Khát vọng trở về - Chương 255: Khi Carpe Diem vung tiền


Cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc.

Ngay sau đó, Seol liền đi tới đền thờ. Cậu tới để rút tiền trong kho chứa.

Ban đầu, cậu bảo Kim Hannah rằng cô có thể tiêu bao nhiêu tiền trong kho chứa của cậu. 

Nhưng Kim Hannah không đồng ý.

Mặc dù trong cuộc tấn công thứ hai này, tiền là yếu tố cốt lõi. Càng nhiều tiền, cơ hội thành công càng cao. Nhưng Kim Hannah chỉ trích cậu rất quyết liệt khi cậu lại tính đến chuyện chi tiêu phung phí như vậy.  

Trước khi cậu tới đó, cô nhắc đi nhắc lại với cậu rằng cậu chỉ được phép mang một lượng tiền vừa đủ để thực hiện kế hoạch. Thấy vậy, cậu mới nhận ra rằng Kim Hannah không hoàn toàn giúp người Thiên Đường. Mục tiêu mà cô đang hướng tới không cao cả như vậy.

Qua vẻ bên ngoài, kế hoạch của cô là làm lung lay tài chính của liên minh các tổ chức ở Eva. Nhưng có vẻ nó không phải mục tiêu cuối cùng của cô. 

Qua từng câu từ trong cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Seo Yuhui. Cô ấy dường như đang nuôi dưỡng một âm mưu nào đó hướng vào các tổ chức đấy. 

Tuy cậu không nắm bắt được bức tranh tổng thể mà Kim Hannah đã vẽ ra. Nhưng cậu quyết định ngồi yên và xem phép thuật mà Quý Cô Cáo kia đã bày ra.

Nghe lời mẹ thì có gì sai chứ? Đúng không anh em?

Và số tiền mà cô cho phép cậu lấy về là 20 xu vàng, thế là khi đến đền thờ, Seol chỉ dám lấy vừa đủ không dám lấy thêm một xu. 

Một thỏi vàng thì tương đương với khoảng 21 xu vàng hay 21000 xu bạc. Nếu ở trái đất, số tiền đó là hàng trăm triệu won. (1 won = khoảng 20 vnd)

Trung bình mỗi hộ nợ khoảng 87 xu bạc. Nên chỉ cần một thỏi vàng này là đủ để trả nợ hết cho họ, đương nhiên là vẫn còn dư ra một chút. 


Lúc này, Kim Hannah đang bận chuẩn bị tài liệu trong phòng. Đôi bàn tay của cô thanh thoát như một nghệ nhân. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đặt bút xuống. 

“Cậu về rồi đấy à?”

Seol ngoan ngoãn giao chỗ tiền cho cô. Sau khi kiểm tra xong, cô mỉm cười hài lòng.

“Chỗ này là quá đủ rồi! Nhiều tiền thích thật.”  

“Tất nhiên rồi! Ai mà không thích tiền cơ chứ? Như Maria chẳng hạn.” 

“Ý tôi không phải thế, tên đần này, ý tôi là có tiền chúng ta sẽ có nhiều lựa chọn hơn ý.”  

Nói dễ hiểu hơn. Nếu không có số tiền này, kế hoạch mà họ đang thực hiện chỉ là một giấc mơ. 

Seol mỉm cười.

“Tôi hiểu! Nhưng tôi không ngờ là cô lại dùng tiền để chiến đấu với chúng đấy.” 

“Thương trường là chiến trường, ai bảo cứ phải dùng vũ khí rồi choảng nhau như các cậu thì mới là chiến tranh. Về mở SGK Lịch Sử lớp 12 trang 58 để nắm rõ thông tin hơn nhé. Thậm chí những cạnh tranh hay xung đột giữa luật pháp, tôn giáo hay cả ngòi bút nữa cũng là chiến tranh nữa đấy.” 

Kim Hannah tuôn một tràng rồi nhìn cậu. 

“Tuy nhiên, để tôi nói thẳng với cậu, đây khó có thể nói là một cuộc chiến, chính xác hơn thì đây là một cuộc chiến một chiều cho chúng ta.”

