Khát vọng trở về - Chương 274: Seol an ủi Nữ hoàng khóc nhè


Biểu cảm trên mặt Jung Sua trở nên méo mó.

Khuôn mặt của cô ấy, trông giống như mèo Tom sau khi nhận ra rằng nó vừa phang gậy vào đầu con chó.

“Cô đã nói rằng mình mất cả cha và mẹ khi còn nhỏ sao? Cô nói rằng cô giống ta sao?

“N-Nữ Hoàng.”

“Cô đã nói gì về đứa em tội nghiệp?? Cô nói rằng tình trạng của nó rất nghiêm trọng đến mức cô không thể tham gia cuộc họp?

“Không phải như vậy! Ý tôi là, nó không phải như thế, thưa bệ hạ.

"Thế nó là gì?"

Charlotte Aria hỏi như thể cô vẫn muốn tin Jung Sua.

“Nếu không phải như vậy,thì…”

Cô hỏi lần thứ hai. Tuy nhiên, Jung Sua chỉ liên tục mở và ngậm miệng như một con cá vàng.

"Rốt cuộc nó là gì!?"

Charlotte Aria  bất ngờ hỏi lớn, Jung Sua ngã xuống sàn. Chân cô đã đi khập khiễng.

'Nói gì đó đi. Hãy nói cho ta một cái cớ hợp lý.' Charlotte Aria lẩm bẩm trong đầu và hỏi ba lần, nhưng Jung Sua đã không đáp ứng được kỳ vọng của nữ hoàng.

Cả hai đều biết rằng bây giờ thì cố gắng che đậy cũng muộn rồi.

Jung Sua không còn gì để nói với Nữ hoàng. Jung Sua hiểu rằng, bất cứ lời nào cũng chỉ là một cái cớ vô nghĩa.

“Ta hiểu rồi…”

Ánh mắt buồn bã của Charlotte Aria dần trở nên lạnh lẽo.

“Cô thực sự là một kẻ dối trá”

Bản án tử hình cuối cùng đã giáng xuống.

Nước mắt của Jung Sua đã cạn trước đó, và cô cố gắng hết sức để chạy khỏi đây.

Tất cả những nỗ lực cô ấy bỏ ra trong nhiều năm đã đột ngột bốc hơi trong 10 phút.

Đó là một hậu quả vô cùng khắc nghiệt đối với một lần tặc lưỡi, và cô không thể nào lường trước được kết quả này.Hiện giờ trên khuôn mặt cô chỉ còn là nỗi lo sợ tột độ.

Ngay cả giờ phút này, Jung Sua vẫn không dám nhìn vào mắt của nữ hoàng và len lén nhìn đi chỗ khác đi. Điều này khiến Charlotte Aria cảm thấy đau đớn hơn nữa.

"Kẻ dối trá."

Jung Sua đột ngột dừng lại. Khuôn mặt cô bắt đầu run rẩy.

“Liệu cô ta còn chút lương tâm nào không?”

Giọng nói của Seol vang lên.

“Chà, tôi nghĩ con đỉa này sẽ cố gắng bám lấy Nữ hoàng một lần nữa.”

Kim Hannah trả lời qua viên pha lê giao tiếp.

Những lời đó là đòn cuối cùng.

Jung Sua mở to mắt. Cô vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất như một con ngựa con bị ong chích và đảo mắt xung quanh.

Rõ ràng là những gì sẽ xảy ra với cô ấy bây giờ.

Nữ hoàng có trái tim yếu đuối sẽ không giết cô nếu cô khóc và cầu xin, nhưng cô chắc chắn mình sẽ bị ném ra ngoài.

[Hay cô muốn bị lôi ra trong cảnh tả tơi đầm đìa nước mắt, sau khi chịu đựng đủ thứ khó chịu?]


[Có vô số kẻ đã tỏ ra kiêu ngạo trước mặt tôi, và cuối cùng thì chúng đều ngập trong c*t”..]


