Khát vọng trở về - Chương 253: Dấu hiệu của một cơn say


Kim Hannah nói với một nụ cười đầy ẩn ý trên khuôn mặt.

"Chờ đã."

"Gì cơ?"

"Những người khác vẫn đang ngủ. Tôi sẽ yêu cầu họ đến phòng họp khi họ thức dậy. Cậu cũng đến đó luôn đi. Cậu biết phòng họp ở đâu không?"

"Họp hành làm gì? Nói cho mình tôi là đủ rồi."

Kim Hannah cười khẩy, rồi nhìn chằm chằm vào Seol Jihu. Trong khoảnh khắc tiếp theo, Seol Jihu cảm thấy một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả.

Sự ranh ma mà Kim Hannah thể hiện trước các tổ chức Eva, dường như đang đổ xuống đầu Seol Jihu. Cái nhìn băng giá của Kim Hannah khiến cô bắt đầu trông thật đáng sợ.

"Cậu..."

"... Có gì sai à?"

Khi Seol Jihu gần như nghẹn lời.

"…Không."

Kim Hannah rút lại ánh mắt và giãn hàng lông mày của mình ra.

"Không có gì. Dù sao đi nữa, ta sẽ nói chuyện sau. Tôi cần một vài ngày để xem mọi thứ phát triển ra sao, và sắp xếp suy nghĩ của tôi nữa".

Nói xong, cô cầm cốc cà phê lên và đứng dậy.

*

Uỳnh!

"Lũ khốn chết tiệt này"

Park Dongchun đập mạnh xuống bàn, bày tỏ sự thất vọng.

"Đm, chúng nó nghĩ chúng nó là anh hùng à!"

Park Dongchun khịt mũi thật mạnh và hai bên má phì nhiêu run lên. Có vẻ anh ta rất tức giận.

"Chỉ là một hội mới tinh mà dám thách thức chúng ta, liên minh của các tổ chức ở Eva? Chúc mừng Nếu chúng muốn chết đến thế, chúng ta sẽ cho chúng toại nguyện!"

"Trật tự nào."

Một người phụ nữ cắt lời anh ta. Mặc dù giọng nói khá bình tĩnh, một cảm giác thất vọng mờ nhạt toát ra. Park Dongchun chuyển ánh mắt về phía cô, với vẻ mặt phẫn nộ.

Hội đồng Hoàng gia thường có bảy đại diện tham gia. Sau cái chết thê thảm của Sombat La-ongmanee, lãnh đạo của Hoàng gia Pattaya, đáng lẽ chỉ sáu người có mặt.

Nhưng hôm nay, có bảy người trong phòng họp, giống như trước đây. Đó là vì một người nữa đã xuất hiện.

"Cô nghĩ chúng ta có thể im lặng trong tình huống này được sao?"

Park Dongchun cao giọng và hét lên.

"Nhà đấu giá VIP bị quét sạch! Các lính canh đều bị giết và ngay cả Hoàng gia Pattaya cũng không được tha!"

Rồi đột nhiên, anh ta đưa tay xoa gáy và cau mày một cách nặng nề.

"Rõ ràng là tụi nó khiêu khích chúng ta. Tụi nó muốn chiến đấu! Tụi nó coi thường Liên minh Eva chúng ta đến mức nào nữa!?"

Park Dongchun nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm đồng minh. Phòng họp im lặng. Trong khi mọi người đều có biểu cảm băng giá, họ dường như cũng đang do dự.

"Đánh nhau? Ồ, cho tôi xin đi."

Người phụ nữ ngồi ở đầu bàn phá vỡ sự im lặng bằng một bình luận thờ ơ.

"Anh có tư cách để nói điều đó ư, ngài Dongchun."

Park Dongchun nao núng. Nhưng rồi anh ta nghiến răng và gầm gừ.