“Một chiều là sao?”

“Nghĩ xem, kế hoạch của chúng ta vi phạm tý nào đến pháp luật nơi đây không?” 

Seol lắc đầu.

"Không vi phạm chút nào! Đúng chứ? Chúng ta đang giúp cư dân Thiên Đường trả nợ. Ai cằn nhằn gì về chuyện đó chứ? Đương nhiên cũng có người nói chúng ta thừa tiền nên rảnh háng.“

“Tôi hiểu ý cô. Nhưng chẳng phải những gì chúng ta sắp thực hiện là ném tiền vào tay kẻ thù sao?”

Seol nói không sai, Kim Hannah cong môi lên. 

“Cậu chưa thấy cuộc sống về đêm của mọi người ra sao à mà còn hỏi thế?” 

“Ý cô là sao? Ừ thì chúng ta đã đi cùng nhau một hôm….” 

“Tôi đang nói đến dịch vụ giải trí người lớn. Cậu biết nó mà, mại dâm ý.” 

Kim Hannah tiếp tục.

“Tất cả các sản phẩm đều có giá bán của nó. Sự chênh lệch giữa giá trị thực của sản phẩm và giá mà người bán đưa ra gọi là giá trị thặng dư. Và ở Thiên Đường, Ngành công nghiệp giải trí người lớn là ngành có lợi nhuận cao. Đó là lý do mà các tổ chức đã tập trung vào đầu tư ngành công nghiệp này nên dần dần nó đã trở thành ngành kinh doanh chính của họ.”  

Tức là, nếu ngành công nghiệp này không đem lại lợi nhuận cho các tổ chức kia nữa, chẳng có lý do gì mà chúng phải duy trì nó nữa cả.

“Vấn đề ở đây không chỉ là lợi nhuận. Vì nó đem lại nhuận cao nên nó là ngành công nghiệp giải trí phổ biến trên Thiên Đường này.”

“Tức là chúng đang cố tình giảm thiểu hoạt động phi pháp đó của chúng, dù có kiếm được ít lợi nhuận hơn đi chăng nữa.”  

"Ừ. Đối với các nhà đầu tư ở ngành công nghiệp này, dù chúng có ép giá đến đâu vẫn có rất nhiều khách hành. Rất nhiều người sẵn sàng vung tiền cho nhu cầu này đấy.” 

Seol gật đầu.

“Tuy nhiên, nhiều tiền sẽ xảy ra một vấn đề khác. Cậu nghĩ xem, khi họ kiếm nhiều tiền như vậy, đương nhiên nhân viên của họ cũng phải được trả lương hậu hĩnh. Điều gì sẽ xảy ra nếu những nhân viên kiếm được hàng chục bạc mỗi ngày? Họ sẽ trả sạch nợ nhanh chóng rồi bỏ đi ngay thôi…”

"Vậy đó là lý do tại sao mà…….”

“Ừ! Chúng đã ép nợ cho các cô gái đó và bắt họ làm việc với mức lương rẻ mạt, cho nên họ sẽ không bao giờ kiếm đủ tiền để trả lại sự tự do cho bản thân mình. Bằng cách đó, các cô gái sẽ phải làm việc cho chúng mãi mãi. Chúng đã tính một nước đi mà các cô gái đó không thể lường trước được.” 

Miệng của Seol đắng nghét.

“Thỉnh thoảng tôi lại nhầm Thiên Đường với Trái Đất này. Lắm lúc tôi không nhận ra nơi nào với nơi nào nữa.” 

“Ừ thì, những doanh nghiệp đó là do người Địa Cầu điều hành mà.” 

Kim Hannah khịt mũi. Đúng lúc đó, cánh cửa đột nhiên mở ra. Một người đàn ông có bộ tóc xám bước vào. Mắt của Kim Hannah sáng lên, cô cười tươi. 

“Mời anh vào.”

"…. Xin phép cô.”

Ghionea cầm một cái túi lên trên tay, trông anh ta hơi bối rối. 

“Anh vừa từ đền thờ về à?” 

“Ừ.” 

"Mọi chuyện như thế rồi? Anh đã xác nhận lại chưa?” 