Cuối cùng Jung Sua cũng hiểu ý của Kim Hannah. Mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô và không thể đảo ngược.

Là một kẻ dối trá đã bị lật tẩy, lá bài cuối cùng cô chọn là….

"Ah."

…chạy. Cô quay lại và nhanh chóng trốn thoát.

"Đồ khốn kiếp!"

Charlotte Aria hét lên.

Nhưng Jung Sua không trả lời và biến mất như gió. Cô đã chọn từ bỏ tất cả mọi thứ và trốn thoát hơn là phải trải qua tất cả các loại sỉ nhục.

Khả năng quyết đoán của cô ta quả thật đáng nể, ít nhất là như vậy.

Charlotte Aria, đôi mắt đã rưng rưng và đôi môi run rẩy, cuối cùng không thể nhịn được nữa và bắt đầu than van.

“Uaaang.”

Seol Jihu mím môi. Miệng cậu cay đắng.

Cậu cũng đoán là cô sẽ bị sốc, nhưng nhìn cô khóc khiến cậu cũng cảm thấy đau lòng.

“Không thể nào…đồ khốn…”

Charlotte Aria cứ khóc trong khi lặp lại những từ tương tự.

*

Vì vậy, cuộc họp của họ đã kết thúc một cách thê thảm. Họ không thể ở lại và ăn uống vui vẻ thân thiện cùng nhau trong tình huống này.

Trong khi Sorg Kühne giải quyết tình hình, Seol Jihu và Kim Hannah lặng lẽ rời khỏi cung điện.

Cuối cùng, Jung Sua đã không trốn thoát. Trong thực tế, bất kể cô ấy chọn làm gì, cô ấy cũng chỉ như con khỉ chạy trong lồng.

Vì Kim Hannah đã thông báo cho Sorg Kühne về kế hoạch, nên Sorg Kühne đã bày binh bố trận xung quanh cung điện. Jung Sua đã bị bắt bởi những người lính đang chờ sẵn.

Seol Jihu và Kim Hannah ngoái đầu lại và thấy Jung Sua đang giằng co dữ dội, đang bị lôi đến phòng giam như một con lợn chờ vào lò mổ.

“Cuối cùng, cô ta cũng chỉ là một con đũy chó hèn mạt.”

Kim Hannah cười khẩy khi họ rời khỏi cung điện.

“Đây là lý do mọi người nói, sinh nghề tử nghiệp”.

Cô nói đúng. Những người sống bằng chính trị chết bởi chính trị.

Lý do duy nhất khiến Jung Sua có thể leo lên vị trí của mình là cô đã không bỏ lỡ cơ hội của mình để gây dựng mối quan hệ thân thiết với Charlotte Aria.

Mặc dù cô ta có chút năng lực, nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra sau cái chết của Evangeline Rose tạo ra một khoảng trống hoàn hảo; và cũng vì mục tiêu của cô - Charlotte Aria - là một người ngây thơ và cả tin.

Giờ thì mối quan hệ của họ đã bị phá vỡ, Jung Sua không thể làm gì được nữa.

“À đúng rồi, tôi có một yêu cầu.”

Kim Hannah đột nhiên hỏi.

“Về Jung Sua. Cậu có thể để tôi xử lí cô ta không?”

Seol Jihu tỏ ra bối rối.

“Điều đó không thực sự quan trọng, nhưng không phải tù nhân thuộc thẩm quyền xử lý của hoàng gia sao?”

“Tôi đã hỏi Sorg Kühne. Anh ấy nói tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.”

“Vậy nữ Hoàng thì sao?”

“Chúng ta sẽ giấu cô ấy về chuyện này.”

“?”

“Sorg Kühne và tôi quyết định nói với cô ấy rằng Jung Sua đã trốn thoát đến Trái đất và sẽ không bao giờ quay trở lại. Rốt cuộc, nữ hoàng của chúng ta quá dịu dàng.”

Phải, có khả năng Charlotte Aria sẽ giải thoát cho Jung Sua.

