Khát vọng trở về - Chương 247: Thảm sát ở Nhà đấu giá - Phần 2


"Lũ... lũ này là cái thứ gì vậy?"

Người Trái đất gần họ nhất, cảm nhận được sát khí nguy hiểm và lùi lại trong sợ hãi.

Tiếc thay, với hai kẻ đang say mồi như Hugo và Chohong thì hành động đó trở thành dấu hiệu bắt đầu cuộc săn mồi.

Cả hai cùng quyết liệt xông lên phía trước.

Chohong mạnh mẽ vung cây chùy của mình vào tên người Trái đất đang co rúm vì sợ hãi.

Chát!

Cây chùy đập thẳng vào mạn sườn kẻ đó, khiến cơ thể hắn uốn cong như một con tôm và văng vào tường.

"Kaaaaak!"

Hắn thét lên một tiếng đau đớn.

"Ồn ào quá."

Khi Chohong nhấc cây chùy của mình lên, những mảnh thịt dính trên cây chùy liên tục nhỏ máu. Một gã đàn ông khác đâm sầm vào tường và cuối cùng trượt xuống như một cái bị rách.

"Ê, tui bay chỉ đứng xem thôi à? Come on lại đây con!"

Hugo chỉ về phía trước và dùng ngón tay vẫy vẫy chế nhạo chúng. Những tên vệ binh nổi cơn thịnh nộ và thét lên.

"Mẹ kiếp, đập chết chúng nó đi!"

Nghe những lời đó, gần hai mươi người cùng xông vào. Tiếc thanh, một hành lang chật hẹp như thế này, hoàn toàn không phù hợp để chiến đấu theo nhóm. Ngược lại, không gian này đã loại bỏ hoàn toàn chiến thuật biển người của chúng.

Quan trọng hơn, Chohong và Hugo, cả hai đã nhiều lần đối mặt với kẻ thù đông gấp hàng chục lần. Họ cũng từng xoay sở chiến đấu giữa vòng vây khủng bố của Thất trùng quân. Tình hình hiện tại không thể làm khó họ.

"Hah."

Thay vào đó, Chohong khịt mũi và ngạo nghễ bước về phía trước.

Nắm lấy cây chùy của mình bằng cả hai tay, cô đập nó vào mặt những kẻ đang lao tới chỗ mình, bình thản và lạnh lẽo như một cầu thủ bóng chày đang đập bóng.

Chát!

Chát!

Thân thể đối phương nứt toác ra như những quả giưa hấu. Cảm giác thỏa mãn truyền đến tay Chohong.

Điều tương tự cũng xảy ra với Hugo.

"Ái chà chà"

Anh nghiêng đầu tránh một thanh trường kiếm, và nắm lấy tay kẻ thù.

"Hừ!"

Anh da đen cười nham nhở và vận sức bẻ cánh tay đó, khiến nó xoắn như một chiếc quẩy và buông rơi thanh kiếm.

Trong lúc kẻ thù gào lên đau đớn, Hugo túm lấy cổ hắn và giơ lên trước mặt mình, như thể đang cầm một cái khiên.

Tay trái cầm khiên thịt, tay phải Hugo cầm cây rìu chiến và vung lên như hung thần. Lưỡi rìu sắc bén chẻ đôi cơ thể một kẻ ở phía trước

"Mmmm!"

Dưới đôi tay vạm vỡ của Hugo, cây rìu tiếp tục bổ xuống và chém vào một kẻ khác ở đằng sau.

Anh da đen tiến lên như một chiếc xe tăng, đẩy những kẻ ở đằng sau ngã dúi dụi.

Một cảnh tượng kỳ lạ đang diễn ra.

Dù đối phương có tới vài chục người, nhưng chúng đang bị hai cá nhân đẩy lùi.

"Ê, sao game dễ thế nhỉ?"

"Ai biết được!"

"Bọn chúng có phải là người Trái đất không đấy? Sao yếu đuối như mấy tên lính canh vậy?"

Hugo và Chohong thậm chí còn có thời gian rảnh để nói chuyện với nhau trong trận chiến.

Chuyện này hoàn toàn dễ hiểu.

Eva là một thành phố khá an toàn. Những người Trái đất ở đây chỉ ăn chơi phè phỡn, tham gia vài cuộc thám hiểm hoặc đột kích nho nhỏ.

Điều nguy hiểm nhất họ đã làm, là săn lùng những kẻ đi lạc từ Liên bang.

Những kẻ rong chơi suốt tháng ngày, làm sao có thể chống lại những chiến binh hào hùng và thiện chiến bậc nhất ở Haramark? Làm sao có thể chống lại những kẻ đã vào sinh ra tử và chiến đấu với những Ký sinh trùng nguy hiểm?

Thế nên, không một kẻ nào có thể vượt qua họ và chạy đến chỗ Seol Jihu. Cậu thoải mái đi qua hành lang mà không phải vung cây thương một lần nào.

Nhưng đột nhiên, lông mày cậu co giật.