Ghionea thở dài rồi gật đầu.

“Nữ Thần Superbia đã nói gì thế?”

"'Sắp rồi.'"

“ Iya ~"

Kim Hannah vỗ tay.

"Chúc mừng anh nha. Cả cậu nữa, Jihu. Cậu sắp có thêm một High Ranker trong tổ chức rồi đấy!”  

“Cấp 5! Tôi luôn mơ ước đạt được nó. Giờ tôi đang đứng trước nó rồi mà….” 

Ghionea trông khá bối rối, có vẻ anh ta không hài lòng cho lắm.

“Tôi thực sự không ngờ rằng có thể kiếm được Điểm Đóng góp nhờ chuyện này.”

Đúng vậy. Lợi ích thứ hai mà Kim Hannah vừa đề cập là Điểm Đóng góp.

Lúc đầu nghe cô nói như vậy, các thành viên trong nhóm chẳng ai tin lời cô, trừ Seo Yuhui, cô cũng đã từng chứng kiến điều này bằng chính trải nghiệm của mình. 

“Điểm Đóng Góp thể hiện mức độ cống hiến của chủ sở hữu đối với xã hội. Đối với người Địa Cầu, mục tiêu chính của họ là tiêu diệt Ký Sinh Trùng, nên đó là phương pháp chính để kiếm Điểm Đóng Góp, nhưng không có nghĩa nó là cách duy nhất, vẫn còn rất nhiều cách khác nữa mà nhiều người không để ý.” 

“Kiếm Điểm Đóng Góp qua các công việc tình nguyện…..Tôi đang nghĩ đến các Linh Mục….” 

“Điều này cũng thể hiện sự tuyệt vọng của Eva hiện giờ. Mối quan hệ giữa nhân loại và Liên Bang như môi với răng. Nhà Đấu Giá Vip và Tổ Chức Hoàng Gia Pattaya càng tồn tại, mối quan hệ quý giá đó càng rạn vỡ, đương nhiên là các tổ chức còn lại cũng không ngoại lệ.” 

Kim Hannah giải thích rõ ràng.

“Đối với mục tiêu của chúng ta, loại bỏ gốc rễ gây ra chuyện này thôi thì chưa đủ, chúng ta còn phải dần cải thiện và khôi phục nền tảng mối quan hệ với Liên Bang. Theo quy mô như thế. Bảy Vị Thần lại chẳng công nhận sự đóng góp này quá đi chứ.” 

Sau một tràng giải thích rành mạch của mình, Kim Hannah đưa ánh mắt sang.

Ghionea đưa cho cô túi tiền trên tay ngay lập tức, cô mở nó ra kiểm tra. Cô tròn mắt. 

“Nhiều thế?” 

“Tôi hơi tham lam chút.” 

Ghionea ngượng nghịu đỏ bừng mặt.

“Đạt được cấp 5, đó là ước mơ của tất cả người Địa Cầu. Đương nhiên là tôi cũng vậy. Nếu tôi có thể kiếm được ít Điểm Đóng Góp từ kế hoạch tấn công liên minh các tổ chức Eva này của cô, số tiền này chẳng đáng gì cả.”

“Anh khá nhìn xa trông rộng đấy. Đừng lo lắng, tôi sẽ sử dụng nó hiệu quả.”  

“Cảm ơn cô.” 

Ghionea cúi đầu rồi rời đi. Một nụ cười ấm áp còn vương lại trên khuôn mặt anh. 

“Anh Ghionea chắc chắn trở thành Cấp 5.”

Tay Cung Thủ Thép này nổi tiếng là có sức chiến đấu mạnh mẽ. Nếu khi xưa các tổ chức biết anh ta sắp lên cấp 5, thể nào họ cũng làm mọi thứ để chiêu mộ được anh ta. 

Seol cực kỳ phấn khích khi biết Carpe Diem sắp có thêm một High Ranker. Sự sung sướng của cậu còn chưa ngớt, cánh cửa kia lại mở ra.

Lần này là Chohong.

Cô giơ túi tiền lên.

“Tôi tới mua Điểm Đóng Góp.”  

Còn một người đằng sau cô.