"Cô nghĩ tôi đã bán mảnh đất đó để kiếm lời ư! Tôi là kẻ có quy tắc sống! Ai mà ngờ rằng một nhóm nhỏ như vậy, một lũ thậm chí còn chưa đăng ký thành một tổ chức, sẽ hành động như thế vào ngày đầu tiên của chúng ở Eva !!?"

Đó là sự thật. Hội đồng Hoàng gia cũng đoán rằng Carpe Diem đến Eva là có lý do và tin rằng họ sẽ làm gì đó để làm lung lay hiện trạng.

Vấn đề là chuyện này đến quá nhanh.

Ngay cả quan Phụ chính của hoàng gia cũng đi khắp nơi, làm cho mọi thứ trở nên hỗn độn!

Park Dongchun cố nén hơi thở của mình, sau đó lẩm bẩm với một giọng điệu khiêu khích.

"Sao cô không làm gì đó?"

"Ý anh là gì?"

Khi một câu trả lời lạnh lùng đáp lại, Park Dongchun nghiến răng.

"Đừng giả vờ không liên quan. Tôi biết cô có thể làm gì đó trong tình huống này. Đúng vậy. Tôi cần cô làm gì đó".

Nghe Park Dongchun, không biết xấu hổ nói những lời trơ trẽn này, người phụ nữ khịt mũi".

"Anh muốn tôi làm gì trong tình huống này?"

Và phản ứng của cô ta khiến Park Dongchun nhăn mặt.

"... Hah, vậy cô chỉ ngồi đó nhìn thôi sao?"

Giọng điệu mỉa mai của Park  khiến người phụ nữ nheo mắt.

"Hừm! Tôi thừa biết anh đang nghĩ gì! Anh đang cố gắng ..."

"Dừng lại, dừng lại."

Khi bầu không khí bắt đầu nóng lên, một người đàn ông trung niên da nâu lên tiếng cắt lời. Ông ta là chủ của Hội Ochoa Cartel, Omar Garcia.

"Chúng ta ở đây để thảo luận và đưa ra giải pháp phù hợp với tất cả mọi người, đúng không? Nếu chúng ta bắt đầu đấu với nhau, chúng ta sẽ chỉ làm đúng những gì con Cáo đó muốn"

Rồi hắn quay sang Park Dongchun và nói.

"Bình tĩnh, chủ Hội Park. Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng mọi người ở đây đều trong tình huống tương tự. Tất cả chúng ta đều phải bình tĩnh"

Omar Garcia là người nhận tổn thất lớn nhất từ ​​sự cố đêm qua. Vì săn bắn và buôn bán nô lệ là nguồn thu nhập chính của anh ta.  Việc nhà đấu giá VIP bị phá hủy đã ảnh hưởng rất lớn đến hắn.

Park Dongchun hắng giọng và ngồi xuống một cách miễn cưỡng. Khi Park Dongchun bắt đầu bình tĩnh lại, Omar Garcia từ từ tham gia cuộc trò chuyện.

"Đêm qua hoàng gia Pattaya đã liên lạc với tôi, nhưng đã quá muộn. Vào lúc cấp dưới của tôi đến đó, lính canh đã bao vây tòa nhà. Gia đình Hoàng gia đã nhanh hơn."

"Tôi không quan tâm anh làm gì, miễn không bị bắt là được. Tôi nói rất rõ rồi, đúng không?"

Người phụ nữ ngồi ở đầu bàn nói với giọng sắc sảo.

"Gã quan Phụ Chính đó đã tự mình làm mọi việc và biến chuyện này thành vấn đề quan trọng. Lão ta đã biến nữ hoàng thành khán giả. Sớm muộn cô ta sẽ phát hiện ra. Và khi điều đó xảy ra, cô ta chắc chắn sẽ gọi tôi đến để xác nhận sự thật."

Lẩm bẩm với giọng bực bội, cô nhìn các đại diện trong phòng và chỉ trích.

