Khát vọng trở về - Chương 270: Nữ hoàng Eva vi hành - Phần 1


Nữ hoàng Eva, Charlotte Aria gần đây bắt đầu bị đau đầu dữ dội. Lý do khiến cung điện hoàng gia náo động, là vì Sorg Kühne liên tục đến gặp cô, ngày nào cũng vậy.

"Thưa Nữ hoàng."

Sorg Kühne tha thiết nói, với khuôn mặt cương quyết.

"Evangeline đã từng là đồng minh tin cậy của hoàng gia, nhưng giờ họ chỉ là một tổ chức đầy rẫy những kẻ côn đồ, không khác gì Liên minh Eva. Tại sao Người lại trì hoãn phán quyết? Mọi vấn đề đều đãt được đưa ra ánh sáng, với tấy cả nhân chứng và bằng chứng rồi mà?

Charlotte Aria nhìn viên quan Đại Thần với khuôn mặt mệt mỏi. Cô tưởng rằng ông ấy sẽ bỏ cuộc nếu cô tiếp tục ngó lơ ông, nhưng không hiểu sao lần này ông già đó lại cứng đầu đến thế.

Vì một lý do nào đó, ông vẫn tiếp tục đến yết kiến để cầu khẩn cô.

Charlotte Aria nhắm mắt lại.

"Không phải họ đã nói rằng tất cả chỉ là sự hiểu lầm sao?



"Hiểu lầm gì chứ!? Đó chỉ là những lời nói dối trơ trẽn. Nữ hoàng, xin hãy tỉnh táo! Đừng để những lời đường mật của chúng lừa bịp Người!"

"Đủ rồi."

Charlotte Aria ngắt lời, nhưng Sorg Kühne vẫn không lùi bước.

"Thưa bệ hạ, Người thực sự muốn chết một cách thê thảm dưới tay Ký sinh trùng ư?"

"Ngươi nói gì?"

Charlotte Aria nhíu đôi lông mày thon dài. Cô bắt đầu tức giận.

"Bệ hạ, liệu bọn chúng có giúp chúng ta khi Eva gặp nguy hiểm không? Xin hãy nghĩ về những gì đã xảy ra trong cuộc chiến gần đây."

"Hừ, những kẻ chạy trốn đúng là lũ khốn nạn. Tuy nhiên, Jung Sua của Evangeline không phải là người như thế!"

"Chủ Hội Jung Sua cũng không tham gia cuộc họp".

"Ông nói thế vì ông không hiểu cô ấy!"

Charlotte Aria tặc lưỡi.

"Cô ấy giống như tôi, một cô gái mất cha mẹ khi còn nhỏ. Cô ấy nói rằng thời điểm đó, em trai cô ấy đang lâm vào cảnh thập tử nhất sinh, cô ấy phải về chăm sóc em! Là một kẻ mất hết người thân, ta rất thấu hiểu cảm giác đó."

Charlotte Aria hắng giọng.

"Và... mặc dù cô ấy đã muộn một chút, nhưng cô ấy vẫn quay lại mà?"

"Một chút? Nữ hoàng Bệ hạ, xin đừng đùa nữa. Chỉ sau khi Thất trùng quân rút lui, cô ta mới quay về và lên mặt dạy đời".

"Có vẻ như ông đang cố gắng hết sức để moi móc lỗi lầm của Jung Sua."

"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi." -  Sorg Kühne cúi đầu khi Charlotte Aria gầm lên.

"Nữ hoàng Bệ hạ!"

"Đủ rồi! Ta bảo ông im đi. Ta biết ông muốn nói gì!"

Charlotte Aria vẫy tay với khuôn mặt cho thấy cô đang chán ngấy.

"Ta sẽ tự đi gặp nhà lãnh đạo Carpe Diem để dàn xếp sự hiểu nhầm này. Ông lui đi!"

Sorg Kühne nhắm mắt lại.

Cô ta vẫn gọi đó là "Carpe Diem", trong khi họ đã đăng ký thành một bang hội tên là Valhalla

Đó là bằng chứng cho thấy Charlotte Aria quan tâm đến sự việc này tới mức nào. Rốt cuộc, cô chỉ đang hứa hão mà thôi.

Đó là lý do tại sao ông cảm thấy nghi ngờ huyết thống của Nữ hoàng. Tại sao vị vua quá cố, người nổi danh khắp Thiên đường và được xưng tụng là Lôi Đế, lại có một đứa con gái bánh bèo vô dụng như thế này?

Ngay cả hai hoàng tử cũng cho thấy tài năng tuyệt vời trong ma thuật và kiếm thuật.