“Liệu cô ấy có kiểm tra nhà giam không?”

“Fufufu. Nữ hoàng không đủ thời gian để quan tâm đến thành phố của mình, thì hơi sức đâu mà quan tâm đến nhà tù? Chúng ta chỉ cần giữ mọi thứ thật kín đáo”.

Kim Hannah cười toe toét.

“Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát. Chúng ta có thể nói rằng cô ấy đã trốn thoát và sau đó chúng tôi bắt gặp cô ấy đang bí mật cố gắng vào lại Thiên đường. Dù sao hôm nay Hoàng gia cũng sẽ đưa ra Lệnh truy nã.”

Seol Jihu ngạc nhiên nhìn cô. Kim Hannah không bao giờ làm chuyện gì nửa vời. Khi cô ấy bắt đầu một cuộc tấn công, có nghĩa là cô ấy đã tính toán chu đáo và nắm chắc phần thắng.

'Có vẻ như kiếp trước, phe Ký sinh trùng đã chiêu mộ cô ấy vì lý do này.'

Cậu đột nhiên trở nên tò mò và hỏi cô.

“Cô sẽ làm gì với Jung Sua?”

“…”

Kim Hannah đột nhiên ngậm chặt miệng.

“Kim Hannah?”

“Tôi có thực sự cần nói với cậu không?”

Đó là một phản ứng bất ngờ.

“Tôi có thể nói với cậu nếu cậu muốn … nhưng nói không dễ chịu chút nào đâu.”

“Là sao?”

“Thật ra, tôi chưa có ý định sử dụng cô ta hoặc làm gì đó với cô ta với mục đích cụ thể, nhưng lần này, tôi sẽ sử dụng cô ta để hoàn toàn thỏa mãn ham muốn cá nhân.”

“Ham muốn cá nhân?”

“Tôi cũng là một con người.” - Kim Hannah tiếp tục với giọng ảm đạm - “Vì tôi là con người, tôi cũng bị căng thẳng. Và một sở thích thích hợp là một giải pháp rất hiệu quả để giảm bớt căng thẳng.”

“Càng lúc tôi càng tò mò đấy?.”

Seol Jihu chọc Kim Hannah và nhìn về phía cô.

“Cô có thể giải thích ngắn gọn hơn không?”

"À thì…" -  Kim Hannah mím môi - “Tôi sẽ hành hạ cô ta.”

Seol Jihu nhăn mặt.

“Tôi cảm thấy như mình sẽ hài lòng. Hành hạ cô ta sẽ khiến tôi xả xì trét.”

Sau khi nói một cách thờ ơ, cô liếc anh sang một bên.

“Cậu sao thế?”

"…Ờ, tôi hơi băn khoăn."

“Đây là sở thích của tôi, vì vậy hãy tôn trọng nó. Cậu cũng thích những bộ ngực mà, đúng không?”

“Không, tôi không có ý đó, nhưng thói quen nói chuyện của cô.”

“Thói quen nói chuyện của tôi?”

Kim Hannah nhíu mày.

“Cô luôn dùng c*t để mô tả kẻ thù của cô. Lần nào cũng vậy.”

"Tôi làm như vậy sao?"

"Đúng vậy."

Seol Jihu gật đầu với khuôn mặt nghiêm túc.

“Thật á? Tôi không ngờ đấy.”
Kim Hannah nghiêng đầu trước khi cô phá lên cười.
“Có lẽ đó thực sự là thói quen xấu của tôi.”

Sau đó, cô ấy giơ hai tay lên trời và vươn vai.

“Trong trường hợp này, hãy mua cho tôi một bữa ăn trước khi chúng ta về trụ sở. Chúng ta thậm chí không được ăn trưa. Tôi đang đói đây này!”

Cô xoay người sang trái và phải, rồi vừa đi vừa vung tay.

*

Giống như Kim Hannah đã nói, một Lệnh truy nã dành cho Jung Sua đã được ban hành.