“Cả anh nữa ư? Hugo?”

“Hi hi.”

"Nữ Thần đã nói gì với anh thế?"

“Cô ấy đã nói với tôi rằng tôi đang làm rất tốt và tôi cần chăm chỉ hơn.”  

Hugo vừa lí nhí vừa đỏ bừng mặt.

“Từ trước đến giờ, Nữ Thần Ira luôn nói với tôi rằng:” Ngươi mà cũng đòi làm High Ranker? Ngươi nghĩ ngươi đủ tuổi sao?” Không ngờ lại có ngày bà ấy khuyến khích tôi như thế này.” 

Túi tiền của cả Chohong và Hugo mang tới đều có vẻ khá nặng.

Kế đến là Phi Sora, rồi cả Jang Maldong và Seo Yuhui. 

Cơ hội để kiếm Điểm Đóng Góp là rất hiếm, nên lúc này mọi người đều rất hào phóng, đến cả con quỷ ăn tiền như Kim Hannah cũng phải bất ngờ 

“WTF? Cả cô nữa ư? Maria?” 

“Chị điên hả Unni? Có gì mà phải sốc ra mặt như thế?”

Maria càu nhàu.

“Trách nhiệm của một Linh Mục là chữa thương cho những người bị thương, đau đớn hay thống khổ. Nếu quyên góp tiền này có thể giảm bớt sự đau khổ cho họ thì em chẳng có gì để hối tiếc cả.” 

Maria đứng đó xạo l*n với bọn họ.

Mồm thì tuyên bố mình như đức thánh, nhưng khi đưa tiền cho Kim Hannah, tay cô ấy run rẩy như bị mất cướp. 

Chắc hẳn cô ấy đã tính toán và suy nghĩ đủ đường để có thể gạt bỏ nỗi đau sang một bên khi đưa tiền cho Kim Hannah. Đương nhiên rồi, khi trở thành một Linh Mục High Ranker, giá trị của cô ấy sẽ tăng vọt. 

“Unni, chúng ta không nên tiếc vài xu lẻ với những chuyện cao cả như thế này.”

“Ừ! Ừ! Tôi biết rồi! Bỏ tay ra nào!” 

“Em mang số tiền này này với mục đích cao cả nên em chẳng tiếc gì cả, nhưng nếu chị dám đút túi riêng đồng nào thì chị đúng là con đ**m tồi tệ nhất trong những con đ**m.” 

“Ừ! Tôi hiểu rồi!"

"Chị thấy chưa? Chị thấy cái này chưa?”

Đúng vậy, trên cái túi tiền đó có chữ “Maria Yeriel” to tướng. Tay cô ấy vẫn chưa bịu buông làm Kim Hannah bực mình.

“Cô không muốn đưa thì thôi! Còn không tin tưởng tôi, cô có thể tự làm điều đó. Cô nghĩ tôi là đứa ăn xin hả?” 

“Không, không. Em thử chị chút cho chắc ăn thôi mà.” 

Cuối cùng Maria cũng chịu buông tay. Kim Hannah tặc lưỡi. 

“Cô mang bao nhiêu tiền mà làm ghê chết thế.” 

“Đó là tấm lòng của em, chị cứ nhận hết đi…”

Kim Hannah còn chưa kịp làm gì, Maria đã phóng như bay ra khỏi cửa. Seol giật mình, tốc độ của cô ấy khiến cậu tưởng cô đang dùng Bông Tai Festina bật max tốc.

Sau khi kiểm tra túi tiền của cô, Kim Hannah bật cười.

“Con chuột lông vàng chết tiệt này.”

Sau đó, giọng cô nghiêm túc trở lại. 

“Tôi đang hỏi sao cái con keo kiệt đó lại đem nhiều tiền thế. Nhưng thế này thì hài hước thật.” 

“?”

“Như thể nó chìa ra một xấp phong bì ghi chữ 5000 won, nhưng chỉ bỏ có 10 won vậy. Nhìn xem, con ranh này nhét đầy đồng 10 xu vào túi. “

Kim Hannah vừa ngán ngẩm lắc đầu vừa nguyền rủa Maria.