"Mấy người có biết mấy người đã làm mọi thứ khó khăn như thế nào không? Mặc dù Eva đã mất đi vinh quang trước đây và trở nên nghèo nàn sau cuộc chiến kéo dài, nữ hoàng vẫn nghĩ rằng đây là một thành phố xinh đẹp và thiện lành. Nếu cô ta biết sự thật thì sao? Sao anh dám nói như vậy khi anh là người gây ra vấn đề!?"

Người phụ nữ trừng mắt nhìn Park Dongchun, và anh ta lén lút tránh ánh mắt của cô.

"Dù sao đi nữa, tôi đã hết cách rồi. Lão già Phụ Chính đó đang tự mình xử lý vấn đề, lão nói rằng lão ta đang hành động thay cho nữ hoàng. Luật lệ là luật lệ, và lão đã chộp được những bằng chứng rõ ràng để nhắm vào gót chân Asin của chúng ta".

Nghe điều này, Omar Garcia rên rỉ. Người phụ nữ nói tiếp.

"Có vẻ như  lão già đó thực sự đã tự giải quyết chuyện này. Hiện tại, chúng ta nên giữ im lặng và bảo vệ bản thân. Không, không phải là nên giữ im lặng, mà chúng ta phải giữ im lặng".

Cô nhấn mạnh điểm cuối cùng, và tự ý đưa ra phán quyết.

"Vì thế…"

Sau đó, cô đợi một lát rồi mới liếm môi. Nhìn quanh căn phòng và liếc nhìn những khuôn mặt đại diện khác, cô nói với vẻ do dự.

"Sớm thôi, tôi sẽ liên lạc với mọi người để bàn bạc vài thứ".

Omar Garcia, người đang nhíu mày một cách cay đắng cho đến bây giờ, đột ngột mở to mắt. hắn không phải là người duy nhất. Các chủ hội khác cũng nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.

Người phụ nữ hiếm khi xuất hiện trong các cuộc họp trừ khi có chuyện lớn xảy ra, giờ lại nói rằng cô sẽ liên lạc với họ?

"Cô nói sớm thôi, nghĩa là sao?"

"Sớm nhất là một tuần, muộn nhất là hai tuần."

Người phụ nữ đã đưa ra câu trả lời ngắn gọn cho câu hỏi của Omar Garcia.

"Thời điểm đó, hoàng gia sẽ đưa ra phán quyết với các thành viên Hoàng gia Pattaya hiện đang bị giam cầm".

Người phụ nữ mím môi, dường như muốn nói nhiều hơn, nhưng cô bỏ đi và lắc đầu. Rõ ràng ý của cô ta là, cô ấy sẽ nói kỹ hơn về vấn đề này trong tương lai.

Trong thực tế, rõ ràng là các chủng tộc nước ngoài được giải cứu và các thành viên Hoàng gia Pattaya bị bắt sẽ bị xử lý. Dù chuyện gì xảy ra, tình hình hiện tại khó có thể thay đổi lớn.

"…Thế là."

Omar Garcia nhếch mép cười trong khi chậm rãi gật đầu.

"... như cô nói, chúng ta chỉ phải chịu đựng trong hai tuần tới."

"..."

"Hiểu rồi. Chuyện này xảy ra, một phần cũng do sự bất cẩn của chúng tôi. Chúng tôi sẽ chờ đợi và quan sát trong ba tháng tới."

"Các vị nên làm thế".

"Đã hiểu. Ochoa Cartel sẽ cố gắng cẩn thận hết sức và không làm phiền cô".

Cạch. 

Một chiếc ghế bị kéo ra.

Người phụ nữ bí ẩn, đứng dậy khỏi ghế chủ tọa và rời đi với những bước dài. Mái tóc đen mượt của cô ấy tung bay trong không trung. Khi cô đi qua phòng, Omar Garcia đưa mắt liếc nhìn cặp mông đầy đặn của cô.

"Tôi sẽ chờ cuộc gọi của cô".

Người phụ nữ dừng lại.

"... Đừng hiểu nhầm".

Người phụ nữ hơi quay đầu lại.

