Khát vọng trở về - Chương 263: Ổ gà


"Peeeeeeeeeeeeee!"

Một cái gì đó thét lên và nhảy ra khỏi đống vỏ trứng như một tia chớp.

Tốc độ đáng sợ của nó khiến mọi người vội né sang một bên theo phản xạ .

'Ái chà!'

Mục tiêu của nó là người ngồi ở đầu bàn.

Giật mình kinh ngạc, Seol Jihu lách người và tránh được đòn tấn công trong gang tấc.

Khuôn mặt Seol Jihu bàng hoàng.

'Nhanh quá…!'


Cậu ta thậm chí không thể nhìn rõ hình bóng của nó. Nếu không nhờ phản xạ điêu luyện, có lẽ cậu sẽ bị đánh trúng. Tuy nhiên, điều bất ngờ đã xảy ra.

Thứ vừa bắn ra từ quả trứng, đâm vào bức tường phía sau lưng Seol rồi nảy lên. Sau đó, nó lộn nhào vài vòng trong không trung trước khi nhẹ nhàng đáp xuống bàn.

Seol Jihu nhìn chằm chằm xuống bàn, miệng há hốc ra vì sốc.

Một cái gì đó ngắn ngủn và mũm mĩm đang nhìn chằm chằm vào cậu ta.

'"Bánh gạo?' 


Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Seol, ngay khi cậu nhìn thấy nó. Đó là bởi vì toàn bộ cơ thể của nó được bao phủ trong lớp lông mịn trông cực kỳ mềm mại. Nếu cậu ta ném nó vào miệng, có lẽ cậu sẽ nhai nó như nhai bánh gạo.

'Không, không thể nào! Sao trứng lại nở ra bánh gạo được!.'


Seol Jihu lắc đầu liên hồi, rồi cẩn thận nhìn lại.

Trước hết, thứ này cực kỳ nhỏ. Không phải là nói quá, nhưng thực sự thì nó chỉ to bằng nắm tay của một đứa trẻ con.

Nó có hai chân. Một lớp lông tơ màu vàng pha đỏ bao phủ toàn bộ cơ thể của nó, trừ một mảng trắng xung quanh bụng.

Hai bên thân của nó là đôi cánh nhỏ xíu, và trên khuôn mặt tròn xoe là một đôi mắt giống như hai viên ruby ​​lấp lánh.

Và trên miệng nó là một cái mỏ nhỏ xíu màu hồng nhạt. Điểm đặc biệt nhất là một chiếc lông vũ màu xanh nhạt mọc trên trán của nó.

Thay vì bánh gạo, nó giống một chú gà con mới nở hơn.

Đột nhiên, cái mỏ nó tách ra và kêu lên.

"Pyak!"

Nó ríu rít.

"Cái quái gì... Con gà này là gì đây?"

"Pyak pyak!!"

Con gà lắc lư cái đầu khi nghe thấy những lời của Chohong. Nó phát ra một tiếng kêu chói tai, như thể đang rất tức giận.

Seol Jihu ngơ ngác hỏi.

"Không, đợi đã. Tại sao chú mày lại tấn công ta?

"Pyak pyak pyak pyak!"

Con gà tiếp tục ríu rít, thậm chí còn to hơn.

"Pyak pyak pyak pyak pyak pyak pyak pyak!

Nó vỗ đôi cánh nhỏ đáng yêu liên hồi, và kêu ríu rít. Seol không biết tại sao, nhưng nó trông cực kỳ phẫn nộ.

"Ôi trời! Thật dễ thương !!

Seo Yuhui mơ màng và đưa hay tay lên má.

"Hyaa... ngon quá!"

Hugo cũng kêu lên. Nhìn con gà nhỏ, anh da đen liếm môi và nuốt nước bọt ừng ực.

Nó đã nở vào một thời điểm bất ngờ.

Con gà nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào Seol Jihu, trong khi những người khác nhìn chằm chằm vào nó không nói nên lời. Như thể nó đang vô cùng bực tức, nó lườm Seol bằng một ánh mắt tóe lửa.