“Sau này chắc tôi sẽ không mời con nhỏ đó đến đám cưới của mình.” 

Sau một hồi như vậy, Carpe Diem đã thu gom được một khoản tiền kha khá làm Kim Hannah ngạc nhiên. 

“Với số này, chúng ta có thể giúp cả ngàn người đấy.” 

Sau đó cô lại bắt đầu tính toán từng khoản hỗ trợ như khoản kế sinh nhai, khoản thực phẩm hay khoản trả nợ cho người nghèo hay những cô gái bị bắt ép làm gái. 

Seol cứ ngó nghiêng xung quanh cô, cậu hi vọng có thể giúp đỡ cô được việc gì đó. Nhưng Kim Hannah làu nhàu.

“Ra chỗ khác chơi cho tôi làm việc.” 

Thế là cậu nhảy tót lên giường của Kim Hannah và lăn lộn ở đó.

“Wow, pơ phệch đến không ngờ, phê quá.” 

Cô vươn vai rồi đứng lên, khi quay ra đằng sau, Seol vẫn đang vùi mặt vào giường gối của cô. Kim Hannah cau mày. 

“Cậu đang làm cái quái gì thế.”

“Thơm quá.”

"Biến thái vừa thôi! Phắn khỏi đó ngay trong khi tôi còn lịch sự.” 

“Không, tôi nghiêm túc đấy. Giường tôi chưa bao giờ thơm đến mức quyến rũ như thế này.”

“Lải nhải vừa thôi! Xuống khỏi đó ngay! Tôi có việc cho cậu đây. Giờ chúng ta đến cung điện.” 

Seol ngẩng đầu lên.

"Cung điện ư? Sao phải tới đó.” 

“Có người truyền lời cho tôi :”Chúng tôi có tin mừng cho mọi người.” 

Phải, Sorg Kühne đang chào đón họ, chắc Kim Hannah và ông đã cùng lên kế hoạch này, hẳn là cậu sẽ được ông ấy giúp đỡ nhiều lắm đây. 

Seol nhảy xuống giường. Cậu nhặt mấy túi tiền mà Kim Hannah vừa chia từng khoản ra rồi hỏi. 

“À! Có điều này khiến tôi tò mò. Thật sự đấy, tôi rất tò mò về nó.” 

“Oh? Cuối cùng cậu cũng chịu hỏi.” 

Kim Hannah vừa nhặt áo khoác lên, vừa trả lời. Cô hào hứng tưởng rằng Seol định hỏi kỹ hơn về kế hoạch.

“Với số tiền này, trước tiên, chúng ta nên…” 

Nhưng, trái với kỳ vọng của Kim Hannah, Seol ngẩng đầu lên như một con thỏ vô tội.

“Cô vừa nhắc đến đám cưới của cô phải không?”

Kim Hannah khựng lại khi đang mặc chiếc áo khoác.

“Cô mà cũng có người yêu để kết hôn cơ à?”  

Kim Hannah quay lại và đá một phát vào chân cậu.

*

Về đêm, không khí của Eva vẫn rất nhộn nhịp. Rất nhiều lý do khiến người Địa Cầu hay lui tới Eva, và lý do lớn nhất ở đây là hoàn cảnh ở Thiên Đường. 

Không máy tính, không internet, không điện thoại, không một thiết bị điện tử. Một thế giới hoàn toàn mới lạ với người Địa Cầu, văn hóa và sản phẩm ở Thiên Đường rất thu hút cả tân binh lẫn cựu binh người Địa Cầu.

Nhưng mới đến đâu dần dần cũng sẽ quen. Đặc biệt là vật phẩm. Cấp càng cao, giá cả vật phẩm tương xứng với cấp độ cũng tăng vọt. Đây là một hạn chế rất lớn đối với việcthu hút người Địa Cầu. 

Những trận chiến, những nhiệm vụ, những cuộc thám hiểm cứ lặp đi lặp lại, một số người sẽ cảm thấy căng thẳng, những cách giải tỏa stress thông thường thì trên Thiên Đường lại không có. Cho nên, cách duy nhất để giảm căng thẳng là tụ tập uống rượu.  