"Lý do tôi thỉnh thoảng tham gia vào các cuộc họp này, là để theo dõi tất cả các người. Hôm nay, tôi đến đây để cho mấy người một cảnh báo. Cũng vì lý do đó nên tôi mới liên lạc lại với mọi người sau".

"Tất nhiên rồi. Tôi hoàn toàn hiểu."

Omar Garcia cười rạng rỡ. Thay vì nói là "đừng để bị phát hiện", cô ta lại nói rằng "tôi theo dõi các người:. Omar Garcia thấy sự khác biệt giữa hai ý nghĩa này hơi buồn cười, nhưng hắn chẳng ngu gì mà thể hiện điều đó ra bên ngoài.

Tiếng bước chân tiếp tục vang lên cho đến khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn. Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Omar Garcia vươn tay ra.

"Chúng ta cũng đi thôi".

Anh nói với vẻ mặt thoải mái hơn nhiều so với trước đây.

"Chắc là tôi không cần nhắc anh đâu, nhưng hãy ngoan ngoãn ngồi im trong một hoặc hai tuần tới, được chứ?"

Nói xong, hắn hướng ánh mắt về phía Park Dongchun, người đang ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm trang.

"...Ah, Chủ Hội Park, anh đã gặp nhà lãnh đạo Carpe Diem trong khi bán đất, phải không? Ôi, tôi không cố gắng đổ lỗi cho anh hay bất cứ điều gì đâu, nên đừng lo lắng."

Omar Garcia nói trong khi vẫy tay.

"Tôi nghĩ, có lẽ anh nên thử gặp anh ta để thăm dò. Dù sao hai người cũng có chút quen biết".

"Tôi chịu thua. Chỉ nghĩ về khuôn mặt hắn cũng khiến tôi sôi sục. Sợ rằng vừa gặp nhau, tôi đã nhảy xổ lên và chửi hắn rồi".

"Cố lên. Chưa cần đàm phán hoặc giao dịch gì đâu. Chỉ cần gợi ý sơ sơ thôi".

"Hừ".

Park Dongchun miễn cưỡng gật đầu, như thể hắn buộc phải đồng ý.

"Nếu anh cần hỗ trợ, hãy liên hệ với White Hwaru chúng tôi" - Người phụ nữ duy nhất còn lại trong phòng khẽ thở dài.

"Hiểu rồi. Tôi sẽ làm tất cả những gì tôi có thể. Hẹn gặp lại lần sau."

Park Dongchun tỏ ra bất lực, rồi bực bội đứng dậy. 

Rầm!

Khoảnh khắc anh ta đóng cánh cửa lại sau lưng, cơn giận trên mặt anh ta biến mất hoàn toàn.

Sau khi nhìn quanh trái và phải để kiểm tra...

'Tất nhiên rồi! dù sao mình cũng muốn gặp anh ta! Hehehe!'

Park khẽ reo lên và chạy một cách hào hứng.

*

Kim Hannah chính thức yêu cầu một cuộc họp, sẽ diễn ra hai ngày sau đó. Thái độ của cô ấy dường như thay đổi đột ngột so với lúc gặp Seol, nhưng Seol Jihu nghĩ rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của cậu và không quá chú ý đến nó.

Không có nhiều việc để làm, Seol Jihu ở lại trong phòng, tập trung vào tu luyện mana.

Khi Seol bắt đầu, cậu ấy thường dành trung bình ba đến bốn giờ để tập, nhưng hôm nay, cậu ấy phải cắt giảm thời gian tập luyện của mình. Đó là bởi vì một vị khách bất ngờ đã đến tòa nhà.

"Iya ~ Tôi đã nghe những tin đồn, nhưng chắc chắn đây là một tòa nhà ấn tượng. Chúng tôi nghĩ rằng trụ sở của chúng tôi đã  xịn lắm rồi, nhưng bây giờ sau khi nhìn trụ sở của Carpe Diem, tôi gần như muốn xây dựng lại nhà mình".