Còn vị Nữ hoàng trước mặt ông thì...

"Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta."

Sorg Kühne vẫn nhớ những ân huệ của vị vua tiền nhiệm. Đó là lý do tại sao người đàn ông chính trực này đã không rời bỏ cô.

"Eva đã trở nên thối rữa hơn nhiều so với những gì Bệ hạ có thể tưởng tượng. Quân đội đã tan rã, còn người dân bị bần cùng hóa và đau khổ vô cùng. Thành phố đã trở nên tàn khốc đến mức gần như không thể phục hồi, vì vậy chúng ta phải nắm bắt bất cứ cơ hội nào có."

Và như vậy, viên Đại thần trung thành quỳ xuống.

"Hy vọng cuối cùng đã đến với chúng ta. Anh ấy là người đã rời bỏ Haramark để thực hiện một mục tiêu tuyệt vời. Đáng lẽ chúng ta phải cúi đầu cầu xin anh ấy giúp đỡ. Tại sao Người không vứt bỏ những kẻ mục nát đó, tại sao Người không thèm để ý đến anh ta?"

Ông vẫn không bỏ cuộc và kịch liệt nài nỉ cô.

"Thưa Bệ hạ, đây là lời cầu khẩn cuối cùng của kẻ hèn hạ này!Xin hãy mở mắt ra!"


Mãi tới hai giờ sau, Charlotte Aria mới trốn thoát khỏi Sorg Kühne.

"Haizzzz~"

Đây là lý do tại sao cô không muốn gặp mặt ông ta. Mỗi khi nhìn thấy cô, ông ta lại liên tục cằn nhằn.

Nhiều lần như vậy, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ông đã khiến trái tim cô loạn nhịp và ruột gan cô quặn lại. Đôi khi, Charlotte Aria sẽ không thể kiềm chế sự nóng nảy của mình và quát tháo, thậm chí muốn đuổi Sorg Kühne khỏi Eva.

Tất nhiên, cô chỉ dám nghĩ mà thôi. Cô chưa bao giờ định thực hiện điều đó.

Là một Nữ hoàng, Charlotte Aria còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, nhưng cô ấy cũng không phải một hôn quân, không phải một vị vua tệ hại. Cô không ngu đến mức đuổi một vị quan liêm chính, người đã dốc sức phục vụ hoàng gia suốt mấy chục năm.

Cô ấy là một thiếu nữ ngây thơ vô tội. Nhưng cô ấy cũng là một kẻ thiếu quyết đoán và yếu đuối.

Để trở thành một kẻ độc ác, người ta cần quyết tâm mạnh mẽ. Mà thiếu quyết đoán và yếu đuối như cô thì... thôi bỏ đi.

"Haizzzz"

Charlotte Aria thở dài một lần nữa trước khi nhìn xung quanh. Đại sảnh của cung điện vắng lặng và hiu quạnh.

"..."

Nghĩ lại thì,  ngoài Jung Sua và Sorg Kühne, cô không còn ai bên cạnh. Không ai cố gắng tiếp cận cô, họ cũng không hỏi cô bất cứ điều gì. 

Cuối cùng, chỉ có mình cô ở trong cung điện, ngày qua ngày.

Nghĩ đến điều này, một cảm giác trống rỗng và cô đơn không thể diễn tả được, bắt đầu tràn ngập tâm hồn cô.

Cô đã an ủi Jung Sua, đã quát tháo với Sorg Kühne. Nhưng nỗi thất vọng và buồn bã vẫn còn nguyên trong lòng. Cô muốn trút chúng vào ai đó, để thoát khỏi tình trạng đáng thương của mình khỏi ngực và được an ủi.

Sau khi lang thang quanh đại sảnh một cách vô nghĩa, Charlotte Aria vội vã bước vào phòng ngủ.

"... Chết tiệt, mình vứt nó ở đâu nhỉ?"

Sau khi lục lọi trong phòng một lúc lâu, cô tìm thấy món đồ mình cần.

Một tinh thể giao tiếp.

Cô hơi do dự khi nhìn thấy viên pha lê, nhưng cô nhanh chóng củng cố quyết tâm của mình và ngồi xuống mép giường.

Cô khẽ đặt tay lên quả cầu pha lê. Dù cô ấy không bao giờ nỗ lực luyện tập, nhưng cô vẫn mang dòng máu hoàng tộc. Hơn nữa, Charlotte Aria là hậu duệ trực tiếp của Lôi Đế, và gia tộc Aria nổi danh là tinh thông  ma thuật.