Mãi đến vài ngày sau, Seol Jihu mới đến thăm cung điện một lần nữa. Lý do chính là Sorg Kühne yêu cầu giúp đỡ, nhưng Kim Hannah cũng giục cậu ta đi, nói với cậu rằng đã đến lúc gặt hái chiến thắng.

'Hừ, lúc ở Haramrk, tôi cũng không phải đến thăm cung điện nhiều như thế này.'

Seol Jihu đến cung điện trong khi loay hoay với chiếc kẹp tóc trong túi.

Đáng ngạc nhiên, nơi mà quan Phụ chính dẫn cậu tới, không phải là đại điện, mà là một phòng ngủ.

Seol hỏi liệu có ổn không khi đi vào phòng ngủ cá nhân của nữ hoàng mà không được phép, nhưng Sorg Kühne chỉ trả lời: 'Không sao đâu', và mời cậu vào.

Không khí trong phòng thật buồn. Thật ngột ngạt và vô hồn đến nỗi chính Seol cũng cảm thấy nặng nề hơn.

Seol Jihu cẩn thận bước vào phòng và sớm tìm thấy Charlotte Aria với khuôn mặt đang vùi trên giường.

Cô ấy đã không trả lời ngay cả khi cô ấy chắc chắn đã nghe hai người nói chuyện.

"Thưa bệ hạ."

“…”

"Cô đang ngủ à? Nếu vậy…"

“Đi đi.”

Trước khi Seol kịp nói rằng cậu sẽ quay lại sau, cậu đã nghe cô trả lời.

“Đồ vô lại thô lỗ, sao anh dám vào phòng ngủ của một khuê nữ mà không được phép cơ chứ!!”

“Ngài Sorg Kuhne đưa tôi đến đây.”

“….Hmph”

Charlotte Aria kéo chăn qua đầu.

Cô ấy trông không có ý định nói chuyện, nhưng cơ thể cô ấy như tỏa ra mệnh lệnh: 'Tôi đang đau khổ. Nhanh chóng đến và an ủi tôi. '

'Hãy tin vào Sorg Kühne.' - Seol Jihu tự nhủ và vững bước về phía trước.

“Cho tôi xin lỗi trước nhé!”

Seol Jihu nắm lấy chăn không do dự và nhẹ nhàng kéo nó xuống.

“ Ung! Uuuung!”

Charlotte Aria chống lại với tất cả sức mạnh của mình, nhưng cô không thể đánh bại Seol Jihu về sức mạnh.

"Tại sao anh dám làm thế này!? Đừng! Đừng có bắt nạt tôi!"

Cậu ta đã cảm thấy điều đó nhiều lần trước đây, nhưng...

Nếu Teresa hành xử không giống công chúa, thì Charlotte Aria là một nữ hoàng thất bại.

Thậm chí, chút uy nghiêm trong cách xưng hô và nói chuyện của cô ấy cũng đã biến mất.

Tuy nhiên, Seol Jihu quyết định ngừng chú ý đến những vấn đề như vậy. Tốt nhất là coi cô ấy như em gái nhỏ của mình - Seol Jinhee, chuyên gia châm chọc.

"Nữ Hoàng uy nghi."

Charlotte Aria trông hốc hác như thể cô ấy đã không ăn và uống trong nhiều ngày. Đôi mắt cô cũng sưng lên vì khóc trong một thời gian dài.

“Hãy nói chuyện với tôi một chút.”

Và đúng như dự đoán, Charlotte Aria đứng dậy khỏi giường như thể cô ấy đang đợi cậu nói những lời đó. Cô ấy bắt đầu nói trong khi sụt sịt với cái mũi đỏ của mình.

“Tôi sẽ không chống lại anh vì ông già đó đã kêu anh đến đây.”

Cô ngước lên với đôi mắt ngấn nước và lầm bầm.

“Nhưng tôi ước được ở một mình. Không.Tôi ước không bao giờ gặp lại ai nữa.”

Seol Jihu nhắm mắt lại.