Người đàn ông nhận xét khi nhìn lên những chiếc đèn chùm pha lê lớn treo trên trần nhà. Đó là Hao Win. Anh vừa nói vừa chào Seol Jihu trước khi được Kim Hannah dẫn đến phòng tiếp tân.

"Tôi đã rất sốc khi nhận được tin sáng nay."

Hao Win đã nói thẳng vào vấn đề, ngay khi anh ngồi xuống chiếc ghế da.

"Vì cậu đứng đằng sau chuyện đó, nên tôi đoán cậu biết tôi đang nói về những tin tức gì. Nhưng... hừm, nói sao nhỉ? Cậu hơi hoang dại... hoặc..."

Hao Win nói. Seol Jihu chỉ mỉm cười mà không nói gì.

"Tôi đã chắc chắn rằng cậu có lý do nào đó. Không thể chỉ ra sai lầm ở đâu, nếu nghiền ngẫm về những gì đã xảy ra."

Hao Win dừng lại, sau đó dựa lưng vào đi văng.

"Nhưng tôi hơi thất vọng đấy."

Đôi mắt Seol Jihu mở to.

"Từ đầu, tôi là người dỗ dành cậu chuyển đến Eva. Tôi không chọn bừa Eva.  Tôi đã có kế hoạch của riêng mình."

Seol Jihu nhận ra sai lầm của mình.

"Anh Hao Win...".

Cậu cố nói gì đó, nhưng Hao Win giơ tay.

"Tất nhiên, cậu không bắt buộc phải tuân theo kế hoạch của tôi, Seol."

"..."

“Nhưng, Seol, cậu có nhớ những gì chúng ta đã nói trong cung điện Haramark không?”

Seol Jihu lặng lẽ gật đầu.

"Tôi đã tuyên thệ sẽ biến cậu thành một vị vua và cậu đã chấp nhận điều đó. Trong Khu vực trung lập, chúng ta là bạn bè. Nhưng vì cậu đã chấp nhận lời đề nghị của tôi, tôi nghĩ rằng tôi có đủ điều kiện để tự gọi mình là đối tác của cậu. Hay đúng hơn, tôi nghĩ rằng tôi là đối tác của cậu".

Hao Win hé môi.

"...Không chỉ mình tôi nghĩ điều này. Các tổ chức Eva có lẽ cũng nghĩ thế. Nói cách khác, hành động của cậu, cả trực tiếp và gián tiếp đều ảnh hưởng đến Hội Tam Hoàng".

"..."

"Bây giờ, tôi nói tất cả những điều này cũng vô dụng, nhưng sẽ rất tuyệt nếu cậu gọi trước cho tôi bằng tinh thể giao tiếp; và chỉ cho tôi biết ý định của cậu. Bằng cách đó, tôi đã có thể chuẩn bị cho ngày sắp tới và thậm chí có thể hỗ trợ cậu. Với tư cách là bạn và đối tác của cậu".

Mặc dù Hao Win có vẻ điềm tĩnh và khéo léo, Seol Jihu có cảm giác rằng trong lòng anh ấy có rất nhiều cảm xúc bị dồn nén bên trong. Hao Win không hề lạm dụng mối quan hệ của họ, nhưng Seol Jihu hiểu rằng anh ta đang thất vọng.

"Anh nói đúng. Tôi ít nhất nên liên lạc với anh. Lúc đó tôi đã không suy nghĩ thấu đáo..."

Seol Jihu nở một nụ cười cay đắng. Cậu cũng không ngờ mình lại nhận ra sai sót nhanh đến thế.

"Tôi không đến đây để nghe cậu xin lỗi."

Hao Win đan các ngón tay lại với nhau.

"Tôi chỉ muốn cậu tin tưởng vào Hội Tam Hoàng hơn một chút. Thật đúng là chúng tôi đã bị đẩy ra khỏi Haramark, nhưng tôi sẽ gặp rắc rối nếu cậu coi thường chúng tôi quá nhiều."