"A... Sư huynh!"

Yi Seol-Ah, người đang đứng với khuôn mặt sững sờ, thận trọng gọi Seol Jihu.

"Anh đã bao giờ lăn quả trứng chưa? Giống như chơi bowling vậy đó".

Seol Jihu sững sờ Đó là một bí mật mà chỉ Flone nhìn thấy. Làm sao Yi Seol-al lại biết?

"Và anh còn nói là anh muốn trứng luộc."

"..."

"Và anh còn ném quả trứng lên không trung và... chơi tung hứng? Wow! Anh đã tung hứng quả trứng???"

Những bí mật mà chỉ Seol Jihu biết, đang bị tiết lộ trước công chúng.

"Em... em thấy hết rồi hả?"

"Không, không phải…"

Yi Seol-Ah từ chối và nghiêng đầu. Cô nhìn con gà nhỏ với khuôn mặt đăm chiêu.

"Chuyện gì đang xảy ra?"

Jang Maldong đã bình tĩnh lại và quay sang hỏi Seol.

"À. Thật ra thì..."

Seol Jihu cũng định thần lại và giải thích mọi thứ, bắt đầu từ chuyến thám hiểm tới Đền Mộng Ảo cho đến những gì cậu nghe được từ Luxuria. Câu chuyện khá dài dòng nên Seol mất vài phút mới giải thích được rằng, làm thế nào cậu ta có được quả trứng và quả trứng này thực sự là thứ gì.

"Vậy đây là linh hồn hộ mệnh mà nữ thần Khiết Tịnh Castitas đã ban tặng cho Gia tộc Rothschear?"

"Vâng. Đúng vậy. Tên của nó là Tưng..."

"Arcus, Thất Sắc Tinh Linh" - Flone khẽ lên tiếng nhắc nhở.

"À đúng rồi. Arcus. Nó là Linh hồn Arcus.

May mắn thay, Seol Jihu đã nhớ được tên của quả trứng, nhờ sự hỗ trợ của Flone.  Khi cậu nói điều đó, con gà bắt đầu dịu lại. Vẻ phẫn nộ của nó dần tan biến, và nó cũng không nhảy chồm chồm trên bàn nữa.

Jang Maldong vừa quan sát gà con từ nhiều góc độ khác nhau, vừa nghiêng đầu.

"Nhưng tại sao nó lại nở ra đúng lúc này?"

Đó là điều mà ngay cả Seol Jihu cũng không biết. Quả trứng được cho là sẽ quan sát chủ nhân của nó từng bước, trước khi đưa ra quyết định. Nó thậm chí không thèm trả lời ngay cả khi cậu ta cầu xin nó, vậy tại sao bây giờ nó lại phá vỡ bỏ và nhảy ra? Cậu chẳng hiểu gì cả.

"Và tại sao nó lại tấn công con ngay khi nó xuất hiện?
"Con không hiểu."

Seol Jihu nhìn xuống con gà nhỏ với vẻ mặt đăm chiêu.

"Nào, mở miệng ra và nói cho ta biết đi".

Khi Seol hỏi nó với giọng trang trọng, chú gà nhỏ đột nhiên đứng nghiêm như một quân nhân. Và nó hé mỏ, cất tiếng oang oang.

"Pyak pyak Pyak pyak."
"..."

Những gì phát ra chỉ là những tiếng kêu khó hiểu. Có vẻ như nó đã hiểu ý cậu và muốn nói gì đó, nhưng mà nó không biết nói tiếng người!


Seol Jihu đang định thở dài, thì bất chợt chớp mắt. Yi Seol-Ah đang ngồi xổm bên cạnh con gà nhỏ, gật đầu chăm chú lắng nghe, như thể cô ấy hiểu những gì nó đang nói.

"À. Vậy à, bảo sao..."

Yi Seol-Ah liếc nhìn Seol Jihu. Khi tất cả những ánh mắt trong phòng tập trung vào cô, Yi Seol-Ah đứng dậy bắt chước chú gà con.