Seol phát hiện ra hai Cung thủ chuẩn bị bắn tỉa cậu ta từ cuối hành lang.

Ngay lập tức, Seol nâng cánh tay trái lên và vận mana lưu thông trong cơ thể. Cậu vung tay một cái, và bốn ngọn lao ma pháp phóng ta.

Giờ đây, cậu đã thông thạo kỹ năng này đến mức không cần phải lấy đà hay chuẩn bị tư thế. Những ngọn lao ma pháp phóng vun vút trong không khí về phía đối phương.

Hai Cung thủ có vẻ ngạc nhiên trước những ngọn lao đó, nhưng chúng khá bình tĩnh và không hề di chuyển khỏi vị trí của mình.

Đó là bởi vì, một rào chắn màu trắng ngay lập tức lan ra trước mặt chúng.

BÙM! BÙM! BÙM!
Rào chắn đã chịu được ba ngọn lao, nhưng nó không thể chịu được ngọn lao thứ tư và bị xé toạc như một tờ giấy.

Đôi mắt Seol Jihu nheo lại.

'Một linh mục à?'

Tầm nhìn của cậu được cải thiện đáng kể sau khi ăn Hoàng Phong Phượng. Vì vậy, cậu nhanh chóng phát hiện ra một người Trái đất Eartrial mặc áo choàng trắng đang niệm phép.

Seol khịt khịt mũi và phóng ra một ngọn lao ma pháp nữa, vẻ mặt cậu khinh khỉnh như muốn nói: "Thử chặn thêm phát này nữa xem!"

Tất nhiên, điều này là không thể. Rào chắn ban nãy đã khiến Linh mục kia mất khá nhiều sức lực rồi.

"Uuk!"

Linh mục đó run lên, mặt hắn tái mét.

'Không thể nào…!'

Hắn thở hổn hển khi nhìn thấy ngọn lao ma pháp bay về phía mình.

'Chỉ số mana của mình là Trung cấp (Thấp) cơ mà!'

Chỉ số đó khá đáng tự hào, nhất là khi hắn mới cấp 3. 

Trong khi đó, chỉ số mana của Seol Jihu là Cao cấp (Cao).

Mức độ chênh lệch lớn như chim sẻ so với đại bàng.

Cô ta không có cổ vật thánh giá hộ mệnh như Maria, và cũng không có thời gian để tụng một câu thần chú mới. Cô ta không thể làm gì khác, chỉ biết nhìn chằm chằm vào ngọn lao mana đang mang cái chết đến gần.

"Đây chắc chắn là…!"

Phập!

Linh mục nghẹn lời khi ngọn lao đâm vào bụng cô ta.

"... Một trò lừa đảo".

Phải, làm gì có loại chiến binh nào có thể phóng ra hàng loạt lao ma pháp mạnh mẽ đến như thế chứ!

Sức mạnh của ngọn lao khiến cô ta bay về phía sau như một chiếc lá trong gió bão, và đập vào thành cầu thang.

Seol Jihu định hạ tay trái xuống trước và hơi đắn đo một chút.

Tình cờ, một người đàn ông, bằng cách nào đó đã vượt qua Chohong và Hugo chạy lên lầu. Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt, hắn ta trợn mắt nhìn chằm chằm xung quanh.

Seol Jihu nhìn cảnh tượng đó một cách thương hại. Người đàn ông ngập ngừng, không biết phải làm gì khi đối mặt với Seol. Dường như hắn ta chưa từng trải qua một cuộc chiến thực sự.

Trong khi hắn đang do dự, đầu hắn bị thổi bay bởi một ngọn lao ma pháp.

Rồi lại thêm hai ngọn lao nữa...

"..."

Seol Jihu đẩy đi cái xác không đầu sang một bên và bước qua.

Cậu bình thản đi qua hành lang, bước qua xác chết của hai Cung thủ và cuối cùng đã bên cạnh Linh mục kia. Bụng cô ta có một cái lỗ lớn. 

Bằng cách nào đó, cô ta vẫn còn chút hơi tàn, chỉ đang giãy chết mà thôi.

Chà, tình hình này chắc cô ta cũng không sống được bao lâu nữa.

Seol Jihu lắc đầu rồi nhấc chân lên.

CRACK!

Sau khi kết liễu Linh Mục, Seol đi lên cầu thang. Cậu bước qua những bậc thang hoang vắng với đôi chân ướt sũng.

Chẳng mấy chốc, Seol Jihu đã lên tầng 3.

Ở đó, một trận chiến thực sự, đang chờ cậu.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 247 - Phần 2
Chương 247 - Phần 1


Chương 246 Phần 2
Chương 246 Phần 1

Chương 245

Chương 244

Chương 243

Chương 242

Chương 241


Chương 240

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

9 Comments:

  1. Đội hình khủng bố mà gặp toàn creep đây mà :))

    ReplyDelete
  2. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết.

    ReplyDelete
  3. GE bắn silver, thách đấu đánh rank đồng, chênh thế này thì đánh đấm gì nữa, thx nhóm dịch nha

    ReplyDelete