Cốc cốc

"Xin lỗi."

Seo Yuhui bước vào phòng với những tách trà, làm nhẹ bầu không khí nặng nề. Seol Jihu và Hao Win đã nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục trao đổi cuộc nói chuyện. Sau đó, Seol Jihu đột nhiên trở nên tò mò.

"Nhân tiện, anh nói anh có kế hoạch, phải không?"

"Ừ. Nhưng sau vụ lộn xộn kia, tôi buộc phải ném chúng ra khỏi cửa sổ."

"Tôi tò mò đấy. Anh có thể cho tôi biết sơ sơ được không?"

"... Cũng không có gì nhiều."

Hao Win nói như thể đó thực sự là một vấn đề tầm thường.

"Tôi đã lên kế hoạch thực hiện một bộ phim tuyệt tác cùng cậu, chơi khăm cả tám tổ chức Eva. Cuối  cùng chúng ta sẽ ra ngoài và nhảy Pen Pineapple Apple Pen cho đoạn kết. Ai dà, đó là một kịch bản hơi bị hay đấy!"

Thấy Hao Win nói với vẻ tiếc nuối, Seol lên tiếng.

"Điều đó nghe cũng hay đấy. Anh nghĩ sẽ mất bao lâu?"

"Sớm là nửa năm, muộn nhất là  một năm"

"6 đến 12 tháng..."

Seol Jihu nghiền ngẫm vấn đề trước khi lắc đầu.

"Quá dài."

"Vậy ư? Tôi nghĩ rằng quãng thời gian đó là hoàn hảo"..

"Không đâu. Tôi e là Ký sinh trùng sẽ không ngồi chờ đợi trong thời gian đó."

"Vâng, tôi nghĩ chúng ta phải bàn bạc về chuyện đó..."

Hao Win dễ dàng đồng ý, rồi nói.

"Đằng nào cũng đang nói dở chuyện này, tôi muốn hỏi cậu. Cậu có kế hoạch gì tiếp theo?"

"Chúng tôi không có gì cụ thể. Nhưng chắc chắn..."

Seol Jihu thêm sức mạnh vào giọng nói của mình.

"Tôi đang làm mọi cách".

"Làm tất cả mọi cách, nghĩa là ở đó không có chỗ để thương lượng hay thỏa hiệp?"

"Không. Tôi đã quyết định sau khi nhìn xung quanh Eva."

Tạch

 Seol Jihu đặt tách trà xuống và mỉm cười.

"Tôi sẽ quét sạch mọi con bọ đang hủy hoại Thiên đường. Không tha cho con nào cả",

Hao Win đã không trả lời. Anh không tỏ vẻ đồng tình hay phản đối.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào Seol Jihu đang mỉm cười, với đôi mắt u tối giống như vực thẳm.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 253

Chương 252

Chương 251

Chương 250 - Phần 2
Chương 250 - Phần 1

Chương 249 - Phần 2
Chương 249 - Phần 1

Chương 248

Chương 247 - Phần 2
Chương 247 - Phần 1


Chương 246 Phần 2
Chương 246 Phần 1


Chương 245
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

15 Comments:

  1. Típ đi nhóm ơi hura......

    ReplyDelete
  2. Thx nhóm nha, nghiện bộ này lắm lun á

    ReplyDelete
  3. Dochun thằng này mất trí nhanh thế...được main nó tha 1 lần, một thằng giết cả tư lệnh của ký sinh trùng mà hình như anh ấy quên mất, đầu óc tự nhiên ngu một cách khó hiểu =]]

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nó diễn đó ra cửa là vui vẻ k quạu liền

      Delete
    2. Đó là biểu hiện của sự lươn lẹo đấy :))) ngu đéo gì tầm này

      Delete
  4. Main không còn thời gian nên buộc phải mạnh tay thôi :3

    ReplyDelete
  5. Sắp combat vs kí sinh trùng chưa

    ReplyDelete
  6. Thằng mập họ park khôn thật

    ReplyDelete