Rồi cô lên tiếng.

"Anh đã làm nhục tôi".

Phi Sora bật cười. Cô giật mình cúi đầu và cười điên cuồng. Rồi, như thể biết rằng hành động của mình có vẻ sai sai, cô vội giải thích.

"Không, đợi đã! Tôi cười không phải vì chuyện này buồn cười! Mà vì nó quá vô lý!"

Seol Jihu nhăn mặt.

"Seol-Ah. Em đừng đùa nữa. Đây không phải là lúc để đùa đâu".

"Không! Em không đùa đâu!"

Yi Seol-Ah nhảy dựng lên.

"Không đùa?"

"Vâng! Mọi người không hiểu chú gà nói gì à?"

Seol không biết cô đang nói về cái gì. Nhưng nhìn cô giãy nảy lên như thế, có vẻ như co ấy không nói dối.


"Seol-Ah. Xin lỗi, có phải..."

Seo Yuhui ngắt lời họ. Với ánh mắt hoài nghi, cô khẽ hỏi.
"Có phải em đang dịch những gì chú gà đáng yêu này vừa nói không?

"Không, em không dịch!"

Yi Seol-Ah tròn mắt rồi giải thích với giọng nói nhỏ nhẹ.

"Em cũng chỉ  nghe thấy nó ríu rít bên tai. Nhưng có cảm giác như nó đang truyền đi những suy nghĩ của mình vào tâm trí của em. Uhm, như cách cô Flone truyền giọng nói của cô ấy cho mọi người".

Seo Yuhui vô tình hít một hơi thật sâu. Rồi cô lập tức quay lại nhìn Seol Jihu.

"Jihu. Em nói sinh vật thần thoại này là linh hồn, Arcus, phải không?
"Hả? Vâng."

Seol Jihu trả lời mà không hề suy nghĩ. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi bất ngờ hỏi lại cậu.

"Em có chắc nó không?"

"Chắc chắn. Nữ thần đã nói như vậy và Flone cũng đảm bảo điều đó".

Nét mặt Seo Yuhui trở nên trang trọng. Cô lo lắng và nhìn Yi Seol-Ah với ánh mắt hoài nghi.

"Không có cách nào khác..."

Cô lẩm bẩm những điều khó hiểu.

"Seol-Ah ơi? Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

Rồi cô kéo Yi Seol-Ah ra khỏi phòng họp. Seol Jihu chỉ có thể liếm đôi môi khô khốc khi hai người họ rời đi.

Dù sao, trứng đã nở, vậy cậu phải làm gì bây giờ?

Seol Jihu suy nghĩ một lúc rồi khẽ đưa tay ra. Trên thực tế, bộ lông mịn của chú gà con trông mềm mại đến nỗi cậu rất muốn thử chạm vào nó.

Con gà nhỏ rụt cổ lại khi lòng bàn tay chạm vào đỉnh đầu nó.

Seol Jihu cẩn thận vuốt ve nó như anh đang chạm vào một quả bóng bằng bông. Con gà nhỏ xoay cổ và vặn vẹo cơ thể nó, nhưng nó không từ chối bàn tay của cậu.

"Ái chà…"

"Cảm-cảm giác thế nào?"

Khi Seol Jihu thốt lên một tiếng đê mê, Phi Sora đứng bên cạnh cậu vội vã hỏi.

"Uhm, nó mềm mại lắm, cảm giác như tôi đang chạm vào lụa vậy. Nó cũng ấm áp và sảng khoái nữa, ui chààà"

Phi Sora khẽ rên lên.

"Tôi-tôi thử chạm vào nó được không?"
.
Phi Sora nói với giọng mê mẩn và nhanh chóng mở rộng cánh tay của mình. Nhưng khi cô làm như vậy, con gà nhỏ giật mình và bắt đầu lườm cô.

"Pyrrrrrrrrrr."

Nó giang đôi cánh nhỏ bé ra và gầm gừ. Như thể nó đang bảo cô đừng chạm vào nó.