Dần dần, ngành công nghiệp giải trí người lớn phát triển, đâu phải cứ uống rượu là xong, người Địa Cầu còn giải tỏa cả những ham muốn trong cơ thể của mình nữa.  

Một số doanh nghiệp đầu tư ngành này đã nổi lên, danh tiếng của họ lớn đến nỗi những người Địa Cầu đã quen thuộc với cái tên này, những doanh nghiệp này đã lừa hay bức cả những phụ nữ thuộc chủng tộc khác làm việc cho họ với tiền công rẻ mạt. Nhiều người Địa Cầu rất hứng thú với điều này, dần dần những phụ nữ đó trở thành những mỏ vàng với doanh nghiệp, và thế là nghề bắt cóc dân Liên Bang ra đời. 

Một trong số những doanh nghiệp nổi lên mạnh mẽ nhất nhờ ngành công nghiệp này là King Corona.
Đây là doanh nghiệp rất nổi tiếng ở Eva. Họ có hơn năm mươi người phụ nữ Thiên Đường làm gái. Họ được coi là một tổ chức doanh nghiệp hạng trung. 

Tuy nhiên, ngày hôm nay, ông lớn – kiêm quản lý của King Corona đang rất đau đầu. Không hiểu tại sao, cả 52 người phụ nữ làm việc dưới quyền hắn ta lại không xuất hiện một ai.  

Ban đầu, hắn khá phấn khích vì chúng đã đặt ra luật lệ cho những người phụ nữ đó là nếu họ đến muộn, họ sẽ bị trừ lương hoặc nộp phạt. Nhưng sau vài giờ chờ đợi, không một ai xuất hiện. Mặt hắn đỏ bừng lên vì tức giận. 

Khách hàng thì ra vào liên tục, hắn thì liên tục phải hẹn lịch và xin lỗi họ vì không có nhân viên. 
“Mấy con đi*m này đi “bay” cùng nhau à?” 

Cuối cung, hắn đành phải cho người đi tìm họ. 

"Nhất định phải bắt chúng đến đây, kể cả phải dùng vũ lực. "

Sau khi xua người đến nhà của những cô gái đó. Hắn càu nhàu. 
“Chết tiệt! Chúng nó thăng thiên cùng lúc à? Sao chúng lại biến mất cùng nhau trong cùng một hôm thế này?” 

Những chuyện kiểu này xảy ra rất thường xuyên trên Thiên Đường. Những cô gái Thiên Đường không chịu nổi sự nhục nhã khi phải làm công việc này nên đã tự tử. Dần dần, nó trở thành một chuyện rất bình thường. 

Sau khi tới một căn nhà đổ nát, hắn thò qua cái cửa sổ nứt vỡ, một cô gái đang ăn tối cùng hai đứa trẻ, họ dường như đang rất vui vẻ, những tiếng cười đùa vang lên rộn ràng. Sự lo lắng trên khuôn mặt hắn biến mất. 

Thay vào đó, hắn nổi cơn thịnh nộ vào lao vào căn nhà đổ nát đó. 
“Con đi*m này!!!!”  

Pang!

Hắn mở cửa đánh sầm cái, ba người trong nhà giật mình và sửng sốt quay ra. 

“Anh làm cái gì thế? Định phá cửa nhà người khác à?”  

“Cửa nhà mày?” - Tên quản lý chế giễu - “Con điếm! Mày lên cơn rồi à? Đi làm việc ngay cho tao.”  
“Tôi cho bọn trẻ ăn tối đã.” 

Hai đứa bé lo lắng nhìn lên cô. Tên quản lý vẫn lắc đầu. 

“Mặc quần áo! Nhanh lên cho tao!” Tên quản lý gào ầm lên. 

"Không."

"Mày vừa nói gì?"

“Tôi không làm công việc dơ bẩn đó nữa!” 

“……Hả.”

Tên quản lý thở dài, rất nhiều cô gái khác trước kia cũng nói những lời vô nghĩa đó với hắn, nhiều người còn nói rằng sao hắn không giết họ đi cho rảnh nợ. Quá nhiều lần phải nghe như vậy, hắn cảm thấy quá nhàm. 