Thế nên, dù cô chỉ là một con sâu lười, ít nhất cô vẫn có khả năng kích hoạt một tinh thể giao tiếp. 

Khi cô nhìn chằm chằm vào viên pha lê nhấp nháy, một ánh sáng rõ ràng đột nhiên lóe lên. Sau khi nhìn thấy người vừa hiện hình trong viên pha lê, khuôn mặt Charlotte Aria tươi tỉnh hẳn lên.

"Un-Unni!"

"Ô hô! Cơn gió nào khiến Nữ hoàng khóc nhè nhớ đến tôi thế này?"

Khi một giọng nói thờ ơ vang lên, Charlotte Aria nhanh chóng trở nên ủ rũ.

"Em không phải là đứa khóc nhè!"

"Rồi, thế cô gọi tôi làm gì?"

"Em muốn nghe lời khuyên của Unni..."

"Khuyên bảo? Fufuffu! Đứa nào lần trước cao giọng nói là không bao giờ nhìn mặt tôi nữa? Sao hôm nay lại hóa thành đứa em ngoan ngoãn vậy! Điều gì đã xảy ra thế? Cô bị ai đập búa vào đầu à?"

Người phụ nữ đang mỉa mai cô, không ai khác chính là Teresa Hussey.

Eva và Haramark. Hai hoàng tộc này có mối giao tình từ xưa.

Ngay cả ở thế hệ hiện tại, họ vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết, thông qua cuộc hôn nhân giữa Soel Aria và Olivia Hussey. Charlotte Aria và Teresa Hussey cũng trở thành chị em thân thiết từ thuở nhỏ.

Thế rồi, chiến tranh nổ ra.

Lúc đầu, Teresa đã cố hết sức để thông cảm với  Charlotte Aria. Khi Ký sinh trùng xuất hiện, Cô ấy mới bốn tuổi. Khi Đế chế sụp đổ, cô chỉ mới tám tuổi.

Không những thế, cô đã mất cha mẹ từ rất sớm, và phải đi tị nạn để thoát khỏi vòng vây quân thù. Đó là một trải nghiệm quá đỗi đau thương với một đứa trẻ.

Nhưng có một điểm mấu chốt.

Nếu bạn cứ ngày đêm than thở về những bất hạnh của mình và chìm đắm trong những nỗi buồn, thì thực tế có thay đổi không? 

Tất nhiên là... Không!

Teresa nhận ra điều này từ rất sớm. Do đó, cô đã sử dụng Lời thề Hoàng gia để nhận được sức mạnh tương tự như những người Trái đất và nhảy vào chiến trường.

Cô ấy rất bận rộn như thể một kẻ ba đầu sáu tay. Cô ấy chiến đấu với Ký sinh trùng, đối phó với những người Trái đất và xử lý các vấn đề nội chính.

Trong khi Teresa bận rộn như thế, Charlotte Aria liên tục làm phiền cô bằng những lời than khóc ỉ ôi. Thậm chí khi Charlotte Aria đã lên ngôi, cô ta vẫn liên tục gọi cho Teresa và lảm nhảm "Unni~, Unni~" như một đứa trẻ. Đương nhiên, Teresa không thể chịu đựng nổi. 

Và một ngày nọ, Teresa đã phát khùng. Hai người cãi nhau một trận dữ dội và Charlotte Aria tuyên bố cắt đứt mối quan hệ với Teresa.

Hai người họ đã không nói chuyện với nhau kể từ đó. Thế rồi hôm nay Charlotte Aria quyết định liên lạc với Teresa.

"Nếu cô định bắt tôi nghe mấy lời lải nhải vô nghĩa thì, xin lỗi, tha cho tôi đi!"

"Lải nhải?"

"Haizz, cô không hiểu à? Mà thôi kệ đi, sớm muộn thì cô cũng lên cơn giận dỗi thôi!"

"Chị vẫn còn giận em sao? Nè, Unni!"

Thấy Teresa định ngắt kết nối, Charlotte Aria vội vàng hét lên.

"Lần này, nó là một vấn đề rất quan trọng!"

"Chúc may mắn. Tôi không rảnh để nghe cô kể khổ".

"Không phải thế! Em muốn hỏi về... ừm, ai nhỉ? À! Về một người Trái Đất, Thủ lĩnh của Carpe Diem!"

"Hả?"

Teresa mở to mắt ngạc nhiên.

"Ồ, về Seol của tôi?"

"Của chị?"

"Cô đang nói về Seol Jihu? Anh ấy không phải là Thủ lĩnh của Carpe Diem, mà là Chủ Hội Valhalla."

"Y-Yeah?"