"Ôi trời. Cậu bé hư này. Nó đứng yên khi Cưng chạm vào nó, vậy mà lúc tôi định ôm nó thì nó phản ứng thế này đây. Đồ phân biệt đối xử!"

Phi Sora dừng lại và lẩm bẩm một lúc, rồi đưa tay ra để bắt lấy nó. Ánh mắt cô như muốn nói, để xem mày né tránh được bao lâu.

"Pyak!"

Con gà nhỏ nhanh chóng mổ vào lòng bàn tay của cô.

"Ái ui, đau đấy!"

Phi Sora hét lên và nhanh chóng rụt tay lại.

"Con gà mất dạy này!"

Khuôn mặt cô bỗng trở nên lạnh lẽo và cô vung tay chụp lấy nó. Nhưng thật ngạc nhiên, chú gà nhỏ dễ dàng tránh được bàn tay cô.

"Hả? Con gà chết tiệt này? Đồ quỷ!"

Một màn chơi đập chuột diễn ra ngay trong phòng.

Tốc độ của Sora cực kỳ đáng nể, nhưng chú gà còn nhanh nhẹn hơn.

Whiiik, whiik, whiik, whiik.

Nó tung người trong không trung, và tránh được mọi nỗ lực của cô.

"Ah, đồ khốn! Cho chụy sờ một cái thôi mà!"

Tức giận, Phi Sora giải phóng mana của mình.

Ngay khi cô làm như vậy, con gà nhỏ nhanh chóng nhảy xuống dưới bàn. Nó chạy với đôi chân nhỏ xíu và nấp sau chân Seol Jihu. Thái đọ của nó khiến Phi Sora không nói nên lời và há hốc miệng.

Khi nó mổ vào chân Seol bằng cái mỏ nhỏ nhắn của mình, Seol Jihu cẩn thận bế chú gà con bằng cả hai tay.

"Pyak!"

Con gà con nhảy lên và đáp xuống đầu Seol Jihu. Như thể đầu của cậu là tổ ẩm của nó, nó gập hai chân lại một cách thư thái và nằm xuống. Và sau đó, con gà ngáp dài.

"Fufufu! Thật là một chàng trai vô tư!" - Jang Maldong phá lên cười.

"Con quỷ nhỏ đó, nó nghĩ Seol là cha của nó ư?" - Chohong cũng cười hề hề và bình luận.

Seo Jihu trợn mắt lên, rồi như thể đã bó tay, cậu mím môi.

Vừa mới nở đã lăn ra ngủ. Hành động của con gà đã vượt quá tầm hiểu biết của cậu.

Lẩm bẩm một hồi, Seol Jihu nhìn xung quanh và nói.

"Thôi thì, cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây nhé".

Trên đầu cậu, con gà nhỏ vẫn ngáy khò khò.

*

Khi cuộc họp kết thúc, Seol Jihu gọi cho Hao Win với chú gà con vẫn đang nằm trên đầu. Cậu muốn bày tỏ lời cảm ơn vì đã hợp tác với Carpe Diem và xin lỗi vì những hành động ích kỷ của anh.

"-Ổn rồi".

Dường như Hao Win không để tâm đến chuyện này.

"Tôi đã nói chuyện này một lần rồi, cậu không cần xin lỗi thêm lần nữa đâu. Tôi cũng hơi sai khi không bàn với cậu. Cứ coi đây là một sự kiện đi".

Seol bật cười.

"Dù sao, lần này chúng ta đã hoàn toàn vượt qua ranh giới. Tốt nhất là hãy đề cao cảnh giác".

"Tất nhiên rồi. Và tôi hứa sẽ không lặp lại chuyện này một lần nữa".

"Cảm ơn cậu đã nghĩ được như vậy. Cô Cáo sẽ mừng lắm đấy".

"Tôi đã học được rất điều từ chuyện này... Và tôi sẽ tiếp tục học hỏi để trưởng thành hơn".