“Tao nói một lần nữa thôi! Mặc quần áo vào! Nhanh lên! Đừng để tao nóng!” 

“Tôi đã nói rồi! Tôi không đi!”

“Hử?”

Tên quản lý khịt múi, hắn dậm chân thình thịch tới chỗ cô vào túm mạnh tóc cô dúi xuống. Ngay lúc đó…

“Uk!”

Ngay khi hắn tóm tóc cô, cô đẩy mạnh khiến hắn suýt ngã ra đằng sau.

“Mày dám….”

Hắn trợn mắt. Thường thì những lúc như thế này, đáng ra cô phải bò lê bò càng xuống ôm lấy chân hắn rồi năn nỉ hắn tha mạng. Sao hôm nay cô ta dám cư xử như thế. Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

“Mày bị điên à?”

"Cút ra khỏi đây."

Cô gái căm giận đứng dậy, cô trợn mắt nhìn hắn.  

“Tôi cũng không nói nhiều đâu! Nếu anh không rời đi! Tôi sẽ gọi vệ binh tới.” 

“Vệ binh?”

Tên quản lý sững sờ.

“Aigoo ~ Tao đang tự hỏi sao tự dưng mày lại to gan đến thế. Vệ Binh ư? Ha ha! Gọi đi! Gọi ngay cho tao! Ha ha!”  

“…..”

“Mày có hiểu vị trí hiện tại của mày không đấy. Mày có biết mày đang mắc nợ ai không đấy? Mày lên cơn đến nỗi quên cả điều đó rồi ư?”

“Tôi vẫn nhớ…”

“Bọn tao vẫn đang chờ mày trả tiền đây. Suốt mấy năm qua, mày đã trả cho chúng tao chưa? Giờ mày còn định không làm việc để trả nợ cho chúng tao sao?”

“……”

Cô gái bắt đầu nghiến răng mạnh đến nỗi phát cả tiếng ra. 

“Mày muốn gọi Vệ Binh? Mày muốn rước lằng nhằng vào thân! Để xem! Họ sẽ xử lý ai. Nên nhớ món nợ của mày.”  

Sau một tràng cười khúc khích như thằng hầm, hắn thò tay vào túi và lôi một bản hợp đồng ra. Ngay lúc đó…

Pak.

Cô gái ném một thứ gì đó vào ngực hắn. 

Hắn giơ tay lên đỡ, đó là một túi vải, những tiếng leng keng vang lên. Hắn trố mắt. 

"…Là…Tiền ư?”

Hắn thò tay vào vào kiểm tra. Hắn hà hốc mồm. Bảy xu bạc và một ít xu đồng. Đúng số tiền mà cô gái đang nợ. 

“ Mày….”   

“Đó! Số tiền tôi nợ các người!”

“…..Làm thế nào mà mày….”

“Đưa nó đây.”

Cô ấy giật lấy bản đồng từ tay tên quản lý. Cô xé vụn bản hợp đồng ra thành từng mảnh vụn. 

Sau đó nắm chặt đống giấy đó và ném vào mặt hắn. 

“Được chưa? Vui chưa? Tiền của anh cả đấy! Giờ thì cút ngay!” 

“Mày….Con đi*m chết tiệt….”

“Tôi còn còn làm cái việc đấy! Đừng có gọi tôi như thế! Tôi cũng không nợ xu nào nữa. Đừng có dây vào tôi nữa.” 

Cô bực bội hét ầm lên. Sau đó, cô hít sâu và nói nhỏ nhẹ. 

“Anh vừa thách tôi gọi Vệ Binh nhỉ?” 

“Mày… Đừng!!! Này! Này!.….Mày nghĩ mày đang làm gì thế?”

“Tôi không cần biết! Cút ra khỏi đây! Đừng để tôi nhìn thấy cái bản mặt anh nữa.” 

Cứ thế, tên quản lý bị tống cổ ra khỏi căn nhà đó mà chẳng thể làm gì. 

Pang!

Cánh cửa sau lưng hắn đóng rầm.

“Chuyện quái gì đang diễn ra thế này!” 