"Bất ngờ nha. Không ngờ cô lại quan tâm đến chồng yêu của tôi".

Charlotte Aria hơi ngạc nhiên khi nghe những lời đó- cái gì mà "chồng yêu của tôi?" Nhưng cô ấy nhanh chóng nói tiếp để tranh thủ sự chú ý của Teresa.

"Chị à, cả Eva gần đây đã náo động vì anh ta. Cái người tên là Seol Jihu đó..."

"Thế hả? Vậy thì đá đít anh ta đi!"

Teresa ngắt lời Charlotte Aria.

"H-Huh?"

Charlotte Aria há hốc mồm vì ngạc nhiên.

"Thật là một câu chuyện hài hước! Cô nghĩ rằng tôi không biết? Tôi nghe và nhìn thấy mọi thứ. Cô bất mãn gì cái gì? Anh ấy đã dọn sạch những con đỉa đang hút máu Eva, và cứu giúp bao nhiêu sinh mạng! Anh ta cố gắng tìm mọi cách có thể để cứu thành phố khỏi sự hủy diệt, thậm chí còn bỏ tiền túi ra để cứu giúp nhân dân! Hah!"

Teresa đột nhiên khịt mũi.

"Đáng lẽ cô phải quỳ xuống cảm ơn anh ấy, vậy mà cô phàn nàn chỉ vì mọi thứ hơi ồn ào?"

"N-Nghe em nói đã!" - Charlotte Aria ngập ngừng.

"Thôi khỏi. Mất công lắm. Cứ đá đít anh ấy đi chỗ khác. Cô là nữ hoàng nên cô có quyền mà. Chỉ cần anh ấy ra đi, mọi thứ sẽ yên lặng trở lại. Đúng, đó là giải pháp tuyệt nhất cho cô.

"..."

"Thật hài hước. Đừng nói là Haramark; ngay cả Grazia, Nur, Scheherazade, Odor và Caligo, cả sáu hoàng tộc đều sồn sồn lên muốn mời anh ấy đến định cư. Tại sao anh ấy lại đến Eva chứ? Trời ạ, đúng là thánh nhân đã kẻ khù khờ!"

Teresa nói liến thoắng, khiến Charlotte Aria bối rối. Cô biết Teresa có cảm tình với người Trái đất, nhưng không ngờ cô lại bảo vệ anh ta đến mức này.

"Nếu được thì hãy cố gắng đá anh ta về Haramark nhá. Tôi sẽ quỳ xuống tạ ơn cô. Cô có biết tôi đã khóc bao nhiêu ngày khi anh ấy đi không? Trả lại anh ấy cho tôi! Nếu cô đuổi được anh ấy về Haramark, tôi sẽ chăm chỉ lắng nghe cô lải nhải suốt 10 năm. Tôi thề!"

Teresa nói như bắn súng liên thanh, khiến Charlotte Aria lúng túng.

"Unni, từ từ đã. Hãy nghe em một chút. Quan Phụ chính Đại thần của em, ông ta..."

"À đúng, trục xuất ông ấy luôn nhá!"

Teresa vẫn liến thoắng.

"Ở Haramark, Arbor Muto sắp chết vì bận rộn rồi. Bất cứ ai tài giỏi cũng đều đáng quý. Sorg Kühne chính là người tôi cần. Được rồi, trục xuất ông ấy đến Haramark đi. Cô sẽ vui vì không bị ông ấy cằn nhằn, và tôi cũng sẽ rất vui. Thế nào, như vậy được không?"

Charlotte Aria há hốc mồm kinh ngạc. Tất nhiên, cô ấy không phải là một kẻ ngốc hoàn toàn. Cô hiểu những gì ẩn sau lời mỉa mai của Teresa.

Rụt rè, cô khẽ hỏi thêm:

"Unni, còn lãnh đạo Evangeline, Jung Sua thì sao?"

"Đmm điên à?"

Một câu trả lời tiêu cực ngay lập tức tuôn ra.

"Cứ giữ con mụ đó lại đi. Đừng có ném c*t vào nhà tôi!"

"C*t?"

"Chứ còn gì nữa! Đừng ném c*t đi lung tung như thế!"

Charlotte đã bị sốc khi thấy thái độ khinh miệt mà Teresa dành cho Jung Sua.

Nheo mắt lại, cô trừng mắt nhìn viên pha lê.

"Đừng quá lời nha. Tại sao chị lại so sánh người khác như thế!"

"Còn tệ hơn thế. Con đũy chó đó đã biến đứa em gái dễ thương, đáng yêu của tôi thành một con dòi vô dụng".