Cậu muốn nói, 'Chắc chắn rồi. Tôi sẽ đi ngay bây giờ.' 

Nhưng Seol không ngu đến thế. Sau kinh nghiệm với Teresa, Seol hiểu rằng đó là lựa chọn tệ hại nhất.

Seol Jihu quỳ một chân và ngang tầm mắt với mắt cô. Cậu đang cho thấy mình quyết tâm không rời đi.

Charlotte Aria bĩu môi.

"Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi. Tôi không còn tự tin để sống trong thế giới tàn khốc này.”

Seol Jihu suýt nữa thì bật cười, cậu vội nghiêng đầu và nhìn lên trần nhà.

"Tại sao? Tại sao Jung Sua lừa dối tôi? Có lý do gì mà cô ấy cần phải đi xa đến vậy không?”

"Đúng vậy."

“Vì tôi là nữ hoàng?”

“Cô hiểu mà đúng không? Đó là bởi vì Charlotte Aria-nim là nữ hoàng.”

“Tôi là một nữ hoàng không có quyền lực.”

“Tuy vậy, cô vẫn là một nữ hoàng.”

Seol Jihu bình tĩnh nói.

“Một nữ hoàng là một nhân vật được quần chúng tôn thờ. Chỉ riêng tên của nữ hoàng đã có ảnh hưởng to lớn đến thế giới và bất cứ ai đứng bên cạnh cô đều có thể mượn uy quyền của mình. Jung Sua đã tiếp cận cô để khai thác sự thật này.”

Seol nói về những điều mà cô đã biết. Có lẽ đó không phải là những gì Charlotte Aria muốn nghe.

"…Đồ khủng khiếp."

Có phải cô ấy đã gọi Jung Sua - người đã lừa dối cô ấy – là đồ khủng khiếp ? Hay cô ấy gọi cậu là đồ khủng khiếp vì cậu không an ủi cô ấy? 

Chà, Seol cảm thấy khả năng thứ hai có vẻ hợp lý hơn, thông qua biểu hiện chán nản của cô.

“Cô phải vui lên.”

Khi Seol vừa nói vừa thở dài…

"Không."

Cậu nghe thấy một giọng nói gắt gỏng.

"Xin lỗi?"

“Tôi đã nói là không.”

Giọng cô trở nên rõ ràng hơn. Cậu không biết chuyện gì bất ngờ xảy ra với cô, nhưng cậu thấy cô bịt chặt miệng.

Charlotte Aria lườm Seol Jihu một lúc trước khi khịt mũi.

“Nói thì dễ lắm. “

Cô có một giọng khàn khàn nhưng rất tức giận.

“Nếu anh là tôi, liệu anh có vui lên khi ai đó nói với mình như vậy không?”

"Nữ hoàng anh minh."

"Vui lên. Cười lên. Tôi ghét hai cụm từ này nhất. Anh có biết tại sao không? Bởi vì cuối cùng, động cơ đằng sau những lời nói đó là sự lừa dối.”

"Lừa dối?"

“Không phải sao? Những lời đó chỉ là từ ngữ sáo rỗng của những kẻ thờ ơ ngoài cuộc. Không phải lừa dối thì là cái gì?”

Seol Jihu không nói nên lời.

"Chắc chắn rồi. Như anh đã nói, tôi là nữ hoàng. Vậy thì sao?"

“…”

Cười lên, nữ hoàng bệ hạ -Ok, nếu tôi không cười được thì sao?  Vui lên, Nữ hoàng của tôi – Cứ nói thế là tôi vui được à?”

 “…”

“Nữ hoàng là thần hay là búp bê? Tôi đâu thể muốn vui thì vui, muốn cười thì cười?”

 Charlotte Aria tuôn ra vô số lời nói khi nỗi thất vọng dồn nén của cô cuối cùng cũng bùng phát.

"Không phải là như vậy. Một nữ hoàng vẫn là con người. Tôi vẫn là con người! Tôi là một con người có cảm xúc! ”

Đôi mắt cô bắt đầu rưng rưng như thể cô đang cực kỳ buồn bã.