Hắn lơ ngơ không hiểu điều gì xảy ra.
Sau khi về quán bar. Đám lính của hắn cũng đần mặt ra, tên nào cũng cầm mấy túi tiền trên tay. Hắn sốc toàn tập. 

Ngay lúc đó, một tốp lính Vệ Binh chạy rầm rầm qua, cả khu phố ồn ào. Hắn nhìn chằm chằm vào tốp lính đó.

Nhưng hôm đó mới chỉ là khởi đầu, sau khi 52 cô gái trả sạch nợ và nghỉ việc. Nhưng ngay ngày hôm sau, thêm 106 cô gái khác trả hết nợ. Rồi ngày tiếp theo, 214 cô gái cũng cũng vậy. Rồi ngày kế tiếp là 436 người. Và ngày thứ năm, có tới 873 cô gái nữa trả hết nợ.

 Tất cả các quản lý của các nhà hàng giải trí người lớn bắt đầu lo lắng. 

Chỉ sau năm ngày, có tới 1681 cô gái đã trả hết nợ của mình và lấy lại được tự do. 

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, càng ngày càng nhiều cô gái khác bỏ việc. Ngày nào cũng xảy ra tình trạng này. Cứ như tất cả bọn họ đã lên một kế hoạch đình công với qui mô lớn vậy. 

Tất cả các quản lý và các ông chủ của các doanh nghiệp giải trí người lớn không hiểu điều gì đang xảy ra, thậm trí trong mơ chúng cũng không nghĩ chuyện này có thể xảy ra.

Ban đầu, khi khách hàng đến, bọn chúng buộc phải từ chối, nhưng chuyện này kéo dài khiến khách hàng của chúng ngày càng giảm mạnh. Không còn những cô gái đó làm nhân viên, việc kinh doanh là bất khả thi. 

Ban đêm ở Eva dần bớt nhộn nhịp hơn, những cuộc vui dần dần mất đi, chỉ còn đám ruồi bay ngoài đường.

Tuy nhiên, vẫn còn một số tên nuôi hi vọng, chúng quyết định chờ đợi, chúng không cần biết những cô gái đó lấy tiền từ đâu, nhưng chúng đoán rằng chẳng mấy nữa, khi họ chẳng làm ăn gì được, không có tiền, họ sẽ phải quay lại với nghề thôi.

Chúng tin rằng rồi sẽ có ngày những cô gái đó phải quay lại vay tiền. 

Nhưng đúng lúc đó, một tin đồn lạ bắt đầu lan truyền.  

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 255

Chương 254 - Phần 2
Chương 254 - Phần 1

Chương 253

Chương 252

Chương 251

Chương 250 - Phần 2
Chương 250 - Phần 1

Chương 249 - Phần 2
Chương 249 - Phần 1

Chương 248

Chương 247 - Phần 2
Chương 247 - Phần 1


Chương 246 Phần 2
Chương 246 Phần 1

Chương 245

Chương 244

Chương 243

Chương 242

Chương 241


Chương 240


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

15 Comments:

  1. nhà giàu có khác dùng tiền đập người.

    ReplyDelete
  2. Trên lệch giàu nghèo kinh khủng nhỉ.

    ReplyDelete
  3. Bao giờ mới tới chap pet hóa Chung chủ tịch đây )) lâu quá )))

    ReplyDelete
  4. "Tiền ko mua đc hạnh phúc nhưng nó có thể mua đc thứ mang đến hạnh phúc."Teresa nói chuẩn vl.:))))))))))))

    ReplyDelete
  5. King Corona thật luôn à :v

    ReplyDelete
  6. Thế vụ ộp 3 của Chung đại tỉ sao ta~

    ReplyDelete
  7. king corona vãi cả tên...haha

    ReplyDelete
  8. 254 phần 2 sao thiếu rồi

    ReplyDelete
    Replies
    1. https://moonsnovel.blogspot.com/2020/05/khat-vong-tro-ve-chuong-254-phan-2.html?m=1 Của bạn đây

      Delete
  9. đó là nước đi tại hạ đéo ngờ được

    ReplyDelete
  10. Tiền coá thể lm mọi thứ 👌

    ReplyDelete