Seol Jihu thẳng thắn nói. 

Hao Win liếc nhìn cậu từ bên kia viên pha lê.

"... Đó là đặc điểm đáng sợ nhất của cậu đấy".

Đó là một nhận xét bất ngờ.

"Nếu cậu nói câu đó cho qua chuyện, cậu là một kẻ đáng gờm. Nhưng vì cậu nói câu đó một cách chân thành, nên cậu là một kẻ đáng sợ".

"Huh?"

"Người ta thường tự mãn sau khi đạt được thành công. Họ bắt đầu kiêu ngạo và đánh mất động lực".

Hao Win khoanh tay và nói với giọng mệt mỏi.

"Không phải ai cũng giữ được quyết tâm như cậu. Tôi cũng vậy".

Seol Jihu chỉ mỉm cười đáp lại.

"Dù sao, sau vụ này, hãy đi uống một bữa nhé. Trên Thiên đường hay trên Trái đất đều được".

"Chắc chắn rồi."

Ngay sau đó.

Hao Win đột ngột hỏi

"Này... Tại sao cậu lại đội bánh gạo lên đầu?"

"Nó không phải là bánh gạo đâu." - Seol Jihu cười cay đắng - "Đó là một con gà rắc rối".

Con gà giận dữ mổ vào đầu Seol khi nghe thấy nó khi nói điều đó. Seol Jihu nhăn mặt và chữa lại.

"Đó là đối tác của tôi."

"Đối tác? Có phải là một thứ như kiểu Pokemon không?"

Peek!! 

Con gà nhỏ bay xuống và mạnh mẽ mổ lấy viên pha lê. Hao Win cười thầm.

"-Nhìn kìa. Nó khá là hung bạo đấy!"

"Không, không phải đâu. Lần sau tôi sẽ giới thiệu cho anh"
.
"Được, hẹn gặp lại lần sau".

Cuộc gọi kết thúc.

Seol Jihu bất lực lắc đầu

Con gà nhỏ đã biến mất.

Thế rồi, cậu bỗng cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trên đỉnh đầu. Nó đã trèo lên đó từ bao giờ.


"Này! Ngươi ngừng trò đó đi được không??"

Seol Jihu  cố gắng lôi nó ra khỏi đầu mình, nhưng

"Pyak!"

Nó ngay lập tức mổ vào lòng bàn tay cậu. Dường như ngay cả cậu cũng không ngoại lệ. Con gà nhỏ đã coi mái tóc của cậu là cái ổ gà và quyết tâm bám trụ ở đây.

"Này! Tên nhóc! Ngươi đã nở ra rồi còn gì!"

Không có câu trả lơi.

"Hãy làm gì đó đi chứ!? Ít nhất là nói chuyện hoặc là cho ta thấy vài kỹ năng đặc biệt nào đó xem!"

Vẫn không có câu trả lời.

Khi Seol trở nên nghi ngờ và soi mình vào quả cầu pha lê, cậu thấy con gà nhỏ đã lăn ra ngủ.

'Tên nhóc này?'

Cậu muốn đập cho nó một phát, nhưng...

"Haizzz."

Seol Jihu thở dài lặng lẽ và lắc đầu.


*

Seol Jihu rời khỏi tòa nhà với Kim Hannah vào buổi tối. Trước đó, hai người đã hứa sẽ ăn tối cùng nhau.

Có một phòng ăn trong tòa nhà, nhưng Seol đoán rằng Kim Hannah đề nghị cậu đi ăn vì một lý do nào đó, nên Jihu ngoan ngoãn đi theo.

Sau khi vào một nhà khang trang hoàng trên đường,  gọi đồ ăn và rượu, Kim Hannah nói.
"Tôi có vài điều muốn nói với cậu. Tôi không muốn cậu hiểu lầm, nên hãy lắng nghe cho kỹ".

'Nói luôn rồi sao?'

Nghe cô nói với giọng trầm khàn, Seol Jihu đưa tay xoa dịu  trái tim mình. Cậu đã hy vọng cô nói gì đó, nhưng hóa ra cậu vẫn chưa sẵn sàng.