Charlotte Aria thực sự tức giận, nhưng cô đột nhiên cảm thấy tốt hơn khi nghe những lời nói "dễ thương" và "đáng yêu."

"Ehh... đó là vì chị không biết rõ về cô ấy, Unni. Cô ấy..."

"Đủ rồi. Tôi thừa biết. Cô không cần giải thích."

Teresa nói chắc chắn trước khi khoanh tay.

"Nhớ lại thì, tôi đã từng nói về con đũy chó đó một lần rồi, nhớ chưa?"

Khi Teresa trở nên nghiêm túc, Charlotte Aria cẩn thận gật đầu.

"Tôi không biết cô mong đợi gì khi gọi lại cho tôi, nhưng câu trả lời của tôi vẫn giống như lần trước."

"Không, chỉ là..."

"Tôi mệt mỏi lắm rồi. Nhất là khi cô không quan tâm đến những lời khuyên chân thành của tôi. Tôi không còn gì để nói nữa."

Khi Teresa nói lạnh lùng, Charlotte Aria cắn môi dưới.

"Chị... sao chị lạnh lùng thế!"

Teresa ấn trán và lắc đầu. Nhưng nhìn thấy điều này chỉ khiến Charlotte Aria tức giận hơn.

"Chị cũng giống như Sorg Kühne  thôi! Cả hai người không bao giờ thông cảm với em! Không ai chịu lắng nghe em và luôn luôn..."

"Vì cô chỉ lải nhải những yêu cầu vô lý."

"K-Không phải là vô lý!"

"Ngừng sủa. Nghĩ kỹ đi. Làm gì có tên tội phạm nào ngoan ngoãn nhận tội? Chúng sẽ cãi đến cùng. Chỉ có kẻ ngu mới tin lời những tên tội phạm."

"Đừng chế nhạo em!"
"..."

Teresa cảm thấy thật lãng phí thời gian của mình để nói chuyện với Charlotte Aria, nhưng cô vẫn cố nói vài lời.

"Rồi rồi, thế cô muốn gì nào?  Cô muốn giữ đống cu*t đó bên cạnh cô,  phải không?"

"Đừng gọi cô ấy như vậy! Cô ấy có một cái tên!"

Charlotte Aria hét lên giận dữ. 

Mặc kệ cơn giận của Charlotte Aria, Teresa tiếp tục.

"Cô không quan tâm xem kẻ đó có phải là c*t hay không. Cô chỉ nhắm mắt, bịt tai và ngậm miệng lại, chỉ vì không muốn tin điều đó."

Charlotte Aria khẽ nao núng.

"Nữ hoàng thân yêu ~ Tôi không làm bất cứ điều gì sai trái ~ Đó, cô bị rung động bởi những lời đường mật vô nghĩa của đông c*t ấy và ngó lơ tất cả những bằng chứng khác. Tôi nói có đúng không?"

"Vậy em phải làm gì? Chẳng lẽ em cứ nhất nhất nghe lời Sorg Kühne? Em là Nữ hoàng mà?"

"Thôi đi, cô có biết trách nhiệm của Nữ hoàng là gì không?"

Teresa gục đầu xuống. Cô thở dài, rõ ràng là nói lý lẽ với Charlotte Aria cũng vô ích.

Sau đó, cô ấy mím môi.

"Tôi biết nói gì đây? Cô chỉ nghe những lời cô muốn nghe, nhìn những thứ cô muốn nhìn!"

"Biết ngay mà! Chị lại nói kiểu đo!"

"Tôi tin là Lôi Đế đang thở dài ngao ngán trong mộ. Anh Soel và Campbell cũng thế. Họ sẽ thất vọng về cô nhiều lắm."

Ngay lúc đó, nét mặt Charlotte Aria méo mó. Cô ghét nhất là bị so sánh với gia đình mình.

"Arghhhhhh!!!!"

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 




Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

8 Comments:

  1. ai mà ở trong tình hình như ông quan phụ chính đấy thì chắc 30, 40 tuổi là muốn nghỉ hưu lắm luôn rồi ấy chứ

    ReplyDelete
  2. Thấy con này na ná như thằng anh (k)hùng nào đấy nhưng là phiên bản nữ bánh bèo vô dụng yếu đuối ¯\_(ツ)_/¯

    ReplyDelete
  3. chửi hay lắm terasa

    ReplyDelete
  4. Thanks nhóm dịch nhiều nhé

    ReplyDelete
  5. Cãi nhau v chã giúp đc j à chụy này bt dụ ngọt con em thì mọi chụyn đã đc hơn rồi

    ReplyDelete