 "Tôi mệt! Tôi mệt đến nỗi tôi chỉ muốn chết ngay bây giờ! Ngay từ đầu tôi đâu có ham muốn vị trí này!”

Cô vắt ra một lời phàn nàn trước khi ngã xuống giường. Cô nắm chặt lấy chăn và bắt đầu khóc lớn.

Seol Jihu nhìn thiếu nữ đang khóc. Ánh mắt cậu đã thay đổi. Seol vừa cúi đầu vừa xoa cằm. Cậu thực sự cảm thông với câu cuối cùng của cô.

"Cô nói đúng."

Cơ thể của Charlotte Aria nao núng trước lời khẳng định chân thành.

"Đúng. Cảm xúc của con người rất khó kiểm soát. Tôi cũng vậy. Tôi được bảo hãy bình tĩnh và thư giãn, nhưng nói thì dễ hơn làm.”

Cậu nhớ lại những kỷ niệm khi lẻn vào phòng thí nghiệm của Công tước Delphinion. Cậu nhớ mình đã sốc đến mức nào khi thấy Kazuki rạch cổ em gái mình mà không do dự.

Charlotte Aria cẩn thận nhìn lên.

“Anh biết, phải không? Chuyện đó rất khó, phải không??”

Seol Jihu mỉm cười.

Nếu không nhìn vào Cửa sổ trạng thái của cô, có lẽ cậu sẽ không thể hiểu được cô.

Đây là một cơ hội tốt.

"Đúng."

Seol Jihu vừa nói vừa đút tay vào túi.

“Vậy thì, thế này đi”.

"Huh?"

“Vì cô nói cô cảm thấy không khỏe, nên tôi sẽ làm cho cô khỏe lại.”

Đôi mắt của Charlotte Aria mở to.

"Làm cách nào?"

Đôi mắt cô lấp lánh.

Seol Jihu lấy ra chiếc kẹp tóc và đưa nó cho cô.

"Đây là một món quà."

Nét mặt Charlotte Aria lại xị ra, nhưng cô vẫn nhận món quà của cậu.

“Tôi rất biết ơn về ý nghĩ đó, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã qua tuổi để cảm thấy hạnh phúc khi nhận được quà”

'Cô ấy lại nói dối. Rõ ràng ban nãy cô ấy đã háo hức và tò mò'

 Seol Jihu lắc đầu.

“Đây không chỉ là chiếc kẹp tóc thông thường. Đó là một chiếc kẹp tóc giữ một sức mạnh rất đặc biệt.”

“Một sức mạnh đặc biệt?”

“Đúng vậy, sẽ mất quá nhiều thời gian để giải thích, nhưng…”

Seol Jihu suy nghĩ làm thế nào để giải thích nó với cô ấy, rồi cậu quyết định lợi dụng tính cách của 
Nữ hoàng.

“Cô có thích một người bạn bí mật không?”

“Một người bạn bí mật?”

”Cô sẽ gặp một người bạn bí mật, nếu cô giữ chiếc kẹp tóc đó.”

Charlotte Aria ngước nhìn Seol Jihu không nói nên lời. Cô ấy rõ ràng đang tỏ ra nghi ngờ, như thể muốn hỏi “Anh định đùa tôi đấy hả?”

“Đây không phải là một lời nói dối. Tôi đã nói với cô, phải không? Tôi đến để giúp cô thay mặt một người bạn.”

"Ah."

Như thể cô vừa nhớ ra, Charlotte Aria hỏi anh một câu.

“Anh đang nói về Teresa Unni?”

"Không."

“Hay… chính là anh??”

“Cũng không phải là tôi.”

Charlotte Aria nghiêng đầu.

“Tôi làm gì còn người bạn nào nữa …”

Seol Jihu muốn hỏi, 'Từ khi nào tôi là bạn của cô?' Nhưng cậu cố kìm lại vì nói thế, có lẽ Nữ hoàng sẽ khóc nhè mất.