"Ừm... Tôi biết cô cảm thấy không công bằng. Hình phạt đó..."

"Cái đó."

Tuy nhiên, Kim Hannah đột nhiên chỉ vào Seol Jihu. Ngón trỏ của cô chỉ về phía đầu cậu.

"Cậu có thể bỏ nó xuống không? Mọi người đều nhìn chằm chằm về phía chúng ta. Tôi hơi ngại".

"..."

Mặt Seol Jihu đần thối ra, vai cậu rũ xuống.

"Tôi cũng muốn lắm".

"Huh? Nó không chịu xuống à?"

"Còn hơn thế".

Seol Jihu phàn nàn.

"Nó trở nên điên cuồng nếu tôi cố gắng đẩy nó ra. Nó nghĩ rằng đầu của tôi là tổ của nó."

Kim Hannah bật cười. Với khuôn mặt dịu dàng, cô cố gắng chạm vào nó. Nhưng chú gà nhỏ coi cô là một kẻ xâm nhập đáng ghét và nhô cái mỏ của nó ra.

Sau đó, nó mổ vào đầu Seol Jihu, đôi cánh vỗ phành phạch như thể đang nói, "Tại sao anh chỉ trơ mắt nhìn? Tại sao anh không bảo vệ tôi?"

"Quả là một đứa trẻ thú vị."

Kim Hannah bất lực hạ tay xuống trong khi lắc đầu. Rồi cô hỏi.

"Cảm giác thế nào?"

"?"

"Trong cuộc họp ấy. Chung Chohong đã cố gắng hết sức để đè bẹp tôi. Điều đó có làm cậu bối rối không?"

Seol Jihu nở một nụ cười nhạt nhòa. Cô ấy chắc chắn đã để ý thái độ của một số người trong cuộc họp. Seol rất vui vì có những người tin tưởng và bảo vệ mình, nhưng cái gì cũng có giới hạn.

Thủ Lĩnh chắc chắn là người có quyền cao nhất trong tổ chức, nhưng cũng là một người phải chịu trách nhiệm cao nhất trong mọi vấn đề. Dù sao đi nữa, nhận sai sót không phải là chuyện đáng xấu hổ.

"Còn cô thì sao? Cảm giác thế nào?"
Seol Jihu hỏi lại.

"Về quyền lực, tôi có thể lấy lại sau" - Kim Hannah trả lời thẳng thắn - "Dù sao, tôi vẫn đang chịu trách nhiệm điều hành tổ chức này"

Thật vậy, một người chịu trách nhiệm về hành chính, dù chỉ là một thành viên, nhưng vẫn có tiếng nói trong mọi vấn đề.

"Tôi đã chuẩn bị tinh thần để cởi bỏ bộ trang phục công sở này rồi, nên không có vấn đề gì đâu".

"Cởi đồ, huh."

Seol Jihu nhìn chiếc áo khoác Kim Hannah đã treo trên ghế với đôi mắt hau háu. Cảm thấy Kim Hannah đang lườm mình, cậu đảo mắt và chuyển chủ đề.

"Tình trạng của Evangeline sao rồi?"

"Thực tế là họ đang lâm vào cảnh nguy khốn, khi để lộ mối quan hệ mờ ám với Liên minh Eva. Hiện tại họ đang níu kéo hy vọng cuối cùng."

"Thật ư?"

"Nhưng sợi dây hy vọng đó dường như khá chắc chắn đấy. Nữ hoàng Eva của chúng ta dường như đang nhắm mắt và bịt tai."

"Tôi hy vọng mọi thứ sẽ không bị lãng quên"

"Chắc là không đâu. Ông già đó, Sorg Kühne, đang nỗ lực hết mình"

Kim Hannah nghĩ một lát rồi tiếp tục.

