập tức trả lời.
"Không, chúng tôi sẽ phải thử để biết chắc chắn, nhưng nó có nhiều khả năng thất bại."
"Thế thì-"
"Mồi. Đó là mồi nhử. Tất nhiên không thả mồi cũng được, nhưng sẽ hơi lâu. Làm thế này nhanh và tiện hơn nhiều.".
"Ý cô là kế hoạch thực sự vẫn...."
"Vẫn chưa hết. Tôi sẽ cho mọi người biết, khi thời cơ đến".
Seo Yuhui gật đầu. Kim Hannah nhìn xung quanh mọi người khác.
"Có bất kỳ ý kiến nào khác không?"
"..."
"Cứ thoải mái nói lên suy nghĩ của mình. Tôi hiểu mọi người có những hiểu lầm về kế hoạch. Nhưng nếu muốn đưa ra câu hỏi, mọi người có thể làm điều đó ngay bây giờ không? Tôi rất ghét bị người khác chen vào.
"Thật đáng ngạc nhiên" - tiếng lầm bầm vang lên. Chỉ còn những ánh mắt nghi ngờ. Kẻ lừa đảo khét tiếng Thiên Đường chắc chắn không đưa ra một kế hoạch ngu ngốc, nhưng Chohong miễn cưỡng đặt câu hỏi vì cô không thể hiểu được ý nghĩa thực sự.
"Ý tôi là … không phải tôi không làm được. Nhưng thật vô nghĩa. Dù chúng ta giàu đến mấy cũng không thể trả hết nợ cho mọi người? Có lẽ chỉ giúp được một phần mà thôi.."
"Vâng, chỉ là một phần cũng tốt lắm rồi."
"Hả?"
"Ngay cả một vị vua cũng không thể chăm sóc tất cả những người nghèo. Vì vậy, chúng ta chỉ cần giúp đỡ một chút vì lợi ích của kế hoạch này. Điều đó quá đủ."
Kim Hannah lấy ra một mảnh giấy mới.
"Tôi đã khảo sát khoảng 40 hộ ngày hôm qua. Số lượng mẫu nhỏ, nhưng mỗi người có khoảng 87 đồng bạc nợ. Chỉ bằng cách tặng một đồng tiền vàng, cô có thể cứu được khoảng mười một người. Mười đồng sẽ có thể cứu 110 người ."
Kim Hannah mỉm cười ngọt ngào.
"Và tất cả các bạn đều có trứng vàng, tiền vàng, thỏi bạc, đồng bạc, đá quý, v.v. Đúng không?"
“Tôi cũng có một câu hỏi.” - Jang Maldong giơ tay.
"Ngay cả khi chúng ta trả hết nợ, họ vẫn chưa thể giải quyết vấn đề cơ bản. Những người phụ nữ này phải sử dụng hầu hết số tiền họ kiếm được bằng nghề mại dâm để trả lãi, nhưng không phải là họ không kiếm được một đồng nào. Tất nhiên, các tổ chức này chỉ để lại vài đồng để những người phụ nữ này không chết vì đói, nhưng thực sự thì đây là cách những người phụ nữ này kiếm sống".
Ông ấy đã đúng. Chỉ vì phụ nữ sẽ được giải tỏa các khoản nợ của họ, điều đó không có nghĩa là họ sẽ được tự do sống cuộc sống hạnh phúc. Trừ khi có cách nào khác để đảm bảo sinh kế, còn nếu không thì họ sẽ phải vay tiền một lần nữa hoặc tiếp tục bán dâm.
"Đúng. Nhưng chuyện đó có thể được giải quyết bằng cách tạm thời tặng thực phẩm. Với tiền của chúng ta, tất nhiên.” - Kim Hannah bình thản nói.
Maria lại rên rỉ.
‘Grrrr"
Tuy nhiên, Seol Jihu nghĩ rằng kế hoạch này hoàn toàn có thể thực hiện được trong thời gian ngắn. Chỉ có giá đất và thiết bị của High Ranker mới bị đẩy giá lên cao. Các mặt hàng khác giá tương đối bình thường.
Trước đây, Seol Jihu đã giúp đỡ hàng trăm dân làng từ làng Ramman chỉ bằng một thỏi vàng. Tất nhiên là với sự giúp đỡ của Hoàng gia Haramark,
Chohong gửi cho Kim Hannah một cú lườm sắc bén
"Cô có định ép buộc chúng tôi không?"
"Dĩ nhiên là không. Tôi định sử dụng một ngân quỹ của Hội. Nếu không muốn, cô không cần phải chi thêm đồng nào.
"Hừ, cô làm như mình cô là người tốt và cho chúng tôi một cơ hội để làm từ thiện vậy."
“Chà, hiếm khi có cơ hội như thế này mà.”
"Haha, cô nói thật đúng, thật khó để có cơ hội đốt tiền như thế này."
Khi Chohong bình luận với giọng mỉa mai, Maria cổ vũ cô từ bên cạnh. Mặc kệ thái độ của họ, Kim Hannah giơ hai ngón tay lên.
"Cô có biết là mọi người có thể nhận được hai lợi ích từ chuyện này không?"
Lông mày Chohong nhếch lên.
"Cô đừng nói là ~ A, chúng ta sẽ được công chúng yêu mến' đấy nhé. "
"Điều đó rất quan trọng với Hội, nhưng nếu cô không quan tâm thì..."
Kim Hannah ngoan ngoãn gập một ngón tay. Tuy nhiên, cô vẫn còn một ngón tay giơ lên.
"Vẫn còn một lợi ích nữa'.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 254 - Phần 1
Chương 253
Chương 252
Chương 251
Chương 250 - Phần 2
Chương 250 - Phần 1
Chương 249 - Phần 2
Chương 249 - Phần 1
Chương 248
Chương 247 - Phần 2
Chương 247 - Phần 1
Chương 246 Phần 2
Chương 246 Phần 1
Chương 245
Chương 244
Chương 243
Chương 242
Chương 241
Chương 240
Chưa Xong vẫn tem :D
ReplyDeleteThanks
ReplyDeleteHehe :D
ReplyDeleteNice
ReplyDeleteThank Moons team. Chờ chap kế tiếp. ^^
ReplyDelete