“Cả công chúa Teresa và tôi cũng không thể trở thành bạn của cô. Đó là bởi vì chúng tôi xem cô là nữ hoàng. Tuy nhiên, người này có thể trở thành bạn của cô.”

"Tại sao?"

“Vì người này không coi Charlotte Aria-nim như một nữ hoàng. Đó là lý do tại sao hai người có thể trở thành bạn bè.”

Sự tò mò của Charlotte Aria bị thu hút bởi những lời nói của cậu.

“Người này là ai? Tại sao anh không đưa người này đến đây? Không, hãy mang người này đến đây. Tôi cần nhìn mặt người này.”

Cô ấy chắc chắn đang quan tâm vì cô ấy đã không từ chối.

“Tôi không thể. Cô ấy không thể đến đây.”

"Tại sao như vậy?"

“Sẽ tốt hơn nếu cô tự gặp gỡ và nghe câu trả lời”.

“Tôi thực sự không thể hiểu anh. Anh đang nói rằng cô ấy không thể đến đây, nhưng cô ấy sẽ xuất hiện nếu tôi giữ chiếc kẹp tóc này sao?”

Charlotte Aria nheo mắt lại.

"Anh nói dối."

“Sớm muộn cô sẽ biết tôi có phải là kẻ nói dối hay không. Chà, nếu cô không muốn, thì làm ơn hãy trả lại nó cho tôi.”

Charlotte Aria vội vàng giấu chiếc kẹp tóc ra sau lưng.

“Ai nói tôi không muốn? Tôi…  chỉ đơn giản là một chút hoài nghi mà thôi.”

Cô nhếch môi dưới và bĩu môi.

“Và tôi cũng tò mò không biết cô ấy là người như thế nào”

Seol Jihu vừa cười vừa nói.
“Gặp gỡ cô ấy một lần đi. Hãy lắng nghe những gì cô ấy nói. Cô ấy sẽ cho cô biết lý do tại sao cô ấy muốn tôi giúp cô và tại sao cô ấy muốn làm bạn của cô. Chỉ cần tự trải nghiệm, cô sẽ hiểu thôi!”

“Nếu tôi tự trải nghiệm…”

Charlotte Aria lầm bầm trong khi loay hoay với cái kẹp tóc. Nhưng như thể cô vẫn tò mò về người bạn bí ẩn này, cô thận trọng hỏi.

“Tôi có được giữ cái kẹp tóc này không?”

Seol Jihu mỉm cười.

**

Sau khi hoàn thành thành công yêu cầu của Roselle, Seol Jihu trở lại tòa nhà của Valhalla. Bởi vì cậu ta đã phải vật lộn với Charlotte Aria trong một thời gian dài ngay cả sau khi cậu ta đưa cho cô chiếc kẹp tóc, nên lúc cậu về thì trời đã tối.

Sau bữa tối đơn giản, cậu nói chuyện với Kim Hannah một chút trước khi đi ngủ.

Đêm đó, Seol Jihu có một giấc mơ.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 274

Chương 273

Chương 272

Chương 271

Chương 270 - Phần 2

Chương 270 - Phần 1

Chương 269

Chương 268

Chương 267 - Phần 2
Chương 267 - Phần 1

Chương 266

Chương 265

Chương 264 - Phần 2
Chương 264 - Phần 1

Chương 263

Chương 262 - Phần 2
Chương 262 - Phần 1

Chương 261 - Phần 2
Chương 261 - Phần 1

Chương 260 - Phần 2
Chương 260 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

8 Comments:

  1. Trời ơi con dòi bánh bèo và vô dụng này đọc chán quá 😒

    ReplyDelete
  2. Giấc mơ đc vậy quoanh toàn nhứng oppai to lớn =))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hay lắm cmm, nhưng tôi thích loli hơn :))))

      Delete
  3. Sắp coá 1 đồng minh đầy quyền lực rồi

    ReplyDelete
  4. " vật lộn" là sao :)))

    ReplyDelete