"Chúng ta sẽ sớm nhận được lệnh triệu tập từ Cung điện Hoàng gia thôi. Dù sao, trong thời điểm hiện tại, chờ đợi cũng là một điều thú vị. Chúng ta có thể thư giãn để hít thở và giải quyết những vấn đề còn tồn đọng."

Seol Jihu chăm chú lắng nghe những lời của Kim Hannah. 

"NHững vấn đề còn tồn đọng, ý cô là..."

"Chúng ta nên hoàn thành những công việc đang dang dở, đúng không? Tôi nghĩ chúng ta nên hoàn thành thủ tục đăng ký và tính toán cách thức tổ chức lễ khai trương".

Cách nói chuyện của Kim Hannah đã thay đổi.

Thay vì một đề nghị quyết đoán "hãy làm chuyện này, hãy làm chuyện kia". Giờ cô ấy nói "Tôi nghĩ rằng..." và "Chúng ta nên...". Dù không ai nhắc nhở, nhưng rõ ràng Kim Hannah đã tự điều chỉnh thái độ của mình, trở thành một nhân viên ngoan ngoãn cố vấn cho sếp.

"Và cậu nữa."

"Tôi?"

"Ừm. Cậu nên suy nghĩ về cách thiết lập tổ chức, thành phần, vị trí, hệ thống... Đó là việc của cậu mà, Chủ hội Seol?"

"Sử dụng hệ thống của Carpe Diem có được không?"

"Cậu đùa đấy à? Carpe Diem làm gì có hệ thống tổ chức nào! Mọi thứ lộn xà lộn xộn như một mớ bòng bong!"

Kim Hannah khịt mũi.

"Tổ chức của cậu sẽ mau chóng lớn mạnh và trở nên đông đúc. Và kết quả là, cậu sẽ phải chia mọi người thành các nhóm khác nhau cho các vai trò khác nhau. Sau đó, cậu sẽ phải bổ nhiệm vài trưởng nhóm và quản lý. Cậu không thể suồng sã và tự do như bây giờ được!"

Seol Jihu mím môi.
"Chắc tôi sẽ phải tự mình trải nghiệm để tìm hiểu những vấn đề này. Chà, làm Chủ Hội khó quá đi!"

"Tên ngốc này. Ai bảo cậu là dễ?"

Kim Hannah mỉm cười.

"Nhưng cậu không cần lo lắng quá nhiều."

"Tại sao?"

"Cậu đã có sẵn rất nhiều yếu tố để thành công. Mối quan hệ, thành viên, ngân sách, v.v. Trên thực tế, có rất ít tổ chức sở hữu nền tảng vững chắc như thế này".

"Lúc ở Scheherazade, cô đâu có tin tôi?".
"Lúc đó tôi là người ngoài cuộc. Bây giờ tôi là người trong cuộc."

Sau khi sửa lỗi cho anh, cô liếc anh sang một bên.

"Tôi không bảo cậu tự mãn, nhưng mà ..."

Người phục vụ đã bưng đồ ăn và rượu đến. Trời đánh còn tránh miếng ăn, nên Kim Hannah lắc đầu.

"Thôi, lo lắng mà làm gì!"

Kim Hannah vừa nói vừa rót rượu. Seol Jihu nhún vai.

Một lát sau.

"Vì Hội mới của chúng ta!"

Kim Hannah nâng cốc của mình lên.

"Vì thiên đường!"

Seol Jihu cũng nâng chiếc cốc của mình lên.

Hai chiếc cốc thủy tinh va vào nhau và phát ra tiếng kêu lảnh lót.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 264 - Phần 2
Chương 264 - Phần 1

Chương 263

Chương 262 - Phần 2
Chương 262 - Phần 1

Chương 261 - Phần 2
Chương 261 - Phần 1

Chương 260 - Phần 2
Chương 260 - Phần 1

Chương 259 - Phần 2
Chương 259 - Phần 1

Chương 258 - Phần 2
Chương 258 - Phần 1

Chương 257 - Phần 2
Chương 257 - Phần 1

Chương 256 - Phần 2
Chương 256 - Phần 1

Chương 255

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

2 Comments: